Chap 20

Đám người nhìn thấy cảnh này sợ hết hồn, ai nấy đưa tay che miệng, ngay cả Daejeon cũng không ngoại lệ, ông ta híp mắt nhìn cô, người phụ nữ này nói ra tay liền ra tay sao.

Trong khi ai cũng nghĩ Lee Min Hyun thật sự ra tay thì cô lại lên tiếng: “Hét cái gì mà hét tôi còn chưa bẻ gãy tay cô đâu, tiếng vừa rồi chỉ là tôi vận động khớp tay mà thôi.”

Hwang Go Yong nghe vậy mới thử vận động một chút, thấy tay mình vẫn cử động được mới thôi lo sợ lại trừng mắt với Lee Min Hyun: “Cô được lắm.”

“Hừm, là cô động tay trước tôi mới theo bản năng ngăn cản hành động của cô, tôi cũng không ngốc mà đưa mặt cho người ta đánh, lại nói phụ nữ thì nên đi nhẹ nói khẽ cười duyên, động tay không tốt đâu.” Lee Min Hyun một tay giữ lấy Hwang Go Yong một tay còn lại rót ly trà uống một hớp.

Hwang Go Yong bị nói như thế xém chút thổ huyết nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, Lee Min Hyun thấy khuôn mặt cô ta đỏ bừng mới bắt đầu hỏi: “Nói đi, cô đến tìm tôi lại muốn đánh tôi là thế nào?”

Nhắc đến chuyện này cơn phẫn nộ trong người Hwang Go Yong dâng cao, cô ta chỉ tay còn lại vào mặt Lee Min Hyun nói với giọng căm phẫn: “Chính vì người phụ nữ đê tiện, không biết xấu hổ như cô mà tôi mới bị Won Young-chul bắt về hành hạ, cô có biết anh ta đã làm gì tôi không? Anh ta muốn mổ bụng tôi, mổ bụng tôi đấy. Xém chút nữa, chỉ xém chút nữa thôi tôi đã mất mạng rồi, tất cả là tại cô, tại cô.”

Hwang Go Yong hét lên trước mặt Lee Min Hyun, biểu thị sự phẫn nộ cùng cực. Lee Min Hyun cũng mang máng biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể là Won Young-chul muốn trả thù cho Kang Ahn Young nên đã làm vậy với Hwang Go Yong, lại nói người đàn ông này cũng thật ác độc, đến cô hắn còn không buông tha chứ nói gì đến Hwang Go Yong.

“Cô tự làm thì tự chịu tôi, muốn đổ thừa cho ai? Tôi còn chưa tính sổ với cô đâu cô đã tự mình chạy qua đây rồi, vậy thì tôi cũng nói thẳng với cô. Cô hận tôi thì lấy bản lĩnh đi tìm tôi trả thù, còn không có bản lĩnh đó thì yên lặng một chút, càng làm chỉ càng giống như vạch áo cho người xem lưng.” Giọng điệu của Lee Min Hyun vô cùng mỉa mai.

Hwang Go Yong càng thêm đỏ mặt tía tai, nửa vì xấu hổ nửa vì giận dữ: “Cô biết cái gì mà nói, chính vì cô cướp anh Kim của tôi nên tôi mới, mới…” Nói đến đây Hwang Go Yong không biết phải nói tiếp làm sao, sau cùng thốt lên mấy chữ: “Tôi hận cô, hận cực kỳ, chỉ muốn giết chết cô ngay lập tức, băm vằm cô thành xương vụn đem cho chó ăn, cô sống trên đời này làm gì, chỉ để làm trà xanh thôi sao? Ai, ai cho cô leo lên giường anh Kim, ai cho cô được phép làm vợ anh ấy, phi, cô không xứng, không xứng.”

Hwang Go Yong càng nói càng kích động lại giằng co giãy dụa, muốn thoát khỏi kìm kẹp của Lee Min Hyun.

Cô nhìn cô gái đầy oán thù trước mặt cũng không trách cô ta, dẫu sao người sai đích xác là Oh Min Hyun.

“Chỉ nhiêu đó đã khiến cô dùng mưu cao kế bẩn rồi sao? Hwang Go Yong, cô bao nhiêu tuổi rồi, có biết suy nghĩ không vậy? Việc gì phải dùng kế hèn đó hãm hại tôi, cũng may Kang Ahn Young không xảy ra chuyện gì, nếu cô ta thật sự xảy thai Won Young-chul sẽ tha cho cái mạng nhỏ của cô sao? Lại nói cô muốn hại người cũng phải quan sát tình hình chút chứ, ở đấy có biết bao nhiêu camera, lẽ nào cô tự tin camera không chiếu đến mình hay ỷ ở đó có nhiều người, hoàn toàn có thể che chắn cho cô?” Lee Min Hyun nhàn nhạt nói, nói đến đâu khuôn mặt của Hwang Go Yong sa sầm đến đó.

“Cô, Oh Min Hyun, cô im đi, im đi, tất cả là do cô trước cô lấy tư cách gì mà nói tôi, làm như cô không dùng kể bẩn vậy, là ai hạ thuốc dẫn dụ anh Kim, là ai ép anh ấy kết hôn, nếu không phải do cô tôi và anh Kim đã sống với nhau hạnh phúc rồi.” Hwang Go Yong quát lên, có thể thấy cô ta hận Oh Min Hyun đến cực điểm.

Mặc dù không phải cô làm mấy chuyện này nhưng cô đang sống dưới thân phận của cô ta đánh phải gánh chịu những điều này thôi.

Cuối cùng Lee Min Hyun cũng thả tay Hwang Go Yong ra, thở dài nói: “Về chuyện này tôi vô cùng xin lỗi.”

Toàn bộ mấy người có mặt ở đó đều kinh ngạc nhìn cô, Hwang Go Yong đứng hình mấy giây, sau đó cười lớn: “Ha ha, ha ha ha, Oh Min Hyun ơi Oh Min Hyun, loại người như cô cũng biết đến xin lỗi sao, thật là buồn cười làm sao, chết cười tôi mất, ha ha ha.”

Hwang Go Yong cứ thế cười giữa nhà như một con điên, Lee Min Hyun cũng không biết phải làm sao với cô ta, chỉ biết thở dài thườn thượt, Hwang Go Yong không biết hận Oh Min Hyun đến cỡ nào, mà cô gái này cũng thật tài, đi đến đâu có người ghét đến đó, cô muốn yên bình cũng không được.

“Oh Min Hyun, tôi muốn cô phải chết.” Hwang Go Yong đột nhiên lấy trong giỏ xách ra một con dao cứ thế xông thẳng về phía Lee Min Hyun.

Hai mắt cô hơi nheo lại, khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ, ngay khi con dao cách mặt cô năm centimet cô đã đưa tay ra bắt lấy con dao, rất nhanh máu từ lưỡi dao chảy tí tách, rơi xuống cả nền nhà.

Đám người nhìn cảnh này sợ hết hồn, có người sợ máu không dám nhìn vội vàng quay mặt đi, Daejeon hơi ninh mi, con người muốn giết Lee Min Hyun đã bắt đầu run rẩy, toàn thân bủn rủn cầm dao cũng không chắc, cô ta ngay lập tức buông cán dao ra, lùi về phía sau ba bước.

“Cô, cô, cô….”

“Leng keng.” Con dao trên bàn tay đầy máu của Lee Min Hyun rơi thẳng xuống đất, máu văng một ít lên chân của cô, cũng văng đến tận chỗ Hwang Go Yong.

Mặc kệ máu chảy từng giọt xuống đất cô nhìn người trước mặt hỏi: “Như vậy khiến cô hài lòng rồi chứ, còn cô thật sự muốn giết tôi thì phải suy nghĩ cho kỹ, giết người là đi tù đấy, nhà họ Hwang của cô thế nào tôi không biết nhưng pháp luật sẽ không tha cho kẻ phạm tội.”

Hwang Go Yong phút chốc suy sụp, ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm mặt òa khóc: “Hu hu hu, hu hu hu, tôi muốn cô chết, cô chết, ông trời sao không lấy mạng cô đi, hu hu hu.”

Có lẽ Hwang Go Yong đã bị sốc tinh thần, Lee Min Hyun nhìn về phía quản gia nói: “Ông liệu mà sắp xếp cho cô ta, tôi đi trước.”

Cô nắm chặt bàn tay của mình không cho nó chảy máu, sau đó đi một mạch lên lầu, ồn ào cả một buổi sáng cuối cùng phải tốn chút máu mới xong.

Lại nói Lee Min Hyun đi đến đâu đám người hầu sợ hãi đến đó, không dám lại gần cô.

Daejeon nhìn cô gái đáng thương dưới đất lại nhìn đám người hầu nói: “Còn nhìn cái gì, muốn như cô ta sao?”

Đám người hầu rùng mình vội vàng rời đi, đến khi không còn một bóng người ở lại Daejeon mới ngồi xổm xuống bên cạnh Hwang Go Yong, không lạnh không nhạt hỏi: “Cô có muốn trả thù Oh Min Hyun hay không?”

Nghe câu hỏi của Daejeon, Hwang Go Yong dụi mắt nhìn về phía ông ta, có chút nghẹn ngào nói: “Tôi đương nhiên muốn nhưng tôi không biết phải làm sao, cô ta, vừa rồi cô ta thật kinh khủng.”

“Mới nhiêu đó đã làm cô sợ rồi sao? Không muốn trả thù nữa à?” Daejeon cười khẩy.

“Không phải vậy, tôi muốn trả thù, ông có cách gì sao?” Hwang Go Yong đặt hy vọng vào Daejeon, không hiểu sao cô ta cảm thấy người này có thể giúp mình trả đũa Oh Min Hyun.

Daejeon thấy cá cắn câu liền nói: “Tôi đương nhiên có cách nếu như cô đồng ý tôi sẽ giúp cô một tay.”

Hwang Go Yong cũng không thèm suy nghĩ gật đầu: “Được, tôi đồng ý.”

Daejeon hài lòng: “Tốt lắm.”

Hai ngày sau Kim Taehyung không biết từ đâu xuất hiện trong phòng Lee Min Hyun, cô vừa tắm xong bước ra nhìn thấy anh ta mà hết hồn một phen.

“Anh sao lại ở đây?” Cô theo bản năng hỏi.

“Đây là nhà tôi.” Kim Taehyung chỉ trả lời ngắn gọn.

Lee Min Hyun cũng lười cãi lại mà hỏi: “Không biết anh có gì phân phó?”

Kim Taehyung lại không nói gì chỉ đăm chiêu nhìn cô như tìm tòi nghiên cứu điều gì đó, Lee Min Hyun không biết anh nhìn cái gì nhưng bị người nhìn như vậy cô có chút khó chịu.

“Này, anh nói gì đi chứ?”

“Cởi áo ra.” Kim Taehyung đột nhiên lạnh giọng nói.

“Cởi, cởi áo sao, này, ban ngày ban mặt anh muốn làm gì?” Lee Min Hyun thật sự không hiểu ý tứ của anh ta.

Kim Taehyung lại thản nhiên nói: “Cho dù tôi muốn làm gì cô có thể phản kháng sao?”

Đương nhiên là không!

Lee Min Hyun cũng không dây dưa với anh, cởi thì cởi, cô còn sợ anh ta chắc. Lee Min Hyun từ từ cởi áo ngoài ra, ánh mắt của Kim Taehyung lại rơi vào bả vai bên phải của cô, một dấu răng đậm còn in hằn trên vai, khuôn mặt của anh có chút sa sầm, sau đó không nói tiếng nào rời khỏi phòng như chưa từng bước vào.

Có một cơn gió đìu hiu thổi qua người cô, Lee Min Hyun đứng sững người mấy giây mới kịp phản ứng kéo áo lại, trong lòng tự hỏi: “Người đàn ông này bị làm sao vậy hả? Tại sao lại hành động kỳ lạ như vậy?”

Kim Taehyung rời đi Lee Min Hyun lại ngồi trước gương bôi thuốc, trên vai lẫn bàn tay.

Lúc nhìn vết răng trên vai cô vẫn có một thắc mắc tại sao tất cả các vết răng khác đều vô cùng đồng đều, chỉ có hai vết răng lại có chút sâu, chính vì độ sâu như vậy mới khiến cô đau đớn, chảy không biết bao nhiêu máu.

Lee Min Hyun nhìn chằm chằm vào hai dấu răng ấy, thực lòng mà nói dấu vết này thật không giống răng người chút, ngược lại có chút giống với răng nanh của thú.

Nhưng mà đây rõ ràng là Kim Taehyung cắn cô, là răng người không có cơ sở để nói răng thú.

Chuyện này đúng là làm cô khó hiểu nhưng mà hai ngày nay cô bận chuyện khác không rảnh để quan tâm răng người hay răng thú.

Lee Min Hyun kéo học tủ phía dưới, lấy đống giấy tờ mình đã thu thập, xem đi xem lại coi có sơ sót gì hay không.

Hộ chiếu, chứng minh, giấy tờ tùy thân đều có đủ, bây giờ chỉ có việc book vé là xong, có điều cô còn chưa biết mình phải book ngày nào.

Kim Taehyung về rồi có nghĩa là cô có thể ra ngoài nhưng ngày nào mới thích hợp đây?

Lee Min Hyun lại lướt lướt điện thoại coi các chuyến bay đi Canada gần nhất trong tuần, phát hiện thứ bảy có một chuyến vào sáu giờ tối.

Cô chần chừ, tính toán một hồi mới quyết định book vé.

Canada là địa điểm mà cô chọn để sinh sống những ngày tiếp theo, không biết có thể quay về thế giới thực hay không nếu buộc phải sống ở đây cô nhất thiết phải tìm cho mình một nơi trú ngụ an toàn. Còn lý do cô chọn Canada cũng đơn giản thôi, ở thế giới kia nơi cô rành nhất chính là Canada, bên đó có dì ba cô sinh sống, mỗi năm cô thường đến đó một lần, mà mỗi lần ở lại cũng cả tháng nên muốn không rành nơi đó cũng không được.

Đặt vé xong xuôi Lee Min Hyun mới nghĩ đến chuyện tiền nong, thực ra cô cũng nghĩ chu toàn rồi, cô tìm được trong tủ quần áo của Oh Min Hyun có một ít trang sức, đa số đều là vàng và có một chiếc nhẫn kim cương, cô lấy chiếc nhẫn này bán đổi tiền cũng không thành vấn đề, cái cô lo ngại là phải đến đâu bán?

Bán ở đây sợ sẽ bị lộ mà đến Canada bán lại có chút phức tạp, thật là đau đầu mà.

___________________

Ba giờ chiều thứ bảy Lee Min Hyun chuẩn bị mọi thứ xong xuôi liền đi ra ngoài, trước khi đi quản gia lên tiếng nói: “Thiếu phu nhân, đi sớm về sớm, thiếu gia nói tối nay về trước sáu giờ không hy vọng cô về quá giờ này.”

“Hừm, tôi biết rồi.” Lee Min Hyun nhàn nhạt nói, sáu giờ à, cô cũng lên máy bay luôn rồi.

Lee Min Hyun mang tâm trạng vừa vui vẻ vừa lo âu bước ra ngoài, vấn đề của cô bây giờ là làm sao cắt đuôi được đám vệ sĩ này.

Lại nói nhìn bóng dáng Lee Min Hyun rời đi Daejeon lại lấy điện thoại ra bấm số gọi: “Cô ta đã ra ngoài rồi, cô liệu mà làm.”

“Tôi đã biết rồi.” Bên kia truyền đến giọng nói của một cô gái.

Hai người nói với nhau thêm vài câu nữa, chủ yếu là địa điểm mà Lee Min Hyun tới sau đó không nói thêm gì nữa.

Trung tâm thương mại thành phố Seoul.

Lee Min Hyun sau khi bước vào trung tâm nhìn sơ đồ một chút liền đi lên lầu hai, hai tên vệ sĩ theo sau cách cô năm bước chân không rời.

Lee Min Hyun cũng không để ý, tầng hai là siêu thị, cô vừa vào liền mua một đống đồ, không quản cái gì, cứ vừa mắt là mua, đầy hai xe lớn thì thôi, khách hàng trong siêu thị nhìn cô như nhìn quái vật.

“Cô gái này làm gì mà mua nhiều thế, tính mua hết cả siêu thị hay sao?”

“Tôi thấy cô ta giống như lần đầu tiên được đi siêu thị nên thấy cái gì là mua cái đấy.”

“Ừ, ừ, cô nói đúng.”

Ngay cả nhân viên thanh toán nhìn thấy đống đồ cô mua cũng phát hoảng, lại không xác định hỏi: “Chị ơi, một mình chị mua hai giỏ xe này sao?”

“Đúng rồi đấy, cô mau thanh toán cho tôi đi, nhanh một chút.” Lee Min Hyun xác nhận lại nhìn hai người đàn ông đang chờ cô cách đó không xa nhoẻn miệng cười, một nụ cười đầy ẩn ý.

Cô nhân viên vâng dạ nhưng trong lòng lại thầm nói, cô muốn nhiều như vậy còn muốn thanh toán nhanh đúng là làm khó người.

Khoảng mười lăm phút nhân viên mới thanh toán xong có thể thấy rằng Lee Min Hyun mua nhiều thế nào.

Nhìn hai xe đầy lại nhìn hai vệ sĩ ở bên kia cô lại nói: “Phiền hai anh rồi, có thể đẩy xe giúp tôi không? Thuận tiện thì mang xuống hầm xe cũng được, tôi phải lên lầu mua thêm quần áo.”

Hai vệ sĩ nhìn nhau, một người lên tiếng: “Cô có thể ký gửi đồ ở đây.”

“Đồ mua rồi, ai cho ký gửi?” Lee Min Hyun nhún vai nói.

“Vậy mình tôi mang được rồi, cậu ta đi với cô.” Vẫn là tên vệ sĩ kia nói.

“Một mình anh ổn không? Mất đồ của tôi thì làm sao, vẫn là hai người mang đi, tôi ở trên lầu bốn, các anh mang xong thì lên lầu bốn tìm tôi, không phải sẽ khỏe hơn à?” Lee Min Hyun chẹp miệng nói, bằng mọi giá cô phải dụ bọn họ đi.

Thế nhưng không dễ như cô nghĩ, tên kia vẫn một mực nói: “Một mình tôi không vấn đề, thiếu gia dặn rồi, chúng tôi không được để mất dấu cô như lần trước nữa.”

Nếu không tiền lương tháng này của bọn họ sẽ bị cắt giảm một nửa, ai mà nỡ chứ.

Cho nên bọn họ vô cùng “nhiệt tình” với công việc của mình không dám lơ là.

Lee Min Hyun thấy bọn hắn kiên quyết như vậy thở dài trong lòng lại nói: “Được rồi, tùy các anh vậy.”

Dứt lời cô xoay người đi lên thang cuốn, tên vệ sĩ còn lại vội vàng đi theo.

Đuổi được một người rồi cô còn không đuổi được người thứ hai sao, lên tầng bốn đi cô sẽ cho hắn nếm mùi.

Đi dạo một vòng siêu thị cũng gần bốn rưỡi rồi, không còn nhiều thời gian cô phải nhanh chóng cắt đuôi tên này mới được, hơn nữa còn phải bán chiếc nhẫn kim cương trị giá mấy tỉ kia.

Không biết chiếc nhẫn từ đâu mà ra nhưng đã là của Oh Min Hyun thì cô có thể sử dụng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top