Cơ hội cuối cùng cũng đã không còn

Thời gian làm việc một ngày cũng nhoáng đi nhanh, Đặng Giai ngồi bên ngoài phòng làm việc giám đốc, vốn muốn đi vào nhìn người kia một chút xem cô ấy đang làm gì, nhưng mà cô còn chưa kịp đứng lên, thì cửa phòng đã lặng lẽ mở ra. Chỉ thấy Charlotte lặng lẽ từ bên trong bước ra, mặc dù sắc mặt của cô không được tốt cho lắm, nhưng nhìn người cũng đã thanh tỉnh rất nhiều, hai bên lông mày luôn nheo lại do men say cũng không còn thấy nữa.

Cô đối với mình cười một tiếng, lễ phép nhưng lại hời hợt, sau đó giẫm giày cao gót mà rời đi. Động tác tiêu sái tự nhiên, bước chân cũng ngay ngắn có thứ tự, giống như cái người say rượu ở trong phòng làm việc thất thố khi nãy không phải là cô.

-Mặt mũi nhục nhã muốn chết!

Đặng Giai trong lòng thầm mắng, sau đó cũng vội vàng thu gom đồ chuẩn bị rời đi. Dù sao thì lão bản cũng đã đi rồi, thư ký như cô ngồi ở chỗ này cũng không có việc gì làm.

Một đường đi thẳng xuống lầu, không ngoài dự đoán lại là chiếc xe dài màu đen Lincoln. Đặng Giai cũng biết rõ mỗi ngày Charlotte tan việc thì chiếc xe này sẽ đến đón cô. Mặc dù không biết người trong xe là ai, nhưng dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được chỉ có thể là bạn trai hoặc ai đó các kiểu...vv...v.

Lòng hiếu kỳ thúc dục, Đặng Giai không tự chủ được nhìn sang hướng của chiếc xe đó. Nhưng đáng tiếc cô không phải là cái ống dòm, mắt cũng không thể nhìn xuyên thấu được. Charlotte nghiêng người lên xe, tiện tay đóng luôn cửa lại, mà chiếc xe đó cũng chiếm diện tích cực lớn, còn lãng phí tài nguyên chỉ nghe được tiếng xe vèo một tiếng đã nghênh ngang đi mất. Đừng nói là đến cả nhìn thấy được cái gì trong xe, mà ngay đến cả bóng người cũng không thể thấy được.

-Công việc mệt không?

Charlotte lên xe đã để đầu tựa lên ghế dựa mà nghỉ ngơi. Bên tai vẫn còn tiếng người đang quan tâm hỏi han, nhưng mà chính cô nghe thấy chỉ cảm thấy toàn là dối trá và giả tạo.

-Tại sao không nói chuyện?

Quý Mục Nhiễm lại lên tiếng lần nữa, lần này Charlotte cũng cảm nhận được cô đang cách mình cũng chỉ có một chút.

-Khá tốt.

Thuận miệng trả lời, Charlotte nhích người dời sang bên cạnh một chút. Nhưng ánh mắt của Quý Mục Nhiễm vô cùng sắc béng, làm sao mà cô không biết được Charlotte đang đối xử với mình hời hợt? Một cổ hỏa khí vô hình bất chợt dâng lên trong lòng, một tháng qua, người này vẫn luôn duy trì thái độ lãnh đạm đối với mình. Bất kể là chính mình muốn cùng em ấy trò chuyện thân mật, nhưng Charlotte lại làm như không thấy, chỉ biết lấy lệ qua loa cho có.

Quý Mục Nhiễm cô lúc nào lại tức giận như vậy chứ? Cho dù là Charlotte cũng không thể hết lần này đến lần khác cứ thế mà khiêu chiến tôn nghiêm của cô.

-Có lẽ, em đã quên ngày đó đã đáp ứng ta chuyện gì?

Quý Mục Nhiễm nắm lấy cánh tay kéo cô vào trong ngực mình, nhìn khuôn mặt đối phương nhợt nhạt, oán niệm tích tụ bấy lâu nay cũng chỉ biết buông xuống.

-Chuyện tôi đáp ứng chị, tôi không hề quên. Tôi cũng đã làm theo lời chị, rời bỏ Engfa quay về Quý gia còn gì. Quý Mục Nhiễm chị còn muốn tôi phải như thế nào nữa...

Charlotte uể oải nói, cô cũng đã mệt mỏi lắm rồi. Từ lúc quay về Quý gia thì cô cũng không có ngày nào ngủ được yên bình. Mỗi ngày đi làm công việc cũng rất dễ dàng. Bởi vì cũng chỉ có tám tiếng ngắn ngủi, cô cũng không cần phải đối mặt với Quý Mục Nhiễm nữa, cũng có thể tháo bỏ đi lớp ngụy trang của mình, trốn trong phòng làm việc nhớ nhung Engfa. Đó là điều mà một cô gái như cô luôn chỉ biết âm thầm giấu trong lòng, giống như con vật nhỏ đang bị thương chui vào cái xó mà trốn tránh.

Âm thầm an ủi vết thương của chính mình.

Mặc dù cũng sớm đoán được Quý Mục Nhiễm sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy, nhưng Charlotte lại không nghĩ rằng đối phương lại xuất hiện nhanh như vậy, căn bản cũng không hề cho cô kịp phản kích.

Ngày đó sau khi Engfa rời nhà thì Charlotte đã thấy trong lòng có chút bất an. Đang lúc cô muốn đi tìm người kia, thì đúng lúc, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Quý Mục Nhiễm. Cô cũng biết với thực lực của Quý gia muốn tra ra được địa chỉ của cô cùng Engfa cũng không có khó gì, nhưng mà tại sao Quý Mục Nhiễm đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này?

-Không mời ta vào ngồi sao?

Nhìn người kia còn đang đứng trước cửa ngốc lăng, Quý Mục Nhiễm mặt không chút thay đổi nói. Sau những câu từ này, thì cô cũng đã lách qua bên vai Charlotte đi vào ngồi lên sofa. Thấy đối phương đi vào tự nhiên như là nhà của mình, Charlotte gắt gao siết chặt nắm tay.

Có lẽ, đối với người con gái trước mặt mình này, cho dù là mình nói gì làm gì căn bản cũng không có giá trị.

-Ta cho em hai lựa chọn, một rời khỏi Engfa và cùng ta quay về Quý gia. Hai, em cứ tiếp tục ở lại chỗ này, tối nay nhận xác của Engfa.

Âm thanh quen thuộc nhưng lại khiến cho Charlotte cảm thấy vô cùng xa lạ. Động tác khóa cửa của cô cũng dừng tại chỗ, cứ như vậy ngốc lăng quay đầu nhìn Quý Mục Nhiễm, đến cả cử động nhỏ cũng không dám nhúc nhích. Chỉ sợ động tác nhỏ cũng sẽ nghe không lọt được lời của Quý Mục Nhiễm.

Cô ngồi trên sofa đưa mắt nhìn mình, trên mặt cũng không có chút biểu tình gợn sóng nào, tựa như câu nói vừa rồi mà quyết định sống chết của người khác, căn bản cũng không phải là cô.

-Cô... Cô nói gì?

Không xác định được, Charlotte đi tới chỗ Quý Mục Nhiễm hỏi lại lần nữa. Cô cũng nghe được thanh âm run rẩy của chính mình, cũng nhìn thấy hình dáng sợ hãi của mình trong con mắt đen híp của đối phương.

Yếu đuối đến... Không chịu nổi một kích.

-Người của ta cũng đang theo sát Engfa, có lẽ còn đang ở trên đường. Em có thể chọn lựa tiếp tục ở lại chỗ này, nhưng mà sẽ là chờ một người sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Thực tế luôn tàn khốc khiến cho người ta không thể không tin được. Charlotte nhìn Quý Mục Nhiễm ngồi trên ghế sofa, chỗ mà tối hôm qua cô đã cùng Engfa ôm hôn nhau ở đó. Lúc sáng nay, cô gái đó còn như một con mèo nhỏ vùi vào trong ngực mình mà ngủ, bộ dáng dường như là còn chưa ngủ đủ.

Nhưng mà, cũng chỉ là mấy phút ngắn ngủi, mọi thứ tựa như đã thay đổi hoàn toàn. Bây giờ ngồi trước mặt mình, chính là người hai năm trước đã tự tay đưa mình vào trong ngục, là người con gái đã đem đến tối tăm cùng tuyệt vọng cho cô. Hôm nay, vẫn như vậy, cao cao tại thượng đối mặt mình mà ra lệnh, chỉ một câu nói, liền đem mọi thứ hạnh phúc mà mình tranh thủ để có được hoàn toàn đánh nát.

Tại sao... Luôn cứ đối xử với tôi như vậy....

-Được, tôi sẽ cùng chị trở về Quý gia.

Không nói những lời thừa thải, mà dứt khoát lựa chọn thỏa hiệp. Charlotte biết dùng năng lực của mình bây giờ cũng không có cách nào chống đối lại Quý Mục Nhiễm, mà chị ấy cũng không có lòng hảo tâm mà bỏ qua cho mình như vậy. Trong lòng cũng chỉ còn một ý niệm duy nhất để Charlotte tiếp tục sống tiếp mà chống đỡ.

Cô không thể để cho Engfa xảy ra chuyện, càng không thể để nguyên nhân chính vì mình mà chị ấy mất đi người nhà. Mình là vợ của chị ấy, nên phải bảo vệ cho chị ấy, phải để chị ấy được bình an vô sự. Cho dù phải hứng chịu cuộc sống hành hạ, sống không bằng chết này.

Khi thân thể bị Quý Mục Nhiễm đè ép, sợ hãi mãnh liệt cùng chán ghét trong lòng lan tràn. Charlotte rất muốn đẩy cô ra, nhưng cũng chỉ có thể cam chịu để mặc cho đối phương tùy ý làm bậy trên người mình. Những nụ hôn đầy bá đạo thi nhau tiến tới mà cướp đoạt, cô cũng đã từng mong đợi chị ấy sẽ hôn mình như vậy, cho dù chỉ là nụ hôn hời hợt cũng sẽ khiến cho cô thỏa mãn. Nhưng giờ đây khi chân chính có được, thì trong lòng cũng chỉ tồn tại lại nỗi khó chịu và thống khổ.

Rõ ràng... Không phải là như vậy.

Vở kịch này, chẳng qua chỉ là mở đầu, nhưng nó cũng đã khiến cho những vết thương của cô trở nên mệt mỏi, không cách nào chịu đựng được, Charlotte cũng không biết chính mình còn có thể hay là không thể chống đỡ được nữa. Khi Engfa xuất hiện ở cửa đã khiến cho lòng cô thống khổ, khổ sở cũng chỉ có mình cảm nhận được. Giống như là có ai đó dùng kiếm mà đâm xuyên tim hai người các cô, cũng không ai có thể dửng dưng hơn ai được.

Nếu như có thể, Charlotte thật sự rất muốn chạy tới ôm cô vào lòng, nói cho cô biết mọi thứ trước mặt đều là giả, chỉ là mình muốn bảo vệ cô mà thôi, mà Charlotte yêu nhất cũng chỉ có một mình Engfa cô mà thôi. Nhưng cô chỉ biết chịu đựng để cho Quý Mục Nhiễm đè dưới người, dùng phương thức tàn nhẫn nhất mà làm tổn thương Engfa. Làm tổn thương người yêu mình nhất, cũng chính là người duy nhất mà mình yêu.

Thật xin lỗi...

-Em hẳn biết ở Quý gia có bao nhiêu người là của ta, bao gồm cả em. Ta cũng mong là em hiểu chuyện đừng làm ra việc ngu xuẩn nào.

Ý vị lời nói tràn đầy uy hϊếp, khiến cho lòng Charlotte càng trở nên căng thẳng. Cô mở mắt ra đã thấy khuôn mặt Quý Mục Nhiễm phóng đại trước mặt mình. Ánh mắt chị ấy nhìn mình mãnh liệt bất mãn, còn có cả khinh thường.

Rõ ràng, người này là chị mình, trong người cùng chảy một dòng máu giống nhau. Ngay cả hình dáng cũng có vài phần tương tự. Nhưng tại sao chị ấy lại nói ra những lời nói dễ như trở bàn tay để tổn thương mình? Tại sao chị luôn đến vào lúc mình hạnh phúc, mà cướp đi toàn bộ.

Quý Mục Nhiễm, cuối cùng chị có hiểu được cái gì mới gọi là yêu không?

-Muốn tôi phải làm như thế nào chị mới có thể bỏ qua cho Engfa? Quý Mục Nhiễm tôi có thể để chị xử lý như thế nào cũng được, chỉ hy vọng chị không cần vì những chuyện nhỏ mà đem tính mạng của cô ấy ra uy hϊếp tôi. Engfa là con người không phải con mèo hay con chó. Tôi biết đối với chị tính mạng một người cũng không đáng gì, nhưng tôi hy vọng chị đừng như vậy mà tùy tiện quyết định sinh tử của một người.

-Em nói để cho ta tùy ý xử lý, nghĩa là ta muốn gì cũng đều được? Nếu như, ta muốn tối nay em đến bồi ta?

Quý Mục Nhiễm nói xong toàn bộ buồng xe cũng lâm vào trầm tĩnh. Charlotte cũng không thèm trả lời cô, chỉ si ngốc nhìn trần xe. Cô cũng biết, ý "bồi ta" trong miệng đối phương cũng không chỉ mỗi tán gẫu một chút hay là ngồi xem ti vi đơn giản như vậy.

Tâm cũng đã đau đớn chua xót không chịu được. Charlotte cũng không muốn mang thân thể thuộc về Engfa đưa cho người khác, càng không muốn cùng Quý Mục Nhiễm có bất kỳ quan hệ nào liên quan đến thân thể. Có lẽ đây chính là ranh giới cuối cùng của cô. Có lẽ, cô cũng muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình, để có thể trở lại bên người Engfa. Nhưng mà qua đêm nay, ngay cả cơ hội cuối cùng để được ở chung với Engfa cũng đã không còn.

Không thể, chính là không thể. Cho dù là trong tâm, hay là thân thể. Lại càng không nói đến phần không thể của cô, đến tột cùng cũng không phải là vì cam tâm tình nguyện.

-Nếu như, tối nay tôi bồi chị, chị sẽ không làm tổn thương Engfa và người nhà của cô ấy, đúng không?

-Ừ.

-Được, tôi đáp ứng chị. Quý Mục Nhiễm hy vọng chị có thể tuân thủ cam kết của mình. Nếu như sau này tôi làm gì khiến chị bất mãn, chị có thể đánh tôi, cũng có thể gϊếŧ tôi, nhưng không được động đến một chút nào của Engfa.

Charlotte nói xong từ trong người của Quý Mục Nhiễm ngồi dậy, lần nữa tựa lưng vào ghế ngồi. Xem ra là cô quá ngây thơ rồi, sao lại tin rằng đi về Qúy gia thì mọi chuyện có thể kết thúc dễ dàng như vậy được. Đường xe ngắn ngủi cũng đã kết thúc, Charlotte đi theo Qúy Mục Nhiễm trở về biệt thự. Nơi này trừ hai người bọn họ ra còn có Lê Á Lôi. Mới lúc đầu Charlotte nhìn thấy cô còn có chút không được tự nhiên. Bởi vì cô cũng không có chút cảm tình gì với người này, cũng không chỉ do mỗi lần trước cô ở trong ngục kết bè phái. Phần chán ghét này, cũng đã nằm lâu trong lòng hai người rồi.

Nhớ lúc còn bé, Lê Á Lôi vẫn thường luôn khi dễ cô, còn luôn lôi kéo Qúy Tầm cùng nhau đánh mình. Khi đó Charlotte rất yếu ớt, bất kể ai khi dễ cô cũng không thể chịu đựng được. Ban ngày liều mạng chịu cực hình huấn luyện, ban đêm lại núp trong nhà vệ sinh ôm chăn mà khóc. Lê Á Lôi cũng đã từng mắng cô nhiều lần, chính là cô thứ con hoang không giống ai, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ thế mạng chết thay.

Mỗi lần nghe được câu này trong lòng Charlotte cũng vô cùng khó chịu, thậm chí còn muốn xông tới đem cái bản mặt cao ngạo của Lê Á Lôi xé rách. Nhưng cô cũng biết cô ta là người thừa kế duy nhất của Lê gia, muốn gϊếŧ mình, cũng đơn giản giống như giết chết một con kiến vậy. Cho nên bất kể khi còn bé Lê Á Lôi đối với nàng như thế nào, cho dù đem mình biến thành công cụ sai khiến, cô cũng không dám để lộ ra bất kỳ bất mãn nào.

Nhưng mà bây giờ tình huống lại có chút đối lập. Lê Á Lôi là bạn gái của Qúy Mục Nhiễm, mà chính cô lại trở thành người thứ ba xen vào giữa hai người này, mặc dù cô cũng không nghĩ đến mình phải chịu đảm đương làm nhân vật này. Theo lý thuyết thì với tính tình của Lê Á Lôi hẳn lúc này nên đi làm khó cô mới đúng. Nhưng mà từ lúc cô dọn về đây được một tháng, đối phương cũng chẳng hề có chút phản ứng gì, thậm chí đến cả nhìn cũng không thèm nhìn mình. Điều này cũng không thể khiến Charlotte đoán ra được cái gì, chỉ cảm thấy Lê Á Lôi còn có những âm mưu khác.

Thức ăn liên tục đưa lên bàn Qúy Mục Nhiễm cũng đã ngồi vào bàn, đối với Charlotte thức ăn này giống như là đang nhai sáp nến, ăn được vài miếng cũng không muốn ăn thêm nữa. Cô lau miệng xoay người đi lên lầu, lúc này Qúy Mục Nhiễm chợt mở miệng.

-Đi đến phòng chờ ta.

Lời này vừa nói ra khiến cho bóng lưng của Charlotte cứng đờ trong giây lát, cũng không nói gì liền yên lặng rời đi.

Qúy Mục Nhiễm cũng đem phản ứng này thu vào trong mắt, nhưng mà hai người cũng không ai phát hiện ra lúc này khuôn mặt của Lê Á Lôi cũng đã trắng bệch.

Ở Qúy gia này thì không có bất cứ người nào ngoài Qúy Mục Nhiễm có quyền tiến vào phòng của cô. Nơi này đối với mọi người mà nói, nó như một cấm địa. Ngay cả Lê Á Lôi cũng chưa từng đi vào. Nhưng mà tối nay Qúy Mục Nhiễm lại cho phép người này đi vào.

Trên trán cũng đã bịn rịn một tầng mồ hôi mỏng, ngay cả lòng bàn tay cũng mơ hồ có chút ướt. Charlotte đi lên hai lầu, đi qua phòng của mình và Lê Á Lôi, hướng đến cái cửa phòng bằng gỗ đen mà đi tới. Nơi đó chính là phòng của Qúy Mục Nhiễm.

Đẩy cửa đi vào, vốn cứ tưởng rằng trong phòng sẽ chất dày đặc súng ống đạn dược lạnh lẽo, nhưng khi tiến vào cũng lại khác với suy nghĩ chính mình. Nơi này không có trưng bày quá nhiều đồ hiện đại hóa, trừ ghế cùng bàn uống trà nhỏ ra, thì cạnh đó còn có một cái tủ đứng khá lớn. Charlotte chậm rãi đến gần những hộc tủ đó, chỉ cách có mấy thước, cũng đã ngửi được một trận đậm đà mùi trà quanh mũi.

Charlotte cũng không hề biết Qúy Mục Nhiễm lại thích thưởng thức trà, cũng càng không biết chị gái mình đã thu tập được bao nhiêu lá trà tốt. Chẳng qua nhìn tới trong mỗi ngăn kéo đều là những lọ đều dùng bằng gỗ, bình sứ chứa là trà, trong nháy mắt liền nảy sinh một lọai cảm giác lạ. Ai mà biết được, thường ngày giết người không chớp mắt, là Qúy Mục Nhiễm đứng đầu cả một hắc bang lớn lại là người yêu thích trà đạo chứ?

Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để cho cô cảm khái, Charlotte cẩn trọng ngồi lên ghế sofa. Cô cũng biết tối nay sẽ phát sinh ra chuyện gì, cũng biết rõ mình và Engfa càng lúc càng cách xa nhau rồi. Cô muốn chạy trốn, trốn đi thật xa, rời khỏi Qúy gia, rời khỏi Qúy Mục Nhiễm, cũng rời bỏ và lấy đi những vết thương chồng chất do chính cô đã gây ra cho Engfa.

Nhưng mà cô có muốn chạy thì có thể chạy đi đâu được? chỉ cần cô bỏ chạy thì một khắc sau Qúy Mục Nhiễm nhất định sẽ phái thủ hạ đến nhà Engfa liền.

Nếu đã quyết định yên lặng để bảo vệ đối phương, cho dù bản thân có chết, muốn giữ lại thì phải làm như thế nào đây? Chẳng lẽ cô chỉ có thể nhìn từ xa sau này mỗi lần thấy Engfa tổn thương, liệu đối phương còn có tha thứ cho cô không?

Không được ngu nguội...

Nghe từ ngoài của truyền đến tiếng bước chân, Charlotte chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu cũng tự nhiên mà hiện ra gương mặt Engfa.

Engfa, em lạnh quá, em nhớ cái ôm của chị.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top