Chương 24.2
Hôm nay là một ngày trọng đại, đối với người khác mà nói thì nó chẳng khác gì so với ngày thường, nhưng với Tiffany thì ấy chính là một cơ hội quý báu để lấy công chuộc tội, bồi dưỡng tình cảm. Cô cả đêm qua thức trắng, đến sáng ra diện bộ mặt gấu trúc đi đánh răng. Nói đi cũng phải nói lại, cuộc sống hai người đã dần đi vào quỹ đạo, bây giờ chỉ có một mình, bất giác cảm thụ được nỗi cô đơn ăn sâu đến tận tủy sống. Taeyeon bây giờ đang làm gì? Đã dậy chưa? Hay đang tất bật làm bữa sáng cho người khác?
Trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài vẫn còn sương lạnh, ấy mà Tiffany đã khoác áo ra ngoài, bộ dạng trông có vẻ bận bịu.
Hiện tại kim đồng hồ điểm đúng 8 giờ. Taeyeon dưới vài tia nắng của buổi sáng đang cuối thấp đầu đọc sách, da mặt trắng mịn màng, đôi bờ môi lẩm bẩm đọc theo đáng yêu vô cùng. Mắt thì không một khắc rời khỏi trang sách, nhưng trong đầu lại suy nghĩ tới một chuyện khác. Thật tình mà nói cô cũng quen sống ở nhà Tiffany, bây giờ đột nhiên quay lại kí túc xá thì có gặp đôi chút khó khăn. Min-ah đã gật đầu đồng ý cho cô ở tạm. Nhưng thật sự chỗ này không còn là của cô nữa, cô ấy đã sớm có người ở kép mới, bởi nên cô phải ngủ tạm dưới đất, đến giờ lưng vẫn không khỏi ê ẩm.
"Chị Taeyeon a!" Bên ngoài một thanh âm gọi tới khiến Taeyeon giật mình lấy lại hồn phách, ngẩng cao đầu hướng mắt ra cửa. Tiếng kêu phát ra từ một cậu bé áo bỏ ngoài quần, da trắng tuấn tú, bộ dạng có đôi chút kiêu ngạo, còn có hai tên tôi tớ phía sau.
Các đồng học khác khi nhìn thấy cậu nam sinh điển trai này liền đồng thanh ồ lên một tiếng, đâu đó thấy được kẻ này thủ thỉ truyền tai kẻ kia đoán già đoán non những chuyện vớ vẫn.
Taeyeon trong đầu đang hiện ra một dấu chấm hỏi lớn, cong môi cười trừ lộ rõ sự bối rối "Cậu là ai vậy? Sao biết tên tôi?"
Cậu trai trẻ khẽ nhướng một bên mày, từ tốn chống một tay lên bàn "Ji-min! Park Ji-Min. Không lẽ chị không biết sao?" Mỗi câu nói của cậu ta tựa hồ đều kết thúc bằng một cái nhếch mép. Nhưng không phải là láu toét, mà là đáng yêu, bộ dạng non choẹt.
"Ừ. Tôi không biết."
Cậu trai trẻ cười cười, đưa ra món quà trong tay, nói "Sinh nhật vui vẻ nhé cô chị xinh đẹp." Dứt lời không nói gì thêm, chỉ mỉm cười tạm biệt rồi cùng hai tên kia xoay người ra ngoài.
Cậu kia vừa ra khỏi cửa thì y như rằng ánh mắt đại đa số các đồng học trong lớp đều đổ dồn vào Taeyeon: ngưỡng mộ có, ganh tị cũng có. Bởi lẽ Ji-min là một nam sinh điển trai phải nói là có tiếng trong trường, gia cảnh lại giàu có, tính tình điềm đạm hào phóng, là nỗi khao khát của rất nhiều người. Ấy mà lại đích thân tặng quà cho một cô gái đơn thuần, ít tiếng tăm như Taeyeon, họ chí ít cũng có đôi chút ganh tị.
Taeyeon trước tình thế như vậy, chỉ biết bối rối vớ lấy cuốn sách bãn nãy giả vờ đọc lướt, tránh ánh mắt của mọi người.
"Được Ji-min tặng quà, thích quá nhỉ?" Một nữ sinh từ đằng sau đi tới, khoanh tay trước ngực, bộ dạng như đại tỉ.
Câu nói đầy hàm ý châm biếm kia khiến Taeyeon không khỏi bực tức. Ji-min ấy là ai cô còn không biết tới, đừng nói tới chuyện thích hay không thích. Thành thật nếu hôm nay không phải là sinh nhật của mình, cô cũng chả màn nhận lấy món quà ấy chi cho phiền phức. Cô vẻ mặt nghiêm nghị, trầm tĩnh nói "Cậu ta tặng quà sinh nhật cho tớ, tớ không lẽ không nhận? Không nhận thì nhất sẽ làm cậu ta mất mặt, sau sẽ khi không gây thù chuốc oán với cậu ta, còn bị bảo là kiêu ngạo."
Cô gái nọ vẫn giữ thái độ cũ, không hề kiêng nễ, còn lớn tiếng cảnh báo "Cẩn thận mấy đứa lớp dưới nó biết được cậu có mối quan hệ gì đó với Ji-min, tức khắc sẽ đến tìm cậu. Đừng bảo tớ không báo trước."
Taeyeon cau chặt mày, lộ ra vẻ mặt khó coi vô cùng, nói "Ý cậu là sao? Quan hệ gì? Tớ chẳng quen biết gì cậu ấy. Theo tớ thấy cậu chính là rất thích người ta đó hả?" Taeyeon dùng tay đẩy hộp quà ban nãy xê dịch lên trước một tí, bổ sung "Nếu thích thì lấy đi."
Cô gái nọ cười ha ha, không biết xấu hổ xoay người tiến lại thô lỗ giựt lấy hộp quà. Phỏng chừng là đang trùng khớp với ý nghĩ cô ấy, vòng vo nảy giờ chỉ để đả kích Taeyeon rồi cướp lấy chăng! Cô ấy đứng đấy tháo gỡ hộp quà. Khi nhìn thấy vật thể bên trong thì đôi cặp mày tự dưng nhướng lên, đôi môi hé rộng ra, không nhịn được mà "Á" lên một tiếng, bổ sung "Oh My God! Phải không vậy? IPhone 6 Plus." Nhìn nhìn ngắm ngắm như thổ bao tử một hồi, quay sang Taeyeon cười phá lên, tiếp lời "Thật là ngốc quá. Có phúc mà không biết hưởng." Người nọ dứt lời sung sướng nhảy chân sáo về chỗ ngồi, ôm cứng ngắc chiếc điện thoại. Khi không lại được một món quà đắt tiền như vậy, quả là mèo mù vớ phải cá rán.
Taeyeon thần sắc vẫn cứ điềm tĩnh đọc sách. Ai biết được sâu bên trong là nỗi hối hận triền miên. Thật tình mà nói ngỡ đâu là nước hoa hay mỹ phẩm cô mới hào phóng đến vậy. Nào biết là thứ đắt tiền như thế!
Nói không hối tiếc là nói dối.
"Thích không? Lát tan học tớ sẽ mua cho cậu cái khác." Giọng nói băng lãnh cắt ngang suy nghĩ đang rối bời. Taeyeon giương lên đôi mắt ảm đảm, chán nãn vô lực, nhìn thấy Tiffany liền thở dài chướng mắt, nhẹ giọng "Thôi đi, cậu là đang giả vờ tốt bụng hay ngụ ý châm biếm? Tớ không thích cái thứ đắt tiền ấy, vả lại bất cứ thứ gì của cậu tớ đều không cần. Cậu đi chỗ khác đi." Nói xong quay xuống cuốn sách đang dở dang tiếp tục đọc.
Cả lớp đồng loạt hướng ánh mắt nghi vấn tới hai thân ảnh đang tranh cãi. Một cô gái lại muốn mua một món quà đắt tiền cho một cô gái khác khiến họ không khỏi xì xào bàn tán, mặc dù quan hệ giữa hai người có là bạn bè tốt đi nữa thì cũng có điểm kì hoặc. Như vậy là quá tốt, chí các đồng sinh kia chưa bao giờ nhận được món quà đắt tiền nào do bạn bè tặng nên lấy làm lạ chẳng hạn, suy nghĩ là của mỗi người không ai cấm ai được cả. Nhìn thấy ánh mắt mọi người, Tiffany đôi chút bối rối, đành bất lực về lại chỗ ngồi.
Đến chiều, Taeyeon mới vừa về tới kí túc xá đã thấy Min-ah ngồi dưới đất bày biện một số thức ăn, bên cạnh còn có Seo-hyun - Bạn cùng phòng mới của cô ấy. Vừa thấy Taeyeon về đã mỉm cười nồng nhiệt, nói: "Mau cất balo, lại đây cùng ăn."
Taeyeon nhìn Min-ah, uể oải tháo lấy balo quẳng lên giường rồi tiến lại ngồi xuống.
"Hôm nay là ngày gì vậy?"
Min-ah nhìn Taeyeon, phì cười "Tiệc mừng cậu quay trở về."
Taeyeon cong môi cười trừ "Nhưng tớ không có ý sẽ ở với hai người dài lâu, dự ra ngoài mướn phòng trọ."
Taeyeon là người biết phép tắt, không thể mặt dày tới nỗi người ta đã có người khác ở cùng vẫn muốn ở chung. Chỉ là ở tạm vài bữa, khi có ít đồng vào sẽ lập tức đi thuê phòng trọ.
Min-ah trong tay ly nước cam, đưa nó cho Taeyeon, nói: "Uống nước đi đồng học!"
Taeyeon hướng mắt sang, vui vẻ bắt lấy ly nước "Cảm ơn."
"Cứ khách sáo. Cùng là bạn bè với nhau cả."
Taeyeon đang trong cơn khát, chỉ vài giây đã nốc sạch ly nước, đưa tay chùi mép, vừa chưa kịp đặt cái ly xuống nền thì đầu óc bất giác mơ mơ hồ hồ, quay quay chuyển chuyển. Mọi thứ trong căn phòng hết thẩy đều nhân đôi thành hai. Taeyeon bộ dạng tựa hồ như say rượu gục lên gục xuống mất hết khí lực, đến ngồi cũng không vững. Dùng sức siết chặt ly nước trên tay, ngẩng cao đầu cau chặt mày, híp mắt lại, nói: "Tớ thấy khó chịu quá!". Dứt lời vội dang rộng hai tay chống xuống đất làm điểm tựa, nhưng tay chân vô lực liền bị trượt cho ngã xuống, trước mắt dần tối sầm, không lâu sau hôn mê bất tỉnh.
Min-ah vẫn ngồi yên vị trí cũ không dịch chuyển, cong môi nở nụ cười, xốc tay vào túi lấy ra điện thoại. Mất một hồi đầu dây bên kia mới kết nối được.
"Ân. Đã xong!"
Cuộc đối thoại kết thúc võn vẹn chỉ hai từ, cô gái nọ lần nữa cong môi mỉm cười cất điện thoại vào.
Lúc tỉnh táo lại trời đã tối sầm, trong thoáng chốc Taeyeon chẳng thể nhớ được đây là nơi nào, tai và mũi bắt được tiếng vang rất nhỏ, mùi hương nơi không khí cũng quá đỗi xa lạ, sự yên lặng lạ kỳ tưởng như bản thân đang ở trên núi cao trống rỗng, cô có ảo giác thời gian bị hỗn loạn. Lim dim mở ra đôi mắt yêu ớt, nhận thấy mình đang ngồi ngay ngắn trên một cái ghế, nhưng lại không bị trói giữ. Cả người uể oải như mất hết khí lực, riêng cổ vì cúi gập khá lâu mà nhức mõi vô cùng. Trước mắt thì tối mịt, bản thân lại bị quáng gà, thật là một tình huống nan giải.
Cô gái nhỏ bị bóng tối nhấn chìm lắc lắc đầu, cố nhíu mắt lại xem cho kĩ nơi đây nơi là đâu. Kết quả mất cả buổi trời mới thấy mờ mịt vài cái cây cỡ lớn, một vật thể to lớn chắn trước mặt, xung quanh nếu không lầm thì là đất trống hoang vu. Tiếng côn trùng rền vang âm ĩ bên tai, gương mặt cô xuất hiện lấm tấm vài giọt mồ hôi, lưng đốt sống cứng đờ khó mà cử động.
Cô phải làm gì khi không biết bản thân mình đang ở nơi nào. Cảnh vật xung quanh thì khó mà nhận biết được. Suy suy nghĩ nghĩ một hồi Taeyeon chợt nhương cao đôi mày. Không lẽ là đang bị bắt cóc sao? Nhưng cũng không đúng! Bị bắt cóc sao không trói cô lại bằng dây thừng. Nghĩ đi nghĩ lại, rõ ràng lúc nãy vừa uống xong ly nước cam đã lập tức mất ý thức, không biết diễn biến sau đó là gì.
Nhưng người gây ra vụ việc này không ai khác là người bạn tốt của cô: Bang Min-ah. Thật ra cô ấy đang muốn làm gì?
Taeyeon thò tay vào túi lấy ra điện thoại dự dò đường, nhưng lại do dự. Thoáng nghĩ nếu ánh sáng điện thoại phát ra vô tình gây chú ý lại đây, một là yêu râu xanh hai là ăn cướp thì cô tính sao? Sẽ càng thêm rắc rối.
Rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan khiến cô gái nhỏ không khỏi bối rối, mồ hôi tuốn ra như mưa. Lại có suy nghĩ trái chiều: Chôn chân thế này mãi cũng không phải cách hay. Đầu óc như muốn nổ tung. Taeyeon vẻ mặt lo lắng, dè chừng lần nữa thò tay lấy trong túi ra điện thoại, mắt láo liếc bấm từng số một, áp vào tai, đầu dây bên kia không lâu sau được kết nối.
"Tiffany!"
"Sao? Cậu muốn về rồi hả?"
"Cậu... Cậu đang ở đâu?"
"Nhà. Việc gì không?"
Taeyeon miệng lưỡi cứng đờ. Chỉ là đang sợ quá nên tạm thời không thể thốt thêm lời nào. Cảnh vật u ám bên ngoài, cùng khí lạnh vây quanh làm nổi sợ trong cô mỗi lúc một tăng lên. Đôi cặp mắt đỏ hồng, sợ đến mức muốn rơi nước mắt "Cái. Cái đó. Tớ."
"Gì. Nói rõ hơn xem."
Taeyeon nhịn không được toàn thân run lẩy bẩy, đưa tay lau vội nước mắt, cố đè thấp giọng xuống, nói: "Tớ không biết... nơi đây là đâu... Nó... tối lắm, tớ sợ quá..."
"Tớ không hiểu. Cậu nói rõ hơn đi."
"Tớ... Tớ bị nghĩ là tớ... đang bị bắt cóc."
Tiffany nghe thấy lập tức cất giọng trấn an "Đừng sợ. Xem cho kĩ nơi đấy có đặc điểm gì dễ nhận biết không? Để tớ dễ dàng tới đó cứu cậu."
Taeyeon lúc này thần trí bất ổn, đổ một thân mồ hôi, cố mở to mắt ra xem, vốn đã bị quáng gà, giờ còn bị nước mắt không ngừng tuốn ra bao phủ che mờ, đáp trã "Tớ không thấy gì cả."
Tiffany bên kia không còn trả lời nữa, không lâu sau cũng tắt máy mà không nói thêm lời nào. Taeyeon sợ tới hỗn loạn bấm gọi lại liên tục, đầu kia tuy chỗ chuông nhưng lại không ai nhấc máy. Da đầu cô tê trần, cắn chặt môi bấm lại lần cuối.
Taeyeon lúc này chẳng biết làm gì. Bây giờ ngoài Tiffany cô không biết cầu cứu ai. Muốn thoát ra khỏi nơi này, nhưng lại không có cách hay. Nếu với một người bình thường, không bị trói có thể dễ dàng thoát thân dễ dàng. Đằng này cô thật đúng là vô dụng. Cảnh tượng cứ như đĩa thịt trước mắt mà chẳng thể ăn được.
"Đừng khóc!" Một bóng đen to lớn lấn mất chút ánh sáng heo hắt từ ánh trăng ngoài kia, loại thanh âm khác lạ đột nhiên phát ra khiến cô sợ tới mức sởn gai óc đánh rơi điện thoại trong tay. Hốt hoảng giật bắn người "Á" một tiếng.
"Im lặng." Người nọ đưa một ngón tay lên lên miệng "Suỵt" một hơi dài khiến không gian vốn dĩ đáng sợ càng thêm đáng sợ.
Taeyeon tựa hồ trong đầu trống rỗng, không còn vương lại một chút bình tĩnh. Miệng cũng không thể nói thêm được lời lẽ nào nữa. Cô hoảng sợ rời khỏi ghế, không may khiến nó ngã nhào xuống đất tạo nên âm vang khô khốc.
Taeyeon từ nhỏ tới giờ chưa từng trải qua cảnh tượng như thế này. Sợ tới thất hồn lạc phách là việc không tránh khỏi. Nhưng tại sao cô lại thấy thân ảnh này thân thuộc đến như vậy.
Bây giờ Taeyeon trong đầu đang chằng chịt suy nghĩ thoát thân, nuốt khan một ngụm nước miếng. Không còn cách nào khác, chỉ mong người nọ còn một chút lương tâm con người mà tha cho cô, run lẩy bẩy cất lời: "Tôi... Tôi....Tôi ở nhà còn có một đứa con trai. Chồng đã qua đời. Ông... xin hãy tha cho tôi. Hãy cho tôi sống để con tôi không bị mồ côi. Xin ông... Xin ông." Taeyeon nhắm mắt nói dối khóc nấc từng cơn cứ như sự thật. Nước mắt, nước mũi thay nhau giàn giụa trên khuôn mặt trắng xanh.
"Cô có con sao tôi lại không biết?"
"..."
Người nọ tiến thêm một bước, Taeyeon lùi ra sau một bước, ngay lập tức ngã nhào vì vấp phải chiếc ghế ban nãy. Chỉ biết lết ra phía sau.
"Dừng lại đi!"
"..."
Người nọ ngồi xuống đối diện, đưa lòng bàn tay áp sát má cô gái nhỏ lau toàn bộ nước mắt chảy dài xuống. Động tác khiến cô gái nhắm khít mắt, đưa đầu ra xa. Người nọ từ từ bỏ ra chiếc máy trên tay, hoàn lại giọng nói ôn nhu quen thuộc.
Nhìn chằm chằm Taeyeon, nói: "Sao khóc lắm thế? Nhìn mà đau lòng."
Thanh âm quen thuộc trong cái không quen thuộc đưa Taeyeon ra khỏi nỗi sợ hãi. Cô mơ hồ biết được chủ nhân của giọng nói ấy là ai, cho dù không nhìn thấy được mặt cũng phần nào biết được. Ấm ức cắn chặt môi thiếu điều muốn phún ra máu, cô gái nhỏ mở nhẹ đôi mắt, thanh âm vẫn còn đôi chút run rẩy "Tiffany."
"Tớ không ngờ cậu lại khóc dữ đến như vậy! Lúc nảy chỉ định dọa cậu đôi chút. Đừng sợ nữa. Là tớ đây."
"Tất cả... là do cậu làm? Cậu... Cậu con mẹ nó mau biến đi." Taeyeon ngay tức khắc hất Tiffany ra, đập đập vào vai liên hoàn "Cậu... Cậu... biết tôi sợ lắm không? Tôi đã không làm gì cậu... sao cậu cứ.... làm tôi khó chịu đến thế... Biến đi... Mau biến đi... "
Người nọ cười cười, lần nữa đưa tay lên má đối phương, đầu ngón tay cái xoa xoa "Nếu tớ biến đi. Bỏ cậu lại đây. Cậu chắc là không sợ chứ. Nếu không sợ thì tớ sẽ đi..."
"..."
"Không giữ lại thật sao?"
"Tôi... Cậu... "
Tiffany rời bàn tay khỏi khuôn mặt Taeyeon, nói: "Chờ tớ một tí."
"Cậu... Đừng đi... "
"Tớ sẽ quay lại."
Không lâu sau khi Tiffany đi khỏi, một tia ánh sáng từ trên chiếu thẳng xuống nơi vật thể màu đen to lớn ban nãy, lộ ra hình dáng của một cây đàn Dương Cầm. Tiffany đang đứng bên đầu bên kia dán mắt vào Taeyeon không rời, bộ mặt xinh đẹp mê hoặc lòng người. Cô ấy diện trên người bộ đầm sẫm màu lịch thiệp. Đang từng bước chậm rãi ngồi vào ghế, mở nắp đàn rồi đưa từng ngón tay uyển chuyển không ngừng tạo nên âm hưởng du dương, truyền cảm. Dưới thứ ánh sáng mờ mịt, cô ấy nâng môi cất lên thanh âm trầm ấm.
Hạnh phúc... Tớ đã có nó.
Thật may mắn khi gặp được cậu.
Người con gái tôi yêu.
Khi bên cạnh cậu,
Tớ cảm nhận được hạnh phúc lâng lâng khó tả.
Cho dù cậu rời xa tớ,
Hay là những điều trước kia cậu dần quên lãng,
Thì trái tim tớ cũng sẽ vì cậu mà mãi đập không ngừng.
Có những khi tớ làm cậu tức giận,
Cậu nên biết là tớ không cố ý.
Thấy cậu mỉm cười,
Lòng tớ cũng bất giác vui tươi không hiểu vì lý do gì.
Cậu,
Một cô bé ngốc nghếch làm lòng tớ say đắm.
Cậu,
Tựa như một thiên sứ đáng yêu đến ban cho tớ tình yêu vĩnh cửu.
Cậu có một cái tên rất đẹp.
Cậu là Kim Tae Yeon.
Trong lòng Taeyeon lúc này pha lẫn giận dữ và xúc cảm. Đối xử khô khốc với cô là cô ấy, đối xử ôn nhu với cô cũng là cô ấy. Thành thật mà nói nếu trong cuộc sống này chỉ có mình cô, không một người thân cận bên cạnh thì quá đỗi buồn chán. Nhiều lúc những trận cãi vã, bất hòa cũng là một hương vị của hạnh phúc, thiếu nó đi cuộc sống sẽ chán ngắt vô vị.
Nếu cuộc sống của cô không có Tiffany thì cũng bình thường, không việc gì. Cô vẫn sống, vẫn tồn tại, vẫn đi học, vẫn ăn, vẫn ngủ bình thường, trở về quy cũ như lúc chưa có cô ấy, không phải chết đi. Nhưng chỉ là nó đồng nghĩa với việc sẽ mất đi một người cùng cô tâm sự vui buồn, mất đi đôi phân nửa niềm vui mỗi ngày, mất đi tiếng khóc, tiếng cãi vã. Nước mắt nếu không rơi thì sao đổi lấy hạnh phúc.
Bàn tay thon thã dịu dàng dừng lại trên các phím đàn sau khi kết thúc ca khúc ngắn, cô gái gương mặt lãnh đạm từng bước tiến tại đưa cô ra khỏi bóng tối. Bàn tay lúc nào cũng ấm áp đến lạ thường. Cho dù là đang tức giận, chỉ cần nắm lấy nó cũng sẽ dần dịu lại. Cũng mong bàn tay này, sẽ cùng cô đan chặt đến khi nhắm mắt lìa đời.
"Đồ ngốc. Còn khóc?" Tiffany cười thành tiếng, bổ sung "Xin lỗi. Té có đau không?"
"..."
"Đừng u sầu nữa. Còn nữa sẽ hôn cậu."
Taeyeon lập tức đưa tay lau đi nước mắt "Hèn... hạ... "
Tiffany cười ha ha, xốc Taeyeon ngồi lên ghế. Đi vào trong, hồi sau đi ra mang trong tay một chiếc bánh kem vừa phải, đặt nó lên nắp đàn, dùng lửa thắp nến rồi với tay tắt đi chiếc đèn, nâng môi cất giọng.
"Happy Birthday to you. Happy Birthday to you. Happy Birthday. Happy Birthday. Happy Birthday to you..." cô cầm trong tay con dao cắt bánh đưa cho Taeyeon, ôn nhu nói: "Nay dù sao cũng là sinh nhật cậu. Không được khóc nữa. Bảo bối! Sinh nhật vui vẻ. Cầu nguyện rồi thổi nến đi."
Taeyeon thở nhẹ ra, nhắm đôi ươn ướt lại, chắp hai tay vào nhau cầu nguyện. Cuộc sống này cô chỉ còn mỗi một mình Tiffany. Những điều cô mong muốn là những gì tốt đẹp nhất, quý hóa nhất dành cho con người ấy. Cô nuốt khan nước miếng, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mi. Hít thật sâu, rồi thổi ra một hơi tựa như những năm về trước, chỉ có điều không còn cái ôm âm ấm của mẹ tươi cười chúc mừng.
Trong bóng tối, bất giác cô nhận thấy môi mình ướt ẩm, bị bao vây bởi một vật thể tương tự. Bản thân nhận biết chuyện gì đang sảy ra, cũng không phản khán lại. Nhắm nhẹ mắt lại để nụ hôn sâu, rất sâu kéo dài. Cảm nhận được nhịp thở bất đồng, cảm nhận được hạnh phúc bao trùm.
Thời gian vốn dĩ trôi qua rất nhanh, không ai lường trước được điều gì. Hôm nay còn vui vẻ tươi cười, ngày mai đã xuôi tay nằm xuống không chừng. Cứ sống ít kỉ, chán ghét nhau, xâm hại nhau để được gì? Để đổi lại được một cuộc sống vô vị, buồn tẻ. Hãy cứ biết quý trọng những thứ mình đang có, chỉ có như vậy cuộc sống mới trở nên ý nghĩa.
Trong căn lạnh lẽo mà ấm áp, hai trái tim, hai con người hòa quyện thành một...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top