chap 54

"Chỉ là tin đồn bậy thôi.” Hwa Young không nhanh không chậm nói, cũng băng bó vết thương xong cho Lee Min Hyun.

“Không có lửa làm sao có khói, em đọc báo thấy cô ta cũng thú nhận hành vi của mình rồi.” Cô gái bĩu môi.

“Được rồi, Ran, em đừng nói gì nữa, dù sao đây cũng là vợ của thiếu chủ, chúng ta không được phán xét.” Hwa Young nhắc nhở.

“Gì mà không được phán xét, em nhìn cô ta không vừa mắt chút nào, nếu không có cô ta chị với thiếu chủ đã…”

Hei-Ran còn muốn nói gì thì bị Hwa Young liếc mắt, cô ta cũng lạnh lùng nói: “Đừng nói chuyện này nữa.”

“Nhưng mà…” Hei-Ran dường như có vẻ không cam.

Lúc này cửa phòng được mở ra, tiếp theo hai người đàn ông bước vào, hai cô gái nhìn người đàn ông bị băng bó lễ phép gọi: “Thiếu chủ.”

“Xong chưa?” Kim Taehyung khàn giọng hỏi, để thu phục đám thú anh đã tốn không ít sức, nếu không có NamJoon đỡ sợ là ngất xỉu lâu rồi.

“Đã xong thưa thiếu chủ.” Hwa Young trả lời.

“Ra ngoài hết đi.” Kim Taehyung ra lệnh, sau đó tự mình đi về phía giường.

Ba người trong phòng nhìn nhau, NamJoon bước ra ngoài trước, sau đó đến Hwa Young và Hei-Ran.

Hei-Ran có vẻ hậm hực, ra bên ngoài dậm chân tức tối nói: “Thiếu gia sao có thể như vậy chứ.”

NamJoon nhìn thái độ của Hei-Ran lại nhàn nhạt nói: “Vết thương của cậu ấy không sao chứ?”

“Bị trúng vài viên đạn, anh nói có sao không?” Hwa Young liếc mắt nhìn NamJoon, cô ta được xem là bác sĩ riêng của Kim Taehyung, mà Hei-Ran là cô gái được Hwa Young cứu đồng thời cũng dạy cô nàng những kiến thức về y học nên Hei-Ran rất yêu quý và biết ơn Hwa Young.

NamJoon nghe Hwa Young nói có chút trầm ngâm lại hỏi: “Thiếu phu nhân thì sao?”

“Cô ấy cũng bị bắn vài viên nhưng không nguy hiểm tính mạng, dưỡng thương vài ngày là được.” Hwa Young không lạnh không nhạt nói.

“Tôi biết rồi, các cô về trước đi.” NamJoon nói, nếu hai người bên trong không sao thì nhiệm vụ của hai người này cũng xong rồi, không cần thiết phải ở lại.

“Cứ thế đuổi chúng tôi đi sao? Chí ít cũng phải…” Hei-Ran bĩu môi muốn kỳ kèo ở lại nhưng Hwa Young nhanh chóng chặn lời cô nàng.

“Được, vậy chúng tôi về trước, thuốc và vật dụng cần thiết tôi để trên bàn, mỗi ngày kêu người thay băng một lần cho thiếu chủ và thiếu phu nhân, còn lại thì uống thuốc đúng giờ, ăn uống đủ chất là được.” Hwa Young dặn dò xong lại kéo Hei-Ran rời đi.

Hei-Ran vẫn dùng dằng nói: “Chị sao lại đi gấp như vậy, khó khăn lắm mới gặp được thiếu chủ, chị không muốn ở bên cạnh anh ấy nhiều thêm chút sao?’

“Ở lại làm gì, Hei-Ran, chị đã nói với em rồi, giữa chị và thiếu chủ không còn gì nữa, em đừng làm chuyện dư thừa gì.” Hwa Young vừa đi vừa nói.

“Cái gì không còn, em tin chị mới là quỷ, em nhìn ra được chị còn yêu thiếu chủ, nếu không phải người phụ nữ kia chen ngang chị đã có thể cùng thiếu chủ thành đôi rồi, đáng lẽ ra chị mới là thiếu phu nhân.” Hei-Ran lên xe rồi vẫn làu bàu mãi không chịu thôi.

Hwa Young mặt không đổi chỉ nói: “Nếu không có cô ấy chị và thiếu chủ cũng khó thành, thiếu chủ là không phải là người dễ động lòng nên em không cần phải nhắc chuyện này nữa.”

“Không phải, em thấy trước đó tình cảm của chị và thiếu chủ rất tốt, sao chị có thể chắc thiếu chủ không có tình cảm với chị chứ?” Hei-Ran phản bác.

“Đó là em thấy thôi thực chất không giống em nghĩ, được rồi, chị biết em muốn tốt cho chị nhưng chuyện này nên dừng ở đây thôi, em đừng có nói nữa chị mệt rồi.” Hwa Young thở dài một hơi, bao nhiêu năm nay cô nghĩ có thể buông xuống người kia nhưng gặp lại anh cô mới nhận ra mình vẫn còn chưa dứt được.

Hei-Ran thấy chị mình như vậy cũng không nói thêm lời nào nữa, thế nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức thay chị.

……………

Khi mặt trời vừa lên, người trong biệt thự cũng lần lượt thức dậy, mấy người làm vườn theo lệ đi ra vườn làm nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt bọn họ cứ ngỡ mình làm nhầm nhà.

“Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy, ai, ai phá vườn sao?”

“Lẽ nào có trộm?”

“Này, ở đây còn có vết máu, có giết người sao?” Một người phát biểu khiến đám người sợ hãi, lo sợ, không biết chuyện gì đã xảy ra.

“Ai, ai đó đi gọi quản gia đi.” Một người đề nghị.

“Hey, từ sáng đến giờ không ai thấy quản gia đâu cả, ông ấy không biết đi đâu rồi đấy.”

Đúng lúc này NamJoon xuất hiện nói: “Quản gia vi phạm bị thiếu gia đuổi đi rồi, từ giờ tôi tạm thời quản lý biệt thự, các người làm gì thì làm đi, dọn sạch khu vườn này cho tôi.”

“Ách, cái đó, cậu là ai?” Quản lý khu vườn biệt thự lên tiếng hỏi.

NamJoon trước nay chưa từng trực tiếp đến biệt thự nên ít người nhận ra, sự có mặt của hắn tại thời điểm này khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng.

“Tôi là NamJoon, còn những chuyện khác các người không cần phải hỏi, làm tốt chuyện của mình là được.” NamJoon phân phó xong cho đám người lại rời đi.

Đêm qua người của hắn cũng chỉ kịp xử lý mấy cái xác cùng đám vệ sĩ những cái khác không kịp xử lý chỉ đành để mấy người này dọn dẹp những thứ còn lại.

Người làm nghe vậy cũng chỉ biết làm theo không dám có ý kiến ý khác.

Lúc này ở trong phòng Lee Min Hyun có dấu hiệu tỉnh lại, đôi mắt dần dần mở ra, đầu tiên cô nhìn thấy là cái trần nhà với cái đèn chùm giữa trần.

Lee Min Hyun không biết mình đang ở đâu cô nhìn quanh nào ngờ nhìn thấy khuôn mặt của Kim Taehyung ở sát bên cạnh mình, chưa kể anh ta còn đang ôm lấy cô.

Má ơi! Chuyện gì vậy, cô đang nằm mơ à, người đàn ông này sao lại ở đây?

“A.” Lee Min Hyun nhúc nhích một chút muốn đẩy cánh tay của Kim Taehyung ra nhưng tay vừa đưa lên bả vai lại truyền đến đau đớn.

Cô hít một ngụm khí lạnh, có chút hít thở không thông.

Người đàn ông bên cạnh dường như bị cô ảnh hưởng nên cũng từ từ mở mắt ra, hai người chạm mắt nhau, ánh mắt của Lee Min Hyun có chút kinh ngạc, còn Kim Taehyung thì hết mực yên tĩnh.

“Tỉnh rồi sao?” Kim Taehyung nhỏ nhẹ hỏi.

Lee Min Hyun cảm thấy mình giống như gặp ảo giác lại theo bản năng trả lời: “Tỉnh rồi, sao anh ở đây, tôi còn chưa chết sao?”

Trước khi nhắm mắt Lee Min Hyun còn nghĩ mình sẽ không bao giờ tỉnh lại nên cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng không ngờ ông trời lại đối tốt với cô như vậy, để cô tỉnh dậy trong vòng tay Kim Taehyung, không biết nên buồn hay nên vui đây?

“Câm mồm, không cho phép cô nói từ chết.” Cô còn đang chìm trong suy nghĩ của mình thì Kim Taehyung bất thình lình đổi giọng lạnh lùng quát.

Lee Min Hyun thoáng giật mình có hơi nghi hoặc: “Anh thế này là sao? Không phải anh muốn tôi chết à, còn dàn xếp một đám vệ sĩ bao vây tôi, mạng của tôi đúng là đáng giá mà.”

Giọng nói của cô không tránh được mỉa mai.

Kim Taehyung khàn giọng nói: “Không phải tôi ra lệnh, Daejeon tự ý hành động, chuyện này tôi đã xử lý cô chỉ cần chuyên tâm dưỡng thương là được.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ông ta lại tự ý hành động, lúc đó anh đã ở đâu?” Lee Min Hyun dồn dập hỏi tới.

Kim Taehyung chỉ trả lời đúng một câu: “Tôi đi công tác, trở về mới biết chuyện.”

“Vậy sao? Tôi còn tưởng anh gọi điện cho quản gia làm vậy.” Lee Min Hyun có vẻ không tin anh nói.

“Tôi không làm vậy.” Kim Taehyung cũng không giải thích gì, chỉ nhìn sâu vào ánh mắt của cô.

Lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt này của anh Lee Min Hyun có chút bối rối, cô hơi nghiêng đầu chuyển chủ đề: “Cứ cho là vậy đi, đúng rồi, con sói, con sói thế nào, nó không chết chứ?”

Thấy cô sốt ruột vì một con vật Kim Taehyung hơi âm trầm lại nói: “Nó không sao.”

Lee Min Hyun thở phào nhẹ nhõm: “Phù, không sao thì tốt, tôi nói này anh nuôi sói thì nuôi còn nhốt nó trong mật thất làm cái gì, đã vậy còn khiến nó bị thương, anh quen hành hạ người giờ đến động vật cũng không tha sao?”

Kim Taehyung không để ý lời nói của cô lại hỏi vấn đề khác, một vấn đề mà anh vô cùng để ý.

“Vì sao phải cứu nó?”

“Anh hỏi tôi vì sao ư?” Lee Min Hyun trầm ngâm như suy nghĩ cái gì đó sau đó nói: “Tôi cũng không biết, có lẽ tôi sinh ra vốn dĩ yêu thương động vật nên nhìn con sói bị thương tôi không thể bỏ mặc.”

“Chỉ là yêu thương động vật thôi sao?” Giọng điệu của anh có chút mỉa mai.

Lee Min Hyun nghe chói tai liền phản biện: “Này, anh bỏ cái thói mỉa mai người khác đi nhé, tôi yêu động vật thì có làm sao? khụ.”

Vì kích động quá độ nên cô đã di chuyển thân mình, kết quả từ eo lại truyền đến đau đớn.

“Nằm yên đó đi, đừng có nhúc nhích.” Kim Taehyung ra lệnh đồng thời đè người cô xuống.

Lee Min Hyun cũng biết tình trạng của mình nên ngoan ngoãn nằm im nhưng lại thắc mắc: “Mà này, tôi làm sao lại ở đây? Là anh về phát hiện ra tôi sao?”

“Ừ.” Kim Taehyung không chối, lúc anh biến lại thành hình người đã ôm cô trở về phòng đồng thời bí mật gọi cho NamJoon đến.

Nghe vậy cô lại hỏi: “Còn mấy vết thương trên người tôi thì sao, cũng là anh băng bó à?”

Ban nãy cô mới nhìn lại mình, toàn thân đều được băng bó, đã vậy còn được thay đồ mới, nên trong lòng có một suy nghĩ không phải là Kim Taehyung làm đó chứ?

Anh lại chỉ nói: “Tôi gọi bác sĩ đến.”

Lee Min Hyun kinh ngạc, còn tưởng mình nghe nhầm, nuốt nước miếng nói: “Sao bữa nay anh lại tốt bụng vậy, còn đại phát từ bi kêu bác sĩ kiểm tra vết thương cho tôi, để tôi tự sinh tự diệt không phải tốt hơn sao.”

“Im miệng.” Sắc mặt của anh vì câu nói của cô mà sa sầm, trở nên đen thui.

Lee Min Hyun chẳng hiểu chuyện gì chỉ bĩu môi: “Anh lại thế rồi.”

“Hừ, bỏ đi, chúng ta nói chuyện chính, tôi nhấn mạnh một lần nữa với anh, tôi không phải gián điệp, tôi nghi ngờ Daejeon có khả năng mới là gián điệp, ông ta đã gài bẫy tôi, còn có…”

“Được rồi, đừng nói nữa, tôi đều biết cả.” Cô chưa nói hết lời đã bị Kim Taehyung ngắt lời.

Lee Min Hyun đang nói hăng say bỗng khựng lại nhìn anh: “Biết? Anh biết cái gì? Đừng nói với tôi anh sớm biết Daejeon là gián điệp đấy nhé.”

“Ừm, đại khái vậy.” Kim Taehyung không chối, có vẻ mệt mỏi.

“Cái gì? Anh biết từ khi nào?” Lee Min Hyun hơi đề cao âm lượng.

“Từ sớm.”

Trả lời duy nhất hai chữ, không hổ là người đàn ông lạnh lùng, mặc cảm, Lee Min Hyun bất chợt tức giận: “Mẹ kiếp, anh biết từ sớm sao còn bắt tôi lại?”

Cô thật muốn bật dậy đánh cho người đàn ông này một phen, có điều thể trạng bây giờ không cho phép nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Kim Taehyung lần đầu tiên giải thích: “Tôi nghi ngờ Daejeon nhưng cũng hoài nghi cô, nói thế nào hành động và lời nói của cô có nhiều điểm kỳ quái khiến người ta không thể không nảy sinh nghi ngờ.”

“Sau đó thì sao, anh phát hiện gì ở tôi? Vẫn còn xem tôi là gián điệp phải không?” Việc cô thay đổi khiến Kim Taehyung nghi ngờ cô có thể hiểu nhưng chung đụng nhau một thời gian kèm theo việc anh ta ngày đêm giám sát cô không rời nửa bước còn nghi ngờ cô sao?

“Không, gián điệp tôi đã bắt được rồi, sẽ không nghi ngờ cô nữa.” Kim Taehyung nhìn cô nói.

Điều này khiến Lee Min Hyun đúng là có chút không ngờ tới, cô ầm ự cho qua, sau đó muốn ngồi dậy nhưng vừa chống tay lại nằm phịch xuống, tự mình gánh chịu nổi đau.

Kim Taehyung nhíu mày giận dữ: “Không phải bảo cô nằm im rồi sao.”

“Tôi muốn vào nhà vệ sinh.” Lee Min Hyun bất đắc dĩ trả lời, không lẽ cô mắc lại cứ nằm im ở đây tự xử tại chỗ sao?

Kim Taehyung không nghe được suy nghĩ của cô, lúc này anh lại ngồi dậy, có chút động chạm vết thương nhưng anh lại cắn răng chịu đựng.

Lee Min Hyun nhìn thấy toàn thân anh cũng bị băng bó có chút hốt hoảng hỏi: “Anh làm sao vậy? Thế nào lại bị thương ra nông nỗi này?”

“Tôi không sao, bị tai nạn thôi.” Kim Taehyung nói lại muốn bế cô lên.

Lee Min Hyun bị động tác của anh làm cho bất ngờ, lại bám lấy vai anh nói: “Anh đang làm cái gì?”

“Bế cô vào phòng vệ sinh.” Kim Taehyung bình thản nói.

“Cái gì vậy, tôi không nghe chứ, anh cũng đang bị thương đấy, bế tôi nổi sao?” Lee Min Hyun không tưởng tượng được có ngày Kim Taehyung lại làm chuyện này.

Quả nhiên anh bế cô lên chưa được năm giây toàn thân lại đổ áp vào người cô, cả hai một lần nữa ngã xuống giường, Kim Taehyung nằm đè lên người cô, động chạm vào vết thương bên cạnh sườn.

Lee Min Hyun nhận phải đau đớn liền hít sâu một hơi nói: “Kim Taehyung, anh muốn giết tôi thì đâm một nhát xuyên tim không cần phải làm chuyện này đâu.”

Kim Taehyung nhanh chóng rời khỏi người cô nằm qua một bên, lại nói: “Xin lỗi, tôi còn chưa hồi sức.”

Lee Min Hyun điếng người lần nữa, nghiêng đầu sang nhìn anh: “Chuyện gì vậy? Anh đang xin lỗi tôi sao?”

Có nhầm không vậy, người đàn ông này có phải bị tai nạn váng đầu không từ khi cô mở mắt đến nay thái độ của anh vô cùng lạ, thay đổi 360 độ khiến người ta không lường trước được.

Kim Taehyung hơi nghiêng đầu qua một bên, anh cũng không biết mình đã nói cái gì.

Lời xin lỗi thốt ra đột ngột khiến ai cũng có chút bỡ ngỡ, Lee Min Hyun không thấy anh trả lời chỉ nhìn chăm chăm anh như tìm tòi nghiên cứu.

Qua một hồi lâu không ai nói gì Lee Min Hyun quyết định tự mình ngồi dậy, tuy có hơi khó khăn nhưng không đến nỗi nào.

Thấy cô có thể tự đi vào nhà vệ sinh Kim Taehyung lại gắng gượng ngồi dậy, lấy điện thoại ra gọi cho NamJoon và Jimin.

Anh bị thương thế này chỉ có thể nhờ hai người này quản công ty và căn cứ bên kia, đồng thời cũng nhắc nhở NamJoon thẩm vấn tra khảo Daejeon.

Đến giờ cô Tư mang đồ ăn lên, thấy hai người đồng thời bị thương bà ấy chỉ có kinh ngạc nhưng không dám nói gì.

Từ khi tỉnh dậy bà cảm giác như căn biệt thự này có nhiều thay đổi, lại nhìn thiếu phu nhân ở một chỗ với thiếu gia bà càng thêm nghi hoặc.

Không phải thiếu phu nhân đang bị nhốt ư, sao lại ở trong phòng thiếu gia, đã vậy còn ăn cơm chung.

“Chào buổi sáng, cô Tư.” Lee Min Hyun nhìn thấy cô Tư liền mở miệng chào hỏi.

Cô Tư quen với sự chào hỏi này của cô rồi nên cũng cười nói: “Vâng, thiếu phu nhân, cô muốn ăn thêm gì không?”

Vì nghĩ quan hệ của thiếu gia và thiếu phu nhân có chuyển biến nên bà cũng hỏi thử, biết đâu cô còn cần gì.

Lee Min Hyun lắc đầu: “Nhiêu đây đủ rồi, cảm ơn cô.”

Cô Tư không còn việc gì liền ra ngoài, Lee Min Hyun nhìn người đối diện cũng chẳng nói gì bắt đầu ăn uống.

Nguyên đêm lăn lộn sáng nay lại dậy trễ cô đói muốn xỉu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top