Chương 49
"Nương thật là, như thế nào còn chưa đến?" Bạch Tử Mặc lo lắng dậm chân, nhíu mày nhìn xung quanh.
"Chúng ta đi vào trước đi. Có lẽ nương đi ngang qua Thiên Bảo các lại nhìn trúng cái gì. Nương thích nhất là trang sức mà." Bạch Linh Khê đứng một bên nhỏ nhẹ ôn nhu an ủi. Nương đương nhiên sẽ không đến, đáy lòng Bạch Linh Khê cười lạnh. Bạch Phong Hoa, chỉ cần ngươi vừa chết, nương sẽ trở lại. Khi đó, nương chỉ biết một nữ nhi là ta!
"Cũng đúng, nương có đôi khi cũng như thế ." Bạch Tử Mặc vò đầu, nói Tiết Nhu Nhi sẽ phá sản cũng không phải không có lý, Tiết Nhu Nhi thực thích châu báu trang sức, thường xuyên đi Thiên Bảo các mua này nọ, nàng cái gì cũng không ham, chỉ ham châu báu. Tiết Nhu Nhi dịu dàng xinh đẹp lại ham châu báu, nói ra thật làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc... Bởi vì nàng thoạt nhìn hào phóng cao quý, lại thích những tục( phàm tục ) vật. Rất nhiều lúc Bạch Hận Thủy đối với sở thích của phu nhân là vừa tức vừa buồn cười, nhưng đều sủng nịch đem bổng lộc giao cho nàng tùy tiện mua. Cũng may Bạch gia rất giàu có nên đây đều không là vấn đề.
Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mi nhìn cửa càng ngày càng nhiều xe ngựa, trong lòng càng ngày càng bất an. Cho dù nương thích châu báu, nhưng nàng có chừng mực, mỗi một năm vào thời gian khảo hạch nàng đều phi thường coi trọng, nhất định sẽ đến đúng giờ, không có lý nào năm nay lại đi muộn "Tỷ, nếu không, chúng ta đi vào trước? Cũng sắp khảo hạch rồi. Nói không chừng khi chúng ta khảo hạch nương sẽ tới." Bạch Tử Mặc lên tiếng.
"Các ngươi đi vào trước, ta trở về xem." Bạch Phong Hoa thủy chung không yên lòng, để cho Bạch Tử Mặc bọn họ đi vào trước, mình thì chuẩn bị về nhà một chuyến. Trong lòng nàng hiểu được, nương không có khả năng ở Thiên Bảo các mua đồ. Bạch Linh Khê nói có chút không thích hợp. Nhiều năm qua như vậy, chẳng lẽ nàng còn không biết tính tình nương? Nương làm sao có thể vì mua châu báu mà chậm trễ kì khảo hạch của bọn họ? Tuyệt đối không có khả năng! Bạch Linh Khê biểu hiện có chút khác thường... "Nhưng là, còn cuộc khảo hạch của Phong Hoa. Muội không cùng đi vào sao? Vạn nhất bỏ qua kì khảo hạch này thì làm sao bây giờ?" Bạch Linh Khê ở phía sau rất lo lắng nói.
"Ta cần khảo hạch sao?" Bạch Phong Hoa hơi hơi quay đầu, liếc Bạch Linh Khê, lạnh lẽo lại ngạo nghễ hỏi.
Bạch Linh Khê nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Phong Hoa, trong lòng căng thẳng, tiếp theo nghe Bạch Phong Hoa hỏi, đầu tiên là cứng lưỡi, sau là tức giận cùng ghen tị. Đúng vậy, thực lực hiện tại của Bạch Phong Hoa toàn bộ kinh thành đều biết, nàng căn bản không cần phải khảo hạch! Bát cấp chiến khí, bát cấp chiến khí! Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Linh Khê lại khó chịu.
"Đúng vậy. Tỷ tỷ của ta cần khảo hạch ư? Đây không phải chuyện khôi hài sao?" Bạch Tử Mặc khịt mũi cười lạnh một tiếng nói. Hắn thực chán ghét người giả vờ giả vịt như Bạch Linh Khê, cả ngày giả bộ hòa khí làm đại tỷ tỷ, hắn thế nào cũng thấy mỗi tiếng nói cử động của nàng đều là giả tạo, giả đến mức làm cho người ta muốn nôn.
"Ha ha, thật ra, Phong Hoa căn bản là không cần khảo hạch, vậy ngươi nhanh đi tìm mẫu thân đi, có lẽ nương còn trong Thiên Bảo các." Bạch Linh Khê đè lại điên cuồng ghen tị trong lòng, trên mặt ngượng ngùng cười cười nói. Nghe Bạch Tử Mặc bên cạnh hát đệm, trong lòng Bạch Linh Khê nổi lên một cơn giận dữ, nhưng cố tình không biểu hiện ra ngoài. 'Tỷ tỷ của ta' ba chữ vô hình này thật làm nàng bị thương, trong mắt Bạch Tử Mặc, chỉ có Bạch Phong Hoa mới là tỷ tỷ. Mà nàng, thủy chung vẫn là người ngoài.
"Tử Mặc, các ngươi đi vào trước, ta đi một chút sẽ trở lại." Bạch Phong Hoa cũng không vô nghĩa, một cái lắc mình liền đi ra ngoài.
Thân hình lóe lên trông đám người, khiến rất nhiều người kinh hô. Có người đã phát hiện tốc độ kinh người của Bạch Phong Hoa, tiếng 'ồ' vang lên.
"Là Bạch Phong Hoa!"
"Làm sao? Ở nơi nào?"
"Đã đi ra ngoài!"
"Tốc độ thật nhanh, trời ạ! Bát cấp chiến khí thực trâu bò!"
"Khi nào thì ta cũng có thể đạt tới cấp bậc này..." Thanh âm hâm mộ, sợ hãi liên tiếp vang lên, Bạch Linh Khê cúi đầu, sắc mặt âm độc một mảnh, đáy mắt lộ vẻ ghen tị cùng tức giận.
Bạch Phong Hoa bất an trong lòng càng lúc càng lớn, nàng tập trung chiến khí, tìm kiếm xe ngựa có dấu hiệu Bạch phủ. Nhưng dọc theo đường đi, không có tung tích gì. Đi ngang qua bên ngoài Thiên Bảo các cũng không có tung tích. Bạch Phong Hoa càng thêm lo lắng, nhanh hướng Thừa tướng phủ mà đi. Nàng đi qua, mọi người chỉ thấy hào quang màu trắng chói mắt xẹt qua, sau một trận gió, liền không có bóng dáng.
Bạch Phong Hoa trở lại Thừa tướng phủ, vừa vào cửa liền lập tức hỏi "Nương ta đâu?"
"Tiểu, tiểu thư?" Người hầu vừa thấy Bạch Phong Hoa mặt trầm như nước đến, nhanh hồi đáp, "Phu nhân, phu nhân đã sớm xuất môn."
"Cái gì? ! Không trở về sao?" Tâm Bạch Phong Hoa đột nhiên trầm xuống, nương quả nhiên đã xảy ra chuyện!
"Không có. Tiểu thư, làm sao vậy?" Người hầu thật cẩn thận hỏi.
Bạch Phong Hoa buông ra người hầu, không nói gì. Trong lòng không ngừng nói: bình tĩnh, Bạch Phong Hoa.
Ngươi nhất định phải bình tĩnh. Cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, là ai ra tay với mẫu thân?
Bạch Phong Hoa nhớ tới những người có thể tiếp xúc với nàng toàn bộ nghĩ một lần, vẫn không rõ ràng.
Người hầu bên cạnh nhìn Bạch Phong Hoa mặt nhăn như muốn chảy ra nước, thức thời đứng một bên.
Bạch Phong Hoa chậm rãi đi tới cửa lớn, đưa tay vuốt ve lỗ tai sư tử bằng đá, trong lòng dần dần tỉnh táo lại. Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng, Bạch Linh Khê, hôm nay ngôn ngữ cử chỉ của Bạch Linh Khê quá mức dị thường. Tử Mặc sơ ý nói, nhưng nàng biết rõ nương không có khả năng vì mua trang sức mà bỏ cuộc khảo hạch của bọn họ, lời nói kia thật giấu đầu hở đuôi. Chẳng lẽ là nàng? Bạch Phong Hoa nghĩ đến đây, ánh mắt càng ngày càng lạnh. Bạch Linh Khê vẫn rắp tâm hại mình, Bạch Phong Hoa biết, sở dĩ không hề động tới nàng, một vì không có lý do, nếu có sẽ hoàn toàn diệt trừ, trừ hậu hoạn. Hai là sợ mẫu thân thương tâm. Mẫu thân ôn nhu thiện lương, thu dưỡng Bạch Linh Khê, cũng coi nàng như con đẻ.
Nhưng nếu hôm nay mẫu thân mất tích cùng Bạch Linh Khê có liên quan, vậy không nên trách mình tâm ngoan thủ lạt!
Bạch Phong Hoa nghĩ đến đây mà lòng nóng như lửa đốt, chạy vội tới Đông Mộc học viện, lập tức, lập tức tìm Bạch Linh Khê.
Ở Đông Mộc học viện, Bạch Linh Khê tựa vào cây cột ở hành lang, híp mắt nhìn trời. Bạch Phong Hoa, ngươi gần đây không phải thực tỏa sáng sao? Bát cấp chiến khí, ha ha. Thật sự nổi bật, bất quá, ngươi rất nhanh sẽ biến mất khỏi thế giới này. Ngẫm lại, thiên tài Bạch Phong Hoa vì Đông Mộc quốc đoạt được chiến thắng lại chết ly kỳ, không phải sẽ nổi lên sóng to gió lớn sao? Thật sự chờ mong. Chỉ cần Bạch Phong Hoa vừa chết, như vậy, ở Bạch gia, mình có thể chân chính trở thành Bạch tiểu thư, duy nhất một Bạch đại tiểu thư! Khi đó mới có thể độc hưởng sự yêu thương của người nhà .
Bạch Linh Khê híp mắt mơ tưởng, trên lưng bỗng căng thẳng, ngay sau đó, nàng liền cảm giác cả người bay lên không, cảnh sắc chung quanh đã thay đổi trong khoảnh khắc . Khi nàng lấy lại tinh thần, rõ ràng phát hiện mình đã ở trên nóc nhà. Trong nháy mắt nàng rời đi không có bất luận kẻ nào phát hiện.
Bạch Linh Khê vội vàng quay đầu, liền nhìn vào con ngươi lạnh như băng của Bạch Phong Hoa .
"Phong Hoa, là muội, làm ta giật cả mình, muội làm cái gì vậy?" Bạch Linh Khê vỗ ngực, kinh hãi không thôi. Kinh ngạc thân thủ của Bạch Phong Hoa, cũng kinh ngạc hành động của Bạch Phong Hoa, không hiểu nàng muốn làm gì.
"Đi theo ta." Bạch Phong Hoa không phân trần một phen kéo tay Bạch Linh Khê, kéo nàng ở nóc nhà lên xuống, trực tiếp hướng rừng cây nhỏ sau học viện mà đi.
Bạch Linh Khê trong lòng không yên, trên mặt cố gắng trấn định, đi theo Bạch Phong Hoa.
Đến rừng cây nhỏ, Bạch Phong Hoa xuống đất, vẫy tay mạnh mẽ đánh Bạch Linh Khê bay ra ngoài, Bạch Linh Khê bất ngờ không kịp phòng liền va vào cây.
"Mẫu thân đâu?" Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn Bạch Linh Khê, trực tiếp hỏi.
"Cái gì? Muội không tìm được mẫu thân sao?" Bạch Linh Khê lòng run lên, giả bộ trấn định nghi hoặc hỏi.
Ánh mắt Bạch Phong Hoa trầm xuống, lạnh lẽo nói: "Bạch Linh Khê, ta biết tâm tư của ngươi. Ngươi muốn trở thành Bạch tiểu thư chân chính của Bạch phủ . Trừ được ta, ngươi sẽ là Bạch tiểu thư duy nhất. Nhưng ngươi ngàn lần không nên vạn lần không nên ra tay với mẫu thân. Ngươi vẫn là con người sao? Mẫu thân thu dưỡng ngươi, nuôi nấng ngươi lớn khôn, từ quần áo đến ăn mặc dùng trên người ngươi không phải loại tốt nhất sao? Còn đưa ngươi nhập Đông Mộc học viện đọc sách. Nương đối tốt với ngươi, ngươi tại sao cứ báo đáp mẫu thân như vậy ?"
Ánh mắt Bạch Linh Khê có chút lóe, nhưng một mực chắc chắn: "Ta không biết muội đang nói cái gì! Phong Hoa, không cần náo loạn, lập tức sẽ khảo hạch, không đi qua liền đến muộn đó."
"Bạch Linh Khê, ngươi tin hay không, ta có rất nhiều loại biện pháp khiến cho ngươi sống không bằng chết." Bạch Phong Hoa đã hết tính nhẫn nại, mặc kệ Bạch Linh Khê phải hay không trực tiếp làm cho mẫu thân mất tích, nàng đã chờ không nổi nữa. Bạch Phong Hoa tiến lên cầm ngón tay Bạch Linh Khê, sắc mặt âm lãnh, Bạch Linh Khê còn không phản ứng, trên tay Bạch Phong Hoa đã dùng một chút lực, tiếng vang răng rắc đột ngột vang lên, ngón trỏ Bạch Linh Khê bị Bạch Phong Hoa trực tiếp bẻ gãy.
"Bạch Phong Hoa, ngươi, ngươi!" Kịch liệt đau đớn truyền tới từ ngón trỏ, Bạch Linh Khê đau đến trán toát mồ hôi lạnh, trừng mắt không thể tin nhìn Bạch Phong Hoa.
"Ngươi vẫn là không đủ hiểu ta." Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, tươi cười làm cho trong lòng người ta run sợ.
Bạch Linh Khê hít một ngụm lãnh khí, trong lòng vừa sợ vừa e ngại, trong đầu hồi tưởng Bạch Phong Hoa ở trên lôi đài ngược đánh Tần Môn Ngọc. Nàng như thế nào quên cô gái này có tâm tình tàn nhẫn!
"Nói, mẫu thân đâu? Không nói cũng được." Bạch Phong Hoa hỏi, tay đã dùng sức. Tiếng xương cốt gãy lần nữa vang lên, Bạch Linh Khê thống khổ hét lên, sau đó vội vàng cầu xin tha thứ.
"Không cần, Phong Hoa, dừng tay, ta cầu ngươi." Bạch Linh Khê đau đến sắc mặt tái nhợt, đầu đầy sợ hãi cầu xin tha thứ "Yên tâm, mẫu thân không có việc gì. Nàng dưỡng dục ta nhiều năm, ta làm sao có thể cho nàng có việc."
Bạch Phong Hoa mắt nhíu lại, tới sát vào Bạch Linh Khê cười lạnh nói: "Nói như vậy, kỳ thật ngươi là thầm nghĩ ta có việc, muốn dùng mẫu thân đến uy hiếp ta?"
Bạch Linh Khê thoáng sửng sốt, lập tức ngậm miệng. Vừa sợ vừa e ngại nhìn Bạch Phong Hoa, cái gì cũng không dám nói. Bạch Phong Hoa trước mắt sắc mặt lạnh nhạt, Bạch Linh Khê không chút nghi ngờ nếu nói mình muốn dùng mẫu thân gậy bất lợi cho nàng thì nàng lập tức giết mình.
"Nói đi, mẫu thân đâu?" Bạch Phong Hoa ngăn táo bạo trong lòng , lạnh giọng hỏi.
"Là ... là... Triêu Dương công chúa đưa đi, nàng hẳn là không lâu sẽ phái người đưa tin đến cho ngươi." Bạch Linh Khê thật cẩn thận trả lời, nhìn sắc mặt Bạch Phong Hoa càng ngày càng đen vội vàng biện giải "Phong Hoa, tin tưởng ta, nàng sẽ không thương tổn mẫu thân, nàng đáp ứng ta, tuyệt đối sẽ không thương tổn mẫu thân ."
Bạch Phong Hoa nhìn Bạch Linh Khê có chút sợ hãi, xem ra nàng tuy rất muốn mình biến mất, nhưng đối với Tiết Nhu Nhi vẫn là có cảm tình.
"Ngươi, rất muốn ta chết?" Bạch Phong Hoa cười lạnh nhìn Bạch Linh Khê chậm rãi hỏi.
Đúng! Ta hận không thể giết ngươi, hận không thể lập tức khiến ngươi chết. Chỉ có khi ngươi chết, ta mới thật là đại tiểu thư duy nhất của Bạch gia. Những lời này Bạch Linh Khê đương nhiên không dám nói, chỉ dám hò hét trong lòng.
"Ta, Phong Hoa, tha thứ ta nhất thời bị ma xui quỷ ám mà làm ra chuyện này." Bạch Linh Khê bày ra một bộ dạng tỉnh ngộ, vội vàng cam đoan .
"A, ngươi đã làm chuyện gì?" Ánh mắt Bạch Phong Hoa càng ngày càng âm trầm.
"Ta, ta chỉ nói cho Triêu Dương công chúa người ngươi thương nhất là mẫu thân. Ta cái gì đều không có làm." Bạch Linh Khê vội vàng vì mình giải vây.
"Cho nên nàng bắt cóc mẫu thân? Chuẩn bị để uy hiếp ta?" Cơn giận của Bạch Phong Hoa không thể át, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Bạch Linh Khê gật gật đầu, cơn đau từ tay từng đợt truyền đến, làm cho nàng muốn ngất.
"Đã đi nơi nào?" Bạch Phong Hoa lạnh lùng hỏi.
"Ta, ta cũng không biết." Bạch Linh Khê sợ hãi lắc đầu, "Nhưng là, nhưng là nàng đáp ứng ta sẽ không thương tổn mẫu thân ."
"Ngu xuẩn!" Bạch Phong Hoa hung hăng đánh vào mặt Bạch Linh Khê một bạt tai "Ngươi là đồ con lợn! Đổi lại nếu ngươi là công chúa, bắt cóc gia quyến trọng thần triều đình, sau đó sát hại ta, gia gia sẽ bỏ qua sao? Bách quan triều đình sẽ bỏ qua? Hoàng đế sẽ bỏ qua công chúa? Thiên Tử phạm pháp tội như thứ dân. Ngươi cho là Triêu Dương sẽ bỏ qua mẫu thân? Bỏ qua ta? Bỏ qua ngươi sao? Ngươi không biết hai chữ bịt miệng viết như thế nào sao?"
Sắc mặt Bạch Linh Khê càng ngày càng tái nhợt, giờ khắc này lòng của nàng hoàn toàn tỉnh ngộ. Triêu Dương công chúa nếu bắt cóc mẫu thân áp chế Bạch Phong Hoa, cho dù giết Bạch Phong Hoa, cũng sẽ không bỏ qua mẫu thân. Hơn nữa như Bạch Phong Hoa nói, cũng sẽ không bỏ qua mình.
"Không, mẫu thân, mẫu thân nàng..." Bạch Linh Khê nghiêng ngả lảo đảo, mặt đầy nước mắt, trong lòng lại hối hận vạn phần. Nàng thực ghen tị Bạch Phong Hoa, muốn trừ khử Bạch Phong Hoa, nhưng là... Nàng cũng không muốn thương tổn mẫu thân. Những năm gần đây, mẫu thân chưa từng trước mặt mình đề cập qua nàng không phải thân sinh, mà là đối nàng hết sức che chở. Nếu mẫu thân chết, thế giới này không có người nào đối nàng tốt nữa.
"Ngu xuẩn!" Bạch Phong Hoa nhìn bóng dáng Bạch Linh Khê, trong lòng có chút phức tạp. Bạch Linh Khê vẫn rắp tâm hại mình, nhưng nàng thật yêu mẫu thân. Bất quá nàng vì trừ mình, cư nhiên ngay cả mẫu thân cũng lợi dụng, vô liêm sỉ đến cực điểm.
Bỏ nàng? Lưu nàng? Bỏ nàng, nương sẽ thương tâm, hơn nữa làm cho mẫu thân biết nàng cùng Bạch Linh Khê sung đột, bắt nàng lựa chọn hai nữ nhi, đối nàng mà nói không nghi ngờ gì là một chuyện thực thống khổ. Lưu nàng? Lấy một nữ nhân có tâm như Bạch Linh Khê sẽ còn có thể gây chuyện. Bạch Linh Khê thật vừa đáng giận lại vừa đáng thương. Ăn nhờ ở đậu, không có cảm giác an toàn, muốn trở thành người của Bạch gia. Cho tới nay thực vất vả thực chăm chỉ sắm vai cháu gái tốt nữ nhi tốt, hiện tại lại làm ra một chuyện ngu xuẩn.
"Bạch Linh Khê, ngươi tốt nhất cầu nguyện mẫu thân không có việc gì, nếu mẫu thân có việc, ngươi phải chôn cùng nàng." Bạch Phong Hoa nhìn Bạch Linh Khê nói.
Bạch Linh Khê đã quên đau nhức trên tay, xoay người lại, bùm một tiếng quỳ trước mặt Bạch Phong Hoa, thanh âm e lệ đau khổ nói: "Phong Hoa, ta van cầu ngươi, van cầu ngươi, mau cứu mẫu thân, nếu chậm,..."
Bạch Phong Hoa vừa thấy nàng như vậy liền nổi giận, một cước đá văng nàng, mắng "Cút! Mẫu thân của ta, cần ngươi cầu ta đi cứu sao? Nếu không phải ngươi muốn trừ ta, lại làm sao có thể làm ra chuyện này? Mẫu thân đối đãi ngươi như thế nào chính ngươi rõ ràng nhất." Bạch Phong Hoa càng nói càng giận, hít vào một hơi thật sâu, đè nén tức giận trong lòng, sợ mình còn như vậy sẽ giết kẻ ngu xuẩn này.
"Ta, ta biết sai rồi. Thực xin lỗi, Phong Hoa, ta cầu ngươi, nhanh đi tìm mẫu thân, ngươi nhất định có thể cứu được mẫu thân , nhanh chút..." Bạch Linh Khê cả người run run , cầu xin nàng.
Bạch Phong Hoa nhìn Bạch Linh Khê hừ lạnh, phóng chiến khí nhanh rời đi. Bạch Linh Khê giãy dụa đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo đi theo. Cho dù Bạch Phong Hoa biến mất trước mắt nàng. Nàng cũng không dừng lại. Giờ phút này trong đầu tất cả đều là khuôn mặt tươi cười ôn nhu của Tiết Nhu Nhi. Nàng không có cha mẹ, trong trí nhớ khi xưa chính có màn trời chiếu đất, đói bụng thì đi nơi nơi tìm ăn, mệt nhọc thì tìm chỗ ngủ. Ngay tại lúc nàng sắp đói chết là được Tiết Nhu Nhi đem nàng ôm vào trong lòng, cho nàng ăn, thu dưỡng nàng. Đối nàng mà nói, Tiết Nhu Nhi là thân sinh mẫu thân. Không chiếm được mẫu thân là việc nàng đã dự đoán trước. Muốn trở thành Bạch đại tiểu thư chân chính của Bạch gia, độc chiếm sự quan tâm yêu thương của mọi người Bạch gia , trở thành Bạch đại tiểu thư...
Bạch Phong Hoa đứng ở đầu đường, bỗng nhiên cảm thấy thực bất lực, thực hoảng hốt. Mẫu thân bị Triêu Dương công chúa bắt đi, chuyện này phát sinh không bao lâu. Hẳn có dấu vết để lại, nhưng tìm từ đâu bây giờ? Trong lòng Bạch Phong Hoa vừa giận vừa vội, nhất thời có chút tìm không ra phương hướng. Sợ hãi dần dần theo đáy lòng hiện lên, nàng sợ, sợ còn kéo dài như vậy mẫu thân thật sự sẽ gặp bất trắc.
Hít vào thật sâu, Bạch Phong Hoa dần dần tỉnh táo lại. Chậm rãi phân tích, Triêu Dương công chúa bắt mẫu thân khẳng định sẽ dụ mình đến. Nói như vậy, hẳn là nàng ta đã đoán được ngày đó người đánh nàng là mình. Triêu Dương công chúa ngoan độc bao nhiêu, nàng tất nhiên là có chuẩn bị, chỉ sợ không phải chỉ muốn đánh mình đơn giản như vậy, mà là muốn mình chết. Bắt đi mẫu thân là vì biết nàng cùng ám vệ cũng không là đối thủ của mình, nàng muốn dùng mẫu thân áp chế mình, cho nên mẫu thân tạm thời không có việc gì, tạm thời không có nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Bạch Phong Hoa có chút an lòng. Như vậy, mình nên từ đâu tìm, chờ Triêu Dương công chúa phái người đưa tới tin, khi đó đã quá muộn.
Đầu tiên, Triêu Dương công chúa sẽ không mang mẫu thân hồi cung, bởi vì hôm nay là khảo hạch, nàng ở hoàng cung liền rất dị thường. Phủ công chúa? Kinh thành, Triêu Dương công chúa có một phủ, đó là Hoàng Thượng trước ban cho. Nhưng hoàng hậu yêu thương công chúa, luyến tiếc không cho nàng đi ra ngoài. Cho nên mới cho nàng ở tại hoàng cung. Có thể hay không đem nương đưa nơi đó?
Nghĩ đến đây, Bạch Phong Hoa lập tức đến phủ Triêu Dương công chúa. Vòng đến hậu viện của phủ công chúa, Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng nhảy qua tường cao mà đi vào. Đi vào trong, chung quanh u tĩnh, chỉ nghe tiền viện có người đi lại. Bạch Phong Hoa lặng yên không một tiếng động hướng những phòng ở giữa mà đi, xem xét từng gian từng gian phòng, phòng bên cạnh phát hiện dị thường. Nhưng dị thường làm cho lòng Bạch Phong Hoa trầm xuống. Bởi vì tại đây hé ra một tờ giấy trắng thật lớn . Mặt trên viết những từ đơn giản nhưng sáng tỏ: Không muốn nương ngươi chết, đến rừng thu ngoài thành phương bắc mười lăm dặm .
Bạch Phong Hoa vò nát tờ giấy, mày mặt nhăn lại suy tư. Triêu Dương công chúa lưu lại tờ giấy? Không, không phải là nàng. Bởi vì dựa theo tính tình Triêu Dương công chúa , nàng bắt mẫu thân, chỉ sợ khẩn cấp thông tri mình tiến đến nhận lấy cái chết. Lòng của nàng có nghĩ mình đến nơi nay điều tra sao? Bạch Phong Hoa nhìn giấy trắng trong tay , lại nghĩ. Chẳng lẽ Triêu Dương công chúa còn có người giúp nàng bày ra? Bắt cóc gia quyến Thừa tướng, người đắc tội với công chúa là mình, hiện ở kinh thành có mấy người dám làm ra chuyện như vậy? Triêu Dương công chúa không có chừng mực, gạt hoàng đế làm ra chuyện này, nhưng nếu còn có người tham dự trong đó, sẽ là ai?
Mặc kệ là ai, hiện tại đã biết nơi nào là tốt rồi. Bạch Phong Hoa ra phủ, chạy vội tới ngã tư đường.
Người nào cưỡi ngựa, nàng trực tiếp lấy ngựa của người. Người nọ đang chuẩn bị chửi ầm lên, vừa thấy người lấy ngựa của hắn lập tức mặt mày hớn hở, Bạch Phong Hoa không để ý, trực tiếp đem tiền ném cho người ta. Liều kéo dây cương, ngựa liền nhanh như chớp hướng cửa bắc mà chạy.
"Bạch Phong Hoa, là Bạch Phong Hoa." Người bị đoạt ngựa kinh hỉ kêu, khởi động hai chân đuổi theo, hắn không phải đòi ngựa, mà là muốn đuổi theo người.
Bạch Phong Hoa mắt ngơ tai điếc, thúc ngựa chạy vội ở ngã tư đường, tốc độ nhanh đến nỗi khiến những con phố đều "người ngã ngựa đổ".
Cũng trên đường, Nam Hoa Vương cùng Thường Phi vừa vặn đi ra, nhìn Bạch Phong Hoa cưỡi ngựa hướng cửa thành chạy đi.
"Hả, kia không phải Bạch tiểu thư sao? Nàng gấp như vậy đi đâu chứ? Hôm nay, không phải kỳ khảo hạch sao?" Thường Phi nghi hoặc nói.
Nam Hoa Vương nhìn Bạch Phong Hoa dần dần đi xa, có chút suy nghĩ. "Thường Phi, ngươi đi về trước." Nam Hoa Vương dứt lời, liền thuận tay cũng kéo qua con ngựa, phi thân lên.
"Vương gia, Vương gia?" Thường Phi nhìn Nam Hoa Vương đi xa, đuổi theo vài bước, bất đắc dĩ ngừng lại.
Vương gia rốt cuộc làm sao vậy? Thường Phi bĩu môi, xoay người nhìn khuôn mặt cười sáng lạn trước mặt mình.
"Làm gì?" Thường Phi tức giận hỏi.
Người nọ cười sáng lạn, vươn tay. Thường Phi lập tức hiểu, ngựa Nam Hoa Vương vừa cưỡi là của người này , nên người ta đang đòi tiền. Thường Phi hừ lạnh, lấy thỏi bạc đặt vào trên tay người nọ. Người nọ mỹ mãn cầm bạc rời đi.
Ra khỏi thành, Bạch Phong Hoa vội vàng thúc ngựa không ngừng tăng tốc.
Gió thu thổi!
Qua một ít thời gian, rừng cây càng ngày càng gần. Bạch Phong Hoa xuống ngựa, lập tức vào rừng. Đi sâu vào trong, dần dần có bóng người xuất hiện.
Trong rừng cây, Triêu Dương công chúa ngồi trên một phiến đá lớn. Chung quanh đứng vài hắc y nhân bịt mặt, là ám vệ của nàng. Khi bọn hắn phát hiện Bạch Phong Hoa đã đến. Đều lắp bắp kinh hãi.
Triêu Dương kinh ngạc đứng lên, chỉ vào Bạch Phong Hoa nói: "Ngươi, ngươi cư nhiên nhanh như vậy đã tới?" Triêu Dương công chúa trong lòng kinh ngạc, người đi truyền tin nhanh như vậy liền đưa đến cho Bạch Phong Hoa?
Bạch Phong Hoa mắt trầm xuống, trong mắt tất cả đều là sát khí: "Nương ta đâu?"
"Bạch Phong Hoa, thái độ ngươi như vậy sao?" Triêu Dương công chúa phục hồi tinh thần, vẻ mặt ngạo mạn ngồi trở lại tảng đá, ngẩng cao cằm khinh thường nói "Bạch Phong Hoa, ngươi, đồ đê tiện xấu xí, muốn biết nương ngươi ở đâu? Quỳ xuống lết cầu ta đi."
"Muốn chết!" Đáy mắt Bạch Phong Hoa dần dần dâng lên bạo ngược.
"Như thế nào ? Ngươi là nữ nhi bất hiếu, chẳng lẽ không sợ mẹ ngươi chết? Nhanh quỳ xuống lết cầu ta! Nếu không ta khiến cho nương ngươi chết không có chỗ chôn!" Biểu tình Triêu Dương công chúa có chút dữ tợn, bởi vì nàng nghĩ tới mình bị đánh lúc đó. "Ngươi, đồ đê tiện xấu xí, lần trước cư nhiên dám đánh lén ta."
"Ta hỏi lại một lần. Nương ta đâu?" Bạch Phong Hoa nắm trặt tay, cả người đã ẩn ẩn nở rộ chiến khí màu trắng .
Vài ám vệ sợ hãi trong lòng, đề phòng nhìn Bạch Phong Hoa, sau đó đi đến bên Triêu Dương công chúa, tuy rằng bọn họ biết mình không phải đối thủ của Bạch Phong Hoa, nhưng bảo hộ công chúa an toàn là công việc của họ. Công chúa nếu có việc, họ cũng không sống sót nổi .
Triêu Dương công chúa nhìn Bạch Phong Hoa hai mắt đỏ đậm, trong lòng có chút bỡ ngỡ, thấy lạnh cả người. Bạch Phong Hoa tâm ngoan thủ lạt, nàng cũng đã nhìn qua, vẫn là không cần quá dây dưa, nhanh chóng giải quyết là tốt.
Triêu Dương công chúa vẫy tay, một ám vệ đi tới sau tảng đá, đem Tiết Nhu Nhi đã hôn mê ra.
"Đừng lộn xộn, hì hì." Triêu Dương công chúa âm trầm nở nụ cười."Bạch Phong Hoa, ta biết ngươi lợi hại, ta biết ngươi có thể xông lên cứu người. Nhưng ta cho nàng ăn vào độc, ngươi có biết không? Cho dù ngươi biết, ngươi có giải dược sao?"
Bạch Phong Hoa ngẩn ra, lửa giận trong lòng lập tức lên tận trời, Triêu Dương dám hạ độc!
"Ngươi hạ độc gì? Giải dược đâu?" Thanh âm Bạch Phong Hoa âm lãnh đến đáng sợ.
"Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi?" Triêu Dương ha ha cười."Bạch Phong Hoa, cầu ta đi. Hay tự sát trước mặt ta , ta liền cho nương ngươi giải dược." Dứt lời, Triêu Dương ném ra một cây kiếm nhỏ.
"Ngươi không phải để ý mẫu thân ngươi sao? Ngươi nếu thật sự hiếu thuận, liền lập tức tự sát. Dùng chính tánh mạng của ngươi đổi tánh mạng mẫu thân , thực đáng a." Triêu Dương công chúa dùng chân đá đá kiếm nhỏ, đá đến bên người Bạch Phong Hoa , sau đó cười lạnh, "Mau tự sát, ngươi chỉ cần tự sát, ta nhất định thành toàn chữ hiếu của ngươi, cho nương ngươi giải dược ."
Bạch Phong Hoa không nói một lời, bóng dáng nàng ngay sau đó chợt lóe, người đã xuất hiện phía sau ám vệ đang canh giữ Tiết Nhu Nhi, ra tay không lưu tình, liền cắt cổ hắn. Người nọ mềm nhũn ngã xuống, nhất thời không biết sống chết.
Bạch Phong Hoa một tay ôm Tiết Nhu Nhi, một tay trực tiếp gắt gao để trên cổ Triêu Dương công chúa.
Sắc mặt Triêu Dương công chúa lập tức thay đổi, yết hầu truyền đến từng trận nóng rực làm cho nàng khó hô hấp.
Vài ám vệ thấy thế trong lòng hoảng hốt, muốn đi lên ứng cứu. Mắt Bạch Phong Hoa lạnh lùng thoáng nhìn qua, những ám vệ đều ngừng cước bộ, áp lực cường đại vô hình khiến họ chậm rãi lui xuống
"Thỉnh không cần thương tổn công chúa." Trong đó có một ám vệ sốt ruột hô.
Bạch Phong Hoa không để ý, vẫn nắm cổ Triêu Dương công chúa, đem nàng chuyển qua một bên, cẩn thận đem Tiết Nhu Nhi tựa vào tảng đá. Thế mới quay đầu nhìn Triêu Dương công chúa, buông lỏng tay, thản nhiên hỏi "Lấy ra giải dược ." Ngữ khí rất nhẹ rất nhẹ, nhưng tất cả mọi người đều nghe ra Bạch Phong Hoa hiện tại phi thường phẫn nộ, nàng đang áp chế căm giận ngút trời trong lòng .
"Khụ, khụ, Bạch Phong Hoa, thái độ như ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ cho ngươi?" Triêu Dương bị Bạch Phong Hoa buông lỏng cổ liền ho khan phẫn hận nói.
Ám vệ chung quanh biến sắc, trong lòng vì Triêu Dương công chúa lo lắng không thôi. Quả nhiên, mặt Bạch Phong Hoa không chút thay đổi, trực tiếp cầm tay Triêu Dương công chúa, sau đó bạch quang hiện ra, thanh âm 'ca ca ca' vang lên. Bạch Phong Hoa trực tiếp đem xương tay Triêu Dương bóp nát.
"A ——" Tiếng Triêu Dương công chúa kêu thảm thiết tràn ngập rừng cây. Nàng đau đến mặt vặn vẹo, mắt bắn ra cừu hận, nàng căn bản không nghĩ Bạch Phong Hoa hiện tại không cầu nàng cư nhiên dám làm như vậy. Đường đường là công chúa, chẳng lẽ nàng không sợ mình không cho nàng giải dược?
Sắc mặt ám vệ có chút tái nhợt, muốn tiến lên cứu chủ, nhưng sợ làm Bạch Phong Hoa thêm tức giận sẽ càng tra tấn Triêu Dương công chúa, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Hỏi lại một lần, giải dược đâu? Ta không ngại đem xương cốt toàn thân của ngươi đều bóp nát." Khẩu khí Bạch Phong Hoa vẫn nhẹ nhàng như vậy, nhưng giờ khắc này vào lỗ tai Triêu Dương công chúa lại âm trầm vô cùng. Trong lòng Triêu Dương công chúa sợ hãi, vốn tưởng chuyện này nếu có con tin có thể thực nhẹ nhàng giải quyết, không nghĩ tới Bạch Phong Hoa thật sự dám đối với mình làm ra chuyện như vậy.
"Thứ nương ngươi ăn là Ngàn Trùng Vạn Hoa đan, giải dược, giải dược ta không có." Triêu Dương công chúa đầy lo sợ, thở hổn hển nói.
"Cái gì?!" Bạch Phong Hoa vừa nghe, khí lực trên tay không khỏi lớn thêm, Triêu Dương công chúa đau quá lại tru lên một trận .
"Ta, ta không có, nhưng, nhưng người kia có." Triêu Dương công chúa cơ hồ đem hết toàn lực hô lên một câu. Nàng còn không muốn chết, tuyệt không. Không nói ra, nàng chỉ sợ sẽ bị Bạch Phong Hoa phẫn nộ cực độ mà giết chết .
"Người kia? Ai?" Bạch Phong Hoa lạnh giọng hỏi.
"Thái tử ca ca, thái tử ca ca cho ta độc dược, chỉ có hắn mới có giải dược." Triêu Dương công chúa đau đến rơi lệ đầy mặt, vội vàng nói.
Thái tử? Bạch Phong Hoa giờ khắc này sửng sốt. Thái tử cho Triêu Dương công chúa độc dược? Trong nháy mắt, Bạch Phong Hoa nhớ tới tờ giấy trong phủ công chúa, liên hệ cùng lời nói hiện tại của Triêu Dương công chúa. Chẳng lẽ, thái tử cũng tham dự?
"Sai, thái tử cũng không có giải dược của trùng vạn hoa đan." Một thanh âm quen thuộc lạnh lùng nhẹ nhàng vang lên.
Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, nhìn về phía thanh âm, liền nhìn thấy Nam Hoa Vương.
"Nhị ca, nhị ca, cứu ta. Ô ô ô, nhị ca, ta đau quá, Bạch Phong Hoa nàng cư nhiên đối ta..." Triêu Dương công chúa vừa thấy Nam Hoa Vương xuất hiện, lớn tiếng khóc kể. Vài ám vệ nhìn Nam Hoa Vương xuất hiện, trong lòng đều có vui sướng.
Nhưng mà Nam Hoa Vương mắt điếc tai ngơ, bình tĩnh nhìn sắc mặt kinh nghi Bạch Phong Hoa tiếp tục thản nhiên nói: "Ngàn trùng vạn hoa đan thái tử có, nhưng hắn không có giải dược."
"Ngươi như thế nào biết?" Bạch Phong Hoa nhíu mày, nhìn Nam Hoa Vương bỗng nhiên xuất hiện, trong lòng có chút đề phòng.
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng." Nam Hoa Vương cười nhẹ, tươi cười mỉa mai.
"Nhị ca, cứu ta a, ô ô ô..." Triêu Dương công chúa khóc hướng Nam Hoa Vương cầu cứu, bởi vì lực đạo Bạch Phong Hoa nắm tay nàng càng thêm mạnh.
"Hắn không có giải dược, nhưng ta biết nơi có." Nam Hoa Vương trầm giọng nói.
Bạch Phong Hoa không nói gì, trầm mặc nhìn Nam Hoa Vương.
"Triêu Dương, chuyện này, thái tử biết có phải hay không?" Nam Hoa Vương bỗng nhiên đem mắt nhìn về phía Triêu Dương. Cười hỏi.
Bạch Phong Hoa cả kinh, nhìn Nam Hoa Vương, có chút khó hiểu.
Triêu Dương công chúa khóc nói "Ta chỉ là hỏi thái tử ca ca muốn độc dược mà thôi. Nhị ca, tay của ta đau quá."
Nam Hoa Vương không để ý Triêu Dương công chúa, bỗng nhiên rút kiếm đánh về phía vài ám vệ. Vài ám vệ cũng chỉ có lục cấp chiến khí bị Nam Hoa Vương đánh lén bốn ám vệ đảo mắt đã bị Nam Hoa Vương giết hai cái. Hai ấm vệ còn lại phục hồi tinh thần muốn chống cự, lại hoàn toàn không phải đối thủ của Nam Hoa Vương, Nam Hoa Vương dùng vài chiêu đã giết bọn họ, ám vệ bị Bạch Phong Hoa đánh choáng váng thì trước ngực bị bổ một kiếm.
Triêu Dương công chúa hoàn toàn sửng sốt, nàng ngây ngốc nhìn Nam Hoa Vương hành động, sau một lúc lâu mới hỏi "Nhị ca, ngươi, ngươi đang làm cái gì?"
"Ngàn trùng vạn hoa đan, trúng độc, toàn thân chậm rãi xơ cứng giống như tảng đá mà chết" Nam Hoa Vương thu hồi bảo kiếm, nhìn Bạch Phong Hoa trầm giọng nói.
Đồng tử Bạch Phong Hoa co rút nhanh, quay đầu nhìn về phía Tiết Nhu Nhi hôn mê .
"Giải dược ở nơi nào?" Bạch Phong Hoa quay đầu vội vàng hỏi.
"Lập Thạch quốc của Thanh Hồng quốc , có một bộ tộc gọi là Dược Ẩn tộc, chỉ có bọn họ mới có thể luyện chế giải dược của ngàn trùng vạn hoa đan ." Nam Hoa Vương nói xong câu, lấy từ trong ngực ra cái gì đó.
Bạch Phong Hoa vừa nghe. Tâm tình trong nháy mắt trầm đến đáy cốc. Từ Đông Mộc đến Thanh Hồng của Lập Thạch quốc mất hơn nửa tháng, đi về hơn một tháng, làm sao có thể kịp lấy giải dược?
"Bạch Phong Hoa, cho mẫu thân ngươi ăn vào cái này, bảo toàn cơ thể nàng ba tháng không sao" Nam Hoa Vương bỗng nhiên đưa qua một đan dược trong suốt , đan dược tản ra mùi thơm ngát tự nhiên, nghe khiến cho tâm tình người ngửi được rất sảng khoái.
"Đây là cái gì?" Bạch Phong Hoa kinh ngạc nhìn đan dược trong lòng bàn tay Nam Hoa Vương.
"Đây là thứ ta ngẫu nhiên có được, ngươi mau cho mẫu thân ngươi ăn rồi mau chóng khởi hành đi tìm thuốc giải." Nam Hoa Vương nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Bạch Phong Hoa biết kỳ hiệu dược như vậy, cũng không dễ dàng có.
Bạch Phong Hoa bình tĩnh nhìn nhìn Nam Hoa Vương , cũng không thèm nhắc lại, tiếp nhận đan dược, cẩn thận cho Tiết Nhu Nhi ăn.
"Nếu ba tháng còn không trở về, ta còn một viên, kéo dài thêm ba tháng nữa, nhưng nếu ngươi còn không trở về, ta cũng bất lực ." Nam Hoa Vương nói.
Bạch Phong Hoa nhìn Tiết Nhu Nhi, đã không còn vẻ tái nhợt nữa, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hiểu Nam Hoa Vương đưa dược này quả nhiên kỳ hiệu, mới quay đầu bình tĩnh nhìn Nam Hoa Vương nói "Cám ơn ngươi."
"Không cần. Đây là việc ta phải làm." Nam Hoa Vương nói "Ngươi phải nhanh có giải dược, chuyện này không thể chậm trễ đâu."
"Được." Bạch Phong Hoa gật gật đầu. Trong lòng cảm kích không thôi.
"Nhị ca..." Triêu Dương công chúa đứng một bên tràn đầy nước mắt nhìn Nam Hoa Vương, đáng thương hề hề hô lên hai chữ.
Bạch Phong Hoa quay đầu, sắc bén nhìn Triêu Dương công chúa, trong mắt lạnh một mảnh. Triêu Dương công chúa run lên, muốn dựa vào Nam Hoa Vương thoát qua.
"Triêu Dương công chúa, ngươi nói nếu có người muốn giết ngươi, ngươi sẽ làm sao?" Bạch Phong Hoa nhìn Triêu Dương công chúa, bỗng nhiên nở nụ cười, cười sáng lạn. Triêu Dương công chúa trong lòng sợ hãi.
"Ngươi tới giết ta đi, tới giết đi? Ngươi muốn làm như vậy phải không?" Vẻ tươi cười của Bạch Phong Hoa dần dần biến lãnh.
"Nhị ca, nhị ca, cứu ta, ta về sau không bao giờ dám nữa, tha thứ ta lần này..." Triêu Dương công chúa khóc hướng Nam Hoa Vương cầu cứu, dũng khí đối Bạch Phong Hoa nói "Ta là công chúa, Bạch Phong Hoa, ta đường đường là đương kim công chúa, ngươi dám giết ta?"
Nam Hoa Vương mặt không chút thay đổi, từ trong lòng lấy ra bình sứ, thản nhiên đối Bạch Phong Hoa nói "Triêu Dương còn không thể chết được, thái tử đã biết chuyện này. Hắn muốn ngư ông đắc lợi. Triêu Dương bất quá bị hắn lợi dụng, nếu Triêu Dương thành công có thề trừ được ngươi. Bởi vì hắn phát hiện ngươi không phải thứ có thể khống chế, sẽ không giúp được hắn. Nếu Triêu Dương thất bại hắn cũng không tổn thất. Là hắn đánh giá Triêu Dương đầu óc quá cao. Nhưng Triêu Dương thật ngu, quả thật rất ngu."
Triêu Dương sửng sốt, quên đau đớn nơi cánh tay, kinh ngạc nhìn Nam Hoa Vương, nhưng không có tìm thấy một tia độ ấm trong mắt Nam Hoa Vương .
Thái tử sao? Ánh mắt Bạch Phong Hoa lãnh dần. Tại dạ yến đêm đó, thái tử lại tìm nàng để muốn được câu trả lời, nhưng nàng không có nhìn hắn, tùy ý nói hai câu có lệ. Không nghĩ tới thái tử nhìn ra bản thân mình khinh thường hắn, hắn cư nhiên liền nổi lên sát tâm. Là người trong hoàng thất sao? Nếu không thể dùng, liền nghĩ biện pháp loại bỏ. Triêu Dương công chúa không thể giết, chẳng lẽ cứ buông tha nàng như vậy ?
"Triêu Dương, ngoan, ăn cái này." Nam Hoa Vương bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhìn Triêu Dương công chúa, cười rộ lên, khẩu khí cực kì ôn nhu.
Triêu Dương công chúa giật mình, giờ khắc này thanh âm Nam Hoa Vương nghe rất có ma lực, nàng nghe lời mở miệng, khi Nam Hoa Vương sắp đem dược đưa đến miệng nàng, nàng đột nhiên tỉnh ngộ, ngậm miệng thối lui, liều mạng lắc đầu: "Không, ta không ăn, ta không ăn." Nàng hoảng sợ nhìn đan dược trong tay Nam Hoa Vương, trực giác nói cho nàng, tuyệt đối không phải thứ dược tốt.
Nam Hoa Vương cũng không ôn nhu lừa gạt, trực tiếp kéo Triêu Dương công chúa, mạnh mẽ đem dược nhét vào miệng nàng.
"Phi, phi!" Triêu Dương công chúa liều mạng nôn, muốn nhổ ra, nhưng hết thảy đều là phí công. Viên thuốc vừa vào miệng liền lập tức tan ra.
"Ngươi cho nàng ăn cái gì?" Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mi nhìn trước mắt hết thảy.
"Nàng sẽ không bao giờ nhớ gì nữa. Không bao giờ gây phiền phức cho ngươi nữa." Nam Hoa Vương đứng lên, lạnh lùng nhìn yết hầu Triêu Dương công chúa, thản nhiên nói.
Có ý tứ gì? Bạch Phong Hoa khó hiểu, quay đầu nhìn Triêu Dương công chúa. Triêu Dương công chúa đã đình chỉ động tác, lẳng lặng ngồi. Bỗng nhiên, Triêu Dương công chúa mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn Bạch Phong Hoa.
"Hì hì..." Triêu Dương công chúa lộ ra một nụ cười thật tươi.
Nhưng là Bạch Phong Hoa lại nhạy cảm phát hiện, hai mắt Triêu Dương công chúa dại ra, vẻ tươi cười quái dị cực độ .
"Hì hì, hì hì..." Triêu Dương công chúa vẫn cười như vậy, chưa nói ra một câu.
Triêu Dương công chúa điên rồi ?!
Bạch Phong Hoa có chút kinh hãi nhìn Nam Hoa Vương, Nam Hoa Vương vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói "Mau đưa mẫu thân ngươi về, nơi này ta xử lý."
"Vì sao?" Bạch Phong Hoa ôm chặt Tiết Nhu Nhi, nhìn vẻ mặt Nam Hoa Vương bình tĩnh , Nam Hoa Vương cũng hiểu ý tứ của nàng. Nàng hỏi vì sao phải giúp nàng.
"Không vì sao cả." Nam Hoa Vương bắt đầu thu thập tàn cục."Đi nhanh đi. Ta sẽ định kỳ nhìn mẫu thân ngươi, ba tháng ngươi không trở về ta sẽ cho nàng ăn dược ."
"Cám ơn. Ân tình này, ta nhớ kỹ." Bạch Phong Hoa ôm Tiết Nhu Nhi, nhìn Nam Hoa Vương chân thành nói lời cảm tạ.
Nam Hoa Vương không quay đầu, chính là vẫy vẫy tay ý bảo nàng nhanh rời đi. Bạch Phong Hoa đi xa, Nam Hoa Vương mới xoay người nhìn Bạch Phong Hoa biến mất, có chút chua sót nói "Đây là tài cán duy nhất ta làm vì nàng, thay nàng bảo hộ người nhà..." Nàng đã đi không bao giờ trở về, nhưng bóng dáng đó đã khắc vào trong lòng hắn thật sâu .
"Hì hì, ha ha..." Triêu Dương công chúa ngồi dưới đất vẻ mặt si ngốc ngây ngô cười .
Suy nghĩ của Nam Hoa Vương trở về, chán ghét nhìn Triêu Dương công chúa. Chính mẫu thân nàng hại chết mẫu phi mình, nữ nhân chẳng biết xấu hổ này còn đối mình ôm một loại ý nghĩ xấu xa. Tuy rằng chỉ chết không cũng không đủ, nhưng hiện tại nàng còn không thể chết được.
Đợi khi núi sông đổi chủ...
Bạch Phong Hoa mang theo Tiết Nhu Nhi một đường trở về nhà, vừa mới vào cửa, liền nhìn Bạch Tử Mặc cùng Bạch Linh Khê lo lắng chờ đợi. Tay Bạch Linh Khê đã được băng bó, nhìn Bạch Phong Hoa trở về, nàng vui mừng khóc chào đón, lại bị Bạch Phong Hoa dùng sức đẩy ra. Bạch Phong Hoa đem Tiết Nhu Nhi cẩn thận đặt tại trên giường, thế này mới xoay người nhìn lại phía sau.
"Tỷ, phát sinh chuyện gì? Nương làm sao vậy?" Bạch Tử Mặc lo lắng hỏi. Bạch Linh Khê hoang mang rối loạn chạy tới tìm hắn cũng không nói rõ ràng rốt cuộc sao lại thế này.
"Tử Mặc, lập tức gọi gia gia, cha còn có đại ca kêu trở về." Bạch Phong Hoa không trả lời Bạch Tử Mặc, mà vẻ mặt ngưng trọng phân phó, Bạch Tử Mặc cảm giác được sự tình bất thường vội vàng xuất môn.
Bạch Linh Khê quỳ gối bên giường, nhìn Tiết Nhu Nhi hai mắt nhắm nghiền, trong lòng kinh hoảng, quay đầu vội vàng hỏi Bạch Phong Hoa "Phong Hoa, nương làm sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra cái gì?"
Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn Bạch Linh Khê, một câu cũng không muốn nói. Nếu không phải người này ngu xuẩn, nương làm sao có thể gặp được nguy hiểm như vậy ?
"Phong Hoa, nương rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi nói cho ta biết." Bạch Linh Khê nước mắt chậm rãi chảy ra, trong lòng càng thêm bối rối.
"Cút ngay! Không nên đụng nương, cút ra ngoài cho ta ." Bạch Phong Hoa không muốn cùng Bạch Linh Khê vô nghĩa, trực tiếp đem nàng ném ra phòng. Sau đó đóng cửa lại, vẻ mặt lành lạnh nhìn Bạch Linh Khê "Bạch Linh Khê, không cần chọc ta, ta sợ mình nhịn không được xuống tay giết ngươi. Chờ gia gia trở về, hết thảy để gia gia định đoạt."
Bạch Linh Khê suy sụp ngồi dưới đất, không nói được một lời.
Rất nhanh sau đó, các nam nhân Bạch gia đều đã về.
Ở chính phòng, Bạch Phong Hoa cho người hầu lui đi, đem sự tình nói ra toàn bộ. Người của Bạch gia, đều không phải là vật nuôi trong ao, đặc biệt là Bạch lão, Bạch Phong Hoa tin tưởng hắn có quyết định sáng suốt.
Chuyện này đã liên lụy đến thái tử, công chúa, Nam Hoa Vương cùng Bạch Linh Khê.
"Cái gì? Vương bát đản công chúa hạ độc mẫu thân?" Bạch Tử Mặc nghe đến đó, lập tức liền hét lên. Mà Bạch Hận Thủy nghe ái thê trúng độc, cái gì cũng nghe không vào, lập tức đứng dậy đi xem Tiết Nhu Nhi.
"Gia gia, người nói nên xử lý như thế nào thì như thế, ta nghe lời người, bây giờ ta tức khắc khởi hành đi Lập Thạch quốc của Thanh Hồng quốc tìm Dược Ẩn tộc cầu giải dược. Cái khác các người hãy xử lý, Bạch Linh Khê cũng để người xử lý, ta không có ý kiến." Bạch Phong Hoa trầm giọng nói. Đối với việc xử trí Bạch Linh Khê, Bạch Phong Hoa đã suy nghĩ thật lâu. Giết nàng tự nhiên là chuyện tốt nhất. Nhưng Bạch Linh Khê cứ biến mất không minh bạch như vậy, Tiết Nhu Nhi chỉ sợ sẽ vĩnh viễn đi tìm nàng, cũng vẫn sẽ mãi tưởng niệm. Nhưng nếu lưu lại nàng, xem như cái gì đều không có phát sinh, mình vẫn không độ lượng như vậy. Tốt nhất chính là đem tình hình thực tế báo cho mọi người Bạch gia, chờ gia gia xử lý. Bạch lão gia cũng không phải người độ lượng như vậy, tin tưởng hắn sẽ xử lý rất tốt.
"Ta đã biết." Mặt Bạch lão gia tử trầm như nước, trong lòng khó chịu không thôi. Bạch Linh Khê vẫn là đứa nhỏ hiểu biết, nhưng không nghĩ tới nàng ta lại làm ra chuyện như vậy. Khó chịu, thật khó chịu, nên làm gì bây giờ.
"Phong Hoa, dược của Nam Hoa Vương, thật sự có thể duy trì lâu như vậy sao?" Bạch Dịch Thủy có chút lo lắng hỏi.
"Có thể, trong khoảng thời gian này các người hảo hảo chiếu cố mẫu thân, ta phải đi lấy giải dược." Bạch Phong Hoa an ủi Bạch Dịch Thủy.
"Ta và muội cùng đi." Bạch Dịch Thủy nói.
"Đệ cũng phải đi!" Bạch Tử Mặc vội vàng kiên định nói.
"Đại ca, huynh cũng thấy đấy, cha vừa nghe đến nương trúng độc cái gì đều không thể làm. Huynh vẫn nên ở nhà giúp gia gia đi. Muội cùng Tử Mặc đi, không cần lo lắng, muội rất nhanh sẽ về."
"Đúng, đại ca, huynh giúp gia gia, đệ̣ cùng tỷ đi nhanh rồi về." Bạch Tử Mặc liên tục gật đầu.
"Được rồi." Bạch Dịch Thủy vừa nghe Bạch Phong Hoa nói, nghĩ nghĩ, miễn cưỡng đáp ứng. Chiến khí Bạch Phong Hoa đã đạt tới bát cấp, đi một chuyến hẳn là không có vấn đề.
"Đi thôi, hiện tại thu thập hành lý, đi sớm về sớm." Bạch lão gia tử trong nháy mắt giống như già đi mấy tuổi. Có chút mệt mỏi dặn "Trên đường phải cẩn thận. Mang theo vài thị vệ."
"Không cần, gia gia, ta cùng Tử Mặc đi là được." Bạch Phong Hoa lắc đầu cự tuyệt.
"Được rồi, nhiều người cũng có chút không tiện." Bạch lão gia đáp ứng.
Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc đi thu thập hành lý. Bạch lão gia ngồi ghế trên, thật lâu không đứng dậy. Phong Hoa đem nan đề này quăng cho hắn, Bạch Linh Khê xử trí như thế nào mới tốt? Mặc kệ như thế nào, khi quyết định không thể khinh thường!
Lập Thạch quốc của Thanh Hồng quốc... Bạch Phong Hoa thu thập tốt hành lý xong, trong lòng nhớ tới một việc, 'Thanh Hồng quốc, quốc gia nơi Mạc Thanh Tuyệt ở...'
Ai cũng không ngờ, chuyến đi này của Bạch Phong Hoa, lại phát hiện ra một bí mật trọng đại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top