Chap 26

Lee Min Hyun giật mình tỉnh dậy, cả người đổ mồ hôi, ngực phập phồng lên xuống, cô muốn nhấc tay lên nhưng không nhấc nổi, toàn thân đau buốt ê ẩm.

Cô vô lực nằm trên giường, vì ánh sáng chiếu vào mà liên tục nheo mắt, một lúc mới thích ứng được.

Bây giờ cô coi như đã hiểu rõ hoàn cảnh thực tế của thân thể này, không ngờ cách chết của cô ta lại thảm như thế, người ta chết vì bệnh tật tai nạn, cùng lắm bị giết chết vậy mà cô ta lại bị bạo dục mà chết, đúng là không còn cách chết nào khó coi hơn.

Thế này cô mới biết Kim Taehyung ra tay độc ác đến thế nào, cũng may cô có một thân võ nghệ phòng thân nếu không sợ là chết còn thảm hơn.

Nói tiếp hoàn cảnh của cô ta cũng không mấy tốt đẹp, từ nhỏ đến lớn bị chèn ép, ức hiếp chẳng trách lại có ý leo cao, chỉ là cách đi của cô gái này lại không đúng, cho nên mới đi vào ngõ cụt không có lối ra.

Tuy nhiên cô vẫn có một thắc mắc trong truyện cô ta phải đến khi bắt cóc Kang Ahn Young bị Won Young-chul hành hạ mới chết, tại sao lại chết ngay thời điểm đó để linh hồn cô nhập vào?

Câu hỏi này luôn quanh quẩn trong đầu cô lại không có đáp án nào.

Đúng lúc này cửa phòng của cô được mở ra, cô Tư bước vào trên tay còn cầm một chén cháo, hình ảnh này quen thuộc biết bao, nhớ lúc trước cách đây không lâu cô bị sốt cũng là cô Tư chăm lo cho cô, lần này cũng không ngoại lệ đi.

“Cô Tư.” Lee Min Hyun khàn giọng gọi người.

“Cô tỉnh thì tốt rồi, cô hôn mê hai ngày liên tiếp gọi thế nào cũng không tỉnh tôi thật lo lắng, thiếu gia lại không cho phép gọi bác sĩ đến tôi cũng không biết làm sao, chỉ có thể tận lực chăm sóc cô.” Cô Tư thở dài một tiếng.

Lee Min Hyun nghe vậy biểu cảm cũng không có gì thay đổi, chẳng hiếm khi Kim Taehyung bỏ mặc cô như vậy, anh ta mà quan tâm cô mới là chuyện lạ.

Bỏ đi, cô cũng không để ý chuyện này lại nhìn cô Tư cảm kích: “Cảm ơn cô vẫn luôn chăm sóc cháu.”

“Haix, không cần cảm ơn, tôi thấy cô đáng thương mới giúp đỡ thôi, chứ nói thật tôi cũng sợ thiếu gia đuổi việc lắm.” Cô Tư nói lời thật lòng.

Lee Min Hyun cười khổ: “Cháu hiểu mà, có điều cháu vô cùng cảm kích cô, trong căn biệt thự này có cô rủ lòng từ bi, nếu không cháu cũng chết lâu rồi.”

“Tôi bảo cô này cô cứ nghịch ý của thiếu gia làm gì, ngoan ngoãn theo cậu ấy sẽ có ngày tốt thôi.” Cô Tư không nhịn được khuyên nhủ.

Lee Min Hyun lắc đầu ủ rủ: “Cô không hiểu đâu, cho dù cháu có nghe lời anh ta cũng vô dụng thôi, anh ta hận cháu sẽ không vì cháu ngoan ngoãn mà bỏ qua cho cháu đâu.”

Cô Tư nhìn cô trầm mặc cũng không khuyên nữa chỉ nói: “Được rồi, cô ăn chút gì đi cho lại sức.”

“Vâng, phiền cô đỡ cháu với.” Lee Min Hyun nhìn cô Tư nhờ vả.

Thấy Lee Min Hyun yếu ớt cô Tư liền đến bên giường giúp đỡ một tay, còn đút cháo cho cô ăn.

Ở ngoài cửa có hai người hầu nhìn vào đây, thì thầm to nhỏ: “Mặc kệ cô ta chứ, tại sao cô Tư lại chăm sóc cho cô ta như vậy.”

“Cô Tư trước nay thương người lo cho cô ta cũng thường thôi, cô ta đúng là may mắn khi gặp được cô ấy.”

“Hừ, sao không chết đi cho rồi, dưới phòng bếp còn bao nhiêu việc cô Tư còn lo cho cô ta, đúng là phiền phức.”

Bên trong phòng hai người đều nghe được lời nói của hai người hầu kia, cô Tư không khỏi nhìn sắc mặt của Lee Min Hyun, thấy cô không có gì thay đổi mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Cô đừng để ý lời bọn họ.”

“Cháu không sao, cô yên tâm đi, những lời này cháu nghe quen tai rồi. Mà cô này, lúc trước cháu đối xử với mọi người tệ lắm sao? Mọi người lại ghét cháu như vậy.” Lee Min Hyun ăn xong miếng cháo cuối cùng thuận miệng hỏi.

Cô Tư lắc đầu nói: “Cô chỉ hơi kiêu căng thôi cũng không đến mức đối xử với mọi người tệ bạc, chỉ là bọn họ biết cô dùng thủ đoạn để có được danh thiếu phu nhân nên đâm ra căm ghét thôi, hơn nữa thiếu gia cũng không để ý cô bọn họ càng thêm tùy ý.”

“Thì ra là vậy.” Lee Min Hyun gật gù, biết nguyên nhân mọi người ghét mình cô cũng không ngoài dự đoán, thực sự mà nói cô cũng không thích cách làm này của nguyên chủ, nhưng người ở trong cuộc mới biết cô ấy cũng phải cùng cực lắm mới làm ra chuyện này.

Tập đoàn Kim Gia.

“Thế nào rồi?” Kim Taehyung nhìn Jimin hỏi.

“Tôi đến Joon Won thư ký nói Won Young-chul bận chăm vợ nên tạm thời giao công ty cho phó giám đốc điều hành, mà tên phó giám đốc đó lại giao dự án này cho Kang Wu, thành thử ra tôi phải nói chuyện với hắn, mà cậu biết rồi đấy Kang Wu có hiềm khích với chúng ta cuộc nói chuyện cũng không suôn sẻ gì.” Jimin thở dài nói.

Kim Taehyung nghe vậy thần sắc không đổi chỉ nói: “Tạm thời gác dự án này lại, tôi có một dự án khác cho cậu.”

“Hả? Cậu tính bỏ dự án này nửa vời vậy sao?” Jimin kinh ngạc, theo như hắn biết Kim Taehyung trước nay chưa bao giờ làm cái gì mà gác lại dở dang, chuyện này là thế nào đây?

Kim Taehyung lắc đầu: “Tôi không bỏ, chỉ là tạm ngừng mà thôi, hiện tại có một dự án khác gấp hơn tôi không an tâm giao cho người khác, cậu làm đi.”

“Chuyện gì đây tổng giám đốc, dự án gì mà quan trọng đến mức khiến cậu gác cả dự án mất công mất sức ba đêm không ngủ kia?” Jimin bắt đầu tò mò.

“Cậu xem đi.” Kim Taehyung đưa đến cho Jimin một tập tài liệu.

Jimin vừa xem một trang đã vô cùng sửng sốt: “Đảo Vân Giang, tôi không nhìn nhầm chứ, cậu tính làm gì?”

Đảo Vân Giang chính là nơi có lời đồn ẩn chứa kho báu, cái tên Kim Taehyung này sao lại nhắm vào đó, cậu ta còn hiếm lạ cái gọi là kho báu sao? Hắn không tin chắc chắn tên này muốn làm cái gì đó.

Đang suy nghĩ thì lại nghe Kim Taehyung nói: “Bí mật thu mua cho tôi.”

“Cái gì? Thu mua? Cậu, không phải chứ? Cậu muốn nhắm vào kho báu sao? Lỡ may hòn đảo đó không có kho báu như lời đồn thì sao?” Jimin trố mắt nhìn anh.

“Tôi không vì kho báu, tôi muốn lấy nơi đó là địa điểm tham quan của giới chức quyền cùng hắc đạo.” Kim Taehyung cười nói.

“Gì cơ, tôi không hiểu ý cậu lắm.” Jimin vẫn còn mông lung.

“Giới chức quyền cùng hắc đạo đều nhắm vào hòn đảo đó thế nhưng bọn họ chỉ có thể lén lút tới, nếu như có người thu mua rồi mở nơi đó làm nơi tham quan, cậu nghĩ có thu hút đông đảo người hay không?” Kim Taehyung đơn giản nói vài câu.

Jimin nghe vậy sáng tỏ, vỗ bốp một cái lên đùi: “Cậu không hổ là Kim Taehyung tôi biết, đúng là không từ bỏ một con đường làm ăn nào.”

Trước lời tấm tắc này Kim Taehyung chỉ thờ ơ không tỏ vẻ gì, có điều một phút sau Jimin lại cau mày hỏi: “Khoan đã, cậu bảo thu mua, chúng ta làm sao thu mua? Hòn đảo này đã bị chính quyền Vân Giang phong tỏa rồi còn gì, cái này thuộc sở hữu của nhà nước đấy.”

“Chính quyền Vân Giang ngày đêm tìm cái gọi là kho báu trên hòn đảo đó nhưng có cái gì hay không?” Kim Taehyung hỏi.

“Mấy năm nay lật tung cả hòn đảo cũng không có cái gì nhưng bọn họ vẫn đóng quân ở đó, mỗi năm lại thay thiết bị tìm kiếm mới, tiền thay thiết bị cũng đủ cho dân Vân Giang sống cả chục năm, vừa tốn tiền vừa tốn công lại không được gì.” Jimin trả lời, trong lòng khinh bỉ không biết đám người này còn cố chấp cái gì.

“Tốt lắm, bọn họ chẳng qua là cầm cự, nếu chúng ta cho bọn họ lợi ích hơn những gì họ muốn, cậu nghĩ bọn họ có từ bỏ không?” Kim Taehyung vừa nhìn vào màn hình máy tính vừa hỏi.

Trong màn hình không có dữ liệu của công ty cũng không có bản dự án đang làm chỉ có hình ảnh một người phụ nữ ngồi tựa vào cửa sổ, bộ dáng mệt mỏi.

Đối diện Jimin không để ý Kim Taehyung xem gì chỉ nói: “Đúng vậy, đám người này canh giữ hòn đảo đó chỉ muốn kiếm chút lợi ích, nếu có rồi bọn họ còn ở đó làm gì, được, được lắm, vậy lần này cứ để tôi ra tay, tôi đảm bảo sẽ đem hòn đảo về trong tay.”

“Hiểu rồi thì ngay lập tức đi làm đi, tôi sẽ báo NamJoon hỗ trợ cậu.” Kim Taehyung hài lòng nói.

“Hừ, không cần tên mặt lạnh đó tôi cũng có thể.” Jimin đắc ý, lại cầm tài liệu đi ra khỏi cửa nhưng ra đến nơi anh ta chợt nhớ cái gì đó liền quay đầu lại nói: “Phải rồi, báo cho cậu một tin, công ty nhà vợ cậu sắp điêu đứng rồi, Oh Kang-dae bị người ta lừa một vố lớn, lỗ mất mấy trăm tỷ, lại nói công ty dạo gần đây làm ăn thua lỗ nên không đủ tiền trả nợ, có lẽ rất nhanh sẽ phá sản.”

“Nói với tôi chuyện này làm gì?” Kim Taehyung một bộ dạng thờ ơ rõ rệt, dường như chẳng quan tâm chuyện này.

“Ồ, cũng phải, cậu cũng không coi trọng người phụ nữ kia, chẳng qua là tôi chỉ cung cấp cho cậu chút thông tin thôi.” Jimin nói xong mới rời bước.

Kim Taehyung nghe tiếng cửa đóng lại nhìn người phụ nữ trong màn hình trầm tư, nếu biết nhà mình sắp phá sản cô ta sẽ làm thế nào đây?

Nhà họ Oh.

“Ông nói cái gì? Công ty có khả năng phá sản sao? Làm thế nào lại như vậy, không phải đang phát triển tốt sao?” Go Jong Ha nghe Oh Kang-dae nói không tin vào lỗ tai mình.

Ông ta đầu tóc rối bời, quần áo rũ rượi thở dài thườn thượt: “Tôi không cẩn thận bị người ta lừa.”

“Cái gì? Ai lừa ông sao không báo cảnh sát?” Go Jong Ha tức giận hỏi.

“Báo rồi nhưng cảnh sát không truy lùng ra người, nó đã bỏ trốn rồi, hơn nữa có bắt được cũng không lấy lại được tiền.” Oh Kang-dae đau khổ nói, ông ta nghĩ có thể ký kết một hợp đồng làm ăn tốt để gỡ lại tiền số tiền đã lỗ kia, ai mà ngờ đối phương lại là lừa đảo, cả tuần không liên lạc được ông ta mới biết điều này, đến khi gọi cảnh sát cũng đã quá muộn.

“Trời ơi là trời, tại sao lại như thế, anh nói đi, nói đi.” Bà Ha như gặp phải cú sốc lớn, liên tục đánh vào người ông ta.

Oh Kang-dae hoàn toàn bất lực, mặc bà ta đánh, đánh đã rồi ông ta lại cầu xin: “Jong Ha, em có thể giúp anh vực lại công ty hay không? Công ty là cả tâm huyết của anh, hơn nữa sau này anh còn để lại cho Ha Eun, không thể trơ mắt nhìn nó biến mất như thế.”

“Giúp, anh nói tôi giúp thế nào đây? Công ty thất thoát cả mấy trăm tỷ, số tiền lớn như vậy tôi lấy ở đâu đây?” Go Jong Ha cũng nhức hết cả đầu.

“Nhà ngoại, nhà ngoại có thể giúp đỡ mà, chỉ cần bố vợ chịu giúp đỡ công ty sẽ vượt qua.” Oh Kang-dae nhanh chóng nói, dường như đã tính toán cả rồi.

“Cái gì, anh lại đánh chủ ý lên nhà của tôi sao, anh có biết lúc trước vì giúp anh vực công ty ba tôi đã bỏ ra bao nhiêu không, bây giờ còn chưa lấy lại đồng nào, anh nghĩ ông ấy còn có thể giúp anh sao?” Bà Ha càng nói càng tức giận.

“Chứ em nói anh phải làm sao bây giờ anh hết cách rồi.” Oh Kang-dae vò đầu nói.

Bà Ha có chút bực bội: “Anh là đàn ông mà còn nói câu này với tôi sao? Oh Kang-dae, anh không có chút bản lĩnh đàn ông nào sao?”

“Anh là bị lừa đấy em có biết không, nếu không bị lừa anh đã khiến công ty đi lên từ lâu rồi.” Oh Kang-dae kháng nghị.

“Đi lên? Anh còn dám nói vậy, từ khi thành lập công ty đến nay có khi nào tôi thấy công ty sáng lạn đâu, anh toàn dựa vào tiền ba tôi thì có.”

“Sao lại không, lúc hợp tác với Kim Gia công ty cũng kiếm về bội tỷ, chỉ tiếc là bọn họ lại rút vốn bất ngờ mới khiến công ty điêu đứng.”

Nhắc đến chuyện này bà Ha càng thêm điên đầu: “Sao anh không trách đứa con gái kia của anh ấy, nếu như nó không đắc tội với Kim Taehyung làm sao xảy ra cớ sự ấy, sớm bảo anh đuổi mẹ con nó đi anh lại không đuổi cơ, bây giờ thì hay chưa, mất hết rồi đấy, anh còn gì để nói?”

“Bà xã à, anh biết mình sai rồi, anh không nên giữ hai mẹ con họ lại, em giúp anh đi, lần này thôi em mà giúp anh, anh sẽ đuổi người đàn bà kia đi.” Oh Kang-dae lúc này chỉ có thể bám vào bà Ha nên bà ta muốn cái gì ông đều chiều theo.

“Anh nói thật không?” Giọng nói của Go Jong Ha có chút dịu đi, nếu dựa vào chuyện này có thể đuổi người phụ nữ kia đi bà vui mừng còn không kịp.

“Nói thật, anh nói thật mà.” Oh Kang-dae cuống quýt nói.

Bà Ha lại bảo: “Được, kêu cô ta đến đây, anh chính thức đuổi cô ta cho tôi, nếu anh làm được tôi sẽ gọi điện cho ba tôi giúp đỡ anh.”

“Tốt, tốt, anh sẽ gọi người đến.” Oh Kang-dae rối rít muốn rời khỏi phòng thì bà Ha lên tiếng: “Khoan đã, anh không cần đi, kêu người hầu gọi cô ta đến là được, anh ngồi đây cho tôi.”

“Được, được, nghe em, nghe em.” Lúc này đây Oh Kang-dae không còn biết cái gì nữa, ai giúp ông ta vực dậy công ty ông ta sẽ theo người đó.

Bà Ha ra lệnh cho một người đi gọi bà Hee đến, chưa đầy năm phút người hầu đã đưa bà tới.

Đứng trước Oh Kang-dae và bà Ha, bà  Hee có chút e dè nói: “Anh và phu nhân gọi em đến đây có chuyện gì?”

“Hừ? Truyện gì? Oh Kang-dae, anh nói đi.” Bà Ha khoanh tay liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.

Oh Kang-dae khụ khụ mấy tiếng nhìn bà Ha: “Tôi kêu cô đến đây là có chuyện muốn nói, cô cũng biết chuyện con gái cô làm rồi đấy, vì nó mà cái nhà này ảnh hưởng không ít, công ty của tôi cũng sắp phá sản đến nơi rồi, cho nên…”

Ông ta nói đến đây có chút khó nói, bà Hee ôm ngực hồi hộp, cảm giác được những lời ông sắp nói ra không mấy tốt đẹp.

Bà Ha thấy chồng mình cứ ấp úng mãi chưa nói được thành lời liền đập bàn một cái: “Nói tiếp đi chứ, ông chần chừ cái gì, có muốn công ty phá sản không?”

Oh Kang-dae giật mình một cái, trước ánh mắt hung dữ của bà Ha ông ta cũng phải nói: “Nhà này không còn nuôi nổi cô nữa, cô muốn đi đâu thì đi đi.”

Ông ta dứt lời bà Ha vô cùng hài lòng nhưng bà Hee lại ngây người như vậy, cảm giác như mình đã nghe nhầm, bà cố giữ bình tĩnh hỏi: “Anh, anh nói thế là muốn đuổi em sao?”

Không để Oh Kang-dae lên tiếng bà Ha đã nói: “Chứ còn gì nữa, con làm thì mẹ chịu, cái nhà này nuôi cô đến giờ phút này đã quá lắm rồi, biết điều thì mau dọn đồ cút đi.”

“Không, không thể như thế được.” Bà Hee đi đến chỗ Oh Kang-dae tha thiết nói: “Anh cũng biết em không còn chỗ để đi nữa, nhà ngoại đã từ em rồi, em chỉ còn anh là nhà, anh đuổi em thì em biết đi đâu?”

“Đi đâu thì đó là chuyện của cô, gia đình này không chứa chấp cô nữa, phải rồi, bây giờ con gái cưng của cô là thiếu phu nhân của nhà họ Kim đấy, cô qua đó mà ở cùng con cô hưởng phước.” Bà Ha bĩu môi nói.

“Không, tôi không đi đâu hết, tôi vẫn còn là vợ của anh Dae, dù có đuổi tôi cũng không đi.” Bà Hee đột nhiên kiên quyết nói.

“Bốp.” Ngay lập tức một cái tát rơi xuống má bà Hee khiến cho bà và cả ông Dae hoảng hốt.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top