9
Những chùm sáng theo mật thất cơ quan mở ra chiếu rọi phảng phất nhìn không hết được phía trong bóng tối. Diệp An Thế chén rượu trong tay lắc lư khiến những khối đá chạm vào nhau âm thanh nối tiếp nhau, hắn đi đến mép giường bên cạnh cẩn thận chu đáo chạm lên khuân mặt đang ngủ say của Tiêu Sắt, mỏng manh quang sắc giống như đem Tiêu Sắt từ trong bóng tối nhẹ nhàng tách ra ngoài. Diệp An Thế duỗi ngón tay vuốt ve Tiêu Sắt chỗ đôi môi bị hôn đến nứt nẻ, sau đó hắn nhặt trong chén ra một khối đá lạnh mới rồi hắn mơn trớn vết thương trên người Tiêu Sắt.
Không chỉ là mơn trớn vết thương, còn có những cái ấn ký hôn gieo xuống khắp người, còn có hai điểm hồng trên ngực sưng đến đau mắt, đều bị Diệp An Thế dùng khối băng từng khối đá lạnh trườm qua, hắn xốc lên che chắn Tiêu Sắt phía dưới cái chăn tiếp tục nắm vuốt khối băng trượt xuống dưới, lối vào kia mẫn cảm cảm thấy hàn khí liền khẩn trương đến mấp máy.
- Đủ chưa?
Tiêu Sắt rốt cục cũng mở miệng khàn khàn giọng nói, trong giọng nói không có tức giận, lờ mờ chỉ là bộ dáng bình thường mọi ngày.
Diệp An Thế như không như có ném khối đá kia ném trở về trong ly thủy tinh, hơi mỉm cười nói
- Vừa rồi ta cùng Tiêu Vũ đối thoại ngươi cũng nghe thấy?
Biết rõ còn cố hỏi. Tiêu Sắt kỳ thực đã sớm tỉnh, đầu hắn đau muốn nứt tỉnh lại nghe thấy ngoài mật thất có tiếng nói chuyện, liền đi tới mật thất cạnh cửa cẩn thận nghe một lát, loáng thoáng nghe thấy Tiêu Vũ cùng Diệp An Thế nói Tiêu sùng bên này còn muốn mời Diệp An Thế nữa.
Tiêu Vũ cố ý thả ra tun tức Tiêu Sở Hà ở Thiên Ngoại Thiên, để cho Thiên Ngoại Thiên cùng Tiêu Sùng đánh nhau còn mình thì ngư ông đắc lợi, bởi vì lúc trước chặn giết Tiêu Sở Hà chính là Tiêu Sùng, nếu như Tiêu Sở Hà thật không chết, Tiêu Sùng nhất định sẽ không từ thủ đoạn tới giết hắn, biết rõ đây là nước cờ đầu tiên của Tiêu Vũ, Diệp An Thế lại đáp ứng sảng khoái.
Một trận soạt âm thanh giống như là khối đá rơi vào ly pha lê bên trên, hai người thanh âm dần dần nghe không rõ lắm, chỉ có thể thấy được có bệnh viện Thiên Khải, Tiêu Sắt đang chuẩn bị trở lại trên giường, đột nhiên lại nghe thấy Tiêu Vũ nhắc nhở Diệp An Thế đừng quên là ai hại chết Diệp Đỉnh Chi. Tiêu Sắt lắc đầu bất đắc dĩ cười cười không có kiên nhẫn nghe tiếp, mặt này mặt kia một thời gian, hắn cũng bắt đầu để ý miệng lưỡi đầy dối trả của hòa thượng rồi.
Nhớ tới Tiêu Vũ thành thật cùng Diệp An Thế nói đến tại Tiêu gia qua những năm này thế nào, Tiêu Sắt ngồi xuống cười ngáp một cái nói
- Xác thực không cẩn thận nghe được các ngươi huynh hữu đệ cung nói chuyện, bất quá ta không có hứng thú ngươi không cần khẩn trương.
- Thật sao?
Diệp An Thế tới gần Tiêu Sắt đột nhiên mở to hai mắt, đôi mắt của hắn kia nguyên bản hẹp dài lộ ra yêu nghiệt mắt nhỏ cũng thay đổi thành hình dạng thuần lương vô tội
- Ta còn tưởng rằng chí ít Tiêu lão bản sẽ đối với ta có cảm giác hứng thú, xem ra là tiểu tăng tự mình đa tình.
Sau đó Diệp An Thế nắm chặt tay Tiêu Sắt
- Ta chỉ là muốn nói cho ngươi, ta đối với ngươi là không có bí mật, còn người Tiêu Sắt thì thế nào đây?
Cánh môi Tiêu Sắt nhẹ trương giống như là chuẩn bị nói cái gì, cuối cùng lại không hề nói gì, thẳng đến khi điện thoại di động kêu lên Diệp An Thế mới buông hắn ra tay đi nghe điện thoại. Diệp An Thế nghe nội dung điện thoại đầu tiên là sửng sốt một chút, hắn nhìn về phía Tiêu Sắt ánh mắt có chút phức tạp, một lát mới quyết định đáp, để hắn tiến đến.
- Ngươi đợi ở chỗ này đừng đi ra.
Diệp An thế nghiêm mặt vội vàng trước khi đi hướng Tiêu Sắt căn dặn, Tiêu Sắt không trả lời.
Diệp An Thế ý thức được trước mắt khách không mời mà đến nhìn thấy mình lúc này nhướng mày, bất mãn nói
- Ngươi trông thấy ta nhăn lông mày cái gì, là cảm thấy ta đẹp trai hơn ngươi, không vui sao?
Tiêu Nguyệt Cáchnhưng không có bởi vì Diệp An Thế ngả ngớn ngôn ngữ mà tức giận, hắn lặp đi lặp lại dò xét Diệp An Thế gương mặt kia đáp
- Ngươi xác thực dáng dấp tuấn mỹ, rất giống cố nhân của ta hai phần.
Diệp An Thế cũng lười cùng Tiêu Nguyệt Cáchnói nhảm, thẳng vào chủ đề
- Cho nên Tiêu thúc thúc ngươi vì Thiên Khải đệ nhất mỹ nam tử ngàn dặm xa xôi đến Thiên Ngoại Thiên của ta là muốn làm gì?
Tiêu Nguyệt Cách nghe đến danh hiệu Thiên Khải đệ nhất mỹ nam tử sắc mặt nhìn có vẻ hơi khó chịu, danh hào này xuất phát từ Thiên Khải trứ danh làng chơi, hắn mặc dù biết vẫn là lần đầu nghe thấy có người ở trước mặt hắn nói ra, lạnh mặt nói
- Ta tất nhiên là đến mang người về.
- Cái này còn phải xem hắn có muốn hay không. Ta nghĩ ngài vẫn là nên về đi.
Diệp An Thế vung ống tay tăng bào trắng thuần làm động tác mời, Tiêu Nguyệt Cách cười lạnh một tiếng bỗng nhiên duỗi quyền hướng mặt Diệp An Thế đánh tới
- Sao? Ngươi hoài nghi ta cũng sẽ hại hắn?
Diệp An Thế thân ảnh nhanh lẹ lập tức né
- Chỉ bằng Tiêu thúc thúc một mình đến ta Thiên Ngoại Thiên tìm người, ta sẽ không chất vấn ngài có dụng tâm gì, bất quá ngài không có, không có nghĩa là người khác không có.
- Ngươi ngược lại là đang nhắc nhở ta suýt nữa quên mất thân phận của ngươi à? Đừng cho là ta không biết sau lưng ngươi là ai
Tiêu Nguyệt Cách thu quyền nắm chặt cả giận nói
- Việc của Tiêu gia ta ngươi cũng dám quản?
- Ngài sai rồi
Diệp An Thế chắp tay trước ngực lắc đầu mỉm cười nói
- Ta là hòa thượng, phía sau chỉ có Phật Đà.
- Sáng sớm đã ồn ào cái gì thế?
Chính là lúc giương cung bạt kiếm, một cái thanh âm quen thuộc đánh gãy bọn hắn, hai người nghe tiếng nhìn lên trên, Tiêu Sắt đứng ở đầu bậc thang nói, hắn rủ xuống mắt nhìn xuống ánh mắt có chút bễ nghễ
- Có để cho người khác đi ngủ hay không?
Tiêu Sắt bọc kiện áo ngủ tơ lụa liệu nước màu xanh, pha tạp màu đỏ từ chữ V cổ áo lộ ra, chiếc cổ trắng ngần còn có những vết tiêu ký dấu răng tím xanh. Tiêu Nguyệt Cách trông thấy bộ dáng này của Tiêu Sắt xong mặt càng lạnh hơn, nếu không phải Tiêu Sắt đi xuống thang lầu đi đến trước mặt hắn, cung kính một tiếng gọi thúc thúc, Tiêu Nguyệt Cách cũng sẽ cho là mình nhận lầm người.
Tiêu Sắt đáy mắt không có gì trông giống bộ dáng uể oải, hắn đi thẳng tới phòng ăn bàn dài trước tùy ý kéo một cái ghế, hô
- Mọi người đều đến ngồi a, đứng đấy nói chuyện nhiều mệt mỏi.
Diệp An Thế thấy Tiêu Sắt hào phóng thừa nhận thân phận của mình, cũng không tốt xen vào nữa, hắn kéo cửa ra ngoài né tránh nói
- Các ngươi thúc cháu cứ chậm rãi trò chuyện.
Tiêu Nguyệt Cách thế nhưng không có ý ngồi xuống, chỉ nhìn xem Tiêu Sắt bóng lưng đơn bạc. Tiêu Sắt cũng không nóng nảy cầm lên ấm trà rót cho mình chén hồng trà, lại cầm cái cái chén trống không chắt đầy, Tiêu Nguyệt Cách chần chờ một lát mới hô
- Sở Hà.
- Yêu thúc, ta bây giờ tên là Tiêu Sắt
Tiêu Sắt nâng chung trà lên thổi thổi, xem ra truyền ngôn người kia bệnh nặng là thật, nếu không Yêu thúc cũng sẽ không từ hải ngoại chạy đến.
- Yêu thúc có phải là vì đi đường một đêm không ngủ?
Tiêu Sắt trong lời nói dù quan tâm, ngữ khí nhưng lại không có cảm giác thân mật, ngồi nghỉ ngơi một chút đi.
- Sở Hà, phụ thân ngươi vẫn luôn hối hận vì quyết định này
Tiêu Nguyệt Cách đi đến bên cạnh Tiêu Sắt
- Cùng ta trở về đi.
- Vậy sao, như vậy phụ thân hắn có hay không nghĩ tới ta sẽ chết đâu?
Tiêu Sắt đem nước trà mới đưa cho Tiêu Nguyệt Cách, còn có tâm tình cười nói
- Ta đã chết qua một lần vào 5 năm trước rồi, các ngươi coi như ta chết thật đi.
- Ngươi không có trông thấy bộ dáng tam ca hắn nghe tin ngươi chết, đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, hắn vừa nghe được tin ngươi có khả năng còn sống, lập tức bảo ta đi tìm ngươi trở về
Tiêu Nguyệt Cách không có tiếp ly kia trà Tiêu Sắt đưa kia
- Cho dù hắn có ngàn sai vạn sai, hắn cũng là phụ thân ngươi.
Trông thấy Tiêu Sắt hồi lâu không đáp lời, Tiêu Nguyệt Cách lại nói
- Ngươi đang lo lắng cái gì, có ta đưa ngươi trở về, ta xem ai dám động vào ngươi.
- Không phải vấn đề này
Tiêu Sắt rốt cục mở miệng chậm rãi nói
- Liền xem như là vì bản án của Thất thúc, ta cũng sẽ trở về, chỉ là bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.
Tiêu Nguyệt Cách nhíu mày hỏi
- Vậy ngươi phải chờ tới lúc nào? Hôm nay nếu ta không mang ngươi đi, rất khó hướng phụ thân ngươi nói.
- Cho ta ba tháng, chỉ cần ta còn sống
Tiêu Sắt đối diện ánh mắt bên trên Tiêu Nguyệt Cách, kiên định nói
- Yêu thúc ngươi đi về trước đi.
- Được, ta tin tưởng ngươi.
Tiêu Nguyệt Cách bỗng dưng cười, hắn một bên quay người rời đi. Vừa đi vừa nói
- Bởi vì ngươi là Tiêu Sở Hà, đã nói tuyệt đối giữ lời, đợi đến ngày đó ta sẽ để cho toàn bộ Thiên Khải thành biết đã ngươi trở về.
- Bởi vì Thiên Khải mới là nhà của ngươi.
T
iêu Sắt đưa tay sờ vết cắn nhàn nhạt trên cổ. Mắt nhìn xa xăm, lẩm bẩm
- Nhà sao?
---- Hoàn -------
Fuu : ;; A ;; hình như truyện này là tác giả bị thanh trừng đợt ao3 rà soát truyện đam mỹ nên tác giả hoàn trong vội vàng. Bn hố đào xong mà k chịu lấp. Cơ 1 cái fanfic nên mình k nghĩ j nhiều. Cảm ơn các bạn đã theo đến chương cuối này <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top