Chương 25
Tiếng mưa rơi nhỏ dần, ngoài phòng sắc trời dần tối.
Chu Cần Đồng động động lông mi, chóp mũi thoang thoảng ngửi được mùi hương thanh nhã, mở mắt ra ban đầu thấy tối tăm một mảng, mơ hồ cảm thấy có cái gì đắp trên eo. Đầu còn váng, nhất thời cảm thấy như lọt vào sương mù, không biết mình đang ở đâu.
Sau khi thích ứng được với ánh sáng trong phòng, Chu Cẩn Đồng mới phát hiện mình đang nằm trên giường, mà người bên cạnh đang nhắm mắt ngủ ngon đúng là Phó Trì. Giật mình tỉnh dậy, động tác quá mạnh khiến đầu càng thêm choáng vàng, người muốn ngã về đằng sau, thì sau lưng có thêm bàn tay chống đỡ, "Chị tỉnh rồi.", thanh âm khàn khàn của Phó Trì truyền đến.
Phó Trì ngồi dậy, chăn rớt xuống, lộ ra quần áo nhăn trên người, cúc áo cởi một nút, xương quai xanh như ẩn như hiện. Chu Cần Đồng nhìn thoáng qua rồi rời mắt, đỡ đầu, rõ ràng là đang ngồi trên ghế đọc sách cho hắn, như thế nào giờ lại ngủ ở trên giường, cùng hắn đắp một cái chăn.
"Ngủ ngon không?" Phó Trì thong thả ung dung đóng cúc áo trên, xốc chăn lên xuống giường bật đèn.
Không gian tối tăm bị lấp đầy bởi ánh sáng, Chu Cần Đồng theo phản xạ nhắm mắt, nghi hoặc nói: "Như thế nào chị lại ngủ rồi?"
Phó Trì lắc đầu, "Tôi cũng không biết, đàn chị đang đọc sách đột nhiên lại ngủ, có thể là học tập quá mệt mỏi rồi."
Đêm qua đích thực là cô có học bài đến khuya, nói mệt rã rời cũng là có khả năng. Lý do này Chu Cẩn Đồng tạm tin, từ trên giường bò dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, từng hạt mưa lớn đánh vào cửa, rồi chảy xuống, mắt có thể thấy được cây cối đều lung lay, bên ngoài gió rất lớn.
Chu Cẩn Đồng giơ tay nhìn thời gian, bị dọa cho nhảy dựng: "Đã 5 giờ rồi, chị ngủ lâu như vậy!" Cô nhớ rõ không sai, lúc tới Phó gia cùng lắm là 8 rưỡi, nghe xong khúc dương cầm, cùng Dung Mạn Lệ nói chuyện, rồi từ phòng Phó Minh Lâm ra gặp phải Phó Trì, nhiều nhất cũng là 9 giờ rưỡi, rồi sau đó lại tính thời gian cùng Phó Trì đọc sách....
Ngủ gần 8 tiếng!
Nhận thức này làm Chu Cẩn Đồng sợ hãi, thường ngày có ngủ gật cô cũng chỉ nhiều nhất ngủ nửa giờ, trước nay chưa từng ngủ nhiều như vậy, chẳng lẽ cô thiếu ngủ đến vậy? Không thể nghĩ nhiều nữa, hiện tại phải gấp rút về nhà, sợ Cố Cầm Nam ở nhà chờ gấp, nhưng người vừa đứng dậy, đầu liền choáng, cả người cũng chao đảo.
Phó Trì tay mắt nhanh lẹ đỡ lấy cô, quan tâm nói: "Đàn chị làm sao vậy, hay là bị tôi lây bệnh rồi."
Chu Cần Đồng nắm ống tay áo hắn giúp ổn định thân mình, đầu ngón tay trở nên trắng: "Không biết nữa, đầu hơi choáng."
"Khả năng là do ngủ nhiều quá rồi." Phó Trì suy đoán.
Chắc vậy đi. Chu Cẩn Đồng gật gật đầu, buông ống tay áo hắn ra, rồi đứng tại chỗ choáng váng một lúc lâu mới thấy ổn.
Phó Trì ngủ một giấc, đã bớt sốt đi, nhiệt độ cơ thể đã khôi phục bình thường, cả người tình thần không ít. Ngồi trên ghế nghỉ ngơi, tự cầm quần áo sạch sẽ đi tắm, khăn tắm xám bị hắn ném vào một bên sọt, bật nước bồn tắm, dòng nước ùng ục vang bên tai, Phó Trì nhẹ nhàng cười.
Thay quần áo ra tới, Phó Trì nhìn đến Chu Cần Đồng đang nhìn truyện cổ tích xuất thần, mở miệng hỏi: "Đang xem cái gì thế?"
Chu Cẩn Đồng ngẩng mặt, bị Phó Trì làm cho kinh ngạc một giây.
Phương Hội Thanh thường xuyên cùng cô nói Phó Trì là đẹp đến cơ nào, khiến nàng trải qua ngàn vạn soái ca vẫn phụng hắn làm nam thần. Nay xem đúng là thật sự, áo hoodie hồng nhạt không nửa phần làm nhạt làn da trắng, thậm chí còn làm nổi lên mấy phần, mặt mày tinh xảo không thua gì các tiểu thịt tươi lưu lượng, nốt ruồi lệ kia vẫn là nhất, luôn kinh diễm.
Đôi mắt Phó Trì là đẹp nhất, đen nhánh tỏa sáng, đuôi mắt hơi lên cao, lúc không cười nhìn vẫn thấy dịu ngoan.
Chu Cẩn Đồng vẫn luôn xem hắn là đàn em, hiện tại thấy hắn rất cao, cô ngồi phải đem đầu ngẩng cao mới thấy được cằm nhọn của hắn. Cô nhấp nhấp môi khô cứng, lặng yên thu hồi mắt, buông sách, nói, "Chị đi về trước."
"Tôi đưa chị về." Phó Trì thay quần áo chính là vì lý do này, bên ngoài mưa gió rất lớn, không yên tâm để cô trở về một mình.
"Không cần, em mới khỏi bệnh, đừng ra gió kẻo lại tái phát." Chu Cẩn Đồng trực tiếp cự tuyệt. Phó Trì không nghe theo, chấp nhất nói "Không thể, làm gì có chuyện con gái trở về một mình, tôi muốn đưa chị về."
Cuối cùng Chu Cẩn Đồng cũng không lay chuyển được hắn.
Phó Trì mở cửa, hai người cùng nhau đi ra ngoài, dưới lầu Dung Mạn Lệ nhìn thấy Chu Cẩn Đồng thì rất là kinh ngạc, mắt đảo trên người cô cùng Phó Trì mấy lần, mới hỏi: "Đồng Đồng, đã trễ thế này cháu còn chưa về?"
"Cháu không cẩn thận ngủ quên, thật xin lỗi dì Man Lệ." Chu Cẩn Đồng mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp tận ngực.
Dung Mạn Lệ không phải đang trách cô, buổi sáng Cố Cầm Nam đi cùng có nói rằng Chu Cẩn Đồng cùng bà đi trở về, hiện tại đột nhiên nhìn thấy cô đi ra, ít nhiều có chút giật mình. Ánh mắt bà dừng trên người Phó Trì, người đứng sau đang cười cười, vẻ mặt ôn hỏa "Đừng nhìn con, con cũng là tỉnh lại mới biết đàn chị vẫn còn ở đây."
Dung Mạn Lệ nói: "Đã trễ thế này rồi, Đồng Đồng ở lại ăn cơm trước đi, ăn xong dì bảo bác Cao đưa con về.:
"Không cần đâu ạ, con sợ mẹ lo lắng, nên về nhà ngay thì hơn ạ." Chu Cẩn Đồng từ chối ý tốt của bà.
Dung Mạn Lệ cũng không nói nhiều, bảo dì Trương gọi điện nói cho bác Cao, nhìn qua lại thấy Phó Trì cũng theo đi ra ngoài, bèn lạnh giọng ngăn cản: "Đồng Đồng là phải về nhà, đã trễ thế này lại còn bị bệnh con còn định đi đâu hả?"
Phó Trì đáp: "Con đưa đàn chị về."
Dung Man Lệ mày càng nhăn, không phải vì thái độ của hắn, mà là vì cách xưng hô làm bà không thoải mái, "Đồng Đồng là con của dì Cố, không cần xưng hô như người lạ, về sau gọi là chị Đồng Đồng đi."
Phó Trì trong mắt phiếm ánh quang, tươi cười rõ ràng, theo sau gọi: "Chị Đồng Đồng."
Chu Cẩn Đồng cảm thấy xẩu hổ, nghe hắn gọi đàn chị đã thành thói quen, nay một tiếng chị Đồng Đồng khiến nàng xấu hổ vô cùng.
Dung Mạn Lệ cười.
Bác Cao đem chiếc dù đen buổi sáng kia lại, đứng ở hành lang, thấy bọn họ ra tới thì đem dù hướng về mọi người, chính mình một đường dầm mưa đến bên cạnh xe. Bên ngoài lạnh lẽo, bên trong ấm áp, Chu Cẩn Đồng vừa ngồi xuống, trên người có thêm một chăn lông mỏng, Phó Trì nhẹ nhàng đem chăn lông giũ ra che trên người cô.
"Đừng để bị lạnh." Hắn nói.
"Cảm ơn. "
Buổi tối gió to hơn so với ban ngày, bác Cao lái xe tốc độ chậm đi không ít, cần gạt nước không ngừng đong đưa, Chu Cẩn Đồng ngẩn người nhìn. Phó Trì tựa lưng vào ghế ngồi, áo hoodie hơi mỏng cảm giác cọ đến người cô đến thảm lông, phảng phất còn có thể cảm giác được độ ấm, nghĩ nếu con đường này không có điểm cuối thì tốt rồi.
Đèn đường sáng lên, trong xe đèn không bật, Chu Cẩn Đồng nhìn cần gạt nước, đôi mắt chua xót, bèn nhắm lại.
Xe yên tĩnh, chỉ còn đan chéo tiếng hít thở, Phó Trì nghiêng đầu nhìn theo ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ xe đánh giá cô. Dung nhan trầm tĩnh dịu dàng, hai má thịt mềm mụp khiến cho người ta muốn véo vài cáo, môi anh đào phấn phấn giống như thạch trái cây.... Hắn tựa hồ từ lâu chưa ăn qua thạch trái cây.
Không biết cô có đang ngủ hay không, Phó Trì cũng không phải người nhát gan, chậm rãi tới gần, môi mỏng cọ qua tóc mai cô, rồi lại ngồi lại. Trái tim kinh hoàng đập bùm bùm, một tay hắn ấn trái tim, cố bình phục lại hơi thở.
Sau khi khôi phục bình thường, qua kính chiếu hậu nhìn thẳng vào bác Cao đang nhìn hắn.
Cửa hàng bán hoa.
Cố Cầm Nam sáng sớm trở về, mở cửa hàng hoa, một ngày buôn bán cũng không tồi, hơn nữa lại đang gần tiết thanh minh, có nhiều đơn yêu cầu hoa cúc, rồi bà theo lượng mà gọi bên cung ứng. Ngắt điện thoại nhìn ra bên ngoài, mưa ngày càng to, người còn không thấy về. Bà đi ra ngoài cửa hàng, thấy Chu Cẩn Đồng đang tiến đến.
Chiếc ô màu đen không che nổi ba người, Cố Cầm Nam mang chiếc ô cạnh cửa đi đến, đem Chu Cẩn Đồng đến dưới ô của mình. Đến cửa hàng bán hoa, bác Cao vẫn như cũ đứng ở bên ngoài cửa.
Cố Cầm Nam đi tìm khăn lông, nhìn đến Phó Trì cũng thấy thật kinh ngạc, quan tâm hỏi: "Bệnh của con đã tốt chưa?"
"Đã khá hơn nhiều ạ." Phó Trì cười nói, " Cảm ơn dì Cố đã quan tâm."
"Nên vậy." Cố Cầm Nam nói, "Đã trễ thế này chắc con còn chưa ăn cơm đi, vừa lúc dì mới làm cơm, con cùng Đồng Đồng đi lên nhà đi, cùng ăn cơm."
Bụng Phó Trì đúng lúc vang lên, khiến hắn quẫn bách, mặt đỏ bừng.
Cố Cầm Nam xoa xoa đầu hắn, bảo Chu Cẩn Đồng mang người đi lên.
Bà lại đi ra phía cửa, lần nữa mới bác Cao vào ngồi một lát, bác Cao vẫn như cũ từ chối, đứng ở cửa như tượng phật không nhúc nhích. Cố Cầm Nam cũng hết cách.
Chu Cần Đồng dẫn người đi lên, vén rèm lên, Phó Trì nhìn quanh, nhà rất nhỏ, khả năng chỉ lớn hơn phòng tắm của hắn vài lần, đồ vật rất nhiều, nhưng bày biện đều có trật tự, không có chút dư thừa nào.
Chiếc bàn vuông nhỏ trong phòng khách phía trên có bình hoa cúc trắng.
Chu Cẩn Đồng nói, "Em tùy tiện ngồi, chị vào bếp bưng thức ăn." rồi cất bước vào bếp. Trong bếp nồi sứ đang nấu canh cà chua trứng, mở nắp ra là mùi hương phát tán, cô múc hai chén canh bưng ra ngoài.
"Uống chút nước canh đi."
Phó Trì ngoan ngoãn tiếp nhận, canh cà chua với trứng phối màu rất đẹp, hồng thêm sắc vàng lại với màu xanh lá của hành, khơi gợi cảm giác thèm ăn của hắn.
Chu Cần Đồng lại mang ra một đĩa cá hấp, một đĩa rau xào, cùng cơm. Ở nhà cô ăn cơm tương đối đơn giản, so với bữa cơm yến tiếc nhà Phó Trì thì không là gì cả.
"Em ăn tạm đi."
"Không có việc gì, tôi không kén ăn."
Chu Cần Đồng cười cười: "Em không ăn rau thơm."
Phó Trì nhẹ chớp mắt, cố ý nói: "Chị kêu tôi ăn tôi liền ăn."
Chu Cẩn Đồng không thiếu đạo đức như vậy, cười cho qua. Phó Trì đúng thật là đói rồi, đồ ăn không thấy ăn, cơm lại ăn rất nhanh, ước chừng ăn được hai chén cơm, cô trứng mắt: "Dì Mạn Lệ cắt xén lương thực của ngươi à."
Tất nhiên là không có, bất quá bàn ăn Phó gia nhiều lễ nghi, ăn cơm đều có quy củ, đồ ăn cũng ở bàn lớn, lấy độ tinh xảo là chủ yếu, nhìn lạnh như băng. Đồ ăn nhà Chu Cẩn Đồng bất đồng, tràn đầy một mâm, nóng hôi hổi, hai người ngồi vây quanh ở bên nhau, âm thanh đũa va chạm chén đều trở nên phá lệ êm tai.
"Còn muốn ăn canh sao?" Chu Cẩn Đồng hỏi. Phó Trì ăn no, lắc đầu, "Tròn vo rồi này~"
Hắn tự chỉ vào bụng mình, kéo dài âm cuối.
Chu Cẩn Đồng cảm thấy hắn đang làm nũng.
Phó Trì buông đũa, mắc liếc đến bình hoa lúc, tùy ý hỏi: "Bó hoa cúc này để làm gì vậy?"
Chu Cẩn Đồng nghe vậy, mắt tối sầm xuống, "Không có gì, chính là tết Thanh Minh tới rồi, muốn tặng cho bố."
Phó Trì bừng tỉnh phát hiện, đích xác chưa từng gặp qua bố cô, Phó Khiêm trong miệng bác Chu. Thấy tâm tư nàng trầm thấp đi xuống, hắn thầm mắng chính mình lanh mồm lanh miệng, hỏi điều không nên hỏi. Ho nhẹ một tiếng, cố gắng vãn hồi, "Rất đẹp, chú nhất định sẽ thích."
Ăn xong, Phó Trì cũng không ở lại lâu.
Chu Cẩn Đồng đưa hắn ra cửa, trước khi đi còn tặng một đóa hoa hướng dương, màu sắc vàng chiếu rọi tâm hồn hắn. Phó Trì bước vào đêm tối vô tận, ánh sáng nhạt chiếu vào người, quang ảnh đan xen, bó hoa hướng dương trong tay dựa vào trước ngực, trở về đến xe, hắn mới mở miệng, "Bác đều đã thấy được."
Bác Cao nói thẳng: "Vâng."
Phó Trì nói: "Chúng tôi xứng đôi sao?"
Bác Chu nói: "Chu tiểu thư tuy là con gái của bạn phu nhân, nhưng gia thế không qua thích hợp."
Đoán được ông sẽ nói như vậy, Phó Trì lấy đồ vật trong túi quần, ném tới trước ngực tài xế.
[Nguyên bản: "Phó Trì lấy ra quần trong túi hắc tạp". Không biết là lấy ra cái gì???]
Bác Cao gật đầu: "Đã biết."
Phó Trì nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi chợp mắt, tay sờ lên bụng có chút phồng, đêm nay ăn có hơi nhiều.
Nhưng dù thế, đêm nay hắn vẫn sẽ ngủ ngon.
Rốt cuộc thì tất cả đều là hơi thở của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top