Phần 6
Chương 51: Là đồ tránh thai sao?
Hàn Thất Lục quay đầu nhìn phòng tắm nói: "Đi chuẩn bị đi, tôi không ăn cá."
"Vâng, thiếu gia. Xin hỏi... Là hai phần sao?" Người hầu có chút nhiều lời, nhưng nếu hiện tại không hỏi rõ ràng, hậu quả còn thảm hơn.
Nhịn xuống ý muốn đạp chết người hầu này, hắn hít sâu một hơi hít sâu một hơi hạ thấp thanh âm hỏi: "Không phải hai phần chẳng lẽ là ba phần sao? Không đúng... Đợi chút! Theo khả năng ăn uống như heo của cô ta có thể một mình ăn cả hai phần. Chuẩn bị ba phần trước đi."
"Vâng, thiếu gia!" Người hầu cúi người chào, cầm quần áo rời đi.
"Đợi chút!" Hàn Thất Lục đuổi theo: "Cô đi mua... cái kia cho tôi."
Trên mặt hắn hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn giữ bộ dáng tự phụ kia.
Người hầu bị hỏi đến mức đầu óc thành dấu chấm hỏi, đành phải cung kính hỏi: "Xin hỏi thiếu gia, cái kia... là cái gì? Xin lỗi vì tôi ngu ngốc, không hiểu ý người."
Hàn Thất Lục cắn chặt môi dưới, thật lâu sau mới lên tiếng: "Chính là cái kia... cái mà cô gái mới vào cần dùng đó."
"Là... đồ / tránh / thai sao?" Người hầu thật tình không hiểu ý tứ, chỉ là một người con gái đi cùng thiếu gia đến khách sạn, ngoại trừ thuốc tránh thai ra không cần dùng gì khác.
"Mẹ nó!" Rốt cuộc nhịn không được, Hàn Thất Lục cầm áo người hầu hét: "Cô thấy cô gái đó cần dùng đồ / tránh / thai sao?"
Người hầu lúc này mới hiểu thứ Hàn Thất Lục muốn là 'Dâu tây Thánh Đại', mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống, miệng liên tục không ngừng trả lời: "Tôi đã biết thưa thiếu gia...."
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thất Lục lúc này mới buông tay ra: "Đem quần áo và cái kia đưa tới cùng lúc, bắt buộc phải nhanh lên, nếu không ngày mai không cần đi làm ở đây nữa."
Người hầu biết rõ chỉ cần một câu nói của Hàn Thất Lục, mình hoàn toàn có thể bị đuổi việc. Cuống quít dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thang máy.
Hàn Thất Lục trở lại phòng sau đó gọi điện thoại về nhà, nói là mưa quá lớn, đưa cô ra ngoài ăn trước, kêu bọn họ đừng chờ.
Dựa vào sô pha xa hoa trong phòng, Hàn Thất Lục càng nghĩ càng đây không phải là chính mình. Nếu là trước kia, trong lòng hắn ước gì đối phương nhanh chút gặp mưa mà chết, sẽ không quan tâm chăm sóc nữa. Nhưng hiện tại hắn lại đang làm cái gì thế này?
Hắn tuyệt đối không tin chỉ mới trong vòng hai ngày ngoại trừ 'cô gái kia' lại có một cô gái khiến hắn động tâm. Vậy đối với An Sơ Hạ, hắn là cái gì? Suy nghĩ cả nửa ngày, hắn rốt cục cũng nghĩ thông suốt. Vì An Sơ Hạ rất bướng bỉnh, với tình thương của cha vô cùng to lớn đó, sẽ tận dụng các biện pháp để cô gái này trở nên ngoan ngoãn hơn.
Tuy rằng ý nghĩ này người ngoài nhìn vô sẽ thấy rất kỳ lạ, dù sao An Sơ Hạ chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi. Nhưng ngoài cách đó ra hắn nghĩ không ra cách giải thích khác.
"Thiếu gia." Người hầu vừa đưa tay gõ cửa, cửa liền được mở ra.
Mắt nhìn người hầu tay trái cầm hai cái gói to, Hàn Thất Lục mặt không chút thay đổi cầm gói to: "Phí mua đồ tìm quản lí các người lấy."
"Không không không, không cần, thiếu gia quá khách khí rồi. Bữa tối đã chuẩn bị xong, bây giờ tôi sẽ đi xuống lấy." Người hầu cúi người 90 độ rồi chạy đi. Có thể nói tuy rằng chỉ là một người hầu nho nhỏ, nhưng tiền lương còn cao hơn người bình thường, như vậy đã đủ tốt rồi, làm sao đòi thêm một chút tiền như thế.
Hàn Thất Lục mang theo gói to đi đến cửa phòng tắm, đưa tay gõ cửa: "Tắm xong chưa? Mở cửa một chút, tôi đưa quần áo cho."
Cửa phòng tắm rất nhanh được mở ra một chút, Hàn Thất Lục đưa hai cái gói to kia vào, xoay người ngồi trở lại ghế sô pha, châm một điếu thuốc.
Chương 52: Cám ơn anh
An Sơ Hạ nhìn hắn cầm gói to bước dần đến mặt không khỏi đỏ lên.
Bình thường nhìn như thế nào cũng không ra, đến thời khắc quan trọng lại rất thân thiết! Sau khi sửa sang lại, An Sơ Hạ mở cửa phòng tắm đi đến trước mặt Hàn Thất Lục.
"Bữa tối ở bên kia." Hắn chỉ chỉ về phía bên kia nói.
An Sơ Hạ không nói gì, im lặng đi đến bên bữa tối. Đi bộ nhiều như vậy, được tắm nước ấm xong quả thật bụng giống như ba ngày rồi chưa được ăn cơm, đói bụng đến phát hoảng.
Chỉ trong chốc lát, cô đã ăn xong hết bữa tối! Quan trọng nhất là sau khi ăn xong cô vẫn cảm thấy chưa đủ, không có cảm giác no, nhưng cũng không thấy đói nữa.
Bữa tối của khách sạn năm sao này tuy rằng nhiều loại thức ăn, nhưng mới ăn được vài miếng đã hết, ba phần này còn không bằng một phần Fastfood lớn.
Trơ mắt nhìn An Sơ Hạ ăn hết ba phần, Hàn Thất Lục bị sặc cả khói, sương khói lượn lờ xung quanh người hắn, như thần tiên thoát tục ảo mộng.
Quăng mẩu thuốc lá vào gạt tàn thủy tinh gần đó, hắn cầm lấy áo khoác ẩm ướt đi lên. Mắt liếc nhìn An Sơ Hạ, không nề hà hỏi: "Ăn no?"
Biết phải đi về, An Sơ Hạ gật đầu: "Ăn no."
"Đi về." Hàn Thất Lục xoay người đi ra ngoài. An Sơ Hạ có chút sốt ruột dừng lại ở chỗ hắn, mắt nhìn chằm chằm Hàn Thất Lục chậm chạp không mở miệng nói.
Khóe miệng khẽ nhếch lên, Hàn Thất Lục trở lại bộ dáng bất cần đời, trêu tức hỏi: "Sao? Không muốn đi khỏi đây, muốn cùng tôi ở lại đây một đêm sao?"
Mặt An Sơ Hạ trong nháy mắt đỏ lên, lui về phía sau từng bước đưa tay trước ngực: "Không có! Anh đừng có nói bậy!"
Thu lại vẻ mặt trêu tức, Hàn Thất Lục nghiêm túc lại: "Đi thôi, không còn sớm."
Khi hắn bước một chân ra khỏi phòng, An Sơ Hạ kịch liệt đấu tranh tư tưởng. Là muốn cám ơn hắn, vì cũng không xảy ra chuyện gì đi? Hắn sỉ nhục cô cả đời này cô cũng sẽ không quên, nhưng cô cũng không thể quên được lúc cô cần giúp đỡ nhất lúc nào Hàn Thất Lục cũng xuất hiện.
Cắn răng một cái, cô đuổi theo: "Đợi một chút!"
"Cô rốt cuộc muốn làm gì? An tiểu thư." Hàn Thất Lục thở dài, đứng thẳng người chờ cô nói.
Lần này An Sơ Hạ không nhìn chằm chằm hắn, cũng không có trầm mặc không mở miệng, chỉ nói một câu: "Hôm nay cám ơn anh đã giúp tôi!"
Cô cũng chỉ bị Mạc Hân Vi khiêu khích, cũng chỉ bị phạt chạy, còn hắn hiện tại dù mưa cũng chạy đi tìm cô, đưa cô đến khách sạn sửa sang lại.
Trong giây lát cô mới phát hiện vô tình mình nợ Hàn Thất Lục nhiều như vậy.
"Cám ơn" Con ngươi Hàn Thất Lục hiện lên một tia sáng: "Còn lời gì khác muốn nói sao?"
Lời khác?
Trong đầu An Sơ Hạ tự hỏi ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn, dừng một chút ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Lúc trước nếu tôi có làm chuyện gì có lỗi với anh, tôi xin lỗi. Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không nói gì với người khác về quan hệ của chúng ta, sẽ không để cho anh cảm thấy chướng mắt, càng cố gắng để tránh mặt anh."
Cô không chú ý tới, sau khi nói câu này, con ngươi Hàn Thất Lục lập tức trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Chương 53: Lại bị vứt bỏ
— sau này sẽ không nói với người khác về quan hệ của chúng ta.
— sẽ không để anh cảm thấy chướng mắt.
— càng cố gắng tránh mặt anh.
Những lời này trong mắt Hàn Thất Lục, một câu đều tượng trưng cho cô rất chán ghét hắn. Tiếp xúc nhiều với hắn sẽ cảm thấy ghê tởm! Được lắm... An Sơ Hạ, được lắm!
"An Sơ Hạ, có phải tôi là người chỉnh chết cô không, cô không muốn nhắc đến quan hệ của chúng ta, cũng sẽ không đến trước mặt tôi cầu xin?" Ngữ khí Hàn Thất Lục lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng đến dọa người. Nhưng khóe miệng lại nhếch lên một chút tỏ vẻ hắn hiện tại đang rất rất tức giận.
Hàn Thất Lục chính là như vậy, càng tức giận, nụ cười của hắn lại càng quỷ dị, tuy rằng quỷ dị nhưng lộ ra một tia tuyệt mỹ. Nhưng đủ để làm nột tâm người khác rung động mạnh mẽ, làm cho người khác không dám yêu thích vẻ mặt tươi cười đắc ý đó của hắn.
Cúi đầu, An Sơ Hạ cũng cười, một nụ cười hồn nhiên.
"Nếu chỉnh chết tôi có thể làm anh cảm thấy vui vẻ, tôi rất vinh hạnh." Ý chính là, cô tuyệt đối sẽ không tới trước mặt hắn cầu xin tha thứ! Vì cô cảm thấy ngoài thiếu nợ hắn, căn bản cô không sai, cho tới bây giờ vốn không có sai.
Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thất Lục xoay người bước đi. An Sơ Hạ nhẹ nhàng thở ra, nói thật, vừa rồi nhìn biểu tình của Hàn Thất Lục, thật sự dọa đến cô. Mặc dù mỉm cười nhưng cô cảm thấy nụ cười kia không có một chút cảm giác ấm áp. Thậm chí cảm thấy sởn gai ốc.
Nhìn bóng lưng Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ bước nhanh đuổi theo. Một người đứng ở hành lang lâu một chút, cô cảm thấy không khí thật quỷ dị.
Trước khi thang máy đóng một giây, cô nghiêng người chui vào trong thang máy cùng Hàn Thất Lục.
Hắn thản nhiên nhìn cô một cái, không nói gì thêm.
Không hiểu sao, An Sơ Hạ cảm thấy thời gian ở trong thang máy từ tầng 18 trôi qua thật lâu, giống như một năm dài vậy. Thanh âm dễ nghe của thang máy vang lên, cửa mở ra, hai người một trước một sau đi ra thang máy.
"Thiếu gia, xe đã rửa sạch." Quản lí khách sạn buông trong tay sổ ghi chép, cung kính đến trước mặt Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục gật đầu một cái, không nói nửa lời, cứ thế đi ra cửa khách sạn. Người hầu giúp hắn mở cửa xe.
An Sơ Hạ bước chậm từng bước, Hàn Thất Lục cư nhiên không quan tâm gì trực tiếp lái xe đi rồi! Cô đứng tại chỗ nhìn xe Hàn Thất Lục đi xa có chút không biết làm sao. Hắn quả nhiên một khi tức giận sẽ mặc kệ người khác sống chết ra sao a...
Về phần Hàn Thất Lục nói sẽ kêu người chỉnh chết cô, thật ra từ trong đáy lòng, cô mong bị chỉnh chết luôn trong một lần kia. Một lần là có thể vĩnh viễn giải thoát rồi, có lẽ còn có thể thấy mẹ.
Nhìn gương chiếu hậu của xe thấy vẻ mặt bất lực của An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục mặt lạnh tăng tốc độ xe, rất nhanh đã không thấy bóng dáng An Sơ Hạ nữa.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn lấy điện thoại ra bấm số quản lý khách sạn.
"Tìm cho cô ta một chiếc xe, đưa về Hàn gia." Tắt điện thoại xong, hắn tăng tốc chạy nhanh đến nhà Tiêu Minh Lạc. Hắn không muốn mỗi ngày phải ở cùng An Sơ Hạ dưới một mái nhà.
Mưa không hề ngớt, An Sơ Hạ ngửa đầu nhìn trời, tối đen như mực một chút cũng nhìn không thấy. Xem ra phải phiền đến Khương Viên Viên kêu người tới đón cô a...
Vì cô không biết đường, cũng không biết vị trí cụ thể của Hàn gia. Quan trọng hơn là, trên người cô không mang theo tiền, không thể gọi taxi được!
Chương 54: Trở về Hàn gia
"Xin chào tiểu thư." Đang lúc An Sơ Hạ chuẩn bị vào khách sạn mượn điện thoại, quản lý khách sạn bước ra, hơn nữa chủ động chào cô.
An Sơ Hạ có chút kinh ngạc: "Xin chào! Có thể cho tôi mượn..."
"Tiểu thư, trước đó, tôi phải hỏi cô một chuyện." Quản lí mỉm cười đánh gãy lời cô: "Xin hỏi bây giờ cô muốn trở về liền, hay đi dạo một chút?"
"A?" Cô không kịp phản ứng, ngu ngơ 'a' một tiếng.
Quản lí mỉm cười với An Sơ Hạ giải thích: "Khách sạn của chúng tôi cũng thuộc tập đoàn Hàn thị, nên vừa rồi tôi mới nhận được lệnh, tôi phụ trách đưa cô về Hàn gia."
An Sơ Hạ trong lòng tuy rằng cảm thấy nghi hoặc, nhưng nhớ lại dáng vẻ cung kính của quản lí đối với Hàn Thất Lục không chút do dự tin. Gật đầu một cái cô cười cười nói: "Tôi muốn quay về, phiền ngài."
"Vâng." Quản lí gật đầu ngoắc người hầu đi lái xe tới đây, quay đầu nhìn An Sơ Hạ nói: "Đúng rồi, cô vừa nói muốn mượn của tôi... là gì?"
Cô lắc đầu liên tục nói không có gì. Khó khăn lâu như vậy mới trở về được Hàn gia.
"Thật làm phiền ngài, quản lí." Xuống xe, cô cúi người cảm ơn quản lí. Quản lí vẫn chỉ mỉm cười, nói cô khách khí liền lái xe đi.
Có thể nói, nhân viên của Hàn thị cũng vậy, thoạt nhìn rất chuyên nghiệp, rất nhiệt tình, nhưng luôn vạch rõ ranh giới với người khác. Đại khái cái này là được huấn luyện nghiêm chỉnh đi?
Mưa lúc này đã sắp ngừng, cô mới đi tới cửa chính cửa đã mở ra.
"An tiểu thư, phu nhân và lão gia đang ở tại phòng khách chờ cô đã rất lâu. Mau vào để họ yên tâm." Người hầu thân thiện cười cười với cô. Cô có chút kinh ngạc, vì thật không ngờ bọn họ vẫn chờ cô chờ tới bây giờ.
Vừa đi vào phòng khách, một bóng đen liền hướng cô đánh tới, cô chuẩn bị không kịp té vào trong lòng một người nào đó thật mềm mại.
"Ai ya bảo bối của ta! Con cuối cùng cũng về!" Khương Viên Viên chỉ hận không thể ôm chặt cô vào người. Đứa nhỏ này thật là làm cho người ta lo lắng!
Bị Khương Viên Viên ôm chặt, An Sơ Hạ đều nhanh bất quá tức giận, vẫn là Hàn Lục Hải đi lên vỗ vỗ vai Khương Viên Viên bảo buôn cô ra trước. Nếu không cô thế nào cũng chết ngạt trong lòng Khương Viên Viên!
"Quần áo không bị ướt, chúng ta còn lo lắng con không đợi Thất Lục tới đón mà lội mưa trở về." Khương Viên Viên nhìn từ trên xuống dưới An Sơ Hạ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Đúng rồi, Thất Lục đâu?"
Trong lòng cô tự hỏi một câu: hắn không phải về trước mình sao?
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Khương Viên Viên, cô cười cười nói: "Anh ấy nói hôm này còn chút việc, đêm nay sẽ ngủ ở nhà bạn học. Mọi người không cần lo lắng."
"Tiểu tử thối này!" Khương Viên Viên oán giận hét một tiếng.
"Được rồi, nói ít thôi, chuyện này thật ra là tại bà mà." Hàn Lục Hải lắc đầu nhắc nhở: "Chín giờ ở kênh YY không phải có một tác giả đến tham gia chương trình sao? Sơ Hạ đã không sao rồi, đừng đứng đó nữa."
Khương Viên Viên trừng lớn mắt: "Ông không nói thiếu chút nữa tôi quên! Tôi lập tức đi chuẩn bị! Tiểu Sơ Hạ con đi ngủ sớm một chút a!"
"Vâng." Cô mỉm cười nhìn Khương Viên Viên tính chạy lên cầu thang. Đôi khi cô thấy Khương Viên Viên thật giống một đứa nhỏ.
Hàn Lục Hải lắc đầu, xoay người nói với An Sơ Hạ: "Sơ Hạ, có chút chuyện, chú nghĩ chú cần nói với con."
Chương 55: Hàn Thất Lục thật sự làm cho người ta đau lòng
Cùng nói chuyện với Hàn Lục Hải, An Sơ Hạ mới biết Hàn Thất Lục từ nhỏ vốn không có ai được gọi là bạn học. Vì địa vị gia tộc cao, những người tiếp cận với hắn tất cả đều là vì tiền, vì lợi ích.
Khi còn nhỏ hắn rất muốn kết bạn, nhưng sự thật đã làm hắn vỡ mộng. Từ đó về sau hắn không tin tưởng người nào nữa, tính cách bắt đầu thay đổi. Hắn có thể mới cười trước mặt, nhưng một giây sau hắn có thể đâm chết ngươi.
Mãi đến lúc hắn học nhà trẻ mới gặp được một mối quan hệ giống như gia đình, không chỉ có Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ, còn có... Hướng Mạn Quỳ. Sau đó, hắn mới trở lại bình thường. Nhưng vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như trước, nghi ngờ bất kì kẻ nào, chán ghét những người xuất hiện bên cạnh mình vì một lợi ích nào đó.
Không biết tại sao, lúc Hàn Lục Hải nhắc đến tên Hướng Mạn Quỳ, sắc mặt có chút kỳ lạ. Nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường, vậy nên ông không nghi ngờ gì.
Lúc Hàn Lục Hải nói xong, trong lòng An Sơ Hạ đột nhiên dâng lên một sự thương cảm.
Nhà cô tuy nghèo, nhưng cho tới bây giờ cô cũng không thiếu bạn bè. Mỗi một người bạn đều là thật lòng, mặc dù nhà cô rất nghèo, nhưng từ thời thơ ấu cho đến bây giờ cuộc sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Nhưng còn con cái của những kẻ có tiền thì sao? Thời thơ ấu bọn họ không hề có bạn bè. Có lẽ bạn bè đối với người nghèo như cô rất bình thường, nhưng đối với Hàn Thất Lục mà nói, có lẽ nó rất xa xỉ.
Vì nghi ngờ cô, vì không tin tưởng, vì có cảm giác cô độc từ nhỏ, Hàn Thất Lục mới chán ghét sự đột nhiên xuất hiện của cô đi?
Lúc này, cô đột nhiên rất hiểu Hàn Thất Lục.
"Chú Hàn, con nghĩ, con biết chú muốn nói gì." Cô để lộ ra một nụ cười khéo léo.
Hàn Lục Hải vui mừng vỗ vai An Sơ Hạ: "Tốt lắm, chú biết con là một đứa trẻ ngoan. Có lúc, Thất Lục ngang ngạnh giống một đứa trẻ lên ba, hy vọng lúc đó, con có thể hiểu nó một chút."
An Sơ Hạ gật đầu: "Con biết rồi, chú Hàn."
"Ya!" Hàn Lục Hải khoát tay nói: "Đừng gọi ta là chú Hàn, gọi là dượng đi. Gọi chú Hàn nghe thật xa lạ."
An Sơ Hạ cười, gọi một tiếng dượng.
"Được rồi, sắp chín giờ rồi. Nghỉ ngơi sớm một chút, ta đi xem dì con." Hàn Lục Hải dặn dò một tiếng, xoay người đi lên lầu.
Lúc này, cô rất hâm mộ Hàn Thất Lục. Tuy rằng thoạt nhìn rất nghiêm túc, trong lòng thật ra lại rất yêu thương cha hắn. Mà cô... từ nhỏ đã không có cha, bị người ta đối xử như đứa con hoang.
Đưa tay lau đi khóe mắt hơi ướt, cô cũng đi lên cầu thang. Bài tập hôm nay làm còn chưa xong!
Mà hình ảnh bên nhà Tiêu Minh Lạc vốn không nhẹ nhàng như vậy...
"Không phải chứ? Cậu muốn ngủ lại đây?" Tiêu Minh Lạc mặc bộ đồ ngủ cả người màu trắng, mở cửa phòng mắt nhắm mắt mở nhìn Hàn Thất Lục hỏi.
Hàn Thất Lục ngồi xuống giường xong lại leo lên thẳng trên giường: "Sao? Cậu không đồng ý?"
"Không phải là không đồng ý." Tiêu Minh Lạc rối rắm tiếp tục nói: "Nếu mẹ cậu trách tội, không phải tôi là người nhận tội thay đi? Mới có chín giờ, về mau đi!"
Rất nhanh đi qua ôm lấy cổ Tiêu Minh Lạc, hắn mỉm cười nói: "Cậu thật sự muốn tôi quay về?"
Chương 56: Bị sái cổ
Vừa nhìn thấy nụ cười tuyệt mỹ khiến người ta phải sởn gai ốc đó, Tiêu Minh Lạc không tự giác nuốt nước miếng một cái, cam chịu nói: "Được rồi được rồi... Lần sau muốn ra ngoài ngủ, nhớ qua nhà Lăng Hàn Vũ!"
Vừa nghe đến qua nhà Lăng Hàn Vũ ngủ, Hàn Thất Lục lập tức dừng cười, bày ra biểu tình 'cậu để tôi đi'.
"Cậu cũng không phải không biết cậu ta! Cả đời là một cái đồng hồ bị điên điển hình. Lần trước tôi qua đó ngủ, mẹ nó cậu ta kéo tôi chơi cả đêm không ngủ được!" Nói tới đây Hàn Thất Lục thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Tiêu Minh Lạc không quan tâm nhún vai: "Nói không chừng cậu ta đã trở về bình thường rồi đi! Được rồi... tắm nhanh đi tôi buồn ngủ gần chết..."
"Hắt xì ~" đang đùa giỡn đột nhiên hắt hơi một cái.
"Ai mắng mình vậy?" Hắn lầm bầm một câu, lại tiếp tục đùa giỡn.
Một ngày cứ thế kết thúc trong màn đêm tối.
"Đồ lười, dậy mau! Đồ lười, dậy mau!" Đồng hồ báo thức trên bàn đột nhiên vang lên, An Sơ Hạ mắt nhắm mắt mở phát hiện mình đang ngủ trên bàn học.
Nhớ lại một chút, cô nhớ rằng tối qua làm bài tập xong vẫn còn sớm, xuống bếp pha cà phê, rồi chạy đến phòng sách tìm quyển《I have a dream》đọc. Vậy nên lúc tỉnh mới phát hiện mình ngủ trên bàn học.
Vừa định đứng lên mới phát hiện... Bị sái cổ! Bất quá cũng không phải nghiêm trọng lắm, tổng thể mà nói đầu chỉ có thể giữ nguyên chính giữa, không thể xoay nhiều. Ai từng bị sái cổ cũng biết, đó là một cảm giác không gì sánh nổi... Thống khổ!
Đánh răng rửa mặt thay đồ, chuẩn bị xong hết mới chậm rãi đi xuống lầu. Hôm qua sau khi trở về cô đã tự tìm thuốc bôi chân, cố ý không để phát ra âm thanh gì, nếu không Khương Viên Viên lại lo lắng.
Giống bữa sáng hôm qua, Khương Viên Viên và Hàn Lục Hải đã ngồi sẵn ở kia. Thấy bọn họ cũng mới vừa ngồi xuống, bữa sáng trong chén còn chưa kịp có gì. Chỉ có một điều không giống hôm qua là... Hàn Thất Lục không ở nhà.
"Buổi sáng tốt lành, dì dượng." Cô mỉm cười để sách qua một bên, sau đó liền ngồi xuống bàn ăn.
Khương Viên Viên nhìn chằm chằm An Sơ Hạ mấy giây, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Sơ Hạ, con bị sái cổ à?"
Chuyện này cũng bị nhìn ra a... cô rõ ràng đã cố ý dùng sức xoay đầu, nhưng vẫn bị phát hiện.
"Vâng." Cô gật đầu: "Bất quá không có vấn đề gì lớn."
"Con a!" Khương Viên Viên cau mày chỉ vào An Sơ Hạ: "Dì nghe người hầu nói, tối hôm qua hơn mười một giờ con còn pha cà phê trong bếp. Dì biết con cố gắng học tập, nhưng đừng cố quá a!"
"Vâng, con biết rồi." Trong lòng cô nhẹ nhàng thở ra, Khương Viên Viên không có phát hiện chân cô bị thương. Nếu không thế nào cũng càm ràm nửa ngày.
Vừa cầm lấy một miếng sandwich chợt nghe người hầu đi ra ngoài nói: "Thiếu gia đã về."
Cô ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, Hàn Thất Lục vẫn mặc quần áo hôm qua, nhấc chân đi đến bàn ăn nói: "Tối qua con có việc gấp, ngủ ở lại Lạc gia."
"Tiểu Sơ Hạ, đừng để ý đến nó, ăn cơm đi!" Khương Viên Viên biết Hàn Thất Lục đang nói chuyện với mình, nên cố ý không để ý tới hắn.
Bất quá Hàn Thất Lục cũng không nói gì nữa, xoay người đi lên cầu thang. Hẳn là đi thay quần áo.
Ăn xong bữa sáng, An Sơ Hạ không thấy mùi vị gì, cuối cùng phát hiện mình ăn không vô, đứng dậy nói: "Dì dượng con ăn xong rồi."
Khương Viên Viên gật đầu: "Chú ý đến cổ một chút, bị sái cổ thì phải từ từ thôi."
Chương 57: Hắn lạnh nhạt
An Sơ Hạ mỉm cười gật đầu, lúc cầm sách lên đột nhiên nhớ lại hôm qua cô không được sự đồng ý của Hàn Lục Hải liền qua phòng sách lấy sách, một lần nữa quay lại bàn ăn.
"Dượng, đêm qua con thấy không buồn ngủ nên đã qua phòng sách lấy một quyển《I have a dream 》về đọc, con muốn mang tới trường đọc tiếp, được không ạ?" Cô lấy ra một chồng tập của quyển sách《I have a dream 》kia.
Lúc này Hàn Thất Lục đã thay xong đồng phục đang chậm rãi đi xuống lầu.
"Biết rõ cha tôi nhất định sẽ cho cô mượn, còn giả vờ hỏi lại, An Sơ Hạ, cô giả vờ đúng không?" Hàn Thất Lục gằn từng tiếng, tất cả đều mang theo sự châm chọc và sặc mùi thuốc súng.
Cô cúi đầu. Cô không biết giả vờ, chỉ cho rằng ít nhất phải nói một tiếng với Hàn Lục Hải vì lễ phép, không ngờ trong mắt hắn lại thành cô đang giả vờ.
"Con nói gì?" Thanh âm của Hàn Lục Hải làm cho Hàn Thất Lục không dám cãi lại, hắn chỉ lạnh lùng nhìn An Sơ Hạ một cái rồi bước ra ngoài phòng khách.
"Dượng đừng nóng giận, con không sao." Cô cười cười chạy ra ngoài. Nếu không chạy ra ngoài, Hàn Thất Lục sẽ trực tiếp nói người lái xe không cần quan tâm tới cô, trực tiếp chở hắn đi học.
Nhìn bóng lưng An Sơ Hạ, sắc mặt Khương Viên Viên có chút nặng nề. Quay đầu ăn nốt bữa sáng nhìn Hàn Lục Hải nói: "Sao bộ dạng Thất Lục vẫn như vậy, tôi nghĩ nó đối xử với An Sơ Hạ có chút khác."
Thanh âm hạ thấp làm cho Hàn Lục Hải đau lòng đứng lên.
"Được rồi vợ, chuyện tình của mấy đứa trẻ chúng ta không nên đụng vào. Để tự bọn nó phát triển cũng rất tốt. Hướng Mạn Quỳ lúc trước không phải là từ từ mới cùng Thất Lục chúng ta phát triển quan hệ sao?"
Đáng ra là lời an ủi, nhưng nhắc đến Hướng Mạn Quỳ liền thay đổi cảm giác.
"Đừng nhắc đến tên con tiện nhân kia! Tôi nghe thấy liền ghê tởm! Có thể vì tương lai của mình mà bỏ lại Thất Lục, để tính cách Thất Lục ngày càng cô độc, tôi vĩnh viễn không bao giờ quên chuyện này!" Nói tới đây, Khương Viên Viên rốt cuộc ăn không vô nữa đứng lên nói: "Hôm nay tâm tình tôi không tốt, muốn để các độc giả thân thiết trong nhóm trên QQ mắng con tiện nhân chết tiệt kia!"
Nói làm liền, Khương Viên Viên điên cuồng chạy lên lầu, để lại Hàn Lục Hải dở khóc dở cười.
"Bao nhiêu tuổi đầu rồi, còn giống như đứa nhỏ vậy." Ông lắc đầu, nhìn bữa sáng cũng thấy không còn vị nữa, đứng lên lấy áo khoác trong tay người giúp việc mặc vào rồi đi.
Trong xe là bầu không khí tĩnh mịch. An Sơ Hạ hay liếc mắt thấy Hàn Thất Lục bắt đầu nhắm mắt từ khi mới lên xe. Rốt cuộc là cô đã làm gì để hắn tức giận rồi đi? Hình như đêm qua ở khách sạn hắn đã không mấy vui vẻ.
Quên đi, trong học viện Tư Đế Lan thì không cần liên quan gì đến hắn.
Xe mới vừa dừng ở cửa học viện Tư Đế Lan, Hàn Thất Lục liền mở mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt đang nhìn hắn của An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ lập tức thu hồi tầm mắt, Hàn Thất Lục cũng không nói gì, chỉ lạnh nhạt mở cửa xe.
"Chờ chút! Anh không ăn sáng sao?" Cô không nhịn được hỏi, nhưng Hàn Thất Lục không để ý đến cô, đóng cửa xe lập tức đi vào cổng chính.
Cô ngẩn ngơ ngồi trong xe, mãi đến lúc người lái xe nhắc cô: "Tiểu thư Sơ Hạ, còn 10 phút nữa là vào lớp a."
"A!" Như từ trên trời rơi xuống, cô cuống quít cầm sách xuống xe, rất nhanh chạy vào Tư Đế Lan. Nên biết rằng, Học viện Tư Đế Lan lớn như vậy, chạy đến phòng học cũng mất ít nhất 10 phút!
Chương 58: Đuổi đi
"A, nhìn coi ai đây!" Đối với Hoàn Tử mà nói, đi muộn là chuyện bình thường, nên cô ta sẽ không lo lắng về loại chuyện như thế này. Mặc dù đã sớm đến Học viện.
Đường phía trước bị chặn lại, An Sơ Hạ đành phải dừng bước nhìn Hoàn Tử.
"Xin hỏi cô có chuyện gì không?" Cô nói vô cùng lễ phép, cũng rất cẩn thận. Hôm qua là vì ra mặt thay Phỉ Lệ Á nên mới bị phạt chạy, chuyện này cô đồng ý! Nhưng cô không nghĩ vì mình nhất thời xúc động lại bị chỉnh nữa, nên thái độ cũng hiển nhiên thành kính hơn rất nhiều.
Nếu vừa nhìn vào, sẽ tưởng quan hệ của hai người dường như rất tốt.
Nhưng nhìn kỹ lại, có thể thấy được nụ cười không mấy thân thiện của Hoàn Tử.
Đi đến bên cạnh An Sơ Hạ, hơn nữa lắc hông đi một vòng quanh An Sơ Hạ xong mới bắt đầu nói chuyện: "An Sơ Hạ, hôm nay cô làm sao vậy? Hôm nay sao không nói 'hiện tại, mời cô rời khỏi lớp tôi, lớp A năm nhất chúng tôi không chào đón cô' đi?"
Hoàn Tử cố ý nhái lại giọng điệu hôm qua của An Sơ Hạ, nghe qua làm cho người ta cảm thấy thật kỳ lạ.
"Hôm qua tôi hơi bốc đồng, tôi xin lỗi cô. Thật xin lỗi, bạn học." Cho đến bây giờ cô vẫn chưa biết tên Hoàn Tử, đành phải gọi là bạn học.
Nghe đến đó, Hoàn Tử khoa trương đưa tay bịt miệng, giả vờ như rất kinh ngạc nhìn An Sơ Hạ: "Làm sao vậy bạn học nhỏ, trải qua đợt giáo huấn ngày hôm qua đã biết phải sống như thế nào rồi à? Tôi cho cô biết, hiện tại hối hận... đã muộn rồi!"
Đã muộn! An Sơ Hạ nhìn thoáng qua tòa nhà được đặt đồng hồ, có chút tuyệt vọng. Chỉ còn 4 phút, nếu không đi sẽ rất trễ.
"Vậy cô muốn sao?" Cô biết Hoàn Tử cố ý làm khó cô, nên cũng thẳng thắn hỏi.
"Tôi muốn sao?" Hoàn Tử vuốt cằm mình suy nghĩ, hai giây sau liền nói: "Thứ tôi muốn vô cùng đơn giản, là... muốn cô cút khỏi Học viện hoàng gia Tư Đế Lan!"
Nếu như là trước kia, An Sơ Hạ đã sớm nắm chặt tay xông lên đánh người. Nhưng hiện tại không được, hiện tại cho dù có nói cô ham sống sợ chết cô cũng phải ở lại Tư Đế Lan học.
Kìm nén lửa giận trong lòng, cô quyết tâm bình tĩnh lại lên tiếng: "Chuyện ngày hôm qua, tôi rất xin lỗi, tôi rút lại những lời đã nói hôm qua, hy vọng cô, còn cả Mạc Hân Vi có thể bỏ qua cho tôi."
Hoàn Tử nhìn An Sơ Hạ ăn nói khép nép thì cười lạnh: "Cô cho rằng vì cô giúp con béo kia nên chúng tôi mới trừng phạt cô sao? Cô quá ngây thơ rồi..."
Cô không hiểu ý tứ trong lời nói của Hoàn Tử, ngẩng đầu lên hỏi: "Ý cô là... còn có nguyên nhân khác?"
"Đương nhiên là có nguyên nhân khác!" Hoàn Tử trả lời chắc như đinh đóng cột: "Vì thiếu gia Thất Lục giúp cô, làm cho Mạc Hân Vi là bạn gái anh ấy tức giận. Quy tắc trong học viện này ngoài không được chọc tới ba vị thiếu gia, còn có... tiểu thư Hân Vi. Cô vi phạm quy tắc, đương nhiên bị đuổi đi!"
Ngay cả trục xuất cũng được, bây giờ chỉ còn 2 phút, chỉ sợ Lưu Tường cũng chạy không tới phòng học chứ? An Sơ Hạ tuyệt vọng. Hôm nay cô nhất định đi trễ.
"Sao không nói gì?" Hoàn Tử thấy cô luôn nhìn thẳng nhưng không nhìn vào mắt mình nên cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Bạn học, có thể để tôi vào lớp trước không? Tôi muộn rồi." Cô không còn tâm tình gì nói chuyện cùng Hoàn Tử...
Nhưng nghe cô nói vậy, Hoàn Tử càng thêm khó chịu. Cô cảm thấy chính mình bị khinh thường.
Đưa ngón trỏ nâng cằm An Sơ Hạ lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nói: "An Sơ Hạ, cô còn nói sai vấn đề nữa... phạt cô... một cái tát được không?"
Chương 59: Cạo đầu cô không còn một sợi tóc nào
"Cô..." An Sơ Hạ hít sâu một hơi, kìm nén ý muốn đánh người của mình.
Nhưng ai ngờ Hoàn Tử vừa buông ngón trỏ ra liền giơ nhanh cổ tay lên, mắt nhìn thấy mình sẽ bị ăn tát, cô biết mình không kịp né, gắt gao nhắm mắt lại.
Nhưng cái tát lại không rơi xuống mà ngừng giữa không trung, cô mở to mắt thì nhìn thấy Lăng Hàn Vũ vẫn còn đang ngái ngủ. Nhìn qua Hoàn Tử, vẻ mặt cô ta cũng rất kinh ngạc.
"Lăng thiếu gia..." Hoàn Tử kịp phản ứng, cúi đầu kêu một tiếng Lăng Hàn Vũ. Cô ta bây giờ đối với Lăng Hàn Vũ và cô ta lúc đối với An Sơ Hạ quả thực như hai người khác nhau. Thật giả tạo!
Lăng Hàn Vũ không ngờ mới sáng sớm đã nhìn thấy cảnh tượng An Sơ Hạ bị người ta tát, cô không biết đỡ sao? Còn ngu ngốc nhắm mắt lại. Vô dụng! Nếu sau này vậy còn tồn tại loại người như thế này, Tư Đế Lan không cách nào tiến bộ được.
Giương mắt không kiên nhẫn nhìn Hoàn Tử, Lăng Hàn Vũ chậm rãi mở miệng: "Hoàn Tử, biết chúng tôi không dễ chọc rồi thì cũng đừng tìm đến cái chết a! Nếu lần sau còn để tôi nhìn thấy, tôi..."
Hắn dừng một chút, giơ tay túm lấy tóc Hoàn Tử hung hăng nói: "Tôi sẽ cạo đầu cô không còn một sợi tóc! Còn không mau cút đi!"
Lăng Hàn Vũ buông lỏng tóc, cô ta liền cuống quít chạy đi. Nếu thật sự bị cạo trọc, cô sẽ chết mất đi?
"Cám ơn anh." An Sơ Hạ gật đầu với hắn, tiếp tục nói: "Chỉ là sau này không cần giúp tôi."
Cô đây là không cảm kích hắn sao? Lăng Hàn Vũ kẹp chặt quyển truyện tranh dưới nách, có chút khó hiểu hỏi: "Ý cô là?"
Đúng lúc đo chuông vào lớp vang lên, An Sơ Hạ cũng không lo đi trễ nữa, vì đã muộn rồi... đứng thẳng người nhìn Lăng Hàn Vũ nói: "Anh không cần hiểu lầm, tôi không có ý gì khác. Chỉ là hy vọng sau này không phải thấy... cảnh tượng như vậy nữa nên xin đừng giúp tôi. Vì quá bức xúc, nên tôi mới gặp phải họ, tôi không muốn vì bức xúc giúp tôi mà anh gặp phiền toái."
Cô thật khéo hiểu lòng người, dùng lời nói uyển chuyển để diễn tả lòng cô với Lăng Hàn Vũ. Nhưng nếu nói trực tiếp cũng có thể dùng rất nhiều từ ngữ để hình dung.
Ví dụ như là... ngu ngốc, thần kinh, đần độn, đầu gỗ...
"Vậy nên ý cô là, cho dù sau này tôi có thấy cô ta cầm dao đâm vào tim cô cũng giả vờ không thấy, rồi lẳng lặng rời đi?" Lăng Hàn Vũ mỉm cười nhìn An Sơ Hạ: "Cô a, bớt bớt lại đi! Cô gái kia vì ghen tỵ với cô nên mới làm vậy. Nên biết rằng con gái khi ghen là sinh vật đáng sợ nhất đó, một khi đã ghen, đừng nói giết cô, đem cô băm thành trăm mảnh sau đó nhét vào tủ lạnh cũng có thể làm!"
Ghen? An Sơ Hạ nghĩ ngợi, phát hiện mình không có gì đáng để người khác phải ghen cả.
Lăng Hàn Vũ đoán được cô đang suy nghĩ gì, cười nói: "Đừng cảm thấy chính mình không có gì để người khác phải ghen, có khi cô là nguồn gốc! Suy nghĩ cẩn thận đi, quan trọng là thích hợp, phản kích đúng lúc. Không phải chịu đựng bị khi dễ. Mau vô học đi, thời gian không còn sớm."
Vỗ nhẹ vai An Sơ Hạ, hắn xoay người đi ra chỗ khác, không đi đến phòng học.
Hắn không vô học sao? An Sơ Hạ nghi ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, lập tức hướng phía phòng học chạy như điên tới.
Đi trễ đi trễ... chết chắc rồi chết chắc rồi.
Nhưng, An Sơ Hạ ngạc nhiên, lúc cô thở hồng hộc chạy đến phòng học...
Chương 60: Kiểm tra
Nhìn thấy cũng không giống cô tưởng tượng... Thầy giáo đứng trên bục hăng say giảng bài, các bạn học sinh ngồi dưới nghiêm túc cầm bút ghi bài, trong phòng học im lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng động.
Đương nhiên, đây đều là cô tưởng tượng.
Thật ra...
Máy bay giấy rất có duyên với cô, vừa chạy đến cửa lớp, một chiếc máy bay giấy bay sượt qua mặt cô. Nhìn chăm chú vào bên trong mới thấy, làm gì có chuyện thầy giáo ở trên bục giảng hăng say giảng bài? Chuông vang lên đã 5 phút, thầy giáo còn không biết đang ở nơi nào.
Thậm chí bạn học còn không có ai cầm bút ghi bài, chỉ có một bạn duy nhất cầm bút là lớp phó văn nghệ. Tiếc là cậu ấy cầm bút vẽ, hết sức chăm chú trên bức tranh truyện tranh. Còn về 'trong phòng học im lặng đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng động' kia lại càng vô căn cứ.
"Hey, Sơ Hạ! Đến đây cùng chơi đi, ba người đang thiếu một người!" Có người đã ở sẵn tiếp đón cô.
Được rồi, sao cô có thể quên cách học của Học viện Tư Đế Lan này được chứ...
"Không đâu." Sắc mặt cô có chút không tốt, vừa ngồi xuống thì thấy Phỉ Lệ Á đang cầm hamburger ăn, bắt gặp ánh mắt của cô liền giơ hamburger lên.
"Ăn không?" Bộ dáng kia của cô làm An Sơ Hạ muốn mắng cũng mắng không được. Trước kia cô ở trong ban kỷ luật, nên thường quản lớp trật tự, thường xuyên nói... 'Im lặng! Bây giờ là giờ học!'.
Nhưng bây giờ, không cần quản nữa rồi.
Vừa mở sách giáo khoa ra chuẩn bị thời gian tự học, chủ nhiệm lớp liền cầm một xấp bài kiểm tra đi vào. Thấy vậu không khí trong lớp liền trở nên kinh ngạc, nhìn thấy An Sơ Hạ đang chuẩn bị tự học thầy cũng phải lặng người đi một chút.
Để xác nhận lại, thầy đi đến chỗ An Sơ Hạ cầm quyển sách giáo khoa trong tay cô. Lúc biết đó là sách giáo khoa mà không phải truyện tranh hay sách gì có hại, thầy lại kinh ngạc một chút.
"Đang... chuẩn bị bài sao?" chủ nhiệm lớp trừng lớn mắt nhìn cô.
An Sơ Hạ chớp mắt mấy cái: "Vâng ạ. Có vấn đề gì sao?" Cô cảm thấy thầy chủ nhiệm hỏi về vấn đề này thật kì lạ. Rõ ràng là biết cô cầm sách giao khoa mà vẫn còn hỏi chuyện này.
"Là thế này..." Chủ nhiệm lớp khó nén nội tâm đang kích động, nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó mở to mắt nói: "Được rồi các em! Dừng lại tất cả các việc đang làm, kể cả chuẩn bị bài..."
Thấy chủ nhiệm lớp ít khi kích động như vậy, cả lớp đều nghi hoặc dừng tất cả việc làm lại. Ngay cả Phỉ Lệ Á đang ăn hamburger cũng ngừng lại.
"Hôm nay chúng ta sẽ tiến hành thi kì thi các môn theo tháng!" Thầy cầm bài thi trong tay, đứng trên bục giảng phát bài cho từng tổ.
Lợi dụng lúc đang phát bài thi, Phỉ Lệ Á giải thích cho An Sơ Hạ 'kì thi các môn theo tháng'. Đây là truyền thống của Tư Đế Lan. Khi bắt đầu kì thi này, từng lớp đều, dành một buổi sáng để tiến hành thi. Tuy rằng toàn bộ đề thi đều được dựa trên toàn bộ bài đã ôn tập, nhưng đề thi cũng đã được rút gọn rất nhiều. Bài được ôn trọng điểm sẽ không có trong đề thi này.
Mà kì thi chỉ diễn ra trong buổi sáng. Mỗi người được xin đi toilet 2 lần. Mà mỗi lần đi toilet đều có hai phó chủ nhiệm lớp cùng đi. Vậy nên cách giả vờ đi toilet bị loại bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top