Đau đớn

Đi ra khỏi quán rượu, dọc đường đi cũng không có ai nói gì. Vẫn cứ đi thẳng về phía trước không tính tới việc phải lên xe, Engfa cũng không có ý định dừng lại, Thư Uyển Hạm có chút bận tâm chạy lên đỡ cô, nhưng lại phát hiện đối phương chỉ biết ngẩn người nhìn bàn tay của mình.

-Tiểu Engfa, cậu này sao vậy?

Thư Uyển Hạm cau mày hỏi, cô cũng rất hối hận vì hành động xốc nổi lúc nãy của mình. Nếu như cô không đi tìm Charlotte để tranh phải trái, thì Engfa cũng sẽ không nghe được mấy lời khinh miệt đó, khiến cho vết thương của cô vừa mới khép lại, lần nữa rách ra.

-Uyển Hạm mình không sao, cậu nói với Hoắc Vũ, mình muốn được yên tĩnh một mình, kêu hắn đưa cậu cùng Phương Cầm về trước đi.

-Tiểu Engfa.

-Uyển Hạm... Làm ơn.

Âm thanh của Engfa mang theo vẻ khẩn cầu, khiến cho mũi Thư Uyển Hạm cũng phải đau xót. Cô biết có lẽ đây là lúc Engfa yếu đuối nhất. Cô ấy cũng không muốn để cho cô nhìn thấy bộ dạng thương tâm của mình, chỉ muốn tự mình chữa lấy vết thương này. Đã như vậy chính mình làm sao có thể đem chút kiêu ngạo cuối cùng của cô đánh vỡ được chứ?

Thư Uyển Hạm giúp Engfa sửa soạn một chút làn tóc rối bị gió thổi, sau đó dắt Phương Cầm lên xe Hoắc Vũ. Chuyện mới vừa phát sinh trong quán rượu Hoắc Vũ cũng không rõ là như thế nào. Hắn chỉ nhìn thấy Engfa vội vã chạy đến sau khán đài đến cạnh cái bàn kia, động thủ đánh người ngồi chính giữa là Charlotte.

Tình cảnh như vậy đột phát, khiến cho hắn có chút không hiểu. Trong ấn tượng của hắn thì Engfa và Charlotte chỉ là một đôi bạn thân. Mặc dù ngục trưởng cùng tù nhân trở thành bạn bè là một chuyện không thể tưởng tượng được, nhưng lại phát sinh rất chân thật giữa Engfa và Charlotte. Hắn cũng không biết Charlotte đã dùng thủ đoạn gì khiến cho Engfa trở thành bạn bè, cũng không hiểu tại sao lại xích mích đến nỗi trở mặt từ bạn thành thù.

Cũng có thể là do Charlotte ra khỏi tù, cũng có thể là nguyên nhân khác. Mặc kệ là nguyên nhân gì thì quan hệ lúc này của hai người lại khiến cho Hoắc Vũ cảm thấy vui vẻ. Ngay cả chính hắn cũng không hiểu nổi tại sao hắn lại ghét Engfa đối tốt với Charlotte. Loại cảm giác đó, rất không thoải mái, giống như là chính mình đang cùng Charlotte đi tranh dành Engfa vậy.

Liếc nhìn thấy Engfa còn đang đứng trước cửa quán rượu thì Hoắc Vũ cũng biết hiện tại chính mình cũng đang được ăn bế môn canh. Cho nên đạp chân ga một cái liền chở Thư Uyển Hạm và Phương Cầm đi khỏi.

Mặc dù nhiệt độ ban đêm có chút thấp, nhưng cũng không thể ngăn cản dòng người ra ngoài vào ban đềm để tìm niềm vui. Quán rượu là nơi để cho bọn họ tiêu hao thời gian, cũng chính là thánh địa cho bọn họ giải sầu. Cồn rượu có thể làm tê dại đầu óc, trong nháy mắt cũng không còn thấy phiền não. Mặc cho nó sẽ để lại di chứng nghiêm trọng, nhưng nó chính là cái lạc thú ngày nay của xã hội, làm gì còn ai thèm quan tâm đến?

Chỉ đứng như vậy ở trước cửa quán rượu, nhìn dòng người ra vào, Engfa giống như một đóa sen đơn độc, không hề nghiễm chút vui sướng nào của bọn họ. Chẳng qua cô đứng nghiêm nơi đó, nhìn tay phải có chút run rẩy của mình, thật lâu cũng chưa muốn tỉnh lại.

Bởi vì xúc cảm lúc nãy vẫn còn lưu lại trên bàn tay này, cho tới bây giờ đều có thể có cảm nhận được, một lần nữa cô lại đánh người kia, Engfa khôg nghĩ tới chính mình lại có thể kích động như vậy. Cho dù Charlotte có nói những lời đó thì cô cũng không nên xúc động mà đánh em ấy.

Bởi vì làm như vậy sẽ chứng minh, bản thân mình vẫn còn để ý đến em ấy, để ý đến cái nhìn của em ấy, để ý đến những tổn thương của mình.

Không thể như vậy được, không phải sao? Mình hẳn muốn quên em ấy đi, chỉ xem em ấy như người xa lạ mà đối xử thôi. Nhưng vì cái gì tối nay vừa thấy em ấy, thì tình cảm trong lòng lại trỗi dậy? Mà nhìn thấy em ấy bị Thư Uyển Hạm hất rượu trong bộ dạng sa sút kia, dường như trong lòng lại dấy lên đau nhói? Engfa, chẳng lẽ cho đến bây giờ cô cũng không thể không quên được em ấy sao?

-Charlotte tỷ... Chị say rồi, đừng uống nữa...Charlotte tỷ!

Âm thanh ẻo lả khiến cho người ta nổi da gà từ trong quán rượu truyền tới, Engfa đưa mắt nhìn, đã thấy một cô gái đang đỡ Charlotte đi ngoài. Mặc dù trên chiếc quần đỏ còn dính rượu, mái tóc cũng tán loạn không chịu nổi, nhưng cũng không khiến cho Engfa cảm thấy lôi thôi hay xấu xí.

Cặp đùi thon dài trắng trẻo lộ ra bên ngoài, khiến cho tầm mắt mọi người chú ý, giày cao gót giẫm trên sàn cộp cộp. Nhìn qua tư thế lảo đảo của Charlotte cũng biết được là cô uống rất nhiều rượu. Trong lúc này mà cô còn cầm một chai rượu đỏ dốc lên miệng mà đổ. Cặp mắt đen láy càng phát ra vẻ mê ly khó cưỡng.

-Charlotte tỷ, chị từ từ thôi, em đưa chị vào quán rượu.

Nhìn thấy cô gái kia còn đỡ Charlotte đi vào quán rượu bên cạnh, đôi tay kia còn đang ôm lấy cái eo thon gọn ấy. Engfa cúi đầu, cũng không muốn nhìn thêm, xoay lưng đi theo hướng ngược lại của các cô.

Charlotte, nếu như đây chính là cuộc sống mà em muốn, tôi sẽ thành toàn cho em, cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

-Engfa...Engfa.

-Charlotte tỷ, chị sao vậy? Ráng chịu một chút, chúng ta sắp tới rồi.

-Engfa... Đưa tôi đi tìm chị ấy... Engfa ...

-Engfa? Nhưng trong quán này không có Engfa a.

-Buông tôi ra! Để tôi đi! Tôi muốn tìm Engfa...

-Charlotte tỷ! Chị uống say rồi! Chỗ chúng ta không có Engfa thật mà! Chị đi cùng em đi...

-Buông tôi ra! Buông tôi ra!

Charlotte hất tay cô gái kia ra, chạy ra khỏi quán rượu. Cô cũng không biết mình có nhìn lầm hay không nhưng mà hình như vừa nhìn thấy bóng lưng của Engfa. Cho dù thế nào cô cũng phải tìm được chị ấy. Cô muốn nói với chị ấy không phải là như vậy, muốn nói với chị ấy cô yêu chị ấy rất nhiều, muốn nói với chị ấy cho dù là tâm này hay là thân thể tất cả đều thuộc về mỗi mình chị ấy mà thôi!

-Engfa, đừng đi... Đừng đi!

Charlotte nghiêng ngã lảo đảo chạy theo, vì uống quá nhiều rượu mà tầm mắt cũng đã trở nên mơ hồ, trên đường xe chạy hiện tại là đèn đỏ dành cho người đi bộ, nhưng cô lại xông thẳng tới. Tiếng kèn chói tai vang về hướng Charlotte nhưng cô vẫn liều mạng chạy theo. Đang lúc cô còn cách đường đối diện vài bước, thì có một chiếc xe đã dừng trước mặt cô. Chiếc này không thể quen thuộc hơn nữa. Mà người ngồi bên trong xe như là ác mộng mỗi ngày luôn hành hạ cô. Nếu như không phải là chị ấy, thì mình cũng sẽ không phải vào ngục, sẽ không phải gặp Engfa. Nếu như không phải là chị ấy, thì mình và Engfa bây giờ cũng không cần phải chia tay! Càng không cần để cho người con gái ấy phải chịu đựng nổi thống khổ này! Qúy Mục Nhiễm! Thật ra chị muốn ép tôi đến mức như thế nào đây!.

Nhìn người trong xe bước ra, Charlotte theo bản năng lùi về phía sau, xoay người muốn bỏ chạy. Nhưng chưa đầy một giây, cổ đã bị Qúy Mục Nhiễm hung hăng bóp, cả người bị ném vào trong xe. Dọc đường đi Charlotte cũng không biết được về đến nhà mình sẽ gặp phải hình phạt gì. Cô chỉ cảm nhận được người ngồi bên cạnh đang cật lực áp chế cơn giận, đã vậy Qúy Mục Nhiễm còn để lộ ra bộ dạng thất thố mà chính cô còn chưa có thấy qua lần nào.

Cảm giác được chiếc xe ngừng lại, Charlotte muốn đẩy cửa xuống xe, nhưng cả người lại lần nữa bị xốc lên. Cổ tay trái bị Qúy Mục Nhiễm gắt gao tóm lấy, động tác đầy thô lỗ động đến vết thương cũ khiến cho Charlotte đau đến phờ phạc. Cô muốn hất cánh tay đang kiềm chế của đối phương ra nhưng mà lại không thể được đến cả khí lực để giãy ra cũng không còn.

Một đường lảo đảo nghiêng ngã bị Qúy Mục Nhiễm kéo vào trong phòng tắm, dòng nước lạnh như băng từ trên đỉnh đầu chảy xuống, khiến cho Charlotte quỳ dưới đất cuộn tròn thành một khối, cái lạnh thấu xương ép cô phải cắn răng mà chịu đựng.

-Nếu em không chịu tỉnh rượu, thì ta sẽ tự mình giúp em giải rượu. Charlotte ta đã từng cảnh cáo em rồi mà, không nên lạm dụng những gì ta đã nhẫn nhịn và tha thứ cho em. Xem ra, em coi như lời nói của ta là gió thoảng bên tai. Nếu em muốn ta bỏ qua cho Engfa, đối với em làm cái gì cũng được, vậy thì ta cũng không cần lưu tình với em nữa!

Thân thể vô lực bị ném lên trên giường, trong nháy mắt khiến ga trải giường ướt nhẹp. Charlotte chống thân thể muốn ngồi dậy, nhưng lại bị người đột nhiên đè lên không cho động đậy.

-Buông tôi ra! Buông tôi ra!

Charlotte đưa tay đẩy Qúy Mục Nhiễm ra, nhưng mà bình thường thì khí lực của cô cũng đã không bằng đối phương, huống chi tối nay cô đã uống rượu còn bị tắm nước lạnh như vậy.

Hai tay bị Qúy Mục Nhiễm dùng một tay khống chế đè lại, cảm nhận được tay còn lại của đối phương còn đang lần mò trên người mình, Charlotte cũng biết được ý tứ của Qúy Mục Nhiễm. Cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt, thậm chí còn dùng chân đá Qúy Mục Nhiễm. Cô không thể thua, không thể thua, nếu như thua thì sẽ mất hết tất cả.

-Charlotte, ta làm như vậy, hoàn toàn là do em không ngừng khiêu chiến tính nhẫn nại của ta. Em cho rằng em để cho Dương Hân ẩn trong tối ra tay với tay chân của ta, thì ta không biết sao? Lấy năng lực của em bây giờ, căn bản cái gì cũng không làm được! Charlotte, nếu như em còn không chịu thay đổi trở nên mạnh mẽ hơn, thì cả đời sẽ phải chịu khốn khổ bên cạnh ta, bị ta lưu lại đây mãi mãi!

Áo quần trên người không chịu nổi một lực lớn, tất cả đều bị xé nát thành mảnh vụn, ngay cả vật che chắn trước ngực cũng thô lỗ mà xé rách. Bộ ngực bị một bàn tay xa lạ nắm được, khiến cho Charlotte không cảm nhận được thoải mái, chỉ càng thêm xấu hổ cùng đau đớn không ngừng chiếm đóng trong lòng.

Cả người của cô đều là của Engfa. Cô không muốn để cho Qúy Mục Nhiễm làm như vậy, không thể để mất đi tôn nghiêm cùng cơ hội cuối cùng để được ở bên Engfa.

-Qúy Mục Nhiễm! Chị dừng tay! A!

Trên ngực hung hăng bị cắn gặm với lực đạo kinh người, hệt như muốn đem chính mình ăn sạch không còn chút vết tích. Hai chân vô lực bị ép phải tách ra, ngay lập tức Qúy Mục Nhiễm liền đặt đầu gối vào nơi mềm yếu giữa hai chân, cái nơi nhu nhược yếu đuối nhất.

Charlotte dùng sức cắn chặt môi dưới, thậm chí đến cả răng cũng đã ghi vào trong tận thịt. Mọi chuyện cho đến bây giờ, cô cũng không thể làm được gì chứng minh mình trong sạch, tất cả đều là thân bất do kỷ. Bản thân mình cho đến lúc này chỉ là vô dụng như thế. Thậm chí ngay cả tôn nghiêm cơ bản của một cô gái mà cũng không có cách nào bảo vệ được. Như vậy, hiển nhiên chính cô là không xứng với Engfa.

Mặc dù biết rằng khí lực của Charlotte căn bản cũng không thể đẩy nổi mình ra, nhưng Qúy Mục Nhiễm cũng không hề buông lỏng cảnh giác, ngược lại còn đem những mảnh vải vụn từ chiếc áo bị xé toạc trói hai tay cô lại. Nhìn người bên dưới chỉ mặc mỗi một chiếc qυầи ɭóŧ đơn thể, khiến cho hô hấp cô cũng trở nên chậm lại, dòng suy nghĩ cũng trở về hai năm trước kia.

Đêm hôm đó, là một đêm mất khống chế, Qúy Mục Nhiễm không nghĩ tới bản thân luôn cực lực khắc chế cực kỳ tốt, nhưng vào ngày đó lại không nhịn được mà muốn cùng Charlotte. Cô chỉ biết thuận theo bản chất dục vọng nguyên thủy, mặc cho mình vuốt ve em ấy, chiếm lấy em ấy làm của riêng một mình. Khi tất cả quần áo đều được trút xuống toàn bộ, một Charlotte hoàn mỹ nhưng trên cơ thể lại tràn đầy khiếm khuyết dường như đã chiếm đoạt mọi thứ từ cô từ ánh mắt cho đến lý trí. Khắc chế không nổi đưa tay lên vuốt ve cả cơ thể đầy thanh xuân ấy, bất kể là chạm nhẹ hay chạm mạnh, thì cũng khiến cho người bên dưới khẽ run lên từng trận. Diện mạo Charlotte nhìn qua vốn là một người vô cùng quyến rũ. Nhưng bởi vì bản thân còn là người thừa kế tạm thời của Qúy gia, nên không thể không bày ra bộ dạng nghiêm túc hơn.

Nhìn thấy em ấy vì động tình mà bỏ đi lớp ngụy trang giả tạo hàng ngày, lại càng trở nên yêu mị vô cùng. Lửa dục trong lòng Qúy Mục Nhiễm càng bị khiêu khích nhiều hơn, âm ỉ bên tong là tiếng gào thét, tựa như đang nói chuyện với chính cô: "Chiếm lấy em ấy làm của riêng! Khiến cho em ấy trở thành người con gái duy nhất của mình!"

Vì vậy, Qúy Mục Nhiễm đưa ba ngón tay hung hăng tiến vào nơi mà chưa từng ai xâm chiếm qua. Nơi đó vô cùng chật chội chỉ được một nửa lại không thể tiến vào được, nhiệt độ quanh mép thịt ấy nóng bỏng như thiêu đốt ngón tay. Bất kể là có làm đau người bên dưới hay không thì Qúy Mục Nhiễm cũng không hề biết mệt mỏi, thậm chí còn điên cuồng qua lại tiến vào trong. Cho dù tiến vào chỗ này lần đầu có chút khó khăn, nhưng cô cũng thất thường cùng đưa ba ngón tay tiến vào trong. Ánh mắt nhìn thấy biểu tình thỏa mãn của Charlotte, đẹp đến mê người khiến cho người ta không thể dời tầm mắt đi chỗ khác được.

Cho dù bây giờ so với đêm đó hoàn cảnh có bất đồng, cùng là một người nằm dưới thân mình, nhưng lòng dạ đã đổi thay, cho dù em ấy có muốn giả vờ thì trong lòng cũng đã không còn có mình nữa rồi. Cho dù là như vậy, thì sẽ như thế nào chứ? Chính mình cũng không thể như trước đây mà vuốt ve em ấy, chiếm đoạt em ấy làm của riêng, hay bất kỳ chuyện gì muốn làm đi nữa cũng phải kiềm chế buông xuống, bây giờ Qúy Mục Nhiễm chỉ muốn chiếm lấy thân thể của Charlotte làm của riêng lần nữa. Khiến cho em ấy vì chính mình mà điên cuồng mở miệng ngâm nga đầy dục vọng, khiến cho máu trên người em ấy vì mình mà nhiễm đỏ cả ga trải giường màu đen kia.

Hơi thở nặng nề của người nằm trên truyền đến bên tai, lướt đi trên cổ cảm giác đầy trơn trượt, khiến cho Charlotte khó chịu nghiêng đầu qua một bên. Hiện tại Qúy Mục Nhiễm hệt như một quả cầu đầy khí, gần như sắp bùng nổ. Nhưng cũng không thể tìm thấy đôi mắt đen đầy dục vọng ngày đó, mà nguồn gốc gợi lên dục vọng ngày ấy chính là mình!

Charlotte vặn vẹo cổ tay mình rất muốn thoát khỏi lớp vải trói tay kia. Mà cái áo Qúy Mục Nhiễm khinh thường xé nát ấy lại trở nên bền chắc căn bản cũng không tìm được kẽ hở để mà tháo mở.

Phần ngực mềm mại không ngừng bị xoa nắn, một chút lưu tình cũng không hề có. Charlotte giơ chân lên muốn lui về phía sau, nhưng Qúy Mục Nhiễm làm sao có thể cho cô cơ hội nào chứ? Cổ chân bị một bàn tay gắt gao nắm lại, ngay sau đó, bàn tay từ từ trượt xuống, di chuyển đến nơi giữa hai chân. Nơi đó chỉ cách tầng phòng bị cuối cùng một ít, cũng đã chạm đến nơi tư mật của cô.

Sợ hãi và khó chịu khiến cho Charlotte không ngừng run rẩy. Thân thể của cô cũng không muốn dung nạp thêm bất kỳ người nào nữa. Trừ Engfa, cô cũng không muốn tiếp nhận bất cứ ai đụng chạm. Nhất là Qúy Mục Nhiễm. Nhưng mà xúc cảm từ da truyền đến luôn là chân thật như vậy. Nhìn Qúy Mục Nhiễm há miệng ngậm lấy chóp đỉnh trên ngực mình, Charlotte chỉ biết nhắm mắt không muốn nhìn thấy cảnh này, cuối cùng không nhịn được nữa nước mắt theo hai bên kẽ mắt từ từ chảy xuống.

Đây là lần đầu tiên cô trở nên yếu đuối mà khóc trước mặt Qúy Mục Nhiễm. Cô chịu đủ rồi, chịu đủ hết thảy tất cả mọi thứ này. Charlotte không thể hiểu nổi tại sao mình lại phải chịu đựng những điều như vậy, mẹ ruột sau khi sinh cô ra cũng không thèm nhìn mặt liền đem cô vứt bỏ trên đường cái. Khi đó cũng là mùa đông giá rét, nếu như không có người hảo tâm đưa cô đến cô nhi viện, thì sợ rằng cô đã chết trên đường cái mất rồi.

Thật vất vả mới được Qúy Chấn Đồ đem về Qúy gia, cho mình một cái tên, còn nghĩ rằng sau này mình sẽ có gia đình, có nhà. Sẽ có một căn nhà như vậy, rồi cả người nhà nữa, nhưng ngược lại chỉ đều là xấu xa. Lúc này người đang đè trên người mình lại chính là chị gái của mình, người mà cô đã từng yêu hơn 10 năm.

Charlotte cũng không quan tâm Qúy Mục Nhiễm luôn xem thường mình, cũng không hề quan tâm chị ấy hết lần này đến lần khác mình vì chị ấy mà phải mạo hiểm, thậm chí những vết sẹo trên người tìm được một cái thì cũng chính là những vết sẹo chí mạng. Cô chỉ hy vọng đối phương có thể cho mình một chút yêu thương, một chút tôn trọng. Nhưng mà chị ấy lại chỉ có thể đem đến cho mình tổn thương cùng mọi thứ hư không.

Qúy Mục Nhiễm cuối cùng thì chị muốn tôi phải làm gì thì chị mới chịu bỏ qua cho tôi? Có phải chỉ cần tôi vì chị mà chết lần nữa thì chị sẽ buông tay?

Khi phòng tuyến cuối cùng bị xâm chiếm, Charlotte cũng để mặc cho Qúy Mục Nhiễm tách hai chân mình ra. Không muốn giãy dụa cũng không cầu xin tha thứ. Nếu đối phương muốn thân thể này thì cứ lấy đi, tốt lắm. Chỉ cần trái tim này còn đập, thì vĩnh viễn cũng chỉ thuộc về Engfa mà thôi. Cho dù có một ngày cô phải chết thì lòng này có hóa thành tro bụi cũng chỉ sẽ yêu một mình Engfa mà thôi.

-Em không thích cho ta đụng chạm sao?

Qúy Mục Nhiễm nhìn ánh mắt đầy tuyệt vọng, dường như đã buông tha dãy giụa của Charlotte thì thầm. Nhưng mà đáp lại câu trả lời của cô cũng chỉ là một mảng trầm tĩnh. Chất lỏng đỏ tươi tràn ra mép miệng từ từ chảy xuống cổ Charlotte. Qúy Mục Nhiễm hoảng hốt đưa tay tách miệng cô ra, mới phát hiện đối phương đã cắn lưỡi cùng môi mình đến vỡ nát.

-Em...

Chỉ khiến cho người kia thốt lên một chữ cũng không nói gì thêm. Tầm mắt của Charlotte cũng đã không còn tiêu cự, giống như một người mù lạc mất hồn phách. Qúy Mục Nhiễm đứng dậy lộ ra nụ cười khổ. Người con gái này cũng đã không còn thuộc về mình nữa. Cho dù có đem em ấy cột lại bên người, nhưng vĩnh viễn cũng không thể mơ tưởng mà có được lòng của em ấy, cũng khiến cho em ấy không bao giờ đáp lại.

-Ta sẽ không đụng em nữa.

Qúy Mục Nhiễm nói xong cũng cởi bỏ miếng vải cột tay Charlotte ra. Nhìn thấy trên cổ tay vì giãy dụa mà xuất hiện nhiều vết xước đỏ, khiến cho cô chỉ biết nén lại hối hận trong lòng cũng không dám nói ra, nhẹ nhàng nắm lấy hai tay của Charlotte, nhưng trong lúc lơ đảng lại phát hiện cánh tay trái kia lại không ngừng run rẩy.

Qúy Mục Nhiễm có chút nghi ngờ cầm lấy cổ tay trái của Charlotte, trong nháy mắt mặt liền biến sắc.

-Tay trái em phế.

Những lời này không phải là một nghi vấn mà đang trần thuật một sự thật. Cô không nghĩ tới phát súng kia lại tạo thành thương tật nghiêm trọng cho Charlotte như vậy, nhưng vĩnh viễn cũng không thể nào khôi phục lại trạng thái tốt nhất như lúc ban đầu. Nếu hư không được điều trị tốt, có lẽ đến cả một ly sữa bình thường cũng không thể cầm được.

Ngưng mắt nhìn Charlotte vẫn nằm đó cho dù mình nói gì thì em ấy cũng không có phản ứng. Qúy Mục Nhiễm nhíu mày muốn bế em ấy đi tẩy rửa thân thể một chút. Ai ngờ được tay cô vừa chạm vào người thì đối phương lại giống như là bị điện giật dùng sức vùng vằng, trong cổ họng phát ra tiếng cũng không rõ là đau hay rêи ɾỉ.

-A Nhiễm... Không cần...

Cái tên quen thuộc mà thân mật kia vào lúc này lại được gọi ra, chỉ khiến cho lòng Qúy Mục Nhiễm cảm thấy chua xót. Khiến cho cô lại nhớ đến đêm đó mình cùng Charlotte qua đêm, em ấy cũng đã kêu tên mình như vậy. Lúc đó trong mắt Charlotte tràn đầy hạnh phúc cùng mọng đợi, hệt như một đứa nhỏ cao hứng.

Mà Qúy Mục Nhiễm cũng không hề ghét em ấy gọi tên mình như vậy, ngược lại thì vô cùng thích. Mỗi lần nghe được Charlotte kêu mình là A Nhiễm thì cô luôn cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Nhất là trong lúc Charlotte lêи đỉиɦ không ngừng nỉ non chính tên cô, nói yêu cô. Thời điểm đó em ấy vô cùng xinh đẹp không thể có gì so sánh được. Giống như là tất cả mọi bảo vật quý giá trên thế giới cũng không bằng một tiếng nỉ non của em ấy.

Qúy Mục Nhiễm lắc đầu đem Charlotte cùng ánh mắt tràn đầy sợ hãi ôm vào trong chăn, tìm một cái khăn tay lau khô đi vết máu trên miệng của cô rồi mới xoay người rời đi.

Ngâm nga, cũng dần biến mất mà chìm vào bóng đêm. Trừ bỏ ánh trăng bên ngoài cũng không ai biết được tiếng thở dài này phát ra từ ai. Có lẽ là em. Hay hoặc là cô...

Ra khỏi phòng ngủ Qúy Mục Nhiễm chậm rãi đi xuống lầu ngồi vào ghế sofa. Lúc này, người giúp việc của Qúy gia cũng đã sớm đi ngủ hết, toàn bộ phòng khách trừ cô ra thì cũng không còn ai nữa. Nghe trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân Qúy Mục Nhiễm nghiêng đầu nhìn, chỉ nhìn thấy Lê Á Lôi mặc một bộ váy đen chất liệu là tơ lụa mỉm cười đi đến chỗ mình. Trong nụ cười ấy cũng chỉ tràn đầy giễu cợt.

-Chậc, đường đường là kế nhiệm Qúy gia, mà buổi tối lại một mình ra sofa ngủ. Có phải cô lại bị em gái cho ăn bế môn canh không hả?
Thật ra thì nếu cô muốn có nhu cầu giải quyết về phương diện kia thì tới tìm tôi cũng không phải là không được. Dù sao thì người kia căn bản bây giờ cũng không muốn yêu cầu gì cô nữa, cho dù cô có đi liếm cô ấy, thì cô ấy cũng sẽ không ướt.

-Đối với cô lựa chọn tốt nhất chính là quay trở lại lên lầu, đừng có xuất hiện trước mặt tôi.

Qúy Mục Nhiễm lấy cánh tay đang khoác trên cổ mình xuống, lạnh giọng nói. Mặc dù trên mặt không có biểu tình gì, nhưng lại càng tỏa ra bản chất con người ưa sạch lạnh lùng của mình, nhưng trong lòng cô đang tức giận biểu hiện rõ thì không thể không nghi ngờ.

-Ha ha, tôi trở về trên lầu, thật có thể chứ? Nếu như tôi đoán không lầm, tối nay hình như cô cũng không còn chỗ cho mình nữa. Qúy Mục Nhiễm cô đúng thật là một kẻ đáng thương, tính toán hết mọi thứ, thậm chí còn đem tất cả ra mà uy hϊếp, chỉ để đoạt lại một cô gái từ trong tay người khác. Kết quả, Charlotte cũng không thuộc về cô. Thậm chí là thân thể của em ấy mà cô cũng không có được.

-Tay của em ấy, là do cô đả thương?

Qúy Mục Nhiễm nhìn Lê Á Lôi ngồi trên chân mình không chịu rời đi, mở miệng hỏi. Cô gái này chẳng lẽ cho là mình còn e dè Lê gia mà không dám động thủ với cô ta sao?

-Tay cái gì?

Lê Á Lôi không trả lời ngược lại còn hỏi, cô cũng không hề biết chuyện tay Charlotte bị thương, dù sao thì phát súng kia cũng là chính cô bắn ra. Nhưng mà biểu tình mỉm cươi của cô lúc này lại khiến cho Qúy Mục Nhiễm lại hiểu thành đó là sự khıêu khích.

-Tay trái của em ấy, bởi vì phát súng lần trước của cô khi vào ngục giam đã hoàn toàn bị phế bỏ, trong vòng mấy năm tới cũng không còn cách hồi phục.

-Hả? Chỉ như vậy thôi sao?

Nghe Qúy Mục Nhiễm trả lời, biểu tình trên mặt Lê Á Lôi lại càng trở nên vô vị, tiếp đó lại mở miệng.

-Chẳng qua cũng chỉ là một cánh tay thôi, cho dù tôi muốn mạng của em ấy, cũng là chuyện không phải là không thể.

-Lê Á Lôi, trước khi nói chuyện cô nên nghĩ đến hậu quả. Đừng tưởng rằng có cha cô làm chỗ dựa, thì ở Qúy gia muốn làm gì thì làm. Em ấy là người của Qúy gia, là người con gái của tôi, tôi không cho phép bất kỳ người nào động đến em ấy cho dù chỉ là một sợi tóc cũng không được, kể cả cô. Lần sau nếu như cô dám đả thương em ấy, thì tôi cũng sẽ cho cô chôn cùng.

-Qúy Mục Nhiễm, tôi cũng xin khuyên cô một câu, Qúy gia nhà các người lợi hại, nhưng Lê gia cũng không phải là một con cọp giấy. Nếu như cô muốn chơi tôi, tôi lấy tất cả hầu cô. Em ấy là người con gái của cô? Lúc này cô nói những lời đó, chẳng lẽ cô không thấy mắc cười sao? Đến cả thân thể cũng không muốn cho cô chạm vào, cô còn cho là em ấy là người con gái của cô?

-Qúy Mục Nhiễm cô cũng thật là hèn hạ. Rõ ràng em ấy đã không còn yêu cô nữa, thậm chí không tránh được còn luôn thường xuyên tránh xa cô, cô lại dùng cái mặt nóng đi áp sát cái mông lạnh của em ấy. Trong lòng Charlotte cô căn bản cái gì cũng không phải. Nhiều lắm cũng chỉ là một kẻ dùng thủ đoạn đê hèn chia rẽ em ấy cùng người con gái mà em ấy yêu thương, đúng là một người chị không biết liêm sỉ!

-Lê Á Lôi, có lẽ tôi nên để cho cô biết cái gì gọi là sợ.

Qúy Mục Nhiễm nói xong đứng sau lưng ép bả vai của cô lên bàn trà. Cảm giác được tay đối phương gắt gao túm lấy bả vai của mình, Lê Á Lôi cũng không có chút gì là sợ hãi, chỉ như vậy nhìn Qúy Mục Nhiễm mà cười, trong mắt càng khinh miệt nhiều hơn.

-Cô chính là người đầu tiên dám dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, trước kia thì làm bị thương Charlotte bây giờ lại lên tiếng làm nhục tôi. Vậy tôi cũng không cần thiết giữ lại cô nữa!

Qúy Mục Nhiễm nói xong ngay sau đó là "Crắc" một tiếng giòn dã. Đau đớn kịch liệt tràn đến, khiến cho sắc mặt Lê Á Lôi bơ phờ, trong nháy mắt xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng. Cô nhìn xuống cánh tay phải trên bàn, ngây ngô ngẩn người tại đó.

Cô không nghĩ tới, Qúy Mục Nhiễm tại tự tay bẻ gãy xương tay của cô.

-Nếu như cô còn muốn sống, thì cút ra ngoài mau. Nếu như cô muốn chết, tôi thành toàn cho cô.

Rút ra cây Hắc Phong, kéo mở khóa an toàn, dùng họng súng chỉa lên đầu Lê Á Lôi. Ánh mắt đen nhánh kia xoáy sâu hun hút như một cái động không đáy biểu hiện cho lòng kiên quyết của Qúy Mục Nhiễm. Tối nay Lê Á Lôi không chỉ là gãy đi mất một cánh tay, mà lòng của cô còn bị Qúy Mục Nhiễm vô tình làm cho tổn thương đến tan nát.

-Được, tôi cút... tôi cút...

Lê Á Lôi dùng tay trái chống thân thể đứng dậy, nhưng không cẩn thận đụng phải xương gãy của tay phải, khiến cho cô đau đến muốn ngất đi. Cô mỉm cười nhìn họng súng của Qúy Mục Nhiễm vẫn còn đang nhắm trên đầu mình, cười lớn tiếng hơn, càng cười càng càn rỡ. Dường như muốn đem nụ cười cả đời này mà nở rộ vào lúc này.

Cuối cùng cô ấy vẫn đuổi mình đi, nói chuyện cũng rất tốt, mắt cũng không thấy sạch sẽ. Cô cũng không cần mỗi ngày nhìn Qúy Mục Nhiễm quan tâm Charlotte, cũng không phải chịu đựng như là chính mình không nhìn thấy gì. Càng không cần phải dùng tới rượu để làm tê dại nỗi đau trong lòng, mỗi ngày mỗi đêm cũng không cần ngủ cạnh cửa chỉ để nghe được tiếng bước chân của cô ấy.

Qúy Mục Nhiễm, cô chỉ cần tự do phóng khoáng mà buông xuống tốt, bất kể cô làm chuyện xấu gì, đều có tôi ở sau lưng chăm sóc cô. Vô luận lúc nào, khi cô nguyện ý quay đầu, cũng sẽ không cô đơn.

Qúy Mục Nhiễm ngốc lăng nhìn Lê Á Lôi lảo đảo nghiêng ngã bóng lưng, trong lòng bỗng nhiên thoáng qua một tia chua xót dị thường đau đớn. Sự đau đớn này không giống như bị dao đâm, hay bị đạn bắn vào, càng không giống như hồi nãy lúc bị Charlotte cự tuyệt trong lúc khổ sở. Sự đau đớn này còn có bực bội, rất lớn, lại cũng vô lực.

-Chú Vương, đưa Lê tiểu thư đi bệnh viện."

-Vâng.

Cuối cùng vì không yên tâm Qúy Mục Nhiễm lại đi tìm chú Vương, muốn để cho ông ấy đưa Lê Á Lôi đi bệnh viện. Nhưng không lâu sau chú Vương vừa đi ra cũng đã quay lại.

-Cô ấy đâu?

-Đại tiểu thư, sau khi đi ra ngoài tôi cũng không tìm được Lê tiểu thư, xe cô ấy để dưới gara cũng không có lái đi.

-Tôi biết rồi, chú Vương, mau nghỉ ngơi sớm đi.

-Đại tiểu thư, có cần phái người đi tìm một chút không? Nếu như Lê tiểu thư xảy ra chuyện gì, nhất định Lê gia và Qúy gia sẽ có xích mích.

-Không sao hết, không cần.

Qúy Mục Nhiễm nói xong đứng dậy đi lên lầu, nhưng mà lúc đi ngang qua phòng của Lê Á Lôi cửa phòng còn đang mở, không tự chủ được mà đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top