252Kiếm bạt nỗ trương
Ở trong mắt Lôi Vô Kiệt , Tiêu Sắt là một người chưa bao giờ yếu thế , cho dù đối mặt Thiên Diện Quỷ của Ám Hà quỷ dị khó lường , thậm chí nhị gia chủ Tô Tạ giết người như ngóe, hắn cũng không lùi bước . Nhưng lần này hắn nói rất nghiêm túc , nếu như ở lại cái thuyền này, người trên cả chiếc thuyền đều sẽ chết.
Cho nên ngay cả Lôi Vô Kiệt cũng bắt đầu hiếu kỳ, rốt cuộc Tiêu Lăng Trần nói gì với hắn, phía trước sẽ có địch nhân như thế nào .
Nhưng Mộc Xuân Phong cũng rất kiên định lắc đầu một cái: "Không, ta sẽ không cho có một người chết."
Tiêu Sắt khẽ cau mày, không nói gì.
"Hơn nữa." Mộc Xuân Phong dừng một chút, "Ngươi đã đáp ứng ta, giúp ta bắt được Thiết Lưu ly kia. Nếu như không có ngươi, rất khó được việc."
"Chuyện cho tới bây giờ, còn để ý bệnh của huynh trưởng ngươi?" Tiêu Sắt sâu kín hỏi.
"Chuyện liên quan đến truyền thừa của Mộc Gia ta , càng quan hệ đến danh dự của Mộc Giá ta . Không người nào có thể từ thương thuyền của Mộc giá ta cướp đồ, vô luận là hàng hóa hay là người. Điền chưởng quỹ!" Mộc Xuân Phong bỗng nhiên bỏ qua hình dáng công tử đạm nhã kia , tay vung lên, "Tế gia kỳ!"
Mộc Gia tổng cộng có hai mặt cờ , một mặt là thương kỳ, còn gọi là Phượng Hoàng Vu Phi kỳ. Một mặt thì là gia kỳ, phía trên chỉ có độc một chữ —— Mộc.
"Tuân lệnh." Điền Mạc Chi không biết từ chỗ nào lại xuất hiện hơi cúi đầu.
Đường Liên đi về phía trước: "Làm thế nào?"
"Mộc Gia có kiêu ngạo của Mộc gia , vậy ta liền nợ hắn phần ân tình này." Tiêu Sắt dừng một chút, "Ước chừng khoảng ba ngày tới, chúng ta cần giữ sức."
"Phía trước có tử chiến?" Tư Không Thiên Lạc hỏi.
Tiêu Sắt gật đầu: "Cửu tử nhất sanh."
"Ta có một cái ý nghĩ, ta muốn thử một chút." Đường Liên bỗng nhiên nói.
"Ngươi mới vừa vào đại tự tại cảnh, nếu như cưỡng ép vào Tiêu Diêu Thiên Cảnh, sẽ tẩu hỏa nhập ma." Tiêu Sắt nhẹ giọng nói.
Đường Liên thở dài: "Thật sự nếu đến lúc đó, cũng không có cách nào."
Tiêu Sắt ngửa đầu nhìn trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Lôi Vô Kiệt vuốt ve kiếm trong ngực , tựa hồ nghĩ tới điều gì.
Tư Không Thiên Lạc cắn môi một cái, muốn nói cái gì rồi lại không nói .
Hắn nhiều lần gặp hiểm cảnh, nhưng lần này không giống , biển rộng mênh mông, sẽ không có sư phụ tới cứu hắn, lần này, hắn chỉ có thể dựa vào mình.
Tiêu Sắt cúi đầu xuống, bỗng nhiên đi vào trong thuyền .
"Ngươi đi đâu?" Lôi Vô Kiệt hỏi.
"Ngươi tập võ, ta ngủ." Tiêu Sắt cũng không quay đầu lại.
Ba người bỗng nhiên đều nở nụ cười.
Liên tiếp qua ba ngày, ba ngày rất bình tĩnh, ngay cả Lôi Vô Kiệt cũng tỏ ra rất trầm mặc, chỉ lo tập kiếm. Tư Không Thiên Lạc thì phản phục cùng Đường Liên diễn võ, Đường Liên không dùng ám khí nữa nên không còn quyết thuật giết người mạnh nhất, nhưng từng chiêu từng thức lại càng lúc lộ vẻ phong độ, Tư Không Thiên Lạc mới vừa vào Tự Tại Địa Cảnh, thương pháp cũng như lột xác, tiến bộ thần tốc.
Tiêu Sắt một mực ngủ.
Mộc Xuân Phong nhìn Động Thiên Sơn trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Ba ngày sau, quả nhiên có hai chiếc thuyền chậm rãi xuất hiện ở trước mặt hắn. Hai chiếc thuyền giống như là cùng lúc xuất hiện, nhưng rất rõ ràng, chúng không phải là đi chung tới.
Bởi vì một chiếc thuộc phủ hải bình ở Cao Thành Bắc Ly , một chiếc thuộc Quốc Thông Phủ, những lâm hải châu phủ này đúng là có tư cách phái thuyền tới viễn hải tuần tra, nhưng rất hiếm thấy đi tới vùng sâu trong biển như vậy . Trên thuyền phủ quan Cao Thành , hải binh Đô đốc nhìn thuyền Quốc Thông Phủ , sâu kín nói: "Hắn cũng đến?"
Phụ tá sau lưng hắn cả người quần áo xám, lạnh nhạt nói: "Quốc Thông Phủ Tổng đốc là em họ của mẫu thân Bạch Vương điện hạ ."
"Xem ra không cần ta động thủ" Đô đốc đại nhân chậm giọng, mặc dù Tổng đốc đại nhân của bọn họ cùng vị Xích Vương điện hạ của Thiên Khải kia quan hệ cũng không tầm thường, nhưng mệnh lệnh này lúc nhận vô cùng miễn cưỡng , lúc nhận được tin một khắc kia Tổng đốc đại nhân mặt liền không vui.
"Sợ là hắn cũng muốn như vậy." Người nam nhân áo xám thở dài.
Quả nhiên sau khi thuyền của phủ quan Cao Thành chậm lại , thuyền của Quốc Thông Phủ cũng chậm lại, hai chiếc cơ hồ đi sóng vai, hơn nữa càng lúc càng gần.
Đô đốc đại nhân thở dài: "Chuyện này không dễ làm a."
Nam nhân áo xám cường điệu nói: "Nhất định phải làm."
Đô đốc đại nhân chỉ chiếc thương thuyền đối diện đang từ từ hướng thuyền của bọn họ, chỉ lá cờ phía trên nói: "Tiên sinh, ngươi biết đây là cờ gì không?"
Nam nhân áo xám ngẩng đầu lên, lẩm bẩm nói: "Thanh Châu Mộc Gia?"
"Rất rõ ràng, ngươi có được tin tức người kia muốn ngồi thuyền đi phía Đông Tam Xà Đảo , nhưng cũng không biết hắn ngồi lên một chiếc thuyền gì . Thanh Châu cửu thành, đơn độc tự trị, thượng vô châu phủ, thẳng tới Thiên Khải. Chỉ vì chín tòa thành trì đại biểu cả cái gia sản của Thiên Khải mà Mộc Gia Vân Gian thành trở thành phú hộ bậc nhất Thanh Châu , không phải bởi vì hắn có tiền nhất, mà là bởi vì hắn hiện tại là thủ lĩnh của thương hội. Chỉ cần hắn nguyện ý, ngươi có tin hay không sang năm người phủ Cao Thành sẽ có một nửa người trở thành lưu dân?" Đô đốc đại nhân thở dài, "Đánh không được."
(chú thích: chín thành ở Thanh Châu tự trị không cần châu phủ rải rác đến tận Thiên Khải Thành, nếu Mộc gia thích thì có thể khiến một nửa người ở Cao Thành trở thành người thất nghiệp) Anh Mộc này cũng bá không kém =)))
Mộc Xuân Phong đứng ở mũi thuyền, nhìn hai chiếc thuyền từ từ lái tới , nhưng không có ý né tránh , ánh mắt hắn kiên định: "Mặc dù ta rất không thích cầm thân phận đi áp người khác, nhưng phụ thân thường xuyên nói với ta, làm người giống như làm ăn vậy, có lúc muốn cho, có lúc, một bước đều không thể lui."
Lá cờ một chữ Mộc ở trong gió vù vù bay, Tiêu Sắt khẽ mỉm cười: "Hôm nay được gia chủ Thanh Châu Mộc Gia mời , đúng là đáng giá ."
"Có chuyện gì?" Lôi Vô Kiệt tò mò hỏi.
" Mộc Gia ta đã từng là phú hộ giàu nhất Thanh Châu , nhưng vào một đời tổ phụ kia của ta, bởi vì có kẻ gian làm hại nên gia đạo đều sụp đổ, nên phụ thân ta chỉ kinh doanh một gian dược phòng không rộng. Sau đó phụ thân ta đã phục hưng gia đạo, lại lần nữa trở thành nhà giàu nhất Thanh Châu Vân Gian thành , người lần nữa làm một mặt gia kỳ. Phượng Hoàng Vu Phi kỳ là lá cờ Mộc gia trăm năm qua, thế nhưng lá cờ độc chữ là do phụ thân mới làm. Ta rất ít treo, nhưng khi treo lên , thì dựa theo ý của phụ thân, liền chỉ có một nghĩa là."
"Có ý gì?" Lôi Vô Kiệt hỏi.
"Để cho người khác biết, chữ Mộc , viết như thế nào!" Mộc Xuân Phong bỗng nhiên rút Động Thiên Sơn bên hông, nước biển mãnh liệt, không nói ra được hào hứng vạn trượng.
Mọi người tại đây đều không khỏi sinh lòng bội phục, bởi vì gia chủ Mộc Gia , cùng với cả cái khí độ của Mộc gia .
"Rất gần." Nam tử áo xám chậm rãi nói.
Đô đốc đại nhân đưa tay đè trên trường đao ở bên hông , hiện tại mục tiêu còn rất xa, hắn dĩ nhiên không cần rút đao nghênh địch, hắn nếu rút đao, con thuyền kia có thể phát ra hiệu lệnh.
Đối với thuyền của Thanh Châu Mộc Gia tấn công? Đô đốc đại nhân cười khổ một cái: "Thật không cần cân nhắc hậu quả sao?"
Nam nhân áo xám trầm giọng nói: "Chết ở trên biển rộng mênh mông, ai nào biết là ta làm."
Đô đốc đại nhân nhìn quan thuyền Quốc Thông Phủ cách đó không xa một chút: "Hắn biết."
Nam tử áo xám trong ánh mắt thoáng qua một tia dữ tợn: "Cho nên ta cũng có thể nói là hắn làm."
Đô đốc đại nhân lắc đầu một cái: "Ta cùng Thanh Châu Mộc Phủ đã từng biết qua hắn , lấy phong cách làm việc hắn hiện tại, nếu như không phân rõ ai đúng ai sai, hắn sẽ để cho hai nhà ai cũng không sống nổi."
Nam tử áo xám nghe vậy do dự hồi lâu, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Giương cung."
"Cao Thành phủ sẽ vì điều này mà bỏ ra giá rất lớn." Đô đốc đại nhân trong lòng biết, sợ là đã không thuyết phục được đối phương.
"Sau khi chuyện thành công, thiên hạ cũng là của chúng ta, huống chi một cái phủ Cao Thành chứ ?" Nam tử áo xám ánh mắt kiên nghị, "Giương cung."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top