Là thế giới của em ấy

Hơn một tháng sau, vết thương trên người của Engfa cùng Charlotte cơ bản đã khỏi hẳn. Hai người sau lần trải qua hoan ái trước thì không khí cũng càng thêm hoà hợp, càng giống như đôi tình nhân đang trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt. Mỗi tối, hai người đều hưng trí tuỳ thời điểm liều chết triền miên. Tuy rằng đa số vẫn là Charlotte bị áp nhưng số lần làm thụ của Engfa cũng tăng không ít. Chỉ là đối với Charlotte vẫn chậm chạp không chịu hoàn toàn muốn cô, lại khiến cho cô có chút canh cánh trong lòng.

Charlotte tiếp xúc thân cận lại như thế sao không thể nhìn ra trong lòng Engfa có nghi hoặc. Nàng đem nữ nhân bên người ôm vào trong lòng, một lần rồi lại một lần vuốt ve thân thể run rẩy của đối phương sau khi đạt cao triều cùng với chiếc lưng bóng loáng xích loả kia.

-Engfa, hãy tin em, đợi đến khi mọi chuyện chấm dứt, em sẽ làm cho chị trở thành nữ nhân của em.

Engfa nghe thấy như thế thật lâu cũng không nói nữa. Không phải vì đối với Charlotte bất mãn, chỉ là phân cảm động trong lòng kia khiến cho cô không thể mở miệng nói ra một lời nào. Cô không nghĩ tới rằng Charlotte nguyên nhân sở dĩ chậm chạp không muốn cô, chỉ vì không thể đảm bảo một tương lai an ổn dành cho cô, được cô gái yêu như vậy, bản thân mình làm gì để được may mắn như vậy đây?

Những ngày an ổn cứ vậy trôi qua thật lâu, cơ hồ làm cho bốn người đều quên nhiệm vụ lần này cùng với mục đích vì sao ở chung với nhau. Buổi sáng, ăn bữa sáng Charlotte làm, Trần Tĩnh Hinh ngáp dài một cái, thậm chí khoé mắt còn hiện ra nước mắt lười biếng, nhìn thấy liền đã nói lên di chứng hôm qua miệt mài quá nhiều a.

Charlotte từ trong phòng bếp đi ra, đem hai cái trứng ốp la đặt lên bàn để trước mặt Trần Tĩnh Hinh, vẻ mặt chế nhạo cười. Nhận biết hai người các nàng đã nhiều tháng qua, Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch đều biết cô gái này tuyệt đối là kẻ bụng dạ xấu xa. Nhìn thấy thức ăn trước mặt mọi người, ngay cả Engfa đều chỉ có mỗi một trứng ốp la, duy chỉ có Trần Tĩnh Hinh là có được đặt thù ưu đãi, nghĩ cũng không dám nghĩ được như vậy, khổ a!

-Này, Charlotte, cô lại chủ ý làm ra chuyện quỷ gì nữa thế! Hai trứng ốp la này sẽ không bỏ thêm thuốc độc đi!?

Phùng Dịch bất mãn hỏi, sau đó liền lấy tay chém giết cái trứng ốp la trên tay Charlotte. Phải biết rằng, rất nhiều đầu bếp đều có ý thức bảo vệ món ăn của mình, huống chi là Charlotte cô gái luôn tự kỷ như vậy?

Mắt thấy Phùng Dịch phúc hắc tiểu Loly này ra tay hướng thẳng đến món trứng ốp la của mình, Charlotte nhẹ nhàng đem dĩa thức ăn ném lên phía trên, tránh được một đòn của Phùng Dịch. Vài giây sau, dĩa thức ăn kia vững vàng tiếp xuống trong tay của Charlotte. Tuy rằng hàng loạt động tác này nhìn như có vẻ đơn giản, nhưng nếu không biết một vài điểm võ công thì không phải ai cũng có thể làm được. Phùng Dịch bất mãn bĩu môi, cuối cùng chỉ có thể phẫn nộ ngồi trở lại ghế.

-Như vậy mới là đúng nha. Phùng Dịch tiểu bằng hữu, chẳng lẽ cô quên giáo viên đã từng nói qua là nên khen thưởng các bạn nhỏ sao? Cô xem xem, Trần cảnh quan mỗi ngày tra án cũng đủ mệt mỏi lắm rồi, buổi tối còn phải bị cô áp như vậy nữa. Âm thanh đêm qua, tôi cùng Engfa nếu có mang máy trợ thính cũng đều nghe được hết nhất thanh sở thị nha, có thể tưởng tượng là cỡ nào kịch liệt. Các người tuổi còn rất trẻ, vẫn là không nên phá hư bản thân mình như vậy. Đến đây Trần cảnh quan, nếm thử trù nghệ món ốp la mà tôi cố ý làm riêng cho cô nga.

Charlotte sung sướng đem cả một đoạn nói hết ra, liền xoay người ngồi vào lòng Engfa. Nhìn bộ dáng hai người đối diện vừa tức vừa thẹn thùng, trong lòng hiện giờ thực sự rất vui thích. Trần Tĩnh Hinh vốn định đứng lên giáo huấn tốt Charlotte cô gái miệng thúi này một chút, lại mạnh mẽ bị Engfa hướng ánh mắt tràn ngập cảnh cáo nên phải ngồi xuống lại.

Trời a, Engfa a Engfa, cô cùng Charlotte ở chung một chỗ thật đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng nha! Cô...cô cư nhiên nhìn cô ta khi dễ chúng tôi như vậy còn cố tình bao che khuyết điểm a! Đúng là gỗ giả a! Trần Tĩnh Hinh còn chưa xuất chiêu thì đã liền bị knok out rồi, chỉ có thể trong lòng ai oán nói bậy mà thôi. Mà so với nàng mà nói, Phùng Dịch lại đúng là thông minh hơn rất nhiều.

Chỉ thấy nàng đem trứng ốp la trên bàn kia đẩy trở lại trước mặt Charlotte, trên mặt còn mang theo vẻ tươi cười chế nhạo nói:

-Tôi cùng Hinh Hinh động tĩnh tuy có lớn thật, cũng là vẫn còn kém so với Charlotte tiểu thư cùng Engfa ngục trưởng. Nhìn thấy hai vị sắc mặt hồng hào như vậy, vừa thấy thôi đã biết các vị hằng đêm sanh ca rồi, tôi thấy cái trứng ốp la này vẫn là để cô cùng Engfa ngục trưởng bồi bổ thân thể, thuận tiện...cũng tẩm bổ một chút ở đâu đó đi. Nhưng mà vẫn là chưa tới tuổi như lang như hổ a, sợ không có đủ khí lực mà làm.

Cái này ngược lại làm cho Engfa ngượng ngùng. Nghe lời nói tràn ngập ám chỉ của Phùng Dịch, cho dù là kẻ ngốc cũng biết là nàng đang bảo mình cùng Charlotte nên khắc chế một chút, đừng có mà mỗi tối đều phát dục. Lời này nếu đổi thành nói với nam nhân, tuyệt đối chính là nguyền rủa đối phương chưa tới tuổi tráng niên đã bất lực rồi. Lời này vô cùng nhục nhã, Charlotte tự nhiên là nuốt không trôi rồi.

Đang lúc nàng muốn lần nữa mở miệng phản kích, điện thoại bàn của biệt thự chưa từng vang lên bỗng nhiên được gọi tới. Bốn người nhìn nhau, vốn tâm tình thoải mái lại có thêm vài phần ngưng trọng. Trần Tĩnh Hinh đi qua tiếp điện thoại, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc cơ hồ đều mang vẻ mặt bình tĩnh, ngẫu nhiên phát ra vài chữ "ân", sau đó liền treo điện thoại, một lần nữa quay trở lại bàn ăn.

-Là điện thoại từ Lương cục trưởng, ông ấy bảo 8 giờ đêm nay, muốn chúng ta đến cửa sau ngõ nhỏ của quán Bar Trừng Hồ, nghe nói người nằm vùng trong Ngô gia có tin tức quan trọng đưa cho chúng ta.

-Quán bar Trừng Hồ? Đó là nơi nào?

Người hỏi là Phùng Dịch, thực rõ ràng là nàng cùng Trần Tĩnh Hinh ở nước ngoài đã lâu sẽ không rõ địa hình tại X Thị. Đối với Trừng Hồ quán bar lại hoàn toàn không biết.

-Quán bar Trừng Hồ là quán bar giải trí nhất nhì tại X Thị. Người đi đến đây đều thuộc duy nhất một dạng, bọn họ đều có rất nhiều tiền, rất có quyền thế. Đáng quan tâm hơn nữa chính là quán bar này thuộc sở hữu của Ngô gia.

Charlotte cau mày nói, đối với quán bar Trừng Hồ mà nói nàng vẫn là có chút ấn tượng. Dù sao đối với thân phận của nàng ngày xưa, không thể không đi đến loại địa phương này. Mà nơi đó, trừ bỏ bên ngoài là đi đến quán bar ra, ngầm bên trong thay Ngô gia giao dịch nhỏ buôn lậu thuốc phiện cùng mại dâm. Chuyện này, Charlotte cũng không nói cho Trần Tĩnh Hinh các nàng biết, tuy rằng các nàng hiện giờ cùng một phe nhưng khó bảo toàn về sau không gay gắt đối chọi nhau.

-Ân, nếu như vậy, buổi tối hôm nay chúng ta liền cùng đi gặp người nằm vùng kia, nghe xem hắn có tin tức gì.

Trần Tĩnh Hinh có chút nóng lòng nói. Kỳ thật làm cảnh sát, cũng đều có đôi chút ham mê mạo hiểm. Mà thân là đặc vụ chuyên nghiệp vì quốc gia hoàn thành không ít nhiệm vụ nguy hiểm như Trần Tĩnh Hinh, chắc chắn là một người không thích nhàn rỗi. Khi nghe có nhiệm vụ, mắt tựa như liền có sinh khí, hận không thể lặp tức đi đến Trừng Hồ quán bar nào đó thám thính.

-Nè, Trần đại đặc công, cô đêm nay sẽ không lấy bộ dáng này mà đi Trừng Hồ đó chứ?

Charlotte nhìn Trần Tĩnh Hinh bên kia như đang uống thuốc kích thích, đỡ trán hỏi.

-Như thế nào? Tôi như vậy có cái gì không đúng sao?

-Kính nhờ, bộ dáng này của cô, vừa nhìn vào là biết ngay cảnh sát rồi có được không?

-Như thế nào vừa thấy là biết cảnh sát? Chẳng lẽ trên mặt tôi có viết hai chữ cảnh sát sao?

Nghe qua lời nói của Charlotte, Trần Tĩnh Hinh bất mãn hỏi. Thực hiển nhiên, đây là đối phương dựa vào thực lực của mình mà không chịu tiếp thu. Nàng cũng không cho rằng mình đã làm nhiệm vụ nằm vùng nhiều như vậy, sao có thể khinh địch mà bị vạch trần thân phận được đây.

-Tôi biết cô cùng Phùng Dịch đều là nhân viên nằm vùng thật vĩ đại a, nhưng nếu muốn đi đến loại địa phương này cũng không phải là đi vào hang ổ xã hội đen hay là tổ chức bí mật nào, mà là đi quán bar. Các người để cái bộ dáng trước kia mà đi, tuyệt đối là không thể làm vậy được.

-Vậy cô có cách nào dễ làm không?

Đối với Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch mà nói, quán bar thật sự là nơi mà các nàng không hiểu rõ. Hai người bọn họ từ nhỏ đã được quốc gia tuyển chọn, bí mật huấn luyện thành đặc công, mãi cho đến khi có thể chấp hành nhiệm vụ đều là ở tại trung tâm huấn luyện. Trừ bỏ công tác ngẫu nhiên cần làm ra, các nàng không thể không đi đến mấy địa phương chướng khí mù mịt kia. Còn ngày thường thật đúng là sẽ không đi.

-Ha ha, biện pháp thật ra là có, chỉ là hai người các người có nguyện ý làm hay không thôi.

Charlotte vừa nói vừa nhìn hai người đánh giá qua lại. Chỉ cần nhìn nàng là thấy được trong đầu đang suy nghĩ chuyện tà ác nào đó rồi, chỉ là hiện tại Trần Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch trong lòng đều một lòng suy nghĩ muốn tìm cách che dấu thân phận nên không phát hiện ra Charlotte dị thường mà thôi.

-Tuỳ cô, cô muốn dùng cách nào thì dùng, chúng tôi đều chấp nhận. Hiện giờ đã mười giờ rồi, thời gian không còn nhiều, phải nhanh một chút.

-Được, các người đứng trước phòng chờ tôi, tôi một lúc nữa liền đi qua giúp các người thay máu a.

Charlotte tràn đầy tự tin nói, hai người cũng khó có thể nghe lời một lần, ngoan ngoãn đi lên phòng.

Lúc này phòng khách chỉ còn mỗi Charlotte cùng Engfa hai người. Ai đều không mở miệng nói chuyện trước, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.

-Đêm nay tôi cũng đi.

Cuối cùng Engfa nhịn không được mở miệng trước, nhưng khi nghe đến những lời này của cô, Charlotte vốn đang nhíu chặt mày liền càng ngày càng nhíu chặt hơn.

-Eng Eng, đêm nay nhiệm vụ hẳn là không có nguy hiểm gì đâu, chị ở lại trong nhà là tốt rồi. Em cùng Trần Tĩnh Hinh bọn họ đi gặp người nằm vùng là được rồi, lập tức trở về liền.

Charlotte vuốt vai Engfa nhẹ giọng nói, nàng không hy vọng Engfa đi đến chốn thị phi này. Dù sao trong bốn người, Tràn Tĩnh Hinh cùng Phùng Dịch là đặc công, còn mình cũng từng là người sinh hoạt trong huyết vũ tinh phong. Chỉ có mỗi Engfa ngay cả một chút năng lực bảo vệ bản thân đều không có.

Charlotte thật sự lo lắng Engfa xảy ra chuyện, càng sợ cô bởi vì nàng mà lần nữa lại bị thương.

-Charlotte, em nghe cho rõ, vô luận như thế nào, đêm nay tôi nhất đi cùng. Mặc kệ có nguy hiểm hay không, em cũng đừng nghĩ bỏ lại tôi.

Engfa lớn tiếng nói, trong lời nói còn mang theo tức giận không chút nào che giấu.

Nếu không trải qua, sẽ không biết được nhìn người mình yêu một mình đi mạo hiểm còn bản thân lại chỉ biết chờ đợi thống khổ ra sao. Không biết người ấy đang ở nơi nào, không biết người ấy có bị thương hay không, thân thể vốn không tốt kia có hay không lần nữa bị nhuộm đẫm máu tươi của bản thân mình. Thậm chí ngay cả lần cuối gặp mặt trong lúc sinh tử tồn vong, hai người đều không thể nhìn thấy nhau.

Engfa từng một lần có cơ hội hỏi Trần Tĩnh Hinh lúc ấy như thế nào đem Charlotte từ trung tâm thương mại cứu ra. Tuy rằng đối phương đại khái miêu tả lại nhưng cũng đủ làm cho Engfa nghĩ tới sợ đến nỗi hai tay phát run lợi hại. Cái thời điểm đó, Charlotte không hề có sức chống cự nào, ngay cả hai mắt cũng tạm thời rơi vào điểm mù. Engfa biết, thời điểm đó Charlotte không có khả năng không biết lo sợ, càng có thể nghĩ đến đối phương ở trong lòng một lần rồi một lần đều gọi tên mình. Đến tột cùng là vì muốn cả hai được gặp nhau hay hy vọng cô tới cứu nàng? Chỉ sợ là nàng chỉ muốn cả hai được gặp nhau. Vì thế Engfa không muốn trải nghiệm loại cảm giác kinh hồn khϊếp đảm ấy lần nữa, cảm giác đứng ngồi không yên đó nữa. Mặc kệ có nguy hiểm hay không, cô đều phải nhìn thấy Charlotte, đảm bảo nàng bình an vô sự.

Biết mình nói như thế nào, Engfa cũng sẽ không đồng ý, Charlotte không tranh cãi nữa, nàng ôm chầm lấy Engfa vào lòng mình, hôn lấy trán đối phương.

-Engfa, mặc kệ như thế nào, cũng không muốn vì bảo vệ em mà chị bị thương. Em sẽ sống sót tốt, vĩnh viễn cùng chị ở chung một chỗ. Cho nên chị cũng phải nhất định bảo vệ tốt chính mình, đừng để em đau lòng vì chị.

-Tôi hiểu được.

Cảm nhận được cơ thể người trong lòng run lên, Engfa một khắc trong lòng cảm thấy đau sót. Cô không biết cô gái này đến cho cùng yêu mình nhiều bao nhiêu, chỉ sợ con sông dài nhất trên thế giới đều không thể so sánh được với tình cảm Charlotte đối với mình. Có lẽ, Charlotte người không có thân tình, không có tự do này hiện giờ mình chính là tất cả của em ấy.

Thậm chí...là toàn bộ thế giới của em ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top