chap 104
Đám người trong nhà nhìn hai người chạy đi không ai biết phản ứng ra sao, Park Beom-Jun nằm thoi thóp dưới đất, tên thủ lĩnh cũng đã sớm ngất không biết từ bao giờ.
Con sói chạy một mạch về phía tây biệt thự, vượt qua khuôn viên đến một rừng cây phía sau, lại chạy thêm năm mét nữa đến một bờ hồ rộng lớn thì dừng lại, lúc này đồng hồ còn lại năm giây, nó không chần chừ vứt thẳng hai quả bom về phía trước.
Hai quả bom rất nhanh rơi xuống nước sau đó nổ vang hai tiếng thật to, nước văng lên tung tóe, vẳng cả vào người con sói.
Nó chỉ đứng đó không chút động đậy, lúc ném hai quả bom xuống dưới nó đã có ý định nhảy cùng quả bom thế nhưng một giọng nói lại dội vào tai nó khiến nó không làm như thế.
NamJoon chạy tới vừa vặn nhìn cảnh này, thấy con sói đứng trên bờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm, thật may Taehyung không làm chuyện ngu ngốc.
Hắn từng bước đi về phía con sói, quỳ bên cạnh đưa tay vuốt ve bộ lông đã ướt sũng trên đầu nó: "sau này biệt thự của cậu do đích thân tôi bảo vệ, không có sự đồng ý của tôi không ai dám bước vào biệt thự của cậu đâu."
"Cậu làm đúng lắm, tôi biết cậu rất buồn, rất sốc nhưng có chết cũng không giải quyết được gì, cậu mất đi người yêu nhưng vẫn còn chúng tôi, cậu xem chúng tôi là gì hả? Gắn bó bao nhiêu năm, cậu nói đi là đi sao?"
Con sói nghe hắn nói gầm gừ hai tiếng lại quay người bước đi, bước chân không còn vững vàng hiên ngang nữa mà xiên xiên vẹo vẹo như muốn ngã đến nơi.
Nó đã dùng hết sức lực mà chạy đến đây, thật sự không thể đi được nữaNamJoon vội vàng bắt lấy nó nói: "Tôi bế cậu, đi thôi bảo bối."
Con sói lại vùng vẫy không muốn nhận sự giúp đỡ.
Thấy nó bướng bỉnh như vậy NamJoon thở dài không đụng chạm gì nữa.
Một người một sói cứ thế tiến vào biệt thự, trên đường đi con sói cũng gục không dưới ba lần nhưng vẫn kiên trì bước đi.
NamJoon đôi lúc không hiểu người này sao lại cố chấp như vậy.
Mười lăm phút sau hai người cũng quay trở lại phòng khách của biệt thự, hiện trường vẫn giữ nguyên, Ahn Hyuk chạy lại hỏi: "Quả bom xử lý xong rồi sao?"
"Ừ, vất vả cho cậu rồi, lên nghỉ ngơi đi chỗ này sẽ có người dọn dẹp." NamJoon nói.
Ai cũng bị một phen kinh hãi, lúc này mọi thứ trở lại bình thường mới thở phào một hơi, NamJoon lo phân phó đám vệ sĩ, con sói lại lảo đảo đi lên cầu thang, ngoài Ahn Hyuk nhìn con sói có chút nghi hoặc nhưng thấy nó không đả thương ai người hai tên kia hắn cũng không sợ hãi, chỉ quay người lên trước.
"Đoàng." Lúc mọi người không để ý một tiếng súng đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ, con sói đang đi lên cầu thang trúng một viên đạn cứ thế lăn lốc xuống dưới.
"Taehyung." NamJoon hét lên một tiếng, chạy về phía con sói, lại không biết kẻ nào đã nổ phát súng này.
Đến lúc nhìn ánh mắt chế giễu của Park Beom-Jun hắn mới thấy khẩu súng trên tay hắn.
"Mẹ kiếp." NamJoon đạp mạnh vào bàn tay đó của hắn, rõ ràng Taehyung đã tha cho hắn một mạng vậy mà hắn còn không biết điều.
Park Beom-Jun đã mất cảm giác đau đớn, hai mắt hắn nhắm lại, khóe miệng vẫn còn vương nụ cười, giống như vô cùng thỏa mãn.
NamJoon xử lý hắn xong lại xem xét con sói, lúc này hơi thở nó rất yếu ớt, máu trên thân chảy xuống loang lổ cả một vùng.
"Taehyung, cậu nghe tôi nói không, người đâu mau gọi bác sĩ đến."
Cả đám rối rít cả lên, không ai để ý người tưởng như đã bất tỉnh nhân sự đang nằm trên đất lại đang lồm cồm bò dậy với lấy khẩu súng bên tay mình nhắm về một người một sói bên này.
Tất cả đều đổ dồn lên người con sói, chẳng ai để ý một cảnh này.
"Đoàng." Một tiếng súng lại vang lên.
Thời gian bỗng như ngừng lại, không ai hiểu chuyện gì xảy ra, lúc mọi người quay đầu lại tên đang cầm súng chĩa về phía con sói cứ thế ngã lăn ra đất còn chưa kịp bóp cò.
Người nổ súng là ai?
Trong khi mọi người đang hoang mang vấn đề này trên lầu hai dội xuống một giọng nói thương tiếc: "Taehyung."
Theo giọng nói một bóng người vội vàng chạy xuống.
NamJoon nhìn cô gái đang chạy về phía này kinh ngạc không thôi, vô thức thốt lên một tiếng: "Lee Min Hyun."
Phải, người đến không ai khác chính là Lee Min Hyun.
Ngay khi tiếng súng của Park Beom-Jun phát ra Lee Min Hyun đã tỉnh lại, cô chạy đến nơi lại không ngờ nhìn thấy cảnh này cùng người đàn ông đang chĩa súng vào chồng mình, cô đã không kịp suy nghĩ dùng khẩu súng mình mang theo bắn thẳng vào tên đó.
Lee Min Hyun rất nhanh cũng đến được bên con sói, cô nâng người nó lên ôm trong lòng nghẹn ngào nói: "Taehyung, em về với anh rồi đây, anh mở mắt, mở mắt ra nhìn em này."
Kim Taehyung vốn dĩ đã muốn hôn mê nhưng nghe thấy tiếng cô hai mắt anh cố gắng mở ra, nhìn thấy đúng là cô thân thể anh khẽ nhúc nhích một chút, khóe mắt rơi xuống hai giọt nước mắt, chân sói khẽ đưa lên như muốn chạm lấy khuôn mặt cô nhưng vừa đưa đến nơi lại mất hết sức lực, chân trước cứ thế buông thõng xuống.
Lee Min Hyun hiểu ý anh, cô nhanh chóng bắt lấy chân anh áp vào má mình nói: "Là em, thật sự là em, Taehyung, xin lỗi, đã để anh chờ lâu rồi, anh không giận em chứ?"
Con sói lắc đầu một cái, anh thương còn không đủ làm sao nỡ trách!
Lee Min Hyun bật khóc lại nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của anh: "Taehyung, anh nhất định không được làm sao đấy."
Cuối cùng anh cũng chờ được cô trở về, Kim Taehyung mãn nguyện cứ thế nhắm mắt lại.
"Taehyung..." Lee Min Hyun nhìn vậy hoảng sợ, liên tục gọi tên anh, sợ anh vĩnh viễn rời đi cô, bây giờ cô hoàn toàn thấu hiểu cảm giác lúc anh ôm thân xác cô trong lòng.
Sự sợ hãi và đau đớn ùa về trong não cô.
"Khụ khụ, Min Hyun, tôi nghĩ Taehyung chỉ mất máu nhiều mà kiệt sức ngất đi thôi, chúng ta đưa cậu ta lên xử lý vết thương trước, tôi đã gọi bác sĩ đến rồi." NamJoon không thể nhìn hai người như vậy liền lên tiếng nhắc nhở.
Lee Min Hyun nghe vậy mới bình tĩnh lại, cô cứ thế ôm lấy anh đi lên cầu thang.
Đám đàn ông nhìn cảnh này mà ngỡ ngàng, người phụ nữ có sức lực cỡ nào mà có thể ôm một con sói lớn như vậy bước đi, còn đi rất nhanh nữa chứ.
NamJoon tiếp tục công việc của mình, phân phó đám người dọn dẹp, sau đó cũng cất bước đi theo.
Lee Min Hyun đặt anh lên giường lại lục lọi bông băng trên giường băng bó đùi phải ở chân sau cho anh, lúc nãy Park Beom-Jun bắn trúng anh nhưng chỉ trúng ở đùi không trúng chỗ hiểm nên cũng coi như đảm bảo được tính mạng, nhưng nhìn anh chảy thật nhiều máu lòng cô lại quặn thắt, nếu cô tỉnh dậy sớm hơn thì tốt rồi.
Nhìn cô vừa khóc vừa luống cuống băng bó cho Kim Taehyung NamJoon lên tiếng: "Cái đó, để tôi giúp cô băng bó cho cậu ấy."
"Không cần." Lee Min Hyun phớt lờ đề nghị của NamJoon, cô muốn tự mình làm cho anh, không muốn ai thay thế.
NamJoon bất đắc dĩ, hai vợ chồng nhà này thật giống nhau, ai cũng bướng bỉnh và cố chấp, đặc biệt là rất để ý đối phương.
Hai mươi phút sau bác sĩ cũng có mặt tại biệt thự, người tới là một ông già tầm 50 tuổi, chữa bệnh cho người mấy chục năm đây là lần đầu tiên ông ta bị ép buộc xem cho một con vật, hơn nữa còn là sói, xém chút nữa ông ta đã ngất xỉu tại chỗ, cũng may ông còn kiện định.
Bình thường ông ta xem năm phút là xong nhưng vì là sói ông ta xem vô cùng cẩn thận lại kèm theo chút sợ hãi nên mười phút sau mới coi như hoàn tất.
"Thế nào rồi?" Thấy bác sĩ thu ống nghe Lee Min Hyun vội vàng hỏi.
Bác sĩ nhìn hai người trước tiên lau mồ hôi sau đó mới nói: "Sức khỏe của nó khá yếu còn mất máu nhiều nữa, nên là cần phải bồi bổ."
"Vậy bồi bổ thế nào, có thuốc không?" Lee Min Hyun hỏi tới tấp.
Vị bác sĩ vô cùng khó xử, hỏi về con người ông ta còn biết hỏi về sói ông ta biết trả lời thế nào?
"Cái đó, cho nó ăn uống đầy đủ là được." Vị bác sĩ trả lời cho có.
NamJoon cũng biết bác sĩ bị làm khó lại nói: "Được rồi, ông có thể đi."
"Tốt quá." Ông ta nói thầm một tiếng rồi nhanh chóng rời căn phòng.
"Cứ để bác sĩ đi như vậy sao? Taehyung anh ấy..."
"Đừng lo, khi cậu ấy biến thành người sẽ ổn thôi." NamJoon an ủi.
"Khoan đã, rõ ràng tôi đã lấy được Lệ Châu Hoa cho anh ấy tại sao anh ấy còn biến thành sói, lẽ nào giọt nước đó là giả, Minki lừa tôi sao?" Bây giờ bình tĩnh lại cô mới nhớ đến chuyện này.
NamJoon tính lên tiếng thì một giọng nói khác chen ngang: "Tôi không lừa cô, là người đàn ông của cô chưa uống nó."
"Sao, sao lại vậy?"
"Cậu ấy biến hóa quá đột ngột, Park Beom-Jun lại tấn công bất ngờ chúng tôi nhất thời không nghĩ đến chuyện đưa nó cho cậu ấy uống." NamJoon giải thích.
"Là vậy sao, cũng tại tôi, thời gian qua anh ấy chắc khó khăn lắm phải không?" Lee Min Hyun đưa tay lên vuốt ve bộ lông của anh, không ngờ lúc hai người gặp lại trong tình cảnh này.
NamJoon thở dài: "Đúng là vô cùng khó khăn, cậu ta thậm chí còn muốn theo cô kìa, cũng may còn giữ được lý trí."
Nghe vậy Lee Min Hyun càng thêm đau lòng đến nghẹt thở, sao anh có thể ngốc như vậy chứ.
Đúng lúc này con sói đột nhiên giật giật thân mình phát ra tiếng rên âm ỉ, cả người co quắp lại, Lee Min Hyun nằm tựa vào người anh giật mình tỉnh dậy, hoảng hốt hỏi: "Anh ấy làm sao vậy?"
"Có thể anh ta bắt đầu tiến hóa thành người rồi." Minki nhìn hai mắt của con sói nói, cái này cô cũng chỉ phán đoán không biết rõ ràng.
Lee Min Hyun lại hỏi: "Vậy, vậy lúc này cho anh ấy uống Lệ Châu Hoa được không?"
Cô không muốn thấy anh đau đớn nữa, mấy ngày nay với anh là quá đủ rồi sao anh có thể chịu được chứ.
Minki lại lắc đầu: "Không thể, nếu uống bây giờ anh ta sẽ thành sói luôn đấy, phải là lúc anh ta bắt đầu hóa sói mới được."
Nói vậy cô phải nhìn anh chịu đau đớn sao?
Lee Min Hyun ôm lấy anh, hy vọng có thể giảm chút đau đớn cho anh.
"Hai người ra ngoài trước đi, tôi ở đây với anh ấy là đủ rồi."
NamJoon và Minki hiểu ý cùng nhau đi ra ngoài tiện thể đóng cửa lại cho hai người.
Trên giường con sói vì sức lực yếu ớt nên cũng không dãy dụa được bao nhiêu nhưng thân thể lại co giật giữ dội. Lee Min Hyun không thể làm gì ngồi việc ôm anh trong lòng nhẹ nhàng vỗ về.
"Có em đây rồi, Taehyung, anh ráng lên, ráng lên chút nữa là sẽ ổn thôi, em không rời anh đi nữa đâu."
Kim Taehyung vì những lời nói này mà có thêm động lực, thân thể cũng bớt đau đớn một chút.
Tất cả mọi chuyện anh đều có thể chịu được chỉ có việc mất đi cô là anh không chịu được thôi.
Thời gian cứ thế không ngừng trôi qua đã qua mười phút mà Lee Min Hyun tưởng chừng như đã mười năm.
"AAA." Cuối cùng tiếng hét đau đớn của anh cũng vang lên, anh cũng đã trở lại thành người.
Mặc dù vô cùng mệt mỏi và đau đớn nhưng Kim Taehyung vẫn nhướn người dậy ôm chặt lấy cô nghẹn khuất nói: "Min Hyun, Min Hyun, em về rồi, đừng đi nữa được không? Đừng rời xa anh nữa, hãy hứa với anh, Min Hyun, nếu không anh sẽ đi theo em thật đấy."
"Vâng, em sẽ không đi nữa, sẽ mãi mãi ở bên cạnh ông xã của em, từ giờ trở đi em sẽ khiến anh hạnh phúc, em sẽ là người chờ đợi anh, sẽ không để anh phải chờ nữa, em hứa, em hứa." Lee Min Hyun dịu dàng vỗ về anh.
Lời nói của cô không khác nào thuốc an thần với Kim Taehyung, anh nghe vậy an tâm biết chừng nào.
Đôi mắt nặng trĩu cuối cùng cũng có thể nhắm lại.
Lee Min Hyun biết thời gian qua anh đã chịu nhiều đau thương và mệt mỏi, cô đặt anh ở trong lòng nhẹ nhàng vỗ về anh đi vào giấc ngủ.
"Taehyung, hãy ngủ ngon nhé, tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại thôi." Cô cúi người xuống hôn nhẹ môi anh một cái, ấm áp mà trìu mến.
Jimin từ công ty trở về, cả người mệt mỏi và bực dọc, nhìn thấy NamJoon và Minki ngồi ở phòng khách nhàn nhã uống trà hắn kinh ngạc hỏi: "Các người sao lại ngồi ở đây? Taehyung thế nào rồi?"
"Ổn thỏa hết rồi, Lee Min Hyun đã tỉnh lại." NamJoon uống cạn ly trà nói, mấy ngày nay hôm nay mới sảng khoái uống trà như vậy.
Jimin nghe vậy thở nhẹ một hơi: "Tốt thật."
"Bên phía công ty có chuyện gì?" NamJoon hỏi.
Nhắc đến chuyện này Jimin chửi thề: "Khốn kiếp, không biết thằng khốn nào mang bom giả đến hù dọa, tôi đã gô cổ hắn vào đồn cảnh sát rồi."
"Là cái bẫy của Park Beom-Jun, hắn muốn dụ người của chúng ta đi bớt để dễ hành động thôi." NamJoon trầm ngâm nói.
"Hả, lẽ nào lúc tôi không ở đây đã có chuyện gì sao?" Jimin bắt nhịp hỏi.
NamJoon lại kể chuyện vừa xảy ra cho Jimin nghe, không thể không nói Jimin đã vô cùng tức giận, còn muốn quay về căn cứ tẩn cho Park Beom-Jun một trận.
Sau đó trong lúc Kim Taehyung còn đang chìm trong giấc ngủ thì Ahn Hyuk đã mang Oh Min Hyun rời đi.
Vốn dĩ Lee Min Hyun muốn nói chuyện với Oh Min Hyun một chút nhưng lại nghĩ không cần thiết cho lắm, bởi vì mỗi người đều đã có lựa chọn riêng cho mình, cô cũng không cần băn khoăn.
__________
Bình minh theo vòng tuần hoàn rực sáng nơi cuối chân trời, một ngày mới lại bắt đầu nhưng hôm nay sẽ tốt đẹp hơn hôm qua.
Kim Taehyung tỉnh dậy, theo bản năng nhìn người trong lòng, thấy cô nhắm nghiền mắt anh bắt đầu sợ hãi, hoảng hốt gọi: "Min Hyun, Min Hyun."
Nghe thấy giọng nói bên tai Lee Min Hyun lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thấy dáng vẻ lo sợ của anh cô vỗ về hỏi: "Taehyung, anh sao vậy, mơ thấy ác mộng sao?"
"Thấy em không mở mắt anh sợ em không tỉnh nữa, anh sợ mọi thứ chỉ là mơ." Kim Taehyung ôm chặt cô không buông.
Lee Min Hyun không nhịn được đau lòng, cô cũng ôm anh trong tay từ từ xoa dịu anh: "Đừng sợ, em đây mà, không phải là mơ, không phải là mơ."
Kim Taehyung cảm nhận được sự chân thật cũng dịu đi một chút nhưng chung quy vẫn không buông cô ra.
Lee Min Hyun thấu hiểu nỗi sợ của anh, cô ôm lấy khuôn mặt còn chút phờ phạc của anh chậm rãi hôn từ mắt xuống mũi cho đến bờ môi khô nóng kia.
Những ngày tiếp theo Kim Taehyung không rời cô lấy một phút, mỗi lần cô đi đâu anh liền sợ cô đi mất, chính vì thế Lee Min Hyun luôn phải ở bên cạnh anh, bù đắp tổn thương tinh thần cho anh, để anh nhìn thấy sự hiện diện của cô.
Nửa tháng trôi qua tình trạng của anh cũng tốt lên, anh đã không còn sợ cô biến mất nữa nhưng vẫn không muốn đi làm lại, điều này làm Jimin khổ sở không thôi, thời gian qua hắn đã cố gắng cáng đáng công ty, cũng may còn có Alex giúp đỡ nếu không sợ là hắn cũng khụy lâu rồi.
Alex là người mà Kim Taehyung đã mời ở Mỹ về, năng lực không thua kém Jimin bao nhiêu lại còn rất nhiệt huyết, mãi về sau Jimin mới biết Alex chính là đồ đệ mà Kim Taehyung bồi dưỡng bấy lâu nay.
Để Kim Taehyung yên tâm quay về công ty Lee Min Hyun đã quyết định theo anh đi làm, thậm chí còn dấn thân làm thư ký đặc biệt cho anh, xử lý giúp anh một vài tài liệu đơn giản.
Mặc dù không muốn cô mệt mỏi nhưng lúc nào cũng được thấy cô thế này Kim Taehyung cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Mùng 5, lúc Kim Taehyung một lần nữa hóa sói, Lee Min Hyun đã cho anh uống Lệ Châu Hoa, chuyện thần kỳ đã xảy ra, quả nhiên anh không còn hóa thành sói nữa, mọi đau đớn cũng hoàn toàn biến mất.
Lee Min Hyun vui mừng khôn xiết, hai người lại cùng tổ chức tiệc ăn mừng trên sân thượng của biệt thự.
Dưới ánh trăng sáng cùng muôn ngàn ánh đèn lấp lánh Kim Taehyung quỳ trước mặt cô mở hộp nhẫn ra tha thiết nói: "Min Hyun, gả cho anh nhé."
"Taehyung, chúng ta không phải đã là vợ chồng rồi sao?" Lee Min Hyun kinh ngạc không nói nên lời.
Kim Taehyung cười dịu dàng bảo: "Không, lần này người anh muốn lấy là Lee Min Hyun."
Cô nghe vậy gần như là bật khóc, không do dự nữa gật đầu đồng ý.
Chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay áp út của cô, hai người bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ có hạnh phúc không có khổ đau.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top