4 ( H )
Cuối cùng Tiêu lão bản lại cởi hết, hắn ghét bỏ khẽ động chiếc thước mềm đang quấn trước ngực :
- Hòa thượng, ngươi muốn lấy số đo liền lấy đi, lề mề cái gì?
- Nếu không phải thí chủ một mực động, tiểu tăng đã sớm đo xong.
Diệp An Thế ở sau lưng khẽ cắn chặt vành tai nói nhỏ bên tai Tiêu Sắt, thước mềm cầm trong tay buông lỏng rồi lại nắm chặt mấy phần.
Sự đụng chạm lạnh lẽo khiến Tiêu Sắt hít vào một hơi, chỉ là loại trình độ này ma sát liền để hắn đầu vú mẫn cảm liền cứng rắn. Bây giờ coi như không cần dòng điện điều giáo, trước ngực hắn hai điểm nhô lên hơi bị kích thích liền không nhịn được muốn tìm người hoặc là đồ vật đến vuốt ve. Vì không cho Diệp An Thế nhìn ra dị thường phản ứng của hắn, Tiêu Sắt nghĩ trong đầu phải nói gì đó để phân tán sự chú ý :
- Dục Tú Phường quần áo từ định chế đến làm tốt khoảng ba tháng, hòa thượng ngươi sẽ không để cho ta ba tháng đều không mặc quần áo đi?
- Rõ ràng là Tiêu lão bản tự ngươi nói chỉ mặc quần áo do Dục Tú Phường may, làm sao lời nói lúc này giống như là ta cố ý không cho ngươi mặc quần áo.
Diệp An Thế ngắm thấy Tiêu Sắt có chút run run xương bả vai, đem thước mềm chuyển qua bên hông của Tiêu Sắt giống như là thật sự nghiêm túc đo đạc nói :
- Yên tâm, nơi này là Thiên Ngoại Thiên, trên đời ít có chuyện Thiên Ngoại Thiên làm không được.
- Nói đến đây thì ta chỉ biết là Thiên Ngoại Thiên hắc bang rất lớn, còn không biết hòa thượng ngươi ở bên trong làm chức vụ gì, hắc bang cũng cần siêu độ người chết sao?
Diệp An Thế cười. Hắn kỳ thật rất muốn nói cho Tiêu Sắt một bộ dáng lão hồ ly giả thuần lương bé thỏ trắng, giống như phong trần kỹ nữ giả thuần tình không biết chuyện nhân gian Omega, càng phát ra muốn để người ăn xong lau sạch, nhưng hắn vẫn là phối hợp nhìn như thành thật trả lời :
- Ta làm cũng không phải chức vụ gì quan trọng, mặc dù trên danh nghĩa là thủ tọa, thực tế so với con rối cũng không sai biệt lắm.
- Bất quá điêu lâu tiểu trúc rượu, đồ ăn trong thiên hạ , quần áo Dục Tú Phường, những vật này ta vẫn có thể cung cấp nổi.
Diệp An Thế bổ sung ngăn chặn việc ba câu không rời tiền tài của miệng lão bản khách sạn này, hắn mắt nhìn số đo bên hông Tiêu Sắt, chẳng biết tại sao nhàn rỗi nghĩ đến thi từ thoại bản phía trên khiến người suy tư miêu tả.
Có câu nói là sở eo tinh tế trong lòng bàn tay nhẹ, Diệp An Thế đo xong sau kéo eo thon của Tiêu Sắt lại ôm lấy hắn trở lại trên giường. Quả thật cũng rất nhẹ, nhẹ đến tựa như phiêu phiêu trong gió tuyết không thắng lạnh mai nhánh chỉ có thể gãy. Tiêu Sắt run lợi hại hơn, bị nghiền nát mai hương thưa thớt tại xuân noãn hồng trướng bên trong, Diệp An Thế còn có thể trấn định tự nhiên nắm chặt mắt cá chân Tiêu Sắt đặt ở trên đùi mình, tiếp tục dùng thước mềm bao lấy lưng đùi quấn quanh đến lòng bàn chân.
Ngứa.
Tiêu Sắt ngứa đến nghĩ rút chân về, Diệp An Thế cũng cảm nhận được ý ngứa. Omega như có như không phát chất dẫn dụ êm ái tại đáy lòng Alpha như vậy cào một chút. Thân thể trường kỳ bị dược vật thấm đã rót hỏng Omega, toàn bộ thân thể cơ năng đều là hỗn loạn, phảng phất để Alpha tùy ý đụng một chút, liền sẽ không biết liêm sỉ tùy thời tùy chỗ hiển lộ ra dâm đãng tư thái.
- Ta xem là Diêm Phù chúng sinh, nâng tâm động niệm đơn giản là tội.
( "Cõi Diêm Phù" tức là cõi Nam Diêm Phù Đề này của chúng ta. "Chúng sanh" tức là hết thảy mọi loài có sinh ra. "Nghiệp" là nghiệp nhân do mình tạo tác; "cảm" là chiêu cảm, cảm vời ra. Vậy, gây nghiệp gì thì thọ báo đó—trồng thiện nhân thì được thiện quả, gieo ác nhân tất gặp ác báo; đó gọi là "nghiệp cảm."
Ý của anh nhà ở đây là nghiệp do ổng tạo ra thì ổng tự nhận lấy vậy =))) )
Diệp An Thế ném đi thước mềm, giơ lên mắt cá chân Tiêu Sắt không an phận vặn vẹo liền đặt ở bên môi, thuận hôn lên, lưu luyến qua da thịt mỏng ở bàn chân, cuối cùng dừng lại tại giữa hai đùi. Diệp An Thế hôn xong dừng lại trước dấu răng liền nói :
- Tiêu lão bản, ngươi lại phát tình rồi!
Tiêu Sắt nhắm mắt lại. Hắn cưỡng chế phát tình như cũ vẫn còn tiếp tục. Hắn tất nhiên biết chỗ bí ẩn kia đang tiết ra chất lỏng, đã thấm ướt lật sưng đỏ trướng cửa huyệt, mỗi lần gặp phải tình trạng như này đều không biết làm thế nào. Hắn muốn nhắm mắt lại đem ý thức từ nhục thể đi ra ngoài, giống như lưu lại kia một tia yếu ớt thanh tỉnh, song lần này hắn rất nhanh từ lừa mình dối người bên trong phát ra tiếng thở dốc động lòng người.
Tiêu Sắt kìm lòng không đặng vươn tay bắt lấy bạch tăng y người kia, thấp giọng hỏi :
- Hòa thượng, ngươi biết ngươi đang làm gì sao?
Diệp An Thế đầu lưỡi liếm lấy có chút ướt nơi cửa đảo quanh, hắn nghe được Tiêu Sắt hỏi thăm câu kia đã gắng gượng âm hành thổi ngụm khí, sau đó nở nụ cười nhẹ :
- Biết rõ còn cố hỏi. Đương nhiên là đang thổi tiêu ( Tiêu ).
Nói xong Diệp An Thế lại tiếp tục liếm láp các vết roi trên người Tiêu Sắt, hắn cẩn thận liếm từng cái roi lưu lại thật sâu dấu vết mờ mờ, không biết những này Tiêu Sắt bị quất bắn bao nhiêu lần, vẫn là đối tự tiện trừng trị Omega cao trào. Diệp An Thế ngược lại không có hoài nghi tới hiệu quả điều giáo của Cực Lạc thành. Thậm chí lúc đem Tiêu Sắt đưa lên xe, trong Cực Lạc thành còn có nhân viên công tác hoàn lễ tiết nhắc nhở nếu như hắn không hài lòng có thể trả hàng lại.
Diệp An Thế một lần nữa đem âm hành của Tiêu Sắt ngậm vào trong miệng, linh xảo lưỡi thịt trêu đùa hết ngược đãi khí quan nam tính kia, một cái tay xoa lấy lấy 2 túi bìu, giống như là muốn cho Tiêu Sắt cảm nhận tình ái cùng vui thích.
Tiêu Sắt dùng chút khí vô lực nắm lấy ống tay áo Diệp An Thế , hắn nhịn không được đem phía trước hướng khoang miệng ấm áp mà hôn tới, Diệp An Thế cử động gọi lên bản năng đã lâu của hắn, nhưng mà tính khí vẫn như cũ lưu lại mỗi lần tới gần cao trào liền bị cắm vào dị vật sợ hãi. Diệp An Thế rất kiên nhẫn tại giữa háng Tiêu Sắt phun ra nuốt vào, Tiêu Sắt dư quang thoáng nhìn Diệp An Thế khóe mắt trên dung mạo xinh đẹp chảy ra tinh châu, cuối cùng vẫn đem tinh dịch bắn vào miệng của tên hòa thượng tà môn này. Diệp An Thế tăng y bên trên chỉnh tề, Tiêu Sắt nhìn khinh nhờn cảm giác không rét mà run.
Hết lần này tới lần khác Diệp An Thế dùng tay chấm chất lỏng màu trắng bên miệng, cạy mở răng môi Tiêu Sắt màkhuấy động.
- Tiêu lão bản cũng nên nếm thử ngươi có mùi vị gì.
Nhàn nhạt mùi tanh quanh quẩn, Tiêu Sắt nhẹ nhàng cắn đùa bỡn ngón tay hắn. Mơ hồ không rõ trách móc cái gì, nhưng Diệp An Thế lại nghe hiểu Tiêu Sắt đang mắng con lừa trọc phải làm liền làm, chơi cái gì tao hoa văn. Hắn rút tay ra chỉ mang theo một đống chất lỏng hỗn tạp, đốt ngón tay vuốt vuốt lối vào của Tiêu Sắt bởi vì sử dụng quá độ mà sưng đỏ không chịu nổi, hơi luận động :
- Quên đi thôi, ngươi xem nơi này còn có thể dùng sao?
- Loại trình độ này không tính là gì.
Trong lời nói nghe không ra tình cảm gì, Tiêu Sắt một đôi tròng mắt còn đêm lạnh từ từ thấm qua, bình tĩnh chiếu ra hình bóng Diệp An Thế :
- Kỳ thật ta cũng không nghĩ không ra lý do ngươi mua ta, mua được không cần, chẳng lẽ ngươi thật là một hòa thượng tới làm từ thiện?
Diệp An Thế dùng tay che lại con mắt Tiêu Sắt. Cuối cùng bọn hắn dùng sau nhập thức tư thế lại làm một lần, đây là có thể nhất xâm nhập tư thế. Trong lúc đó Diệp An Thế âm hành tuỳ tiện đi vào sinh sản khang miệng đầu kia khe hẹp, dù không có đi vào lại tại biên giới thử đi thử lại dò xét ma sát, làm cho Tiêu Sắt quỳ hướng phía trước bò đi, sau đó lại bị Diệp An Thế kéo trở về. Từ đầu đến cuối Tiêu Sắt đều mở to mắt, lông mi dài trong lòng bàn tay của Diệp An Thế khẽ rung. Lúc kết thúc Tiêu Sắt không khóc, chỉ là đuôi mắt phát ra diễm lệ sắc điệu, ánh mắt của hắn cuối cùng không nóng không lạnh, cực nóng dục hỏa khiến nó hơi đỏ lên.
Ngày hôm đó, Tiêu lão bản vừa lòng thỏa ý mặc vào quần áo do Dục Tú Phường định may, từ trong ra ngoài đều là ủi thiếp, về sau lưu truyền là Thiên Ngoại Thiên thủ tọa phái người dùng súng chỉ vào người phụ trách Dục Tú Phường làm việc xuất đêm.
Tuyết đã ngừng, Diệp An Thế xách cái bình đẩy cửa ra ngoài, khi trở về phát hiện Tiêu Sắt mặc vào kiện tơ lụa chất liệu đen quần áo trong, nổi bật lên sắc mặt càng thêm tái nhợt, hắn ngồi trên giường xuyên thấu qua Diệp An Thế nhìn về phía ngoài cửa ánh mắt lại sáng lên mấy phần, ngoài cửa có một gốc Hồng Mai hoa thụ chính Lăng Hàn đã nở.
Thế nhân đều ao ước Bạch Ngọc Kinh bên trên sáu trổ mã đầy khuyết, ai lại biết hồng trần mười trượng mềm ôn nhu nhất hương. Nơi này vốn hoàn toàn là địa giới mờ mịt mở ra điểm điểm cõi trần sắc. Tiêu Sắt cảm thấy rất là mới lạ, hắn khoác lên áo khoác da chồn muốn đi nhìn một chút. Diệp An Thế cũng không ngăn cản hắn, chỉ lo châm lửa dùng mới tiếp hoa mai tuyết nước pha trà.
Ngày đó Tiêu Sắt tại hành lang Nguyệt Phúc Địa ngắm nghía hồi lâu, lâu đến Diệp An Thế có loại ảo giác cảm giác cuối cùng sẽ cùng quanh mình hòa làm một thể. Cái gọi là băng cơ ngọc cốt, lâu dài không thấy ánh mặt trời băng cơ liền muốn rạng rỡ liệt quang hạ hòa tan, mà kia miễn cưỡng nhô lên ngọc cốt, bên trong nói không chừng đã sớm bị mài nhỏ thành bụi. Một màn này với Diệp An Thế mà nói sao mà giống như đã từng quen biết, mười năm trước người kia cũng là đưa lưng đứng ở trước mặt hắn, đứng tại một cây hàn mai hạ. Chỉ bất quá năm đó vốn là tuyết đầu mùa mới rơi, chùa Hàn Thủy một chuông vang lên lúc người kia quay đầu, mặt mày bên trong đều chỉ bao hàm lẫm liệt.
Tiêu Sắt nhìn mệt mỏi lười biếng đi về hướng Diệp An Thế. Cả người hắn núp ở trong chiếc áo nhung lông dài bạch hồ, sau đó mở miệng nói :
- Hòa thượng, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, tại sao muốn mua ta?
Tuyết vừa rơi xong còn đọng lại trên mái hiên rì rào rơi xuống, chiếu vào bốc hơi so với cái nóng bên trong. Cái bóng là bộ dáng Bạch Sơn, mà mặt ngoài lại lây dính cánh hoa mai nơi tụ tập khí. Diệp An Thế nhàn nhạt thoáng nhìn liền liếc ở giữa chữ tình bành trướng mãnh liệt, một chén này tuyết nấu mai uống khiến bình tĩnh, hắn thổi ra gợn sóng nghĩ chuyện cũ rồi nghiêm túc cười nói :
- Đại khái là bởi vì ngươi quá mức mỹ mạo, ta kìm lòng không được đối ngươi vừa thấy đã yêu đi?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top