Quay về được không?

Thời tiết khó chịu khiến con người thở hổn hển. Ngay cả những đám mây cũng phải tụ thành một khối đen nghịt, giống như là sắp đổ mưa. Những khuôn mặt xa lạ xuất hiện, sau đó lại rời đi. Cứ như thế, lại đều là những người xa lạ. Bọn họ vòng tới vòng lui, hết lần này đến lần khác. Mặc dù đều mặc đồ đen nhưng trên mặt họ không có chút biểu tình gì là của bi thương.

Hôm nay, là tang lễ của Charlotte.

Qúy Mục Nhiễm ra lệnh cho thủ hạ ngày đêm mò vớt, rốt cuộc sau ba ngày, cũng tìm được thi thể Charlotte. Thi thể của cô đã bị nước biển làm cho sình lên làm nở to ra, còn có vài chỗ bị sinh vật biển rỉa mất. Cho dù là như vậy, nhưng nhìn những thứ trên người cô mặc cùng với những vết sẹo trên người cũng đoán được cổ thi thể quá mức này mang tên ai.

Đối mặt với cổ thi thể thê thảm đến nỗi không ai dám nhìn, Qúy Mục Nhiễm chỉ nhìn một cái, liền hạ lệnh cho thuộc hạ tiêu hủy. Khi còn sống là người xinh đẹp gọn gàng sạch sẽ, giữ lại một thi thể như vậy, không chỉ là một kiểu hành hạ đối với cô, mà còn làm cho người sống càng thương tâm hơn. Thà để vẻ đẹp đi vào quá khứ, không bằng hóa thành tro bụi, như vậy sẽ được tự do vui vẻ.

Qúy Mục Nhiễm và Engfa cũng xếp hàng đứng cách đó không xa mộ phần, thần thái các cô đều giống nhau, không có bi thương, cũng không có nước mắt, duy nhất chỉ dùng một từ để hình dung là mặt không cảm giác. Lúc này có một chiếc xe dừng trước cổng nghĩa trang. Chẳng qua vừa nhìn thấy bảng số xe thì mọi người quanh đó cũng tự động nhường đường.

Cửa xe từ từ mở ra, bước ra khỏi xe là Lê Bình, Trương Nhã Quân và Lê Á Lôi. Ba người đều mặc quần áo màu đen, mà trên mặt Lê Á Lôi còn mang một chiếc kính đen bản lớn, khiến cho mọi người không nhì được biểu tình trên mặt cô là gì. Bọn họ chậm rãi đi về phía mộ của Charlotte, sau khi hành lễ, liền đứng cạnh chỗ vị trí thân nhân.

Hành động của Lê gia như vậy khiến cho mọi người cả kinh. Chuyện về mối quan hệ tốt của hai nhà Qúy Lê, bọn họ đều biết. Chuyện liên quan đến quan hệ của Lê Á Lôi và Qúy Mục Nhiễm, cũng sớm không còn là bí mật gì. Rất nhiều người còn đang suy đoán Qúy Chấn Đồ và Lê Bình sở dĩ để cho con gái mình làm như vậy, cũng chỉ vì lợi ích, chứ không hề tồn tại thứ gọi là tình cảm chân thật. Lại không nghĩ tới Lê gia chính là giới bạch đạo nhưng lại quang minh chính đại cùng với Qúy gia kết giao, trước không nói hai nhà liên thủ. Chỉ cần là một trong hai nhà này cũng khiến cho thành phố X phong vân biến sắc.

-Lê ba, Lê mẹ.

Qúy Mục Nhiễm chào hỏi cha mẹ Lê Á Lôi, liếc mắt nhìn Lê Á Lôi không một lời, liền không nói nữa. Hôm nay cũng không phải là một ngày thích hợp để ôn lại chuyện cũ.

Tiếp đó, tang lễ vẫn cứ tiến hành đâu vào đó. Đại đa số đều là những người trong giới hắc đạo. Bọn họ đến đây cũng bất quá là do hoàn cảnh. Ngay cả Engfa cũng nhìn ra biểu tình bi thương thống khổ trên mặt bọn họ đều là giả dối. Giờ khắc này cô thật sự rất muốn xông lên đuổi những kẻ dối trá này ra ngoài, để cho Charlotte được một chỗ yên tĩnh.

-Engfa.

Lúc này, Thư Uyển Hạm và Phương Cầm cũng đã đến. Nhìn Engfa đến cả một giọt lệ cũng không rơi, cô như vậy thì so với khóc càng khiến cho người ta đau lòng hơn. Thân đều là bạn bè cùng nhau lớn lên, Thư Uyển Hạm nhìn được sự ẩn nhẫn trong mắt Engfa, có thể nhìn thấu được sự ngụy trang kiên cường của cô.

-Uyển Hạm, Phương Cầm, hai người đến rồi.

Engfa nhỏ giọng nói, âm thanh có chút khàn khàn, dù rằng trên mặt bôi một lớp phấn thật dày, nhưng cũng không thể nào che đi vành mắt thâm quầng kia.

-Tiểu Engfa, nếu như khó chịu thì khóc đi, đừng cứng rắn chống đỡ như vậy, cô ấy không hy vọng cậu làm như vậy đâu.

-Uyển Hạm, cậu không cần phải nói vậy, mình thật sự nghĩ là không khóc, cũng không muốn lãng phí sức lực để khóc. Có lẽ, lúc này em ấy đang bên cạnh mình, cũng có lẽ là em ấy đang nhìn từ một nơi khác của cái thế giới này. Cũng có thể là, em ấy đã đến một nơi rất xa, hoàn toàn quên mất mình rồi.

-Nhưng bất kể là em ấy bây giờ như thế nào, mình cũng sẽ kiên cường. Bộ dạng của mình như vậy, không phải là làm cho bất kỳ người nào nhìn, cũng phải vì chính mình, chẳng qua là mình chỉ muốn cho em ấy sự an ủi cuối cùng. Cậu biết không? Lúc em ấy xảy ra chuyện, vẫn luôn gọi điện cho mình. Có lẽ người mà em ấy không thể bỏ xuống được chính là mình. Nếu như vậy, mình phải nói cho em ấy biết, mình rất tốt. Cho dù em ấy không còn ở đây, thì mình cũng có thể chống đỡ được.

Engfa nói xong nhìn Thư Uyển Hạm nặn ra một nụ cười yếu ớt. Biểu tình như vậy không nên xuất hiện trong tang lễ, nhưng Engfa vẫn làm. Cô nghĩ, Charlotte hẳn sẽ không trách mình. Chỉ khi mình vui vẻ thì em ấy mới có thể yên tâm mà ra đi.

Chiều đến, tang lễ cũng kết thúc hoàn toàn. Qúy Mục Nhiễm cũng không hề dựa theo quy củ mà mời những khách mới kia tới dùng cơm, ngược lại trực tiếp giải tán mọi người, không lưu luyến chút nào. Lúc này thì mặt trời trong đám mây đen cũng ló dạng. Nhưng ánh mặt trời ấm áp lại đến quá muộn.

Engfa cự tuyệt yêu cầu cùng Thư Uyển Hạm về nhà, mà tự mình chậm rãi quay về nhà của mình và Charlotte. Khi cô vừa bước tới cửa cũng đã là 8:00 PM hơn. Hai chân đau nhức đang nhắc nhở mình, cuối cùng cô đang làm chuyện ngu xuẩn gì.

Ba ngày qua, vì tìm Charlotte, cô đều trực tiếp ở lại Qúy gia. Nhìn căn phòng trống rỗng, bụi bặm cũng không nhiều, nhưng lại tràn đầy mùi vị xa lạ. Engfa đi vào phòng khóa trái cửa lại, một mực ngồi ngẩn trên giường. Cho đến khi tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, từng giọt chất lỏng nóng bỏng rời xuống đùi mình, cô mới phát hiện là mình đang khóc.

Engfa cười để cả người ngã lên giường. Cô không lau đi, cũng không khắc chế, chỉ như vậy lẳng lặng để cho nước mắt tùy ý chảy xuống. Có khi khóc cũng là một điều hạnh phúc. Cô đã nhịn quá lâu, cũng đau đớn quá lâu. Bây giờ, cô lại một mình ở đây chờ đợi nhìn căn phòng mang đầy kỷ niệm, rốt cuộc tiếng khóc cũng phát ra.

Cho dù gặp phải nhiều gian nan hiểm trở, cho dù vô số lần các cô đều quanh quẩn bên bờ sinh tử, nhưng tất cả đều là gặp dữ hóa lành. Engfa cho là cái chết cách mình còn là một chuyện rất xa. Nhưng lại không nghĩ rằng nó lại sắp đặt ngay bên cạnh mình, cướp tính mạng con người mà cô yêu nhất.

Chiếc nhẫn vẫn còn đeo trên tay, nhưng chủ nhân của một nửa kia, cũng đã biến mất. Engfa biết, Charlotte vẫn là một cô gái luôn sợ bị cô độc một mình, là một người sợ bóng tối. Sâu dưới đáy biển lạnh đến thấu xương, tầng tầng bóng tối căn bản cũng không thể nhìn thấy ánh sáng. Cô không thể tưởng tượng được người con gái ấy cô đơn một mình chìm trong đó, khi đó em ấy có bao nhiêu sợ hãi, lại sẽ suy nghĩ nhiều đến mình.

Hận sao? Nếu như nói không hận, chính là giả. Engfa hận những kẻ đã gϊếŧ chết Charlotte, càng hận hơn chính là sự vô năng bất lực của mình. Nếu như chuyện ấy của mình và em ấy không bị cha mẹ phát hiện, hai người cũng không phải chia xa, Charlotte cũng sẽ không vì muốn được sống chung với mình mà đi tiêu hủy món hàng kia.

Mỗi lần nhắm mắt lại đều nhìn thấy hình ảnh Charlotte gọi điện cho mình hiện lên trong đầu. Engfa hiểu được suy nghĩ của cô, cô gái ngốc nghếch ấy sợ chính mình không thể bình an vô sự mà quay về, không có cách gặp được mình, nên mới bỏ đi cơ hội cầu cứu Qúy Mục Nhiễm, không ngừng gọi điện cho mình. Nếu như cô sớm nhận điện thoại, thì Charlotte có thể đã không chết?

Đáng tiếc, thời gian cũng sẽ không thể quay lại được, người chết cũng không thể sống lại. Charlotte chết thì em ấy cũng đã hoàn toàn rời khỏi mình. Lời thề ở chung với nhau cả đời, thậm chí còn chưa qua mười ngày, cũng đã hóa thành tro bụi. Mình còn chưa yêu thương bảo vệ cho em ấy thật tốt, nuôi dưỡng thân thể gầy gò của em ấy cho mập mạp, thì em ấy đã không còn ở đây nữa.

Engfa cầm điện thoại di động, si ngốc nhìn tấm ảnh hai người chụp chung trên màn hình điện thoại. Cô định là chờ sau khi hai người kết hôn, thì sẽ lưu lại một ít hình chụp. Nhưng chỉ là một nguyện vọng đơn giản như vậy, cũng đã không còn cơ hội để thực hiện nữa. Mình bây giờ giống như là một con trùng nhỏ đáng thương, chỉ có thể nhìn vào những tấm hình còn lưu lại trong này mà vượt qua mỗi ngày tiếp tục sống.

-Tiểu Charlotte, em quay về được không? Coi như chị cầu xin em, đừng đi mà, đừng rời xa chị. Em đã nói là sẽ sống chung với chị cả đời. Hai người chúng ta còn chưa đi kết hôn, em còn chưa trở thành vợ hợp pháp của chị, tại sao chỉ như vậy mà đã rời đi? Cha mẹ chị cũng định nhượng bộ rồi, đồng ý cho chúng ta sống chung với nhau. Tại sao khi tất cả mọi chuyện đều tốt, thì em lại không còn ở đây?

Engfa nhìn tấm hình Charlotte khẽ nói, có thể đây chính là tấm hình cuối cùng. Nhưng nó lại không thể trả lời Engfa được, cũng không thể ôm cô, thay cô lau đi nước mắt đang dàn dụa.

-Charlotte! Tôi đang gọi em, em có nghe hay không! Tại sao em có thể như vậy nói không giữ lời! Tại sao em lại có thể chết dễ dàng như vậy! Tôi muốn em quay về! Tôi muốn em quay về bên cạnh tôi lần nữa! Em nói chuyện đi a! Tại sao em không lời nào! Em nói đi a!

Engfa giống như là mất hết lí trí mà hét lớn, nhưng mà căn phòng vẫn như vậy luôn yên tĩnh, thậm chí âm thanh đáp trả cũng không có. Trong cơn nóng giận, cô ném chiếc di động xuống đất. Trong nháy mắt màn hình nguyên vẹn bị vỡ vụn, hệt như một cánh hoa thủy tinh, trên đó vẫn còn hình ảnh của hai người.

-Eng Eng... Chủ nhân ở chỗ này nga...

-Eng Eng, chỗ đó là tường mà, cẩn thận coi chừng đυ.ng phải nga.

-Eng Eng, sao chị ngốc vậy, không phải em nói đang đứng sau lưng chị sao, chị còn đi lên giường làm gì vậy?

Lúc này, âm thanh quen thuộc trong chiếc điện thoại bị vỡ truyền đến. Engfa vội vàng nhặt lên, hình màn ảnh đang phát lại hình ảnh một người đang đứng trong ngục. Cô nhớ đó là lần sau khi mình uống say, bị Charlotte lén quay lại. Lúc ấy mình cũng đã nói em ấy xóa đi, lại không nghĩ rằng người này lại lén lưu lại, lại còn giấu vào một chỗ mà mình không bao giờ tìm thấy, cho đến bây giờ.

Nhìn hình ảnh ngốc nghếch của mình bên trong Engfa cười một cách ngốc nghếch, sau đó lại thấy Charlotte ôm mình nằm trên giường của phòng giam. Lúc đó em ấy còn đang mặc bộ đồ tù nhân cũ nát, nhưng không có chút gì khiến cho mình thấy khó coi hay chán ghét. Em ấy đưa tay vuốt ve tấm lưng của mình, chẳng qua là nhìn người qua đoạn video, lại có thể cảm nhận được êm ái cùng dịu dàng trong đó.

-Charlotte, cái tên lừa gạt này! Cô cho là tôi sẽ tin cô sao? Những lời này cũng đã nói nhiều rồi, tôi không phải người ngu, cũng không phải ai khác của cô. Cô cái con nhỏ chết bầm này, làm sao lại không biết nghe lời như vậy hả?

-Bởi vì, em thích chị a...

Cho đến giờ cũng chư từng nhìn thấy đoạn đối thoại đang phát ra này, nó là một cái máy thất thường, căn bản cũng không thể cảm nhận được khổ sở của Engfa. Thì ra, lúc đó đối phương cũng đã nói thích mình. Có lẽ, em ấy biết mình sau khi tỉnh lại cũng không nhớ được nhiều, mới đem phần tình cảm kia cùng trái tim cất dấu không dám nói ra. Nhìn ánh mắt đen láy, cơ hồ có thể nhéo ra nước cùng ôn nhu và cưng chiều. Đó không phải là thích nữa, mà là yêu.

-Charlotte...

-Em quay về...

-Được không...

Quên đi một việc thì rất dễ dàng, nhưng quên đi một người thì lại vô cùng khó khăn. Có lẽ trời cao không muốn nhìn thấy con người hạnh phúc, cho nên vào thời khắc đẹp nhất, đoạt đi sinh mạng của người kia. Mấy ngày nay Engfa luôn nghĩ tới Charlotte nhớ đến những lời mà em ấy đã nói với mình.

Em ấy từng nói qua trước kia em ấy đã sống một cuộc sống mà chỉ có chém chém gϊếŧ gϊếŧ, cho nên hiện tại cũng chỉ muốn cùng mình sống một cuộc sống bình thường đơn giản mà thôi, so với cái chức tổng tài hay là hắc đạo đại tỷ. Em ấy chỉ muốn làm một cô gái nhỏ, một cô gái nhỏ luôn được Engfa yêu thương. Khi đó mình luôn không nhịn được mà đi sờ đầu em ấy, cười nói em ấy không có chí hướng. Em ấy sẽ nói lại, chí hướng lớn nhất của em ấy, là mỗi bữa sáng, thức dậy có thể nhìn thấy mình. Sau giờ tan làm của mỗi ngày, vì mình mà làm một bàn đầy thức ăn.

Engfa, không hiểu tại sao Charlotte lại có thể dễ dàng bị gϊếŧ chết như vậy. Em ấy không chỉ nói qua một lần, em ấy rất là sợ chết. Bởi vì chết đi rồi, thì cái gì cũng không còn. Mà em ấy cũng không thể giống như lúc trước mà ôm mình, mỗi đêm cùng mình triền miên đến chết, sau đó ôm nhau mà ngủ. Thậm chí có thể đối mặt nhìn nhau cũng là một thứ xa xỉ.

-Tiểu Charlotte, hôm nay đã là ngày thứ bảy, trễ như vậy chị mới quay lại thăm em, em có giận chị không?

Ban đêm, một thân ảnh gầy gò quỳ trước mộ, mái tóc dài màu đen vương trên vai, có lẽ được xử lý tùy tiện nên xộc xệch đến không chịu nổi. Khuôn mặt tái nhợt tiều tụy mạng theo nụ cười yếu ớt, khiến cho người thấy càng thêm bị thương.

Người này là Engfa. Mà hôm nay Charlotte qua đời cũng đã là ngày thứ bảy, theo như phong tục người gọi là Đầu Thất. Tương truyền vào ngày này, hồn người chết sẽ quay về tìm người mà họ quan tâm nhất, yêu cầu người đó giúp mình hoàn thành một ít tâm nguyện chưa dứt. Trước kia Engfa luôn khịt mũi coi thường cái loại mê tín này, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Nhưng bây giờ mới hiểu được, đây cũng không phải ngu muội, chẳng qua chỉ là muốn tìm người sống để gởi gắm mà thôi.

Đưa tay chạm lên bia mộ, lướt nhẹ tấm hình trên đó. Trong đó là hình Charlotte, nụ cười rực rỡ luôn đẹp như thế. Máy chụp hình cũng chỉ chụp tức thời, nhưng không thể đem cuộc sống của em ấy lưu lại được. Nếu như nói đến người hiểu rõ Charlotte trên đời này nhất là ai, không thể nghi ngờ đó chính là Engfa.

Cho dù quan hệ của hai người cho đến giờ cũng đã gần ba năm. Nhưng không chút nghi ngờ hai người các cô như là một thể, không thể chia lìa, liên tương cũng vô cùng chặt chẽ. Engfa biết mặc dù bề ngoài Charlotte nhìn yêu mị tự tin, nhưng trong xương trong cốt, em ấy vẫn luôn là một người bảo thủ và tự ti.

Bình thường mọi cử chỉ và lời nói nhìn qua đều phù hợp với một tiêu chuẩn tiểu thư con nhà giàu. Phóng đãng không kiềm chế được, ham muốn hưởng lạc. Tướng mạo xuất chúng, vóc người, cùng gia thế, tốc độ đổi bạn trai, thậm chí so với thay quần áo còn nhanh hơn. Những thứ này đa số mọi người đều nghĩ ấn tượng em ấy là như thế,

Nhưng khi tiếp xúc mới biết, thật ra thì lòng tham của Charlotte rất nhỏ, nhỏ như thể chỉ có trang bị trên người, một đoạn tình cảm. Khi cô yêu Engfa thì sẽ vô phản vô cố mà bỏ đi tất cả. Cho dù đối phương cho ít hơn, chính mình trả nhiều hơn, thì vẫn luôn dịu dàng như nước mà chiều theo, không hối không oán.

Lúc còn nhỏ đã bị cha mẹ vứt vào nơi mù mịt, cho đến giờ cũng khắc sâu trong lòng cô. Thậm chí đến cả hình dạng mẹ ruột, cũng chưa từng thấy qua. Đối với tình thân, Charlotte có tiếc nuối. Trong cái tuổi 25 ngắn ngủi, Qúy Mục Nhiễm đã để lại một vết thương lớn trong lòng cô.

Cuối cùng thì cần phải có bao nhiêu dũng khí thì mới giống như Charlotte được, biết rõ kết cục tình yêu là không có, nhưng vẫn liều mạng mà đánh đổi. Engfa thừa nhận, trong tiềm thức cô luôn ghen tị với Qúy Mục Nhiễm, bởi vì cô ta đã từng chiếm đoạt cuộc đời Charlotte gần hơn 20 năm. Vì cô ta mà em ấy phải liều mạng đánh đổi. Quay đầu lại, chỉ đổi lấy kết quả chính mình bị tống vào ngục.

Có lẽ nếu không phải do vậy, thì mình cũng sẽ không có cách nào gặp được Charlotte, gặp phải một cô gái khiến cô đau lòng như vậy. Mỗi ngày thức dậy em ấy đều sẽ hôn mình, trước khi ngủ sẽ ôm mình thật chặt. Luôn dùng vài trò bịp bợm làm cho mình cười, luôn dùng những hạnh phúc ấm áp nhất dành cho mình, cùng mình bước đến quan hệ thân mật.

Mình thất thủ, cũng không phải là do bất ngờ, mà là trúng mục tiêu đã định từ trước. Charlotte là độc, chỉ cần nếm qua một lần, thì vĩnh viễn cũng không có cách nào cai được. Sự ôn nhu, xinh đẹp đến yêu mị, sự quan tâm tỉ mỉ của em ấy. Mỗi một thứ, đều là một sự cám dỗ trí mạng. Em ấy, đã từng bước từng bước khiến cho mình sa vào trong đó.

Cho dù là vào lúc này người đó đã hoàn toàn biến mất, nhưng lại khiến cho cô không thể dứt ra được hay là quên đi. Trên đời này cũng chỉ có một Charlotte. Em ấy đã biến mất cũng sẽ không còn xuất hiện một ai khác giống vậy nữa. Cho dù mình có phí công đi tìm như thế nào thì cũng không được gì.

-Charlotte, em còn nhớ không chị đã từng nói với em, nếu như có một ngày em xảy ra chuyện, chị sẽ không nhớ đến em nữa, càng không thể giống như những nhân vật chính trong tivi vì nhớ nam chính mà cứ như vậy suốt đời không lấy chồng, chỉ ghi nhớ người đó trong đầu mà sống tiếp. Nếu như em đã ích kỷ rời bỏ chị mà đi như vậy, thì chị cũng sẽ thử quên em đi.

-Mấy ngày nữa, chị sẽ rời khỏi thành phố X này, rời khỏi nơi ngập tràn kỷ niệm này. Có lẽ em sẽ trách chị là vô tình, trách chị sao lại ích kỷ như vậy, nhưng chị cũng sẽ làm như vậy. Charlotte nếu như em oán chị, thì trở lại tìm chị, cùng chị gặp mặt. Dù em muốn bồi chị đi, cũng không sao.

Trong đêm tối, tiếng hô vang dội, mặc dù không lạnh, nhưng cũng đầy kinh người. Engfa cứ thế quỳ trước mộ Charlotte mà lầm bầm làu bàu, người đi ngang cũng không biết cô đang nói gì, có lẽ chính cô cũng không biết.

Mất đi một đoạn tình cảm xót xa, vĩnh viễn mất đi một mình thống khổ. Vốn tưởng rằng, nước mắt của mình đã sớm chảy cạn hết đêm qua, nhưng lại không nghĩ rằng thân thể này vẫn còn có thể khóc lên. Tính cách của Engfa luôn biết kiềm chế, ngay cả khóc tỉ tê, cũng đều im lặng không chút tiếng động nào.

Từ khi Charlotte chết, cô cũng chưa từng khóc qua trước mặt bất cứ người nào. Kể cả Thư Uyển Hạm và ba mẹ ruột của mình. Bọn họ không chỉ một lần muốn mình quay về nhà, nhưng Engfa hết lần này dến lần khác uyển chuyển cự tuyệt. Cô muốn ở lại căn phòng kia, dù biết rằng nhìn thấy vật sẽ nhớ người, cho dù bên trong phòng chỉ cần tùy ý mà lựa ra một món đồ, cũng sẽ đem mọi thứ mà chất đống lại kiên cường tiện tay phá hủy, khiến mọi thứ sụp đổ.

-Charlotte, tại sao đã qua 12 giờ, em còn không ra gặp tôi? Không phải em còn nhiều lời muốn nói với tôi sao? Ngày đó trong điện thoại, em chỉ nói đúng một một lần yêu chị, chẳng qua chỉ là một lần thôi, nhưng tại sao lại có thể? Em ra gặp tôi đi, không phải em còn nhiều chuyện chưa làm sao? Chỉ cần em đến nói với tôi, em hy vọng thay em sống thật tốt, thay em hoàn thành những chuyện mà chúng ta chưa làm, tôi sẽ làm theo lời em mà. Nếu như tôi không thấy em ra, thì tôi sẽ quên mất em! Hoàn toàn quên mất em!

Tiếng nói của Engfa vang vọng trong nghĩa trang. Không có ai đáp lại, thậm chí đến cả quỷ ảnh cũng không có. Qua 12 giờ, ngày mới lại đến. Cô khóc càng nhiều hơn, tiếng cười cũng lớn hơn.

-Tiểu Charlotte, lòng dạ em thật độc ác, ngay cả một lần cuối cùng, cũng khồng muốn cho tôi nhìn thấy.

Engfa chống thân thể đứng dậy, bởi vì quỳ quá lâu, chưa đi được mấy bước, cô lại ngã ngồi trở về. Nhìn thấy bia mộ Charlotte trong ngang tấc, cô lại chật vật mà bò tới, đưa hai tay ôm thật chặt. Tựa như là đang tiếp xúc thân thể với người kia.

-Để chị bồi em đi.

Engfa vừa nói, để đầu tựa lên mộ bia, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say. Khi cô tỉnh lại thì trời cũng đã sáng. Một cái bóng xuất hiện trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên, thấy một người mặc đồ Tôn Trung Sơn đứng trước mặt mình. Ông nhìn hậu bối trước mặt mình, mặc dù trên đầu cũng đã đầy tóc bạc, nhưng không có chút nào thấy là yếu đuối, ngược lại còn tạo cho người khác một cảm giác gừng càng già càng cay.

-Dậy?

Dường như nhận ra Engfa đang tỉnh lại, ông hỏi nhỏ, sau đó xoay người lại. Nhìn ông một cái khiến cho Engfa cũng ngây ngô tại chỗ. Tướng mạo của ông, có vài phần giống như Qúy Mục Nhiễm và Charlotte. Mặc dù trên đó còn có nếp nhăn do già đi, cũng có thể nhìn ra tướng mạo của ông lúc còn trẻ cũng là một người đàn ông tướng mạo tốt.

Đôi môi ông ta mím chặt, đôi mắt đen sâu thảm ngắm nhìn mình. Trong đó, có tiếc thương, có áy náy, còn có cả yên tâm và vui vẻ bên trong. Liên quan đến những biểu hiện này, Engfa cũng không quan tâm đến. Bởi vì ánh mắt người đàn ông này cô quá quen thuộc, giống Charlotte như đúc.

-Xin chào, ông là...

Mặc dù đã từng nghe đến tên Qúy Chấn Đồ, nhưng Engfa cũng chưa từng nhìn thấy ông. Mấy năm trước, chỉ biết nhân vật truyền kỳ này đem mọi quyền hành của Qúy gia giao lại cho hai người Qúy Mục Nhiễm và Charlotte, thì biến mất vô tung vô ảnh. Thậm chí tang lễ của Charlotte cũng không hề đến. Cho nên Engfa cũng không dám kết luận ông là Qúy Chấn Đồ.

-Tôi là ai cũng không quan trọng, cô ở đây cả đêm rồi, cũng nên về nghỉ ngơi đi.

Ông nhẹ giọng nói, thong thả mà trầm ổn, nhưng không hề mang thái độ nghi ngờ, Engfa xoa đầu đứng dậy, cũng không hỏi lại lịch của ông nữa, mà lảo đảo nghiêng ngả đi ra ngoài.

Nếu như Charlotte đã không còn ở đây nữa thì cô và Qúy gia cũng không còn liên quan gì nữa hết. Ông ta có phải Qúy Chấn Đồ hay không cũng không còn quan trọng nữa. Ánh mặt trời chiếu lên bóng lưng, Engfa rời đi, nhưng từ một chỗ rất xa cô quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy ông ta đưa tay chạm vào mộ bia Charlotte, dường như đang đau lòng mà vuốt ve.

Con người thật buồn cười, chỉ khi mất đi mới biết quý trọng và đau lòng.

Khóc hết một đêm, hai mắt sưng đỏ nhìn không ra bộ dạng. Engfa lên xe lái đến Đệ nhất nữ tử ngục giam, cô muốn từ chức công việc này, tìm cho mình một cuộc sống mới. Chỗ này chính là noi bắt đầu, kết quả, cũng lại chính là chỗ này. Xuống xe, Engfa ra khỏi bãi đậu xe. Nhưng lại nhìn thấy trước cửa có một người quen thuộc, Dương Hân.

-Engfa tiểu thư, chuyện liên quan đến nhị tiểu thư, tôi thật xin lỗi. Thật ra thì, tôi biết kẻ đã sát hại nhị tiểu thư là ai, nhưng tôi lại phải dấu chuyện này. Cô biết, tại sao không?

Dương Hân mở miệng nói những lời Engfa nghe không hiểu. Cô không biết tại sao người này lại đến đây nói với mình những lời này, cô ta gạt Qúy Mục Nhiễm, nhưng lại nói duy nhất cho một người là mình, chẳng lẽ bằng sức mình cũng có thể trả thù cho Charlotte?

-Dương tiểu thư, có chuyện gì, thì cô cứ nói thẳng. Là ai đã hại tiểu Charlotte, cô cứ nói với tôi, tôi sẽ thay cô chuyển báo lại cho Qúy Mục Nhiễm.

-Ha ha, Engfa tiểu thư nói như vậy, thì không tốt lắm.

-Cô có ý gì?

-Bởi vì, người gϊếŧ cô ấy, chính là tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top