Chương 52

Tuy không biết bột đen là cái gì, bất quá cái này cũng không ảnh hưởng Bạch Phong Hoa, khi bột phấn bay lại, trong nháy mắt nàng liền ngừng hô hấp.

Bạch Phong Hoa vẻ mặt sắc lạnh, một tay nắm tay Không Nguyên, một tay ngưng tụ chiến khí, Bạch Phong Hoa nâng tay nhẹ nhàng phẩy một cái, bột phấn bay ngược về Không Lâm.

"A..." Không Lâm kêu thảm, ôm ngực nôn ra một ngụm máu đen.

Nhìn Không Lâm nháy mắt mặt biến xanh Bạch Phong Hoa hơi hí mắt, quả nhiên, đây là loại độc trí mạng. Người này, thế nhưng vừa ra tay là muốn lấy mạng người! Ha ha, nếu như vậy cũng không nên trách mình không khách khí.

Không Lâm tay run run, trong lòng lấy ra thuốc giải độc, má bên trái đã ăn một cái tát thật mạnh, "trong phòng vang lên tiếng bạt tai Bốp bốp" thanh thúy, nàng đánh cho Không Lâm nhãn mạo kim tinh ( mắt hiện đầy sao), quay cuồng ngã xuống.

"Ngươi không cần dùng chiến khí, không cần lo hắn nữa, đợi ta giúp ngươi báo thù." Không Nguyên lo lắng cuống lên, kéo tay Bạch Phong Hoa đang ngưng tụ chiến khí đánh Không Lâm, há mồm cắn cổ tay, Không Nguyên đem máu hướng miệng Bạch Phong Hoa "Ngươi nhanh chút, uống nhanh chút, uống nhanh chút đi."

Đáng chết, thật sự là đáng chết, hắn trên người không có thứ gì, không có thứ gì giải độc. Chỉ có máu của hắn là có dược tính, có thể ngăn chặn 3 phần độc tính, cho hắn thời gian đi tìm dược liệu điều chế giải dược.

Bạch Phong Hoa sửng sốt, lập tức mở miệng uống máu mang theo nồng đậm vị thuốc, nàng kéo xuống tay Không Nguyên, nhìn cổ tay mảnh khảnh có vết cắt màu đỏ tươi, trên mặt không che giấu kinh hoàng, nàng hiểu đứa nhỏ nghĩ nàng trúng độc. Bạch Phong Hoa trong lòng mềm mại, trong nháy mắt hạ quyết định, mặc kệ có giải dược cho mẫu thân hay không, nàng cũng phải bảo vệ đứa nhỏ này đến an toàn mới thôi.

Kéo xuống tay Không Nguyên, Bạch Phong Hoa tươi cười "Thả lỏng, thả lỏng, ta không sao, đừng lo lắng."

"Tỷ..."

"Bạch tỷ tỷ..."

Ngoài cửa một trận tiếng bước chân, nghe tiếng đánh nhau, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh mang theo vũ khí lo âu vọt vào.

"Tỷ, đây là có chuyện gì?" Nhìn quét phòng một vòng, Bạch Tử Mặc tràn đầy sát khí nhìn Không Lâm đang lấy ra các bình dược, sau đó lấy một viên dược lớn rồi nuốt vào.

An Thiếu Minh liếc mắt một cái liền thấy Không Lâm đã bị đánh thành đầu heo, nhẹ nhàng thở ra, xem ra Bạch tỷ tỷ không chịu thiệt.

"Hắn là sư huynh của Không Nguyên." Bạch Phong Hoa nhìn Không Lâm sắc mặt xanh đen , xem ra độc này, ngay cả chính hắn cũng giải không được, hừ, thật là đáng đời a, hại người lại hại mình.

Đang muốn đem ánh mắt thu hồi, lại nhìn thấy mặt bên của Không Lâm có một viên thịt thừa màu đỏ, Bạch Phong Hoa ngẩn ra, nhớ ngày đó Không Nguyên có hỏi thủ lĩnh hắc y.

"Cố chủ, hắn bên lỗ tai trái, có phải có một viên màu đỏ thịt thừa?"

"Nói cho ta, có hay không thịt thừa, có hay không có."

"Thịt thừa..." Hắc y thì thào lặp lại, ngơ ngác gật đầu "Có... Có thịt thừa."

Thịt thừa... Sao.

Bạch Phong Hoa nở nụ cười, Không Nguyên, hình như hiểu lầm cái gì đi.

Nàng nhìn ra được, người kia với Không Nguyên rất quan trọng, giống như cha mẹ, là chỗ nương tựa thân thương, cho nên mới đem lại cho hắn đả kích lớn, Không Lâm tuy tỏ ra vô cùng thân thiết, nhưng Không Nguyên biết, trong đó có ý đồ khác.

Tựa hồ giống với hắc y nhân, sợ nàng ảnh hưởng kế hoạch của hắn, nên không có một lời đã dùng kịch độc giết nàng.

Trong lúc vô tình, nàng thấy Không Lâm nhìn Không Nguyên với ánh mắt oán độc, Bạch Phong Hoa càng thêm xác nhận ý nghĩ của mình. Chậc chậc... Xem ra đi độc long cốc, dọc đường sẽ náo nhiệt vô cùng.

Không Nguyên ngồi ở trên ghế băng bó vết thương, tuy Bạch Phong Hoa nói nhiều lần là không sao, Không Nguyên còn lo lắng lại hỏi "Ngươi, ngươi thật sự không có việc gì? Hay ngươi cứ uống thêm ít máu của ta nữa đi, có độc thì sẽ tan độc, không có độc cũng có thể cường thân, máu của ta rất bổ đó."

Bạch Phong Hoa trầm mặc ba giây, đứa trẻ này nhìn thực thành thục, nhưng bản chất lại vẫn còn trẻ con. Từ khi gặp nó, thằng nhỏ này cùng một vấn đề mà nó hỏi đến mấy chục lần.

Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh lấy ánh mắt nhìn hài tử ngốc mà nhìn Không Nguyên, có người bình thường nào nói với người khác máu của mình là thuốc bổ, còn đuổi theo hỏi người ta muốn uống máu của hắn không như vậy chứ! Đó là máu người, không phải canh tiết vịt a!

Có chút ác ý, nàng thắt chặt băng vải, Bạch Phong Hoa đứng lên nhéo mặt Không Nguyên nhăn thành cái bánh bao nhỏ nhắn "Khi nào ngươi biến thành đứa trẻ nhân sâm, ta khẳng định đem ngươi ăn hết không chừa gì."

Tuy rằng không biết cái gì là đứa trẻ nhân sâm, nhưng được nàng khẳng định, Không Nguyên cuối cùng cũng bình thường lại, bắt đầu biết hành động của mình vừa rồi có chút quái lạ, đỏ mặt, mím miệng, bắt đầu dời đi lực chú ý của mình, đi tìm Không Lâm – kẻ phiền toái kia.

Không Lâm rõ ràng biết mình trốn không thoát, ngồi dưới đất vận công bức độc. Tam chi hoa phấn hoa tuy không giết chết hắn, nhưng cũng khiến hắn bị tra tấn không ít.

Không Nguyên thấy Không Lâm hừ một tiếng, đi qua từ trên cao nhìn Không Lâm kinh hoàng, Không Nguyên lạnh lùng nói "Ta nói nàng là bằng hữu của ta, ngươi còn ra tay với nàng, không nên trách ta không khách khí. Yên tâm, ta không giết ngươi, bất quá nên có giáo huấn, hừ..."

Nhấc chân đá vào hông Không Lâm, Không Lâm nhất thời kêu thảm thiết, ngã xuống, trên mặt đã bớt xanh, giờ đã trở lại như cũ. Ôm ngực, Không Lâm há mồm kịch liệt thở, trừng mắt nhìn Không Nguyên "Tiểu Nguyên, kẻ bên ngoài đối xử với chúng ta như thế nào ngươi đã quên sao? Ngươi vì nữ nhân này đối xử với ta như vậy, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận ."

Đến tình trạng này, vẫn không quên chửi bới nàng sao? Bạch Phong Hoa không nhìn Không Lâm đang oán độc, ý bảo Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đứng im, còn mình thì đến ghế ngồi. Sau đó nhàn nhã nâng chung trà lên uống, đầu không nâng, giương tay ra "Ba ba" hai tiếng đánh ra mấy bạt tay, Không Lâm đã muốn thành đầu heo, trên mặt lại thêm mấy dấu tay.

"Meo meo ô..." Khẳng định là rất đau... Ngồi xổm trên vai Bạch Tử Mặc, Lâu Băng Nhi lấy móng vuốt nhỏ bưng kín ánh mắt.

Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh vừa uống trà, "Phốc" một tiếng đã phun ra. Ôi chao, còn tưởng rằng tỷ tỷ đã thay đổi tính, nguyên lai tỷ tỷ làm cho bọn họ bình tĩnh là muốn tự mình động thủ báo thù a.

Không Nguyên nhìn Bạch Phong Hoa, lại nhìn Không Lâm té trên mặt đất mặt mũi bầm dập , hít một hơi thật sâu "Sư huynh, phụ thân cũng chỉ có ngươi là một đệ tử thân truyền, cho nên ta có thể dễ dàng tha thứ ngươi, ta tuổi còn nhỏ, nhưng không có nghĩa ta cái gì cũng không biết. Ngươi nếu tiếp tục không biết tốt xấu, đừng trách ta đối với ngươi không khách khí."

"Không khách khí, ngươi muốn không khách khí như thế nào?" Cửa bị "Phanh" ra, lão giả tóc trắng xoá uy nghiêm nhìn Không Nguyên "Mặc kệ nói như thế nào, Không Lâm đều là sư huynh ngươi. Quy định Tộc điều thứ nhất ,ngươi đã quên sao?"

"Mộc gia gia, ngài như thế nào đến đây?" Không Nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn biến trắng, có chút bất an nhìn 3 người Bạch Phong Hoa.

"Ngươi còn nhớ rõ ngươi là người dược ẩn tộc sao?!" Mộc trưởng lão bước vào trong phòng, đưa tay nâng Không Lâm dậy, bấm trên cổ hắn một cái, lại cho hắn một viên đan dược. Quay đầu lại hướng Không Nguyên căm tức nói "Nói, quy định của tộc, điều thứ nhất là cái gì?!"

Không Nguyên đi qua, dắt tay lão nhân làm nũng "Mộc gia gia, là lỗi của Không Lâm , hắn không để ý nguyện vọng của ta, mà còn ép ta, nếu không tỷ tỷ cũng sẽ không động tay với hắn." Lão nhân bất vi sở động(không động đậy), nói "Quy định tộc điều thứ nhất!"

Không Nguyên cúi đầu thấp giọng nói "Nếu như tộc nhân bị ngoại nhân khi nhục, không hỏi nguyên do, không hỏi nguyên nhân, mặc kệ kết quả, phải đồng tâm hợp lực."

"Đây là cái quy củ gì chứ!" Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh vừa nghe, liền vỗ bàn đứng lên.

"Ngồi xuống." Bạch Phong Hoa nhẹ giọng khiển trách, ánh mắt ý bảo hai người an phận một chút.

Lão nhân cũng không giống Triêu Dương công chúa, 'gừng càng già càng cay', hơn thế nữa, giải dược của mẫu thân còn ở dược ẩn tộc, cứng rắn đối chọi khẳng định không được, chỉ có thể đi dụ dỗ mà thôi, ngay cả Không Nguyên là cháu của đương nhiệm tộc trưởng cũng ở trước mặt hắn ngoan ngoãn, nàng tạm thời cũng nên ngoan đi.

"Được, tốt lắm, ngươi còn nhớ rõ." Lão nhân hừ một tiếng "Như vậy ngươi nói xem, sư huynh trước mắt ngươi bị ngoại nhân khi nhục như thế, ngươi tính xử trí như thế nào?!"

"Mộc trưởng lão." Không Lâm suy yếu lên tiếng, thở hổn hển mấy hơi, hướng mộc trưởng lão quỳ xuống "Ngài không cần trách cứ tiểu Nguyên, là Không Lâm không phải, ta..."

"Mộc trưởng lão." Mày Bạch Phong Hoa giương lên, quyết đoán ngắt lời Không Lâm, đứng lên hướng lão nhân làm thi lễ, cười dài nói "Trưởng lão đừng nóng giận, tiểu nữ chính là muốn nói mấy câu thôi, ngài ngay cả điều đó cũng không đồng ý sao?"

Râu Mộc trưởng lão vểnh lên, liếc Bạch Phong Hoa hừ một tiếng.

Bạch Phong Hoa tiếp tục cười "Ngài đại khái không biết, khi chúng ta gặp được tiểu Nguyên, hắn trên người ngay cả một đồng tiền, một chút dược phòng thân đều không có, tuy rằng tiểu Nguyên cũng không nói cho ta vì sao ra ngoài không có mang theo đồ, bất quá, hắn theo chúng ta đi tối hôm đó, gặp hơn hai mươi sát thủ tiến đến tập kích, ý đồ đưa tiểu Nguyên vào chỗ chết."

"Cái gì?!" Nghe xong Bạch Phong Hoa nói, trưởng lão mặt lạnh nhất thời tê liệt, vẻ mặt lo lắng kéo Không Nguyên qua, kiểm tra từ trên xuống dưới .

"Mộc gia gia." Không Nguyên linh hoạt tùy ý trưởng lão xem xét, thừa cơ góp lời "Ta không sao, Bạch tỷ tỷ đem ta bảo vệ rất khá, không có bị thương."

"Không có bị thương? Đây là cái gì?" Trưởng lão không hờn giận chỉ vào cổ tay Không Nguyên.

"Còn không phải Không Lâm sao!" Không Nguyên hừ một tiếng "Nếu không phải hắn vừa ra tay chính là đã hạ độc tam chi hoa, ta có cần phải dùng máu mình đi cứu Bạch tỷ tỷ sao?"

"Chờ trở về ta lại xử ngươi!" Mộc trưởng lão cau mày, quay đầu trừng Không Lâm liếc mắt một cái, quay lại kéo Không Nguyên, thở dài "Tiểu nguyên a, Mộc gia gia nói với ngươi..."

Mộc trưởng lão đột nhiên nhớ tới trong gian phòng còn có ngoại nhân, quay đầu hướng Bạch Phong Hoa ba người không chút khách khí quát "Các ngươi đi ra ngoài!"

Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh nắm chặt tay tức giận xanh mặt, Bạch Phong Hoa chậm rãi đứng lên, lạnh lùng nhìn Mộc trưởng lão, bát cấp chiến khí không chút thu liễm mở ra, màu trắng ngà chiến khí vây khắp toàn thân, độ ấm trong phòng nháy mắt lạnh xuống, dụng cụ trong phòng ngưng kết một tầng sương mỏng. Đang dần biến trắng, còn có mặt mộc trưởng lão cùng Không Lâm.

Làm sương lan đến cửa sổ, Bạch Phong Hoa thu chiến khí, cười dài nhìn sắc mặt lão nhân thay đổi "Mộc trưởng lão, ngài là Mộc gia gia của tiểu Nguyên, tiểu Nguyên gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Cho nên Phong Hoa cũng kính ngài là trưởng bối, đây là tôn kính ngài, cũng không phải e ngại ngài." Tuy xưng hô dùng kính ngữ là 'ngài', nhưng khẩu khí lại mười phần châm chọc.

Khi cần, biểu hiện một chút vũ lực cường hãn, khiến người ta kinh sợ một chút, cũng là tất yếu "Chúng ta chờ ngươi dưới lầu ." Bạch Phong Hoa cười trấn an Không Nguyên, dẫn Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh ra phòng, đóng cửa lại. Ba người hướng dưới lầu đi, đến đầu thang lầu, Bạch Phong Hoa dừng bước nghiêng tai mơ hồ nghe được tiếng lão nhân.

"Năm ngày trước, Không Dụ cấu kết ngoại nhân, đào trộm thánh vật của tộc, bị gia ngươi phát hiện, hắn còn muốn giết người diệt khẩu, may là bị thủ vệ phát hiện. Chỉ là, tuy bắt được hắn, lại không biết A Gia ngươi bị Không Dục hạ dược gì, đến bây giờ còn hôn mê không tỉnh ."

Thanh âm Không Nguyên phẫn nộ có chút mơ hồ "Ngươi... Đại ca sẽ không..." Thời gian, tựa hồ có vẻ dài hơn.

"Tỷ." Bạch Tử Mặc lấy bả vai đụng Bạch Phong Hoa đang cúi đầu trầm tư "Bọn họ sẽ không nói một tiếng liền vụng trộm rời đi chứ, chúng ta tìm ai dẫn đường a?"

An Thiếu Minh nâng cằm thở dài "Đúng vậy, Bạch tỷ tỷ, ngay cả trưởng lão cũng đến, ta thấy, dược ẩn tộc nhất định đã xảy ra đại sự."


Bạch Phong Hoa chuyển tay cầm ly trà, nàng đương nhiên nhìn ra dược ẩn tộc phát sinh đại sự, nàng đoán, Không Nguyên sẽ cần nàng giúp. Nếu đúng như mỏ qụa Tử Mặc nói, vậy chỉ có thể quay lại kế hoạch ban đầu, tự mình đi.

Đem ly trà uống một hơi cạn sạch, trong mắt Bạch Phong Hoa hiện lên một tia lệ khí. Mặc kệ dùng biện pháp gì, nàng đều phải lấy giải dược.

Chờ ba người uống xong bình trà, rốt cục thấy 3 người Không Nguyên từ thang lầu cao đi đến. Thấy Bạch Phong Hoa, mộc trưởng lão vểnh râu nâng mặt.

"Bạch tỷ tỷ." Không Nguyên mắt hồng hồng, gượng cười nhìn Bạch Phong Hoa nói "Ta muốn về tộc sớm một chút, chúng ta hiện tại đi được không?"

Bạch Tử Mặc mất hứng hừ một tiếng "Ngươi nói đi thì chúng ta phải đi sao?"

"Tử Mặc, đi thu dọn hành lý." Bạch Phong Hoa trừng mắt nhìn đệ đệ sau đó cho Không Nguyên một khuôn mặt tươi cười "Tốt, chúng ta liền xuất phát đi."

"Huynh còn ngồi làm gì, đứng lên, đi thu dọn hành lý." Bạch Tử Mặc kéo tay, đạp ghế An Thiếu Minh.

"Này, uy, huynh buông tay, buông tay." An Thiếu Minh dùng sức vỗ tay Bạch Tử Mặc "Bạch tỷ tỷ nói huynh đi thu dọn hành lý, không phải bảo ta, uy, huynh lòng dạ hẹp hòi, buông tay."

"Meo meo ô..." Lâu Băng Nhi che miệng ngáp một cái. Nam nhân thực ầm ỹ, vẫn chỉ có Tử Mặc tốt. Ngô, cọ cọ, tiếp tục ngủ.

Ra khỏi Thái An, mọi người một đường đi thẳng hướng bắc, đường càng đi càng hoang vắng, ngày hôm sau đã tiến vào rừng Lâm Hải. Không biết Không Nguyên nói gì với Mộc trưởng lão, trên đường tuy đối với 3 người Bạch Phong Hoa không có gì, nhưng cũng không nói cái gì không nên nói .

Ngày thứ ba, gặp sông lớn. Theo thượng du đi nửa ngày, sông dần dần thu hẹp lại.

Bất động thanh sắc nhìn Bạch Phong Hoa cùng ngồi phía trước với Không Nguyên, Không Lâm thúc ngựa đi đến bên Mộc trưởng lão "Mộc trưởng lão, đường đi phía trước không phải rất tốt, ít nhất cũng phải đi hết nửa ngày nửa, trên đường cũng không có nơi có thể nghỉ ngơi, mà cũng sắp hoàng hôn rồi, hôm nay hãy ở trong này qua đêm đi."

Mày Không Nguyên nhướng lên, phía trước là lãnh địa của bầy sói, tuy không sợ nhưng có thể miễn phiền toái vẫn là tốt nhất.

"Mộc gia gia..." Không Nguyên vừa mở miệng muốn ngăn, bên hông bị huých nhẹ một cái, nhìn lại chỉ thấy Bạch Phong Hoa lắc đầu, dùng ánh mắt hướng Không Lâm.

Từ thái độ Không Nguyên đối với Không Lâm, Bạch Phong Hoa đã sớm nói với Không Nguyên ý của mình, mặt ngoài đại ca cùng mình sống nương tựa với nhau, nhưng bên trong lại thường xuyên tìm cơ hội khi dễ mình, vậy nên Không Nguyên không chút do dự lựa chọn tin Bạch Phong Hoa.

Tuy không biết Không Lâm rốt cuộc muốn làm gì, dược thuật của hắn ở trong tộc chỉ có thể xem như trên trung bình, dù Không Nguyên cùng đại ca Không Dục đều chết, chức tộc trưởng cũng không tới phiên Không Lâm kế thừa. Bất quá, mặc kệ hắn muốn làm gì, trên đường trở lại tộc, khẳng định sẽ dùng mọi biện pháp loại bỏ Không Nguyên.

Bị Bạch Phong Hoa nhắc, Không Nguyên lập tức hiểu ra, xuống ngựa, nhu thuận chạy đến Mộc trưởng lão "Mộc gia gia, mệt quá, tiểu Nguyên muốn nghỉ ngơi."

Màn đêm, lặng yên buông xuống. Lửa trại cháy đến nửa đêm, chỉ còn lại chút than đỏ, cùng với từng đợt từng đợt khói trắng. Mùi cỏ bay thản nhiên chui vào lều trại, theo hô hấp vào ngủ tiến trong cơ thể mọi người.

Màn đêm đen đặc, đột nhiên truyền đến tiếng hô, rất nhanh, trong rừng cây vang lên tiếng bước chân hỗn độn . Lửa trại một lần nữa được châm lên, người đang ngủ bị kinh động mà tỉnh lại.

Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ... Mười tám, mười chín... Hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi. Bạch Phong Hoa mở mắt, đến ba mươi người, so với lần trước nhiều hơn vài người, cấp bậc cũng cao hơn, còn có một gã thất cấp chiến khí.

"A, sao lại thế này, chiến khí của ta không dùng được." Bạch Tử Mặc kinh hoàng la lên, trong đêm khuya đặc biệt rõ ràng.

"Sao lại thế này, sao lại thế này, Bạch tỷ tỷ, tỷ cũng không dùng được chiến khí sao?" An Thiếu Minh một bên sửa sang lại tóc, một bên há mồm hô to. Trong giọng nói tràn đầy sợ hãi , tựa hồ hơi quá a...

Không cần diễn quá mức vậy a. Bạch Phong Hoa cảnh cáo trừng mắt nhìn hai người.

Trong rừng cây, hắc y nhân vây quanh hai lều. Chiến khí ngưng tụ trên thân kiếm, kiếm quang xẹt qua lều thành mảnh nhỏ, lộ ra sáu người bên trong .

Quần áo không chỉnh, Mộc lão nhân từ trong lều đi ra, vội vội vàng vàng đến bên Không Nguyên đang hôn mê bất tỉnh, cho hắn ăn dược rồi đưa lên lưng ngựa, đối với kẻ thất tha thất thểu ngã bên này bên kia là Không Lâm nói "Không Lâm, ngươi cùng ta cản đường, cho dù chết cũng phải bảo vệ tiểu Nguyên bình an về tộc."

Không Lâm Bạch nghiêm mặt bắt tay Mộc trưởng lão "Mộc trưởng lão, đây là làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Đây là độc gì, vì sao ta cho tới bây giờ đều chưa thấy qua, vì sao thuốc giải độc cũng không hiệu nghiệm."

Mộc trưởng lão lấy ra túi tiền đưa cho Không Lâm "Ngươi tuổi còn nhỏ, chưa thấy nhiều dược, ta đại khái cũng chống đỡ không được bao lâu, chúng ta nhất định phải bảo vệ Không Nguyên. Chỉ cần có thể đưa Không Nguyên trốn vào loạn thạch trận, những người này ai cũng không có biện pháp bắt hắn."

"Làm sao có thể? Đây là độc gì? Ngay cả trưởng lão cũng giải không được?" Không Lâm trừng lớn mắt.

"Ngươi nhiều lời vô nghĩa lam gì? Đại trượng phu thì có gì phải e ngại." Mộc trưởng lão không kiên nhẫn trừng mắt nhìn Không Lâm, lấy roi ra, hung hăng đánh mông ngựa một làm cho nó mang theo Không Nguyên hướng thượng du chạy như điên.

Không Nguyên thiếu chút nữa bị xóc nảy mà ngã xuống, lại không dám dùng tay, đành phải liều mạng lấy chân kẹp chặt ngựa khiến mình đừng ngã xuống. Bạch Phong Hoa nằm trên mặt đất giả chết bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hài tử ngốc, người ta chỉ có thể nhìn một bên tay của hắn, bên còn lại hoàn toàn có thể dùng a!

Mộc trưởng lão tiễn Không Nguyên, trên mặt lộ ra biểu tình thấy chết không sợ, giơ tay xuất ra một gói thuốc bột màu vàng nâu , Mộc trưởng lão đứng ở trong chặn đường hắc y nhân.

Hắc y nhân vẫn lẳng lặng đứng, lại đột nhiên động một cái.

"Phanh, ba, a..."

Mộc trưởng lão té trên mặt đất, không thể tin nhìn mũi kiếm trên cổ . Làm sao có thể, người thường làm sao vào được dược trận của hắn?.

Bạch Phong Hoa tiếp tục cười không chút phúc hậu , giấu đầu lòi đuôi rốt cục cùng lộ ra rồi, mưu kế cấp thấp như vậy thật là nhàm chán a. Nhanh chút chấm dứt đi, sau đó nhanh chút lấy được giải dược, rời nhà tuy mới nửa tháng, nhưng nàng cũng thật nhớ nhà a.

"Không Lâm, dùng thiên thủ vạn, mau!" Mộc trưởng lão rống to.

Một bộ hữu khí vô lực Không Lâm đột nhiên đứng thẳng đi đến trước mặt Mộc trưởng lão ha ha cười "Lão già, muốn chết tự ngươi đi tìm chết, ta vì sao phải cùng các ngươi đi chịu chết."

"Không Lâm, ngươi... Ngươi..." Mộc trưởng lão bừng tỉnh đại ngộ, căm tức nhìn Không Lâm "Nguyên lai, lão quỷ là bị ngươi hạ dược."

"Ngươi cái gì mà ngươi!" Không Lâm nhấc chân đạp Mộc trưởng lão vài cái, hướng bên cạnh một cái hắc y nhân "Đi, đem kia tiểu tử mang về cho ta."

Hắc y nhân quét mắt nhìn Không Lâm một cái, lạnh nhạt một câu "Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không phạm sai lầm."

Không Lâm giơ tay, gầm lên "Ngươi đây là thái độ gì?"

"Hừ!" Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, bàn tay vừa nhấc, dải thuốc bột của Không Lâm toàn bộ bị chiến khí đánh tan, rơi xuống đất.

Bạch Phong Hoa âm thầm kinh hãi, hắc y nhân tuy chỉ có cấp 7 chiến khí nhưng vận dụng công lực rất tốt, cũng thuần thục vô cùng.

Không Lâm co rúm lại một chút, không dám lại tiếp tục cân não với bọn họ. Đột nhiên nhớ tới Bạch Phong Hoa, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn đi đến bên Bạch Phong Hoa hung tợn muốn túm tóc Bạch Phong Hoa, miệng mắng "Thối đàn bà, ngày đó ngươi đánh ta thực thích đi, hôm nay Lão Tử cũng làm cho ngươi hảo hảo thích thích."

Tay Không Lâm liền hướng mặt Bạch Phong Hoa , lại cứng ngắc giữa không trung. "Đánh ta, ngươi mơ tưởng sao?" Bạch Phong Hoa rút kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang hiện lên, đầu Không Lâm bị trọc một mảng to.

Hoàn toàn không có phát hiện mình bị đổ tạo hình, Không Lâm mắt kinh hoảng nhìn Bạch Phong Hoa "Ngươi, các ngươi, các ngươi như thế nào, như thế nào không có việc gì?"

"Hừ, tiểu kỹ xảo của ngươi, còn kém xa lắm!" An Thiếu Minh một bên trào phúng nhìn Không Lâm, một bên hùng hùng hổ hổ cứu Mộc trưởng lão.

"Tỷ, tiện nhân này cư nhiên muốn túm tóc ngươi." Bạch Tử Mặc dứt lời quay đầu căm tức nhìn Không Lâm, dùng sức ở tay một cái, chặt đứt tay hắn, hắn đau đớn, nhịn không được lớn tiếng tiêm kêu "Ngươi dám động tới ta, Không Nguyên cũng đừng mong sống."

"Bất quá chỉ là một kiếm khách tứ cấp chiến khí, cũng có thể bắt được ta sao?" Không Nguyên đứng xa xa, lạnh lùng nhìn Không Lâm.

"Đây là có chuyện gì?" Mộc trưởng lão nhìn mà ngơ ngác.

Không Nguyên từng bước đi tới, mắt tràn đầy lửa giận "Đại ca trộm thánh vật trong tộc , độc hại a gia, đều là giả , có phải hay không? Tất cả là do ngươi lam ra. Làm như vậy với ngươi có tốt gì? Ngươi vì sao lại muốn làm như vậy?"

Không Lâm nhìn Không Nguyên bình yên vô sự , trong mắt hiện lên kinh ngạc không thể tin, tiếp theo là tuyệt vọng điên cuồng.

"Vì sao phải làm như vậy?" Không Lâm điên cuồng cười phá lên, oán hận trừng mắt nhìn Không Nguyên "Năm năm, suốt năm năm, ngươi cùng Không Dụcluôn ép ta vào đường cùng, nô dịch(dạng như là xem như nô lệ) ta, vũ nhục ta, ta chịu đủ, ta chịu đủ rồi!"

"Nô dịch ngươi? Vũ nhục ngươi?!" Không Nguyên tức đến cười vui vẻ.

Thấy Không Nguyên cười, Không Lâm càng điên cuồng, quay đầu hướng hắc y nhân cao giọng "Giết thằng nhóc, mau giết thằng nhóc đó."

Bạch Phong Hoa nhìn ba mươi hắc y nhân, tuy nàng không sợ, chì là có nhiều người như vậy, nàng thật không tin tưởng mình có thể bảo vệ tốt hắn. Đúng, bọn họ là sát thủ, hẳn là có thể thương lượng đi.

Bạch Phong Hoa hướng tên hắc y nhân có cấp 7 chiến khí đi qua, cười nói "Ta muốn thương lượng, ta không thích phiền toái, như vậy, hắn dùng bao nhiêu tiền mời các ngươi động thủ, ta mua lại gấp hai lần. Khi người thuê ngươi chết, khi đó giao dịch cũng là đồ bỏ a."

"Ba, ba ba."

Bạch Phong Hoa vừa dứt lời, trong rừng cây đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay, một thanh âm lười biếng truyền tới "Ta nói, làm sao Đao Tam bọn họ bị chết uất ức vậy, nguyên lai là nhờ ngôi sao mới nổi của Đông Mộc-thiên tài Bạch Phong Hoa – Bạch tiểu thư a. Nói như vậy, hai vị thiếu niên đó là Bạch nhị công tử cùng Đồng Hòa Vương ?"

Bạch Phong Hoa rùng mình, nhìn hướng phát ra thanh âm. Là ai, nhận ra thân phận các nàng không nói, thế nhưng không bị nàng phát hiện tới gần thì lại càng nguy hiểm hơn.

Một trận thanh âm qua đi, hiện ra dáng người dưới ánh lửa.

Bá đạo.

Đây là từ Bạch Phong Hoa nghĩ đến đầu tiên.

Thật sự trách không được nàng, ai thấy một nam nhân mà trên người treo đầy đồ trang sức mã não ,phỉ thúy phát ra ánh sáng long lanh thì đều nghĩ đến hai chữ này a.

"Bạch tiểu thư là vì giải dược trùng vạn hoa đan mà đến a." Ngồi trên cái ghế lóng lánh, nam nhân bá đạo mở ra cái quạt mà vàng phấn, hướng Bạch Phong Hoa tặng một cái mị nhãn "Bổn vương vừa muốn đi Độc Long cốc thưởng thức một chút thánh vật dược ẩn tộc , Bạch tiểu thư có muốn cùng đi?"

"Ta có thể cự tuyệt sao?" Bạch Phong Hoa nhướng mày. Nam nhân này nàng nhìn không ra thực lực, có thể mạnh hơn nàng nhiều, chỉ hi vọng thực lực cách không xa lắm thì tốt.

"Vì sao muốn cự tuyệt ?" Bá đạo nam nhân khó hiểu nhìn Bạch Phong Hoa "Bổn vương nghe nói, đoạn đường sau rất khó đi, cỗ kiệu này rất lớn, cho dù Bạch nhị công tử và Đồng Hòa Vương cùng vào cũng không vấn đề gì."

Bổn vương? Hắn là vương gia?! Bạch Phong Hoa bình tĩnh nhìn nam nhân bá đạo kia, đối phương hoàn toàn thoải mái để cho nàng xem, còn bưng một trà ly không biết từ chỗ nào biến ra chậm rãi uống.

Bạch Phong Hoa đột nhiên nở nụ cười "Nếu Vương gia thịnh tình mời như vậy, Phong Hoa cung kính không bằng tuân mệnh."

Nói xong, Bạch Phong Hoa quay đầu hướng Bạch Tử Mặc-An Thiếu Minh còn có Không Nguyên hô "Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau tới đây a."

"Bạch tiểu thư, quả nhiên như lời đồn, là một người thú vị a." Bá đạo nam nhân lấy cây quạt che khuất mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt cười đến run lòng người, cười tủm tỉm nhìn Bạch Phong Hoa.

"Nga, phải không? Đa tạ khích lệ." Bạch Phong Hoa cười, không chút khách khí nói "Vương gia, ngài nói cỗ kiệu ngồi được năm người đâu, sẽ không phải là tùy tiện nói chứ?"

"Bạch tiểu thư làm sao có thể nghi ngờ bổn vương đâu?" Bá đạo nam nhân nhân hai mắt nháy mắt toát ra ai oán, Bạch Phong Hoa nhìn thấy liền nổi da gà.

"Tỷ, hắn sẽ không là, nơi này, cái gì đi." Bạch Tử Mặc chà xát thân thể nổi da gà, lặng lẽ nhìn Bạch Phong Hoa chỉ chỉ đầu.

"Bạch nhị công tử, lặng lẽ sau lưng nói, sẽ làm người ta chán ghét đó?" Bá đạo nam nhân cười quét mắt Bạch Tử Mặc.

Ánh mắt lợi hại như kiếm, phảng phất thực bất bình, tim Bạch Tử Mặc đập mạnh một cái, nhìn kỹ đối phương, rõ ràng vẫn d8ang cười.

Lòng Bạch Phong Hoa hơi trùng, bá đạo nam nhân này... Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Vẫn là trước tiên yên lặng xem xét thì hơn. Bạch Phong Hoa phát hiện, Không Lâm nhìn nam tử bá đạo kia, biểu tình trừ bỏ vui sướng, còn có nịnh nọt!

Trong rừng cây truyền đến một tiếng hô, bá đạo nam nhân "A" một tiếng, khép cây quạt trong lòng bàn tay, cười tủm tỉm "Rốt cục thì đến rồi, đồ lười biếng này , ta nói bọn họ sớm một chút lại đây, sợ họ tới quá sớm sẽ dọa khách quý chạy mất."

Bá đạo nam nhân vừa dứt lời, rừng cây nguyên bản hôn ám bị chiếu sáng như ban ngày. Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh không nói, liền ngay cả Bạch Phong Hoa cũng nhịn không được trừng lớn mắt há to miệng.

Thế giới này, quả nhiên là không có người bá đạo nhất, chỉ có càng bá đạo.

Nhìn thứ sa hoa phát quang trước mắt , vách kiệu huy hoàng giống một gian phòng di động siêu cấp xa hoa – đại kiệu, còn có mấy chục kiếm khách chiến khí cấp 6 khiêng kiệu , Bạch Phong Hoa cảm khái vô hạn , Tử Mặc tốt Thiếu Minh cũng tốt, đều tính là ăn chơi trác táng, nhưng chân chính thì không bằng một nửa mấy người này a...

Tình huống cứ như vậy xảy ra vòng tròn, biến thành đoàn người Bạch Phong Hoa cùng nam nhân bá đạo thoải mái ngồi vào cỗ kiệu xa hoa, mà Không Lâm cũng không có chạy trốn, đi theo cỗ kiệu, trên mặt tỏ ra vẻ đắc thắng. Bạch Phong Hoa ý bảo Không Nguyên yên lặng xem, sự tình tựa hồ cũng không phải đơn giản. Nàng hiểu, chủ nhân phía sau Không Lâm chính là bá đạo nam nhân này. Những hành động của Không Lâm đều do bá đạo nam nhân bày ra, hắn làm như vậy lý do là cái gì? Ham tài nguyên dược ẩn tộc ? Tựa hồ đây là lý do duy nhất.

Trên đường đi độc long cốc, bá đạo nam nhân tiếp đãi khách rất tốt, hắn luôn cười nói, chiêu đãi nhóm người Bạch Phong Hoa tận tình, thoải mái đến ngay cả Bạch Phong Hoa cũng an tâm đánh một giấc ngủ.

Ngày kế, giữa trưa, đoàn người đến độc long cốc. Không biết bá đạo nam nhân làm cái gì, mà toàn bộ sơn cốc lại vô cùng im ắng .

Nhìn phong cảnh điền viên trước mắt , bá đạo nam nhân cầm quạt kim phấn phe phẩy "Thật sự làm cho bổn vương thất vọng rồi, là ai đặt tên nơi này là độc long cốc. Chẳng lẽ không phải là nơi nơi độc vật tán loạn, độc phấn bay phất phới sao? Còn có, rồng đâu? Rồng ở đâu a?!"

Bạch Phong Hoa nhịn không được miệng co rúm lại, đây là cái gì tư duy gì?

"Vương gia, rồng ở thánh địa." Không Lâm vẻ mặt nịnh nọt đi lại đây.

"Còn ngốc ở đó làm gì, dẫn đường a!" Nam cười bá đáo cười sáng lạn như ánh mặt trời .

"Vương gia." Không Lâm có chút khó xử nhìn mắt bá đạo nam nhân "Chìa khóa thánh địa trong tay tộc trưởng, hắn còn không có tỉnh. Ngài hạ dược thật sự là lợi hại a." Lại sáng tỏ một việc, 'độc dược là bá đạo nam nhân cung cấp'.

"Ngươi là muốn đi thánh địa xem rồng độc phải không?" Trầm mặc nãy giờ, Không Nguyên đột nhiên trầm giọng mở miệng "Tộc trưởng là ông nội của ta, ngươi chỉ cần cho ông của ta giải độc, ta khẳng định nói gia gia đem chìa khóa đưa ra."

"Người Độc Long Cốc không có cách chế ra giải dược sao? Ta lần trước cho dược gì?" Bá đạo nam nhân nghi hoặc trừng mắt Không Nguyên.

Cung kính đứng một bên, hắc y nam nhân đi ra ghé vào bên tai bá đạo nam nhân hồi bẩm "Vương gia, ngài cho dạ mộng hương."

"A, nguyên lai là cái kia a, các ngươi độc long cốc thế nhưng làm không ra được giải dược sao?" Bá đạo nam nhân tiếp tục trừng mắt nhìn Không Nguyên.

"Không phải làm không ra, chỉ là thời gian thật ngắn, nhất thời tìm không thấy dược liệu mà thôi." Thanh âm suy yếu truyền đến, tất cả mọi người dời ánh mắtqua. Một nam tử tuấn tú từ một gian phòng chậm rãi đi ra, nhìn mọi người thản nhiên nói.

Không Nguyên ngơ ngác nhìn nam tử tuấn tú gương mặt tái nhợt, trong đầu chỉ còn có một câu 'đại ca công lực không có, đại ca công lực không có, không có...Đại ca vĩ đại của hắn không gì làm không được , giờ thì công lực toàn thân đều đã phế đi.'

"Ô ô, tiểu Nguyên, người bên ngoài thật đáng sợ." Thanh âm tinh tế truyền vào tai, Bạch Phong Hoa quét mắt nhìn Lâu Băng Nhi đang nằm trong ngực Bạch Tử Mặc. Vừa rồi là Lâu Băng Nhi nói chuyện sao?

"Ô ô, tiểu Nguyên, Tiểu Điệp rất nhớ ngươi rất nhớ ngươi, a... Mỹ nam, mỹ nam mỹ nam mỹ nam, còn đến đây hai cái! Cọ cọ, ngô, thơm quá nga..."

"Meo meo ô meo meo ô..." Nguyên bản nằm trong lòng Bạch Tử Mặc-Lâu Băng Nhi đột nhiên phẫn lộ kêu lên, chui đi ra nhảy lên vai Bạch Tử Mặc giơ lên tiểu móng vuốt, dùng sức tấn công vật trên đầu Bạch Tử Mặc.

"Ôi chao a, Băng Nhi ngươi làm gì đó?" Bạch Tử Mặc đứng trước mặt nam tử tuấn tú bên cạnh bá đạo nam nhân thì bị Lâu Băng Nhi cào da đầu đến phát ngứa, nhanh tay đem Tiểu Hắc miêu xuống, bắt đầu phê bình giáo dục.

"Meo meo ô, meo meo ô..." Tránh ra, Tử Mặc là của Băng Nhi, ngươi không được chạm vào! Lâu Băng Nhi hướng về phía đầu Tử Mặc giương nanh múa vuốt.

"Ai là sâu, ai là sâu, Tiểu Điệp là con bướm, là con bướm, ngươi mới là sâu, ngươi cả nhà đều là sâu!"

Lúc này, Bạch Phong Hoa thấy rõ. Một con sâu nhỏ xanh biếc nằm trên đầu Bạch Tử Mặc, đang ngước đầu dưới ánh mặt trời có vẻ trong suốt sáng bóng, nhìn rất được. Khóe miệng Bạch Phong Hoa co lại, chẳng lẽ lại là một yêu tinh sao?

"Bạch tỷ tỷ." Tay áo bị kéo, Bạch Phong Hoa lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Không Nguyên.

"Bạch tỷ tỷ, giúp ta một việc, có thể chứ?" Không Nguyên ánh mắt hồng hồng, biểu tình lại vô cùng kiên định.

"Thực không tưởng, Bạch tiểu thư còn am hiểu luyện dược." Bá đạo nam nhân phe phẩy cây quạt, lộ ra một đôi mắt cười tủm tỉm nhìn Bạch Phong Hoa "Người Đông Mộc thật sự là không có mắt, thế nhưng lại làm mai một Bạch tiểu thư suốt mười sáu năm, nếu là bổn vương, nhất định là luyến tiếc, không khiến cho giai nhân chịu một phần ủy khuất. Nếu Bạch tiểu thư biết luyện dược, bổn vương liền mỏi mắt mong chờ a."

Bạch Phong Hoa nắm tay Không Nguyên, nhoẻn miệng cười "Vương gia nếu đã nâng đỡ, không bằng đem tọa kiệu tặng cho ta đi? Ngồi một hồi trên cỗ kiệu của Vương gia, ta sợ là không ngồi quen cỗ kiệu khác."

Không nghĩ tới Bạch Phong Hoa cũng dám nói vậy tươi cười trên mặt , bá đạo nam nhân hơi bị kiềm hãm. Tọa kiệu sẽ hao phí rất nhiều tiền tài, hắn cũng không xem trong mắt, chỉ là thợ điêu khắc kiệu này đã chết nhiều năm, hắn không tìm ra người thứ hai đến thay hắn tạo ra một cái kiệu tiêu dao như thế này.

Bạch Phong Hoa hướng bá đạo nam nhân nâng mi, xoay người bước đi. Phương pháp đối phó nam nhân không biết xấu hổ này nàng biết rõ, cùng nàng đấu còn chua đủ tư cách a.

Đi theo Không Nguyên cùng nam tử tuấn tú vào trong phòng, ngắn ngủn một nén nhang Bạch Phong Hoa tiếp xúc với một hệ thống luyện dược hoàn toàn mới. Nàng phát hiện mình thế nhưng hoàn toàn xem không hiểu gì, chỉ có thể dựa theo bọn họ chỉ dẫn sử dụng chiến khí bao vây lấy dược liệu phía sau, nam tử tuấn tú ở bên cạnh chỉ đạo, tay như hồ điệp không ngừng hướng dược đỉnh tăng thêm các loại dược liệu. Sau một nén nhang, giải dược rốt cục luyện thành.

"Bạch tỷ tỷ, cám ơn ngươi." Không Nguyên hướng Bạch Phong Hoa cười cười, lau mồ hôi, cầm viên thuốc chạy đi ra ngoài.

"Này, không phải lửa bình thường đúng không?" Bạch Phong Hoa có chút tò mò chỉ về phía dưới dược đỉnh lửa không giống bình thường hỏi Không Dục đang muốn xoay người rời đi.

Có chút kinh ngạc nhìn Bạch Phong Hoa, Không Dục ôn hòa cười "Ngươi nói không sai, đây là tâm hỏa."

"Tâm hỏa?" Bạch Phong Hoa mạnh mẽ hiểu được, hai mắt sáng lên nhìn Không Dục"Đây là bí mật để luyện dược của dược ẩn tộc?"

"Như vậy, cũng không như vậy. Khi ngươi trở thành dược sư cao cấp , có thể biết nó sẽ không tính là một bí mật." Không Dục cười, xoay người hướng Không Nguyên đi đến.

Bạch Phong Hoa yên lặng xem hỏa lò, có chút suy nghĩ, cũng đuổi kịp cước bộ của Không Dục.

Qua mấy cửa, rất xa, Bạch Phong Hoa nghe thấy tiếng Không Nguyên "A gia, chúng ta đánh không lại hắn, ngươi đem thánh vật cho hắn đi. Dù sao nhiều năm như vậy, cũng không thấy tảng đá có động tĩnh gì."

Bạch Phong Hoa dừng dừng cước bộ, nàng cứ như vậy đi qua, có phải hay không không tốt a. "Bạch cô nương như thế nào không đi?" Không Dục đứng ở cửa, nghi hoặc nhìn Bạch Phong Hoa.

Bạch Phong Hoa rút trừu khóe miệng, chủ nhân không thèm để ý, nàng còn ý tứ cái gì đâu.

Nhấc chân bước vào cửa, chỉ thấy Không Nguyên ngồi chồm hỗm trước giường, lão nhân trên giường vẻ mặt cười khổ "Aiz, ai cũng biết đó chỉ là một khối đá tảng , cho hắn, hắn sẽ tin sao?"

Bạch Phong Hoa có chút khó hiểu thốt ra " Tảng đá?"

Không thể nào? Làm cho bá đạo nam nhân đánh trống khua chiêng như vậy, chỉ là một tảng đá?! Nhớ tới biểu tình của hắn, Bạch Phong Hoa cảm thấy thật sự là khẩn trương.

"Cũng không phải sao?" Lão nhân nhìn Bạch Phong Hoa, thở dài "Không biết là ai truyền lời đồn, nói cái gì thánh vật dược ẩn tộc có thể cho người ta trực tiếp đột phát hư không tiến vào tiên giới, kỳ thật chính là một tảng đá thực bình thường mà thôi, ai cũng không biết nó rốt cuộc là như thế nào lại trở thành thánh vật."

Bạch Phong Hoa trầm ngâm một lát, tiến đến lão nhân bên tai nói nhỏ "Ta xem, không bằng như vậy..."

Lão nhân nghe đột nhiên ha ha cười, dùng sức vỗ vai Bạch Phong Hoa "Ngươi, nữ oa tử này, ta thích ngươi rồi! Chủ ý này rất tốt, ta thích! Hảo, liền cứ như vậy!" Vừa tỉnh lại, lão nhân ha ha cười, cười đến thân thể chịu không nổi, ho khan một trận .

Độc long cốc, thánh địa dược ẩn tộc . Nhìn nơi đó đứng đầy người của dược ẩn tộc, Bạch Phong Hoa đột nhiên hiểu được vì sao tiểu sâu kia vừa nhìn thấy Tử Mặc cùng Thiếu Minh chỉ có thân thiết, Không Nguyên còn có thể xem như thanh tú đáng yêu . Nhiều người ở đây lôi thôi lếch thếch, Không Dục cùng Không Nguyên trắng noãn xác thực đã là cực phẩm mỹ nam a.

"Đó chính là thánh vật?" Bá đạo nam nhân phe phẩy cây quạt, nhìn khối tảng đá đen thui, trên mặt có một viên hạt châu nho nhỏ cách đó không xa trên đài cao .

Tộc trưởng được Không Nguyên nâng đỡ, hữu khí vô lực trả lời "Đúng."

"Đi, đem tiểu hạt châu đó cho bổn vương." Bá đạo nam nhân tùy ý chỉ hắc y nhân.

"Vương gia." Tộc trưởng tiến lên từng bước, tiếp tục hữu khí vô lực nói "Có chuyện này, lão hủ hy vọng có thể trước tiên báo cho Vương gia."

"Nói."

"Lại nói tiếp, lão hủ cũng là lần đầu tiên đi vào thánh địa nhìn thấy thánh vật, Vương gia muốn, lão hủ không dám không theo, chính là nếu có phát sinh cái gì, lão hủ cũng không dám cam đoan. Lão hủ..."

"Dong dài." Bá đạo nam nhân không kiên nhẫn ngắt lời tộc trưởng, ý bảo hắc y nhân tiến lên lấy hạt châu.

Hắc y nhân chậm rãi đi ra phía trước, ba bước, hai bước, từng bước...Hạt châu hoàn toàn không có phản ứng.

Hắc y nhân nhẹ nhàng thở ra, đi lấy hạt châu. Ngay tại lúc hắn chạm vào hạt châu , nho nhỏ hạt châu đột nhiên thả ra quang mang chói lòa, đâm vào mắt mọi người, không khỏi khiến mọi người nhắm hai mắt lại.

"Hưu... Ba..." Hai tiếng nổ, hào quang tán đi, chờ mọi người mở to mắt, thấy tiểu hạt châu vẫn là im ắng nằm ở đó, tên hắc y nhân cũng không thấy nữa.

"A nha nha, chẳng lẽ là thoát phá hư không?" Bá đạo nam nhân giơ lên cây quạt che ánh mặt trời, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn lên trời, nơi đó đang có một điểm đen nhỏ, càng bay càng cao càng bay càng cao, cuối cùng biến mất không thấy. Thực tế, tình huống rõ ràng, thoát phá hư không cái đầu a, rõ ràng là bị cơ quan nào đó đánh trúng mà phi thiên ! (S: nghĩa là không phải là được thăng lên làm tiên, mà là khi đụng vào bị đánh một cái bay lên trời luôn =)))

"Ai biết được." Bạch Phong Hoa nhìn lên trời, nhún vai trêu tức nói "Người thoát phá hư không là không thể trở về, nếu không ngài tự mình đi thử xem?"

Bá đạo nam nhân thu hồi ánh mắt, ngượng ngùng cười ha ha "Bổn vương chính là tò mò mà thôi. Nếu lời đồn không thực, bổn vương cũng không cần làm gì. Nhưng thật ra ngươi..." Ngả ngớn dùng cây quạt nâng cằm Bạch Phong Hoa, đôi môi bá đạo nam nhân tiến đến tai Bạch Phong Hoa "Bổn vương đột nhiên đối với ngươi tò mò, cùng bổn vương hồi vương phủ, thế nào ?" Mà giờ khắc này, mọi người cũng đều hiểu được, bá đạo nam nhân bày tất cả mọi cách là vì đến xem cái gọi là thánh vật có thể thoát phá hư không . Nhưng là hiện tại, lời đồn đãi đều là giả.

Bạch Phong Hoa tát bá đạo nam nhân một cái, lạnh lùng nói "Thật có lỗi, ta cảm thấy vương phủ của ngài quá nhỏ ,dung không được ta. Nếu ngày nào đó vương phủ có thể biến thành hoàng cung duy nhất của cả thế giới , ta cố gắng còn có thể suy xét."

Hơi hơi ngẩn ra , hắn ha ha phá lên cười, khoa trương ngay cả nước mắt đều chảy ra, vừa cười vừa hướng Bạch Phong Hoa nói "Thống nhất đại lục? Chuyện gì phải phiền toái như vậy? Xem ra, chúng ta thật đúng là không duyên phận, chuyện tình không thú vị ta mới không đi làm đâu, ta cứ làm Tiêu Dao Vương gia của ta thì tốt rồi."

Hiệu suất của bá đạo nam nhân thật đúng là không phải cao bình thường , không đến một nén nhang, đội ngũ đi theo hắn rất nhanh tập hợp bắt đầu đi về.

"Khi nào đổi ý thì tìm vương phủ nho nhỏ của bổn vương , tùy thời xin đợi cô nương đại giá." Bá đạo nam nhân hướng Bạch Phong Hoa chớp mắt vài cái, đem một khối ngọc bài vứt cho nàng.

"Khi nào thì ngài đổi ý, bổn tiểu thư sẽ quan tâm tới đề nghị của ngài." Bạch Phong Hoa bình tĩnh đem ngọc bài cất đi, mắt cũng không nhìn bá đạo nam nhân một cái.

"A nha nha, ta thế nhưng bị ghét bỏ hoàn toàn, bổn vương thật sự là rất đau lòng a." Bá đạo nam nhân lấy cây quạt che mặt, lộ ra một đôi mắt cười, không khó xử Bạch Phong Hoa mà lùi vào trong kiệu.

Cứ như vậy nghênh ngang mà đi!

Đơn giản, sạch sẽ lưu loát!

"Tỷ a." Bạch Tử Mặc gọi Bạch Phong Hoa, nháy mắt nhìn bá đạo nam nhân rời đi "Ta như thế nào cảm thấy cuối cùng cũng đã xong a? Cái cảm giác này cũng không thật lắm nha."

"Huynh chẳng lẽ còn muốn đánh nhau long trời lở đất, máu chảy thành sông sao?" An Thiếu Minh khinh thường trợn mắt nhìn Bạch Tử Mặc, có chút suy nghĩ nhìn chăm chú vào cỗ kiệu trong có bá đạo nam.

Nam nhân sẽ không phải là Tiêu Dao vương phú khả địch quốc trong truyền thuyết của Lập Thạch quốc đi.

"Meo meo ô, meo meo ô..." Lâu Băng Nhi như hổ rình mồi trừng mắt nhìn An Thiếu Minh ... đỉnh đầu, nghiêm trọng hướng tiểu sâu ngồi xổm trên đỉnh đầu cảnh cáo 'Tử Mặc là của ta, ngươi không được lại đây!"

Bá đạo nam nhân đi sạch sẽ rồi, độc long cốc lại khôi phục lại bình thường, chỉ trừ bỏ tộc trưởng. Một đám lão nhân ngồi trên ghế, kẻ quỳ dưới đất quần áo không chỉnh tề, mặt mũi bầm dập là Không Lâm. Nguyên lai bá đạo nam nhân khi đi cũng không có mang theo hắn, hắn thật rất muốn chạy trốn, chính là chạy không xa liền bị tộc nhân bắt trở về.

Tộc trưởng có chút mệt mỏi phất phất tay "Quên đi, phế bỏ công lực, nhốt phía sau núi mười năm đi."

"Không, ta không cần, ta không cần!" Không Lâm đứng lên, vì sao, vì sao mỗi người đều phải trêu đùa hắn, vì sao mỗi người đều đem hắn trở thành 'rác ' tùy tiện có thể vứt bỏ .

Mắt điên cuồng đột nhiên chuyển sang nhìn Không Nguyên rồi dừng lại, Không Lâm tiến lên chỉ Không Nguyên ,quay đầu hướng tộc trưởng "Ta muốn khiêu chiến với hắn."

"Ngươi thật sự là điên rồi, ngươi dựa vào cái gì khiêu chiến với tiểu Nguyên." Mộc trưởng lão tức giận đến cả người phát run.

"Dựa vào cái gì?" Không Lâm hắc hắc cười "Chỉ bằng vào việc hắn biết tử huyệt của ta."

"Tiểu nguyên, ngươi biết tử huyệt của hắn?" Tộc trưởng sắc mặt ngưng trọng. Dược ẩn tộc, mỗi người đều có một chỗ tử huyệt, hoặc là trên người nơi nào đó, hoặc là một dạng dược vật, nếu như một người biết tử huyệt của mình , thật là có thể hướng đối phương đưa ra khiêu chiến. Khiêu chiến thắng lợi có thể đạt được tất cả từ người thất bại .

Chính là hiện tại Không Lâm đã là người phản tộc, nếu Không Nguyên cự tuyệt cũng không phải không được. Nhưng nếu Không Nguyên muốn người trong tộc kính nể thì phải tiếp nhận khiêu chiến, nó cũng có chút ảnh hưởng.

"Ta đồng ý." Không Nguyên đột nhiên mở miệng, nhìn vào mắt Không Dục đứng sau tộc trưởng "Là ta làm hại đại ca bị Không Lâm bắt ăn tán công độc dược, tơ vàng thảo chỉ có nơi khiêu chiến mới có, cho nên ta chấp nhận khiêu chiến của Không Lâm."

Sắc mặt Không Dục lại trắng thêm "Tiểu Nguyên đừng nháo, ngươi hiện tại tuổi còn nhỏ, đi tới nơi khiêu chiến, chẳng lẽ muốn chịu chết sao?"

"Ta đã không nhỏ nữa, đại ca ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được tơ vàng thảo, sau đó còn sống đi ra." Không Nguyên kiên định nhìn Không Dục, xoay người lẳng lặng đứng thẳng bên Bạch Phong Hoa, dùng sức ôm nàng "Bạch tỷ tỷ, cám ơn ngươi. Chờ ta trở về từ nơi khiêu chiến, trở thành vĩ đại nhất dược sư, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi."

Bạch Phong Hoa nâng tay xoa đầu Không Nguyên "Không sợ biến thành thức ăn của dược sư thì cứ đến tìm tỷ, tỷ cũng vậy, muốn gặp ngươi."

"Ân." Không Nguyên gật đầu thật mạnh , quay đầu hướng tộc trưởng nói "A gia, chuyện của Bạch tỷ tỷ, ta đều đã nói với người, ta không ở đây, ngươi đừng làm xấu mặt ta."

Tộc trưởng trở mặt hừ một tiếng, nói "Người khiêu chiến là Không Lâm, bị khiêu chiến là Không Nguyên, chuẩn bị tốt chưa?"

Không Nguyên cười đáp "Chuẩn bị tốt."

Không Lâm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Không Nguyên "Tốt lắm."

Các trưởng lão đang ngồi có thở dài có lắc đầu, bất quá cuối cùng đều đứng lên làm thành một vòng tròn, niệm chú, sau một nén nhang, không trung nổi lên một quần sáng, sau đó xuất hiện một lỗ đen nhìn không tới đáy.

"Đại ca, chờ ta trở lại." Không Nguyên cười hướng Không Dục phất phất tay, nhảy vào hắc động.

Không Dục chậm rãi đi đến bên hắc động có Không Lâm, mắt mang đầy trào phúng "Không Lâm có một chuyện, ngươi đại khái cũng không biết đi. Sư phó của ngươi lâm chung do luyện đan dược, kỳ thật thứ đan dược đó là vì ngươi mà luyện."

"Ngươi gạt người!" Không Lâm giật mình, lập tức lớn tiếng thứ rống lên.

"Lừa hay không lừa , chính ngươi tự biết." Không Dục nhoẻn miệng cười, xoay người nhảy vào hắc động cùng Không Nguyên, hai người cùng nhau vào khiến mọi người kinh ngạc.

"Ngươi gạt người, Không Dục ngươi là kẻ lừa đảo, không cần trốn!" Không Lâm mắt nổi gân, nhảy theo.

Đúng vậy, hết thảy đều là gạt người. Sư phụ rõ ràng không thích hắn, vẫn luôn không thích hắn, chỉ vì trả ơn cha mẹ hắn mới không thể không thu hắn làm đệ tử, chỉ có sư nương đối hắn tốt. Sư phụ rõ ràng không thích hắn, còn thấy hắn nhìn lén sư nương tắm, sư phụ như thế nào còn có thể vì hắn luyện viên thuốc tẩy tủy, sư phụ rõ ràng là muốn giết hắn. Hắn thấy sư phụ cho hắn uống hồng quả. Làm sao có thể chữa phong hàn bằng hồng quả được, hồng quả rõ ràng là độc dược, trừ khi bỏ rất ít dược mới đẩy lui được cơn nóng, chẳng lẽ...

Không Lâm dùng sức lắc đầu, không cần, không cần, sư phụ muốn giết hắn, sư phụ chính là muốn giết hắn, cho nên hắn tráo dược của sư phụ, hại chết sư phụ, hắn không có sai. Hắn muốn giết sư đệ, hắn cũng không có sai. Hắn không có sai, không có...

Mở mắt ra, Không Lâm thấy cách đó không xa, Không Dục nắm tay Không Nguyên nhìn hắn lạnh như băng.

Không Lâm đột nhiên nhớ tới, khi tiểu sư đệ rất nhỏ, sư phụ chưa chết, tiểu sư đệ nhìn hắn, hai mắt đều là cười đến ngọt ngào. Tiểu sư thúc nhìn hắn đều thực ôn nhu. Rốt cuộc là khi nào thì thay đổi đâu?

Hắc động dần dần đóng lại, trả lại cảnh sắc ban đầu.

"Hai thằng nhóc vô tâm này, thế nhưng đem lão nhân ta quăng sang một bên." Tộc trưởng chà chà chân ,mắng, tiếp theo giống như không có việc gì, hướng Bạch Phong Hoa lớn tiếng "Hắc hắc, nữ oa tử, nói ngươi đó, lại đây. Tiểu Nguyên nói ngươi muốn giải dược của ngàn trùng vạn hoa đan đi, lại đây, ta nói cho ngươi."

Bạch Phong Hoa đem ánh mắt trở về, thu vào mắt cảnh Không Dục không chút do dự cầm tay Không Nguyên nhảy xuống, ánh mắt nàng có một tia thản nhiên sầu não, nhíu mi cứ như vậy cho nàng?

Đi theo tộc trưởng vào phòng trong, tộc trưởng chỉ vào mặt bàn, cười tủm tỉm nói "Này là giải dược, nói đơn giản cũng đơn giản, nói không đơn giản thì cũng không phải không đúng."

"Tộc trưởng gia gia, ngài cứ việc nói thẳng đi."

"Dược này là cấm dược, kho hàng chỉ có mấy viên. Ta nghĩ chắc là đã bị Không Lâm cầm đi ra ngoài bán cho ngoại nhân. Cho nên, lão nhân cũng nên phụ trách việc này. Giải dược ta không có, nhưng dược liệu điều chế chỉ thiếu mất một loại là thuốc dẫn. Các ngươi chỉ cần đi tìm thuốc dẫn thì tốt rồi."

Chỉ cần? Bạch Phong Hoa trầm xuống, lão nhân là muốn mình làm thiêu thân sao? Bạch Phong Hoa vẻ mặt trấn định nhìn về phía tộc trưởng "Nói đi, muốn chúng ta tìm cái gì."

"Nước thánh ở thánh địa của Thanh Long quốc, ngươi phải lấy được nó. Ta thấy ngươi cũng đã trúng độc tên 'mộng yên', nên da ngươi mới đen như vậy, và khi ngươi tròn 20 tuổi, ngươi sẽ nổ banh xác mà chết!"

"Lão nhân sao lại rủa tỷ ta? Tỷ ta rất khỏe, làm sao lại trúng độc được?" Tử Mặc bỗng nhiên xuất hiện, hét to.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top