Thiếu nữ toàn phong 4: Tình yêu đích thực _Chương 31+32+33
Tủi thân dẩu môi, cuối cùng Hiểu Huỳnh không nói nữa.
Nhìn thấy vết đỏ trên trán Hiểu Huỳnh, Bách Thảo không đành lòng, rất muốn xoa cho cô. Lâu như vậy không gặp, cô cũng rất nhớ Hiểu Huỳnh, nghe Hiểu Huỳnh nói liến thoắng không thôi, cô cũng thấy rất vui.
"Không sao", thấy Bách thảo o lắng, Hiểu Huỳnh lấy tay xoa trán lườm Diệc Phong, "Anh ấy ghen đấy, thấy tớ yêu cậu như vậy, ghen đấy, hừ!"
"Được rồi, được rồi, tôi im!" nhìn Diệc Phong sầm mặt, Hiểu Huỳnh biết điều giơ hai tay đầu hàng, "Bách Thảo, thôi mặc tớ, cậu nói chuyện với Sơ Nguyên sư huynh đi. Hì hì, lần này đến đây được là nhờ Sơ Nguyên sư huynh đấy!".
***
Trong một căn phòng của nhà hàng Quảng Đông tại Mỹ. Trang trí còn đậm màu sắc dân tộc hơn các nhà hàng trong nước, khắp phòng toát lên một phong cách cổ điển lãng mạn, đèn lồng đỏ, bàn tròn giả gỗ trắc phủ khăn gấm hoa văn hình rồng, ghế bành mô phỏng kiểu đồ cổ thời Minh, nệm tựa lưng hình tròn bằng lụa đỏ.
Bên trái Bách Thảo là Hiểu Huỳnh.
Bên phải là Nhược Bạch.
Cách Nhược Bạch, thấy ánh mắt Bách Thảo hơi bất an nhìn lại, Sơ Nguyên dịu dàng mỉm cười với cô. Từ lúc gặp nhau sau lễ trao giải, Hiểu Huỳnh luôn túm lấy Bách Thảo nói chuyện, hai người chưa lúc nào có khôn gian riêng với nhau. Chỉ lúc Hiểu Huỳnh kêu lên đòi ăn, Sơ Nguyên mới hỏi ý kiến Bách Thảo, cuối cùng quyết định lựa chọn nhà hàng Quảng Đông với các món mang hương vị thanh nhạt.
"Bách Thảo, Sơ Nguyên sư huynh vì cậu mà bay đến Chicago đấy", thấy không khí giữa Bách Thảo và Sơ Nguyên dường như có vẻ khiên cưỡng, Hiểu Huỳnh chủ động lái câu chuyện.
"..."
Bách Thảo ngây người, nhìn về phía Sơ Nguyên.
"Cũng còn một số việc khác", yên lặng một lát, Sơ Nguyên dịu giọng giải thích, "... nhân tiện đến thôi".
"Làm gì có! Nếu là nhân tiện, sao còn mang cả em và Diệc Phong đi cùng? Sơ Nguyên sư huynh, huynh đến đây hoàn toàn là vì Bách Thảo!"
Hiểu Huỳnh sốt ruột.
Rõ ràng là một chuyện rất lãng mạn, Sơ Nguyên sư huynh muốn tạo cho Bách Thảo sự bất ngờ, bay vạn dặm đến Mỹ xem Bách Thảo thi đấu. Bách Thảo lại ngây người không hiểu, cũng không ngồi cùng Sơ Nguyên sư huynh, nhất định ngồi cùng Nhược Bạch sư huynh, bảo là phải chăm sóc gì đó cho Nhược Bạch phải chăm sóc gì đó cho Nhược Bạch sư huynh!
Kết quả, Bách Thảo chỉ chăm chăm la cho Nhược Bạch sư huynh thật!
Rót nước đưa tận tay Nhược Bạch, lấy thuốc cho Nhược Bạch, nếu không nhìn thấy Nhược Bạch sư huynh chẳng có gì khác thường, cô đã tưởng Nhược Bạch sư huynh bị ốm nặng nên Bách Thảo mới lo lắng như vậy.
Hình như có gì không đúng!
"... Sơ Nguyên sư huynh, cám ơn huynh."
Nhân vật nam chính bây giờ nên là Sơ Nguyên sư huynh mới phải!
"Sơ Nguyên sư huynh, cám ơn huynh."
Nghe thấy Hiểu Huỳnh nói vậy, Bách Thảo đỏ mặt, hơi bối rồi khẽ nói, không dám nhìn anh. Hiểu Huỳnh càng cuống, cám ơn gì cám ơn như thế quá khách sáo, đang định xen lời, cánh tay lại đau điếng, ngoái đầu nhìn Diệc Phong véo cô một cái.
"Thi đấu rất tốt", dịu dàng nhìn cô, Sơ Nguyên mỉm cười, "Trận đấu với Katou anh cũng xem, em bắt chước Kim Mẫn Châu rất thú vị, điệu bộ rất giống cô ta. Nhưng mắt em vẫn điềm tĩnh, nên vẫn kịp thời nắm cơ hội".
Ngượng chín mặt, Bách Thảo ngượng ngùng nói:
"Đó là chiến thuật do Nhược Bạch sư huynh đề ra, nếu không Katou luôn phòng thủ chặt như vậy, rất có thể trận đó em đã thua rồi."
Hiểu Huỳnh lườm cô.
Thật là chủ đề hay ho, câu chuyện lại bị Bách Thảo đưa về Nhược Bạch sư huynh. Ngẫm nghĩ, Hiểu Huỳnh không nén nổi liếc trộm Nhược Bạch, liệu có phải thời gian Bách Thảo và Nhược Bạch luôn ở riêng với nhau nên đã nảy sinh tình cảm đặc biệt gì đó không?
Nhưng...
Lại không giống.
Ngồi cạnh Bách Thảo, thần sắc Nhược Bạch sư huynh vẫn thản nhiên như thường, thậm chí cố ý lùi về phía sau để không gian nhiều hơn cho Bách Thảo và Sơ Nguyên sư huynh nói chuyện.
"Đúng", Sơ Nguyên mỉm cười nhìn Nhược Bạch, "Lúc đó hình như nghe thấy Nhược Bạch ở bên ngoài hô một tiếng 'Kim Mẫn Châu'".
"Vâng!", Bách Thảo vui sướng nói, "Nếu không, đúng là em không nghĩ ra cách gì phá vỡ sự điềm tĩnh của Katou".
"Trong cuộc thách đấu giữa các võ quán, trân đấu với Lâm Phong, cô cũng dùng chiến thuật tâm lí", Diệc Phong lơ đãng chen vào, "Trận đó hình như cũng là đối sách do Nhược Bạch nghĩ ra"
"Vâng!"
Mắt sáng lên, Bách Thảo nhìn Nhược Bạch trước sau vẫn lặng lẽ:
"Trận chung kết hôm nay cũng thế, chân của Keana quá dài, phạm vi tấn công rộng hơn em nhiều, Nhược Bạch sư huynh bảo..."
Thấy câu chuyện mãi vẫn xoay quanh Nhược Bạch, Hiểu Huỳnh bất lực thở dài. Lúc này cô phục vụ mang thức ăn lên, trong tay bê một âu lớn hình như là canh, đi đến giữa Nhược Bạch và Sơ Nguyên, Hiểu Huỳnh quyết tâm dùng món canh để kéo sự chú ý của mọi người ra khỏi Nhược Bạch, bất ngờ cao giọng hô:
"A...! Đây là...".
Giọng lanh lảnh của Hiểu Huỳnh quen hét trong nhà thi đấu, không ngờ khiến cô phục vụ tay đang bê âu canh giật mình run tay, nước canh nóng giãy khỏi âu bắn ra ngoài!
"Ôi...", Bách Thảo kinh hãi đứng bật dậy, dùng thân người che cho Nhược Bạch!
Ở bên kia.
Trong lúc âu canh nghiêng...
Sơ Nguyên nhanh như chớp ra tay, giữ lấy miệng âu! Nước canh nóng giãy trong âu nghiêng về phía anh, cuối cùng không bắn về phía Nhược Bạch, chỉ có phần lớn hắt lên cánh tay anh và một ít bắn lên lưng Bách Thảo.
"Ôi...!"
Hiểu Huỳnh tái mặt.
"Em thế nào?"
Không để ý vết bỏng trên tay mình, Sơ Nguyên vội nhìn Bách Thảo. Còn Bách Thảo vẫn đứng chắn Nhược Bạch, lưng xoay ra ngoài che chắn, hai cánh tay vòng quanh Nhược Bạch giống như gà mẹ bảo vệ gà con.
"Bỏ ra!"
Nói khẽ một tiếng, sắc mặt Nhược Bạch sa sầm.
Vừa rồi cô lao đến với sức mạnh như lúc tấn công trong thi đấu. Bị cô bất ngờ ôm chặt, anh nhất thời không thể vùng ra, nếu Sơ Nguyên không kịp ra tay, âu canh nóng giãy đó sẽ trút hết lên người cô...
Cúi đầu nhìn âu canh đã được đặt lên bàn.
Bách Thảo ngây người buông tay, lúc này mới cảm thấy nóng ran ở lưng. Đang định nói mình không sao, đột nhiên hoảng hốt nhìn thấy cánh tay phải sưng đỏ của Sơ Nguyên.
"Tay, tay huynh!"
Kéo cánh tay đang giấu đi của Sơ Nguyên, Bách Thảo hoảng sợ.
"Anh không sao", rút khỏi tay cô, Sơ Nguyên khẽ nhíu mày nói," Bách Thảo, em và Hiểu huỳnh ra nhà vệ sinh xem vết bỏng trên lưng em thế nào".
"Em..."
Bách Thảo đang định nói mình không sao, giọng Nhược Bạch lạnh lùng như ra lệnh vang lên:
"Hiểu Huỳnh, đi đi!"
Hiểu Huỳnh sợ hãi vội đứng lên, lập tức kéo Bách Thảo đi như đang phục tùng mệnh lệnh.
Do cách lần ao, nên vết bỏng ở lưng Bách Thảo không nghiêm trọng lắm, Hiểu Huỳnh thở phào, trở về bàn ăn. Cô phục vụ và chủ nhà hàng không ngừng xin lỗi, chỗ tay bỏng của Sơ Nguyên cũng nhanh chóng được xử lý.
Thời gian sau đó, không khí trên bàn ăn trở nên khác thường.
Sau khi biết vết bỏng trên lưng Bách Thảo không có vấn đề lớn, Nhược Bạch trở nên trầm ngâm, không nói nửa lời. Tay Sơ Nguyên cũng đã dược bôi thuốc, anh vẫn dịu dàng, nhưng rõ ràng ít nói hẳn.
Hiểu Huỳnh thầm thở than.
Nhìn Bách Thảo tinh thần bất an, ánh mắt bồn còn dừng trên bàn tay bị bỏng của Sơ Nguyên, lại hình như không biết nói gì, Hiểu Huỳnh bất lực lắc đầu, hít một hơi, cố làm bộ vui vẻ:
"Bách Thảo, cậu đã không sao vậy thì đưa tớ đi siêu thị một lát!"
Nhược Bạch và Sơ Nguyên đều không đồng ý, nói là tình hình trị an ở Chicago rất kém, ban đêm không an toàn. Còn Diệc Phong bảo, nếu muốn đi thì ngày mai tất cả cùng đi.
"Lúc đến em đã nhìn thấy rồi, siêu thị ngay gần đây, chỉ mấy bước chân, vả lại siêu thị chỗ nào cũng đầy người, chẳng có nguy hiểm gì đâu", Hiểu Huỳnh kéo Bách Thảo, phụng phịu nói, "Đằng nào em và Bách Thảo cũng ăn no rồi, coi như đi dạo sau bữa ăn, nhiều nhất cũng chỉ 40 phút sẽ quay về. Trước lúc đi, A Nhân, Bình Bình đã lên một danh sách các thứ cần mua, em và Bách Thảo cần nhanh chóng giải quyết để ngày mai có thể thoải mái đi chơi được!"
Qua cửa sổ nhà hàng.
Có thể nhìn thấy siêu thị lớn sáng rực ánh đèn ở ngã tư không xa, bất lực trước sự ương bướng và mè nheo của Hiểu Huỳnh, mọi người cuối cùng đành nhượng bộ.
***
"Bách Thảo, cậu sao thế?!"
Vừa ra khỏi nhà hàng, Hiểu Huỳnh nghiêm túc hỏi.
"Vừa rồi cậu đã làm tổn thương Sơ Nguyên sư huynh đấy, biết không?! Giông snhư hai người cùng rơi xuống nước, rốt cuộc cậu sẽ cứu ai trước, khi nước canh nóng bắn ra, sao cậu có thể lựa chọn Nhược Bạch sư huynh mà không phải là Sơ Nguyên sư huynh?!"
"..."
Chương 32:
Lòng Bách Thảo rối bời.
"Ấy, tớ không bảo là cậu không được bảo vệ Nhược Bạch sư huynh", băn khoăn lắc đầu, Hiểu Huỳnh nói, "Nhưng, lúc đó người đầu tên cậu nghĩ đến phải là Sơ Nguyên sư huynh mới đúng! Cậu xem, Nhược Bạch sư huynh chẳng sao, còn cả bàn tay Sơ Nguyên sư huynh đều bị bỏng, cậu thế này, Sơ Nguyên sư huynh sẽ buồn thê nào?"
Trên đường phố xa lạ tại nước Mỹ.
"Tớ..."
Đầu hoang mang, Bách Thảo thẫn thờ.
Cô cũng không biết lúc đó mình bị làm sao, đầu còn chưa kịp phản ứng, người đã lao đến che cho Nhược Bạch sư huynh. Khi nhìn thấy bàn tay Sơ Nguyên bị bỏng, cô... cô thực sự hoảng lạo không biết làm sao, muốn mở miệng, muốn giải thích, nhưng cứ ngồi ngây, không nói gì được.
"Cậu...", do dự một lát, Hiểu Huỳnh vẫn quyết định hỏi thẳng, "... dạo này ở cùng Nhược Bạch sư huynh đã xảy ra chyện gì?"
"..."
Bách Thảo thoáng ngẩn người.
"Có nghĩa là, thời gian này sớm chiều ở bên Nhược Bạch sư huynh, hai người... ôi da, không nảy sinh tình cảm đặc biệt chứ?"
"... Không!"
Má nóng bừng, Bách Thảo lắc đầu thật mạnh, vội vã nói:
"Không, chúng mình không có gì!"
"Ha ha!", cười khan hai tiếng, Hiểu Huỳnh như trút được gánh nặng, "Tớ đoán đúng mà. Sơ Nguyên sư huynh tốt với cậu thế, bệnh viện đâu dễ nghỉ phép mấy ngày, thế mà đã lập tức chạy sang Mỹ với cậu. Lát nữa quay về, cậu nên nói năng tử tế với huynh ấy. Nếu không nhìn thấy cậu luôn chăm sóc Nhược Bạch sư huynh, vừa rồi lại bảo vệ huynh ấy như vậy, Sơ Nguyên sư huynh sẽ rất buồn."
Bách Thảo cúi đầu cắn môi.
"Ừ!"
Cùng Hiểu Huỳnh đi qua ngã tư, đường phố ngập ánh đèn màu nhấp nháy, chầm chậm bước, lòng Bách Thảo vẫn thấp thỏm không yên. Mẩu giấy viết tên bệnh đó cô vẫn chưa kiọ tra là bệnh gì nhưng đã bị Nhược Bạch sư huynh thu mất.
Nhược Bạch sư huynh nói, anh chỉ bị cảm, lại thêm thiếu máu.
Nhưng, thời gian này, dù cô đã cố gắng chăm sóc, cố gắng để anh có thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sức khỏe anh vì thế cũng tốt hơn chút ít. Nhưng anh vẫn rấ gầy, môi có lúc trắng nhợt, người yếu ớt mỏng manh, khiến trong giấc ngủ cô cũng không thể yên tâm.
Đêm qua mơ thấy ác mộng.
Mồ hôi lạnh túa ra đầy người, cơn ác mộng khiến cô kinh hãi đến mức không thể ngủ tiếp. Nhịn không nổi, cô lén mở cửa phòng nhìn Nhược Bạch, muốn nhìn anh. Nhưng lại thấy, trong đêm khuya,dưới ánh đèn, Nhược Bạch sư huynh sắc mặt xanh xao, tay cầm kim chỉ, cúi đầu khâu từng mũi đôi giày thi đấu của cô.
Đó là đôi giày thể thao chuyên dụng.
Do thi đấu thường xuyên, lại thêm phát lực và tấn công mạnh nên tang giày có một số chỗ bị nứt. Nhưng cô đã đi quen, vừa mềm vừa khít chân, lại không bị tuột.
Đêm khuya, cô ngây người chăm chú nhìn anh khâu từng mũi. Không biết Nhược Bạch sư huynh đã khâu lại đôi giày đó bao nhiêu lần. Bởi vì mỗi lần, để giữ lại độ khít như cũ, anh lại cẩn thận tháo đường khâu cũ, khâu lại.
"Ôi chao, hình như lại đường!"
Gió thổi qua, khi Hiểu Huỳnh hốt hoảng bíu chặt tay cô, Bách Thảo mới bất thần tỉnh lại. Nhìn quanh, phát hiện cô và Hiểu Huỳnh không hiểu sao lại đi vào một con phố vắng vẻ tối tăm, không thấy ánh đèn màu nhấp nháy ở những cửa hàng lớn san sát bên phố.
Không có ánh trăng.
Sao rất thưa.
Con đường dài sâu hun hút mang một vẻ u ám, trong không khí thoảng mùi tanh tanh.
"Chẳng phải chúng mình đi siêu thị sao?"
Bách Thảo ngơ ngác quay đầu, cô vẫn nhớ siêu thị mà Hiểu Huỳnh định đi, ở ngay bên kia con phố có nhà hàng Quảng Đông, đi vài bước là đến, cho nên mới không nhìn đường, mặc chi Hiểu Huỳnh kéo đi. Bây giờ quay đầu, lại hoàn toàn không thấy bóng dáng siêu thị đó!
"... Tớ vốn định đi dạo, ngắm nghía xung quanh", không dám nói thật, Hiểu Huỳnh lắp bắp,"... bây giờ hình như lạc đường..."
Trước khi đến Chicago, cô đã lên mạng tra các tua du lịch, nghe nói gần nhà hàng Quảng Đông có một khu đèn đỏ. Trước đây trong vài bộ phim của Mỹ cô đã thấy cảnh những phụ nữ hở hang chặn đón khách qua đường, cô luôn muốn tận mắt chứng kiến một phen, nhất định sẽ rất thú vị! Nhưng biết là, mấy người đàn ông nhất định không đồng ý nên mới kéo Bách Thảo cùng đi. Nhân lúc Bách Thảo tâm trạng bất ổn, không nhìn đường, cô lén kéo Bách Thảo đi thám hiểm một chuyến, nhưng không tìm thấy khu đó, trái lại...
Càng đi càng thấy lạ.
Càng âm u.
Trong đầu bỗng nghĩ đến những cảnh kinh dị trong bộ phim Mỹ Đấu trí tội phạm trong gió đêm thoảng có mùi tanh, bên tai như đột nhiên xuất hiên ảo giác, nghe tiếng bước chân đáng sợ từ bốn phía truyền đến, Hiểu Huỳnh rùng mình, bíu chặt Bách Thảo, lắp bắp:
"Chúng... chúng mình mau về thôi."
Mặt lạnh, Bách Thảo đẩy Hiểu Huỳnh về sau, liền nhìn thấy trong ngõ tối ló ra mấy người đàn ông cao to như cột điện!
"*&&*@%%!"
"&&*#!"
"@*^%%*@!"
Mấy người Mỹ cả da trắng lẫn da đen cánh tay để trần, lộ ra những hình xăm của bang hội nào đó, người bốc mùi rượu nồng nặc, hình như vừa đánh nhau trở về, mắt đỏ ngầu điên loạn, cười sằng sặc, chòng chọc nhìn cô và Hiểu Huỳnh, mồm lè nhè những câu tục tĩu rồi từ từ vây quanh hai người.
"Cách... cách... cách..."
Sợ hãi răng va lập cập, Hiẻu Huỳnh run lảyẩy nấp ssau Bách Thảo. Chuyện này, chuyện này sao có thể, nhất định là ảo giác, hoặc những người đó chỉ là người qua đường, khong, không sợ, đây chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác, chỉ cần nhắm mắt, mở ra là ảo giác tan biến! Bách Thảo cũng hơi căng thẳng.
Lo lắng bảo vệ Hiểu Huỳnh, cô cụp mắt, hi vọng không có sự tiếp xúc ánh mắt khiến những người đó cảm thấy vô vị, từ đó có thể khiến tình thế trở nên không còn nguy hiểm nữa. Nhưng, tiếng cười sằng sặc của những kẻ đó càng lúc càng dâm loạn, những lời tục tĩu càng lúc càng khó nghe, tim Bách Thảo đập loạn, nhìn những bước chân ép lại càng gần hơn. Dưới ánh sáng ảm đạm, thậm chí có thẻ nhìn thấy những cây gậy sắt dính đầy máu tươi.
"Chạy mau!"
Một tay đẩy Hiểu Huỳnh về sau, Bách Thảo nghiến răng, lao về phía mắt xích thưa nhất của vòng vây đó! Chậy ra, chỉ cần thoát khỏi con ngổn này! Cô vẫn còn nhớ cách đây không xa là đường cái đông người qua lại!
"Ôi...!"
Bị Bách Thảo kéo chạy, Hiểu Huỳnh kinh sợ kêu thất thanh. Một tray bị Bách Thảo kéo, khi sắp thoát khỏi vòng vây lai bị bàn tay như móng vuốt túm lấy, có người từ đằng sau túm tóc cô, giật lại!
"Ôi...!"
Kêu gào thảm thiết, Hiểu Huỳnh bị một gã da đen dữ tợn tóm eo từ phía sau! Cô đá túi bụi, mùi mồ hôi khét lẹt lẫn mùi rượu xộc vào mũi cô, bàn tay kinh tởm mò lên người cô, Hiểu Huỳnh bật khóc cầu xin:
"Bỏ tôi ra...! Xin các người, bỏ tôi ta...!"
Tay vừa tuột, quay đâu nhìn thấy Hiểu Huỳnh lọt vào tay bọn người đó, Bách Thảo vống đã thoát được, kinh sợ lập tức quay trở lại!
"Hây...!"
Không do dự nhiều Bách Thảo tung người vọt lên, đập vào gã đang ôm eo Hiểu Huỳnh! Gã không kịp đề phòng, bị ngã ngửa về sau, Bách Thảo vội đẩy Hiểu Huỳnh đang khóc rũ rượi ra ngoài, mấy gã còn lại lập tức hét lên, xông vào cô!
"Hiểu Huỳnh, chạy mau!"
Vọt lên không đá xuống, Bách Tha vừa chống lại mấy người đó, vừa hét lên với Hiểu Huỳnh đang khóc ngoái lại:
"Chạy mau... gọi người đến...!"
Khiếp sợ rã rời, toàn thân ớn lạnh, nước măt skhiến cô không nhìn rõ, Hiểu Huỳnh vừa khóc vừa chạy ra phía đầu ngõ. Cô hận, hận mình nhát gan, nhìn Bách Thr bị bọn côn đồ tấn công, cô đã sợ nhũn người, không dám xông vào như Bách Thảo vừa rồi lao tới cứu cô!
Cô biết, mình nên chạy đi gị người đến cứu!
Nhưng nhìn Bách Thảo một mình đứng giữa bọn chúng, mà những kẻ đó lại bắt đầu dùng gậy sắt đánh Bách Thảo! Bách Thả...Bách Thảo... cô luống cuống không biết mình nên làm gì, cũng không thể bỏ mặc Bách Thảo mà chạy một mình!
"Chạy mau...!"
Vai trúng một gậy sắt, cảm giác đau rátgf nôt toàn thân, Bách nghiến răng nhẫn nhịn, tung người đuổi theo, đa vào gã da đen cao to tóm Hiểu Huỳnh lúc trước, hét xé giọng:
"Mau đi gọi người... định chết tất ở đây hả...?!"
Chính lúc cô đã vào gã cao to, gậy sắt và dây xích trong tay những gã khác nhất loạt quăng về phía cô, mặc dù đã cố tránh...
"Huỵch...!"
"Huỵch...!"
Nhưng lưng vẫn bị mấy vái gậy sắt đạp vào, đau tê dại như nứt toàn thân, loạng choạng lùi mấy bước, Bách Thảo cố nhịn, "ọe" một tiếng, máu từ miệng phun ra!
Trong ngụm máu đó...
Khóc nhũn người, Hiểu Huỳnh như tỉnh mộng, vừa khóc vừa chạy về phá đầu ngõ! Miệng gào thét kêu cứu, cô không biêt smình đã hét thế nào, cả đời chưa bao giờ cô sợ đến thế, chưa bao giờ ân hận đến thế!
Hiểu Huỳnh vừa khóc vừa chạy cuống cuồng!
Không biết hướng nào, chỉ biết chạy thục mạng, vừa chạy vừa hô, đến khi ánh dèn cảnh sát sáng lóa chiếu vào mắt cô! Vừa khóc vừa run, Hiểu Huỳnh dẫn cnảh sát én được con ngõ nhỏ như các mộng đó thì kinh hoàng nhìn thấy...
Chiếc gậy sát lóe ánh thép trong đêm!
Từ trên không giáng thẳng vào đầu gối Bách Thảo...
Chương 33:
Tùng Bách võ quán một tháng sau
Từ từ hạ chân trái xuống đất, thận trọng đứng lên, rồi dồn lực lên chân phải, Hiểu Huỳnh đỡ Bách Thảo tập đi từng bước trong phòng.
" Không sao, bỏ ra, để tớ thử tự đi "
Trán toát mồ hôi mỏng, Bách Thảo hít một hơi, khẽ đẩy Hiểu Huỳnh, bước chậm từng bước, tự đi mười mét đến cuối phòng, lại từ từ quay lại.
" Nhìn xem, tớ có thể đi được rồi "
Mồ hôi thấm lưng áo, Bách Thảo cố chịu cơn đau từ đầu gối lan ra, mỉm cười nói với Hiểu Huỳnh mặt đầy nước mắt
" Ừ, tốt quá "
Xúc động lau nước mắt, Hiểu Huỳnh vội đỡ Bách Thảo," Những cậu vẫn không nên một lúc đi nhiều như thế, thong thả thôi, Nhược Bạch sư huynh nói..."
" Hai người làm gì vậy "
Trong tay cầm lọ thuốc mỡ, Nhược Bạch đứng ở cửa, cau mày nhìn họ.
" Em, em..."
Hiểu Huỳnh sợ đến phát run, vội đỡ Bách Thảo ngồi xuống giường,. Nhược Bạch từng nghiêm túc dặn cô luôn canh chừng Bách Thảo, không được để Bách Thảo xuống giường đi lại, khi vết thương còn chưa lành.
"... ở trên giường quá lâu ", Bách Thảo lắp bắp giải thích, "... chân đã cứng đờ lên rồi, nên em bảo Hiểu Huỳnh..."
"Khi nào có thể luyện tập phục hồi tôi sẽ giúp em, bây giờ phải tuân thủ các bước, không được sốt ruột." Nghiêm mặt, Nhược Bạch để lọ thuốc mỡ trên bàn bên cạnh đầu giường, rồi ngồi xuống giường, kéo ống quần của Bách Thảo lên.
Nhẹ nhàng tháo lớp băng ở đầu gối.
Đầu gối vẫn hơi sưng
Trên đó vẫn có vết khâu sau khi phẫu thuật.
Nhược Bạch cau mày.
Dùng thìa gỗ, phết thuốc mỡ lên khắp đầu gối cô.
Nhìn cái chân phải bị thương của Bách Thảo, Hiểu Huỳnh cắn môi, nước mắt lại ứa ra không thể kiềm chế. Dù đã một tháng, cô vẫn không thể quên cảnh tượng kinh hoàng đó, chiếc gập sắt giáng xuống đầu gối Bách Thảo...
Cô không nhớ Diệc Phong, Sơ Nguyên, Nhược Bạch đã chạy đến như thế nào, chỉ nhớ trong phòng cấp cứu cô đã khóc không ra tiếng bên cạnh Bách Thảo, cuối cùng Bách Thảo bị thương khắp người lại phải động viên cô.
Sau khi kiểm tra tổng thể, bác sĩ nói, vết thương của Bách Thảo chủ yếu là vết thương phần mềm,, một thời gian là có thể hồi phục, chỉ có dây chằng đầu gối bên phải ít nhất phải mất ba tháng điều trị và phục hồi.
Ba tháng...
Nhìn Nhược Bạch cúi đầu bôi thuốc cho Bách Thảo, nhìn Bách Thảo lưng ướt đẫm mồ hôi do vừa tập đi, Hiểu Huynh buồn rầu, nước mắt lại lặng lẽ tuôn rơi. Ba tháng, cần thời gian ba tháng mới có thể đi lại bình thường, trong khi giải vô địch Taekwondo toàn quốc chỉ còn chưa đầy một tháng nữa.
" Em ra ngoài "
Trái tim đau nhói không dám nhìn tiếp, Hiểu Huỳnh gượng cười, cúi đầu chạy khỏi phòng.
Bách Thảo lo lắng nhìn theo bóng Hiểu Huỳnh. Từ khi cô bị thương đến nay, hầu như tối nào Hiểu Huỳnh cũng trăn trở khóc thầm ở giường bên.
" Đừng sốt ruột "
Cúi đầu, Nhược Bạch bôi từng lớp thuốc mỡ lên đầu gối cô. Bài thuốc này chính do anh đã tìm mấy vị danh y nổi tiếng, sau khi xác nhận có tác dụng tốt mới cho cô dùng.
" Dù bỏ lỡ Cúp thế giới lần này, vẫn còn Olympic hai năm sau ", dùng gạc băng lại cho cô, Nhược Bạch điềm tĩnh nói, "Có cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh, em mới có thể theo đuổi lâu dài sự nghiệp Taekwondo ".
" Nhưng, nhưng đúng là em cảm thấy đỡ nhiều rồi ", Bách Thảo nôn nóng, "... đầu gối em hoàn toàn không đau nữa, Thuốc mỡ của huynh tác dụng rất tốt, mấy hôm nay em thấy đầu gối ấm nóng rất dễ chịu, vừa rồi tập đi cũng không thấy..."
Nhìn ánh mắt trầm lặng nghiêm khắc của Nhược Bạch, Bách Thảo ngừng lại nói chữa:
"... Cũng chỉ hơi đau một chút "
" Bắt đầu từ bây giờ, trong vòng một tháng, việc tập luyện phục hồi của em chỉ có thể tiến hành ở bệnh viện hoặc dưới sự giúp đỡ của tôi ", xoa bóp bắp chân cho cô, Nhược Bạch hạ giọng, " Nghe không? "
"... Vâng "
0o0
Chiều muộn.
Hoàng hôn nhuộm hồng Tùng Bách võ quán.
Cúi đầu lầm lũi bước, Hiểu Huỳnh đá những viên sỏi trên đường.
Từ khi Bách Thảo bị thương, không khí của võ quán trở nên rất nặng nề, đệ tử ai nấy đều buồn thiu, bởi ai cũng hy vọng vào Bách Thảo. Hy vọng Bách Thảo có thể đạt được thứ hạng cao trong giải Taekwondo thế giới, nhưng bây giờ Bách Thảo ngay cả việc đi lại cũng khó khăn.
Sắp đến buổi tập tối...
Nhưng cô không muốn đi.
Để chăm sóc Bách Thảo, Nhược Bạch sư huynh đã giao cho Diệc Phòng phụ trách công việc huấn luyện trong võ quán. Cô không muốn tập tối, cũng không muốn gặp Diệc Phong.
" Này, ngơ ngẩn gì thế?"
Viên sỏi đá đi lại bị đá về, nghe thấy giọng nói lười biếng uể oải đó, Hiểu Huỳnh cau mặt, không nói năng gì liền quay người bỏ đi.
" Con bé này "
Hình như biết cô sẽ như thế, Diệc Phong một tay tóm vai cô, cau mày trách ;
" Thấy sư huynh mà không chào một tiếng, còn biết phép tắt gì không?"
Trong ánh hoàng hôn, Hiểu Huỳnh đưa ánh mắt buồn khổ liếc nhìn DIệc Phong một cái, anh vẫn mang vẻ uể oải và vô tâm đó.
" Chào sư huynh ", lễ phép cúi chào, cô lại cúi đầu quay người bỏ đi.
" Này, Phạm Hiểu Huỳnh, rốt cuộc cô làm sao?", ngơ ngác Diệc Phong lại túm vai cô," Suốt một thời gian, trông thấy là tránh, cứ như tôi là dịch bệnh ấy ".
Cúi đầu, Hiểu Huỳnh không nói không rằng.
Dường như thầm công nhận.
Nhìn cô một hồi, DIệc Phong thở dài nói:
" Đừng ngại, có gì cứ nói thẳng với tôi. Có phải cô đang có người khác nên muốn tránh tôi? "
"..."
Hiểu Huỳnh kinh ngạc nhìn anh.
" Có mới nới cũ ", ánh mắt hơi bất lực, DIệc Phong gõ vào đầu cô, " Cho dù vậy, tôi vẫn là sư huynh của cô, không được phép nhìn thấy là tránh, chẳng ra sao cả ".
Tủi thân ôm trán, mắt Hiểu Huỳnh ngấn nước nhìn anh:
" Không phải em có người khác. Em thích huynh, thật sự huynh là người đàn ông em thích nhất. Lúc đầu em cũng chưa thích huynh như vậy, nhưng về sau, càng ngày em càng thích huynh..."
Diệc Phong ngẩn người nhìn cô.
" Cho nên, em không nên cùng huynh, không nên chuyện trò với huỳnh, không nên gặp huynh", nước mắt lại trào ra, Hiểu Huỳnh khóc, nước mắt nước mũi ròng ròng, " Em phải trừng phạt bản thân. Trước khi cái chân của Bách Thảo khỏi hẳn, em không thể vui, em không thể mừng, không thể có bạn trai, em nhất định trừng phạt bản thân, chỉ có như vậy lòng em cảm thấy dễ chịu hơn ".
" Ngớ ngẩn "
Nhìn Hiểu Huỳnh mặt loang lổ nước mắt, lòng Diec Phòng se lại, bất giác giơ tay định quàng vai an ủi.
" Đừng chạm vào em "
Như con vật nhỏ hoảng hốt né tránh, Hiểu Huỳnh ngồi sụp xuống đường, khóc to.
" Bách Thảo bị thương nên mọi người đều buồn", thở dài, Diệc Phong ngồi bên cạnh cô, an ủi,"... nhưng đây la chuyện ngoài ý muốn, không nên nghĩ..."
" Không. Không phải. Đó không phải là chuyện ngoài ý muốn ", ra sức lắc đầu, Hiểu Huỳnh càng khóc to, "... không phải lạc đường, là do em có ý, là em kéo Bách Thảo đến cho vắng như vậy. Huynh có biết em định làm gì không, em muốn đi xem khu đèn đỏ, em cảm thấy rất tò mò. Cho nên, kéo Bách Thảo cùng đi, em biết Bách Thảo sẽ không từ chối, không tranh cãi với em, cái gì Bách Thảo cũng chiều em.."
"Đưa Bách Thảo đến chỗ nguy hiểm đó, em nghĩ, cho dù có kẻ xấu, Bách Thảo võ công lợi hại như vậy, nhất định có thể đánh được họ.", Hiểu Huỳnh vừa khóc vừa kể, " Huynh xem, em đã nghĩ đến khả năng có thể gặp nguy hiểm, nhưng vẫn kéo Bách Thảo đi "
Diệc Phong yên lặng nghe.
Từ lúc Bách Thảo bị thương đến giờ, Hiểu Huỳnh như biến thành một người khác, không nói không cười, suốt ngày ủ rũ, mắt đỏ hoe.
" Bọn chúng có năm người, trong tay lại có gậy sắt và dây xích", nước mắt lăn dài trên mặt, Hiểu Huỳnh vẫn khóc," Bách Thảo kéo em chạy, nhưng em quá sợ hãi nên không chạy nổi, bị bọn chúng túm được, Bách Thảo đành quay lại cứu em. Nhưng nhìn Bách Thảo đánh nhau với bọn chúng để cứu em, em lại... lại sợ nhũn tránh vào một chỗ mà khóc..."
" Diệc Phong..."
Run run cầm tay anh, Hiểu Huỳnh nghẹn giọng:
" Trước đây, em luôn cho rằng em là bạn tốt của Bách Thảo, là bạn tốt nhất, tốt nhất, nhưng nhìn Bách Thảo đánh nhau với bọn chúng, em lại chỉ biết núp vào một chỗ để khóc... em thật vô dụng... thật nhát gan... Diệc Phong... chính em đã làm liên lụy Bách Thảo, làm hại cậu ấy... em hận chính mình... hận muốn chết..."
"Sao em có thể nhát gan chứ? Em chỉ hơi lười luyện tập, cho nên thân thủ quá kém thôi," trở lại nắm bàn tay lạnh ngắt của cô, Diệc Phong nói đùa, " Cũng may em thông minh nhẫn nhịn, không xông vào làm vướng chân Bách Thảo, mà chạy như bay đi tìm cảnh sát, đúng không?"
Nước mắt vẫn chảy, Hiểu Huỳnh ngây người lắc đầu:
" Nếu em không kéo Bách Thảo đến đó, thì không xảy ra chuyện..."
" Được rồi, em sắp biến thành thím Tường Lâm đấy "
Kéo Hiểu Huỳnh đứng dậy, lấy tay lau nước mắt cho cô, DIệc Phong bất lực nói: "Em đừng quá lo, vết thương của Bách Thảo sẽ khỏi. Hơn nữa, Bách Thảo cũng không trách em, vẫn coi em là bạn tốt nhất ".
" Nhưng, còn chưa đầy một tháng nữa...", nước mắt lại tuôn, Hiểu Huỳnh rên rỉ," Vất vã lắm mới có cơ hội được cạnh tranh giành tư cách tham gia Cúp thế giới, em lại làm Bách Thảo bị thương không thi đấu được. Đúng, em biết, Bách Thảo vẫn coi em là bạn tốt, để khỏi làm em lo lắng, cậu ấy còn tỏ ra vui vẻ, hình như không đau tẹo nào, cũng không ảnh hưởng đến cuộc thi đấu sắp tới ".
" Em không xứng với Bách Thảo..."
" Òa " một tiếng, Hiểu Huỳnh lại khóc.
" Em đã làm Bách Thảo thảm hại như thế, cậu ấy vẫn còn lo cho em... em... Vậy nên, DIệc Phong, chúng ta chia tay thôi "
" Đúng, chúng ta chia tay "
Hít mạnh nước mũi, mắt vẫn ngấn nước, Hiểu Huỳnh can trường như chiến sĩ nhìn Diệc Phong nói
" Trước khi vết thương của Bách Thảo khỏi hẳn, trước khi Bách Thảo giành được cúp vàng thế giới, chúng ta hãy chia tay. Một ngày Bách Thảo chưa khỏe là một ngày em vẫn chưa thể vui. Em phải trừng phạt mình, chỉ như vậy lòng em mới dễ chịu ít nhiều ".
" Cô bé ngốc ".
Diệc Phong nhìn cô, không nói. Anh biết cô đang nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc.
" Chỉ có điều ", ánh mắt tội nghiệp nhìn anh, Hiểu Huỳnh nói giọng van lơn, " Chia tay rồi huynh đừng đi lại với cô gái khác được không?Đợi khi Bách Thảo giành được cúp vàng, em sẽ lại theo đuổi huynh.
" Ngốc ạ "
Sầm mặt, Diệc Phòng nhì cô, xẵng giọng:
" Chẳng lẽ cô tưởng tình cảm là thứ có thể gọi nó đến xua nó đi được sao?", nói rồi nghiến răng, sải bước bỏ đi, chỉ còn Hiểu Huynh một mình đứng lặng, lòng như vỡ thành từng mảnh nhỏ.
0o0
Đêm.
Nghe tiếng Hiểu Huynh trằn trọc mãi cuối cùng cũng ngủ thiếp, Bách Thảo lén trở dậy. Thay võ phục, lần tìm chiếc nạng ở đầu giường, khẽ khàng mở cửa, tập tễnh bước ra ngoài.
Trên trời có một vầng trăng khuyết.
Đóng cửa.
Bách Thảo chống nạng, lặng lẽ đi trong Tùng Bách võ quán. Tiếng lá cây bên đường xào xạc, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng văng vẳng trong gió, đi qua sân, xuyên qua vạt rừng nhỏ, phía trước là phòng tập tối om.
Đi trên hành lang trải mành trúc.
Kéo cánh cửa giấy.
Luồng khí quen thuộc phả đến, tay chống nạng, Bách Thảo ngây người đứng lặng mấy giây, ra nước ngoài thi đấu, rồi lại bị thương, tính ra đã gần hai tháng không đến đây.
Bật đèn, phòng tập sáng trưng, dựng nạng cạnh tường, tập tễnh đi đến giữa phòng.
Hít một hơi thật sâu.
Trọng lượng toàn thân dần dần chia đều hai bên chân, cảm giác đau buốt dội lên từ đầu gối chân phải, cô hít một hơi, cố chịu đựng, chờ cơn đau dịu đi. Sau đó, nắm chặt nắm tay, dùng chân trái làm trụ, từ từ nâng chân phải...
Thu về.
Phát lực
" Ôi..."
Vừa phát chút lực mà đã đau như búa bổ, toàn thân toát mồ hôi, mắt nổ đom đóm, cả người nhũn ra ngã nhoài trên nệm. Thở dốc một hồi, cơn đau mới dịu đi, lại gắng gượng đứng lên, không dám đá bằng chân phải, đành từ từ chuyển chân phải làm trụ, dùng chân trái ra đòn.
Phù
Mặc dù đầu gối vẫn đau buốt nhưng đã dễ chịu hơn nhiều so với cơn đau kịch phát vừa rồi, Bách Thảo thở phào.
Chỉ còn chưa đầy một tháng là đến giải vô địch Taekwondo toàn quốc để lựa chọn người tham dự giải vô địch Taekwondo thế giới. Chân phải bị thương đi lại cũng khó thì biết thi đấu thế nào, cô sốt ruột đứng ngồi không yên, nhưng cô không hề thể hiện ra trước mặt mọi người.
Hiểu Huỳnh đêm ngày dằn vặt ân hận. Bệnh của Nhược Bạch sư huynh vẫn chưa khỏi hẳn, lại luôn bận rộn chăm sóc vết thương cho cô, rồi thức đêm nghiên cứu bài thuốc khiến mắt thâm quần. Sơ Nguyên sư huynh cũng xin phép nghỉ suốt để ở bên cô trong bệnh viện, giúp cô trị liệu và luyện tập phục hồi.
Sư phụ và Quang Nhã cũng đến thăm mấy lần, mang đủ loại thức ăn bổ dưỡng. Thậm chí Trịnh sư bá của Toàn Thắng võ quán cũng đến thăm. Các đệ tử của Tùng Bách võ quán đều lo lắng thu thập các bài thuốc hay, giúp cô sớm bình phục.
Cô rất cảm kích.
Nhưng không biết làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn.
Cho nên càng bất an.
Cô muốn nhanh chóng bình phục, nhất định phải tham gia giải vô địch toàn quốc, đánh thật tốt, giành giải quán quân, nhất định phải giành giải quán quân. Chỉ có như vậy mới có tư cách tham gia giải vô địch thế giới, mới có thể làm vui lòng những người quan tâm đến mình.
Nén nỗi bất an trong lòng, khó khăn đứng dậy, Bách Thảo cố nghĩ cách giải quyết. Hiện giờ, chân phải chỉ có thể dùng để chống,, hy vọng phát lực tấn công rất mong manh.
Nhất định phải tăng cường khả năng tấn công của chân trái.
" Hây..."
Dồn lực vào chân trái đá thẳng
Do các bộ phận trên cơ thể có mối quan hệ với nhau nên cơn đau bùng lên đầu gối phải, mặt tối sầm, toát mồ hôi, ngồi sụp xuống nệm đầu, nhưng dù sao vẫn tốt, mức đau này cô vẫn còn chịu được.
Lối tấn công cường độ mạnh của cô sẽ bị hạn chế.
Hoặc là phải tự điều chỉnh thành phòng thủ phản kích. Nhưng như vậy, các thao tác nhất định phải càng linh hoạt, nghiến răng đứng lên, Bách Thảo bắt đầu thử di chuyển nhanh.
Mỗi lần dịch chuyển, dù rất nhỏ, đầu gối phải như bị hàng vạn con kiến cắn. Nhưng mức đau như thế vẫn chịu đựng được, Bách Thảo cắn răng, toát mồ hôi lạnh, chỉ cần quen được là ổn, quen rồi sẽ không thấy đau.
Một phút.
Một phút nữa.
Kim đồng hồ trên tường di chuyển như sên bò.
Khó khăn dịch chuyển bước chân, Bách Thảo ngẩng đầu nhìn kim đồng hồ chậm chạp như không chuyển động, mồ hôi lạnh toát ra, toàn thân buốt lạnh như ngâm trong nước đá, ít nhất phải đứng đủ ba hiệp chính phút mới được.
Cánh cửa giấy phòng tập " soạt " một tiếng mở ra.
" Sao lại ở đây?"
Giọng của Nhược Bạch giận dữ vang lên, Bách Thảo sợ run người, còn chưa kịp ngoái đầu, cả người đã ngã nhào trên nệm.
" Em... em "'
Hoảng hốt không biết nên làm gì, cô ngồi dậy, bất chấp đầu gối phải đau đớn vô chừng, vội tóm lấy cái có đầu tiên lóe ra trong đầu, lắp bắp nói:
"... Em khó ngủ, ra ngoài đi dạo. Em... em không tập, em chỉ đứng... đứng... "
" Bây giờ biết nói dối nữa hả?"
Mặt rắn đanh, Nhược Bạch tức giận đi đến, không giơ tay đỡ, chỉ lạnh lùng nhìn cô, dường như quá thất vọng.
"..."
Bách Thảo xấu hổ cúi đầu.
Bên ngoài cửa sổ một vầng trăng khuyết.
Đêm mùa thu thảng hoặc tiếng côn trùng.
" Huynh... sao huynh không ngủ?"
Sợ hãi cúi nhìn bàn chân Nhược Bạch, Bách thảo vội hỏi. Bây giờ đã gần 12 giờ đêm, bác sĩ dặn Nhược Bạch nhất định mỗi ngày phải tĩnh dưỡng ít nhất 12 tiếng đồng hồ. Tại sao lúc này anh lại ở đây?
"..."
Nhược Bạch lạnh lùng nhìn cô.
Từ phòng anh có thể nhìn thấy phòng tập. Khi đèn phòng đột nhiên sáng, anh đã đoán ra đó là ai.
"... Em đi đây, huynh cũng về nghỉ đi " nặng nề đứng lên khỏi tấm nệm, Bách Thảo bồn chồn nhìn anh, do dự một lát, nôn nóng hỏi,: "... Huynh có uống thuốc đúng giờ không? Tại sao dạo này huynh lại gầy đi?Ngày mai em đi bệnh viện kiểm tra lại, huynh cũng đi khám luôn thể, được không?"
Gần đây Nhược Bạch rất gầy.
Không chỉ một lần cô muốn cùng anh đi bệnh viện kiểm tra, nhưng lần nào anh cũng lạnh mặt từ chối, trong khi cô bị thương lại không thể kéo anh đi.
" Đợi tôi về rồi, em sẽ quay lại phải không?", giọng nghiêm khắc, Nhược Bạch hình như không nghe thấy lời cô.
" Không đâu "
Bách Thảo vội lắc đầu.
" Vậy ngày mai ? Ngày kia?", anh chăm chăm nhìn cô, "Có phải chỉ cần không ai nhìn thấy là em lại lén luyện tập?"
"..."'
Bách Thảo ngây người.
"Trả lời đi ", Nhuoc Bạch nghiêm giọng, "... nếu dám nói dối..."
" Chân em đúng là không đau nữa", không dám nghe anh nói hết, Bách Thảo vội nói, " vừa rồi em đã thử, chân phải dù tạm thời vẫn chưa thể phát lực nhưng làm trụ đỡ cũng không vấn đề. Cho nên em nghĩ, chỉ cần rèn luyện chân trái, để chân trái chịu trách nhiệm tấn công chủ yếu, tăng cường dịch chuyển từ tấn công toàn diện chuyển thành phòng thủ phản kích, thì có thể tham gia thi đấu.
" Bác sĩ đã nói, trong ba tháng không được hoạt động mạnh", Nhược Bạch sầm mặt," Nếu không, vết thương ở chân phải em sẽ nặng hơn, rất có thể không hồi phục hoàn toàn được ".
" Lời bác sĩ đâu phải hoàn toàn chính xác?Giống như... giống như có người bị bác sĩ nói cả đời phải sống cuộc sống thực vật, không thể tỉnh lại, nhưng họ vẫn tỉnh lại, vẫn sống rất tốt. Có người bị bác sĩ nói bệnh không thể chữa được, sắp chết đến nơi, nhưng vẫn sống rất lâu ".
Bách Thảo vội biện hộ.
" Cũng bị thương như nhau, nhưng sự hồi phục của mỗi người khác nhau, có người cần đến ba tháng, nhưng tố chất có thể em vốn rất tốt, em chỉ cần hai tháng, không, chỉ cần một tháng, là phục hồi hoàn toàn ".
" Không tin, huynh nhìn xem ".
Cố bước hai bước, Bách Thảo nghiến răng, dồn lực vào chân trái, xoáy người vọt lên.
" Hây..."
Cô hét to dùng chân phải đá ra.
" Phầng..."
Cơn đau kịch phát khiến cơ thể trên không hơi co lại, mắt tối sầm, răng nghiến chặt, dựa vào trực giác cơ thể...
" Phầng..."
Đá cú thứ 2
Đau đớn cứng người, toàn thân tê buốt như bị dìm trong nước băng. Cố vùng vẫy muốn dùng chân phải đá cú thứ ba, những cái chân đã đau đến tê dại, hoàn toàn không nghe cô điều khiển nữa...
" Bịch "
Từ trên không cơ thể cứng đờ, cô toát mồ hôi, rơi thẳng xuống. Mắt tối sầm, mồ hôi lạnh túa ra, lại gắng gượng ngồi dậy ngay, nghiến chặt răng, cô không để ngất đi. Trong ánh mắt đau đớn mơ hồ nhìn thấy bóng Nhược Bạch, cố nặn ra nụ cười, nói với anh:
" Huynh.. huynh xem, ngay cả toàn phong tam liên đả em cũng có thể...', lời chưa dứt, người đã bị tay ai ôm ngang.
Nhược Bạch cầm cái nạng lên để cạnh tường, mặt cau có, tắt đèn, bế cô ra ngoài.
Có làn gió đêm thổi đến.
Mảnh trăng khuyết vẫn lặng lẽ treo trên không.
"... Bỏ em xuống, em rất nặng", nghĩ đến sức khỏe Nhược Bạch, Bách Thảo bất chấp cơn đau nhức ở đầu gối, ngẩng đầu vội nói " Em có thể đi được, em..."
" Im ngay"
Lạnh lùng ngắt lời cô, Nhược Bạch càng ôm chặt hơn. Bóng cây dập dờn trong gió, tiếng côn trùng lúc mau lúc thưa, đi trên con đường nhỏ vắng vẻ trong vạt rung, lát sau, anh lạnh giọng nói:
" Quên Taekwondo đi "
" Cái gì?", cô kinh ngạc
" Trước khi chân em hồi phục hoàn toàn, hãy quên Taekwondo, quên thi đấu đi ", bóng cây xào xạc trên đầu, giọng bình thản, anh nói: " Cho dù bị lỡ giải vô địch thế giới lần này, vẫn còn lần sau. CHo dù phải từ bỏ Taekwondo, ít nhất em vẫn còn đôi chân khỏe mạnh. Sau khi thi đại học và dù tương lai có làm nghề gì, ít nhất chân em vẫn có thể chạy nhảy bình thường."
Hơi cúi đầu, giọng bình lặng:
" Điều này... quan trọng hơn tất cả ".
Ngây người nhìn anh, nỗi chua chát từ từ dâng lên trong lòng, môi run run, cô cố nói:
" Nhưng... nhưng... em muốn tham gia..."
Ngắt lời cô, Nhược Bạch vẫn lạnh lùng:
" Nếu em còn lén luyện tập, hãy rời khỏi Tùng Bách võ quán ngay".
Trong tay anh, người cô chợt cứng lại, mặt tái nhợt, kinh hãi nhìn anh:
" Sư huynh..."
" Em cứ thử xem tôi có làm thật không?", trong bóng cây dưới trăng, giọng Nhược Bạch văn bình lặng
Sững người nhìn anh, có thể nhìn thấy khuôn mặt rắn đanh, nghiêm khắc của anh, có thể cảm nhận được hơi thở giận dữ trong lồng ngực anh. Tim cô từ từ chìm xuống, mỗi lúc càng sâu. Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn ra, nhắm mắt, vùi đầu vào ngực anh, khóc thầm.
Ngực thấm đẫm nước mắt, âm ấm
Nhược Bạch tư lự cúi đầu, chỉ thấy mái tóc đen và tấm lưng mảnh khảnh run run của cô, tay anh càng siết chặt, lặng lẽ tiếp tục đi trên con đường nhỏ trong vạt rừng khuya.
o0o
Cũng trong đêm đó.
Trên trời vẫn vầng trăng khuyết ấy.
" A..."
Phòng tập của đội Taekwondo quốc gia, đèn sáng trưng, Đình Nghi hưng phấn hét một tiếng, xoáy người vọt lên, lên tiếp đá ba cú...
" Phập "
" Phập "
" Phập "
Nhẹ nhàng tiếp đất, mặt đã đầy mồ hôi, Đình Nghi vui vẻ chạy về phía ông ngoại ngồi mé phòng giọng hớn hở.
" Ông, cháu luyện được rồi. Toàn phong tam liên đả của Thích Bách Thảo thoạt nhìn có vẻ ghê gớm, thật ra luyện tập không khó, ông xem, cháu mới luyện chưa được nửa tháng đã làm chuẩn xác lại đỡ tốn lực hơn cô ta ".
" Tiểu Đình, ông đã nói, cháu là đứa có ngộ tính cao", Phương lão quán chủ vuốt râu cười," Về tư chất Taekwondo cũng chỉ có con bé Lý Ân Tú có thể bì với cháu ".
" Ông, ông lại động viên cháu ".
Cười vui vẻ, Đình Nghi nũng nịu vùi đầu vào vai ông, rồi mở nắp chai nước, uống từng ngụm nhỏ.
" Haha, không phải ông ngoại khen cháu, ngay cả Lý Ân Tú, cũng không có được vẻ tao nhã trong thi đấu như cháu ", Phương lão quán chủ cười khà khà nói, "Mẹ cháu năm xưa cũng thế, tư thế ra chân của mẹ cháu xứng đáng được coi là biểu diễn nghệ thuật "
ĐÌnh Nghi thẫn thờ một lát.
Cô vẫn nhớ, lúc cô còn rất nhỏ, những khi mẹ thi đấu đều đưa cô đi cùng. Tư thế ưu nhã duyên dáng của mẹ luôn thu hút mọi ánh mắt trên sàn, làm siêu lòng bao người hâm mộ Taekwondo trong và ngoài nước. Bây giờ, nhiều năm sau khi mẹ qua đời, vào ngày giỗ của mẹ hằng năm đều có không ít người hâm mộ năm xưa vẫn đặt hoa tươi trước mộ mẹ.
" Vậy tại sao..."", cau mày, Đình Nghi hỏi: ".. lần thi đấu ở trung tâm dạo trước, cháu lại thua Thích Bách Thảo, hơn nữa bây giờ Thích Bách Thảo lại nghiễm nhiên khí thế như bá chủ?" Đấu pháp của Thích Bách Thảo rõ ràng thô vụng như vậy.
" Đó là bởi sức mạnh của cô ta,", thong thả vuốt râu, Phương lão quán chủ trầm ngâm nói,: "' Băng ghi hình những trận đấu ở nước ngoài gần đây của cô ta, cháu đã xem chưa?"
" Xem rồi ạ "
"Lối đánh của cô ta, cháu có thể làm được không?"
" Có thể "
" Vậy tại sao cô ta có thể KO đối thủ, còn cháu chỉ được điểm?", Phương lão quân chủ hỏi.
"..."
" Lối đánh của cháu ưu nhã, tinh xác, duyên dáng, có thể đá trúng bộ phần ghi điểm của đối phương một cách nhẹ nhàng không tốn sức. Còn lối đánh của Bách Thảo lại có sức mạnh cực lớn, bạo phát trong chớp mắt. Đối thủ bị cháu đã trúng, có thể đứng lên tiếp tục thi đấu, còn đối thủ bị cô ta đá trúng không thể đứng lên", Phương lão quán chủ chậm rãi phân tích.
" Cho nên cô ta có thể trở thành " Nữ Hoàng KO "?" Đình Nghi nhíu mày.
" Đúng "
"... Vậy làm thế nào?"
" Trên cơ sở những ưu thế vốn có của cháu, nếu cộng thêm sức mạnh như cô ta, chắc chắn không có ai có thể là đối thủ của cháu, "Phương lão quán chủ mở túi để lên sàn," Bắt đầu từ hôm nay, hàng ngày khi luyện tập, cháu buộc cái này vào chân".
Đó là hai túi cát nặng trịch.
Đình Nghi cúi người nhấc thử, mỗi túi nặng tới gần 15 cân. Đem buộc lên hai cổ chân, thửnâng lên, quả thật ngay cả bước đi cũng khó.
" Ông ngoại, cháu muốn tập thêm một tiếng nữa", mỉm cười, cặp lông mày giãn ra, Đình Nghi phấn khởi nói," Ông về nghỉ trước, đừng đợi cháu ".
Trước cửa phòng tập rộng thênh thang.
Phương lão quán chủ quay đầu nhìn đứa cháu ngoại cần mẫn đá hết cú này đến cú khác với hai túi cát buộc trên cổ chân.
Phản ứng nhanh nhạy và tư chất của Đình Nghi không hề thua gì mẹ nó, chỉ do nó mồ côi mẹ từ sớm, lại bị con rể quá nuông chiều, thành ra có phần ương bướng, kiêu căng. Mấy lần thi đấu thất bại trước Lý Ân Tú càng khiến Đình Nghi thiếu tự tin, mới tham gia các chương trình giải trí, quảng cáo.
Sự xuất hiện của Thích Bách Thảo, đối với Đình Nghi không hẳn là một chuyện không hay. Lòng tự trọng bị tổn thương nên Đình Nghi đã lao vào luyện tập hăng hái chưa từng có.
Mặc dù ông không tán thành chuyện Đình Nghi trong lúc nóng nảy rời bỏ huấn luyện viên Thẩm Ninh bao năm khổ công bồi dưỡng, chuyển sang đầu quân cho đội tuyển quốc gia. Nhưng, có mục đích kiên định, dồn sức quyết tâm đạt được luôn là việc tốt.
0o0
Họa vô đơn chí
Bây giờ Hiểu Huỳnh mới hiểu sâu sắc ý nghĩa câu tục ngữ đó. Trong khi vết thương trên đầu gối Bách Thảo vẫn chưa khỏi, chưa thể triển khai luyện tập trở lại, mà giải vô địch toàn quốc đã cận kề,...
Nhược Bạch sư huynh đột nhiên đổ bệnh phải vào bệnh viện.
Đêm hôm trước, khi chiếc xe cứu thương hú còi đi vào Tùng Bách võ quán, Bách Thảo ngồi bật dậy trên giường, lao ra ngoài không kịp cảm nạng chống. Lúc đó cô còn tưởng Bách Thảo bị làm sao, kết quả người xảy ra chuyện lại là Nhược Bạch sư huynh.
là Diệc Phong gọi xe cấp cứu.
Nhuoc Bạch sư huynh được đưa lên xe cấp cứu đến bệnh viện trong tình trạng ngất xỉu. Sau khi cấp cứu thoát khỏi nguy hiểm, trong phòng bệnh, Diec Phòng cho biết, gần đây Nhược Bạch sư huynh liên tục sốt nhẹ vào buổi tối, anh đã khuyên nên đi bệnh viện khám, thậm chí xin nghỉ phép để đưa đi, nhưng Nhược Bạch một mực không chịu.
Ngồi im lặng bên giường bệnh.
Thấy Bách Thảo ngơ ngẩn ngồi cạnh giường Nhược Bạch, người thẫn thờ như mất hồn, Hiểu Huỳnh cũng không dám rời nửa bước, chỉ sợ Bách Thảo bị ngã hay có gì bất trắc. Về sau, bác sĩ gọi Sơ Nguyên và Diệc Phong đến phòng trực ban nói chuyện, Bách Thảo chống gậy lập tức đi theo, Diệc Phong sầm mặt ngăn lại, nói Nhược Bạch đã dặn, nhất định không được để Bách Thảo nghe thông báo của bác sĩ.
" Yên tâm, không có chuyện gì đâu "..
Nhìn cánh cửa phòng trực ban của bác sĩ đóng lại ngay trước mặt bách Thảo, Hiểu Huỳnh đành cố tỏ ra thoải mái an ủi cô: " Vừa rồi bác sĩ đã nói đấy thôi. Nhược Bạch sư huynh không bị nguy hiểm nữa, vài tiếng sau sẽ tỉnh. A ha, thể chất của huynh ấy tốt như vậy, là đại sư huynh của chúng ta, nhất định không có vấn đề gì lớn đâu ".
Mặt Bách Thảo trắng bệch.
Cô sững người nhìn cánh cửa đóng chặt, bên trong không một âm thanh lọt ra, một lúc sau, ngoái đầu, mắt long lanh nói:
" Hiểu Huỳnh, cậu giúp tớ..."'
" Nói đi "
"' Giúp tớ thăm dò bệnh tình của Nhược Bạch sư huynh...", bàn tay Bách Thảo lạnh ngắt túm chặt cô.
Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại, Nhược Bạch kiên quyết buộc Bách Thảo quay về khi cô định trực suốt đêm trong phòng anh. Trong võ quán, lúc nào Bách Thảo cũng than thở, Hiểu Huỳnh đành vận hết bản lĩnh, cuối cùng trong hai ngày đã thăm dò được bệnh tình của Nhược Bạch sư huynh
Nhưng...
Hiểu Huỳnh khổ sở nhăn nhó ngồi ngây bên con đường nhỏ, thực sự phải nói với Bách Thảo bệnh tình của Nhược Bạch sư huynh sao?
o0o
" Đừng cho cô ấy biết "
Trong phòng bệnh, chai nước truyền đều đều nhỏ giọt, sắc mặt nhợt nhạt, Nhược Bạch lặng lẽ nói với Sơ Nguyên đứng ở đầu giường.
" Sớm muộn cô ấy cũng biết ", Sơ Nguyên cau mày.
" Có thể giấu được bao lâu thì cứ giấu ", yếu ớt ho một hồi, Nhược Bạch nói " Sơ Nguyên, tôi cần anh, nếu cô ấy hỏi, anh cứ nói bệnh của tôi chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn'
" Lần này nhất định phải phẫu thuật", Sơ Nguyên không trả lời anh.
Nhược Bạch trầm tư hồi lâu, nói
" Được, tôi đồng ý phẫu thuật, chỉ có 1 yêu cầu, không nói bệnh của tôi cho Bách Thảo biết "
Phòng bệnh yên tĩnh
Cuối cùng Sơ Nguyên lắc đầu nói
"Phẫu thuật có nguy hiểm, tôi cho là nên để cô ấy biết. Nhược Bạch, anh rất hiểu vị trí của anh trong lòng Bách Thảo, một chuyện quan trọng như vậy, nếu giấu cô ấy..."
" Tôi chỉ là sư huynh cô ấy,"Nhuoc Bạch lạnh lùng nói, " VÕ quán có nhiều đệ tử như vậy, một mình Bách Thảo không biết cũng chẳng sao ".
" Nhược Bạch "
Nhìn vẻ dửng dưng xa cách của Nhược Bach, Sơ Nguyên ngây ra giây lát, sau đó chua chát mỉm cười, khẽ nói
" Có lẽ, cô ấy thích anh ".
Nhược Bạch cứng người.
Đăm đăm nhìn như không hiểu lời Sơ Nguyên
" Mặc dù những lời này tôi không nên nói ra" nỗi chau chát trong lòng cơ hồ khiến anh không thể nói tiếp, Sơ Nguyên cười nhạt, "Bách Thảo vốn ngốc nghếch, bởi lúc đầu tôi chăm sóc, cô ấy liền cảm kích tôi, nhầm tưởng đó là tình cảm đặc biệt, Nhược Bạch, tôi có thể nhìn ra, trong lòng cô ấy, anh là một người vô cùng quan trọng ".
" Anh nhầm rồi", Nhược Bạch khàn giọng," Lần đó, khi bắt canh nóng bắn ra, cô ấy bảo vệ tôi là bởi vì cho rằng tôi là người ốm, không có khả năng tự bảo vệ ".
" Đó là hành vi vô thức của cô ấy. Trong giờ phút nguy hiểm, người ta thường bảo vệ thứ quý nhất của mình ", Sơ Nguyên cười nhạt, lắc đầu, " Anh yên tâm, tôi không có ý chỉ trích ".
" Thực tế là tôi sai. Rõ ràng biết Bách Thảo vẫn mơ hồ, chưa biết tình cảm là gì, vậy mà lại nói với cô ấy tâm lý của mình, bảo cô ấy chấp nhận ", Sơ Nguyên lặng lẽ nói: "Biết rõ Bách Thảo ngốc, tôi lại ép cô ấy chấp nhận mình. Cho nên dù thích người khác hơn, cô ấy cũng không cho mình cơ hội khác, nhưng tôi vẫn làm như vậy ".
Cười đau khổ, Sơ Nguyên nói:
" Anh xem, tôi ích kỷ thế ".
" Sơ Nguyên' ", nhắm mắt, Nhược Bạch nói "Anh đã nhầm, Bách Thảo không thích tôi, đối với tôi đó chỉ là tình cảm sư huynh, hoặc do tập luyện nên chúng tôi thường ở bên nhau, những tình cảm đó vẫn là tình cảm huynh muội ".
" Anh thích cô ấy, không phải sao? "Sơ Nguyên chăm chú nhìn anh.
" Tôi thích hay không, không quan trọng ", ho nhẹ, môi trắng bệch, Nhược Bạch nói," Tính tôi lạnh lùng, máy móc, với cô ấy lại nghiêm khắc, dữ dằn. Còn anh dịu dàng, tinh tế có thể chăm sóc Bách Thảo tốt hơn, ở bên anh cô ấy sẽ vui hơn."
" Nhược Bạch..."
" Sơ Nguyên, tôi xin anh một việc", ngắt lời anh, Nhược Bạch nói
" Chuyện gì?"
" Nếu..." trán nhăn nhăn, giọng khàn khàn, Nhược Bách nói ".. nếu phẫu thuật có gì bất trắc,,, xin anh hãy trông chừng Bạch Thảo, trước khi vết thương khỏi hẳn, không để cô ấy tham gia bất cứ trận đấu nào ".
Sơ Nguyên yên lặng nghe.
" Còn nếu như, chân phải phục hồi tốt, Bách Thảo lại muốn tiếp tục thi đấu, có thể nhờ anh làm huấn luyện viên hoặc cùng tập với cô ấy không?, đăm đăm nhìn Sơ Nguyên, Nhược Bạch nói rất chậm như muốn xác nhận mọi lời nói của mình Sơ nguyên đều nghe thấy," Bách Thảo là tuyển thủ taekwondo xuất sắc, cô ấy có thể đạt đến đỉnh cao nhất. Nhờ anh, Sơ Nguyên. nếu tôi không sống được, xin anh, hãy giúp Bách Thảo ".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top