Chương 87
Hai tiểu cô nương đi tới cửa.
Tại cửa lớn tiếng pháo nổ đùng đùng, ngay cả hai con sư tử đá ở cửa cũng đều buộc lụa hỉ.
Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt đợi một lúc, quả thực đội ngũ đón dâu cũng trở về.
Giang Thừa Nhượng cưỡi ở trên lưng đại mã, trên thân là một bộ cẩm trù hỉ bào màu đỏ cùng đai lưng bằng ngọc.
Xưa nay thanh niên trẻ luôn thành thục, thận trọng thì bây giờ cũng không kìm nén được tâm tình vui sướng, khắp khuôn mặt đều là nụ cười xán lạn.
Ánh mắt Giang Diệu rơi vào Đại ca tuấn mỹ vô song nhà mình, mà Tiết Kim Nguyệt bên cạnh thì lại theo bản năng tìm kiếm bóng hình Giang Thừa Hứa.
Hôm nay Giang Thừa Nhượng là nhân vật chính nên hai huynh đệ tự nhiên ăn mặc rất biết điều. Hai người đều là rồng phượng trong loài người, hiện nay dù chỉ mặc cẩm bào đơn giản cưỡi ở trên đại mã, vẫn hấp dẫn không ít ánh mắt.
Giang Thừa Hứa cưỡi trên lưng ngựa, mặt mày hờ hững, có điều so với ngày thường lạnh lùng thì bi giờ đã thoáng nhu hoà một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn phía trước, ánh mắt liền rơi vào trên người hai tiểu cô nương đang chờ đợi ngoài cửa, nhất thời ánh mắt liền trở nên nhu hoà.
Bốn mắt nhìn nhau, Tiết Kim Nguyệt không nhịn được vò vò khăn trong tay, vừa muốn nhìn hắn, lại vừa không dám nhìn hắn.
Nhưng không thể không nói, Giang Thừa Hứa hôm nay giống như là bị bầu không khí vui mừng này cảm hoá.
Bình thường thì cao cao tại thượng như tiên nhân cưỡi mây trên trời, bây giờ lại giống như đã xuống trần thế, nghiễm nhiên nhiễm một chút khí tức phàm tục.
Tiết Kim Nguyệt đắn đo một lúc, vẫn là ngẩng đầu lên nhìn. Hôm nay nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không có người chú ý tới bọn họ, nàng nhìn thêm vài lần cũng không sao cả.
Hai huynh đệ Giang Thừa Hứa và Giang Thừa Ngạn xuống ngựa liền đi đến bên cạnh Giang Diệu, tính tình Giang Thừa Ngạn xưa nay ồn ào, hắn không nhịn được hướng về phía muội muội chia sẻ chuyện hôm nay đến đón dâu ở Ninh Xa Hầu phủ.
Từ xưa đến nay ở Đại Lương mỗi khi đón dâu sẽ luôn có tập tục đánh tân lang: Lúc tân lang đi đến viện của tân nương tử thì hội tỷ muội của tân nương tử cầm trong tay gậy gôc đánh tới tập vào người tân lang một trận, đến khi nào thấy vừa lòng thì mới để tân lang đem tân nương tử đi.
Hôm nay Giang Thừa Nhượng cũng không tránh đươc tục lệ này, có điều Giang Thừa Ngạn xưa nay thân thiện vui vẻ, dáng dấp tuấn tú, miệng lại ngọt, rất nhanh đã dỗ dành được mấy vị tỷ tỷ muội muội thả người.
Giang Thừa Ngạn dương dương đắc ý nói:
“Vào lúc này ta giúp Đại ca, lần tới thời điểm ta cưới vợ, nhân tình này Đại ca cũng đến trả lại cho ta, có điều…”
Tuy rằng tiếng pháo nổ đùng đùng, nhưng Giang Thừa Ngạn vẫn sợ Nhị ca nghe thấy được, hắn liền tiến đến bên tai muội muội, lặng lẽ nói:
“Chờ Nhị ca kết hôn, Tam ca liền không giúp hắn. Tính tình hắn như hũ nút, nên bị đánh.”
Giang Diệu nghe xong không nhịn được cười, lén lút liếc mắt nhìn Giang Thừa Hứa cùng Tiết Kim Nguyệt ở bên cạnh.
Đời trước Tiết Kim Nguyệt gả cho Nhị ca nàng chính là gả lần hai.
Đoạn hôn nhân của Tiết Kim Nguyệt kéo dài không bao lâu, sau khi cùng ly lại gả lần thứ hai nên tư thái của nữ tử tự nhiên thấp hơn một chút, dù sao lấy gia thế và tài hoa của Nhị ca thì hoàn toàn có thể thành thân được với một kiều thê thân phận tương đương. Chỉ là khi đó, ai cũng không hiểu nổi trong lòng Giang Thừa Hứa đến tột cùng là có tính toán gì. Nếu nói là không thích, vì sao lại vội vã muốn kết hôn; nếu nói là yêu thích thì ngày ấy đón dâu nàng vẫn không thấy trên mặt Nhị ca có bất kỳ một nụ cười nào. Tân lang trầm mặt, nên mọi người cũng không dám nháo động phòng. Về sau Tiết Kim Nguyệt mới nói cho nàng, đêm động phòng hoa chúc, tỷ ấy và Nhị ca căn bản không có viên phòng, Nhị ca nàng chỉ ngồi ở bên giường, ngồi suốt cả một đêm.
Nhớ tới chuyện này, Giang Diệu không nhịn được liền thở dài một hơi, nhưng bây giờ hai người đều có tình cảm, thật tốt nha.
Tiết Kim Nguyệt nhìn hai người đi tới bên cạnh, ngượng ngùng hô một tiếng:
“Nhị biểu ca, Tam biểu ca.”
Nàng thấy Tam biểu ca đang lặng lẽ nói chuyện cùng Diệu Diệu, tự nhiên cũng không có đến xen vào, nhưng nhìn trước mắt nam nhân cao to miễn cưỡng che ở đằng trước nàng, không biết là vô tình hay là cố ý. Nàng ngẩng đầu sợ hãi liếc mắt nhìn, thấy hắn cũng đang nhìn chính mình, ánh mắt ôn hòa vô cùng, nàng không nhịn được liền đỏ mặt nắm chặt khăn trong tay.
Ai ngờ một khắc sau, nam nhân hơi động thoáng hạ thủ, lập tức dùng sức nắm chặt tay nàng.
Sức mạnh không giống như muốn bắt nạt nàng, nhưng lại làm cho nàng không có cách nào tránh thoát được.
Trước mặt nhiều người như vậy mà hắn dám làm thế, Tiêt Kim Nguyệt có chút không được tự nhiên, gò má cũng đỏ chót như mông khỉ. Nhưng vao lúc này sự chú ý của mọi người đều rơi vào kiệu của tân nương tử, căn bản sẽ không có ai chú ý tới nàng, càng sẽ không chú ý tới bên dưới tay áo lớn của hắn, hai người bọn họ đang nắm tay nhau.
Nhất thời trong lòng Tiết Kim Nguyệt ngọt đến nổi bong bóng, lấy dũng khí chậm rãi ngẩng đầu, hướng về phía hắn cười ngọt ngào.
Nàng xưa nay luôn thích cười, có điều đối mặt với hắn thì đều là khiếp đảm sợ sệt. Còn Giang Thừa Hứa hiện nay nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu cô nương cười khanh khách, làm hắn phải nhịn xuống ý nghĩ muốn đem nàng ôm vào trong ngực mà hôn một trận.
Sau đó hắn từ trong lòng móc ra mấy viên kẹo cưới đưa cho nàng.
Còn tưởng nàng là tiểu hài tử đấy… trong lòng Tiết Kim Nguyệt tuy rằng nói thầm như vậy, nhưng nàng vẫn vui vẻ vươn tay tiếp nhận kẹo, rồi nói:
“Cảm ơn Nhị biểu ca.”
Nàng nhận kẹo của Giang Thừa Hứa rồi quay sang chia cho Giang Diệu đang ở bên cạnh.
Có điều đấy là muội muội bảo bối của Giang Thừa Hứa, hắn sao có thể vì có tức phụ mà lại quên đi muội muội??
Hắn lại đưa mấy cái cho Giang Diệu, hơn nữa kẹo cưới này đều là vị mà Giang Diệu thích ăn, hiển nhiên là đã được chọn lựa kĩ.
Nhìn thấy muội muội và Nhị tẩu đều có kẹo ăn, Giang Thừa Ngạn có chút tham ăn, đưa tay đòi:
“Nhị ca, phần của đệ đâu?”
Đã thấy Giang Thừa Hứa giơ tay, vỗ một vào lòng bàn tay của Giang Thừa Ngạn, mặt mày lành lạnh nói:
“Tìm Đại ca của ngươi đòi đi.”
Giang Thừa Ngạn chẹp chẹp miệng, âm thầm nói thực sự là quỷ hẹp hòi. Có lẽ là vừa nãy hắn lén lút cùng muội muội nói chuyện đều bị Nhị ca nghe thấy rồi. Giang Thừa Ngạn vội vàng lấy lòng, nói:
“Nhị ca yên tâm, chờ sau này đến lượt Nhị ca cùng Nhị tẩu thành thân…”
Đang nói hắn nhìn Tiết Kim Nguyệt, nụ cười có chút ám muội, tiếp tục nói,:
“Đệ đệ ta nhất định sẽ giúp Nhị ca, động phòng cũng sẽ không nháo.”
Lời này đúng là dễ nghe. Giang Thừa Hứa đem mấy viên kẹo cuối cùng cho Giang Thừa Ngạn, tuy rằng không lên tiếng, nhưng dĩ nhiên có thể thấy lời này của Tam đệ đã lấy lòng được hắn.
Mặt Tiết Kim Nguyệt đỏ đến độ muốn nhỏ máu. Rõ ràng là Đại biểu ca thành thân, nói
thế nào mà lại nói đến nàng rồi.
。・°°・(>_<)・°°・。
Tân nương tử mặc hỉ phục đỏ tươi, được hỉ nương cõng xuống kiệu, đón vào cửa, bên ngoài Trấn Quốc Công phủ người người vây quanh, nhiệt nhiệt nháo nháo, bánh kẹo cưới được phát nhiều vô biên, đám con nít đến đây xem đều được nhận rất nhiều.
Giang Diệu ăn một viên kẹo do chính Nhị ca cho, mùi vị ngọt ngào, thật khiến người ta vui mừng.
Tân nương tử đón vào, Tiết Kim Nguyệt vội vàng kéo ống tay áo Giang Diệu, nói:
“Diệu Diệu, chúng ta vào đi thôi.”
Giang Diệu gật đầu “ừm” một tiếng rồi theo Tiết Kim Nguyệt tiến vào trong.
Sau khi xem bái đường xong, Giang Diệu liền đứng ở phía nhóm nữ khách tân, nhưng ánh mắt lại không biết là vô tình hay cố ý mà lại nhìn về phía nam khách tân.
Tiết Kim Nguyệt nhìn thấy Giang Diệu có chút mất tập trung, vội hỏi:
“Diệu Diệu, làm sao vậy?”
Nàng ngóng trông ai tới, tự nhiên là khó nói, chỉ lắc lắc đầu:
“Không có chuyện gì.”
Nàng suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói với Tiết Kim Nguyệt:
“Bụng của muội có chút không thoải mái, muội đi ra ngoài một lát.”
Tiết Kim Nguyệt liền hiểu, cũng không nói gì, chỉ cười cười bảo nàng mau mau đi.
Giang Diệu đi tới sân viện, lắc lư một vòng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn lại, tâm trạng có chút lo lắng. Tiệc mừng đã bắt đầu rồi mà Lục Lưu còn chưa tới. Kỳ thực nàng cũng hiểu rõ Lục Lưu công vụ bề bộn, có thể thật sự không có thời gian lại đây, nhưng đây là tiệc mừng của Đại ca nàng, nếu ngày sau hai người bọn họ thành thân thì cũng chính là Đại ca của hắn nha. Tóm lại là nàng hi vọng hắn có thể đến.
“Diệu Diệu.”
Nghe thấy có người đang gọi mình, Giang Diệu sững sờ xoay người, nhìn thấy rõ nam tử, nàng nhất thời có chút thật không tiện, khuôn mặt không còn nhăn nhó mới đi lên, thoải mái nói: “Hoắc đại ca.”
Nam tử ăn mặc cẩm bào màu thiên thanh chính là Hoắc Nghiễn đã lâu không gặp.
Gương mặt tuấn tú của Hoắc Nghiễn mỉm cười, toát lên vẻ hiền lành lịch sự, rất hoà hợp với dáng dấp hắn, hắn thấy tiểu cô nương có chút sốt sắng, liền nhớ tới ngày ấy mấy lời hắn nghe được khi đứng ở ngoài phòng muội muội.
Hắn nói:
“Hôm nay A Tuyền không có cách nào đến, nên uỷ thác cho ta đến đưa lễ, chúc phúc Giang đại ca cùng Giang đại tẩu bạc đầu giai lão.”
Đại ca nàng kết hôn cũng đưa thiếp mời tới Bình tân Hầu phủ. Hôm nay Bình tân Hầu cực nể tình mang theo Hoắc Nghiễn tham dự, có điều Bình tân Hầu phu nhân lại không có như thế.
Nhớ tới ngày ấy Đế hậu đại hôn, xưa nay Bình tân Hầu phu nhân – Chu thị đối với nàng yêu thích rất nhiều, vậy mà ngày ấy lại có chút lạnh nhạt với nàng. Chỉ là lúc đó Giang Diệu không có tâm tư muốn tìm hiểu những thứ này, bây giờ nhìn thấy Hoắc Nghiễn, đúng là làm nàng nghĩ tới, không biết lúc nào thì nàng trêu trọc đến Chu thị làm người ta không vui.
Giang Diệu cười cười nói:
“Cảm ơn Hoắc đại ca.”
Sau đó liền không còn lời thoại nào nữa.
Trong lúc nhất thời hai người có chút lúng túng, có điều bây giờ Hoắc Nghiễn cũng không tưởng bở là tiểu cô nương thẹn thùng.
May mà Bảo Cân đi tới nói với Giang Diệu:
“Tiểu thư, Tuyên Vương đến rồi.”
Trong bụng Giang Diệu vui mừng, mà đang đứng trước Hoắc Nghiễn nên không dám biểu hiện ra, chỉ hướng về Hoắc Nghiễn nói:
“Hoắc đại ca, vậy…”
Hoắc Nghiễn nói:
“Ta cùng muội đi qua đấy.”
Giang Diệu không có cách nào từ chối, Vương gia đại giá quang lâm, bọn họ đương nhiên phải đi bái kiến, nếu lúc này cố ý tách ra, đúng là có vẻ hơi chột dạ. Nàng gật đầu đi theo sau Hoắc Nghiễn. Mà nàng là cô nương gia nên không thể dễ dàng đi đến đằng trước, chỉ từ xa liếc mắt nhìn cha nàng đang cùng nói chuyện với Lục Lưu, sau đó nàng cúi người hành lễ.
Hôm nay Tuyên Vương đến đúng là ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Ngay cả xưa nay bình tĩnh như Giang Chính Mậu, vừa nghe Tuyên Vương giá lâm thì cũng có chút không phản ứng kịp. Chờ đi tới bên ngoài, thấy quả thật là Tuyên Vương, lúc này mới tiến lên hành lễ.
Nam tử tuổi trẻ tuấn mỹ, mặc một thân áo lụa màu xanh sẫm, mày kiếm mắt sáng, khí chất bức người, từng cử chỉ đều thể hiện ra sự cao quý, quyền uy.
Bỏ qua không nói đến thân phận của Lục Lưu, kỳ thực hắn mới chỉ là một nam tử vừa vượt khỏi tuổi hai mươi, bộ dáng tuấn mỹ thanh cao, trong ngày thường lại có tiếng ác, kết hợp với tính tình lạnh lùng ít nói của hắn, đúng là rất khó có thể thân cận, nhưng hôm nay…
Mấy vị quan trên triều, không quan tâm có phải có quan hệ tốt với Giang Chính Mậu hay không, hôm nay đều cực nể tình tham dự. Từng người từng người thường ngày cũng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng Tuyên Vương, còn bây giờ là như thế nào đây??? Nhìn hắn nửa điểm bề trên cũng không có, chỉ mỉm cười đứng bên người Giang Chính Mậu nói chuyện, tuy rằng nụ cười này có chút nhạt, nhưng để cho vị Diêm Vương lòng dạ độc ác này lộ ra nụ cười, đúng là hiếm thấy.
Có mấy người không nhịn được xoa xoa đôi mắt, lại nhìn lại…ặc, ặc…. đây mà là Vương gia lòng dạ độc ác sao? Hắn đứng ở trước mặt Giang Chính Mậu quả thực giống như vãn bối cung kính.
Trên mặt Giang Chính Mậu ngậm ý cười, nhưng trong lòng nghĩ mãi mà không ra, người ta khách khí đến rồi, còn chuẩn bị lễ chu đáo, hắn còn có thể nói cái gì. Giang Chính Mậu cười có chút không tự nhiên, quay về phía Lục Lưu nói:
“Vương gia, xin mời ngồi.”
Nói xong, liền đón Lục Lưu hướng về phía ghế chủ vị chính giữa đi đến.
Hai vị trí này, vốn là của Lão thái thái và Giang Chính Mậu, nhưng thân phận Lục Lưu như thế, ai dám để hắn ngồi ở bên cạnh?
Lục Lưu nhìn Lão thái thái mặt mày vui mừng, đến khi thấy hắn đến, liền cười khanh khách đứng ở một bên, chờ hắn ngồi xuống.
Lục Lưu nhanh chóng xoải bước đi đến, hướng về Lão thái thái nói:
“Lão phu nhân ngồi xuống đi.”
Hắn tiến lên, như vãn bối đỡ lấy cánh tay Lão thái thái, để Lão thái thái vững vững vàng vàng ngồi vào chỗ.
Giang Chính Mậu nhìn mà có chút bối rối. Lúc phản ứng lại, hắn liền nghĩ đến ngày xưa mẫu thân hắn cùng Lão vương phi của Tuyên Vương phủ có chút giao tình, mà người Tuyên Vương kính trọng nhất chính là Lão vương phi, vào lúc này có lẽ vì Lão vương phi. Giang Chính Mậu ngẩn người, rồi cũng mau chóng đi tới trước, nói:
“Vương gia cũng ngồi đi.”
Lục Lưu không lập tức ngồi xuống, mà là nhìn về vị trí chỗ ngồi một chút, do thân phận hắn nên mỗi lần như thế tất nhiên hắn sẽ ngồi ở ghế trên, nhưng hôm nay…
Hắn rũ rũ mắt, đi thẳng tới phía vị trí của ba huynh đệ, hướng về Giang Thừa Nhượng chúc mừng:
“Chúc mừng Giang đại công tử.”
Giang Thừa Nhượng một thân hỉ bào, người có chuyện vui nên tất nhiên là tinh thần thoải mái, cười đến hài lòng. Hôm nay Vương gia người ta có thể nể nang mặt mũi đến ăn cưới, tâm trạng hắn cũng là hoan nghênh cực kỳ. Chỉ là hiện nay Giang Thừa Nhượng nhìn vị Tuyên Vương này hướng về phía hắn chắp tay lễ như cùng thế hệ, nhất thời làm hắn có chút ngốc lăng, sau mới phản ứng được, chắp tay sang sảng nở nụ cười:
“Tạ Vương gia rất nhiều.”
Giang Thừa Nhượng nói xong liền thấy vị Tuyên Vương này mỉm cười đi tới vị trí bên cạnh Tam đệ Giang Thừa Ngạn, hướng về Giang Thừa Ngạn khẽ gật đầu, rồi vén áo bào ngồi xuống bên trái hắn.
Giang Chính Mậu đối đầu với ánh mắt của con thứ ba quăng tới, vội vàng hướng về phía Lục Lưu cười cười, nói:
“Vương gia ngồi ở nơi này…sợ là không hợp lễ nghi, mời Vương gia qua bên kia ngồi thôi.”
Giang Chính Mậu biết Cảnh Huệ đế đối với Tuyên Vương luôn kính trọng rất nhiều. Bây giờ Tuyên Vương đến quý phủ của hắn, uống rượu mừng của con trai hắn, đã xem như là cho đủ mặt mũi rồi.
Tối thiểu phải để vị Vương gia này ngồi ở ghế chủ vị, sao có thể ngồi ở bên cạnh ba nhi tử của hắn được???
Tư thái Lục Lưu khiêm tốn, nói:
“Quốc công gia không cần khách khí. Hôm nay là tiệc mừng của Đại công tử, Bản vương chỉ là may mắn được mời đến ăn cưới. Quốc công gia không cần gò bó…”
Nói xong Lục Lưu lại quay sang nói với ba huynh đệ:
“Ba vị công tử cũng vào chỗ ngồi đi, không cần vì Bản vương mà làm hỏng hứng thú.”
Vương gia người ta đã nói đến mức này, Giang Chính Mậu cũng không biết nói cái gì. Hắn suy nghĩ một chút, ngồi xuống, nhưng trong đầu càng ngày càng không nghĩ ra.
Đừng nói là Giang Chính Mậu không nghĩ ra, mà cả ba huynh đệ cũng là một mặt mê man. Có thể thấy được Tuyên Vương này cử chỉ khéo léo, chủ động tìm đề tài bắt đầu cùng ba huynh đệ trò chuyện, hơn nữa vì thân phận của hắn, ba huynh đệ cũng rất nể tình tiếp chuyện, ngay cả Nhị ca Giang Thừa Hứa thường ngày ít lời thiếu ngữ cũng không thể không cùng hắn tán gẫu nhiều thêm mấy câu.
Tuy Lục Lưu đã nói không cần giữ lễ tiết, nhưng mọi người ngồi cùng hắn vẫn có chút câu nệ.
Nhìn bầu không khí, Lục Lưu đứng dậy, giơ ly rượu lên kính Giang Chính Mậu
một chén, sau lại cùng tân lang Giang Thừa Nhượng cộng ẩm, liền ngay cả Giang Thừa Hứa và Giang Thừa Ngạn, cũng khách khí cùng hắn đụng chén.
Sau khi kính xong rượu, Lục Lưu mới quay về Giang Thừa Ngạn nói:
“Nghe nói Giang Tam công tử cưỡi ngựa tuyệt vời, Bản vương thường ngày cũng yêu thích cưỡi ngựa bắn tên, hôm nào rảnh rỗi, Bản vương có thể hay không cùng Tam công tử luận bàn một phen.”
Giang Thừa Ngạn xác thực là cưỡi ngựa giỏi, nhưng phía trên hắn còn có hai vị ca ca cưỡi ngựa vượt cả hắn, đặc biệt là Nhị ca Giang Thừa Hứa, so với Giang Chính Mậu lúc tuổi còn trẻ thì còn lợi hại hơn. Giang Thừa Ngạn vốn đối với vị Tuyên Vương này rất không có thiện cảm, hiện nay thấy hắn tư thái khiêm tốn, nửa điểm không có thể hiện khí thế Vương gia, mà giống như bạn cùng lứa tính tình ôn hòa, khiến Giang Thừa Ngạn không khỏi nhiều hơn mấy phần thân thiết.
Giang Thừa Ngạn xưa nay yêu thích kết bạn, lần này nghe Lục Lưu khen chính mình cưỡi ngựa, trên gương mặt tuấn tú nụ cười cũng nhếch lên, vui cười hớn hở nói:
“Vương gia quá khen. Nếu bàn về cưỡi ngựa, ta sao có thể so với Đại ca và Nhị ca của ta, mỗi lần ta đều không thắng được hai người bọn họ…”
Người trẻ tuổi lại cộng thêm có đề tài nói chuyện, tự nhiên lập tức liền trở nên quen thuộc, lúc Giang Thừa Ngạn nói chuyện nhất thời cũng thả lỏng chút.
Lục Lưu kinh ngạc tự “Ồ” một tiếng, nhìn về phía Giang Thừa Nhượng và Giang Thừa Hứa, nói:
“Vậy ngày khác Bản vương phải cố gắng lĩnh giáo một phen.”
Giang Chính Mậu ngồi ở bên trên vị trí chủ vị, nụ cười trên mặt duy trì càng miễn cưỡng. Hắn thoáng ngẩng đầu, nhìn Tuyên Vương và ba nhi tử của hắn ở chung hòa hợp, hiện nay chậm rãi mà nói, làm sao nhìn như thế nào cũng thấy hài hoà, nhưng mà… Hắn luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào. Mà đến cùng là lạ ở chỗ nào, hắn cũng không nghĩ ra cái nguyên cớ gì, chỉ có thể cầm chén rượu uống mấy ngụm.
Lão thái thái lại không nghĩ nhiều như vậy.
Nàng lớn tuổi trí nhớ không được tốt, nhưng nàng còn nhớ, ngày xưa khi Lão vương phi còn tại thế, nàng cũng thường xuyên cùng Lão vương phi tán gẫu, bái Bồ Tát, khi đó nàng thấy vị thiếu niên này hiếu thuận khiêm tốn, còn nhỏ tuổi mà trên người nửa điểm nghịch ngợm táo bạo cũng không có, chỉ yên tĩnh đứng bên người Lão vương phi, nghe các nàng nói mấy đề tài vụn vặt.
Bây giờ Lục Lưu ngồi ở vị trí ra sao, trong mắt người khác có như thế nào, hay những lời truyền miệng không hay ho kia… thì ở trong mắt nàng, Lục Lưu trước sau đều giống như ngày xưa là một hài tử yên tĩnh, tính tình nội liễm lại rất hiếu thuận.
Đều nói “Ba tuổi đã biết kính lão “, đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện như thế, lớn lên rồi, đúng là càng ngày càng khiêm tốn có lễ lên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top