Chương 179

Mạnh thị sợ Tạ Nhân lại làm mình mất mặt nên liền để Tạ Nhân trở về phòng, mà Mạnh thị cũng nhìn ra hiềm khích giữa Tạ Nhân và Giang Diệu rất khó tiêu tan nên Mạnh thị trực tiếp đứng về phía Giang Diệu để trỉ trích Tạ Nhân:

“Đứa con dâu này của thiếp thân nếu không phải lúc trước dùng thủ đoạn hèn hạ thì thiếp thân làm sao có thể để Chu nhi cưới nàng ta vào cửa…”

Hơn nữa Mạnh thị đối với Tạ Nhân vốn đã có rất nhiều bất mãn nên càng tự cho rằng bây giờ ngồi kể xấu Tạ Nhân là bản thân mình đang đứng cùng chiến tuyến với Giang Diệu, vì thế mà Mạnh thị càng thao thao bất tuyệt để nhằm rút ngắn được mối quan hệ với Giang Diệu.

Giang Diệu đúng là không để vào tai. Nàng chỉ cảm thấy Tạ Nhân đúng là tự mình đi tìm tội, nếu đã thật lòng yêu thích Lục Hành Chu thì sao còn lén lút qua lại với Tam thúc của nàng? Mà gả vào Lục phủ này còn suốt ngày bị khinh bỉ.

Vào lúc này Giang Diệu cảm thấy thật may mắn khi nàng không có một bà mẹ chồng như thế, cho dù có sinh được nhi tử như Tạ Nhân thì ở quý phủ cũng không có địa vị gì.

Cho tới tôn nhi trong ngực Mạnh thị thì giờ đang a a a a trò chuyện cùng nhi tử của nàng, nhóm người lớn ở đây đều nghe không hiểu ngôn ngữ của hai tiểu tử này vậy mà hai tiểu tử có thể tán gẫu đến hăng say.

Mạnh thị rất yêu thích tôn nhi, hiện giờ thấy tôn nhi tuổi còn nhỏ như vậy mà đã biết lấy lòng tiểu Thế tử, trong tâm Mạng thị đúng là cảm thấy được an ủi.

Mạnh thị hướng về phía Giang Diệu nói:

“Dáng dấp tiểu Thế tử thật giống Tuyên Vương. Còn tôn nhi của thiếp thân cũng có đôi mắt to, cái mũi nhỏ giống hệt Chu nhi khi còn bé.”

Dù là Giang Diệu không thích Tạ Nhân nhưng nàng cũng không ấu trĩ đến nỗi không thích luôn cả Tề nhi. Nghe Mạnh thị nói thế Giang Diệu liền ngẩng đầu lên nhìn. Nàng thấy Tề nhi mặt mày thanh tú trắng trẻo, dáng dấp thật sự không tệ.

Nhưng mà… nàng lại cảm thấy mặt mày hai cha con không có nét giống nhau.

Lúc này Lục Linh Lung tiến lại gần nắm lấy cánh tay mập mạp của Tề nhi và nói:

“Nương cứ gặp người là lúc nào cũng nói chất nhi giống ca ca, nhưng sao nữ nhi cảm thấy Tề nhi đâu có giống ca ca ở điểm nào chứ?”

Mạnh thị liếc mắt nhìn nữ nhi: “ngươi còn chưa làm nương thì đương nhiên không thấy được.”

Lục Linh Lung bĩu môi nói:

“Làm gì có chuyện ấy? Nương nhìn tiểu đường đệ và Tam thúc đi, đấy mới là giống hệt nhau nha…”

Nói xong Lục Linh Lung liền quay sang trêu đùa tiểu đường đệ đáng yêu.

Giang Diệu lấy khăn trong tay áo lau nước miếng cho nhi tử thì nghe thấy Mạnh thị nói tiếp:

“Ngươi hỏi Tam thẩm thẩm của ngươi không phải là rõ ràng sao? Hỏi xem có phải Tề nhi giống ca ca của ngươi hay không?”

Lục Linh Lung nháy mắt mấy cái, nhìn Giang Diệu.

Giang Diệu cho dù có ngốc cũng sẽ không giống như Lục Linh Lung thẳng thắn nói Tề nhi không giống Lục Hành Chu.

Nàng giả vờ giả vịt nhìn Tề nhi một chút, chỉ là nàng cảm thấy mặt mày Tề nhi rất quen thuộc.

Sau đó nàng mới gật đầu cười, nói hưu nói vượn một phen:

“Đôi mắt này, hàng lông mày này… đúng là giống.”

Mạnh thị nghe xong lời này thì mới lộ ra nụ cười.

Thấy Mạnh thị vui mừng, Giang Diệu cũng vừa cười tủm tỉm vừa liếc nhìn Tề nhi thêm một chút. Sau đó lông mày nàng liền nhíu lại… quả thực là nàng không nhớ ra được cái cảm giác quen thuộc này là giống ai.

Giang Diệu trí nhớ luôn rất tốt, vậy mà đụng phải loại tình huống nhỏ này mà nhớ không ra làm nàng thấy rất khó chịu, nàng đang chuẩn bị cố gắng nhớ lại lần nữa thì cảm giác được bàn tay đang nâng mông nhi tử mập có chút âm ấm, nàng liền biết tiểu tử này lại tè rồi.

Mạnh thị liền dẫn Giang Diệu đi vào phòng trong để thay tã.

Mạnh thị săn sóc nói:

“Quần tiểu Thế tử có bị ướt không? Tề nhi so với tiểu Thế tử chỉ lớn hơn một tháng, quần mới vẫn còn rất nhiều, thiếp thân sẽ bảo nha hoàn cầm một cái đến cho tiểu Thế tử thay.”

Giang Diệu cảm ơn rồi mỉm cười nói:

“Chỉ ướt tã thôi, không cần phiền phức đại tẩu.”

Mạnh thị gật đầu. Nàng thấy thái độ của Giang Diệu đối với mình cũng không còn xa lạ như ngày trước nên trong lòng rất là cao hứng.

Chờ đến khi Giang Diệu theo Mạnh thị đi ra đến hành lanh thì thấy cách đó không xa ở phía đối diện có một đôi nam nữ đang đi đến.

Nam tử mặc áo bào màu xanh chính là Lục Hành Chu, lần trước trên đường đến Trấn Quốc Công phủ nàng đã thấy qua. Còn nữ tử chải búi tóc phụ nhân đi bên cạnh Lục Hành Chu thì nàng chưa từng thấy bao giờ.

Lục Hành Chu nhìn thấy Giang Diệu thì cũng ngẩn ra, sau đó hắn cực nhanh khôi phục vẻ mặt bình thường và hướng về phía Giang Diệu hành lễ, rồi hắn lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn Giang Diệu một chút.

Thiếp thất Mạnh Miểu bên cạnh Lục Hành Chu thấy vị này chính là Tuyên Vương phi thì cũng tiến lên dịu dàng phúc thân.

Sau đó Mạnh thị và Giang Diệu tiếp tục đi về phía đằng trước, lúc này nghe Mạnh Thị giới thiệu thì Giang Diệu mới biết nữ tử yêu kiều kia là biểu muội của Lục Hành Chu và cũng là thiếp thất mới vào cửa không lâu.

Giang Diệu hơi kinh ngạc, không ngờ Lục Hành Chu dĩ nhiên cũng nạp thiếp nhanh như vậy, hơn nữa nhìn thái độ của Mạnh thị thì nàng biết Mạnh thị rất yêu thích vị cháu gái này. Chỉ là đời trước nàng không có ấn tượng gì về chuyện bên người Lục Hành Chu có một vị biểu muội.

Nhưng Mạnh Miểu này có khí chất không giống Tạ Nhân, hơn nữa Mạnh Miểu cũng rất xinh đẹp đáng yêu.

Lục Hành Chu cùng Mạnh Miểu nhìn theo bóng dáng Giang Diệu và Mạnh thị rời đi.

Ánh mắt Mạnh Miểu không tự chủ được mà bị Tuyên Vương phi này hấp dẫn, lại nhìn tiểu Thế tử trong lồng ngực Tuyên Vương phi đúng là ngọc tuyết đáng yêu, nàng không nhịn được mà thốt lên:

“Tiểu Thế tử kia thật đáng yêu, Tuyên Vương phi đúng là có phúc phận.”

Nói xong nàng liền khẽ liếc mắt nhìn Lục Hành Chu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ si mê.

Có thể trở thành thiếp thất của biểu ca là chuyện mà nàng luôn mơ ước thiết tha. Nàng vốn tưởng trong lòng biểu ca chỉ có Tạ Nhân, còn việc nạp nàng làm thiếp là theo ý tứ của cô. Nhưng sau khi thành thân thì biểu ca lại đối với nàng rất ôn nhu, ngay cả Tạ Nhân đã sinh được nhi tử cho biểu ca cũng không được sủng ái bằng nàng.

Nghĩ đên lúc trên giường Lục Hành Chu ôn ôn nhu nhu gọi nàng là “Miểu Miểu”, Mạnh Miểu liền cảm thấy mình vì hắn mà làm thiếp thất cũng đáng giá.

Hiện nay nhìn thấy tiểu Thế tử đáng yêu kia làm nàng cũng muốn mình nhanh chóng sinh cho biểu ca một oa nhi mập mạp trắng trẻo. Nhất thời gò má Mạnh Miểu liền ửng đỏ.

Còn Lục Hành Chu chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.

(๑>◡<๑)

Tiến vào phòng Giang Diệu đem tiểu tử đặt lên trên giường rồi động tác quen thuộc giúp hắn thay một cái tã mới.

Vào lúc này không hiểu sao Lục Lưu cũng biết mà theo đến đây.

Thấy Lục Lưu đến rồi, Mạnh thị liền thức thời lui ra ngoài.

Giang Diệu tuỳ ý để tiểu tử ở trên giường a a a a gọi và vung vẩy chân tay, điệu bộ này giống như con rùa nhỏ bị ngã chổng vó lên trời, trông cực kì đáng yêu.

Nhưng đối diện với đôi mắt to ướt nhẹp của rùa nhỏ thì Giang Diệu chính là mềm lòng, nàng ôn nhu ôm lấy nhi tử sau đó hướng về phía Lục Lưu nói:

“Chàng nói chuyện với đại bá xong rồi sao?”

Lục Lưu gật đầu không nói gì, mặt mày ôn hoà nắm lấy tay tiểu tử đùa nghịch.

Tiểu tử ôm lấy bàn tay lớn của cha mình và muốn đưa vào trong miệng ăn, vậy mà cha lại cứ không cho hắn ăn. Tiểu tử mím môi ghét bỏ đem tay của cha đẩy ra, sau đó hắn linh hoạt quay đầu hướng về ngực mẫu thân, đôi tay nhỏ nghịch ngợm túm lấy vạt áo trước ngực, nhìn tư thế này của tiểu tử chính là muốn tìm lấy bảo vật để lấp đầy cái bụng.

Tên tiểu tử này…

Giang Diệu cười tủm tỉm, tâm trạng vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.

Nhìn tiểu tử trong lồng ngực, rồi lại nhìn Lục Lưu của nàng tuấn mỹ vô song đang đứng ở bên cạnh thì nàng càng phát giác được sau này nhi tử mập nghịch ngợm như thế nào thì Lục Lưu khi còn bé cũng là như vậy.

Nàng vất vả mang thai nhi tử lâu như vậy mà hắn lại không hề có điểm nào giống nàng. Cũng may tính tình tiểu hài tử trời sinh đã thích thân cận với mẫu thân hơn một chút nên mới làm Giang Diệu cảm thấy được an ủi.

“Triệt nhi cũng đã thay tã rồi, chúng ta vẫn cứ ở đây thì không hay lắm. Chàng và thiếp đến tiền viện đi.”

“Được. Tay nàng cũng mỏi rồi, Triệt nhi để ta ôm cho.”

Tiểu tử lớn nhanh, xác thực không nhẹ.

Giang Diệu đúng là mỏi tay, nàng liền đem tiểu tử cho Lục Lưu ôm, sau đó nàng mới sửa soạn lại vạt áo bị tiểu tử nghịch tùm lum và cùng Lục Lưu đi ra ngoài.

Đôi tiểu phu thê chậm rãi đi trên hành lang nói chuyện, tiểu tử trong lồng ngực Lục Lưu thì thỉnh thoảng a a a vài câu góp vui.

Chờ đến khi Giang Diệu đi qua phía đình nghỉ mát thì nàng liền nhìn thấy Tạ Nhân đang ôm Tề nhi đùa nghịch. Khuôn mặt thanh tú kia tràn đầy nét từ ái của mẫu thân.

Bước chân Giang Diệu dừng lại một chút, nàng nhìn Tề nhi đang cười vui vẻ trong lồng ngực Tạ Nhân… sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trong đầu nàng liền “oanh” một tiếng, vẻ mặt nhất thới cứng đờ lại.

…. Nàng rốt cục đã nhớ ra Tề nhi rốt cục giống ai rồi!

Mặt mày Tề nhi không có nửa phần giống Lục Hành Chu mà lại cực kỳ giống Tam thúc Giang Chính Tuấn của nàng.

Đặc biệt là đôi tai của Tam thúc có vành tai tròn, dái tai vừa dày vừa lớn. Nàng nghe tổ mẫu nói Tam thúc khi còn bé rất hay được các trưởng bối khen có đôi tai như vậy là rất phúc phận. Mà Tề nhi này cũng có đôi tai giống với Tam thúc mười phân vẹn mười.

Nếu bình thường thì Giang Diệu đương nhiên không bao giờ nghĩ đến hướng này, nhưng ngày ấy nhìn thấy cử chỉ trắng trợn của Tam thúc cùng Tạ Nhân nên nàng không khỏi suy nghĩ nhiều hơn…

Khuôn mặt của Giang Diệu trắng bệch. Chuyện như vậy phát sinh trên người Tam thúc của nàng thì đúng là cực kỳ bình thường, Tam thúc phong lưu đa tình như vậy thì bên ngoài có thêm hài tử cũng chẳng có gì là lạ…

Nhưng đây lại là hài tử của Lục Hành Chu và Tạ Nhân.

Chờ đến khi nghe được âm thanh của Lục Lưu thì Giang Diệu mới hồi hồn trở lại.

Lục Lưu thấy sắc mặt thê tử không được tốt, lại liếc mắt nhìn trong lương đình thấy có Tạ Nhân, hắn liền hỏi:

“Nàng làm sao?”

Trong lòng Giang Diệu do dự, loại chuyện không có căn cứ này nàng chưa thể nói cùng Lục Lưu. Nhưng cử chỉ của Tam thúc và Tạ Nhân nàng tận mắt đã nhìn thấy, mà hài tử này cũng xác thực giống Tam thúc… mới đầu nàng định mặc kệ Tạ Nhân cùng Tam thúc, thế nhưng chuyện này lại liên quan đến vấn đề dòng dõi của Trấn Quốc Công phủ, nàng không thể giả bộ như không biết gì cả.

“Nha nha nha…”

Lúc này tiểu tử lại duỗi tay nhỏ ra, cười toét miệng muốn mẫu thân ôm.

Giang Diệu nói: “Không có chuyện gì.”

Nàng biết Lục Lưu thông minh, nàng nói không có chuyện gì thì hắn khẳng định biết là có chuyện.

Giang Diệu không dám nhìn vào mắt Lục Lưu, nàng chỉ ôm lấy nhi tử trong lồng ngực hắn rồi hôn mấy cái lên gương mặt nộn nộn của nhi tử.

Lục Lưu mím mím môi cũng không có hỏi nhiều, sau đó hắn cùng thê tử đi tới tiền viện.

Chỉ là khi biết được chuyện này, Giang Diệu cũng không còn hứng thú mà tham dự tiệc.

Chờ đến khi tiệc tàn thì Mạnh thị ôm theo tôn nhi tiễn đôi tiểu phu thê trở về.

Lúc này Giang Diệu không tự chủ được mà đánh giá Tề nhi nhiều hơn một chút.

Thật sự là càng nhìn càng thấy giống!

Tề nhi cũng mở đôi mắt to ra nhìn Giang Diệu rồi theo bản năng né tránh vào trong lồng ngực Mạnh thị.

Mạnh thị cười cười nói:

“Tôn nhi này của thiếp thân sợ người lạ…”

Nghĩ lại nhi tử của nàng khi còn bé thì hoạt bát hào phóng khiến bằng hữu cùng thân thích khen không ngớt lời. Vậy mà tôn nhi này thân là trưởng tôn mà lại nhút nhát, nhu nhược như vậy. Mạnh thị cảm thấy tính tình đứa nhỏ này giống Tạ Nhân. Mà Tạ Nhân lại là người không phóng khoáng như vậy, nếu để nàng ta thân cận nhiều với tôn nhi bảo bối thì sợ là tôn nhi sẽ bị nàng ta dạy hư mất.

Lúc này Mạnh thị liền quyết định —— sau này phải để tôn nhi cách xa cái người mẫu thân không phóng khoáng kia mới được. Hiện tại tôn nhi vẫn con nhỏ, nếu sau này lớn lên mà vẫn nhút nhát, khúm núm như vậy thì chẳng phải thành chuyện cười cho người ngoài sao?

Còn Tạ Nhân chỉ lẳng lặng đứng phía sau Mạnh thị, thấy cử chỉ của Giang Diệu khiến trong đầu Tạ Nhân khó tránh khỏi có chút suy nghĩ nhiều.

Trong lòng nàng có tật nên sợ bị Giang Diệu nhìn ra đầu mối. Người nhà họ Lục đối với Giang tam gia không quen biết nên không nhìn ra đầu mối gì, nhưng Giang Diệu lại không giống, nàng ta là tiểu thư của Trấn Quốc Công phủ, hơn nữa Giang tam gia còn là Tam thúc của nàng ta…

Lòng bàn tay Tạ Nhân đổ mồ hôi, bản năng nàng cảm thấy Giang Diệu đã nhìn ra điều gì đó, nhất thời lông mày nàng nhíu chặt lại, trong lòng lo lắng bất an.

Nàng tuy lén lút lui tới cùng Giang tam gia nhưng chuyện về nhi tử thì nàng chưa từng tiết lộ chân tướng với hắn. Đứa nhỏ này chính là canh bạc để nàng có thể ở lại Lục gia, nếu Giang tam gia biết được thì lấy tính tình của hắn sao có thể khoan dung nhi tử của mình biến thành nhi tử của người khác?

Tạ Nhân nắm chặt hai tay thành nắm đấm và hít sâu một hơi.

Mà Giang Diệu cũng vừa vô tình vừa cố ý để thăm dò Tạ Nhân, thấy ánh mắt Tạ Nhân né tránh, hai tay nắm chặt khăn, lại còn theo bản năng cắn cắn môi… đây là biểu hiện Tạ Nhân đang căng thẳng.

Giang Diệu nhìn Tề nhi kia một chút liền mỉm cười vui vẻ. Nếu lúc trước chỉ là suy đoán thì bây giờ nàng đã xác định được hơn một nửa —— Lục Tư Tề không phải con của Lục Hành Chu mà là của Tam thúc nàng.

Nhưng chuyện này Tam thúc có biết không? Nếu hắn biết thì lấy tính tình của hắn sao có thể để hài tử này vẫn ở Lục gia?

Giang Diệu móc ra một miếng ngọc hồ lô trong tay áo đưa cho Mạnh thị, nàng giống như trưởng bối quan tâm nói:

“Thứ đồ chơi nhỏ này không đáng giá, chỉ là đồ cầu may mắn và khoẻ mạnh, cái này tặng cho Tề nhi.”

Ánh mắt Mạnh thị sáng rực lên, nàng tiếp nhận hộ tôn nhi, thấy ngọc hồ lô này thật tinh xảo bèn nói:

“Vương phi thật là có tâm.”

Sau đó Mạnh thị vui mừng đem ngọc hồ lô đeo lên cổ cho Tôn nhi.

Lúc này Giang Diệu mới ôm nhi tử cùng Lục Lưu lên xe ngựa trở về phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top