Vãng kịch

Vãng kịch -

.

.

[ Thế là câu chuyện của Đầu Gỗ và Sói Xám đến đây là hết rồi.

Hẹn các bạn ở Chuyện kể em nghe lần sau :">]

.

Thiên Hạ Đệ Nhất Mai Mối Mộc Lăng Mộc Đại Thần Y Diêm Vương Địch Siêu Cường Yêu Nghiệt Kiêm Nhị Đương Gia Hắc Vân Bảo Kiêm Đại Đương Gia Tu La Bảo Chuyên Gia Gây Thị Phi Không Ai Sánh Bằng

Tháng 416by beedance07

Thần Toán Tứ Bộ

Nguyên tác: Nhĩ Nhã

Thịnh Thế Thanh Phong – Phiên ngoại đặc biệt

“Thiên Hạ Đệ Nhất Mai Mối Mộc Lăng Mộc Đại Thần Y Diêm Vương Địch Siêu Cường Yêu Nghiệt Kiêm Nhị Đương Gia Hắc Vân Bảo Kiêm Đại Đương Gia Tu La Bảo Chuyên Gia Gây Thị Phi Không Ai Sánh Bằng.”

Chém bậy: Zổ & Bee

*Bee: Khụ, *chỉ chỉ lên trên* nguyên cái tựa dài ngoằng đó là title của phiên ngoại đấy ~ xuất phát từ mong muốn tạo ra một cái danh hiệu cho bé cưng Mộc Mộc ngầu hơn anh Phổ của Du Long luôn =)))) Đây là một phút bựa cùi nông nổi của bạn Bee và bạn Zổ, khi hai đứa hẹn nhau sẽ viết một cái fanfic cho hai cậu Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩa của Thịnh Thế Thanh Phong đến với nhau. =))))

P/s: Fic mang tính bấn bựa cùi bắp là chính, xin đừng ném gạch đá a ~

Zổ: có ném cũng ném bạn Bee, tui thục lữ íu đúi vô can~

Bee: *Đạp Zổ* Có nhiều chỗ thực sự rất bựa và cẩu huyết, ngôn ngữ bị ta tàu lẫn lộn, xin hãy take it slightly ~~~

******

Một ngày như mọi ngày ở Lạc Đô, Thịnh Thanh – phồn hoa và náo nhiệt. Kinh thành gần đây nhộn nhịp vô cùng, dân chúng ai ai cũng vui mừng hỉ hả. Nguyên nhân chính là mấy hôm nữa sẽ tới kỷ niệm một năm ngày thành hôn của hoàng đế Ngao Thịnh và hoàng hậu Tương Thanh.

Nhớ lại khung cảnh của một năm trước, không ai không xuýt xoa, vậy nên năm nay, tuy hoàng đế chỉ tổ chức kỷ niệm nho nhỏ nhưng dân chúng đều tự coi đây là một dịp vui, kinh thành nhộn nhịp chào đón ngày này không kém gì ngày sinh Khổng Tử.

Vậy nên khi đội ngũ hoành tráng của Tu La Bảo tiến vào cổng thành, bạn nông dân ngàn năm Phùng Ngộ Thủy không khỏi kinh ngạc tán thán, quay đầu ngó nghiêng khắp nơi, luôn miệng gọi “phu quân” nhà mình xem cái này sờ cái nọ, khiến bạn kia đỏ mặt lúng túng nhưng rồi vẫn bĩu môi mà chạy theo. Cũng phải thông cảm thôi, bởi vì năm ngoái đại hôn, hai bạn bị cả đám huynh đệ tốt chơi xấu, bắt ở nhà trông nhà, vậy nên năm nay hai bạn ruột ngựa đó nằng nặc đòi được đi, nhất quyết không chịu ngồi xó nhà nữa. Chạy ngay đằng sau tất nhiên là thiếu hiệp Tiểu Trùng Tử vừa được hoàng đế phong danh Tam phẩm đới đao hộ vệ Ngự Trùng Mân Tiếu Thiên và tiểu nữ thần y Vương Thập Nhị đang trên đà thành danh.

Mộc Lăng với Tần Vọng Thiên năm nào cũng chắc suất đi chơi rồi nên chẳng lo lắng gì, chỉ còn nghĩ xem phải mang quà gì đi tặng mà thôi. Tiền bạc rồi trân phẩm quý giá hai người kia đều chẳng thiếu, vậy cần gì đây ta?

Ấy cho nên các huynh đệ Tu La Bảo được dịp chứng kiến bảo chủ vô tâm vô phế nhà mình một phen sầu mi khổ kiểm; mãi cho đến một hôm, bạn Vọng Vọng mới ngước lên đám lá xanh ngắt của Vọng Thiên thụ và đột ngột nghĩ đến….lần đi tắm suối nước nóng đợt trước cùng với ba chữ lóe lên trong đầu – “Độ tiên thảo”!

Đảm bảo thích!

Thế nhưng lấy ở đâu ra? Lần trước là do Hạ Vũ cho a, vì vậy, bạn Vọng Vọng liền biên thư cho tiểu công đồng hội đồng thuyền là Tiếu Lạc Vũ.

Tiếu Lạc Vũ tất nhiên là hưởng ứng ngay, tận tình vẽ sơ đồ cùng cách lấy, thuận tiện bỏ nhỏ một câu “lấy giùm ta vài cây luôn nha”.

Vậy nên, sau khi thu hoạch được một bao to, Vọng Vọng rất là hào hiệp mà gửi bồ câu cho các bạn còn lại trong hiệp hội tiểu công… hẹn gặp nhau tại Lạc Đô để chia chác.

“Theo Vọng Vọng thì có thịt ăn~” các bạn tiểu công ôm vợ mình vừa phi đến kinh thành vừa nghĩ.

Đối với Ân Tịch Ly thì dễ thôi, dù sao người ta vẫn còn tính ham vui, thế nhưng Hạ Vũ thì lại chẳng có lí do gì để bước chân ra khỏi cửa cả; mãi cho đến khi Tiếu Lạc Vũ ỏn xót bên tai rằng thì mà là cái tên hồ ly họ Ân kia cũng đến kinh thành đó, ngươi không muốn đến xem hắn làm gì sao, làm Hạ Vũ vỗ giường một cái, kiên quyết nói: “Đi!”

Mà Tiếu Lạc Vũ thì cười như hồ ly, nằm xuống mới chợt nghĩ ra tại sao mình nói cả mấy ngày như thế thì không chịu, nghe tên người khác thì lại chịu? Vì thế bạn tiểu công nào đó đen mặt ngồi dậy, nhào tới, đè xuống….

Trở lại với kinh thành, buổi tối trước ngày tổ chức kỷ niệm, hoàng đế Ngao Thịnh cho tổ chức một bữa tiệc thân mật, khách mời bao gồm các vị trưởng bối – Man Vương và Tương Vân, Viên Liệt và Ân Tịch Ly, Tiếu Lạc Vũ và Hạ Vũ, cùng với các huynh đệ là Tư Đồ và Tiểu Hoàng, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng, Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân, thậm chí ngay cả Hạ Lỗ Minh và Vạn Qua cũng lặn lội từ Mạc Tây đến góp vui. Hạ Lỗ Minh sau lần tặng ngựa cho hôn lễ của Thịnh Thanh vào năm ngoái cũng đã buông bỏ được rất nhiều chấp niệm cũ. Tương Thanh nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định viết thư mời họ tới tham dự lễ kỷ niệm. Đôi nào đôi đấy dính nhau như sam, khiến cho hai đại diện cho quan lại duy nhất có mặt là Vương Trung Nghĩa và Tống Hiểu đành phải ngồi cạnh nhau, nhưng mặt lại quay qua hai hướng, cũng không biết là hai vị tướng quân này lại cãi nhau chuyện gì nữa đây.

Hoàng đế Ngao Thịnh của bọn họ thì trái ngược với cái sự u ám trên, miệng thánh thượng cứ cười đến không khép lại được. Còn tại sao thì tất nhiên là do mấy món quà tặng rồi.

Điều mà Ngao Thịnh không ngờ nhất chính là Tư Đồ lại mang quà tặng mình, và món quà đó thì hợp ý hắn vô cùng luôn!

Thực ra mà nói thì Tư Đồ cũng không có tư tâm gì lắm, chẳng qua Tiên Tiên nhà hắn cứ sầu não xem tặng quà gì, hai cái má được hắn nuôi cho phúng phính cứ phụng phịu làm kẻ rất đẹp trai nào đó không chịu được thú tính nổi lên. Trong lúc cá nước thân mật lại mạnh mồm bảo quà tặng gì đó ngươi không cần lo, đã có ta, thế nên lúc lên đường tới kinh thành, do Hoàng Hoàng nhắc mà hắn mới tiện tay cầm theo một quyển sách mạ vàng.

Nói tới sách của Tư Đồ thì có quyển nào chẳng bổ ích a? Lại còn ghi chú đầy kinh nghiệm nữa chứ, không thế mà chỉ một quyển đã dính được Vân Vân Thủy Thủy thành một đôi đấy à. Tiểu công Ngao Thịnh như được chỉ điểm thoát khỏi cơn mê, lại được dúi vào tay một đống độ tiên thảo từ Tần đại ca nên vui mừng là đương nhiên.

Mấy đôi kia thì khỏi nói, Viên Liệt đang cúi đầu giải thích tác dụng của độ tiên thảo cho Man Vương; Tương Vân thì hứng thú nghe Ân Tịch Ly và Hạ Vũ đấu võ mồm, đồng thời rất chú tâm học hỏi. Ngay cả Vân Vân Thủy Thủy cũng đang hào hứng nói chuyện về mã tràng với Hạ Lỗ Minh và Vạn Qua.

Mà đồng thời, Tư Đồ và Mộc Lăng cũng đang trao đổi vô cùng “nồng thắm”. Chẳng là Mộc Lăng đang khoác lác về công lao làm mối cho Vân Vân và Thủy Thủy của mình với đôi Hạ Vạn thì Tư Đồ mỉa mai chen vào:

- Còn không nhờ sách của ta? Tự nhận không biết xấu hổ, thứ bà mối nửa mùa nhà ngươi!

Mộc Lăng nhảy dựng lên chỉ thẳng mặt Tư Đồ nói:

- Ngươi nói ai là bà mối nửa mùa? Nói cho ngươi biết, lão tử đã làm mối thành công không dưới chục đám đâu!

- Chục đám? Ai a? Đừng nói là cái con ngựa đen của ngươi nha.

- Tư Đồ, lão tử hôm nay phải phân rõ phải trái với ngươi!!! Cái thứ vong ơn bội nghĩa! Ngày xưa không ngờ gia gia thì ngươi con mẹ nó gặp được Tiểu Hoàng sao?

- Ngươi đừng vớ bừa! Ta và Tiên Tiên đã được trời định sẽ gặp nhau! Tới phiên ngươi quản à?

Thấy đại ca mình vất vả lắm mới lôi kéo được Mộc Lăng định nhảy sang đánh tay đôi với Tư Đồ lại, Ngao Thịnh liền nói một câu đánh lạc hướng:

- Nếu thế, chúng ta cược một phen?

Mộc Lăng hào hứng:

- Cược thế nào?

Ngao Thịnh đánh mắt về phía 2 người Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩa ở bàn đằng xa. Mấy người nhìn nhau, Tư Đồ hả hê:

- Thế nào? Mộc đầu, nếu đám này thành trong một tháng, ta đây công nhận “tài năng” của ngươi!

Mộc Lăng giẫm chân lên bàn, khí thế gật đầu:

- Sau vụ này, ngươi phải dập đầu gọi lão tử là “Thiên hạ đệ nhất mai mối”!

Mấy người xung quanh không hẹn mà cùng nghĩ đến cảnh Mộc thần y mặc chiếc áo lụa thêu hoa, cầm cái khăn tay phẩy phẩy: “Ai nha~ công tử, người muốn thú thê rồi sao?”

Tất cả đồng loạt rùng mình!

Chỉ có Tần Vọng Thiên vẻ mặt si mê nhìn ái nhân của mình mà tấm tắc:

- Mộc Mộc ~ ngươi giỏi nhất!

“Thật mất mặt a…” – đây là tiếng lòng của các vị tiểu công – “Vẫn là bảo bối nhà mình tốt nhất~”

……

Buổi tối tan tiệc, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng trở về biệt việt Ngao Thịnh sắp xếp cho họ. Thấy Mộc Lăng cau mày, Tần Vọng Thiên hỏi:

- Sao? Mộc Mộc ngươi nghĩ tới chuyện cá cược hôm nay hả?

- Hừ, tất nhiên, lão tử nói được thì làm được, chỉ là ta chưa xác định được…được…

- Được hai người đó có cảm tình không chứ gì? Vương Trung Nghĩa thì ta không biết, nhưng có lẽ Tống Hiểu có ý với tên kia.

Mộc Lăng hứng thú:

- Sao ngươi biết? Nói, tên nhóc con nhà ngươi để ý người ta bao lâu rồi?

Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười:

- Ngươi nói bậy bạ gì thế, ngươi không thấy tối hôm nay sắc mặt hai người ấy không được đẹp à? Ta hỏi Tiểu Đạt thì biết là do Tống Hiểu LẠI phá việc xem mặt của Vương Trung Nghĩa. Ngươi nói a, nếu không có ý thì ai lại rảnh hơi năm lần bảy lượt như vậy?

Mộc Lăng nhảy lên lưng Tần Vọng Thiên, vò tóc người kia cho thỏa thích rồi mới hỏi:

- Tên tiểu tử nhà ngươi học được cái tính tọc mạch đó ở đâu hả? Đi, hôm nay gia phải “dạy dỗ” lại ngươi!

Tần Vọng Thiên nghe tới đó liền không nói hai lời, cõng luôn tên mộc đầu nhà mình vào phòng, bắt đầu cái gọi là “dạy dỗ”, mà ai dạy ai, cái này…. không nói tự hiểu à nha ~

…..

Vương Trung Nghĩa đang buồn bực vô cùng!

Mà nguyên nhân chỉ có một: tên Tống Hiểu chết tiệt kia LẠI phá đám hắn. Hắn không hiểu vì cái gì mà từ khi trở về kinh thành, sau đợt thành hôn của hoàng đế, khi mà hắn bắt đầu nghĩ đến việc mình cũng nên đi tìm một người vợ thì cái tên Tống Hiểu không hiểu ăn nhầm cái gì mà mỗi lần hắn kén vợ đều vác mặt tới, báo hại các cô nương kia đều bị khuôn mặt y dụ bỏ đi hết. Ức thêm cái nữa là tên Tống Hiểu ỷ-mình-mặt-đẹp đó thậm chí còn không thèm ngó ngàng đến bất cứ cô nào trong số đó. Việc ấy làm cho Vương Trung Nghĩa tự ái dồn dập, tổn thương trầm trọng. Chuyện cũ thì thôi cứ cho qua hết đi, nhưng chuyện mới đây thì không thể chấp nhận được nữa.

Lần này, trên đường viếng mẹ từ quê trở lại kinh thành, hắn vô tình cứu được một cô nương từ tay bọn cướp.

Đồng hành mấy ngày, hắn cảm thấy được sự ôn nhu chăm sóc mà nàng giành cho mình, lần này hắn đã chắc mẩm mình có thể lấy nàng làm vợ. Cô nương đó nói rằng mình tên là Trần An Linh, vốn là người dị tộc phương Bắc, cha mẹ vừa mất nên mới lưu lạc đến đây để tìm cách sinh nhai. Vương Trung Nghĩa rất trượng nghĩa mà hộ tống nàng ta về phủ của mình.

Sau khi quay lại Lạc Đô, ngày đầu tiên hắn đã được Tống Hiểu đến thăm. Khi đến, Tống Hiểu đã gặp Trần An Linh và không hiểu sao sắc mặc trở nên rất kỳ lạ. Sau đó, y mời Vương Trung Nghĩa đi uống rượu, hắn rất sảng khoái mà tâm sự rằng mình muốn lấy cô nương này. Tống Hiểu nghe vậy trầm mặc hồi lâu, gương mặt lộ vẻ đang suy nghĩ lung lắm.

Hai ngày sau, Vương Trung Nghĩa lẽ ra đang đi tuần, nhưng hắn chợt nhớ mình bỏ quên đồ ở nhà. Lúc bước chân vào cửa, hắn chợt bắt gặp Tống Hiểu đang đứng với Trần An Linh trong sân viện. Vương Trung Nghĩa thấy vậy thì lấy làm khó hiểu, “Sao Tống Hiểu lại đi gặp riêng nàng ta chứ?” Thế là hắn hấp tấp nấp đằng sau tường, dỏng tai lên nghe thử họ đang nói gì.

“…Ngươi khôn hồn hãy cút về nơi của mình đi. Lần này niệm tình ngươi là nữ nhân mất cha, ta bỏ qua cho ngươi. Sau này, nếu còn dám xuất hiện trước mặt Vương Trung Nghĩa, ta sẽ lấy mạng ngươi.”

Giọng của Tống Hiểu lạnh lùng vang lên, đầy vẻ đe dọa. Vẻ mặt Trần An Linh trở nên tái mét.

Vương Trung Nghĩa chứng kiến tới đây thì chịu không nổi nữa. Hắn xông ra chắn trước mặt Trần An Linh, xuất chiêu đánh về phía Tống Hiểu, mồm gào to, “Tống Hiểu! Ngươi con mẹ nó sao lại dám nói như vậy với người của ta!”

Tống Hiểu bị bất ngờ trước sự xuất hiện của Vương Trung Nghĩa, hơn nữa dường như lại bị câu nói kia của hắn ảnh hưởng, y tránh không kịp đòn tấn công của tên thất phu nọ. Một chưởng này của Vương Trung Nghĩa tuy không dụng hết công lực, nhưng sức mạnh của hắn đâu phải là đùa. Tống Hiểu bị trúng một đòn, lập tức thổ huyết. Vương Trung Nghĩa thấy vậy nhất thời hốt hoảng, chẳng hiểu sao lại quên hết mọi hiềm khích bực dọc với Tống Hiểu mà vội vàng đỡ lấy y, miệng bất giác hỏi, “Ngươi không sao chứ? Vì sao con mẹ nó lại không tránh?”

Tống Hiểu đẩy Vương Trung Nghĩa ra, trừng mắt mắng, “Ngươi chưa phân rõ thị phi mà đã đánh ta? Thấy sắc quên bạn! Lão tử đúng là có mắt như mù mới đi lo cho ngươi!”

Nói xong tức giận bỏ đi. Vương Trung Nghĩa định đuổi theo để hỏi cho ra lẽ thì chợt nhớ ra Trần An Linh, thế là hắn quay đầu lại để xem nàng ta thế nào. Không ngờ lúc hắn quay lại, Trần An Linh đã biệt tung biệt tích.

Mấy ngày sau đó, Vương Trung Nghĩa đi tìm Tống Hiểu mấy bận để nói cho ra ngô ra khoai thì Tống Hiểu lại chỉ xem hắn là không khí, một lời cũng không đáp lại. Vương Trung Nghĩa cứ thế mà bị nghẹn suốt cả tuần nay, uất ức không để đâu cho hết. Rõ ràng đó là lỗi của Tống Hiểu mà hắn lại mất đi một cô vợ. Thế nhưng… điều làm hắn bực bội nhất bây giờ là Tống Hiểu kia lại không chịu nói chuyện với hắn… Làm như là hắn mới là kẻ sai vậy.

…….

Tống Hiểu đang tức giận vô cùng.

Mà nguyên nhân chỉ có một: tên Vương Trung Nghĩa đầu heo chết bầm kia thật quá đần độn ngu si tứ chi phát triển!

Việc Vương Trung Nghĩa chưa rõ trắng đen đã vì một ả đàn bà mà đánh y làm Tống Hiểu khó chịu cực kỳ. Hơn nữa lần đó Tống Hiểu làm thế chỉ là muốn tốt cho tên đần nào đó mà thôi.

Trần An Linh nọ tên thật là Mao An Linh, là con gái cưng của Mao Ỷ Khải, kẻ năm xưa đã bị Vương Trung Nghĩa một búa đánh vỡ đầu trên chiến trường. Nay ả lại xuất hiện trong phủ của Vương Trung Nghĩa. Vừa nghe hắn kể lại chuyện cứu Mao An Linh, Tống Hiểu đã dễ dàng đoán ra đó chỉ là một màn kịch do ả dựng nên để tiếp cận với Vương Trung Nghĩa, phỏng chừng là có mưu tính bất lợi đối với hắn. Có khả năng lớn là Mao An Linh muốn báo thù cho phụ thân của mình nên mới tìm tới Vương Trung Nghĩa. Tống Hiểu sau khi cho người điều tra kỹ càng đã nhân lúc Vương Trung Nghĩa đi tuần để gặp riêng Mao An Linh. Y muốn vạch trần thân phận của ả rồi đuổi đi để diệt trừ hậu hoạn. Nếu để lâu dài, không khéo tên ngốc Vương Trung Nghĩa sẽ bị ám hại lúc nào không hay.

Chẳng ngờ sau đó, Vương Trung Nghĩa lại đột ngột về nhà giữa lúc Tống Hiểu đang nói chuyện với Mao An Linh. Tống Hiểu thấy vẻ mặt giận dữ của Vương Trung Nghĩa khi ấy thì nhất thời bàng hoàng, vốn định giải thích nhưng lại bị câu nói “người của ta” kia vạn tiễn xuyên tâm. Y cũng chẳng hiểu tại sao ngực lại đau khi nghe Vương Trung Nghĩa tuyên bố như thế. Sau đó thì một chưởng kia giáng vào người, tê tâm liệt phế. Y cảm thấy một cõi lạnh buốt, chẳng buồn giải thích với gã vũ phu kia nữa, chỉ để lại cho hắn một câu mắng rồi dứt áo bỏ đi.

Kể ra thì mấy ngày nay Tống Hiểu đã suy nghĩ rất nhiều những câu hỏi vì sao. Mà những câu hỏi vì sao ấy đều liên quan tới một chủ đề – Tại sao y lại để tâm tới Vương Trung Nghĩa kia như vậy? Và câu trả lời… một vạn lần y cũng không dám nghĩ tới.

Sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy? Y mù thật rồi sao? Vì sao lại là Vương Trung Nghĩa? Trong tất cả mọi người trên thế gian, vì sao lại là Vương Trung Nghĩa? Sao lại có thể là hắn? Đã không phải nữ nhân thì thôi đi, tính tình lại còn lỗ mãng, đầu óc thì ngu ngốc, ngoại hình… càng không phải bàn tới. Tuyệt đối là một cơn ác mộng kinh khủng nhất!

Lần đầu tiên gặp Vương Trung Nghĩa, Tống Hiểu chỉ xem hắn là một tên thất phu chó táp phải ruồi. Nhưng càng tiếp xúc với hắn, Tống Hiểu nhận ra tuy gã này lỗ mãng nhưng tính tình rất hào sảng, thẳng thắn, thái độ làm người rất ra dáng một đại trượng phu – đúng như tên của hắn. Trên chiến trường, Tống Hiểu lại khám phá ra Vương Trung Nghĩa tuyệt đối là một thần nhân. Thứ mà Vương Trung Nghĩa có chính là cái gọi là vận may tuyệt đối, điều đó lại càng khiến Tống Hiểu cảm thấy hắn ta ngày một thú vị.

Chẳng biết tự bao giờ, Tống Hiểu lại muốn dõi theo để xem thử một kẻ thần kỳ như Vương Trung Nghĩa sẽ lại gây ra chuyện long trời lở đất nào nữa. Từng hành động, từng lời nói của Vương Trung Nghĩa đều gây cho Tống Hiểu vô vàn những phản ứng khác nhau, muốn đập đầu vào tường có, cười đến lăn lộn có, tức đến méo mũi cũng có… Thậm chí, khi nhìn thấy Vương Trung Nghĩa khóc vì số phận bi kịch của Man Vương trong trận chiến kia, Tống Hiểu cũng bất giác cảm thấy mắt cay cay, ngực đau nhói. Ở bên cạnh hắn, sát cánh bên hắn trong những trận chiến, đi uống rượu cùng hắn, đến diện thánh cùng hắn, thường xuyên ngứa chân đá hắn… riết lại thành ghiền… Tuy thường xuyên cãi nhau và bực bội vì hắn, nhưng sự thật là Tống Hiểu cảm thấy rất thoải mái khi ở bên Vương Trung Nghĩa.

Rồi thì tên kia bảo muốn lấy vợ. Ừ thì cứ lấy, để xem các cô nương kia có ai vượt qua cửa ngoại hình nam nhân không đã. Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cứ đợt nào Vương Trung Nghĩa đi gặp mặt cô nương nhà người ta thì Tống Hiểu lại chườn mặt tới phủ, kết quả là các cô nương vừa thấy y là lập tức đá bay Vương Trung Nghĩa. Ban đầu, Tống Hiểu còn tự dối mình là chẳng qua y chỉ muốn giúp tên bằng hữu ngốc kia tìm một người thật lòng thật dạ. Nhưng sau sự việc vừa rồi, cái cảm giác chua chát khia nghe ba từ “người của ta” từ miệng Vương Trung Nghĩa đã khiến Tống Hiểu ngộ ra. Y không thể tự lừa dối tình cảm của bản thân được nữa. Thế nhưng Tống Hiểu biết phải làm gì với cái tình cảm dành cho một tên ngu đần tới nhường kia chứ!? Đúng là oan nghiệt mà! Kiếp trước Tống Hiểu y đã phạm phải tội ác tày đình nào mà kiếp này lại đụng phải một kẻ như Vương Trung Nghĩa a?

…….

Vì thế, ngày kỉ niệm 1 năm đại hôn, trong cái không khí đầy tim hồng với xuân tiêu, háo hức cùng cá cược, xen lẫn sự bực bội của vài người thiểu số không đáng nhắc tới, cuối cùng cũng đến rồi.

…(khung cảnh hoàng tráng, các cặp tình thương mến thương, tim hồng văng tung tóe, tưởng bở thỉnh tự điền)…

Trong khi mấy đôi khác cũng lục tục đưa nhau về phòng, Mộc Lăng thì hưng phấn bừng bừng chạy khắp hoàng cung. Tần Vọng Thiên vừa đuổi theo vừa hỏi:

- Mộc Mộc, ngươi muốn làm gì? – Làm gì cũng mặc kệ, hắn muốn làm!

Mộc Lăng ngó nghiêng khắp nơi:

- Ta tìm Vương Trung Nghĩa.

- Ngươi định làm gì?

Mộc Lăng đột nhiên quay đầu, cười đầy mị hoặc, khe khẽ nói:

- Có một thứ gọi là “rượu say loạn tính”.

Khi y nói, sau lưng lại vang lên tiếng pháo hoa nào đó đốt muộn, khiến cả người y như được bao bọc trong một tầng ánh sáng, đôi mắt tinh nghịch khẽ đảo, khóe môi ranh mãnh nhoẻn lên. Tần Vọng Thiên hít mạnh, nhào tới, liều mạng cọ:

- Mộc Mộc, ngươi khả ái nhất, ta muốn…

- Muốn cái đầu ngươi! – Mộc đại gia rất không biết thương hoa tiếc ngọc mà đá văng bản mặt trên người mình ra – Ta hôm nay phải cho Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩa thành một đôi!

Tần Vọng Thiên lại nhào tới:

- Được, ta đây đi lấy độ tiên thảo cho hai người đó ăn, sau đó chúng ta về phòng…

Mộc Lăng lại đá hắn:

- Ngươi đi chết, độ tiên thảo cho hai tên đó ăn để ta phải đi kiếm hai tên khác về thượng à? Đi, đại gia ta đã có chủ ý, ngươi đi theo ta là được.

Tìm được Vương Trung Nghĩa đang say khướt ở một góc khuất, Mộc đại thần y vô cùng vô lương tâm mà vung tay…

Một đám bột không màu bay ra, Tần Vọng Thiên mới tìm được chút lí trí:

- Mộc Mộc, như vậy không hay lắm đâu, lỡ như Vương Trung Nghĩa không có ý kia…

Mộc Lăng đắc ý cười:

- Yên tâm, ta đã chuẩn bị hết rồi, ngươi xem, dược phấn này tuy chính là xuân dược nhưng tác dụng có hơi chậm hơn những loại khác, giờ hắn cũng coi như còn một chút lý trí – nói rồi Mộc Lăng cười hì hì quay qua chọc chọc người kia – ta nói a, Vương Trung Nghĩa, bây giờ người ngươi muốn gặp nhất là ai a?

Vương Trung Nghĩa không phụ mong đợi của Mộc Lăng mà ngây ngô phun ra cái tên Tống Hiểu.

Mộc Lăng, Mộc đại thần y, Mộc bà mối mừng còn hơn bắt được vàng, vội vã sai sử Tần Vọng Thiên mang Vương Trung Nghĩa đến một căn phòng chuẩn bị sẵn, bên trong đương nhiên là Tống Hiểu cũng đã bị chuốc thuốc a~

- Mộc Mộc, như vậy cũng được a? – Tần Vọng Thiên thắc mắc.

- Đương nhiên, ta hỏi a, ngươi trong lúc dục hỏa đốt người, ngươi nghĩ đến ai?

Tần Vọng Thiên liếc mắt thấy cái đống rơm mà ngày xưa hắn và Mộc Mộc hay trèo lên uống rượu, liền ôm lấy người kia phi đi:

- Dù dục hỏa có đốt người không thì ta cũng chỉ nghĩ đến ngươi a, đến, Mộc Mộc, hôm nay chúng ta làm ngoài trời.

- Làm cái đầu ngươi! A!….a~

Thế nhưng lần này Mộc đại thần y đã quên một chuyện, đó là thân thể Vương Trung Nghĩa có chút đặc biệt, thời gian thuốc ngấm có chút lâu a, vậy nên khi mà Mộc Lăng chắc mẩm Vương Trung Nghĩa đang dục hỏa đốt người mà hỏi hắn muốn tìm ai thì hắn vẫn chỉ đơn giản đang say rượu, muốn tìm tên Tống Hiểu đánh nhau một trận phân rõ phải trái mà thôi…

***

Đêm hôm đó, chuyện gì nên xảy ra đã xảy ra, chuyện gì không nên xảy ra cũng đã xảy ra. Gió xuân phơi phới tô vẽ bao tình nồng ý đượm cùng ngũ vị tạp trần.

Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim,

Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm.

Ca quản lâu đài thanh tế tế,

Thu thiên viện lạc dạ trầm trầm.

Một đêm xuân cứ thế mà trôi qua trong sự than thở nuối tiếc của bao người…

Trong đó không bao gồm Mộc Lăng.

Vừa mới tỉnh dậy, việc đầu tiên của Mộc thần y là chạy tới cái căn phòng kia, thế nhưng, vườn không, phòng trống.

Hỏi một tiểu thái giám chỉ thấy nói là Vương Trung Nghĩa đi từ sớm, còn Tống Hiểu cũng đi sau bữa sáng.

Ngẩng đầu lên nhìn: mặt trời quá ngọ, Mộc Lăng nhảy dựng lên rít gào:

- Tần Vọng Thiên, lão tử phải hoạn ngươi!

***

Tống Hiểu cáo bệnh đã được mấy ngày. Dù sao thiên hạ thái bình, tướng quân như y cũng không nhất thiết mỗi ngày diện thánh.

Ngày đầu tiên, nhìn Mộc thần y bị Tần bảo chủ kéo đến, y đã biết nguyên nhân của đêm đó.

Khẽ khàng mà cười:

- Ta không sao.

Dù sao cũng chỉ là một hồi dị mộng, đêm đó… cũng coi như hồi ức duy nhất đi.

Không kịp nhìn thấy vẻ ngạc nhiên khinh bỉ của người kia nhưng chỉ thái độ trốn tránh kia đã là quá đủ rồi.

Y … nên tỉnh lại rồi.

Thế nhưng khi y vào triều, lại biết người kia sẽ xin nghỉ phép về quê một tháng.

…Không cần tránh ta, ta không trách ngươi…

…Không cần ghê tởm ta, ta có lỗi gì?

À mà, ta đúng là có lỗi… ta lại đi yêu phải một tên ngốc như ngươi.

Chẳng phải ta còn ngu ngốc hơn sao?

***

Mộc Lăng tới, mang theo một bản danh sách mỹ nữ thật dài.

Y cười khổ, chọn một người có gia cảnh khó khăn nhất.

Ta không thể mang cho nàng ái tình, đành dùng chút danh phận bù đắp vậy.

…Sau ngày kỉ niệm đại hôn của hoàng đế, cả kinh thành lại chuẩn bị chứng kiến lễ thành hôn của Tống phủ và bánh bèo tiểu thư – con nhà quan nhân vật phụ (thực sự ko nghĩ ra tên).

Tư Đồ rất vô tâm mà cười tự đắc:

- Thế nào đầu gỗ, không ghép thành đôi được lại cường ngạnh thú thê cho hai người đó sao?

Mộc Lăng thản nhiên ăn tuyết lê mà Ân Tịch Ly mang tới:

- Dù sao cũng chỉ cá cược là làm mối cho hai người họ, cũng không nói nhất thiết phải ghép cả hai thành đôi.

- Hừ! Ngụy biện.

Mộc Lăng lần này lại không nhảy dựng lên, chỉ bỏ nốt miếng tuyết lê vào mồm rồi chậm rãi đi về phòng mình:

- Hãy đợi đấy!

Ngày lành đến, cả kinh thành vang tiếng pháo nổ, đoàn rước dâu kéo dài hết cả một con phố.

Đến phủ tướng quân, tân nương được đưa xuống, tân lang một vẻ vui mừng. Bà mối cao giọng nói:

- Nhất bái thiên địa.

- Nhị bái cao đường.

- Phu thê…

- TỐNG HIỂU!

Một tiếng gầm kinh thiên động địa khiến cả đoàn người hoảng hồn, chỉ thấy ở cửa có tiếng ngựa hí dài, sau đó một bóng người cao lớn chạy vào, vừa chạy vừa la:

- Tống Hiểu ngươi con mẹ nó định làm cái gì, ngươi rõ ràng đã làm vợ lão tử, thế nào còn đi lấy vợ? Lão tử hôm nay con mẹ nó….

Lời nói của Vương Trung Nghĩa (người kia quả thật không ai khác ngoài Vương tướng quân của chúng ta) bị dừng lại nơi cổ họng, khi mà hắn nhìn thấy người mặc y phục tân lang không phải Tống Hiểu, mà y, cư nhiên lại ngồi ở vị trí trưởng bối…

Cảm đám người há hốc miệng, sau đó là Tống Hiểu tỉnh lại trước, gào lên:

- Vương Trung Nghĩa, ngươi câm miệng! Bà mối, tiếp tục!

Nói xong vội vã bỏ chạy.

- A? Vâng vâng, phu thê giao bái….

Nhìn thấy Tống tướng quân biến mất, sau đó là Vương tướng quân chạy theo, một cô nương thổn thức:

- Vì cái gì nam nhân tốt đều yêu nam nhân? (Vì đây là hệ liệt đam mỹ em gái ợ, em số sướng còn ko biết hưởng thụ =,.=)

- Thì ra hai người họ là một đôi.

- Thảo nào lần trước ta đi xem mặt Vương tướng quân, Tống tướng quân vẻ mặt không vui.

- Ngươi cũng vậy sao….

Bla bla bla (các em gái tám chuyện)….

Trở lại với hai nhân vật chính, đang ngối đối diện nhau trong sân sau. Vương Trung Nghĩa biết sai nên ngồi im thin thít. Tống Hiểu xoa xoa trán:

- Vương tướng quân – lần đầu tiên Tống Hiểu thốt ra cách xưng hô mà y quyết định từ giờ về sau sẽ dùng này – ngươi đến đây có việc gì?

- Ta… ta đến cướp tân nương… à không, tân lang a! Thế nhưng tân lang lại không phải ngươi. Con mẹ nó, ngươi không biết lúc biết tin ngươi thú thê lão tử tức giận đến mức nào đâu! Ngươi rõ ràng đã ngủ với lão tử! Con mẹ nó, đêm đó ngươi thực nóng a, lại còn chật, làm lão tử thích muốn chết…

Vương Trung Nghĩa đang chìm trong tưởng tượng không đề phòng bị Tống Hiểu một chưởng đánh ngã xuống đất, sau đó trơ mắt nhìn “vợ” mình bỏ vào phòng đóng chặt cửa!

Sau đó bỗng nhiên nghe thấy mấy tiếng vật nặng rơi, nhìn lại thì thấy bọn Mộc Lăng đeo tường nghe lén đã cười nghiêng ngửa thành một mảnh.

Tiểu Hoàng là thành thực nhất, mặt đỏ rực; hai cha con Tương Thanh cũng cố gắng mím môi; Viên Liệt, Tiếu Lạc Vũ, Man vương mặt đơ không biểu tình nhưng cả đám không tiết tháo còn lại thì… Ân Tịch Ly đấm lưng Viên Liệt cười đến chảy nước mắt:

- Chơi quá vui, ta sống bằng này tuổi hôm nay mới thấy có ngưới cướp tân lang…

Hạ Vũ đang được Tiếu Lạc Vũ đỡ cho khỏi ngã thì nói không ra tiếng:

- Không những thế còn cướp nhầm…ha ha ha…..

Mộc Lăng lăn lộn:

- Con mẹ nó, Vương Trung Nghĩa, ngươi còn dám tả lại đêm đó cho Tống Hiểu…

Ngao Thịnh vỗ tường:

- Được lắm, Vương Trung Nghĩa, trẫm thích ngươi rồi đó!!! (=)))))))))), để câu này có khi nào ta bị fan anh Thịnh ném đá đến chết ko Cứ để đó, mình không cho cậu Thịnh bấm cái nút đỏ rồi nói “mời em về đội tui” là đã nể mặt lắm rồi =))))

Tần Vọng Thiên với Tư Đồ Ngận Suất cùng với hai tên Vân Vân Thủy Thủy thì khỏi nói, cứ nhìn mấy cây cổ thụ rụng gần hết lá do bốn người đó vỗ vào thì biết ~

Nhìn thấy Vương Trung Nghĩa vẻ mặt ngu ngơ, Mộc Lăng sau khi cười đủ liền ngoắc ngoắc tay:

- Đến đây, cho ngươi biết chuyện hay.

Vương Trung Nghĩa cúp đuôi chạy lại:

- Gì a?

- Người hôm nay thành thân là đệ đệ mới kết nghĩa của Tống Hiểu.

Thực ra, Tống Hiểu cũng có ý định lấy một cô nương để Vương Trung Nghĩa yên tâm, thế nhưng đến gần ngày cưới, Mộc Lăng mới vô sỉ mà nói cho hắn, cô nương mà hắn chọn đã có người trong lòng, lại đã có “châu thai ám kết” nhưng nhân vật phụ đại nhân lại không khinh thường vị tú tài nghèo rớt kia. Kì thi thì chưa tới mà đứa nhỏ không đợi được, vậy nên cầu Tống Hiểu giúp đỡ, nhận người kia làm đệ đệ kết nghĩa, lấy danh nghĩa Tống phủ mà đón dâu.

Tương Thanh cũng ý tứ nói với hắn, vị tú tài kia rất có tương lai, là nhân tài nên lợi dụng, à, nên trọng dụng a~

Thấy Vương Trung Nghĩa thở phào, Mộc Lăng chọc chọc hắn:

- Ngươi muốn lấy Tống Hiểu sao sáng hôm đó lại bỏ chạy á?

- Ta…ta đâu có bỏ chạy, ta đi tìm ngươi để xem cho hắn a, nhưng không tìm được, lại phải chạy đi tìm ngự y, nhưng lại sợ hắn không muốn lộ, chạy về phủ lấy dược trị thương, tới nơi thì hắn đi mất rồi… Ta sợ, sợ hắn giận ta… Sau đó hắn cũng không tiến cung a, ta sợ hắn ghét bỏ ta, liền quyết định về quê khấn xin mẫu thân để chuẩn bị cầu hôn hắn a, nghe được tin ngươi báo mới vội vã chạy về…

Mọi người trầm mặc…

Sau đó, cả đám lại ngã thành một mảng:

- Há há há, thật con mẹ nó cẩu huyết!!!!!!!!!

Từ trong viện truyền ra tiếng Tống Hiểu đập đồ đạc:

- CON BÀ NÓ, các ngươi nói chuyện có thể nhỏ tiếng chút không?

- Ai nha~ Người ta xấu hổ kìa~

- Nương tử, ngươi bình tĩnh a…

- Vương Trung Nghĩa ngươi cút, ai thèm lấy ngươi!

- Hahaha – cả đám kéo nhau chạy.

- $%##@!&^&^%* – Tống Hiểu vô lực, bắt đầu suy nghĩ nên từ quan về quê.

**************

(Warning (gạch chân in đỏ): đặc biệt cẩu huyết, suy nghĩ cực kĩ trước khi đọc – Zổ.)

Sáng hôm sau, khi mà Tống Hiểu còn chưa thoát ra khỏi mớ bòng bong ‘có – mất – có” thì đã bị một đám người líu ríu đánh thức.

Mộc Lăng một chân đá tung cửa, chống nạnh rất ra dáng…công công:

- Tống tướng quân mau tiếp chỉ!

Tống Hiểu theo phản xạ bật dậy quỳ xuống:

- Vi thần Tống….

Nói được một nửa mới thấy lạ, ngẩng đầu lên thì suýt nữa lóa mắt: một dàn mỹ nhân, đủ loại hình dáng, có ngây thơ (Tiểu Hoàng), có năng động (Mộc Lăng), có quyến rũ (Ân Tịch Ly), có thanh thoát (Hạ Vũ), có tú lệ (Tương Vân), tất cả đều đang tủm tỉm cười nhìn hắn, ánh nắng mặt trời ban mai bao bọc bọn họ bằng một quầng sáng dịu dàng.

Nhìn Tống Hiểu ngốc lăng, Ân Tịch Ly cười rộ lên:

- Cực phẩm thế này sao lại rơi vào tay cái tên ngu ngốc Vương Trung Nghĩa kia cơ chứ!

Tống Hiểu vội vã phủ nhận:

- Ai là của hắn?

Ngay cả hiền lành như Tương Vân cũng không nhịn được trêu chọc một phen:

- Thật dễ thương nha ~

Mộc Lăng lần này lại là người giải nguy cho Tống Hiểu:

- Tống tướng quân, mau chuẩn bị theo chúng ta xuất môn.

- Xuất môn?

- Đúng a, hôm nay ngươi là hộ vệ của bọn ta, mấy tên chết tiệt kia lại kéo nhau đi luận bàn vỗ công rồi.

Tống Hiểu ngơ ngác:

- Tại sao lại là ta? – Chỉ với võ công của Mộc Lăng đã đủ để bảo vệ cả đám a, chưa kể đến mấy cái dược phấn kia, không cần đến hắn a.

Mộc Lăng khinh bỉ:

- Không cần võ công của ngươi, bọn ta chỉ cần chức quan của ngươi là đủ rồi. – để ép giá và ra mặt nếu “lỡ” có gây họa a~

Tống Hiểu nhìn trời.

Vậy nên trên đường phố kinh thành xuất hiện cảnh một đám mỹ nam đủ kiểu hình cùng nhau du ngoạn, đằng sau là tướng quân Tống Hiểu – nhân vật đang nổi như cồn hiện nay – với vai trò phu khuân vác…

Chơi mãi đến trưa, tập đoàn tiểu thụ mới tìm một lương đình ven sông mà nghỉ ngơi, đồng thời uống chén nước trà, nhâm nhi điểm tâm.

Gió mắt từ mặt sông thổi bay ưu phiền, Tống Hiểu nhân lúc nghỉ ngơi mà oán hận cái tên đáng ghét kia đâu, chắc là lại đi theo mấy người Tần Vọng Thiên học hỏi, công phu lại tăng cao, cơ hội phản công của y lại càng nhỏ a….

Thất thần một lúc, mãi tới khi y tỉnh lại thì phát hiện một chiếc thuyền hoa siêu siêu lớn, siêu siêu hoa lệ đang từ từ cập bờ, tới gần lương đình mà họ đang ngồi.

Tống Hiểu cảnh giác đứng ra phía trước, nếu mấy vị kia có bị gì thì 10 đời của y cũng không đền đủ a.

Thuyền lớn vừa chạm bờ, một dải đỏ thắm từ trên thuyền bay xuống, với tốc độ mà Tống Hiểu không thể tiếp nhận.

Thế nhưng may mắn đó chỉ là một dải thảm đỏ trải từ thuyền đến lương đình mà thôi.

Trong khi Tống Hiểu còn đang thở phào nhẹ nhõm, thì một đám người từ trên thuyền bước xuống, khiến Tống Hiểu trợn tròn mắt, bởi vì:

Hai người đi đầu cư nhiên là Tần Vọng Thiên và Tư Đồ Ngận Suất!

Và trên tay hai người là hai chiếc vung xoong….à không, cheng dùng cho đám cưới.

Theo sau là Vân Vân Thủy Thủy đang thổi kèn, mà không hiểu hai tên ruột ngựa này lại không vừa mắt nhau cái gì mà tên này càng phải thổi to hơn tên kia, mãi đến khi hai hạt lạc bắn tới đầu gối mới biết điều mà lườm nhau một cái rồi quay lại giai điệu cũ: lại là giai điệu rước dâu.

Theo sau nữa là mấy người cũng đang dùng dụng cụ, nhưng Tống Hiểu không thể để ý nữa, bởi vì bước xuống thuyền cuối cùng chính là Vương Trung Nghĩa, mặc hỷ phục, cầm trên tay một bó hoa.

Đúng lúc đó, trên trời rơi xuống một trận mưa cánh hoa. Tống Hiểu trong lòng gào thét: “Này không phải 20 cân cánh hoa mà lão tử phải vác cho Ân Tịch Ly về tắm dưỡng da sao?”

Mà lúc này cái người cần dưỡng da đó đang rất thỏa thích mà ném cánh hoa, mấy người Viên Liệt liền dùng nội lực ép cho cánh hoa bay bay mà không rơi xuống đất.

Quá lãng mạn! Mấy vị tiểu thụ hai mắt đầy tim hồng chạy về bên “thân thân” nhà mình.

Đến lúc Tống Hiểu gào thét xong, thì Vương Trung Nghĩa đã đi tới trước mặt y.

Hiếm thấy cái mặt đầy râu của hắn hồng hồng, Tống Hiểu cắn môi không nói.

Cả hai trầm mặc một lúc lâu, Vương Trung Nghĩa mới rống lên:

- Tống Hiểu, gả cho lão tử đi!

- Oa~~~~~~

Cả hai đang chìm trong không khí chỉ của hai ta bỗng giật mình bởi tiếng “oa” vô cùng lớn đó.

Nhìn lại, Tống Hiểu ngây ngẩn: sao lại đông như thế này? Dám chắc cả thành đổ lại đây chứ không ít.

Bắt đầu có người gào thét:

- Tống tướng quân mau đồng ý đi.

- Thật lãng mạn a~

- …

Âm nhạc cất lên.

Vương Trung Nghĩa tiếp tục nói:

- Lão tử hứa cả đời sẽ chỉ thú mình ngươi! ( Tư Đồ: choeng!) Lão tử sẽ đối tốt với ngươi cả đời! (Tần Vọng Thiên: choeng choeng!) Dù lão tử có đói chết cũng không để ngươi không có cơm ăn! (Vân Vân Thủy Thủy: ò e ý e e ọ ọ)

Dàn bè hợp xướng:

- Vương tướng quân quá suất!

- Tống tướng quân mau đồng ý a!

- A! Ta xúc động quá….

Tống Hiểu đơ toàn tập, Vương Trung Nghĩa run rẩy:

- Ta biết sáng hôm đó bỏ đi là của ta sai, ta không nên không nói với ngươi tiếng nào đã chuẩn bị đồ hôn lễ, cho ta một cơ hội được không?

Tống Hiểu hít vào:

- Ngươi không phải luôn chán ghét ta sao? Nếu như ngươi chỉ là muốn chịu trách nhiệm thì ta không cần.

Vương Trung Nghĩa sốt ruột:

- Ai nói lão tử chướng mắt ngươi? Ừ thì lúc ngươi cướp mất ánh mắt nữ nhân thì ta rất giận nhưng là giận các nữ nhân đó, dám nhìn chằm chằm vào ngươi. Ngươi không nói chuyện với ta, ta rất sốt ruột, cũng rất bực bội a. Sáng hôm đó ta thực sự…thực sự…rất vui a….

Tống Hiểu sợ Vương Trung Nghĩa lại phun ra mấy lời nóng với chặt gì đó liền mau chóng bịt mồm hắn:

- Không cho nói tiếp.

- Ngươi đồng ý sao Tống Hiểu?

- Nhưng hai chúng ta đều là nam nhân, lại còn là mệnh quan triều đình.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, truyền khắp cả sông nhờ nội lực:

- Chuyện ấy không phải lo!

Dân chúng xôn xao:

- Là hoàng thượng, là hoàng thượng…

- Còn có hoàng hậu…

- Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế.

Ngao Thịnh xuất hiện trên nóc thuyền, tay ôm Tương Thanh, tay kia vẫy vẫy:

- Không cần đa lễ, trẫm hôm nay xuất hiện ở đây là để nói cho các ngươi biết, con dân Thịnh Thanh, chỉ cần là hai người lưỡng tình tương duyệt, muốn được sống bên nhau thì không cần quan tâm đến giới tính, đến thân phận. Tống Hiểu, trẫm sẽ không vì ngươi yêu nam nhân mà không trọng dụng ngươi!

Lại một làn sóng hò reo bùng nổ, Vương Trung Nghĩa dè dặt hỏi:

- Tống Hiểu, ngươi…ngươi đồng ý chứ?

Tống Hiểu cười lớn:

- Nếu ngươi gả cho ta thì ta đồng ý!

- Đồng ý, tất nhiên là đồng ý!

Mọi người reo hò, Vương Trung Nghĩa nhân cơ hội ôm Tống Hiểu mà khẽ nói với y:

- Mộc thần y nói chỉ cần phân cao thấp trên giường, còn lại tất cả đều phải nghe theo ý ngươi.

- Vương Trung Nghĩa! Ngươi cút!

Thế nhưng giữa một mảng xô bồ, tiếng phản đối của Tống tương quân bị vùi dập đến đáng thương!

Đêm hôm đó, Tư Đồ đen mặt công nhận thua cược, Ngao Thịnh vung bút phong Mộc Lăng danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất mai mối”!

….

Mấy hôm sau, Tu La bảo:

- Đại phu, có thư từ Thất Tinh thủy trại.

- Thư gì? Hử? “Xạ vương của ta đến mùa động dục, đặc biệt nhờ thiên hạ đệ nhất mai mối đến tìm hươu cái thích hợp”? Thích cái đầu ngươi! Hạ Vũ ngươi chờ, lão tử nhất định….

- Đại phu!!!!! Lại có thư từ Thần tiên đảo.

- Lão hồ ly đó thì có gì mà thư? Ta #@%$@, dám bảo ta đến phối giống cho đám cá nhà hắn!!!!

- Đại phu! Hắc Vân Bảo gửi lễ vật đến, thư kèm đây ạ.

- Vọng Vọng, mở ra coi, tên Tư Đồ bảo gửi ta dụng cụ hành nghề a?

Hòm mở…

Từ trong Tu La bảo truyền ra tiếng Mộc Lăng la hét khiến chim chóc bay tán loạn:

- Tư Đồ! Lão tử phải làm thịt ngươi!

Chỉ thấy một chiếc hòm gỗ bị thô bạo quăng ra ngoài, trong hòm rớt ra…một bộ quần áo lụa vô cùng tục khí, cùng một chiếc quạt mỹ nhân thêu hoa, cùng sáu chữ rồng bay phượng múa: Thiên hạ đệ nhất mai mối!

The End

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: