chap 58
Bất thình lình bị đưa vào chuyện này Lee Min Hyun còn chưa thích ứng được lời cầu xin của Hwa Young, từ đầu đến cuối cô cũng chỉ muốn đứng ngoài cuộc, hoàn toàn không muốn nhảy vào chuyện này.
Đây là chị của cô gái kia cũng có nghĩa là tình cũ của Kim Taehyung, mặc dù thái độ của anh thờ ơ bỏ mặc nhưng không thể phủ nhận bọn họ trước đó có dây dưa.
Nhìn người trước mặt cô thở dài nói: “Cô xin tôi làm gì, tôi đâu có quyền gì tha cho em cô, người muốn xử trí cô ta là Kim Taehyung kia mà.”
Cô gái này không cầu xin được anh ta cũng đừng tìm đến cô chứ, cô có là ai đâu.
Không ngờ Hwa Young lại nói: “Tôi biết cô có sức ảnh hưởng với Taehyung, chỉ cần cô nói anh ấy nhất định đáp ứng.”
Mặc dù không muốn thừa nhận điều này nhưng xem tình hình trước mắt cô cũng chỉ có thể cầu xin Oh Min Hyun.
Lee Min Hyun nghe cô ta nói mà ngờ vực, nhìn sang Kim Taehyung thử hỏi: “Tôi có sức ảnh hưởng với anh vậy sao? Nếu tôi nói anh tha cho cô gái kia anh sẽ tha sao?”
“Tôi đã nói rồi quyền quyết định là ở em.” Kim Taehyung lặp lại câu nói của mình.
Lee Min Hyun trong lòng xuýt xoa, Kim Taehyung đang nói thật sao?
Cho đến lúc này cô vẫn còn nghi ngờ điều này, lại thử: “Vậy được, anh tha cho cô ta đi.”
“Cô ta khiến em chịu đau đớn em thật sự muốn tha sao?” Kim Taehyung không đồng ý liền mà hỏi ngược lại.
“Đúng là đau đớn nhưng mấy ngày qua không phải các anh cũng đã xử trí cô ta rồi sao?” Lee Min Hyun nhún vai nói, Kim Taehyung đây là đang lo lắng cho cô à?
“Chỉ là chút cảnh cáo nhỏ thôi không thấm vào đâu, có muốn tôi khiến cô ta giống em không?” Kim Taehyung hỏi.
Hwa Young nghe vậy kinh hãi, hai tay thầm nắm lại, mọi hy vọng đều đổ dồn vào Lee Min Hyun, cô biết chỉ cần một câu nói của cô ta Taehyung sẽ tha cho Hei-Ran.
Lee Min Hyun nhìn anh lại nhìn về phía Hwa Young, sau cùng nói: “Bỏ đi, lần này coi như tôi xui xẻo đụng phải cô ta nhưng nếu còn lần sau thì…”
“Tuyệt đối không có lần sau, thiếu phu nhân, tôi đảm bảo.” Hwa Young nhanh chóng lên tiếng sợ cô lại đổi ý.
Lee Min Hyun lắc đầu: “Không ai có thể đảm bảo được hành động của một người, cô ta ngấm ngầm ở phía sau cô làm chuyện xấu cô sẽ biết sao?”
“Tôi khuyên nhủ em ấy nó nhất định sẽ hiểu, thiếu phu nhân tôi biết cô rộng lượng mà.”
“Tôi chẳng phải kẻ rộng lượng gì, tôi nói trước cho cô biết, nếu có lần sau cái mạng của cô ta tôi lấy chắc.” Lee Min Hyun trầm giọng cảnh cáo, cô gái kia có oán hận sâu sắc với cô, sau này còn làm chuyện gì với cô không cũng khó nói.
Hwa Young có hơi rùng mình, bộ dạng này của cô ta không khác anh Taehyung bao nhiêu, lẽ nào tin tức của cô sai rồi sao, cô ta không phải là quả hồng mềm?
Xem ra người phụ nữ này không dễ đối phó, Hwa Young trong lòng lục đục lại nói: “Tôi đã biết, lần này cảm ơn cô.”
Lee Min Hyun cũng không nói gì thêm xoay người vào trong, Kim Taehyung sớm đã không muốn đứng đây nên khi cô bước đi anh cũng không do dự đi vào.
Hwa Young nhìn bóng dáng hai người có chút không cam gọi: “Anh Taehyung, chúng ta có thể nói chuyện một lát không? Chuyện năm đó…”
Kim Taehyung căn bản không nghe lời cô ta, khi đã bước qua cổng anh nói: “Đóng cổng.”
Lời nói của Hwa Young cũng vì câu nói này của anh mà nghẹn lại.
Taehyung, anh không muốn gặp em đến vậy sao?
Nếu không phải NamJoon đưa cô và Hei-Ran đến e rằng cả đời này cũng không có cơ hội gặp Taehyung.
Là cô đã đánh mất anh nhưng cô không muốn mất đi anh, cô phải làm sao đây?
Hwa Young đứng đó cho đến khi không nhìn thấy hai người nữa mới xoay người lên xe.
Bên trong anh và cô vừa bước vào nhà đã có hai hàng người xếp thẳng hai bên cúi chào: “Mừng thiếu gia, thiếu phu nhân trở về.”
Lee Min Hyun giật giật lông mày, trành cảnh này cô nhìn cũng nhiều rồi nhưng đó là đối với Kim Taehyung, còn với cô thì…
“Thế này là sao?” Lee Min Hyun quay sang anh hỏi.
“Tôi đã nói em là vợ tôi cũng là thiếu phu nhân của căn biệt thự này, từ giờ nơi đây do em quản.” Kim Taehyung không nhanh không chậm nói.
Chuyện này đúng là bất ngờ, anh ta lại giao nhà cho cô quản sao?
Lee Min Hyun lại hỏi: “Nếu tôi quậy tung căn biệt thự này của anh thì sao?”
“Tùy em.” Kim Taehyung không chút nghĩ ngợi nói.
“Anh…” Lee Min Hyun không biết phải nói sao, nằm mơ cô cũng không nghĩ đến có ngày này, tâm tình có hơi phức tạp.
“Tôi mệt rồi, muốn lên phòng nghỉ ngơi.” Dứt lời cô đi giữa hai hàng người lên lầu trên.
Kim Taehyung không đi theo mà ở lại căn dặn đám người vào điều.
Bọn người hầu không nghĩ phút chốc Lee Min Hyun lại làm bà chủ, có những người vốn dĩ có địch ý với cô, bây giờ bắt đầu tỏ vẻ lo ngại.
Trên lầu Lee Min Hyun sau khi vào phòng thì nằm xuống giường nghỉ ngơi, đi cả đoạn đường cô cũng thấy mệt, hai mắt cũng bắt đầu nhắm lại thế nhưng còn chưa được năm giây thì chuông điện thoại vang lên.
Lee Min Hyun thở dài trong lòng, muốn ngủ cũng không ngủ yên sao?
Cô ngồi dậy với tay lấy điện thoại, người gọi đến chỉ có một người duy nhất, mẹ cô.
Lee Min Hyun nghe máy: “Alo.”
“Min Hyun à, con có thời gian rảnh không mẹ muốn gặp con, có chuyện rồi.” Bà Hee bên kia vội vàng.
“Có chuyện gì ạ?” Lee Min Hyun nhíu mày, đừng vậy chứ chuyện này chưa qua chuyện khác lại tới là sao?
“Ừm, ba con gọi điện cho mẹ.” Bà Hee ậm ừ một chút mới nói.
“Rồi sao? Ông ấy muốn gì?” Lee Min Hyun trầm giọng hỏi.
“Ông ấy muốn mẹ quay về, còn có ông ấy muốn gặp con.” Bà Hee trả lời.
“Vậy ý mẹ sao?” Cô không đồng ý cũng không từ chối chỉ muốn biết ý mẹ mình thế nào, cô biết mẹ bên ngoài làm như đã buông bỏ nhưng trong lòng lại còn vấn vương.
“Mẹ, mẹ cũng không biết, ba con nói rất thành tâm, ông ấy còn xin lỗi mẹ nữa, Hyun, hay là…” Bà Hee nói nửa chừng lại ngập ngừng.
Lee Min Hyun mặt trầm xuống: “Mẹ muốn quay về với ông ta sao?”
“Mẹ, mẹ không có nhưng mà…”
“Không có thì thôi, lần sau ông ấy còn tìm mẹ, mẹ trực tiếp từ chối là được rồi, người như ông ta mẹ không cần phải quyến luyến làm gì.”
“Mẹ biết rồi, có điều ông ấy có việc quan trọng gì đấy muốn gặp con, ý con thế nào?” Bà Hee hỏi.
“Giữa con và ông ta có cái gì mà nói, hơn nữa dạo gần đây còn bận không có thời gian gặp ai.” Lee Min Hyun thẳng thừng từ chối.
“Không gặp cũng được vậy mai con về thăm mẹ được không?”
Lee Min Hyun trầm tư, tình trạng của cô không phải là quá yếu nhưng để đi lại thì hơi khó khăn, hơn nữa sợ là Kim Taehyung cũng không cho cô đi.
“Để vài bữa nữa đi, con chưa sắp xếp được thời gian.”
Bà Hee bên này nghe vậy nhìn người đàn ông đối diện, ông ta dường như không nhịn được nữa lên tiếng: “Con gái, là ba đây, ba có chuyện muốn nói với con, con ra ngoài gặp ba đi.”
Nghe thấy giọng nói xa lạ sắc mặt của Lee Min Hyun phút chốc sa sầm, tuy cô chưa gặp mặt cha của nguyên chủ cũng chưa nghe giọng của ông ta nhưng nghe ông ta xưng hô cô cũng đã hiểu phần nào.
"Mẹ, sao mẹ lại cho ông ta vào nhà.” Cô không thèm nói chuyện với ông ta mà trực tiếp hỏi mẹ mình.
“Min Hyun, dù gì ba cũng là ba của con, ngay cả một câu con cũng không muốn nói chuyện với ba sao?” Ông Nhân bên kia không hài lòng.
“Này ông, không biết ông còn nhớ hay không nhưng tôi còn nhớ như in những lời ông nói đấy.” Lee Min Hyun cười lạnh.
“Ba… cho dù lúc trước ba nói gì cũng là vì tức giận mà thôi, Min Hyun, chúng ta là ba con máu mủ ruột rà, con không thể quên những lời trước kia sao, ba thật sự biết sai rồi, ba muốn đón hai mẹ con về, Min Hyun, cho ba một cơ hội sửa sai được không?” Ông Oh bên kia nói vô cùng tha thiết.
“Ồ, ông thật sự biết sai sao?” Có đánh chết cô cũng không tin, trong tiểu thuyết có miêu tả ba của nguyên chủ chỉ ham công danh sự nghiệp, sẵn sàng hy sinh người thân để lấy được thứ mình mong muốn, lại nói nhìn vào thái độ của ông ta với mẹ nguyên chủ cô còn không biết tính toán của ông ta sao, tỏ ra ân cần như vậy chắc chắn có ủ mưu.
Ông Oh trả lời: “Dĩ nhiên rồi, để mẹ con bên ngoài ba cũng không an tâm, Min Hyun, con tha thứ cho ba nhé?”
“Tha thứ cho ông cũng được thôi, ông đáp ứng tôi một điều kiện.”
Ông ta nghe vậy vui mừng: “Được, được, điều kiện gì cũng được hết.”
“Ông đừng đáp ứng nhanh như vậy, tôi còn chưa nói gì mà.” Lee Min Hyun thầm khinh thường, người này đúng là hấp tấp, chẳng trách không làm được chuyện lớn.
“Con là con của ba, chỉ cần con nói một câu ba còn không đồng ý sao?” Ông ta có vẻ tự tin, chắc nghĩ cô sẽ không đưa ra điều kiện khó khăn gì.
Lee Min Hyun đứng dậy đi đến bên cửa kính bên kia, rồi bước ra ban công để gió phà vào mặt, bây giờ cô cảm thấy vô cùng nóng bức cần phải được giải nhiệt.
Khi cảm thấy đã thoải mái hơn một chút cô mới nói: “Tôi muốn ông ly hôn với bà Ha, đồng thời đuổi hai mẹ con bà ta đi, ông làm được không?”
Ông Oh phút chốc cứng đờ, không còn khí thế hừng hực như lúc nãy nữa mà ỉu xìu bảo: “Min Hyun, chuyện này thật khó cho ba, con có thể đổi điều kiện khác không? Ba hứa mẹ con quay về sẽ có cuộc sống tốt nhất.”
“Vậy mà ông bảo điều kiện gì cũng được, Oh Kang-dae, tôi nói cho ông biết, cuộc sống mà ông vẽ ra cho mẹ con tôi ông cứ để đó thực hiện cho vợ con ông đi, chúng tôi đã đi rồi thì sẽ không quay lại, còn nữa đừng làm phiền cuộc sống của mẹ tôi, nếu không ông cũng đừng trách tôi vô tình.” Lee Min Hyun không muốn dây dưa với con người này nữa liền thẳng thừng nói, hy vọng ông ta có thể biết điều.
Nào ngờ Oh Kang-dae nghe xong lại tức giận: “Oh Min Hyun, mày nên nhớ mày là con tao đấy, dám ăn nói với ba mày như vậy sao?”
“Kể từ ngày bước ra khỏi nhà họ Oh tôi không còn là con của ông nữa, xin đừng nhận con lung tung.” Lee Min Hyun cười nhạt.
“Mày… mày chờ đó cho tao.”
“Tôi chờ cái gì chứ, không tiếp tục đóng vai ông bố thân thiện nữa à, Oh Kang-dae xả vai đi thôi, ông có âm mưu gì thì nói thẳng, bày đặt quan tâm mẹ con tôi làm cái gì, thứ tình cảm toan tính đó, xin lỗi, tôi không cần.”
Cuối cùng Lee Min Hyun cũng ngả bài với ông ta, còn nói chuyện nữa thật sự rất mệt.
Oh Kang-dae cũng không muốn phải giả vờ giả vịt nữa, ông ta nói: “Được, mày đã nói thế tao cũng nói thẳng, tao muốn mày làm gián điệp bên cạnh Kim Taehyung.”
“Xì…” Lee Min Hyun cười một tiếng nói: “Ông dựa vào đâu mà bắt tôi phải làm vậy?”
“Dựa vào mày là con tao mày phải nghe tao.” Oh Kang-dae hùng hồn nói.
“Ha ha, ông thật quá ngây thơ, nếu chỉ dựa vào điều này thì ông đã sai lầm rồi, tôi không phải đứa con biết nghe lời, hơn nữa tôi không còn là con ông nữa, xin đừng gọi lung tung.” Lee Min Hyun đến mệt với một cái đầu heo.
“Mày thật hỗn láo, mày tưởng chỉ có vậy thôi sao? Mày quên còn con mẹ mày à?”
Sắc mặt của Lee Min Hyun khẽ đổi: “Ông nói vậy là có ý gì?”
“Ý gì sao? Tao tạm thời đưa mẹ mày đi, nếu như mày nghe lời lấy được vài tin mật từ chỗ Kim Taehyung tao sẽ thả mẹ mày ra.” Oh Kang-dae tự kiêu nói.
Hóa ra ông ta còn dùng cách bẩn này, Lee Min Hyun âm thầm siết chặt điện thoại nói: “Oh Kang-dae, ông quá coi thường tôi rồi, tôi cảnh cáo ông nếu dám làm gì mẹ tôi thì cẩn thận cái sự nghiệp ông gây dựng sụp đổ trong tích tắc, ông nghĩ chỉ có mình ông có thể đe dọa tôi sao?”
“Có giỏi thì mày làm thử xem, đến lúc đó mày sẽ không còn nhìn thấy mẹ mày đâu.” Oh Kang-dae dường như không sợ cô làm ra chuyện to tát.
Lee Min Hyun càng ngày càng cảm thấy nóng, cô liền hỏi: “Mẹ, hiện tại mẹ đang ở đâu?”
Bên kia bà Hee định trả lời cô thì bị một người đàn ông bịt miệng lại, chỉ nghe thấy tiếng “Ưm, ưm” rất nhỏ.
Đợi một thời gian dài không ai trả lời cô chửi thầm một tiếng: “Oh Kang-dae, ông là đồ chết tiệt.”
“Thì thế nào, tao cho mày một đêm nay để suy nghĩ, ngày mai trả lời tao, nếu mày cố chấp không nghe thì liệu mà nhặt xác cho mẹ mày.” Oh Kang-dae nói xong điều cần nói thì cúp máy.
Lúc này ông ta mới ra hiệu cho người của mình bỏ bà Hee ra.
Được tự do hai mắt bà Hee rơm rớp nước mắt nhìn ông Oh căm phẫn nói: “Ông, ông thật tàn nhẫn, tôi nghĩ ông thật tâm cảm thấy có lỗi với tôi nên mới đi theo ông, nào ngờ, nào ngờ ông chỉ muốn lợi dụng tôi để uy hiếp Min Hyun, ông có còn là người nữa không? Nó cũng là con gái ông đấy, khó khăn lắm nó mới có một cuộc sống tốt vậy mà ông lại bắt nó làm ra loại chuyện này sao?”
“Bà câm mồm đi, nói nhiều cũng vô ích thôi, có trách thì trách nó không biết điều, cố tình quyến rũ Kim Taehyung làm gì? Đã không giúp gì được cho nhà họ Oh còn gây họa khắp nơi, khiến công ty xém chút vì nó mà phá sản, bây giờ nó phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.” Oh Kang-dae điên cuồng nói.
“Ông nói thế mà nghe được sao, nếu như ông đối xử với mẹ con tôi tốt một chút thì con bé cũng sẽ không đi theo con đường này rồi, tôi thật hối hận năm đó đã không nghe lời cha mẹ, còn một mực đi theo ông chịu khổ, tôi sai, tôi sai thật rồi…” Bà Hee nói xong cũng khóc nấc lên, vì sao chứ, vì sao sự việc lại ra nông nỗi này.
Ông Oh căn bản không để lời nói của bà vào lòng, càng không nhìn thấy nước mắt của bà ta chỉ nói: “Hối hận cũng đã muộn rồi, bà ngu thì tự chịu lấy.”
Nói xong câu này ông ta cũng đứng dậy rời đi, để bà Hee một mình khóc thương tâm.
Ra đến bên ngoài ông ta còn căn dặn: “Trông chừng cho thật tốt, đừng để bà ta có cơ hội chạy trốn.”
“Vâng, ông chủ.” Bốn tên đàn ông cao ta cùng đồng thanh nói.
Ông Oh hài lòng còn bảo: “Tốt lắm, xong việc tôi sẽ thưởng thêm cho các cậu.”
“Cảm ơn ông chủ.” Đám người này chỉ làm việc nhận tiền nên nghe thấy được thêm tiền càng thêm hưng phấn.
Bên này Lee Min Hyun nghe điện thoại xong liền thấp thỏm không yên, liền cầm theo chiếc áo khoác vừa mới cởi ra chạy về phía cửa.
Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Kim Taehyung bước vào, thấy cô hấp ta hấp tấp liền hỏi: “Vội vàng như vậy làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top