Thiếu nữ toàn phong 4: Tình yêu đích thực _Chương 36
Khi trở về khách sạn, Sơ Nguyên thận trọng cởi những vòng băng quấn quanh chân phải Bách Thảo, Mai Linh, Hiểu Huỳnh, Lâm Phong, Quang Nhã đều giật mình kinh hãi thấy đầu gối Bách Thảo đã sưng tấy đỏ như vừa lôi khỏi nồi hơi, nước mắt Hiểu Huỳnh bỗng trào ra.
" Bây giờ... bây giờ... phải làm sao đây...? "
Nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, Hiểu Huỳnh giơ tay định chạm vào đầu gối Bách Thảo nhưng lại không dám.
"... Tớ cảm thấy không ổn, chân của cậu rõ ràng chưa khỏi, lúc thi đấu sao có thể tỏ ra bình thường như không vậy... đau lắm phải không... xin lỗi... Bách Thảo...", lòng tan nát, nỗi ân hận đang giày vò, Hiểu Huỳnh càng nghĩ càng buồn liền bật khóc,"... nếu không phải vì tớ, chân cậu đã không bị thương... nếu chân cậu không bị thương thì mấy trận vòng loại hôm nay, cậu sẽ không đánh vất vả như thế..."
" Thôi, thôi, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện đó." cau mày nhìn Hiểu Huỳnh, Lâm Phong thở dài," chân Bách Thảo như vậy, ngày mai thi đấu thế nào... "
"Đúng..."
Mai Linh so vai. Mặc dù trên sàn đấu, Bách Thảo nghiến răng chịu đựng, biểu hiện bình thường đó có thể lừa được các tuyển thủ trên sân nhưng vừa lên xe buýt, Bách Thảo đã vã mồ hôi, không thể trụ được nữa, chân phải bước đi cũng khó khăn.
"Hay là...", Quang Nhã khẽ nói,"... từ bỏ trận đấu ngày mai ".
" Cái gì?"
Hiểu Huỳnh chấn động, kinh ngạc nhìn Quang Nhã.
" Chân bị thương nặng như vậy, cho dù ngày mai thi đấu cũng khó đoạt chức vô địch, " dù không muốn nói những lời bi quan nhưng nghĩ tới lời cha dặn trước lúc đi, Quang Nhã buồn bã nói,"Ngộ nhỡ không giành được giải vô địch, lại bị thương nữa thì lợi bất cập hại ".
Hiểu Huỳnh im bặt.
Lâm Phong, Mai Linh mặt ủ rũ.
" Tớ không sao ".
Khẽ xoa đầu gối, Bách Thảo gượng cười an ủi mọi người.
"Hôm nay... hôm nay tớ cô ý bảo lưu thực lực... tối nay nghỉ ngơi, ngày mai vết thương sẽ đỡ..."
Nghe cô nói vậy, Sơ Nguyên cau mày.
Xịt xong thuốc mát, anh lại bôi thuốc giảm đau lên đầu gối Bách Thảo. Mặc dù thi đấu hôm nay không làm vết thương bị rách nhưng cơ đầu gối bị viêm rất nghiêm trọng.
Trong thời gian thi đấu, mấy lần anh nhận được điện thoại của Nhược Bạch.
Nếu Bách Thảo không khẩn cầu nhất định chỉ báo tin vui không báo tin buồn để Nhược Bạch yên tâm chuẩn bị phẫu thuật thì anh đã rất muốn nói thật tình hình với Nhược Bạch, bảo Nhược Bạch khuyên cô không nên tiếp tục thi đấu.
" Huấn luyện viên Thẩm bảo sao?"
Nghĩ một lát, Lâm Phong hỏi Bách Thảo. Sau khi trở về khách sạn, huấn luyện viên Thẩm Ninh bố trí cho cả đoàn ăn tối xong, không biết có việc gì liền vội vã bỏ đi.
"..."
Bách Thảo ngây người.
" Tôi nhất định phải nói với em, vết thương ở đầu gối của em không thích hợp tiếp tục thi đấu. Cho dù có tham gia, trận đấu ngày mai em sẽ gặp Đổng Đồng Vân và Đình Nghi của đội tuyển quốc gia, với tình trạng hiện nay của em, khả năng chiến thắng vô cùng mong manh ".
Sau khi trận cuối cùng của thi đấu vòng loại kết thúc, trong phòng nghỉ dành cho tuyển thủ, huấn luyện viên Thẩm Ninh nghiêm túc nói với cô.
Tiếp tục thi đấu hay từ bỏ vẫn do em quyết định.
" Huấn luyện viên Thẩm, em có thể tiếp tục thi đấu," lặng lẽ nắm chặt tay, Bách Thảo quyết định. Trước những ánh mắt quan tâm của đồng đội, cô hít một hơi dài, giọng kiên quyết"Bất luận cuối cùng có giành được chức vô địch hay không, đã đến đây, đã có cơ hội em nhất định muốn thử ".
o0o
Sau bữa tối, chân phải Bách Thảo đã sưng tấy đau nhức không thể đứng lên, được Hiểu Huynh hỗ trợ cô cố gắng tắm rửa. Mở cửa sổ để gió thổi vào, nhìn bầu trời đầy sao, Bách Thảo gắng điều chỉnh tâm trạng, buộc mình quên đi cái đau ở đầu gối. Khi đã có thể mỉm cười, cô ấn những con số trên điện thoại di động.
Cũng bầu trời đầy sao như vậy.
Tựa vào giường bệnh trải ga trắng muốt, Nhược Bạch nghe bác sĩ chủ trì nói về ca phẫu thuật ngày mai, anh chăm chú nghe, sau đó đưa ra một thỉnh cầu. bác sĩ ngạc nhiên lắc đầu từ chối, sau đó trước sự kiên trì của anh cuối cùng đành nhận lời.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Nhược Bạch và Diệc Phong.
Ti vi đang xè xè phát sóng chương trình tin thể thao, nói về hai ứng cử viên tiềm năng nhất của giải vô địch Taekwondo toàn quốc năm nay, Phương Đình Nghi và Thích Bách Thảo đều thuận lợi vào vòng trong, ngày mai sẽ diễn ra trận chung kết.
" Nhìn tình hình thi đấu hôm nay, vết thương của Thích Bách Thảo, tuyển thủ mới nổi được kì vọng nhất có vẻ không nghiêm trọng như tin đồn, cô vẫn đánh trận nào thắng trận đó, hai lần KO đối thủ ", trong cung thể thao, phóng viên đứng trước ống kính, tay cầm micro nói giọng hùng hồn," Biểu hiện hôm nay của Phương Đình Nghi cũng vô cùng xuất sắc, sau khi vào đội tuyển quốc gia, thực lực của cô dường như được nâng cao rõ rệt. Trận chung kết ngày mai rất có thể Phương Đình Nghi sẽ gặp Thích Bách Thảo, tin rằng đây sẽ là trận đấu quyết liệt được mong đợi nhất."
Chăm chăm nhìn màn hình.
Nhược Bạch không bỏ qua bất cứ cảnh nào có Bách Thảo xuất hiện.
" Cậu xem, phóng viên nói rồi, vết thương của Bách Thảo không nghiêm trọng, ngày mai cậu phẫu thuật rồi, ngủ sớm đi ", Diệc Phong nói. Do các trận vòng loại không truyền hình trực tiếp, suốt ngày Nhược Bạch lo lắng không yên. Mặc dù Sơ Nguyên đã nói Bách Thảo thi đấu thuận lợi, nhưng Nhược Bạch vẫn không phút nào thôi lo lắng.
"..."
Nhược Bạch yên lặng.
Chiếc di động màu đen ở đầu giường đột nhiên rung lên.
"... Nỗi nhớ bí hiểm
Bên anh như bóng với hình..."
Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng ca sĩ trầm khàn sâu lắng vang khắp phòng. Nhìn hai chữ " Bách Thảo " trên màn hình màu xanh, Nhược Bạch cúi đầu giấu ánh mắt ưu tư, cầm máy lên.
" A lô".
Giọng anh hơi khàn.
Khi đầu dây truyền đến tiếng nói của Nhược Bạch, mắt Bách Thảo bừng sáng. Nắm chặt chiếc di động màu trắng,, chỉ sợ để lọt mất một âm thanh dù nhỏ bé ở đầu bên kia, căng thẳng nói.
"... Em... em là Bách Thảo ".
"Ừ "
" Em đã vào trận bán kết rồi.", áp di động sát tai, cô muốn nghe thật nhiều tiếng anh," Đầu gối em không bị thương, huấn luyện viên Thẩm nói ngày mai em có thể thi đấu bình thường ".
of 61
Đầu bên kia im lặng.
" Sư huynh..."
Tâm trạng căng thẳng vô cùng.
Rất lâu, hình như Nhược Bạch thở dài, khàn giọng nói:
" Đã bôi thuốc mỡ chưa?"
" Bôi rồi.", cô vội vàng nói, rồi hỏi ngay vấn đề mình quan tâm nhất," Phẫu thuật của huynh vẫn tiến hành vào ngày mai chứ?"
" Ừ".
" Vậy hôm nay huynh phải nghỉ ngơi thật tốt", tay nắm chặt điện thoại, không muốn bỏ qua dù chỉ một hơi thở của anh, lòng căng thẳng run run, giọng lại cố tỏ ra thoải mái," NGày mai phẫu thuật nhất định sẽ thuận lợi ".
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Diệc Phong đã tắt ti vi. Nghe giọng thấp thỏm lo âu không thể che giấu từ đầu dây bên kia, Nhược Bạch trầm ngâm một lát, nói:
" Đừng lo, phẫu thuật nhất định sẽ thuận lợi ".
" Vâng, vâng ".
DÙ không nhìn thấy, Nhược Bạch cũng hình dung ra cô đang gật đầu lia lịa. Mắt thoáng cười mơ hồ như làn mây trên đỉnh núi tuyết, giọng anh khe khẽ rành rọt:
" Bởi vì tôi còn chờ nghe câu trả lời của em"
" Câu trả lời?"
Trong máy di động, ở khoảng cách rất xa, giọng Nhược Bạch thoảng như làn gió: "Em thích tôi, rốt cuộc là kiểu thích gì, em vẫn chưa trả lời ".
Bỗng nhiên chấn động.
bên kia Bách Thảo sững người.
Nắm chặt chiếc di động màu trắng trong tay, má cô đỏ dậy, càng lúc càng đỏ, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Lòng bàn tay toát mồ hôi, cổ khô nóng, tai réo ù ù, ngay giọng mình cũng không nghe rõ.
" Em... em thích huynh là..."
" Lúc trở về hãy nói với tôi ".
Từng chấm sao nhấp nháy trên bầu trời bên ngoài phòng bệnh, giống như đôi mắt kiên cường của cô. Ngắt lời Bách Thảo, nhìn quả lựu đỏ mọng cô để lại đầu giường, Nhược Bạch chậm rãi, hạ giọng nói:
" Đợi em thi đấu xong, không bị thương, nguyên vẹn trở về trước mặt tôi, hãy nói với tôi câu trả lời."
Tắt máy.
Nhìn chiếc di động màu đen giống hệt chiếc màu trắng của cô, Nhược Bạch trầm tư rất lâu. Anh muốn nghe câu trả lời, nhưng không phải bây giờ. Anh muốn cô thi đấu xong, không bị thương, anh cũng phải buộc bản thân mình phải vượt qua ca phẫu thuật, có khả năng chăm sóc và bảo vệ cô.
Quả lựu ánh lên sắc đỏ dịu dàng giống như đôi má hồng đáng yêu của cô khi nói thích anh, chạm ngón tay vào quả lựu, trong mắt anh ngập tràn ánh sáng dịu êm.
o0o
Ngày hôm sau, vừa thức dậy, Hiểu Huỳnh mặt đã đầy lo âu.
Xem ra đầu gối Bách Thảo không tấy đỏ như hôm qua, nhưng vẻ đau đớn cố nén lúc xuống giường của Bách Thảo, cô vẫn nhìn rất rõ. Ngay cả đi lại cũng khó khăn, làm sao thi đấu?
Cô không hiểu, tại sao huấn luyện viên Thẩm lại đồng ý để Bách Thảo tiếp tục thi đấu. Lẽ nào huấn luyện viên Thẩm thực sự cho rằng, với tình trạng vết thương như thế, bách Thảo vẫn có thể đoạt chức vô địch, hay là...
Ôi.
Hay là huấn luyện viên Thẩm cố tình nhân cơ hội nay triệt để loại bỏ Bách Thảo, dẹp mọi trở ngại để sau này ĐÌnh Nghi xuất chiến. Rùng mình, Hiểu Huỳnh cố xua ý nghĩ đáng sợ đó.
Bất luận thế nào, một khi Bách Thảo đã hạ quyết tâm thì vừa là người bạn tốt nhất, cũng chính là thủ phạm gây ra vết thương của Bách Thảo, cô sẽ kiên quyết ủng hộ Bách Thảo đến cùng.
Nhưng khi Hiểu Huỳnh cùng đội cổ động viên hào khí ngất trời, rầm rộ tiến vào cung thể thao, hiển nhiên phát hiện khí thế trong đó khác hẳn ngày hôm qua. Đáng ghét, rõ ràng hôm qua chỉ có một đội cổ động viên của họ, sao hôm nay lại hiện ra một đội cổ động viên của Đình Nghi khí thế còn rầm rộ hơn.
Số lượng người gấp đôi đội của cô.
Hơn nữa, lại ngồi ngay bên cạnh.
Lại ăn mặc giống nhau, trước ngực và sau lưng đều in hàng chữ " Đình Nghi có lên " vô cùng bắt mắt. Còn đến trước bọn họ, hô ầm ầm trong cung thể thao, phô trương thanh thế:
" Đình Nghi cố lên..."
" Đình Nghi cố lên..."
Khí thế sôi sục như sóng trào, cứ như đây là sân nhà của Đình Nghi vậy.
Liệu có sai chỗ nào.
Trợn mắt nhìn đội cổ động viên của Đình Nghi, Hiểu Huỳnh tức tối. Ngày hôm qua không xuất hiện, đột nhiên hôm nay ào ra nhiều người thế này, khiến cô buông lời cảnh giác, chẳng phải là đánh lén sao?
" Nếu vòng loại mà cũng cần cổ vũ mới thắng, thực lực rốt cuộc có bao nhiêu?"
Hình như nghe thấy tiếng Hiểu Huỳnh lẩm bẩm, đội trưởng đội cổ vũ của Đình Nghi, mỹ nhân xinh đẹp bên cạnh liếc xéo cô, giọng nhẹ như gió.
Nộ khí trong người bốc ngùn ngụt, Hiểu Huỳnh vẫn cười nhìn trả:
" Người của đằng này thực lực hùng cường, cho dù trận vòng loại, mỗi trận đánh cũng trở thành kinh điển, tuyệt nhiên không thể bỏ qua. Thi đấu quan trọng nhất là quá trình chứ không phải kết quả, chúng tôi không dám danh như các vị ".
Mỹ nhân trưởng đoàn đội cổ động cho Đình Nghi lạnh mặt.
Tay phải Hiểu Huỳnh vừa vẫy vừa ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ huy toàn đội hô vang:
" Bách Thảo, Bách Thảo... Cố lên, cố lên..."
" Bách Thảo, Bách Thảo... Tất thắng, tất thắng..."
Đột nhiên cả cung thể thao lại đổi thành sân nhà của Bách Thảo.
Xì, muốn đấu khẩu với mình ư, phải tu luyện vài năm nữa.
Trong phòng nghỉ dành cho các tuyển thủ.
Không để Bách Thảo tập khởi động, Thẩm Ninh bảo cô ngồi nghỉ, Sơ Nguyên kiểm tra lần nữa vết băng ở chân cô, xác nhận tất cả đều chắc chắn.
" Bảo lưu thể lực ".
Nhìn Bách Thảo, Thẩm Ninh nói:
" Mặc dù vòng tứ kết và bán kết đều không dễ đánh nhưng em nhất định phải điều chỉnh cơ thể thật tốt, dành trạng thái tốt nhất cho trận chung kết. "
" Vâng ".
Nỗ lực quên cái đau ở đầu gối, Bách Thảo trả lời. CÔ biết, thi đấu hôm nay hết sức khó khăn, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý đón nhận trận ác chiến. Nhưng lúc này...
Nhìn đồng hồ trên tường.
8 giờ 50 phút.
Ca phẫu thuật của Nhược Bạch sư huynh sắp bắt đầu chưa?
o0o
Ở nGạn DƯơng, trong bệnh viện,
Trên hàng lang dài, y tá đẩy chiếc băng ca vào phòng phẫu thuật, bánh xe phát ra những tiếng rin rít trên nền đá. Diệc Phong và vợ chồng Dụ quán chủ căng thẳng đi bên cạnh. Chiếc băng ca trắng toát hơi rung, khuôn mặt Nhược Bạch gầy gò, tái nhợt, lại không lộ vẻ căng thẳng, chỉ thầm nghĩ...
Trận đấu của cô ấy có lẽ đã bắt đầu.
0o0
Trong cung thể thao, ánh đèn sáng trắng.
" Bách Thảo cố lên..."
" Bách Thảo cố lên..."'
Tiếng cổ vũ bên này vừa vang, bên kia cũng tức thì nổi lên như ganh đua
" Đình Nghi cố lên..."
"' Đình Nghi có lên..."
Khi Đình Nghi là người đầu tiên ra sân của trận tứ kết, đội cổ động viên của cô càng nhiệt tình chưa từng có. Đình Nghi cũng không phụ sự kỳ vọng của họ, mới vào hiệp hai đã dẫn trước tỉ số 6:2
"..."
Ngực bức bối như bị đè nén, ngồi trên khán đài, càng nhìn biểu hiện của Đình Nghi, Hiểu Huỳnh càng ủ rũ. Hiệp ba vừa bắt đầu, Đình Nghi đã phản kích đá trước,, khi đưa tỉ số lên 7:2, Hiểu Huỳnh bĩu môi:
" Hư, có gì ghê gớm. Đá trúng đối thủ nhiều như vậy vẫn không thể KO người ta, mình lại tưởng sức mạnh cô ta thực sự đã tăng lên nhiều, nếu là Bách Thảo thì đã sớm KO rồi ".
" Có lẽ Đình Nghi bảo tồn sức lực "'.
Ngẩng đầu, Thân Ba nhìn Đình Nghi trên sàn
" Đúng, đánh đến hiệp ba, ĐÌnh Nghi vẫn chưa toát mồ hôi", Lâm Phong cau mày. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng từ khi Đình Nghi đầu quân cho đội tuyển quốc gia, cô càng mong Bách Thảo chiến thắng,"Vốn dĩ chuyện thắng thua giữa Bách Thảo và Đình Nghi còn khó nói, bây giờ Bách Thảo bị thương, ĐÌnh Nghi lại tập trung chú ý vào Bách Thảo, tuyệt đối không thể chủ quan... ".
" Hy vọng Bách Thảo có thể lừa được Đình Nghi, hy vọng Đình Nghi không phát hiện ra vết thương của Bách Thảo vẫn chưa khỏi hẳn "', Quang Nhã lẩm bẩm.
mặt Mai Linh biến sắc.
Nhìn ĐÌnh Nghi thuận lợi thắng hiệp ba, cuối cùng chốt lại ở tỷ số chênh lệch 9:3. Trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc của khán giả toàn sân, khi Đình Nghi mỉm cười, dáng vẻ thanh lịch rời khỏi sân, ngực Hiểu Huỳnh càng thêm bức bối.
Cách một trận, trận tứ kết của Bách Thảo bắt đầu
" Bách Thảo, Bách Thảo... Tất thắng, tất thắng..."
" Bách Thảo, Bách Thảo... Bách chiến bách thắng..."
Biến nỗi buồn thành sức mạnh, Hiểu Huỳnh lại gồng mình chỉ huy toàn đội ra sức hô vang. Không khí trong cung thể thao nóng bỏng tưng bừng ào lên từng con sóng.
Trận này Bách Thảo chiến thắng không oanh liệt. Cô hoàn toàn từ bỏ đấu pháp chủ động tấn công toàn diện mà chuyển sang phòng thủ phản kích. Không khí trên sân khá trì trệ, ngoài cổ động viên của Tùng Bách võ quán vẫn nhiệt tình cổ vũ, một số khán giả đã bắt đầu rời đi.
CUối cùng, Bách Thảo chỉ thắng với tỉ số suýt soát 3:2
o0o
" Từ trận vừa kết thúc, có thể thấy Thích Bách Thảo dường như chưa đạt tới phong độ tốt nhất", chiếc radio trong phòng phẫu thuật với âm lượng nhỏ nhất đang tường thuật giải vô địch Taekwondo toàn quốc, tiếng tường thuật viên xen lẫn tạp âm lao xao, nằm trên bàn phẫu thuật Nhược Bạch chăm chú lắng nghe,"... Rất nhiều cơ hội Thích Bách Thảo không nắm bắt, không biết chiến thuật có vấn đề hay là sức khỏe có rắc rối, trong khi Phương ĐÌnh Nghi lại đặc biệt xuất sắc ở trận đấu vừa rồi..."
Lúc này các bác sĩ bắt đầu chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.
Bác sĩ gây mê bắt đầu tiêm thuốc mê, đây là lần đầu tiên ông ta chứng kiến bệnh nhân yêu cầu được nghe phát thanh trong phòng phẫu thuật, chấp nhận ký vào biên bản chịu mọi hậu quả.
o0o
" Liệu có thể tiếp tục cầm cự được không?"
Vừa vào phòng nghỉ, Sơ Nguyên vội dìu Bách thảo người đẫm mồ hôi đến ngồi ở một góc yên tĩnh.
" Có thể "
Đau đớn đến mức răng đánh vào nhau lập cập, môi vẫn run không ngớt, Bách Thảo khó nhọc mỉm cười với anh. Trải qua những trận đấu kéo dài cả ngày hôm trước, vết thương ở đầu gối đã đau đến mức không thể chịu nổi. Bây giờ cô lại cảm thấy may vì Nhược Bạch không đến, nếu không cô sẽ rất xấu hổ bởi mình thi đấu tệ như vậy.
" Đánh rất tốt," Thẩm Ninh an ủi cô,"... thắng nốt trận sau là có thể vào chung kết rồi ".
Trận bán kết tiếp theo, ĐÌnh Nghi vẫn lối đánh tao nhã đẹp mắt, hào quang sáng chói trên sàn đấu, thuận lợi vào chung kết đầu tiên với tỉ số 4: 2. Còn trận bán kết của Bách Thảo vẫn tình trạng trì trệ buồn tẻ. Mấy lần còn khiến Hiểu Huỳnh đứng tim, tỷ số vẫn tăng lên chậm chậm, bước chân Bách Thảo càng lúc càng trở nên chậm chạp , khó khăn, đến hiệp ba...
" Hây..."
Đổng Đồng Vân, tuyển thủ đội tuyển quốc gia, dốc toàn lực tung người vọt lên, chân trái đạp xuống hướng vào đầu Bách Thảo.
Tốc độ cú ra chân này không nhanh.
Nhưng trong tích tắt Đổng Đồng Vân vừa ra chân, cơ thể Bách Thảo đã liền phản xạ né sang phải, chỉ cần né được sau đó xoay người đá hậu...
Nhưng...
Chân phải vừa dùng lực, chỉ một bước di chuyển đơn giản, đầu gối lại đau như búa bổ. CƠn đau kịch phát như gió lốc ập tràn toàn thân, Bách Thảo tối tăm mặt mũi, vừa nâng chân, cả người đã lao về phía nệm đấu.
" Ôi... "
Trên khán đài, Hiểu Huỳnh kêu thét.
Bên cạnh bàn phẫu thuật lạnh lẽo, từ chiếc radio, tạp âm lao xao truyền ra tiếng hô ngạc nhiên của tường thuật viên: "... Thích Bách Thảo gần như không đứng vững..."
Thuốc tê đang dần phát huy tác dụng, trong mơ hồ, hàng mi Nhược Bạch run run.
Dưới ánh đèn sáng trắng trong phòng phẫu thuật, bác sĩ đã cầm dao mổ, phẫu thuật bắt đầu.
Trong cung thể thao, ánh đèn sáng chói.
Loạng choạng một bước, bách Thảo toát mồ hôi lạnh, đau như bị róc từng thớ thịt, ánh mắt mờ dần. Cô nghiến chặt răng, chống chân phải giữ cho mình khỏi ngã, nhưng vai đã không kịp tránh...
" Phập..."'
Đổng Đồng Vân đá trúng vai trái cô.
Tỷ số san bằng 3:3
Mặc dù trong hiệp phụ thứ hai, Bách Thảo với cú xoay người đá hậu cuối cùng vẫn thắng ĐỒng Đổng Vân vào chung kết, mặc dù xem ra cô hầu như vẫn đi lại bình thường.
Nhưng trên khán đài.
Trái tim Hiểu Huỳnh như đang chìm dần xuống đáy vực.
Có thể người khác không nhận ra, nhưng sao cô không nhận ra chứ, vết thương của Bách Thảo đã nghiêm trọng đến nỗi bước đi cũng chậm chạp hơn bình thường rất nhiều... Còn dưới mũ bảo hiểm, mặt Bách Thảo đã trắng bợt như tờ giấy trắng.
Thẫn thờ ngồi ngây trên khán đài, Hiểu Huỳnh mắt đỏ hoe, lòng rối như tơ vò, đầy mâu thuẫn.
Cô vừa muốn tiếp tục cổ vũ Bách Thảo, mong muốn Bạch Thảo đoạt giải vô địch. Nhưng lúc này cô lại muốn Bách Thảo không thi đấu nữa.
Chân Bách Thảo...
Lần suýt ngã ở hiệp ba, có phải lại bị thương nữa không?
Khoảnh khắc đó, cô đột nhiên hiểu thấu những lời của Nhược Bach, đột nhiên hiểu ra tại sao Nhược Bạch lại kiên quyết ngăn cản không cho Bách Thảo đi đấu. So với sức khỏe thì việc Bách Thảo đoạt được chức vô địch hay không có gì quan trọng?
Hơn nữa, trận gặp Đình Nghi sắp diễn ra, chắc chắn sẽ là một trận ác chiến.
bách thảo...
Bách Thảo sẽ đánh thế nào, liệu có lại bị thương...
Trong phòng giải lao
Đấu trường đã bắt đầu sôi sục trở lại với trận tranh huy chương đồng, tiếng hò reo của khán giả truyền đến không ngớt. Mồ hôi lạnh toát từng lớp, mắt nhắm, môi Bạch Thảo mấp máy nhưng không phát ra tiếng, cô hít thở sâu, hy vọng cơ thể phục hồi trước trận đấu.
Cú xoay người đá hậu ở hiệp phụ khiến vết thương ở đầu gối chân phải lại bị kéo giãn, đau đến mức không thể đứng vững, mỗi bước đi ra khỏi sàn đấu là đau thấu tận xương.
Cho nên, cô không dám để Sơ Nguyên mở lớp băng ở chân mình.
Cô sợ anh sẽ ngăn cản.
CHỉ còn một trận nữa, cô chỉ cần đánh nốt trận này, chỉ cần chiến thắng Đình Nghi là cô có thể đoạt chức vô địch, là có tư cách tham gia giải vô địch thế giới, là có thể...
Hoàn thành tâm nguyện của Nhược Bạch sư huynh.
" Cô ấy không thể tiếp tục thi đấu "
Cho dù Bách Thảo không để anh tháo lớp băng ở chân, nhưng nhìn sắc mặt đau đớn trắng bợt của cô, cả người cơ hồ phát sốt, Sơ Nguyên hiểu mức độ quan trọng của vết thương. CHính lúc anh kiên quyết tháo lớp băng của cô, huấn luyện viên Thẩm kéo anh ra một bên.
Nhìn Thẩm Ninh, Sơ Nguyên nói dứt khoát:
" Xin cô hãy ngăn Bách Thảo. Nếu không, với tư cách là bác sĩ của đội, tôi sẽ trực tiếp đề nghị ban tổ chức để cô ấy rút khỏi trận đấu."
" Bách Thảo có thể ".
Cơ hồ không hề phật ý, Thẩm Ninh trả lời.
" Chẳng lẽ cô không nhận ra, đầu gối cô ấy đã khó đứng vững, khó di chuyển, khó triển khai bất cứ đấu pháp nào?", ánh mắt không tán đồng, Sơ Nguyên kiềm chế nói "... Cô đã huấn luyện Đình Nghi lâu như vậy, có lẽ rất hiểu thực lực của Đình Nghi. Với tình trạng hiện nay của Bách Thảo, cho dù tiếp tục thi đấu, cũng khó thắng được Đình Nghi, lại rất có thể khiến vết thương ở đầu gối càng nghiêm trọng, như thế sau này càng khó cứu vãn ".
Thẩm Ninh tư lự nhìn Sơ Nguyên.
" Đúng, tôi rất hiểu thực lực của Đình Nghi. Nhưng anh có hiểu thực lực Bách Thảo không? Nếu Nhược Bạch ở đây, anh ta tuyệt đối không cho rằng Bách Thảo khó đánh thắng Đình Nghi ".
Sơ Nguyên ngây người.
" Nếu trong hoàn cảnh phong độ tốt nhất mới có thể chiến thắng Đình Nghi, còn khi đầu gối bị thương thì không thể chiến thắng Đình Nghi "', Thẩm Ninh nhướn mày,"Nếu thực lực Bách Thảo chỉ có thế, tại sao tôi bỏ Đình Nghi lựa chọn Bách Thảo?"
Thẩm Ninh giơ tay ngắt lời anh:
" Tôi biết, anh lo cho vết thương của cô ấy, nhưng như Bách Thảo nói, trên đời không có nhiều việc thuận lợi, lần này vì chân bị thương, lần sau lại vì ốm, nếu lần sau cũng lựa chọn từ bỏ, sao có thể đoạt chức vô địch? Mặc dù thi đấu là quyết định của Bách Thảo, nhưng là huấn luyện viên, tôi sẽ không ngăn cản cô ấy ".
Sơ nguyên lặng người.
Nhìn Bách Thảo ngồi một góc, hai mắt nhắm nghiền, nỗ lực điều chỉnh hơi thở, cố khôi phục trạng thái cơ thể. Đúng, anh biết, cô sẽ không từ bỏ.
Hơi thở đều dần,
Nhắm mắt, Bách Thảo cố để mình không nghĩ gì hết, quên Nhược Bạch đang trên bàn phẫu thuật, quên vết thương, quên trận bán kết suýt thất bại. Cô để đầu óc yên tĩnh trở lại, giống như một giấc ngủ. Không biết bao lâu, cơn đau ở chân phải theo đó cũng dần bị lãng quên và cơ hồ cô không nghe thấy cửa phòng nghỉ VIP mở ra, tiếng bước chân đi lại phía trước.
Trong đó có tiếng bước chân vô cùng quen thuộc.
Tiếng chân đó đứng trước mặt cô, hơi ngạc nhiên, khi mở mắt, quả nhiên nhìn thấy Đình Nghi.
Võ phục trắng muốt, Đình Nghi ngang nhiên đứng đó.
Lạnh lùng ngẩng cao đầu, ánh mắt không hướng vào Bách Thảo, mà dừng trên người Sơ Nguyên. Đình Nghi mím môi, lặng lẽ nhìn Sơ Nguyên đang đứng bên cạnh Bách Thảo
Sơ Nguyên gật đầu với cô.
Đình Nghi chỉ hừ một tiếng giễu cợt, lại lạnh lùng nhìn huấn luyện viên Thẩm Ninh, rồi theo sau huấn luyện viên đội tuyển quốc gia và ông ngoại, rời đi.
Bách Thảo ngây người nhìn về phía Đình Nghi vừa đi khuất,
Từ đầu đến cuối ĐÌnh Nghi không hề nhìn cô một lần, giống như cô chưa từng tồn tại. Còn ánh mắt Đình Nghi, có thể cảm nhận sự lạnh lùng thù địch.
Đúng.
Thù địch.
Không phải là đối thủ sắp giao chiến, mà là kẻ thù.
" Đi đi".
Khẽ giục một tiếng, Thẩm Ninh quay đầu lại, nhìn Bách Thảo trang trọng nói:
" Nếu muốn đoạt chức vô địch, nếu muốn tham gia giải vô địch thế giới, hãy đánh bại Đình Nghi ".
o0o
Trong phòng phẫu thuật.
Dưới ánh đèn sáng trắng, ca phẫu thuật đang được tiến hành khẩn trương, chiếc radio âm lượng nhỏ nhất, vẫn phát ra tạp âm lạo xạo và tiếng nói của tường thuật viên:
"... Trận chung kết sắp bắt đầu, từ tình hình trận đấu vừa rồi, có thể nhận ra Đình Nghi phong độ càng lúc càng tốt, còn biểu hiện của Bách Thảo không bằng thi đấu ở nước ngoài..."
" Ti... ti... ti"
Âm thanh đều đều phát ra từ thiết bị điện tín, Nhược Bạch đã hôn mê sâu, lặng lẽ nằm trên bàn phẫu thuật, cơ hồ không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
o0o
Trong cung thể thao, tiếng cổ vũ phấn khích khiến cả sân sôi như biển động. Hai đội cổ động viên cơ hồ đều hét to với tất cả bình sinh:
"Đình Nghi cố lên..."
"Bách Thảo cố lên..."
"Đình Nghi cố lên..."
"Bách Thảo cố lên..."
Vung hai tay, cổ họng Hiểu Huỳnh cơ hồ như đang bốc khói, A Nhân, Bình Bình đằng sau cũng hét đến đỏ mặt tía tai, thề át tiếng đội cổ vũ của Đình Nghi.
Trên nệm đấu màu xanh thẫm.
Ánh đèn chói chang.
Trong bầu không khí sục sôi trên sân, Đình Nghi mặc áo bảo vệ màu xanh, Bách Thảo áo màu đỏ từ hai phía sàn đấu đi ra.
Nhìn Bách Thảo sẽ đứng ngang với mình, lòng Đình Nghi băng lạnh.
Bộ võ phục hơi cũ, đôi mắt gan góc hoang dại, Thích Bách Thảo trước mặt cơ hồ không thay đổi so với lần gặp đầu tiên mấy năm trước.
Xưa nay cô chưa từng thích Bách Thảo.
Khi còn là đệ tử mới vào của Tùng Bách võ quán, Thích Bách Thảo đã giận dữ lớn tiếng chỉ trích Nhược Bạch trước mắt mọi người, không hề biết tôn ti lễ nghĩa. Vì thế cô đã ra tay dạy Thích Bách Thảo một bài học. Nhưng, trong huyết quản của Bách Thảo vẫn mang dòng máu cướp đoạt, đến phút cuối cùng, vẫn cướp mất tư cách tham gia thi đấu giữa các võ quán vốn thuộc về Tú Cầm.
Sau đó.
Thích Bách Thảo lại cướp dần những thứ thuộc về cô.
Chỉ may mắn thắng cô một trận trong thi đấu rèn luyện thông thường ở trung tâm, vậy mà đã muốn cướp ngôi vị bao năm của cô, cướp đi tình cảm và sự ngưỡng mộ của đồng đội đối với cô.
Nhin Bách Thảo từng bước đi đến, liếc mắt có thể thấy Thẩm Ninh và Sơ Nguyên ngồi trên ghế huấn luyện viên, lòng Đình Nghi dâng đầy thù hận.
Cướp Sơ Nguyên của cô.
Cướp huấn luyện viên của cô.
Cướp những tiếng vỗ tay và hào quang vốn thuộc về cô.
Thích Bách Thảo lúc này lại muốn cướp chức vô địch và tư cách tham gia giải vô địch thế giới vốn thuộc về cô.
Vậy thì...
Cô phải cho Thích bách Thảo tận mắt nhìn thấy.
Cô đánh bại cô ta thế nào
Những gì bị Bách Thảo cướp đi, cô sẽ đoạt lại từng thứ.
Ánh mắt thù địch băng lạnh của Đình Nghi như xuyên thấu, người Bách Thảo hơi co lại.
từ từ đi ra giữa sàn đấu, nhìn Đình Nghi có phần xa lạ đó. Cô vẫn nhớ, lần đầu tiên thấy ĐÌnh Nghi xuất hiện ở Tùng Bách võ quán, dáng thanh tao nhu mì, khuôn mặt tỏ sáng như ánh trăng.
Có phải chính cô đã khiến Đình Nghi trở nên ngày càng lạnh lùng gai góc? Bách Thảo ngây người thầm nghĩ, lòng thoáng bất an.
Nhưng.
CÔ thực sự muốn thắng trận này.
Cô muốn chiến thắng Đình Nghi, muốn đoạt chức quán quân, muốn giành tư cách tham dự giải vô địch Taekwondo toàn quốc để không phụ lòng kỳ vọng của Nhược Bạch.
Giữa nệm đấu màu xanh.
Nghe hiệu lệnh của trọng tài.
Đình Nghi mang áo bảo vệ màu xanh, Bách Thảo mang áo màu đỏ, hai bên cúi chào nhau, rồi chào khán giả.
Trận chung kết chính thức bắt đầu
" Hây..."
" Hây..."
Giữa tấm nệm đấu màu xanh thẫm, hai mắt ĐÌnh Nghi theo sát Bách Thảo. ĐIều chỉnh bước chân, không gấp gáp mà chăm chú thăm dò, Bách Thảo tập trung chú ý quan sát Đình Nghi,, an tâm tĩnh khí, điều chỉnh tiết tấu, cũng không vội tấn công.
Trong mấy phút, không khí trên sàn có phần buồn tẻ.
Trên khán đài, Hiểu Huỳnh thở phào, nhìn không chớp mắt nói:
" Bước chân Bách Thảo đã linh hoạt hơn, khỏe hơn trận bán kết nhiều, có lẽ không bị thương ".
" ừ, ừ " Mai Linh phụ họa," Có lẽ Sơ Nguyên tiền bối đã bôi thuốc cho Bách Thảo, lại được nghỉ ngơi một lát, xem ra khá lên trông thấy ".
" Cũng có thể hai trận trước Bách Thảo bảo tồn thực lực, hoặc là cố ý đánh lừa đối thủ ", suy nghĩ của Quang Nhã lạc quan hơn đồng đội "... trận này mới dốc toàn lực ".
" Đúng, đúng, đúng".
Chưa bao giờ thấy Quang nhã đáng yêu như vậy, Hiểu Huỳnh phấn khởi gật đầu lia lịa. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm phong và Thân Ba, Hiểu Huỳnh lại băn khoăn, không nén nổi hỏi:
" Thế nào, chẳng lẽ hai người không cảm thấy như vậy?"
"Nhìn sắc mặt của huấn luyện viên Thẩm và Sơ Nguyên tiền bối", Lâm Phong cau mày," Nếu vết thương của Bách Thảo không nghiêm trọng, hai người đã không căng thẳng như thế ".
Trên ghế huấn luyện viên.
Thẩm Ninh nhăn trán, căng thẳng theo dõi Bách Thảo có vẻ bị động trên sàn đấu. Ánh mắt Sơ Nguyên cũng theo sát Bách Thảo, đáng bình tĩnh thường ngày đã thay bằng sự lo lắng hồi hộp không thể che giấu.
"Hây..."
Nhân lúc Đình Nghi lắc người giả tấn công, khi thu chân về còn chưa đứng vững, trên nệm đấu màu xanh, Bách Thảo hét một tiếng, dùng chân phải làm trụ, chân trái theo sát đá vào Đình Nghi.
Cú đá nhanh như tia chớp.
mặc dù Đình Nghi nhanh nhẹn tránh được nhưng cục diện trì trệ đã bị phá vỡ bởi đòn tấn công chớp nhoáng của Bách Thảo, tiếng vỗ tay tán thưởng ào lên.
" Bách Thảo, Bách Thảo..."
" Bách chiến bách thắng..."
Đội cổ động viên của Bách Thảo trên khán đài đồng thanh hô, ai nấy tinh thần đều hăng hái sục sôi. Ai bảo Bách Thảo bị thương chưa khỏi, ai bảo Bách Thảo khó đoạt chức vô địch, chỉ riêng khí thế đòn tấn công vừa rồi của Bách Thảo, đã hoàn toàn mang bóng dáng của người vô địch.
Trong ánh đèn nhức mắt.
Quên đi cơn đau kịch phát ở đầu gối phải, Bách Thảo đứng trở lại nệm đấu, điều chỉnh tiết tấu bước nhún, chăm chú nín thở chờ đợi cơ hội tấn công khác. Nhìn trả, môi Đình Nghi nhếch nụ cười nhạo báng:
" Cơ hội sử dụng toàn phòng tam liên đả tốt như vậy, sao lại bỏ qua?"
Ánh mắt khiêu khích dừng trên đầu gối chân phải Bách Thảo, Đình Nghi vừa phòng thủ vừa nói nhỏ:
" Với cái chân tàn phế này cô cũng dám đến tranh giải vô địch với tôi ư?
Thoáng giật mình, Bách Thảo còn chưa kịp phản ứng
" Hây..."
Đình Nghi đã nhanh nhẹn vọt lên, từ méphải Bách Thảo, một cú xoay người đá hậu, nâng chân thật cao, hướng vào đầu Bách Thảo đá tới.
né sang một bên.
Đầu gối như con dấu sắt nung đỏ chậm vào đau đến nhũn chân. Cô cắn răng chịu đựng, nhưng rốt cuộc đã bị chậm một nhịp, nắm chặt hai nắm đấm, cũng xoáy người vọt lên.
"'Hây..."
Trong khoảnh khắc cơn đau đang kịch phát, Bách Thảo xoay người đá chân trái, trên không...
"Phầng..."
Chặn đón chân phải Đình Nghi.
Bóng chân giao nhau, âm thanh của cú va đập bùng nổ như tiếng sấm. Chứng kiến pha đấu đặc sắc đó, khán giả toàn sân phấn khích hô vang:
" Cố lên... Cố lên..."
Đây mới là trận chung kết đáng mong đợi, đây mới là cuộc chạm trán giữa hai nhà vô địch.
Nhìn thấy trên sàn đấu, cơ thể thon thả của ĐÌnh Nghi nhẹ nhàng tiếp đất, còn Bách Thảo loạng choạng lùi mấy bước mới đứng vững, đội cổ động viên của Đình Nghi đột nhiên hứng khởi, đồng thanh hô lớn:
" Đình Nghi cố lên..."
" Đình Nghi tất thắng..."
Trên ghế huấn luyện viên, Phương lão quân chủ hài lòng nhìn đứa cháu ngoại. Ông biết thi đấu thực sự lúc này mới chính thức bắt đầu.
"Hây..."
Không cho Bách Thảo cơ hội thở, một cú đá thẳng, Đình Nghi một lần nữa tấn công về mé phải Bách Thảo.
"Hây..."
Một cú đá hậu.
"Hây..."
Lại một cú song phi.
" Hây..."
Như trận cuồng phong lao tới, hầu như mỗi loạt tấn công Đình Nghi đều nhằm bên phải Bách Thảo, nhìn quen đấu pháp kiểu phòng thủ phản kích tao nhã của Đình Nghi, lại bất ngờ chứng kiến cô tấn công mau lẹ quyết liệt như vậy, khán giả trên sân trố mắt sững sờ, ngay đội cổ vũ của Đình Nghi cũng ngây ra nhìn.
" Hự..."
Sau khi tránh một đòn tấn công của Đình Nghi, lần này trước cú xoay người đá hậu của Đình Nghi, đầu gối đau buốt, mắt tối sầm, chân phải Bách Thảo khẽ nhún, cuối cùng không kịp tránh, ngực hứng trọn cú đá.
Sức mạnh của cái chân đó.
Giống như búa bổ, Bách Thảo gắng gượng lùi mấy bước để giữ thăng bằng, ngực đau như vỡ toác, chân phải do chịu lực liên đới cũng mềm oặt như không thể đứng vững
Do áp dụng quy định mới của liên đoàn Taekwondo thế giới, Đình Nghi xoay người tấn công trực tiếp được hai điểm.
0:2
" Đình Nghi, Đình Nghi,..."
" Vô địch thiên hạ..."
Trên khán đài, đội cổ động viên của Đình Nghi sung sướng hô vang. Quả nhiên chức vô địch chỉ thuộc về Đình Nghi. Cho dù là hắc mã hay tài năng mới nổi, trước mặt Đình Nghi đều không đáng một đòn.
Đình Nghi mới là nữ hoàng đích thực.
" ĐÌnh Nghi đã phát hiện ra." Lâm Phong lẩm nhẩm, " Mặc dù trong những trận đấu trước, Bách Thảo cố giấu, nhưng Đình Nghi vẫn nhận ra, cho nên mọi đòn tấn công đều nhằm vào mé phải Bách Thảo, chân phải Bách Thảo lại không thể phản kích..."
" Sao có thể?" Hiểu Huỳnh run rẩy nói,"Rõ ràng Bách Thảo đã che giấu rất tốt, sao có thể vừa vào trận đã bị Đình Nghi phát hiện?"
"... Tớ... Đình Nghi đã gọi cho tớ hỏi tình trạng bị thương của Bách Thảo,"Mai Linh tái mặt,".. tớ... tớ cứ tưởng Bách Thảo không thể tham gia thi đấu nên đã nói hết tình hình vết thương của Bách Thảo..."
" Cái gì..."
Trợn mắt không dám tin, Hiểu Huỳnh xẵng giọng hỏi:
" Cậu bán đứng Bách Thảo ".
"... Xin lỗi, thực sự tớ không ngờ, lúc đó Bách Thảo bị thương nặng như vậy, tớ tưởng là nhất định không thể dự thì,"' mắt đỏ hoe, Mai Linh áy náy "... nếu biết, chắc chắn tớ không nói ra..."
" Bây giờ xin lỗi thì có ích gì" Hiểu Huỳnh tức điên," Một yếu điểm lớn như vậy lại tiết lộ cho Đình Nghi, Bách Thảo còn đánh thế nào? Tớ biết, cậu rất tốt với Đình Nghi, nhưng cậu không thể bán đứng Bách Thảo như thế".
Mai Linh buồn bã khóc.
" Đủ rồi, Đình Nghi không ngốc", Lâm Phong cau mày, " Bắt đầu từ trận vòng loại hôm qua, đừng nói toàn phong tam liên đả sở trường nhất, chỉ một động tác xoay người đơn giản Bách Thảo cũng rất ít thực hiện, tấn công cũng hoàn toàn dùng chân trái. Đình Nghi chỉ cần để ý một chút là phát hiện sự bất thường đó, Mai Linh nói hay không cũng thế ".
" Hiệp một vừa bắt đầu, đòn tấn công đó của Bách Thảo là do Đình Nghi cố ý dẫn dụ ", giở cuốn sổ ghi chép trong tay, Thân Ba trầm ngâm nói," Nếu Bách Thảo không bị thương, lối tấn công tốt nhất vẫn là toàn phong tam liên đả. Nhưng Bách Thảo lại dùng chân trái đá thẳng...
" Hự..."
Trong cung thể thao, dưới ánh đèn sáng chói, vẫn tấn công từ mé phải, cú đá của Đình Nghi nhanh như tia lửa điện. Còn chưa kịp thu chân phải đang đau về, thì chân Đình Nghi đã đá trúng ngực Bách Thảo.
0:3
" dây chằng đầu gối bị tổn thương, cô vẫn dám thi đấu," trước khi kết thúc hiệp một, nhìn Bách Thảo đau tái mặt, ĐÌnh Nghi lạnh lùng nói: "Tôi muốn đợi xem, chỉ có một chân, trận này cô sẽ xoay xỏa thế nào ".
Trong phòng giải lao.
Trên khán đài, Hiểu Huỳnh, Mai Linh, Quang Nhã đều ngồi ngây, trận đấu này rốt cuộc sẽ tiến triển ra sao. Đình Nghi đã nhìn thấu cái chân bị thương của Bách Thảo nên đã tránh chân trái Bách Thảo, chỉ tấn công từ mé phải, trận đấu như vậy rốt cuộc Bách Thảo định đánh thế nào.
Thấy Hiểu Huỳnh ủ rũ, A Nhân đội phó đội cổ động nắm quyền chỉ huy, dẫn toàn đội lại hô vang:
"Bách Thảo, Bách Thảo... Kiên định đến cùng... "
"Bách Thảo, Bách Thảo... Khí thế ngất trời..."
Mặc dù không hiểu nội tình sự việc như Hiểu Huỳnh, nhưng A Nhân tin Bách Thảo. Bách Thảo chưa bao giờ khiến các đệ tử của Tùng Bách võ quán thất vọng, lần này tuyệt đối không dễ dàng thua như thế.
"Tít. Tít. Tít. Tít "
Trong phòng phẫu thuật, thiết bị điện tim đột nhiên phát tín hiệu bất thường, bác sĩ kiểm tra huyết áp vội nói: " Huyết áp bệnh nhân không ổn ".
Trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo.
Mặt Nhược Bạch trắng như tờ giấy, hàng mi rung nhẹ, chiếc radio bên cạnh vẫn vang lên tiếng nói nho nhỏ lẫn tạp âm lạo xạo:
"... Hiệp một vừa kết thúc, tỷ số 0:3, Phương Đình Nghi tạm dẫn. Vết thương ở chân của Thích Bách Thảo dường như vẫn chưa bình phục, Phương Đình Nghi hoàn toàn tấn công từ mé phải..."
Lớp băng đẫm mồ hôi, đầu gối đau xói tận óc.
Nửa quỳ trước mặt Bách Thảo, tháo lần băng quấn, nhìn thấy vùng đầu gối tấy đỏ của cô, tay Sơ Nguyên hơi run. Hít một hơi sâu, anh ngẩng đầu nói: " Em..."
"Em nên đánh thế nào?", không uống nước, cũng không lau mồ hôi, môi tái nhợt run run mấp máy, Bách Thảo đăm đăm nhìn anh,"... hãy cho em biết, hiệp hai em nên đánh thế nào?"
Sơ Nguyên sững người.
"... Hãy cho em biết, em nên đánh thế nào?", thì thầm lặp lại, đầu trống rỗng. Trong thi đấu, chưa bao giờ cô hoang mang, rối loạn như vậy.
Dù là những trận đấu đầu tiên, không biết chiến thuật và kỹ xảo, cô cũng không sợ. Cô dốc sức tấn công, cho dù chỉ là sức mạnh thô thiển đơn thuần cũng tấn công đối thủ đến cùng. Về sau, cô nghiên cứu khởi thế của đối phương, xoáy người vọt lên để tăng cường sức mạnh phản công, học cách lợi dụng phản ứng bản năng của cơ thể, đấu pháp ngày càng phong phú, lần lượt thi đấu với bao đối thủ khác nhau
Còn bây giờ...
Mất đi sức chiến đấu của chân phải, mọi ưu thế có thể lợi dụng trở nên vô hiệu
Cô có thể nhìn ra khởi thế của ĐÌnh Nghi.
Trong tích tắt Đình Nghi vừa ra chân, cơ thể cô đã có phản ứng bản năng.
Nhưng, chân phải bị thương đã làm chậm tốc độ, khiến cô không thể phản kích, không thể tấn công, khiến mọi ưu thế vốn có của cô trở nên vô nghĩa.
Nhìn đôi mắt hoang mang của cô, môi Sơ Nguyên mấp máy, nhíu mày, dằn lòng nói với cô:
" Đợi vết thương khỏi hẳn, em có thể tham dự Olympic và giải vô địch năm sau ".
Nhìn anh, ánh mắt lộ vẻ thất vọng, Bách Thảo ngoảnh đầu, đăm đăm nhìn huấn luyện viên Thẩm Ninh, hỏi "Huấn luyện viên, hãy cho em biết, em nên thi đấu thế nào?"
Nhìn mắt Sơ Nguyên, Thẩm Ninh nói với cô:
" Nếu chân không bị thương, trên sàn đấu em có bị động như vậy không?"
" Không"
" CHo nên, hãy quên vết thương đó đi ". Nhìn Bách Thảo, Thẩm Ninh nghiêm trang, giọng điềm tĩnh nói: "hãy mang tất cả sức mạnh giữ lại từ hai trận trước, đánh như bình thường, dẫu chân phải của em từ nay tàn phế ".
Cắn chặt môi, ngực phập phồng.
Nhưng...
Cô đã hứa với Nhược Bạch, tuyệt đối không để bị thương trong thi đấu...
Đoán ra ý nghĩ của cô, Thẩm Ninh nhướn mày:
" Đương nhiên, điều đó còn phải xem, trong lòng em, cái gì quan trọng hơn"
Ở một góc khác trong nhà thi đấu, Đình Nghi vừa nghe huấn luyện viên và ông ngoại gợi ý chiến thuật hiệp tới vừa lặng lẽ liếc về phía Sơ Nguyên nửa quỳ trước mặt Bách Thảo phun thuốc giảm đau lên vết thương cho cô. Dù ở khoảng cách khá xa, CŨng có thể nhận thấy sự lo lắng xót xa của anh qua vầng trán nhăn nhăn.
Lòng cô lạnh dần.
Ngày trước, khi Bách Thảo còn chưa xuất hiện, sau khi Sơ Nguyên rút khỏi Taekwondo, anh không xuất hiện ở bất cứ cuộc thi đấu Taekwondo nào nữa. Dẫu cô thỉnh cầu, SƠ Nguyên cũng chưa bao giờ đi xem.
Nhưng bây giờ.,
Anh lại đến vì Thích Bách Thảo...
Hiệp hai sắp bắt đầu, Đình Nghi đứng giữa nệm đấu, lặng lẽ nhìn Bách Thảo chậm rãi đi đến. Cô đã từng hạ mình đề nghị nhường cô ta tư cách tham gia giải vô địch thế giới, nhưng Thích Bách Thảo lại từ chối, đã vậy cô sẽ khiến cô ta vĩnh viễn không thể tham dự được giải đấu kia.
"Hây..."
Dưới ánh điện sáng trắng như một võ đài rực rỡ, hiệp hai vừa bắt đầu, Đình Nghi vẫn dùng chiến thuật cũ, tiếp tục phát động tấn công về mé phải Bách Thảo.
...
...
"... hãy quên vết thương đó đi ". Nhìn Bách Thảo, Thẩm Ninh nghiêm trang, giọng điềm tĩnh nói: "hãy mang tất cả sức mạnh giữ lại từ hai trận trước, đánh như bình thường, dẫu chân phải của em từ nay tàn phế ".
...
...
Gió chân quạt tới từ phía phải.
" Hây..."
Hai tay vo chặt nắm đấm, bách Thảo tung người vọt lên . Đúng, phải quên vết thương, quên cái đau ở đầu gối, một cú đá nhắm thẳng vào Đình Nghi. Đây là lối phản kích trực tiếp nhất, mạnh mẽ nhất.
ánh mắt băng lạnh.
Khi nhìn thấy Thích Bách Thảo cuối cùng bắt đầu dùng chân phải phản công, Đình Nghi cười thầm, nhanh nhẹn xoay người, chân phải còn chưa chạm đất, sức lực căng tràn toàn thân, chân trái nhằm đầu gối Bách Thảo đập tới...
"Hây..."
Cái chân đó ngày ngày cô đều quấn băng, khổ luyện chẵn một tháng. Lực ở cái chân đó tràn trề mang trọn sức mạnh toàn thân. Cái chân đó cô đã nhẫn nại chờ đợi hơn một hiệp dài dằng dặc.
Cái chân đó...
Cô buộc Thích Bách Thảo trả hết món nợ với cô.
" Hây..."
Căm giận hét to, dưới ánh đèn sáng chói của cung thể thao, Đình Nghi dồn lực nhằm vào đầu gối Bách Thảo đá tới.
"bách Thảo..."
Trên khán đài, Hiểu Huỳnh kêu thất thanh.
"Bịch..."
Tựa như một bức tranh đã kích, chân trái Đình Nghi đã trúng đầu gối Bách Thảo, âm thanh đó vang lên đanh gọn như tiếng xương vỡ, nghe rõ mồn một, rõ đến mức mỗi khán giả trên sân cơ hồ đều có thể nghe thấy...
" Rắc"
Một tiếng.
Trên ghế huấn luyện viên, Thẩm Ninh và Sơ Nguyên mặt biến sắc, kinh hãi đứng bật dậy.
Ánh sáng chói mắt, choáng váng.
Đau...
Hình như toàn thân đang từ từ rơi xuống, cơn đau xộc thẳng lên đỉnh đầu buốt óc như xương toàn thân vỡ vụn. Cô không biết mình đang ở đâu, trước mắt màu trắng lấp lóa lại là bóng tối sâu hun hút...
Đau...
Rất đau... Rất đau...
Đau co quắp, đau quằn quại, đau như đào xới lục phủ ngũ tạng, đau đến tê tái tức thở
"... Thế nào, có thi đấu được nữa không?"
Trọng tài cúi xuống hỏi Bách Thảo mặt không còn sắc máu.
Đình Nghi lạnh lùng nhìn Bách Thảo trên nệm.
Nhìn khuôn mặt trắng bợt, hai mắt nhắm nghiền, môi run lập cập. Nhìn cơ thể co quắp, ôm chặt đầu gối, toàn thân co rút của cô, Đình Nghi lạnh lùng nhếch mép.
Cô chờ mãi giây phút này.
Tấn công từ mé phải Bách Thảo, ép Bách Thảo dùng chân phải phản kích.
Sau đó...
Cô có thể đá nát đầu gối Bách Thảo, khiến cô ta từ nay vĩnh viễn biến mất khỏi sàn đấu.
Cô đã chờ đợi giây phút này quá lâu rồi.
Thích Bách Thảo lấy đi của cô bao nhiêu, cô sẽ buộc Bách Thảo trả lại bấy nhiêu. Có muốn xem Thích Bách Thảo với cái đầu gối tàn phế, lấy gì để tranh giành với cô.
Nỗi đau như chìm nghỉm trong thế giới hỗn mang, nước mắt ứa ra từ đôi mắt nhắm nghiền, run rẩy. Bách Thảo ôm chặt đầu gối, trong bóng tối quay cuồng, cô nghe thấy tiếng trọng tài, cô muốn nói, có thể, cô có thể. Nhưng...
Đau...
Nước mắt nóng hổi ứa ra.
Tại sao lại đau như vậy...
Cổ họng khô bỏng rát, cô há miệng, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Trên nệm đấu màu xanh thẫm, cô nhắm mắt, đôi môi tái nhợt, từ khóe mắt, nước mắt tuôn trào.
o0o
"... Có vẻ như Đình Nghi đá trúng đầu gối phải Thích Bách Thảo, không biết Thích Bách Thảo liệu có ngất đi, hiện giờ vẫn nằm trên nệm chưa đứng lên được..."
Trong phòng phẫu thuật, tiếng radio lạo xạo:
"... Các bác sĩ đã bắt đầu cấp cứu, nếu trọng tài phán Thích Bách Thảo không thể tiếp tục thi đấu, coi như Phương Đình Nghi chiến thắng trận này..."
Trên bàn phẫu thuật, Nhược Bạch mê man, lặng lẽ nằm, chỉ có mi mắt rung rung.
" Huyết áp bệnh nhân tiếp tục hạ "
" Huyết áp bệnh nhân vẫn tiếp tục hạ "
Cùng các đồng nghiệp nhanh chóng tiến hành cấp cứu, bác sĩ chủ trị cau mày nhìn chiếc radio, cau mày nói:
" Tắt đi ".
Dưới ánh đèn sáng trắng.
Trong thế giới yên lặng, Nhược Bạch cơ hồ đang mơ một giấc mơ dài. Anh mơ thấy cha mẹ chuyển đến ở thành phố khác, mơ thấy mình nằm bò trên bức tường bao của Tùng Bách võ quán nhìn các đệ tử tập luyện bên trong...
Sau đó, anh mơ thấy cô.
Đứa trẻ gan góc như cỏ dại, lầm lì, ngơ ngác.
Dưới ánh đèn, anh ngồi khâu từng mũi bộ võ phục đã ngả màu của cô. Không biết từ lúc nào cô đã trở thành một phần quan trọng nhất trong lòng anh. Phảng phất một giấc mơ dài không cách nào xác định được.
Trên đường phố đã vào đêm, mua cho cô chiếc kẹp tóc dâu tây đỏ...
Nhưng vẫn biết.
người cô thích là sơ Nguyên.
Cô luôn cài chiếc kẹp tóc dâu tây đó, dù đi học, tập luyện hay thi đấu. Mặc dù cô tưởng đó là của Sơ Nguyên tặng...
Trong hôn mê, mi mắt Nhược Bạch khẽ rung.
Sau trận thắng, cô xúc động lao từ trên sàn đấu chạy như bay ôm chặt lấy anh. Chỉ cần có thể nhìn thấy đôi mắt long lanh vui sướng của cô, thấy nụ cười rạng rỡ của cô sau mỗi trận thắng, bất chấp người cô thích là ai, anh đều muốn mãi ở bên cô.
Trong giấc mơ dài thảng thốt, một lần nữa anh nhìn thấy trong phòng bệnh, má đỏ hồng, đôi mắt biếc long lanh như mắt hươu, cô nhìn anh nói:
"... Nhược Bạch sư huynh, em thích huynh".
Trong thế giới tĩnh lặng của giấc mơ, dường như anh nhìn thấy cô giữa sàn đấu sáng rực ánh đèn, còn anh dù cố gắng cũng không thể nào nói ra với cô:
Bách Thảo, anh cũng thích em.
Cho nên xin em, đừng bị thương, xin em hãy nguyên vẹn trở về.
o0o
Tại cung thể thao.
Đồng hồ thời gian ngừng lại. Khán giả toàn sân lo lắng nhìn lên nệm đấu màu xanh thẫm, tuyển thủ bị thương hình như đang cố vùng dậy, bác sĩ cầm túi cứu thương đã chạy đến.
"Bách Thảo..."
Nước mắt giàn giụa, trên khán đài Hiểu Huỳnh lao ra hàng lan can phía trước. Cô nhìn rất rõ, chiếc chân đó của ĐÌnh Nghi đá thẳng vào đầu gối phải Bách Thảo. Một sự cố tình thâm hiểm. Chắc chắn Đình Nghi cố tình.
Chưa bao giờ cô hận Đình Nghi đến thế.
Cô không thích Đình Nghi, ghét Đình Nghi, nhưng chưa bao giờ hận Đình Nghi. Rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể cố tình đá thẳng vào đầu gối đối thủ. Trong khi biết rõ đầu gối đó đang bị thương.
Bách Thảo...
Bách Thảo sao rồi...
Tại sao đến giờ Bách Thảo vẫn chưa thể ngồi dậy, nước mắt tuôn như mưa, tay nắm chặt lan can, cô đã khóc không thành tiếng, cả người run bần bật.
Nếu đầu gối Bách Thảo từ nay bị tàn phế, không thể thi đấu được nữa.
Cô thề, quyết không tha cho Đình Nghi.
"... Tôi có thể..."
Sau khi Sơ Nguyên cấp cứu xong, cố nén cơn đau và cảm giác buồn nôn, lảo đảo đứng lên, Bách Thảo dùng chân trái làm trụ chịu sức mạnh của toàn thân, đau đớn khiến cô không nhìn rõ mặt trọng tài nữa, môi run run nói:
"... Tôi có thể... tiếp tục thi đấu... ".
Nhìn tuyển thủ sắc mặt tái nhợt, đứng cũng khó khăn, trọng tài từ chối nói: " Cô đã không còn khả năng tiếp tục thi đấu ".
"... Tôi có thể "'.
Đẩy tay Sơ Nguyên chìa ra đỡ, ngực Bách Thảo phập phồng dữ dội, mặc dù vẫn đau, răng đánh lập cập, cô kiên quyết nói với trọng tài:
"... Xin ông... cho tiếp tục thi đấu... đầu tôi hoàng toàn tỉnh táo... cơ thể tôi mặc dù bị thương nhưng không nghiêm trọng đến mức phải từ bỏ thi đấu..."
"Nhưng cô...", trọng tài hoài nghi
Âm thanh như tiếng xương vỡ vừa rồi ông ta nghe rất rõ, ông không tin có người vẫn có thể thi đấu trong tình trạng như vậy. Nhưng nhìn vẻ gan góc của tuyển thủ, trọng tài cũng không muốn để cô đoạn tuyệt với chiến thắng. Vậy là ông nghiêm túc nhìn Sơ Nguyên, bác sĩ của đội hỏi:
" Anh thấy thế nào?"
"..."
Căng thẳng nhìn Sơ Nguyên, ánh mắt Bách Thảo da diết khẩn cầu. Sơ Nguyên cau mày, anh có thể nhận ra, cú đá vừa rồi của Đình Nghi gây cho đầu gối Bách Thảo một đòn chí mạng thế nào, cô hoàn toàn không thích hợp tiếp tục thi đấu
Nhưng, anh cũng nhận thấy.
ánh mắt cầu cứu của cô, anh hiếu, quyết tâm tiếp tục thi đấu của cô mãnh liệt thế nào...
Trong cung thể thao, ánh đèn vẫn sáng như ban ngày.
Chính trong lúc khán giả toàn sân đang tiếc trận chung kết phải dừng lại vì chấn thương bất ngờ của Bách Thảo, người ta lại kinh ngạc nhìn thấy, trọng tài chính sau khi thảo luận với mấy trọng tài biên, cuối cùng tuyên bố trận đấu tiếp tục.
Nhìn Bách Thảo lê chân phải bị trọng thương, khó nhọc tập tễnh đi đến trước mặt Đình Nghi, sắc mặt tái nhợt nhưng kiên cường, đấu tiếp...
Một khán giả đứng lên.
Mấy khán giả đứng lên.
Sau đó, mấy chục khán giả, cả trăm khán giả rồi cơ hồ tất cả khán giả trên khán đài đều đứng lên.
"Oa..."
Cung thể thao vang dội tiếng hoan hô, dường như mọi khán giả đều xúc động đứng lên cổ vũ cho Bách Thảo.
" Bách Thảo..."
Tay bịt chặt miệng, nước mắt loang lổ trên mặt, Hiểu Huỳnh nhìn Bách Thảo lại bắt đầu thi đấu. Cô nghe thấy tiếng A Nhân sau lưng đã chỉ huy toàn đội cổ động viên hét xé giọng:
" Bách Thảo... Cố lên..."
" Bách Thảo... Cố lên..."
Vội vàng lau nước mắt, đứng sát lan can trước hàng ghế đầu tiên trên khán đài, Hiểu Huỳnh dốc toàn lực, hướng về Bách Thảo giữa sân đấu, dõng dạc hô:
" Bách Thảo..."
"Cố lên..."
" Bách Thảo..."
"Cố lên..."
Trên bảng thời gian, bắt đầu tính giờ.
Còn không đến 1 phút 31 giây là kết thúc hiệp hai.
1 phút 30 giây
1 phút 28 giây
1 phút 29 giây
Tỷ số vẫn đóng khung ở con số 0:3
Cơ hồ không chút động lòng trước chấn thương của Bách Thảo, ánh mắt Đình Nghi vẫn lạnh lùng, vẫn hết lần này sang lần khác tấn công mé phải Bách Thảo.
Chiến thuật của cô là quan sát chân phải Bách Thảo.
Nếu Bách Thảo chỉ dùng chân trái, vậy thì chỉ có thể phòng thủ mà không có bất cứ cơ hội phản kích nào. Còn nếu Bách Thảo dám dùng chân phải, cô quyết không nương chân...
" Hây..."
Cao giọng hét lên, Đình Nghi tung cú đá ngang, một lần nữa tấn công đá vào đầu gối Bách Thảo. Không phải không khâm phục Thích Bách Thảo, nhưng lòng Đình Nghi đã trở nên lạnh giá. Đương nhiên cô biết cú đá trước của mình nặng bao nhiêu, nhưng Thích Bách Thảo vẫn có thể đứng lên, vẫn dám tranh giành với cô.
Vậy thì..
Hãy, đi, chết, đi.
"hây..."
Dưới ánh đèn chói mắt, cái chân đầy thù hận nhằm thẳng đầu gối chân phải Bách Thảo đá tới.
Nếu như lần trước có người còn tưởng Đình Nghi không có ý.
Nhưng lần này.
Mọi khán giả trên sân bất chợt ngây ra, họ nhìn rất rõ, cú đá này của Đình Nghi cố tình nhằm vào đầu gối phải Bách Thảo vừa bị trọng thương.
"..."
Trên khán đài, đội cổ động viên của Đình Nghi cũng kinh ngạc ngồi ngây, tiếng cổ vũ như mắc trong cổ họng.
" Bịch..."
Như cùng một cách, dưới vô số ánh đèn đan xen trên vòm cung nhà thi đấu, chân Đình Nghi lại một lần nữa đá vào đầu gối phải Bách Thảo, âm thanh phát ra khiến khán giả rùng mình.
Nhắm mắt, Sơ Nguyên không dám nhìn tiếp.
tay anh nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay đã trắng bệch.
Tim co thắt như sắp nổ tung, anh không thể tha thứ cho mình, nếu Bách Thảo xảy ra chuyện gì, anh vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình.
Nhưng...
Chính trong tích tắt Đình Nghi đá về phía đầu gối chân phải Bách Thảo.
" Hây..."
Dưới ánh sáng chói lóa, bách Thảo bạo phát một tiếng hô, khí thế như núi rung đất chuyển, hướng vào ĐÌnh Nghi đá ra chân thứ hai.
Trên ghế huấn luyện viên, Thẩm Ninh giật mình kinh ngạc.
Mắt lóe sáng.
Không kiềm nổi khẽ kêu.
Lẽ nào...
Hoàn toàn là không thể tưởng tượng, không thể tin nổi. Trong chớp mắt, tất cả khán giả trong nhà thi đấu như bị đóng băng, mọi người trố mắt sững sờ nhìn sự việc xảy ra.
Chính trong tích tắt Đình Nghi đá trúng đầu gối phải Bách Thảo...
Không khí như bị khuấy đảo trên không, Bách Thảo xoay người đá cú song phi thứ hai, hướng vào ngực Đình Nghi.
Đầu gối đau như nứt toác.
Trong luồng sáng choáng ngợp, bách Thảo biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, cô không thể tiếp tục gắng gượng hơn nữa, cô không thể trụ đến hiệp ba. Vả lại, cô biết chỉ cần cô tấn công bằng chân phải, Đình Nghi nhất định lại đá vào đầu gối cô, chỉ cần đá trúng đầu gối, sẽ là lúc ĐÌnh Nghi đắc ý nhất.
Cũng chính là...
Cơ hội duy nhất của cô.
"Hây..."
Trong lúc cơn đau choáng váng đến suýt ngã, Bách Thảo đã dùng đầu gối chân phải chặn đòn tấn công của Đình Nghi, chân trái theo sát, hướng vào ngực Đình Nghị đá ra. Giống như một cảnh phim quay chậm, Đình Nghi kinh ngạc từ từ ngẩng đầu, thảng thốt nhìn cái chân đang nhằm ngực mình đá tới...
Dốc toàn lực...
Sắc mặt tái trắng, chân trái Bách Thảo hướng vào ngực Đình Nghi đá mạnh.
tay nắm chặt thành lan can
Ngực nặng trĩu tức thở, Hiểu Huỳnh đăm đăm nhìn chân Bách Thảo đá về phía Đình Nghi, thét xé giọng nhưng không ra tiếng:
"Trúng đi..."
Ông trời làm sao nghe thấy tiếng hô của Hiểu Huỳnh. Chính lúc mũi chân Bách Thảo cách ngực Đình Nghi chỉ một tấc, Đình Nghi tái mặt dốc hết sức trong tích tắt vạn phần nguy hiểm may mắn tránh được.
Mặc dù khoảng cách chỉ một tấc.
Nhưng tấc đó.
Đã là cơ hội cuối cùng của Bách Thảo.
Nhìn mũi chân Bách Thảo chỉ cách ngực mình một tấc, ĐÌnh Nghi đột nhiên lóe ra ý nghĩ, đây có lẽ lần cuối cùng cô nhìn thấy Bách Thảo trên sàn đấu.
Tuy nhiên...
Đình Nghi đã nhầm.
" Hây..."
Xoáy người vọt lên không rơi xuống, Bách Thảo thét to, đá ra cú thứ ba trong toàn phong tam liên đả trứ danh của mình. CÔ vẫn còn chân phải. Cho dù đầu gối của nó đã đau tê dại, cho dù đau đớn ngất xỉu, cô cũng không bận lòng, cho dù từ nay không đi lại được cô cũng không bận lòng.
Cô vẫn còn cú thứ ba trong toàn phong tam liên đả của mình.
Như trái núi ép xuống, chân phải hướng vào đầu Đình Nghi đạp tới.
...
...
"... điều này còn xem trong lòng em cái gì quan trọng nhất..."
...
...
Quan trọng nhất chính là thi đấu.
Một khi đã đứng trên sàn đấu, lúc trận đấu đã bắt đầu, phải dốc toàn lực đánh thật tốt. Vết thương đầu gối sẽ thế nào, lời hứa với Nhược Bạch liệu có giữ được hay không, trong thời khắc quyết định thắng bại này, hãy để cô quên tất cả.
Đứng trên sàn đấu.
Cái cô cần chính là thắng lợi.
Trên sàn đấu sáng chói ánh đèn.
Trong sự chấn động của khán giả toàn sân.
Tung người vọt lên cao, dùng hết sức mạnh cuối cùng trong cơ thể, Bách Thảo hét to, dùng chiếc chân phải đau tê dại như không phải chân mình, hướng vào đầu Đình Nghi đạp xuống.
...
...
"Bách Thảo..."
Nhắm mắt lại mở ra, Nhược Bạch chăm chú nhìn cô, chậm rãi và nghiêm trang nói:
"... Em là tất cả hy vọng của tôi ".
...
"Tôi hy vọng em có thể thay tôi tiếp tục thi đấu, đoạt chức vô địch, vô địch toàn quốc, vô địch thế giới ".
...
"... Lần này, tôi muốn em chiến thắng Đình Nghi".
Xếp chồng bát đĩa vào tủ, trong gió đêm đầu hạ, Nhược Bạch nói với cô.
...
...
"Hây..."'
Dùng chiếc chân phải đau tê dại, không biết rốt cuộc mình còn bao nhiêu sức lực, trong giây khắc đó, Bách Thảo vò chặt nắm đấm, hét lên, dùng tất cả sức mạnh tích tụ trong bảy năm qua, trên sàn đấu sáng chói...
Hướng vào Đình Nghi mắt kinh hoàng bất chợt mở to...
Đạp xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top