Chương 96
Chương 96
"Biện pháp gì?", Charles có chút tò mò.
Ninh Hữu cười một chút, biện pháp của cậu chính là đem hai con ác điểu trước đó chộp tới làm cu li.
Bạch Đan Phượng nghe thấy phương pháp này liền có chút không cho là đúng, hai con ác điểu kia đối với Ninh Hữu mà nói thì vũ lực không cao, đánh bại chúng nó không phải là việc khó gì, nhưng là muốn thuần phục chúng nó, để chúng nó nghe hiểu tiếng người đi mang xà tinh thảo ra thì quả thực là việc không có khả năng. Chẳng qua tuy rằng như thế, nàng vẫn không hề hai lời mà đi theo Ninh Hữu trở lại.
Chỉ là trên đường đi, bọn họ thấy được hai người quen, Kha Minh cùng Nguyệt Cầm, hơn nữa đều là sinh tử không biết.
Nhìn thấy tình trạng này, sắc mặt ba người đều không khỏi thay đổi.
"Cô ấy còn sống", Charles trước tiên đi kiểm tra hô hấp của bọn họ, phát hiện Nguyệt Cầm còn có một tia hơi thở, vội vàng uy cho nàng một lọ dược tề cứu mạng. Nguyệt Cầm chậm rãi chuyển tỉnh, sau khi nhìn đến bọn họ, cuống quít bắt lấy tay Charles, chịu đựng đau nhức trước ngực, có chút sợ hãi, "Có người đang tìm các ngươi, lúc trước ta mơ mơ màng màng nghe được hai người đó đang hỏi trượng phu của ta tung tích của Bạch tiểu thư, sau khi trượng phu của ta nói xong, bọn họ liền đem trượng phu của ta giết chết!"
"Bọn họ nhất định là muốn gây bất lợi đối với các ngươi, các ngươi nhất định phải cẩn thận."
Sắc mặt Bạch Đan Phượng trở nên cực kỳ khó coi, cười lạnh một tiếng, "Xem ra bọn họ đã tìm đến rồi."
Charles vốn dĩ muốn đề nghị mang theo Nguyệt Cầm cùng nhau đi, nhưng là Nguyệt Cầm lại sắc mặt tái nhợt trực tiếp cự tuyệt, nhìn thoáng qua thi thể của Kha Minh, ánh mắt phức tạp.
Bạch Đan Phượng trên dưới liếc mắt đánh giá Nguyệt Cầm một cái, "Vết thương trên người ngươi không phải là do trượng phu ngươi đánh đi?"
Nguyệt Cầm im lặng, cái phản ứng này của nàng tự nhiên đã chứng minh Bạch Đan Phượng phỏng đoán là chính xác. Bạch Đan Phượng không khỏi có một tia tức giận, "Gã đối xử với ngươi như vậy, ngươi thế nhưng còn muốn làm trâu làm ngựa cho gã?"
Thân thể Nguyệt Cầm run bần bật, lí nhí nói, "Chàng trước kia không phải như thế, chàng đã cứu ta, nếu không có chàng, ta lúc ấy cũng đã chết rồi."
Bạch Đan Phượng tức giận phất tay áo liền đi, Charles nhìn nhìn, cũng chỉ có thể lưu lại mấy bình dược tề chữa trị thân thể rồi đuổi theo. Ninh Hữu tuy rằng từ đầu đến cuối đều chưa từng nói chuyện, nhưng trong lòng đối với hai người kia cũng là cảm giác cực kỳ khó chịu, nghĩ như thế nào vẫn cứ không thoải mái. Cùng đó, cậu lại nghĩ tới chính mình và Kỳ Tĩnh, tuy rằng bản thân rất lợi hại, nhưng là cậu nhất định sẽ không động thủ với Kỳ Tĩnh! Mình nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc anh ấy! Tuyệt đối sẽ không để tình huống của hai người kia xuất hiện giữa hai bọn họ, Ninh Hữu ở trong lòng âm thầm nghĩ.
Chẳng qua, bọn họ đã lâu không có gặp mặt rồi. Tâm tình Ninh Hữu có chút hạ xuống, trong lòng chua xót lại buồn bực.
Bởi vì tiểu nhạc đệm trước đó, dọc theo đường đi không khí giữa ba người đều có chút áp lực, Charles thậm chí còn không dám tiến lên nói chuyện cùng Bạch Đan Phượng, hắn cảm thấy khí thế quanh thân Bạch Đan Phượng có chút sắc bén. Tới cuối cùng, vẫn là Bạch Đan Phượng đi tới, vuốt ve gương mặt hắn coi như an ủi, "Yên tâm, ta tất nhiên sẽ không giống như súc sinh kia, về sau, ta nhất định sẽ hảo hảo đối đãi với huynh."
Charles cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng là dưới sắc đẹp mê hoặc trong nháy mắt liền đem chút vấn đề này ném xa vạn dặm.
Ninh Hữu nhìn hai người lại lần nữa tú ân ái, tâm tình càng thêm không tốt, mặt không biểu tình vỗ vỗ bọn họ, "Đi rồi."
Trên mặt Charles có chút phát sốt, cảm thấy mình dưới loại tình huống này mà còn suy nghĩ những cái đó thì thật sự là có chút lỗi thời, lên tiếng, vội vàng đuổi kịp bước chân Ninh Hữu.
Ninh Hữu bay đến trên vách đá, hướng về phía tổ chim phía trước nhìn lại, sau đó liền phát hiện hai con điểu đều đang trong hôn mê, có chút kinh ngạc. Chẳng qua cậu cũng rất vừa lòng, vầy lại tránh được một phen công sức rồi.
Ấu điểu cùng đại điểu vừa tỉnh lại liền nhìn thấy nhân loại lúc trước có thù oán với chúng nó, tức khắc lông chim đều dựng cả lên, bay lên liền muốn công kích, kết quả mới vừa bay lên không đến mười centimet, liền trực tiếp vựng vựng hồ hồ ngã chúi đầu ở trên mặt đất.
Chờ chúng nó thật vất vả bảo trì cân bằng, liền nhìn thấy nhân loại đáng giận kia đang hướng về phía chúng nó lộ ra một hàm răng trắng.
Ninh Hữu ác ý lại cho hai con điểu kia thêm một chút kích thích, trực tiếp đem chúng làm cho lảo đảo một cái, xoay một vòng tròn rồi lại ngã xuống trên mặt đất. Vì phòng ngừa chúng nó thẹn quá thành giận mà không làm việc cho mình, Ninh Hữu chỉ làm một chút rồi liền thu tay lại. Lúc trước cậu muốn tìm hai con điểu này tới hỗ trợ chủ yếu là bởi vì hai con điểu này xem như đã có một tia linh trí, nếu mình dùng linh lực thì có thể câu thông với bọn chúng được. Xà từ trước đến nay đều sợ ác điểu, ác điểu này lại có thể bay, tự nhiên rất có tác dụng với nhiệm vụ này của bọn họ.
Hai con điểu ban đầu lúc phát hiện Ninh Hữu có thể giao lưu cùng với bọn chúng cũng là một trận ngạc nhiên, chẳng qua mới lạ một trận xong liền bắt đầu biểu đạt phẫn nộ đối với Ninh Hữu, nhưng cũng không phải là bởi vì lúc cướp đoạt ngũ lăng chi mà đánh chúng nó một trận, mà là vì nhét thanh lăng thảo vào trong miệng bọn chúng, cảm giác kia, quả thực là cả đời này cũng không muốn lại trải qua một lần nào nữa. Bởi vì cái này, hai con điểu lại làm quá lên với Ninh Hữu, cuối cùng bị Ninh Hữu dùng võ lực hoàn toàn trấn áp.
"Cô cô!" Mẹ nó, đại phôi đản!
Bị đánh đến trong mắt tràn đầy nước mắt một già một trẻ chỉ có thể ủy ủy khuất khuất bay đến cái động xà kia, không đợi bao lâu, hai con điểu kia liền ngậm hai gốc xà tinh thảo trở lại, trên móng vuốt còn bắt lấy hai con xà sắc thái sặc sỡ. Thời điểm Bạch Đan Phượng nhìn thấy xà tinh thảo kia đầu tiên là vui vẻ, chờ đến khi nhìn thấy đồ vật dưới móng vuốt của bọn chúng thì nháy mắt liền đem Charles xách trước người nàng, chắn trước tầm mắt mình.
Hai con điểu đem xà tinh thảo ném tới trên mặt Charles, sau đó liền trực tiếp bắt lấy con mồi của mình bay nhanh. Bọn chúng vốn dĩ muốn đem chỗ thảo này trực tiếp ném tới trên mặt Ninh Hữu cho hả giận, nhưng là bọn chúng không cái lá gan kia, chỉ có thể tìm tên trông có vẻ yếu nhất trong ba người mà xuống tay.
Ánh mắt Bạch Đan Phượng nhìn Ninh Hữu đều đã bắt đầu tỏa sáng, "Không thể tưởng được ngươi thế nhưng ngay cả động vật cũng có thể khu dụng được."
Ninh Hữu vô tình giải thích quá nhiều, trực tiếp đưa bọn họ đi đến mục tiêu kế tiếp, con đường đến xà động kia ngay cả đi cũng không đi.
Nhìn vài con xà ra ra vào vào trước mặt mình, hai người mai phục ở bên ngoài sơn động có chút nôn nóng, "Bọn họ sao lại còn chưa tới vậy?"
Thời gian trôi qua thực nhanh, suốt hai mươi ngày thời gian, tuy rằng biết có người đang tìm mình, nhưng là Bạch Đan Phượng cứ trong nhiều ngày như vậy mà ngay cả cái bóng của sát thủ cũng chưa thấy, tâm tình rất tốt. "Tiểu Hữu ngươi cũng thật đủ lợi hại, nhiều ngày như vậy mà bọn họ thế nhưng vẫn chưa tìm được chúng ta ha ha."
Bạch Đan Phượng biết rõ có năm sáu lần có người lộ ra tin tức tung tích của bọn họ, nhưng là cố tình tốc độ của bọn họ so với vài sát thủ kia thì nhanh hơn rất nhiều, chờ đến khi bọn chúng đuổi tới đây, mấy người Bạch Đan Phượng đã sớm ở trên đường đi đến mục tiêu tiếp theo rồi. Bạch Đan Phượng biết Ninh Hữu đối với những người đó tuyệt đối là đủ thắng không thua, nhưng cho dù là như thế, so với đem người đánh chết, nàng càng thích chơi đùa với bọn họ, tốt nhất là làm bọn họ tức chết thì càng tốt.
Mà trên thực tế, những sát thủ đó cũng xác thật bị bọn họ làm cho tức muốn chết, sau khi bẩm báo lại lên bề trên, dứt khoát lại điều thêm một vài người đến đây, bọn họ cũng không tin, nhiều người như vậy còn không bắt được ba người bọn họ?!
Công phu không phụ lòng người, rốt cuộc, sau khi bọn họ trải qua nhiều lần trăm cay ngàn đắng, cuối cùng đã tìm được ba người Ninh Hữu.
Nhóm sát thủ cười tàn nhẫn hai tiếng, trực tiếp đánh về phía mấy người Ninh Hữu, bên trên truyền mệnh lệnh xuống hơn nữa trong khoảng thời gian này đầy nghẹn khuất, nhóm sát thủ có thể nói là dùng hết toàn lực. Charles trực tiếp trốn ra phía sau Bạch Đan Phượng, Bạch Đan Phượng đem người bảo hộ tốt, chính mình cũng không dám lơ là, nghiêm túc đối phó những sát thủ đang lao tới.
Ninh Hữu vừa định bảo Charles ném ra một cái □□ ( tuy rằng cậu không cần, thuần túy chỉ là vì chơi vui), liền nhìn thấy Charles cứ như cô vợ nhỏ tránh ở phía sau Bạch Đan Phượng, túm vạt áo nàng chết sống không buông. Đã hai ba tháng không được gặp Kỳ Tĩnh nhà mình Ninh Hữu hoàn toàn nổi giận, trực tiếp dùng linh lực vây khốn những sát thủ đó, sau đó tóm được một tên liền bắt đầu dùng sức đánh. Chờ đến khi đem mọi người đánh xong một vòng, Ninh Hữu mới thoải mái.
Ở mười ngày cuối cùng, mấy người Ninh Hữu còn đụng phải ba lần sát thủ, đồng dạng đều bị bọn họ nhanh nhẹn giải quyết hết. Cùng với việc xử lý sát thủ, mấy người Ninh Hữu cũng không có thả lỏng tìm kiếm đối với các vật phẩm nhiệm vụ còn lại, tuy rằng vị trí của mấy thứ kia đều nguy hiểm một chút, nhưng là cũng may cuối cùng đều lấy được toàn bộ.
Cầm tổng cộng hai phần ba mươi lăm vật thiên tài địa bảo, ba người ra khỏi Hắc Nhai. Thời điểm đến lượt bọn họ giao vật phẩm nhiệm vụ lên, tất cả mọi người sợ ngây người, từ khi thí luyện thành lập đến bây giờ, trước nay đều chưa từng có một tổ người nào có thể đem ba mươi lăm vật tài liệu tập hợp đủ cả. Ninh Hữu đem đồ vật giao lên xong liền tìm một địa phương bắt đầu tu luyện, chờ đến khi kết thúc.
Một buổi trưa trôi qua, tất cả những người còn chưa đi lên đều bị coi là mất tư cách. Trải qua xem xét, Ninh Hữu và Charles đương nhiên là đạt được hai danh ngạch, Charles hưng phấn thiếu chút nữa là nhào tới gương mặt Ninh Hữu hun một ngụm.
"Gia chủ, đại tiểu thư bọn họ đã từ trong Hắc Nhai đi ra rồi, hơn nữa hai người kia còn lấy được hai danh ngạch đi thành Vô Danh."
Nghe thấy tin tức này Bạch Khánh giận không thể kiềm chế đem đồ vật trên bàn quét rơi đầy đất, "Tuyệt đối không thể để Tiểu nha đầu phiến tử kia thoát khỏi khống chế được!"
"Cô gia, gia chủ mời các ngươi qua thương lượng chuyện hôn lễ", một gã sai vặt đuổi tới, sấn đến trước mặt mấy người Charles còn chưa rời khỏi Hắc Nhai, trực tiếp chặn lại, mời nói.
"Tin tức của Bạch nhị thúc thật đúng là đủ linh thông", Bạch Đan Phượng không âm không dương châm chọc một câu. Gã sai vặt kia lại coi như mình cái gì cũng không nghe được, sau khi Charles gật đầu đáp ứng, liền lập tức chạy đi.
Trên đường đi đến Bạch gia, sắc mặt Charles vẫn luôn cực kỳ rối rắm.
Bạch Đan Phượng kỳ quái: "Làm sao vậy?"
Charles ngượng ngùng khụ một tiếng, "Tôi đang suy nghĩ chuyện hôn lễ."
Bạch Đan Phượng cười lạnh một tiếng, "Yên tâm, vì không để bị người khác mượn cớ, lão gia hỏa kia nhất định sẽ chuẩn bị cực kỳ đầy đủ hết. Chỉ cần huynh ta chịu đựng được, chúng ta liền có thể làm một cái nghi thức tuyệt đối long trọng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top