Chương 13: Hoa Lang - Cắt đứt

Ánh sáng ban mai len qua khe cửa, chiếu xuống căn phòng hỗn độn mùi pheromone nồng đặc. Hoa Vịnh ngồi co trên giường, đôi mắt mơ màng dần lấy lại thần trí. Nhìn quần áo rách và máu vương vãi khắp nơi, cậu choáng váng. Khi ánh mắt dừng lại trên vết dấu răng đỏ sẫm in hằn trên tuyến thể của Thẩm Văn Lang, cậu bàng hoàng như bị ai dội một gáo nước lạnh.

"Mình... đã... làm gì?"

Đầu óc trống rỗng, Hoa Vịnh run rẩy siết chặt ga giường. Lần đầu tiên trong đời, cậu thấy bản thân đáng sợ đến thế.

Thẩm Văn Lang tỉnh dậy sau đó, cơ thể còn nặng trĩu vì dư âm cưỡng chế. Khi ý thức được sự tồn tại của dấu ấn sau gáy, khuôn mặt anh tối sầm, đôi mắt bùng lên lửa giận.

Anh đứng dậy, nghiêng ngả xông tới đấm thẳng vào mặt Hoa Vịnh, khiến cậu ngã thật mạnh xuống giường. Sau đó, anh dùng hết sức lực bóp cổ cậu, giọng khàn đặc mà sắc nhọn như dao:
"Hoa Vịnh, thằng khốn! Cậu có biết mình đã làm cái quái gì không?!"

Hoa Vịnh mở miệng, giọng run rẩy:
"Tôi... tôi không biết mình ... đã làm gì... cậu... cậu sao vậy?"

Lời giả vờ ngây ngô ấy càng khiến máu trong người Thẩm Văn Lang càng thêm sôi sục. Anh chống tay ngồi dậy, bàn tay run rẩy chạm vào tuyến thể đã bị cưỡng chế đánh dấu, ánh mắt đầy phẫn nộ. Anh túm lấy cổ áo Hoa Vịnh, gằn giọng:
"Cậu còn giả vờ?! Cậu không biết mình đã làm gì sao? Đánh dấu một Alpha mà bảo là không biết à?!"
Hoa Vịnh mím môi, đôi mắt mở to ngơ ngác.

Thẩm Văn Lang bật cười lạnh, gằn từng chữ như dao đâm thẳng vào tim cậu:
"Hoa Vịnh, cậu không phải con người! Nhìn cho kĩ, tôi không phải Thịnh Thiếu Du!"

Anh siết chặt nắm đấm, hơi thở nặng nề, giọng anh khàn đặc vì giận dữ:
"Từ nay về sau, chúng ta không còn là anh em nữa."

Nói xong, anh nhặt quần áo dưới đất lên, vất vả mặc vào, rồi quay người bỏ đi.

Mỗi chữ anh nói ra đều như roi quất thẳng vào tim Hoa Vịnh. Cậu ngỡ ngàng, bất lực, không phản kháng nổi, chỉ có thể cúi đầu, để mặc sự khinh miệt và giận dữ của anh dội xuống.

Không khí trong phòng đặc quánh, nghẹt thở. Một bên là phẫn nộ, một bên là ngỡ ngàng và tự trách. Giữa họ, dấu ấn kia sáng rực lên như xiềng xích, ràng buộc cả hai vào một mối quan hệ đầy oán hận và rối rắm.

Trong căn phòng hỗn độn, Hoa Vịnh ngồi sụp xuống, toàn thân run rẩy. Đây là lần đầu tiên cậu thật sự cảm thấy mình vừa đáng thương vừa đáng hận—bởi chính tay cậu đã phá vỡ mối quan hệ bạn bè thân thiết duy nhất, và trói buộc nó vào một mối hận thù không lối thoát.

Cánh cửa bị đẩy mạnh đóng sập lại, âm thanh vang dội trong hành lang tĩnh lặng.
Gương mặt quá đỗi khủng khiếp của Thẩm Văn Lang khiến đội vệ sĩ gần như cuối mặt nín thở, chỉ dám nhìn theo bóng lưng khuất dần của anh.

Thẩm Văn Lang bước đi loạng choạng, nắm tay siết chặt đến mức móng tay hằn sâu vào da. Hơi thở anh nặng nề, ánh mắt đỏ ngầu, không chỉ vì phẫn nộ—mà còn vì đau đớn.

Từ nhỏ, anh và Hoa Vịnh đã cùng nhau lớn lên. Hai đứa trẻ sinh ra trong hai gia tộc quyền thế. Người ngoài nhìn vào đều ngưỡng mộ bọn họ, nhưng chỉ có họ biết tuổi thơ của mình bất hạnh cỡ nào, méo mó ra sao.
Một người phải chứng kiến cảnh cha giết hại mẹ.
Một người mất cha mẹ từ sớm, ngày ngày sống trong lo sợ, luôn đề phòng những kẻ thân thích đang chực chờ nuốt chửng mình vì gia sản.
Bọn họ giống như hai linh hồn lạc lối, chỉ có thể dựa vào nhau để tồn tại.

Từ nhỏ, Hoa Vịnh đã mảnh khảnh, lại phân hoá muộn, nên thường xuyên có người bắt nạt cậu. Khi ấy, anh luôn đứng chắn trước cậu, bảo vệ đến cùng.
Còn khi anh lạc lõng trong ngôi nhà lạnh lẽo của chính mình, chỉ có Hoa Vịnh ở bên, kéo anh trở lại với cuộc sống.
Họ không chỉ là bạn bè — mà là anh em, là người thân, là sợi dây sinh mệnh duy nhất níu nhau khỏi vực thẳm.

Vậy mà... đêm qua, tất cả đã vỡ tan.

Anh bật cười, tiếng cười khàn đặc, cay đắng như thể xé rách cổ họng.
"Hoa Vịnh... cậu sao có thể làm vậy với tôi?"

Nỗi phẫn nộ trào lên, rồi nhanh chóng lắng xuống thành cơn giằng xé sâu hoắm.
Dù anh muốn căm hận, muốn xóa sạch mọi thứ, nhưng ký ức bao năm kề vai cùng nhau, những đêm cùng nhau chịu đựng bóng tối, lại cứ bám chặt lấy tim anh.
Anh ngửa đầu nhìn lên trần nhà, hốc mắt nóng rực — nhưng nước mắt vẫn cố chấp không rơi.

Cánh cửa khép lại sau lưng Thẩm Văn Lang, để lại Hoa Vịnh một mình giữa khoảng không tĩnh mịch.

Cậu ngồi im thật lâu trên giường, thẫn thờ nhìn cánh cửa đã đóng cho đến khi cánh tay đau điếng mới nhận ra móng tay đã cắm sâu vào da thịt.
Máu từ vết thương chảy ra, đỏ sẫm, lan xuống ga giường — màu đỏ khiến cậu choáng váng.
Ký ức đêm qua như những mảnh phim bị cắt vụn, đứt quãng, nhưng vẫn đủ để cậu nhớ được ánh mắt tuyệt vọng của Thẩm Văn Lang, và nỗi đau khủng khiếp trong đó.

Cậu khụy xuống cạnh giường, cố gắng lau đi vết máu trên tay, nhưng vết thương quá sâu, càng lau, máu càng loang.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, rồi từng giọt, từng giọt, dồn dập không ngừng.
"...Xin lỗi... Văn Lang..."

Không có ai nghe thấy.
Lời xin lỗi tan vào không khí, vỡ vụn như pha lê rơi xuống nền đá lạnh.

Cậu muốn gào lên, muốn đập phá, muốn xé nát chính mình.
Nhưng cuối cùng, chỉ còn tiếng cười khản đặc bật ra trong căn phòng trống rỗng.
"Thì ra... cuối cùng, mình lại tự tay phá hủy thứ duy nhất từng cứu rỗi mình."

Ánh sáng ngoài cửa sổ dần nhạt đi, bóng tối tràn vào như một tấm màn dày nặng.
Trong căn biệt thự lộng lẫy, chỉ còn một người ngồi giữa đống đổ nát — vừa là kẻ tạo nên bi kịch, vừa là người đang bị nó nuốt chửng từng chút một.

Sau đêm hôm ấy, dù Hoa Vịnh đã nhiều lần tìm cách níu kéo — rơi nước mắt, khom lưng xin lỗi, làm đủ mọi điều có thể — thì Thẩm Văn Lang vẫn chỉ đáp lại bằng sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.

Những lời anh nói, mỗi chữ đều như lưỡi dao cứa vào tim cậu:

"Cậu không phải con người, Hoa Vịnh."
"Tránh xa tôi ra. Người và thú không cùng đường."
"Tôi thà không có bạn, cũng không cần thứ như cậu."

Mỗi câu rơi xuống, như cắt đứt thêm một sợi dây ràng buộc giữa họ.

Hoa Vịnh đứng trong hành lang lạnh lẽo, ánh đèn trắng nhợt nhạt hắt lên khuôn mặt cậu tái đi.
Cậu không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng anh khuất dần nơi góc hành lang.
Và lần đầu tiên trong đời, cậu nhận ra — mất đi Thẩm Văn Lang còn đau hơn cả việc không bao giờ có được Thịnh Thiếu Du.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top