Phần 17


Chương 161: Mang thai

Ngực lại có chút cảm giác âm ỷ đau đớn, An Sơ Hạ ngẩng đầu lên, vẻ mặt tươi sáng nói: "Theo lí thuyết mà nói, bây giờ tôi là em gái của anh ấy. Ông không cần băn khoăn cái gì, cứ việc nói rõ ràng."


Viện trưởng lúc này mới gật gật đầu, hạ giọng nói: "Hướng Mạn Quỳ lúc đấy đang mang thai, không biết phải giải quyết như thế nào. Cô ấy không cho tôi nói với Hàn thiếu gia nói, nên tôi vẫn không dám nói. Nhưng thực trong lòng tôi có chút khó chịu."

Mang thai?! Cô shock, mở to hai mắt, phải hơn một phút sau mới lấy lại bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, cô lắc đầu: "Thật xin lỗi, tôi mới ở Hàn gia không được bao lâu, việc này tôi thật sự không rõ ràng lắm. Nhưng nếu là cô ta không cho nói ra, hẳn là phải có nỗi khổ riêng? Hay cô ta cũng chỉ là hi vọng ông có thể đem chuyện này giấu đi."

Viện trưởng lắc đầu, sau đó lại lầm bầm lầu bầu: "Thật sự là không biết những người trẻ tuổi bây giờ nghĩ cái gì, một sinh mệnh làm sao có thể nói giấu diếm liền giấu diếm. Thôi thôi, tùy các anh các chị..."

Trùng hợp phòng viện trưởng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai người hiểu trong lòng mà không nói mà, cùng trầm mặc.

"Trước tiên hãy thuốc bôi lên đi. Vừa rồi Minh Lạc gọi điện thoại cho tôi, nói đã đến nơi." Đem thuốc bôi đặt lên bàn, anh tự mình đi đến bình nước lấy ly nước ấm, lấy viên thuốc trong hộp trút ra, chỉ thiếu chút nữa là ép cô uống. Từ lòng bàn tay ấm áp của anh tiếp nhận viên thuốc, sau đó ngửa đầu nuốt vào. Lại tiếp nhận trong tay anh ly nước ấm, đem viên thuốc hoàn toàn nuốt xuống rồi.

Hàn Thất Lục lấy ra bông băng từ trong túi ni lông, bôi ra chút thuốc mỡ lên đầu ngón tay, một bàn tay nâng đầu của cô, một cánh tay kia nhẹ nhàng tại trên bờ môi của cô tô lên thuốc mỡ trong suốt. Lành lạnh, cực kỳ thoải mái. Đúng là trong lòng cô không biết vì cái gì cảm thấy rất tốt mà hưởng thụ.

"Tôi còn phải đi họp, hai người thoa thuốc xong, khi đi ra làm phiền đóng cửa giúp tôi. Hàn thiếu gia, xin phép tôi đi ra ngoài trước rồi.

"Được, phiền toái ông rồi viện trưởng." Hai người tương hỗ gật đầu một cái, viện trưởng liền ròi đi khỏi văn phòng.

Cái kia Hướng Mạn Quỳ cùng Hàn Thất Lục có quan hệ gì? Quay đầu đi, cô cầm lấy bông băng trong tay Hàn Thất Lục nói: "Để tôi tự làm được rồi."

"Lúc này vẫn có thể ngang bướng?" Hàn Thất Lục không để ý đến cô, trái lại tự ý giúp cô thoa lên thuốc mỡ. Tâm tình của cô càng lúc càng không xong, chờ anh thoa thuốc xong, An Sơ Hạ đứng lên không thèm liếc mắt nhìn Hàn Thất Lục một cái. Anh ngược lại là kéo tay vòng qua cô, để sát vào cánh môi của cô ái muội địa nói: "Sao vậy? Cảm động sao?"

Cảm động? Không tự giác khinh thường liếc anh một cái, có thể nào anh tốt với cô như vậy, tất cả đều là bởi vì cô gái tên Hướng Mạn Quỳ kia cũng từng cũng bị dị ứng với hản sản như cô sao? Giật nhẹ khóe miệng, cô im lặng không nói nửa câu về chuyện Hướng Mạn Quỳ.

Không biết vì cái gì, cô liền nghĩ không muốn nhắc tới. Bây giờ trong đầu xẹt qua tất cả đều là những câu nói của viện trưởng nói về chuyện của Hướng Mạn Quỳ. Nhíu nhíu mày, cô thấp giọng nói: "Tiêu Minh Lạc...bọn họ chắc là chờ đến sốt ruột rồi, chúng ta đi thôi." Nói xong cô đẩy Hàn Thất Lục ra một bên, sau đó không đợi anh liền đi ra ngoài, đến khi ngồi trên xe, cô mới hít sâu một hơi. Ở trong lòng mắng chính mình rốt cuộc là đang bị làm sao? Bất kể cô ta là Hướng Mạn Quỳ hay là cái thứ chết tiệt gì khác thì cũng đâu liên quan tới cô!

Đúng! Không mắc mớ gì tới cô hết!

Hàn Thất Lục vào lúc này mới ngồi trên xe, trong tay mang theo một túi thuốc đặt ở bên cạnh. Nhìn thấy ánh mắt phức tạp của An Sơ Hạ, rốt cục nhịn không được mở miệng hỏi: "Cô làm sao vậy? Đột nhiên sắc mặt nhìn rất tệ. Có chỗ nào không thoải mái sao?"  


Chương 162: Sao lúc cô ngủ lại...

  "Tôi rất ổn. "

Cô trả lời, sau đó dựa lưng vào phía sau, hai mắt nhắm lại làm ngơ

Hàn Thất Lục bĩu môi, lòng dạ cô gái này thật khó lắm bắt như mò kim đáy bể vậy. Anh khởi động xe:

"Đúng rồi! Sáng anh không ăn, trưa anh cũng không ăn, anh không thấy đói sao?" Đột nhiên nghĩ ra chuyện này, cô lập tức lấy lại tinh thần. Nếu anh lái xe mà chết đói không phải cô cũng phải bị chôn theo sao?

OH NO! Cô không muốn!

" Tôi có ăn chút rồi " anh nhàn nhã liếc nhìn cô

" Lúc đi lấy thuốc tôi đã mua chút bánh mì, đều tại cô, làm tôi cơm trưa cũng không được ăn. Đi mua thuốc cho cô đã không cảm ơn thì thôi, còn tỏ thái độ như kiểu tôi thiếu tiền cô không bằng"

Câu nói kế tiếp cô đều không nghe được, chỉ nghe được mỗi một câu trọng điểm trừng mắt nhìn anh nói: "Anh ăn trưa bằng bánh mì?"

Cô vẫn cảm thấy kẻ có tiền chẳng bao giờ ăn bữa trưa bằng bánh mì cả. Chẳng lẽ nhận thức của cô là sai?

Liếc xéo cô, Hàn Thất Lục lắc đầu: "Tôi cũng là người, tôi cũng sẽ đói, vào thời điểm đó ăn gì cũng cảm thấy ngon."

Anh làm vậy chỉ vì cô gái tên Hướng Mạn Quỳ?

Cảm ơn anh?

Kiếp sau đi!

Trên đời ghét nhất chính là kẻ tự cao không coi ai ra gì. Cô bĩu môi không thèm để ý đến Hàn Thất Lục, nhắm mắt, chớp mắt. Lúc mở to mắt:

"~A" nhìn thấy khuôn mặt của Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ phóng đại trước mắt. Trong lòng cả kinh, quay người lại không thương tiếc mà "Bộp" một tiếng, cô ngã xuống đất. Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc cuống quít đỡ cô dậy.

" An Sơ Hạ, lá gan của em quả là quá nhỏ, nhìn thấy bọn anh suất chúng, sợ quá nên bị ngã xuống đất phải không?" Tiêu Minh Lạc một tay đỡ cô dậy, miệng vừa cười, vừa chế nhạo.

Nhìn xung quanh, không nhìn thấy Hàn Thất Lục, ở đây không có gì. Bowling, là một sân bóng rổ lớn @@ tới đây chơi bowling sao? Không phải chứ?

"Ở đây sao? Còn có! Hai anh, vì sao lúc tôi ngủ lại đến gần? Có biết như vậy là vô lễ không?" Cô chống nạnh, mười phần giống phụ nữ chua ngoa, hoàn toàn khác hình tượng ngoan ngoãn thục nữ của cô tại Hàn gia. Cô đến Hàn gia là vì mẹ cô, vì mẹ nên cô như thế nào cũng không phản kháng.

Tiêu Minh Lạc nhún vai đi đến trước mặt cô ôm lấy cổ cô nói: "An sơ Hạ. Vì sao lại muốn khóc vậy?"

"Khóc" cô nhíu mày, phản xạ có chút chậm sờ lên má, mới phát hiện nơi đó có chút ẩm ướt. Vừa rồi cô lại nhớ lại cảnh đó....

Cái ngày An Dịch Sơn muốn li hôn với mẹ cô. Mẹ cô khóc lóc cầu xin ông ta đừng li hôn nhưng ông ta vẫn kéo mẹ cô đi làm thủ tục li hôn.

Ngày đó đối với cô như ngày tận thế. Ngày đó là ngày chính thức cô không có cha. Lăng Hàn Vũ lấy trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho cô và nói với giọng điệu không hài lòng: " Ghét nhất loại con gái mít ướt, nhanh lau mặt cho sạch sẽ."

Tiêu Minh Lạc sửng sốt, nghi ngờ liếc nhìn Lăng Hàn Vũ. Sau đó rất nhanh thu hồi lại. Thằng nhóc Hàn Vũ này luôn ghét con gái.... Nhưng... Thôi không quan tâm tới cậu ta nữa!  


Chương 163: Bản thiếu gia chưa bao giờ bán mình

  Lau khô nước mắt xong bèn hỏi: " Các anh không trả lời vấn đề của tôi à, nơi này rõ ràng để chơi bóng rổ sao giờ lại chơi bowling? "

Dùng ánh nhìn trên người An Sơ Hạ liếc một cái, Lăng Hàn Vũ không chú ý tới ánh mắt đầy nghi hoặc của Tiêu Minh Lạc. Chỉ đánh giá An Sơ Hạ một chút, sau đó nói: "Chúng tôi đột nhiên không muốn chơi bowling, muốn chơi bóng rổ cũng hay. ( tôi hẳn không nói cho cậu biết rằng tác giả đại nhân là người không biết chơi bowling nên mới không cho các cậu chơi == phốc) -> Câu này là của tác giả nên Na để nguyên.

Thật sự là quá đáng tiếc, còn tưởng sẽ được mở rộng tầm mặt. Bắt quá thôi, cùng lắm bị vạch trần vì không biết chơi bowling, như thế Hàn Thất Lục chắc chắn sẽ cực kỳ khinh bỉ cô. Đúng rồi! Hàn Thất Lục đâu rồi nhỉ?

Một lần nữa An Sơ Hạ nhìn xung quanh, vừa muốn hỏi Hàn Thất Lục đi đâu, Tiêu Minh Lạc khoát tay nói: " Không cần tìm, Thất Lục thấy cô vẫn ngủ, nói đói bụng muốn đi tìm đồ ăn.'

À... Cơ hội như thế quả nào không mấy khi tới mà? Này thật sự là quá tốt rồi, muốn đuổi đi mà chẳng tốn chút công sức nào. Ánh mắt sáng lên đầy hi vọng. Cô mặc kệ Hướng Mạn Quỳ kia là ai, không quan trọng, vào thời điểm này cái gì cũng không quan trọng.

" Sao cô lại cười vậy?" Lăng Hàn Vũ vỗ nhẹ vào vai Tiêu Minh Lạc nói: "Hẳn không phải là vì vừa rồi bị bọn tôi doạ đến bị ngốc luôn đấy chứ? Vậy là quá yếu đuối rồi."

Làm sao cô không biết Lăng Hàn Vũ đang muốn nói gì chứ? Bất quá cô không cần chấp nhặt làm gì, làm sao có thể tiểu nhân như thế, đúng không?

Cô bước đến trước mặt Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc nói có chút thành khẩn: "Hai vị đẹp trai suất chúng, tôi có thể nhờ một việc được không? Nháy mắt với Lăng Hàn Vũ cùng với Tiêu Minh Lạc. Hai người nhìn nhau rồi cùng trầm mặc.

Ngay lúc An Sơ Hạ định nói tiếp thì bỗng nhiên bị cắt ngang: "Ở đây có tới hai người thì ai mới là đẹp trai nhất? " 2 người Đồng thanh nói

Cái gì? Sắc mặt cô chuyển đen! Hai tên này quả là khiến cô bực. Nói một câu tình cảm thì khó lắm sao? Thật là... quá đáng!

" Tôi không cần biết trong hai anh thì ai là người đẹp trai nhất, nói tóm lại phải giúp tôi... Nếu không. "

Cô giữ hình tượng cười lạnh: "Nếu không tôi sẽ kéo các người vào toilet cùng tôi."

Hai người lại liếc nhau một cái, trao đổi ánh mắt một phen 'Cậu cảm thấy sự uy hiếp này như thế nào? Trình độ ra sao?'

'Cao. Chỉ số uy hiếp là một nghìn!!!'

"Được cô cứ nói, bọn tôi sẽ cố giúp." Tiêu Minh Lạc vỗ ngực nói, xong liếc nhìn An Sơ Hạ nói tiếp: "Bổn thiếu gia không bán mình, nhưng thấy cô thành khẩn vậy, tôi sẽ cố mà làm... "

"Khoan đã." An Sơ hạ vội vàng cắt lời: "Anh nghĩ đi đâu thế, tôi chỉ muốn nhờ hai anh giúp tôi tìm một công việc."

"Một công việc!?" nghe cô nói vậy, Tiêu Minh Lạc không khỏi ngạc nhiên nhìn cô: "Cô, chú không cho cô tiền tiêu vặt sao? Sao tự dưng lại muốn đi làm"?

Một bên Lăng Hàn Vũ còn nghi hoặc nghiêng đầu hỏi Tiêu Minh Lạc:"Kiếm việc làm là có ý gì?"

Tiêu Minh Lạc liếc mắt nhìn, từ tốn nói: " Là đi làm công đấy, suốt ngày không chịu đọc sách, chỉ toàn xem truyện tranh thiếu nữ, thật là..."  


Chương 164: Nhà tôi đang thiếu nữ giúp việc

  "Tôi đâu có xem truyện tranh thiếu nữ?! Đúng là tên ăn nói bậy bạ?!!!" Lăng Hàn Vũ cực kì bất mãn, giơ cao quả đấm đánh qua, Tiêu Minh Lạc lập tức nghiêng đầu, túm lấy cú đấm của một cách nhẹ nhàng. Trong đầu thong thả đếm: ba, hai...

Ngay khi Lăng Hàn vũ lại vươn tay, kém chút nữa đánh trúng Tiêu Minh Lạc, bỗng nhiên cậu đứng yên như tượng gỗ.

"Một." đúng lúc đếm ngược từ 3 đến 1 xong, Tiêu Minh Lạc vỗ tay 1 tiếng, Lăng Hàn vũ mở to hai mắt, xoay đầu hướng An Sơ Hạ, nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện con ngươi của cậu co rút một lúc lâu mới bình thường trở lại.

"Cái gì? Làm công?!!!" âm thanh vang vọng như sấm khắp sân thể dục. An Sơ Hạ yêu cầu làm thêm? Thiên a, quả nhiên Ngày Tận Thế năm 2012 tới rồi phải không? Nếu không làm sao có thể... Làm sao có thể?!!!

Lắc lắc đầu, Tiêu Minh Lạc chỉ Lăng Hàn vũ bất đắc dĩ nói: "Thật có lỗi, làm cô giật mình rồi. Thật ra cũng không cần quá kinh ngạc, vì tên ngu ngốc này... Trời sinh phản ứng chậm chạp."

Cô không tự chủ được giật giật khóe miệng. Phản ứng chậm thì cũng không thể là chậm chạp đến mức này nha... Lắc đầu, hiện tại không phải lúc khinh bỉ phản ứng chậm chạp của người khác. Vừa ngẩng đầu, cô cười thật vô hại: "Thế thì, hai vị công tử cực kỳ anh tuấn tiêu sái, ai có thể giúp đỡ tiểu nữ đây? Giới thiệu cho tôi một công việc bán thời gian, có thể làm việc vào cuối tuần..."

Dù sao thì cô không ngốc, sẽ không lại dùng mấy từ như 'Hai vị đẹp trai nhất soái nhất' các loại. Vì thế đổi sang 'Cực kỳ anh tuấn tiêu sái'.

Lăng Hàn vũ nheo mắt, vẫn là có chút không tin nổi: " Bạn học Sơ Hạ, hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư, cô muốn đùa giỡn với chúng tôi thì cũng phải chọn ngày nào tốt một chút!"

Mà Tiêu Minh Lạc cũng đồng ý, gật đầu nói: "Không ai tin con dâu tương lai cuả Hàn gia muốn ra ngoài tìm việc làm. Nếu đây là nói đùa thì tốt, nếu không phải nói đùa, cũng hi vọng cô coi nó là một trò đùa." Lăng Hàn vũ gật mạnh đầu.

Khẽ cắn môi, cô quật cường nói: "Các cậu nhất định cũng biết, thân phận hôn thê của Hàn Thất Lục chỉ là tạm thời. Đừng có nói chuyện đó mãi. Nếu không muốn giúp, vậy các cậu nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng từ chối tôi? Tôi ghét nhất bị như vậy..."

Ghét nhất bị như vậy? Lăng Hàn vũ tim không tự giác đập chậm nửa nhịp.

" Tôi cũng chưa nói là từ chối cô, trong nhà tôi vừa lúc thiếu một nữ giúp việc, nhưng mà, sống cực kỳ vất vả. Phải dọn dẹp quét tước cả 1 tòa nhà, một mình cô, có thể làm được sao?"Tiêu Minh Lạc khoanh tay trước ngực: "Nếu muốn làm, chuyện tiền lương, cô tự quyết định đi."

Lại có BOSS khác nói 'Tiền lương cứ để cho công nhân tới định', những người này hoặc là đần độn, hoặc là bị điên rồi. Vẫn đứng ở một bên, Tiêu Minh Lạc lúc này khóe miệng mạc danh kỳ diệu nhếch lên. Tựa như phát hiện ra chuyện gì đó thật thú vị

Lăng Hàn Vũ cùng, An Sơ Hạ? Chuyện này nhất định là vô cùng thú vị, hay lắm, vậy xem như hắn là 1 khán giả trung thực, lúc không có việc gì thì thuận tiện hắt vài loại dầu cho vui. (đổ dầu vô lửa =))))

"Đúng vậy, nữ giúp việc lần trước vì muốn dọn dẹp căn nhà lớn như vậy nên mệt đến sức cùng lực kiệt, đến tận bây giờ còn chưa tỉnh lại." Tiêu Minh Lạc đăm chiêu nhìn An Sơ Hạ: " Bạn học Sơ Hạ, cô thật sự làm được sao? Không được thì không cần cố quá, cố quá sẽ thành quá cố đấy."  


Chương 165: Tuyệt đối không nói ra

  An Sơ Hạ lắc đầu: "Tôi không phải cậy mạnh, chỉ là làm việc khiến chính mình cảm thấy đúng. Bạn học Hàn Vũ, cực kỳ cám ơn anh có thể cho tôi cơ hội lần này, tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc! Về vấn đề tiền lương, cứ giống như nữ giúp việc trước đó đi, cho dù là ít một chút cũng không có vấn đề gì."

Sờ sờ cằm, tiền lương ư... Anh đến lúc đó sẽ lên mạng điều tra thêm tiền lương của nữ giúp việc là bao nhiêu. Sở dĩ cần điều tra, là vì anh căn bản là không có "nữ giúp việc trước'!

"Vậy thì quyết định như vậy đi." Lăng Hàn Vũ nhìn An Sơ Hạ: "Mỗi cuối tuần đều tới nhà của tôi, tôi sẽ để cho lái xe tới đón của cô."

"Được được được! Sao cũng được!" An Sơ Hạ cuống quít đi đến trước mặt Lăng Hàn Vũ, vừa định muốn nói cái gì đó đột nhiên lại nghĩ tới Tiêu Minh Lạc, vì thế cánh tay dài duỗi ra đem anh cũng mò quá cũng rụt lại: "Chuyện này ngoài ba người chúng ta thì những người khác sẽ không ai biết nhé!"

"Không muốn nói cho... dì Hàn không biết chuyện này, Thất Lục cũng không biết chuyện này." Nhìn thấy An Sơ Hạ gật đầu, ánh mắt Tiêu Minh Lạc tối sầm lại, giọng nói cũng âm trầm xuống: "Tốt nhất là cô không nên giấu diếm Thất Lục, nếu không bị cậu ta phát hiện thì cả ba người chúng tôi đều đã chịu không nổi trách nhiệm đâu!"

Trái ngược với cảnh cáo của Tiêu Minh Lạc, Lăng Hàn Vũ ngược lại có vẻ không sao cả: "Tuy Thất Lục ngoài miệng hơi ngoan độc, nhưng là cho tới bây giờ cũng luôn đối xử rất tốt với hai chúng tôi. Mà còn, chỉ cần cô không nói, tôi không nói..."

Hai hàng lông mày đang nhăn lại của Tiêu Minh Lạc dần dần giãn ra, khóe miệng lại treo một nụ cười thâm thúy: "Hàn Vũ, biết nhà cậu đang thiếu một nữ giúp việc chăm chỉ, nhưng cậu cũng không đến mức khẩn cấp như vậy chứ."

"Cậu nói bậy bạ gì đó?!" Lăng Hàn Vũ nhíu mày theo chân bọn họ. An Sơ Hạ không có nghe được ý tứ trong lời nói của Tiêu Minh Lạc, chỉ là ra vẻ suy nghĩ tới cùng có nên để cho Hàn Thất Lục biết chuyện này hay không. Tựa như Tiêu Minh Lạc nói như vậy, vạn nhất để cho cái kia con người có tâm tình bất định kia biết ba người bọn họ gạt anh làm việc này, hậu quả tuyệt đối sẽ cực kỳ thảm.

Lúc này, trong đầu cô đột nhiên hiện ra câu nói của viện trưởng Cô gái Hướng Mạn Quỳ kia lúc đó đang mang thai, không biết đứa con trong bụng của cô ấy đã được xử lý như thế nào."

Đứa con... Chẳng lẽ kia đứa bé là của Hàn Thất Lục? Ngực đột nhiên trào lên một trận hoảng hốt, cô cũng không biết chính mình là đang bị làm sao vậy. Cắn răng một cái, cô lớn tiếng nói: "Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, nếu ai dám tiết lộ, tôi sẽ không để yên cho người đó!"

Một người nào đấy xoay người lại, vươn ra ba ngón tay để trước trán thề nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!" Chỉ là anh có kế hoạch riêng của anh! ~

Tầm mắt lại nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, anh nhún nhún vai: "Tôi là mặc kệ các người muốn làm gì, tóm lại đến lúc đó bị phát hiện thì đừng có dắt tôi xuống nước. Tôi cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nghe được." Ngụ ý đó chính là anh cũng sẽ không nói ra.

"Cứ như vậy đi, mỗi cuối tuần tôi đều sẽ lái xe tới đón cô, đã nói cho cô biết tôi học khóa bổ túc chưa. Thế nào?"

Lăng Hàn Vũ chợt nhíu mày, bỏ qua ánh mắt nóng bỏng kia của Tiêu Minh Lạc. Anh biết trong đầu hắn chỉ có tình yêu lệch lạc, anh cũng chẳng muốn giải thích, cứ để hắn muốn nghĩ như thế nào nghĩ như thế đi. "Cảm ơn!"

An Sơ Hạ đột nhiên thành khẩn hướng bọn họ khom người chào: "Sở dĩ tôi muốn đi làm việc, là vì có nỗi khổ tâm riêng. Nhưng thật sự cực kỳ cám ơn các anh đã giúp tôi."  


Chương 166: Mại phạm cấm kỵ!

  Lăng Hàn Vũ xua tay: "Không có việc gì không có việc gì, tôi lúc này không phải vừa đúng lúc thiếu một nữ giúp việc." Quá tuyệt vời quá tuyệt vời, rốt cục lại có thể... Khụ khụ, hắn muốn bình tĩnh, bình tĩnh lại!

"Các ngươi...hai người kia, thật sự là điên rồi... Tôi cái gì cũng không biết!" Tiêu Minh Lạc lắc đầu, nhặt lên trên mặt đất quả bóng rồi một cái bật nhảy, ba phần cầu ném trúng! Xoay người đắc ý nhìn An Sơ Hạ nói: "Thấy không? Ta là chân nhân bản 'Slamdunk' Lưu Xuyên Phong! ~ "

Nói xong vẫn còn không quên kí một loại địa vẫy vẫy chính mình trên trán nghiêng Lưu Hải. Nếu là cái khác nữ sinh chỉ sợ sớm đã không ngăn cản được hấp dẫn, nhưng mà An Sơ Hạ từng trải việc đời nên vẻ mặt đạm mạc, vừa lệch đầu, mê mang hỏi: "Lưu Xuyên Phong là thứ gì đó?"

Hắn ta liền ôm lấy trán, hắn biết An Sơ Hạ không phải người hiểu biết nhiều về bóng rổ. Phi thường có ăn ý cùng Lăng Hàn Vũ, liếc nhau một cái, cùng lúc nói ra: "Ăn xong!"

Không rõ chuyện gì xảy ra nên cô nhún nhún vai, cô đi vài bước khom lưng nhặt cầu, sau đó đứng ở đằng xa nhìn vào vòng rổ nói với Tiêu Minh Lạc: "Kỳ thật so với bowling, ta vẫn là thích bóng rổ." Nói xong không đợi Tiêu Minh Lạc cùng Lăng Hàn vũ nói cái gì, vỗ vài cái vào bóng lấy tiêu chuẩn rồi ném vào vòng rổ. Mà còn là ném trúng vòng rổ... Cô nghĩ Tiêu Minh Lạc cùng Lăng Hàn Cũ ngay lúc đó sẽ ngạc nhiên.

"Oh my god! Anh Mục Hoa Đạo! " ( Anh Mục Hoa Đạo là người chơi bóng rổ giỏi tại tq, chắc vậy)

Nói bậy nha, trước mặt tôi không cần nói quá mức như thế! Nếu không chỉ biết tự rước lấy nhục...

Hai người cùng kêu lên thán phục, hồi lâu nới khôi phục trạng thái đầu, An Sơ Hạ cười đi đến trước mặt bọn họ: "Đừng hoảng hốt thế, hỏi các ngươi cái này. Hướng Mạn Quỳ, người này, các ngươi đã nghe qua chưa?"

Hai người chỉ là hóa đá khi đnag nghe đến từ " Hướng Mạn Quỳ ", ba chữ đó lập tức làm chấn động tan nát...Vừa mới chuyển tới Tư Đế Lan vài ngày mà An Sơ Hạ cư nhiên biết Tư Đế Lan cấm kỵ chuyện này. So với nàng là Anh Mộc Hoa Đạo chuyện này đáng ngạc nhiên hơn nhiều. Lăng Hàn Vũ vẫn cầm ở trong tay quả bóng vào lúc này. " Bốp " quả bóng rơi xuống đất.

Bị Lăng Hàn Vũ làm rơi bóng xuống, mặt bất thần nên Tiêu Minh Lạc cốc vào đầu cho hắn tỉnh, vẻ mặt đứng đắn hỏi An Sơ Hạ: "Là người nào nói với cô nhắc tới tên này?"

Tiêu Minh Lạc rất hiếm khi có bộ dạng nghiêm túc như thế này, nếu hắn vẻ mặt đứng đắn, như thế nhất định là gặp chuyện gì trọng đại, mà còn là sự xấu. Nói như vậy, bọn họ cũng đều biết người tên "Hướng Mạn Quỳ". Có phải hay không, Hướng Mạn Quỳ chiếm vị trí rất quan trọng trong tim Hàn Thất Lục?

Bỗng nhiên cô có cảm giác mất mát, nhưng đặc biệt là cô sở dĩ xem nhẹ. Đối mặt với Tiêu Minh Lạc chất vấn, An Sơ Hạ vô tình nói cho hắn chân tướng, bởi vì viện trưởng tựa hồ hạ cực kỳ Đại Quyết Tâm mới đem kia sự kiện nói ra. Vì thế cô rõ ràng nói dối: "Hàn Thất Lục, là hắn nói cho tôi biết."

Ai ngờ Lăng Hàn vũ lập tức liền phủ định câu trả lời của cô: "Không có khả năng, Thất Lục không có khả năng nhắc cái tên này trước mặt cô." Khom lưng nhặt quả bóng ở dưới đất, tựa như xem bên kia Tiêu Minh Lạc nói gì,chờ hắn nói cái gì đó.

Thanh âm hùng hậu nhất định là của Tiêu Minh Lạc, thanh âm làm cho người ta nghe xong liền tưởng mùa đông thời tiết lại nắng cho thoải mái, nhưng hôm nay giọng của hắn lại dị thường khàn khàn. Giương mắt thâm sâu liếc An Sơ Hạ một cái nói: "Mặc kệ là ai nói với cô, tóm lại về sau ba chữ kia không cần nói ở trước mặt bất cứ người nào nhắc tới rồi. Đây là cấm kỵ."

Sân vận động bỗng vang lên một trận tiếng bước chân, Tiêu Minh Lạc cố mỉm cười một cái nói: "Cực kỳ hung hãn thôi, nếu không chúng ta nhiều lần nhắc tới?"  


Chương 167: Ái muội

  An Sơ Hạ biết Tiêu Minh Lạc là muốn nói sang chuyện khác, đúng là như bọn họ nói vậy, cô đối với cô gái 'Hướng Mạn Quỳ' đúng là càng ngày càng có lòng hiếu kỳ. Mang thai, cấm kỵ, một loạt vấn đề này đều đã ép được cô không thở nổi.

" Bạn học An Sơ Hạ, sợ sao? Không phải mới vừa rồi còn nói tại trường học kia cô là chị cả của đội bóng rổ sao." Hàn Thất Lục lúc này mới bước vào sân vận động, nghe được Tiêu Minh Lạc nói như vậy, không khỏi nhíu mày. Đem lon Fanta trong tay đưa cho An Sơ Hạ, một cánh tay kia tùy ý khoát lên trên vai cô: "Muốn cùng tôi đấu một trận sao?"

Khóe miệng giương lên: " Tôi nào dám cùng anh đấu một trận? Thất Lục thiếu gia." Anh ta cười cười khom người chào, chính mình ôm quả bóng rổ đi chơi.

Khinh bỉ liếc bóng dáng Tiêu Minh Lạc, Hàn Thất Lục lại lấy Fanta trong tay cô giúp An Sơ Hạ mở nắp: "Hai người bọn họ đột nhiên không muốn chơi bowling, nếu cô rất muốn chơi tôi lần sau một mình mang cô đi chơi."

Cô không biết Hàn Thất Lục vì cái gì đột nhiên đối tốt với cô như vậy, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô, đối với cô tốt như vậy đều có nguyên nhân, nguyên nhân nhất định là vì Hướng Mạn Quỳ đúng không? Bất luận như thế nào, cô nhất định phải làm rõ ràng chuyện này! Đúng là nếu trong bụng Hướng Mạn Quỳ có con... Không, hiện tại nên là sinh ra rồi? Nếu con của cô ta thật sự là của Hàn Thất Lục, chuyện này... Phải làm sao bây giờ?

Khinh khinh khinh! Cái gì mà làm sao bây giờ! Quan tâm làm rắm gì! Sắc mặt biến hóa, Hàn Thất Lục ở một bên thấy thế nở nụ cười: "Cái đầu nhỏ của cô lại suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì!" Vừa ngửa đầu, uống xong Fanta lạnh tâm tình hỗn độn của cô mới bình phục một chút. Liền ngay cả chính cô cũng không biết tới cùng là vì cái gì suy nghĩ đến Hướng Mạn Quỳ liền có loại cảm giác khó chịu.

Lườm Lăng Hàn Vũ ngồi ở không nhuốm bụi trần sân vận động trên mặt đất xem truyện tranh, cô đem Fanta nhét trả lại cho Hàn Thất Lục, đi qua ngồi bên người Lăng Hàn Vũ: "Cậu thật sự cực kỳ thích xem truyện tranh thiếu nữ sao?"

Lăng Hàn vũ ngẩng đầu, căm giận nói: "Đừng nghe thằng khốn Minh Lạc kia mê sảng! Này rõ ràng là truyện tranh châm biếm, là truyện tranh dành cho con trai có hiểu không!"

Nói xong anh đem truyện cười đưa cho An Sơ Hạ xem, nhìn thoáng qua thấy trên đó viết "Đấu La Đại Lục châm biếm 64", phía dưới đều là hình ảnh con rồng lớn,quả nhiên là truyện tranh dành cho nam sinh.

"Được rồi, là truyện tranh dành cho con trai." Dù sao thì thật lòng cô cũng nghĩ Lăng Hàn Vũ là gay, nam sinh bình thường sao có thể như thế được! Được rồi, về sau anh ta sẽ là chị em tốt của cô! Đem cuốn truyện trả lại cho Lăng Hàn Vũ, cô phát hiện Hàn Thất Lục đang đi tới chỗ cô, đang lục túi tìm thứ gì.

Anh lấy ra từ trong túi áo một hộp hoa tai Hello Kitty.

"Để tôi xem lỗ tai cậu." Anh ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó cẩn thận nhìn một bên tai của cô.Hành động đó khiến cho cô xấu hổ đến đỏ mặt. Cái tên này, không thể coi cô như một cô gái bình thường à? Có thằng con trai nào lại ngồi gần một cô gái như thế này không?

"Anh làm gì vậy?" Cảm giác nhẹ nhàng mà sát giữa lòng bàn tay anh và tai cô càng khiến cô đỏ mặt thêm. Đây đúng là làm cô mẫn cảm!

Hàn Thất Lục không trả lời cô, nhẹ nhàng xâu hoa tai vào tai cô. Lúc này cô chợt nhớ tới người chủ cho thuê nhà đợt trước của cô.Nhất thời cảm thấy mình trở nên không trong sáng...

"Cảm ơn bản thiếu gia đi." Vẻ mặt anh cười sáng lạn.

"Hai người cũng phải biết hành động đúng lúc chứ, không biết tôi đang đọc truyện à." Lăng Hàn Vũ đi sang hướng bên phải, tránh xa hai người họ.  


Chương 168: Tôi cược cô ấy, thêm 500 vạn

  Đúng lúc này một bóng đen hình cầu hướng bay về phía bọn họ, đại não An Sơ Hạ lập tức phản xạ, đưa tay ngăn lại. Cũng đưa tay ra cùng lúc, Hàn Thất lục vẻ mặt lạnh nhạt cầm trên tay một cái Lam Cầu. Thì ra bóng đen là Lam Cầu a! Tiêu Minh Lạc quay đầu, khiêu khích nhìn Hàn Thất lục: "Chơi một mình thì không vui, Thất Lục thiếu gia,có muốn tới chơi chung không?"

Con ngươi Hàn Thất Lục đen lại: "Được, cậu nhiệt tình mời như vậy, tôi cũng không có gì lý do từ chối. Nói đi, lần này đánh cược gì?"

Tròng mắt mâu xoay chuyển, Tiêu Minh Lạc đưa ngón trỏ chỉ vào An Sơ Hạ: "Cược cô ấy!" An Sơ Hạ ngẩn ra, nhìn về phía Hàn Thất lục, không biết tên ngốc Tiêu Minh Lạc này lại muốn nói cái gì.

Hơi hơi nhíu mày, Hàn Thất Lục khóe miệng khẽ hé mở: "Như thế nào? Cậu hứng thú với cô ta? Cậu luôn thích phụ nữ có thân hình nóng bỏng kia mà. Ăn ngán sơn hào hải vị giờ muốn đổi sang cháo trắng rau dại hả?" (=_=)

"Này! Hàn Thất lục, anh lại nói bậy bạ gì đó?" An Sơ Hạ khó chịu, cái gì mà rau dại? Cô không tốt như thế sao? Sắc mặt cô biến đen, giờ phút này hận không thể xông lên cùng Hàn Thất lục đánh nhau. Ai ngờ Hàn Thất Lục nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, anh liếc mắt, chỉ là chung quanh không khí lúc này đóng băng rồi. Không khí quỷ dị lạ thường.

Tiêu Minh Lạc biết rõ Hàn Thất lục nghĩ gì, anh không ngốc đến mức giành giật phụ nữ với Hàn Thất Lục, nhưng mà cái tên điên ngu ngốc đang ngồi nhàn tản bên kia thì không chắc. Hắn làm như vậy, đơn giản là thêm chút dầu vào đống lửa sắp cháy, làm chất xúc tác thôi.

Thế nên hiện tại, anh nhanh chóng làm rõ quan hệ: "Cậu đừng hạ thấp danh dự của tôi, tôi cực kỳ thuần khiết, thích một người không liên quan đến đối phương vóc người đẹp hay không. Bất quá... tôi đối cô ấy quả thật là không có hứng thú."

An Sơ Hạ đầu đầy vạch đen, hai tên trứng thối, lão hổ không ra oai, tất cả đều xem cô như mèo bệnh hả?! khi Sơ Hạ đang muốn xông lên tử chiến với bọn họ, Lăng Hàn vũ vẫn đang ngồi bên cạnh đột nhiên nắm chặt cổ tay cô. Tay hắn bình thường rất lạnh, chạm vào cổ tay ấm áp của cô, khiến cô nhịn không được run nhẹ một cái.

"Lôi kéo tôi làm gì?" cô bất mãn nhíu mày. Lăng Hàn vũ nhàn nhạt nhìn cô một cái nói: "Minh Lạc đang giúp cô, cô không thấy kỳ quái khi hắn đem cô làm vật đặt cược sao?"

Vào lúc An Sơ Hạ bắt đầu suy nghĩ, âm thanh sâu xa của hắn lại truyền tới: "Bọn họ trước kia cược đều là mấy trăm ngàn vạn "

Mấy trăm ngàn vạn? An Sơ Hạ mạnh mở to hai mắt nhìn. Má ơi! Đây là vụ đặt cược của bọn thiếu gia nhà giàu sao? Chơi bóng rổ cũng có thể đánh cược mấy ngàn vạn... Thật là quá khoa trương rồi. Bất quá cô vẫn không làm rõ Tiêu Minh Lạc nghĩ gì, nhưng cô không còn muốn cùng họ đánh nhau, đổi cách khác thoải mái hơn, nói chuyện với Tống Minh Lạc.

Bên kia cũng không chú ý tới chuyện phát sinh chỗ An Sơ Hạ, Hàn Thất lục nheo mắt hỏi: "Vậy cậu cược cô ta làm cái gì? tiền đặt cược cũng quá ít đi."

"Vậy thì thêm năm trăm vạn đi. Nếu cậu thua, phải đem An Sơ Hạ cho tôi mượn mỗi chủ nhật, tuy là An Sơ Hạ với tôi mà nói không có tác dụng, nhưng đối với Lăng Hàn Vũ thì khác!"

Lúc này, khóe miệng Lăng Hàn Vũ nhẹ nhàng nhếch lên, quả nhiên...  


 Chương 169: Tôi sẽ không thua

  "Xin hỏi, vừa rồi có nhắc đến tên tôi sao?" Lăng Hàn vũ ngẩng đầu, mê man chớp mắt mấy cái. Hai bên ngầm hiểu nhau bắt đầu kẻ xướng người hoạ.

Tiêu Minh Lạc nhướng mày nói: " không phải mẹ cậu gọi điện, bắt cậu trước kì thi tìm một gia sư dạy kèm tại nhà sao? Tôi cảm thấy An Sơ Hạ không tệ, chờ tôi thắng sẽ đem cô ấy về cho cậu."

Lời nói rất có khí thế đại ca, lúc cùng Lăng Hàn vũ nói chuyện, cũng chú ý thấy lông mày đang nhăn lại của Hàn Thất lục giãn ra.

Chẳng lẽ, cậu ta đã nói về Hướng Mạn Quỳ cho An Sơ Hạ? Nếu thế, có phải cậu ta đã hoàn toàn quên Hướng Mạn Quỳ, thoải mái mở lòng tiếp nhận An Sơ Hạ rồi? Cái này thì có khoa học cỡ nào cũng không thể giải thích. Lúc Tiêu Minh Lạc đang khó hiểu, Lăng Hàn Vũ đã mỉa mai, nghiêng đầu nhìn An Sơ Hạ: "cô ta? Dạy tôi? Cho tôi xin!? đường đường là một thiếu gia..."

"Đường đường từ dưới đếm lên?" Hàn Thất lục khinh thường nói: "Chưa bàn đến chuyện Minh Lạc có thể thắng tôi hay không, nói về thành tích, đạt điểm tối đa tất cả các môn mà không thể dạy cậu sao?"

Biết mục đích đạt được, thừa dịp Hàn Thất lục nghiêng đầu nhìn Lăng Hàn vũ trong tích tắc đấy, đứng ở sau lưng Hàn Thất lục, Tiêu Minh Lạc giảo hoạt nhìn An Sơ Hạ nháy mắt mấy cái, thông qua khẩu hình miệng mà nói với An Sơ Hạ: "Phân tán sự chú ý của hắn..." Thông minh như cô đương nhiên hiểu rõ Tiêu Minh Lạc muốn làm gì, im lặng ngồi xuống ghế nằm.

Không biết ghế này ở đâu ra, hẳn là Hàn Thất lục sai người di chuyển qua chỗ này. Trong lòng không khỏi chảy qua một dòng nước ấm, nhưng thật có lỗi, cô nhất định phải khiến Hàn Thất lục thua trận. Không nói nữa, cô nằm ở trên ghế dựa, lấy iphone 4s trong túi ra chơi trò chém trái cây đang hot.

(Na: đến khổ, truyện này má tác giả viết năm 2012 nên vẫn còn dùng 4s mấy cô ạ, còn bây giờ đến cái đứa nghèo như tôi cũng có 7plus rồi. Chán má thật.)

"Tùy cậu, dù sao có gia sư dạy kèm tại nhà với tôi cũng rất tốt." Khoát khoát tay ra vẻ không sao cả,lại lấy truyện tranh xem tiếp. Nhìn như thờ ơ, trên thực tế cậu đem tất cả kích động ẩn sâu vào lòng, truyện tranh trong tay hoàn toàn xem không vào một chữ, một tranh nào.

Thu hồi ánh mắt, Hàn Thất Lục hất cằm nói: "Nếu cậu thua, cậu không những phải bỏ năm trăm vạn, mà mỗi ngày tan học đều phải tới nhà của chúng tôi dọn dẹp phòng, tưới sân cỏ, dắt Phách Thiên đi dạo."

"Quá ác độc?! Dắt Phách Thiên đi dạo, chính là muốn tôi mất luôn cái mạng! Cậu không biết Phách Thiên nhà cậu có bao nhiêu đáng sợ, lần trước thiếu chút nữa làm hỏng khuôn mặt xinh đẹp của tôi!"

Tiêu Minh Lạc khóc không ra nước mắt, rõ ràng là làm người tốt mà, sao lại có kết cục như vậy? Trong lòng yên lặng cầu nguyện cho chính mình, nhất định phải thắng, nhất định phải thắng...

"Vậy coi như cậu chịu thua rồi."

Tiêu Minh Lạc lập tức hét lên: "Không được! Tôi đường đường là Tiêu đại thiếu gia làm sao có thể chịu thua? Đến đây đi, trận đấu quy tắc rất đơn giản. bịt mắt ném rổ!"

"Được." Hàn Thất lục ung dung cười, đây là thế mạnh của Tiêu Minh Lạc, chỉ cần là bóng rổ, cũng chính là thế mạnh của Hàn Thất Lục. Tà tà nhếch miệng cười, Hàn Thất Lục nhìn Tiêu Minh Lạc xoay người chạy tới phòng nghỉ tìm dụng cụ, sau đó đảo mắt nhìn An Sơ Hạ nói: "Tôi sẽ không thua."

Chỉ bốn chữ, khiến cho An Sơ Hạ sửng sốt. Phải có bao nhiêu nhiêu tự tin mới có thể chắc chắn như vậy, trận đấu còn chưa bắt đầu đã nói mình sẽ không thua? Nếu Hàn Thất Lục đứng thứ hai, thì chẳng có ai dám tự xưng là thứ nhất.  


Chương 170: Vì cô mà anh thua

  Làm sao bây giờ, cô phải làm thế nào để khiến cho anh ta thua trận bây giờ? Có cách rồi! Bàn tay đặt trên ghế bất giác cứng ngắc, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: "Tốt nhất là như vậy."

Rất nhanh, Tiêu Minh Lạc từ trong chỗ nghỉ ngơi của cô lấy ra hai miếng vải đen, quơ quơ miếng vải đen nói: "Mỗi người có ba cơ hội, sau ba lần ném ai trúng nhiều hơn sẽ thắng. Nếu hai người đều ném trúng ba lần, thì lại thêm một lần, cho đến khi một người ném không trúng mới thôi. Cứ như thế đi... Tôi sẽ chơi trước!" Nói xong, lập tức đứng vào vị trí, nhìn thoáng qua vòng rổ rồi tự mình dùng miếng vải đen che kín mắt.

Trận đấu kiểu này, cô chưa từng thấy qua. Nhìn Tiêu Minh Lạc lạnh nhạt cầm bóng, khi anh giơ tay lên, lòng bàn tay cô không khỏi đổ mồ hôi. Bên cạnh Tiêu Minh Lạc đặt một cái thùng chứa rất nhiều bóng, chỉ cần vươn tay là có thể lấy được.

Rất nhanh, hai lần đầu Tiêu Minh Lạc đều ném trúng, mãi đến lần thứ ba, An Sơ Hạ gắt gao nắm chặt tay vịn của ghế nằm, khẩn trương tới cực điểm. Lần thứ ba... Quả bóng... lúc ném lên bóng lăn quanh rổ khoảng 3 vòng, đúng lúc Tiêu Minh Lạc kéo miếng vải đen xuống, thì lọt vào rổ! Ba lần tất cả đều ném trúng! Cô nhìn về phía Hàn Thất lục, trên mặt của anh vẫn như cũ nhìn không thấy chút khẩn trương nào, thậm chí sâu trong mắt còn lộ ra ý cười. Là... Khinh thường?

Đến lượt Hàn Thất lục, sau khi tự đeo miếng vải đen, cũng đứng ở chỗ Tiêu Minh Lạc đứng ban nãy. Ba quả, toàn bộ đều đã ném trúng. Tất cả đều ném vào chính giữa rổ! Cô rốt cuộc hiểu vì sao Hàn Thất lục tự tin nói 'Tôi sẽ không thua', bởi vì anh quả thật là thiên tài bóng rổ!

Dựa theo quy tắc, lại thêm một lần ném, Tiêu Minh Lạc sau khi đeo miếng vải đen, trán không tự giác mà đổ một tầng mồ hôi. Giơ tay lên, bóng sau khi lăn nửa vòng,... lọt vào rổ!

Lại đến phiên Hàn Thất lục, khi anh cầm miếng vải đen, Tiêu Minh Lạc trao đổi ánh mắt với cô. Cô hiểu ý gật đầu, lần này, nhất định phải phân tán lực chú ý của anh. Khi anh che mắt, liền tạo tiếng động khiến anh phân tâm!

Lăng Hàn vũ đang đọc truyện tranh nãy giờ cũng đã ngẩng đầu, quan sát trận đấu. Chỉ cần Hàn Thất lục không ném trúng lần này, Tiêu Minh Lạc sẽ thắng. Chỉ là... Cho tới bây giờ, thế giới của Hàn Thất lục chưa từng có chữ 'Thua'. Cậu ở trong lòng chảy mồ hôi lạnh dùm Tiêu Minh Lạc.

Nếu còn tiếp tục như thế, Tiêu Minh Lạc chắc canh sẽ thua! Khi Hàn Thất Lục buộc lại miếng vải, cô tinh tường thấy được khóe miệng Hàn Thất lục hơi hơi gợi lên, là một nụ cười lanh lợi, anh cực kỳ chắc chắn, cũng cực kỳ tin tưởng.

Nhưng mà... Thật xin lỗi! Trong khoảnh khắc Hàn Thất Lục vươn tay ném bóng, An Sơ Hạ xoay người, từ trên ghế nằm té xuống.

"A - -" âm thanh đau đớn vang lên, quả bóng trong tay Hàn Thất lục bay đi, nhưng mà... Bóng sau khi xoay quanh rổ nửa vòng, rơi xuống bên ngoài rổ. Sau khi nảy trên đất vài lần, lăn vào một góc xó xỉnh nào đó.

Hàn Thất lục một tay kéo xuống miếng vải đen, một khắc ném bóng kia anh liền biết không trúng, vì cảm giác không đúng. Nhưng anh không quản được nhiều như vậy, kéo miếng vải đen xuống, liền đi đến trước mặt An Sơ Hạ đang đau đến nhe răng trợn mắt trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Cô là heo à? Sao tự dưng lại ngã?"  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: