Chương 76


Chương 76

Thân mình Tấn Giang dừng một chút, "Chỉ có thể nói trực giác của anh không tồi thôi, anh cũng chưa từng tới nơi này, sao có thể nhớ kỹ cái gì được chứ?"

Ninh Hữu ảo não vỗ đầu, "Em dùng sai từ."

"Không có việc gì", Tấn Giang cười nói, "Tiếp theo chúng ta nên tìm người hỏi đường một chút, lát nữa đừng nói chuyện với anh nhé, xem anh thủ thế mà hành sự."

Hai người lại đi trong chốc lát, từ chỗ ngoặt xuất hiện một sĩ binh, Tấn Giang động tác nhanh chóng khống chế hắn, súng laser đặt trên cái gáy của hắn, thấp giọng uy hiếp, "Muốn mạng thì đừng phát ra tiếng!"

Binh lính bị khống chế hoảng sợ gật gật đầu.

"Gần đây chỗ bọn mày có bắt người nào vào không?"

Binh lính chần chờ một chút, tay cầm súng của Tấn Giang dùng một chút lực, làm hắn ta cảm giác được rõ ràng rõ ràng tồn tại của súng laser. Binh lính nhất thời luống cuống, lập tức đem tất cả những gì mà mình biết được nói không còn một mảnh.

"Đừng đừng! Đừng nổ súng! Tôi cái gì cũng nói cho cậu mà! Không phải cậu muốn biết có bắt người nào vào hay không sao?", Binh lính tạm dừng một chút, Tấn Giang lập tức không vui ấn thật mạnh lên cái gáy của hắn một chút.

"Có có! Hôm nay lúc buổi sáng có một người cả người đầy máu bị mang theo vào, đã bị nhốt ở cách đây không xa", binh lính vội vàng nói.

Tấn Giang gật gật đầu với Ninh Hữu, sau đó trầm giọng nói với binh lính, "Ở nơi nào? Nhanh mang tao qua đó ngay!"

Binh lính có chút do dự, cuối cùng vẫn là dưới sự uy hiếp của súng laser ở sau đầu, mang theo hai người Tấn Giang đi đến đó.

Ninh Hữu linh thức ngoại phóng, xác định vị trí của Thạch Hoằng Tuấn, phi thường rõ ràng đường mà binh lính hiện tại dẫn đi là chính xác. Chỉ là làm cậu cảm thấy có chút kỳ quái chính là, xung quanh anh trai cũng không có người nào trông coi cả, này hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường. Nếu bọn họ đã bắt Thạch Hoằng Tuấn vào, rõ ràng chính là thiết lập bẫy rập dụ bắt mình, vậy vì cái gì bên người anh ấy sẽ không có ai chứ? Chẳng lẽ thật là do mình suy nghĩ nhiều sao?

Ninh Hữu trong lòng kinh nghi bất định, trên mặt lại không lộ ra chút nào, bước chân theo sát binh lính cùng Tấn Giang.

"Ở ngay phía trước rồi", binh lính chỉ vào một cánh cửa phía trước, có chút khiếp đảm nói, "Tôi không thể đi vào được, nếu như bị người phát hiện tôi mang các người tiến vào, tôi khẳng định sẽ phải chịu xử phạt nghiêm trọng."

Tấn Giang cười nhạo một tiếng, trực tiếp ra một đòn nghiêm trọng cổ sau hắn ta, đem hắn đánh hôn mê bất tỉnh.

"Em trai, chúng ta đi vào thôi", Tấn Giang nói.

Ninh Hữu gật gật đầu, cẩn thận đi theo phía sau Tấn Giang. Tuy rằng trong linh thức của cậu vẫn không có phát hiện bên trong có động tĩnh gì, nhưng vì để ngừa vạn nhất, Ninh Hữu vẫn lên tinh thần hoàn toàn.

Tấn Giang một tay cầm súng laser, một tay khác thật cẩn thận mở cửa, mà ở một khắc khi hắn mở cửa ra, Tấn Giang lập tức lóe đi vào, biến mất khỏi tầm nhìn của Ninh Hữu, mà trong phòng lại là tràn ngập họng súng.

Ninh Hữu lạnh mặt nhìn một màn này.

Linh thức của cậu mất đi hiệu lực, nhiều người như vậy, cậu lại căn bản không có một tia phát hiện.

Điều này một loại khả năng là do có nguyên tố gì đó không biết che chắn linh thức của mình, mà một loại khả năng khác chính là —— có tu chân giả cao giai cố ý bảo vệ bọn họ.

Ánh mắt Ninh Hữu xuyên thấu qua họng súng rậm rạp kia, nhìn về phía một người tận cùng bên trong.

Người kia nhìn thấy Ninh Hữu nhìn lại đây, hơi cong cong khóe miệng lên với cậu, cười như không cười.

Hắn làm một cái thủ thế, mọi người đồng thời nổ súng về phía Ninh Hữu, tia năng lượng laser đánh vào vách tường kim loại tính chất cực kỳ cứng rắn, nóng chảy ra rất nhiều hố động rậm rạp. Ninh Hữu không có trì hoãn nhiều, lập tức vận chuyển linh lực trong thân thể, phòng hộ bên ngoài thân thể, sau đó tụ linh vào lòng bàn tay, ngọn lửa tinh thuần nháy mắt rơi vào trong đám người, đột nhiên nổ tung.

Những binh lính này đều đã được phòng ngự rất tốt, công kích của Ninh Hữu tuy rằng đối với bọn họ có tạo thành thương tổn nhất định, nhưng cũng không có ai mất đi năng lực hoạt động cả. Ninh Hữu cũng không chấp nhất điều này, mục đích cậu tới nơi này chỉ có một, đó chính là đem anh trai Thạch Hoằng Tuấn của mình mang về an toàn.

"Em trai, nhìn đây này", ngay tại thời điểm Ninh Hữu đang bận đối chiến với binh lính, thanh âm củaTấn Giang đột nhiên vang lên.

Ninh Hữu theo tiếng nói nhìn sang, liền nhìn thấy Tấn Giang đem súng laser để ở trên huyệt Thái Dương của Thạch Hoằng Tuấn, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười không sao cả.

"Em trai, nghe anh này, nếu em muốn đại ca không sao cả, thì ngoan ngoãn đừng nhúc nhích nữa, thúc thủ chịu trói đi."

Ninh Hữu cười lạnh, trở tay ném ra một ngọn chân hỏa tinh thuần, ngọn lửa kia khủng bố không thôi, trực tiếp đem người nọ nháy mắt đốt thành tro tàn. Bởi vì trường hợp này quá mức nghe rợn cả người, công kích vốn dày đặc lập tức xuất hiện tạm dừng, bọn lính đều theo bản năng lui về phía sau một bước. Ninh Hữu liền dọc theo khe hở mà bọn họ lưu lại đi qua.

"Ai?", Tấn Giang nghi hoặc, "Em trai sao em một chút cũng không kinh ngạc vậy?"

"Kinh ngạc cái gì?", Ninh Hữu lạnh giọng nói, "Kinh ngạc anh là chó săn của Addams đế quốc sao?"

Tấn Giang bĩu môi, đối với Ninh Hữu không có xuất hiện phản ứng trong dự kiến của hắn thì cảm giác cực kỳ thất vọng, "Em trai sao em có thể nói như vậy với anh Tấn được chứ, nếu anh Tấn không cao hứng một cái, trên tay không chắc chắn thì làm sao giờ."

Vừa nói, Tấn Giang còn hơi hơi ấn cò súng của mình một chút, phát tiếng bắt chước thanh âm súng laser vang lên.

Ninh Hữu cười khẽ, sắc mặt lại lạnh cực kỳ.

Tấn Giang không nhìn thấy được trường hợp mà mình muốn thấy, trong lòng cực kỳ không vui, hơn nữa biểu tình hiện tại của Ninh Hữu, làm Tấn Giang thẹn quá thành giận, trực tiếp ấn cò súng xuống, tia năng lượng laser từ họng súng vọt ra, chẳng qua lại không có xuyên thấu qua huyệt Thái Dương của Thạch Hoằng Tuấn, mà lại bị một tầng lá chắn nhìn không thấy quanh thân anh chặn lại.

Ninh Hữu vốn còn ôm một tia hy vọng đối với Tấn Giang lần này đã hoàn toàn hết hy vọng, ánh mắt lạnh băng bắn ra một ngọn lửa màu trắng nhỏ bằng hạt đậu về hướng hắn.

Tấn Giang buông tay, cà lơ phất phơ nhìn động tác của Ninh Hữu, không để bụng.

Chỉ là ngọn lửa kia mới vừa tiếp xúc đến góc áo của Tấn Giang, liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai lan tràn ra, chỉ trong một tức, nửa cánh tay của Tấn Giang đã hóa thành tro tàn.

Tấn Giang kêu thảm thiết một tiếng, chỉ kịp đưa một ánh mắt khiếp sợ cuồng nộ về phía người phía sau hắn, liền trực tiếp hóa thành tro tàn.

Bị ánh mắt của Tấn Giang quét tới trên mặt người nọ lại vẫn giếng cổ không gợn sóng, không chút nào bị tức giận cuồng bạo kia của Tấn Giang quấy nhiễu.

Năm phút đồng hồ qua đi, trong phòng cũng chỉ thừa lại Ninh Hữu, Thạch Hoằng Tuấn đang hôn mê cùng với người thần bí cười như không cười kia.

"Linh lực của ngươi chắc cũng dùng xong rồi đi", người nọ híp mắt, nhẹ giọng mở miệng.

Sắc mặt Ninh Hữu có chút tái nhợt, cường ngạnh chống nói, "Linh lực của ta đã dùng xong hay không, ngươi có thể thử xem."

"Chẳng qua, trước đó có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top