Chương 163

Hôm nay Giang Diệu hẹn Đường Anh đến phủ đánh bài lá.

Khoảng thời gian ở Dân Châu, Giang Diệu có quan hệ rất thân thiết với Đường Anh. Vì chơi cùng Đường Anh nên nàng biết cả tỷ tỷ của Đường Anh là Đường Nhu, ngoài ra nàng còn quen cả thê tử của thứ sử Từ Thịnh – Lư thị.

Bốn vị phụ nhân vừa đủ một bàn đánh bài, đúng là đánh bài đánh ra cả cảm tình.

Đường Anh mới vừa thành thân, bây giờ đã trở thành con dâu Chu gia. Tuy nói đã xuất giá rồi thì không nên xuất môn, nhưng phu nhân Chu gia biết Đường Anh cùng Tuyên Vương phi có quan hệ tốt nên bà rất tình nguyện để Đường Anh đến tìm Vương phi, mà mỗi lần xuất môn đều dặn đi dặn lại là không thể thắng bạc của Tuyên Vương phi, chút bạc này Chu gia bọn họ vẫn có.

Chu phu nhân là người nhìn Đường Anh lớn lên từ lúc nhỏ đến lúc trưởng thành, vì thế bà đối với người con dâu này cũng là thoả mãn.

Sau khi xuất giá thì Đường Anh và Chu Gia Cùng đúng là một đôi tiểu phu thê cực ân ái.

Xuất giá rồi nên Đường Anh tất nhiên cũng mặc một thân trang phục của phụ nhân, mà Chu gia ở Dân Châu cũng thuộc hạng giàu có nên vấn đề ăn mặc tự nhiên không để Đường Anh thiệt thòi. Hơn nữa Chu Gia Cùng là người thương yêu thê tử, thế nên Đường Anh sao có thể chịu nửa điểm oan ức được?

Nhìn gò má Đường Anh hồng hào xinh đẹp, đây nghiễm nhiên là dáng vẻ của phu thê sinh hoạt ngọt ngào ân ái.

Đường Anh vừa đến thì hai người liền ngồi xuống dùng trà và cùng nhau tán gẫu.

Đường Anh nói nhiều nhất là chuyện ở Chu gia. Nàng từ nhỏ đã quen thuộc với đại gia đình Chu gia, nhưng đến khi gả đi thành còn dâu Chu gia lại là hai việc khác nhau.

Tuy ngọt ngào nhưng cũng có chuyện buồn phiền. Đường Anh và Giang Diệu có quan hệ tốt nên nàng cũng không giấu diếm chuyện gì, tất cả đều kể hết cho Giang Diệu nghe.

Giang Diệu vừa uống trà hoa nhài vừa nghe Đường Anh lên án mấy chuyện khi về làm dâu, tuy rằng cảm thấy buồn phiền nhưng nàng cũng có chút ước ao… Từ khi nàng gả cho Lục Lưu thì ngoại trừ phải xa cha mẹ và các ca ca thì những cái khác không có gì thay đổi cả. Còn bố mẹ chồng hay cô em chồng tuỳ hứng gì đó… nàng căn bản cũng không có.

Cuộc sống quá trôi chảy ngược lại khiến nàng có chút cảm giác không chân thực.

Đường Anh đang nói chuyện thì dừng lại, thấy Giang Diệu lộ ra vẻ mặt ước ao, nàng không nhịn được mà trêu ghẹo:

“Muội còn ước ao cái gì hả? Tuyên Vương đối với muội tốt ngư vậy, hiện nay muội còn mang hài tử của Tuyên Vương… đây là chuyện làm không biết bao nhiêu người ước mơ đâu.”

Giang Diệu cũng trêu ghẹo:

“Vậy chúng ta đổi lại cho nhau, Đường tỷ tỷ có đồng ý không?”

Đường Anh nghe xong thì thật sự cảm thấy vị Tuyên Vương phi này nhất định là bị Tuyên Vương chiều hư rồi, chuyện này cũng dám nói.

“Lời này nếu như bị Tuyên Vương nghe được thì không biết sẽ giáo huấn muội như thế nào đâu.”

Lục Lưu ý hả? Giang Diệu bĩu môi cười tủm tỉm, trong bụng nàng có kim bài miễn tử, lúc này Lục Lưu sao dám động nàng?

Sau đó Đường Anh lại nói:

“Kỳ thực tỷ cảm thấy Tuyên Vương cái gì cũng đều quá tốt, chính vì… quá tốt nên có cảm giác không giống người thường. Loại phúc khí này thì người bình thường như tỷ không thể hưởng nổi, cũng chỉ có muội mới có thể hưởng thụ được thôi. Thôi thì tỷ và A Cùng ở bên nhau vẫn là tốt nhất.”

Giang Diệu nhíu mày: “A Cùng?”

Đường Anh thẹn thùng cười cợt. Đổi lại là trước đây thì nàng làm sao có thể gọi hắn thân mật như vậy, chỉ cảm thấy tê cả da đầu và có chút không chịu đựng được. Nàng vẫn thích gọi đầy đủ tên của hắn hơn, nhưng hôm nay lần đầu tiên gọi như vậy làm nàng có chút không quen miệng.

Vì đang trong thời kì tân hôn nên mấy ngày này Đường Anh giống như sống trong hũ mật. Mỗi buổi sáng tiễn phu quân nhà mình đi thư viện là hai người dường như là sinh ly tử biệt, lưu luyến không rời… Đường Anh gắt giọng:

“Diệu Diệu không được cười tỷ.”

Chuyện này sao mà phải cười? Nàng và Lục Lưu cũng như vậy nha. Nhưng lời này Giang Diệu không nói ra, nàng chỉ cùng Đường Anh hàn huyên sang chuyện khác, chỉ một lúc sau đã thấy Đường Nhu và Lư thị lại đây.

Bốn phụ nhân cùng nhau ngồi xuống đánh bài lá, nhiệt nhiệt nháo nháo đánh hơn nửa ngày liền trở về phủ của chính mình.

Phụ nhân không thể so với nam tử.

Nam tử ở bên ngoài gặp gỡ bằng hữu thì có thể về nhà muộn cũng được, nhưng phụ nhân mà về nhà muộn thì sẽ bị người ta dèm pha.

Đánh bài lá nên thời gian trôi qua cực nhanh, chỉ chớp mắt đã đến ngọ thiện.

Giang Diệu đang mang thai nên không thể đi ra ngoài tiễn mọi người, thế nên nàng liền để Hứa ma ma giúp mình đưa người trở về.

Sau khi Hứa ma ma đưa người trở về thì lúc quay lại đây lại có thêm một gã sai vặt đi bên cạnh, hắn nói hắn là người Tống phủ.

Tống phủ…

Nụ cười trên mặt Giang Diệu nhất thời không còn sót lại chút gì. Tuyên Vương phủ cùng Tống phủ sớm đã không còn lui tới.

Gã sai vặt kia chính là người hầu hạ bên cạnh Tống lão gia gia, hắn cũng hiểu rõ quan hệ căng thẳng của Tống phủ và Tuyên Vương phủ. Nhưng hôm nay Tống lão gia gia đã đem nhiệm vụ giao cho hắn nên hắn không thể để cho lão nhân gia thất vọng, lúc này hắn liền quỳ xuống hướng về vị tiểu Vương phi kim tôn ngọc quý này nói:

“Bẩm Tuyên Vương phi, lão gia gia bệnh nặng. Đại phu nói rằng e sợ lão gia gia…”

Giang Diệu nhíu mày lại. Nàng cũng biết Lục Lưu đối với Tống lão gia gia vẫn còn chút tình cảm, nhớ lại ngày mừng thọ ấy Tống lão gia gia vui vẻ đem cháu ngoại giới thiệu cho bằng hữu, tâm tình này cũng giống như những lão nhân gia bình thường thích khoe khoang có cháu ngoại xuất sắc. Nhưng mà…

Giang Diệu lạnh mặt nói:

“Vương gia hiện nay không ở phủ, chờ một lúc nữa Vương gia trở về thì ta sẽ đem việc này truyền đạt cho Vương gia.”

Gã sai vặt biết Tuyên Vương phi tuổi còn trẻ nên dễ mềm lòng, hắn bèn nói:

“Lão gia gia biết Tuyên Vương không thích Tống gia, hôm nay tiểu nhân phụng mệnh đến đây cũng không phải là muốn gặp Tuyên Vương, mà là…. mà là có mấy lời muốn nói cùng Tuyên Vương phi, hi vọng Tuyên Vương phi có thể dời bước đi tới Tống phủ gặp lão gia gia.”

Lời này vừa dứt, Hứa ma ma là người đầu tiên không đồng ý, bà nghiêm mặt nói:

“Ngươi không nhìn thấy Vương phi nhà chúng ta đang bụng lớn sao? Sao có thể tuỳ tuỳ tiện tiện xuất môn? Nếu có sơ xuất gì thì ngươi có thể chịu trách nhiệm được hả?”

Từ khi Giang Diệu mang thai thì người sốt sắng nhất chính là Hứa ma ma. Hứa ma ma hiểu rõ tầm quan trọng của đứa nhỏ này trong lòng Vương phi, bà chỉ cầu mong Vương phi bình an sinh đứa nhỏ này ra nên nửa điểm cũng không thể làm bừa.

Gã sai vặt không đáp lời Hứa ma ma, hắn chỉ hướng về phía Giang Diệu dập đầu mấy cái rồi tiếp tục nói:

“Lão gia gia muốn nói một chút chuyện liên quan đến Tuyên Vương với Vương phi. Có một số chuyện sợ là Vương phi cũng không biết rõ ràng….”

Giang Diệu nắm chặt tay trong tay áo.

Lời này đúng là chạm vào trong tâm khảm của nàng. Quả đúng là như vậy, nàng chỉ biết được là hồi bé Lục Lưu sống không hề được như ý, chỉ có duy nhất tổ mẫu là thật tâm thương yêu hắn mà hắn cũng chưa từng chủ động đề cập đến những chuyện này trước mặt nàng.

Những chuyện này Lục Lưu không muốn nói thì nàng cũng liền không hỏi, nàng chỉ nghĩ sau này mình đối xử thật tốt với hắn là được rồi.

Nhưng nói cho cùng thì nàng vẫn rất muốn biết.

Hứa ma ma hiểu rõ tính tình Giang Diệu nhất, vừa nhìn điệu bộ này của Vương phi là bà biết Vương phi đã dao động, lúc này bà liền nói:

“Vương phi, không thể…”

Nhưng Giang Diệu đã có quyết định.

(๑>◡<๑)

Xe ngựa chạy vững vàng đến Tống phủ, Giang Diệu từ cửa lớn đi vào, trực tiếp đi tới Thái Cùng cư của Tống lão gia gia.

Bước vào phòng chính là mùi thuốc nồng nặc.

Ở bên giường Tống lão gia gia có đủ cả con trưởng đích tôn và chi thứ hai.

Tống đại gia và La thị nhìn thấy Giang Diệu thì vẫn khách khí hành lễ, chỉ có Nhị tức phị Tần thị vốn đứng yên tĩnh ở một bên lại giống như phát điên hướng về phía Giang Diệu gào lên:

“Ngươi vẫn còn dám đến đây…”

Tần thị biết chuyện của phu quân nhà mình đều do Tuyên Vương Lục Lưu ban tặng. Chẳng trách lúc đó đi Tuyên Vương phủ cầu cứu thì Tuyên Vương sống chết không chịu can thiệp, thì ra kẻ đầu xỏ chính là hắn!

Giang Diệu vẫn thong dong bình tĩnh, tư thế trấn định như này đúng là chân truyền từ Lục Lưu.

Vào lúc này đến Tống phủ, Giang Diệu đương nhiên không đi một mình, ngoại trừ có hai nhà hoàn thì bên cạnh nàng thì còn có mấy cao thủ thị vệ do Lục Lưu cố ý an bài để bảo vệ nàng. Có nhóm thị vệ này ở đây thì Tần thị muốn chạm vào một sợi tóc của nàng là điều không thể.

Nàng chỉ là một phụ nhân đang mang thai, làm sao dám không có sự chuẩn bị mà tay không bắt giặc được?

La thị lập tức ngăn cản Tần thị, nhẹ giọng nói:

“Hồ đồ cái gì hả? Mau mau theo ta đi ra ngoài!”

Nói xong, La thị liền lôi Tần thị khóc sướt mướt đi ra ngoài.

Tống lão gia gia nằm trên giường nhỏ nhìn thấy cháu ngoại dâu đến rồi thì khuôn mặt che kín bởi nếp nhăn liền nở ra nụ cười hiền lành vì trải qua tang thương, ông nói với Giang Diệu:

“Đến rồi…”

“… Vâng.” Giang Diệu gật đầu.

Nhìn thấy Tống lão gia gia, nàng chỉ cảm thấy ômg ấy so với mấy tháng trước thì già nua đi rất nhiều, vốn là tóc hoa râm thì lúc này dường như là không còn có một sợi tóc đen, tất cả đều trắng xoá.

Sau đó Giang Diệu thấy Tống lão gia gia đem người bên cạnh đuổi hết ra ngoài.

Nàng liền tiến lên ngồi xuống bên cạnh giường, hỏi:

“Lão gia gia hôm nay muốn gặp ta là có chuyện muốn nói?”

Tống lão gia gia cười cười, cũng không tính toán với xưng hô của Giang Diệu, ông hiểu được cháu ngoại dâu đau lòng ngoại tôn nên tự nhiên giống ngoại tôn cùng hận Tống gia.

Hai mắt Tống lão gia gia vẩn đục, ánh mắt có chút mông lung, chỉ là trên mặt vẫn mang theo ý cười nên cũng không khác nhiều so với ngày thường.

Tống lão gia gia mở miệng nói:

“Ta biết mình không còn nhiều thời gian, đời này ta không yên lòng nhất chính là ngoại tôn kia…”

Giang Diệu ngay lập tức nói:

“Lục Lưu sẽ sống rất tốt.”

“Đúng vậy, ngoại tôn của ta hiện tại xác thực sống rất tốt…”

Tống lão gia gia tiếp tục:

“Ta nghĩ là có một số việc hài tử kia sẽ không nói cùng ngươi. Khi hắn còn bé cũng không phải là dáng vẻ lạnh nhạt này.

Hắn là người rất hoạt bát cũng rất hiểu chuyện, còn nhỏ tuổi nhưng tâm tư đã mẫn cảm nên hắn rất nỗ lực đem lại niềm vui cho người lớn trong nhà. Hắn cũng rất dễ dàng thoả mãn, chỉ cần một câu khích lệ là có thể vui mừng được cả ngày…”

Giang Diệu ngẩn người, nàng thật sự chưa từng trải qua cảm giác ngày. Nàng từ khi còn nhỏ chính là bảo bối của cả nhà, xưa nay đều không cần phải lấy lòng ai. Còn Lục Lưu… Lục Lưu của nàng đường đường là Thế tử của Tuyên Vương phủ mà lại…

Giang Diệu hồng mắt, nghĩ đến một ít chuyện liền tức giận nói:

“Cũng bởi vì lúc Lục Lưu sinh ra đời thì mẫu thân tạ thế nên các người liền đem trách nhiệm này đẩy lên trên người một hài tử vô tội?”

Tống lão gia gia thở dài:

“Là con rể kia của ta hòi đồ…”

“Vậy còn mấy người các ngươi thì sao? Nếu hiểu được Tuyên Vương không thích Lục Lưu thì các ngươi không thể quan tâm đến hắn nhiều hơn sao?”

Không có phụ vương quan tâm thì chí ít còn có ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và các cậu… nếu không cũng sẽ không dẫn đến tình cảnh như ngày hôm nay.

Nhưng nghĩ đến Tống Vân Giao thì Giang Diệu liền rõ ràng:

“…. chẳng lẽ trong lòng lão gia gia cũng chỉ có tiểu tôn nữ kia thôi sao?”

Nếu như bọn có có tình cảm đối với trưởng nữ thì làm sao có thể khoan nhượng khi hài tử của trưởng nữ bị bắt nạt?

Dường như là nhớ đến hai nữ nhi kia của mình, ánh mắt Tống lão gia gia nhìn xa xăm ra phía cửa sổ….

“Đều là nữ nhi thì sao có chuyện thiên vị? Chỉ là Vân Dao có tính hiếu thắng quá mạnh, cảm thấy trưởng tỷ quá xuất sắc nên mọi thời khắc đều nỗ lực muốn có một ngày vượt qua trưởng tỷ. Vậy mà… trải qua thời gian dài thì chuyện này đã trở thành chấp niệm trong lòng Vân Dao. Để rồi đến cuối cùng… cuối cùng Vân Dao lại làm ra loại chuyện kia…”

Giang Diệu biết Tống lão gia gia đang nói tới chuyện gì. Tống Vân Dao thừa dịp thời điểm tỷ tỷ mang thai liền lén lút quyến rũ tỷ phu, chờ đến khi trưởng tỷ tạ thế vì khó sinh thì liền thuận lợi suôn sẻ thay thế tỷ tỷ gả cho tỷ phu của mình.

Người như thế, làm sao có khả năng đối tốt với hài tử của trưởng tỷ đây? Thêm vào Tuyên Vương cũng là loại người hồ đồ… Cho dù có lão Vương phi ở đấy thì cũng không thể mọi thời khắc đều che chở cho Lục Lưu.

Mà khi đó, Lục Lưu vẫn còn là tiểu hài tử…

Dù lợi hại đến đâu cũng không đấu lại với một đám người lớn, không biết là Lục Lưu đã phải bị bao nhiêu oan ức.

Tống lão gia gia nói tiếp:

“Ta tất nhiên không đồng ý, nhưng khi đó Vân Dao đã có thai, cho dù có mắng thì tóm lại là vẫn đau lòng nữ nhi… Sau đó Vân Dao được gả đi và một thời gian sau thì hài tử trong bụng cũng mất, từ đó trở đi cũng không còn mang thai hài tử thêm một lần nào nữa. Trong lòng Vân Dao có oán khí nên mỗi lần nhìn thấy hài tử kia liền rất kích động. Rồi đến khi Lục Lưu được bốn tuổi, con rể ta vì muốn dỗ dành thê tử mà đã làm ra chuyện hồ đồ…”

Tim Giang Diệu đều muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, nàng nhanh chóng hỏi:

“Chuyện gì?”

Viền mắt Tống lão gia gia có chút thấm ướt:

“Hắn mang theo ba nhi tử vào núi săn bắn, cuối cùng nhẫn tâm ném hài tử kia vào trong núi sâu khi trời đang ngập tuyết…”

Nghe đến đó Giang Diệu tức giận đến nỗi cái bụng cũng đều hơi đau. Nàng chỉ hận Tuyên Vương kia chết quá sớm, nếu giờ khắc này ông ta còn sống thì nàng nhất định đòi lại công đạo cho Lục Lưu. Sao ông ta có thể đối xử nhẫn tâm với nhi tử của mình như vậy…

Nghĩ đến chuyện trước đây nghe được, Giang Diệu mím môi nói:

“Cuối cùng Lục đại gia lại là người cứu Lục Lưu?”

Tống lão gia gia có chút bất ngờ:

“Lục Lưu nói cho ngươi?”

Giang Diệu nhẹ nhàng lắc đầu một cái. Chuyện như vậy, Lục Lưu đương nhiên sẽ không nói với nàng:

“Ta chỉ biết đại bá đối với Lục Lưu có ân cứu mạng, nhưng lại không biết ân cứu mạng lại là như vậy.”

“Cũng đúng… hài tử kia làm sao sẽ nói đây…”

Sau đó ông lại tiếp tục nói:

“Sau khi hắn được cứu trở về thì bị doạ cho kinh sợ, thân thể bị đông cứng rồi sốt đến vài ngày. Hắn khóc sướt mướt suốt, chờ đến khi bệnh tình khá hơn thì hắn liền chạy đến Tống gia…”

Giang Diệu nghĩ đổi lại là nàng thì Tuyên Vương phủ như vậy cũng không tiếp tục ở được nữa. Chỉ là —— nghĩ quan hệ bây giờ của Lục Lưu cùng Tống phủ, Giang Diệu liền nói:

“Nhưng các người… Các người không có giúp đỡ hắn, đúng hay không?”

Tống lão gia gia cảm thấy cháu ngoại dâu này quá thông minh, không trách ngoại tôn lại yêu thích như vậy.

“Đúng vậy. Vì chuyện này mà lão Vương phi mạnh mẽ răn dạy Vân Dao. Ngày ấy vừa vặn Vân Dao trở về nhà mẹ đẻ khóc tố trước mặt mẫu thân mình, vào lúc này hài tử kia trở về thì thê tử của ta liền trút giận lên người hắn, nên làm sao có chuyện để cho hắn vào nhà? Mà hồi đó trời còn rất lạnh.”

“… Vậy còn ngài? Ngài là chủ nhân một gia đình chẳng lẽ lại tuỳ ý để thê tử đối xử với ngoại tôn của mình như vậy?”

Ánh mắt Tống lão gia gia lờ mờ tỏ vẻ hối hận:

“Là do ta… ta có lỗi với hắn. Sau đó cửa lớn được đóng chặt lại, hắn liền cứ đứng như vậy cả nửa ngày trời đến đông cứng cả người. Đến buổi tối lão Vương phi bắt con rể đi tìm người về, nếu không tìm được thì không cho con rể trở lại, lúc này con rể mới đến Tống phủ đem hài tử kia trở về.”

“….hài tử kia rất thông minh, trải qua chuyện lần này liền không tiếp tục khóc nháo đòi đi Tống phủ mà ngoan ngoãn ở bên cạnh lão Vương phi. Sau đó hài tử kia cũng đến chơi mấy lần nhưng thê tử của ta luôn nói ra mấy lời ác khẩu thế nên hắn cũng thay đổi tính tình từ đó và dần dần cũng không còn đến Tống phủ nữa…”

Tống lão gia gia nhìn Giang Diệu và lại tiếp tục kể:

“Mãi đến tận khi Vân Dao bị điên được mang trở về Tống phủ, sau khi chữa khỏi thì mới biết được mấy năm qua Vân Dao không mang thai là do lão Vương phi động tay động chân để đảm bảo cho Tuyên Vương phủ chỉ có duy nhất một con trai trưởng đích tôn là Lục Lưu. Mà lần đầu tiên Vân Dao mang thai đã bị sẩy cũng là do lão Vương phi làm. Nhưng mà… ta lại từ trong miệng Vân Dao mà biết được trưởng tử khó sinh là do chính Vân Dao ở trong bóng tối an bài để hại chết chính tỷ tỷ của mình…. Và tất cả những chuyện này, ta nghĩ hài tử kia đã biết hết rồi.”

Sắc mặt Giang Diệu trắng bệch, có chút nói không ra lời. Theo như lời của Tống lão gia gia thì chính Tống Vân Dao hại chết nương của Lục Lưu rồi châm ngòi ly gián làm mối quan hệ phụ tử Lục Lưu như nước với lửa, còn làm hại Lục Lưu suýt chút nữa mất mạng trong núi sâu và làm tính tình hắn thay đổi hoàn toàn cũng từ đây… Vậy mà Tống gia vẫn một mực thiên vị Tống Vân Dao.

Loại chuyện bẩn trong gia đình giàu có như thế này là không thể phát sinh trong Trấn Quốc Công phủ. Nhưng Trấn Quốc Công phủ không có, không có nghĩa là chỗ khác không có…

Giang Diệu nắm chặt tay trong tray áo, nhẫn nhịn chịu đựng từng cơn đau âm ỉ đang truyền đến từ bụng nàng.

Giang Diệu rất hối hận lúc thời điểm gặp được Lục Lưu tại sao nàng không đối xử tốt với hắn một chút mà lại là tránh né hắn.

Phải đến khi Lục Lưu đối với nàng rất rất tốt thì nàng mới bằng lòng thoáng bước một bước về phía hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top