Chúc mừng sinh nhật

Tháng năm đối với Charlotte mà nói không thể nghi ngờ, nó vô cùng đặc biệt. Bởi vì chỉ còn không bao lâu nữa là tới ngày 28, chính là sinh nhật Engfa. Mặc dù đối với một cô gái đã qua 27, dù lớn tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình mà nói thì chuyện sinh nhật cũng không có vui vẻ gì, nhưng Charlotte là người đứng xem so với Engfa còn coi chuyện này quan trọng và nhiệt tình hơn hẳn.

Từ ngày đầu tiên của tháng, Engfa không ngừng nhận được những món quà nhỏ từ Charlotte, trung bình mỗi ngày một phần, mỗi một loại sẽ không trùng lặp. Có vòng tay, sơn móng tay, còn có ai đó tự tay dùng đất sét nặn hình người tí hon, thậm chí còn có gấu bông. Mặc dù đa số lễ vật không hề đắt giá, nhưng nhìn căn phòng ngủ vốn sạch sẽ chỉnh tề lại được lấp đầy, Engfa cũng không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng bị ngọt ngào làm cho mềm nhũn ra.

Sau khi thân thể Charlotte hoàn toàn khôi phục, Engfa cũng trở lại làm việc ở Đệ nhất nữ tử ngục giam làm việc. 5:00 vừa tới, ngày thường luôn đi khắp nơi kiểm tra một lần mới về thì ngược lại cô là người đầu tiên xông ra ngoài. Bộ dạng giống như là phía sau có mấy chục con chó săn đang truy đuổi cô.

Lái xe về đến nhà, mới vừa mở cửa ra thì đã nghe thấy hương bơ ngọt ngào tràn vào mũi.

-Engfa, chị về rồi.

Đang trong lúc Engfa còn cúi người thay giày. Charlotte đeo cái tạp dề màu hồng nhỏ vừa đi ra. Trên mặt cô còn mang nụ cười dịu dàng, còn dính bơ.

-Đang nghiên cứu món ăn mới?

Engfa dùng khăn lông lau sạch khuôn mặt cho Charlotte, ôm lấy hông cô mà dẫn đi. Mấy ngày trước, Charlotte vẫn muốn mở một tiệm bánh ngọt rốt cuộc Engfa cũng phải bỏ vốn, sau khi đủ vốn thì tiệm bánh cũng thuận lợi khai trương.

Mà tiệm bánh ngọt lại nằm ngay trung tâm thành phố X nơi có dân số sinh sống tương đối dày đặc chung quanh phố xa buôn bán luôn sầm uất. Quanh đó không chỉ có rất nhiều cửa hàng tổng hợp, độc quyền kinh doanh, cũng không thiếu nhưng trường học cùng các công ty lớn nhỏ. Vào mấy năm về trước, thì chỗ này cũng đã bị xào lên như là tấc đất tấc vàng mà định giá. Có thể tưởng tượng được ở một nơi mới như thành phố X, có thể mua được một tiệm bánh nhỏ như thế này có biết bao khó khăn.

Nhưng ngay khi Charlotte thuận miệng nói một câu như vậy nơi này cũng không tệ lắm, ngày thứ hai Engfa đã mua trống nơi này. Nghe nói, lúc đó người canh nhau mua nó cũng đến sáu bảy người, hơn điều không phải chủ thiếu tiền.

Vì vậy Engfa vốn là một ngục trưởng lại trở thành chủ tịch của một tiệm bánh nho nhỏ. Hiển nhiên đầu tư như vậy cũng không phải là không có nguy hiểm, chỉ vì để người con gái mình yêu được vui vẻ, cho dù có nguy hiểm lớn hơn nữa cô cũng sẽ đi thử một lần, ai bảo cô lại chỉ thích đánh một trận thiên kim vì hồng nhan chứ?

-Em mới vừa làm được một cái bánh ngọt, Eng Eng, chị nên cảm thấy đặc biệt vinh hạnh nha, đây chính là cái bánh đầu tiên chị được ăn thử.

Charlotte giơ tay lên đầu nói, mặt đầy kiêu ngạo bộ dạng không khác gì một đứa con nít.

-Được, vậy em mang đến đây cho chị nếm thử đi, xem kết quả một chút thật sự vĩ đại như vậy không, chị ăn nó còn phải cảm thấy vinh hạnh.

-Tốt nga, Eng Eng, chị nhất định phải yêu thương khối bánh ngọt này nha, em vì chị làm rất là lâu đó.

Charlotte mặt cười đầy gian manh, sau đó đi vào phòng bếp bưng tác phẩm của mình ra. Khi vừa nhìn thấy cái bánh ngọt kia trên dĩa thì Engfa hơi há miệng, cả người ngốc lăng ngồi một chỗ.

Một người luôn bình tĩnh như cô tại sao lại kinh ngạc thành bộ dạng như vậy, không thể nghi ngờ đầu sỏ chính là cái bánh ngọt kia. Nói là bánh ngọt, thật đúng hơn là phung phí của trời, nhưng nó lại không phải thứ gì khác, chính xác đó chỉ là một cái bánh ngọt. Chỉ thấy cái bánh ngọt bị nặn hình một chiếc giường mà trên đó còn có hình dánh một cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang nằm đó, khuôn và tóc cô gái được vẽ bằng chocolate. Mặc dù rất đơn giản, nhưng giương mắt nhìn thấy bộ dạng Charlotte có chút mắc cở, trong nháy mắt Engfa liền đoán ra được đây là chuyện gì!

Lão thiên, ai có thể nói cho cô biết cái bánh ngọt khí thế hào hùng kia đã bị nháo thành cái dạng gì không? Em còn dám nói là em không thể thô bỉ hơn sao? Còn dùng để ăn nữa sao? Còn nữa, cái con bé Charlotte ngu ngốc này! Vô duyên vô cớ lại làm ra cái thứ này, đầu em chứa cái bên trong vậy! Đây không phải là tiểu thuyết! Chẳng lẽ em không thể làm một đứa nhỏ ngoan hiểu chuyện một chút sao!?

-Eng Eng, đừng nhìn người ta chằm chằm như vậy, người ta sẽ ngượng ngùng a.

Charlotte vừa nói vừa đem cái nĩa cắm vào trên chiếc giường nhỏ, đúng lúc cắm thẳng vào giữa hai chân người tí hon kia. Hành động này của cô như vậy khiến cho Engfa có chút dở khóc dở cười.

-Em định làm bánh ngọt như vậy rồi bán đi?

Engfa thấp giọng hỏi, nếu như trước mặt mình mà cái con bé này còn dám nói một chữ như thế, cô tuyệt đối sẽ đem cả cái dĩa bánh ngọt này úp lên mặt người kia.

-Không có đâu, Eng Eng, cái bánh ngọt này là em đặc biệt làm riêng cho chị thôi, trên thế giới này chỉ duy nhất có một phần. Chị có thể nếm thử trước, nếu như thích, lần sau em sẽ làm tiếp cho chị ăn.

Charlotte trả lời như vậy khiến cho Engfa rất hài lòng. Nhận được bộ dạng đầy mong đợi của đối phương, cô không thể làm gì khác hơn là cầm nĩa lên chuẩn bị hưởng dụng cái bánh kỳ quái này, nhưng mà nhìn trên dưới trái phải hồi lâu, cô cũng không biết nên hạ thủ từ chỗ nào.

"Ách..." Dưới tình thế vô cùng quẫn bách, Engfa đành xới cái giường nhỏ lên trước, không ngờ lúc này Charlotte lại kinh hô thành tiếng, lầm Engfa giật mình hoảng sợ xem chút là vứt luôn cái nĩa.

-Sao vậy?

Cô nghi ngờ hỏi, chẳng lẽ trong cái giường này còn cất giấu bí mật gì.

-Eng Eng, chị thật đáng ghét, làm gì có ai ăn bánh ngọt mà lại ăn phía dưới như vậy, rõ ràng là muốn làm rơi người tí hon kia, em mặc kệ, chị phải ăn cái trên cùng trước! Sau đó mới được ăn cái dưới cùng!

Cái gọi là một lời mà hai nghĩa, bất quá cũng chỉ là như vậy. Nghe Charlotte nói, Engfa lại đem tầm mắt nhìn tới người tí hon đang xích lỏa nằm trên giường, Engfa chỉ cảm thấy đầu nổ ầm ầm một tiếng, cả khuôn mặt đỏ tới mức không nhìn ra bộ dạng.

Ngu ngốc cái gì mà phía trên với phía dưới chứ, có cần phải bỉ ổi như vậy không a.

-Eng Eng còn chờ cái gì a? Mau ăn đi mà.

Lúc này Charlotte lại mở miệng thúc giục, khiến cho Engfa hồn phách còn đang thần du bên ngoài lập tức trở về thân xác. Một lần nữa nắm cái nĩa lên, Engfa trực tiếp đâm vô đầu người tí hon, Charlotte lại lần nữa kêu to.

-Em rốt cuộc muốn cái gì?

Engfa đen mặt hỏi, cái con bé đáng chết, còn có muốn cho cô ăn bánh hay không đây!

-Eng Eng lòng dạ chị thật độc ác! Chúng ta dù gì cũng là thê thê, chị lại muốn ăn đầu của em, lại không chút ôn nhu nào!

-Vậy em nói đi muốn chị ăn như thế nào đây, chị không biết, em dạy chị đi.

Thẹn quá thành giận Engfa liền hỏi lại, nhìn tới Charlotte đã thấy ánh mắt lóe lên tia giảo hoạt, hai cánh môi lại có chút xung động. Cô nên sớm nghĩ tới, đây là một cái bẫy a!

-Eng Eng đúng là ngu ngốc mà, lớn như vậy còn không biết cách ăn bánh ngọt, cho nên, em sẽ dạy chị thật tốt mới được.

Charlotte nói xong liền đi tới chỗ Engfa. Cô đưa hai tay đặt vào bên hông, cởi cái tạp dề ném xuống đất, sau đó khom lưng nâng cằm Engfa lên. Theo lý thuyết thì sẽ là một trận hôn nhau nóng bỏng đến thần trí mơ màng, nhưng rất hiển nhiên, vị chủ nhân mập mờ này dường như không muốn làm như vậy.

Charlotte cầm lấy cái bánh ngọt, dùng ngón tay phết một lớp kem bên trên đó, phủ lên đôi môi mỏng. Hai người lúc này cũng chỉ cách nhau có vài li, theo động tác ấy Engfa có thể ngửi rõ được mùi hương của vị kem bơ và hương sữa đặc biệt ấy trên người Charlotte. Hai mùi vị ấy kết hợp cùng nhau, lại không khiến cho người ta cảm thấy ngán, ngược lại khiến cho trong lòng bài tiết càng nhiều hơn chính là khát vọng.

-Muốn ăn hết em sao?

Đôi môi còn dính kem bơ mở ra rồi hợp lại, nhả ra một vấn đề khiến cho không bất kỳ người nào có thể cự tuyệt lại được. Muốn ăn hết sao? Dĩ nhiên là muốn! Engfa ôm lấy eo Charlotte, để cho em ấy ngồi lên người mình. Một khắc sau hai người lại không kịp đợi cũng ngồi chung một chỗ mà hôn nhau. Các cô như là những con ký sinh trùng tham lam không biết đủ, cứ thế phụ thuộc vào nhau nếm lấy hương vị miệng lưỡi mềm mại ngọt ngào nhất, hấp thụ mọi thứ bên trong từ mật ngọt, mùi vị cho đến khí tức.

Đang lúc hai người còn đang hôn nhau say mê, đột nhiên có tiếng vang lớn khiến cho các cô phải giật mình, cúi đầu nhìn, thì ra do Charlotte đung đưa quá nhiều mà làm đổ luôn cả cái dĩa bánh ngọt. Nhìn thấy cái bánh ngọt hình chiếc giường nhỏ rơi xuống vỡ tan tành, mà cái tên tiểu bạch được làm bằng kem bơ vẫn còn nằm tốt trên đó. Engfa lại nén cười hết sức, nhưng lại bất ngờ phát hiện người tí hon kia dường như có vật gì đó bên trong.

-Đây là cái gì vậy?

Engfa lấy món đồ giấu trong người tí hon ra, bất ngờ phát hiện đó chính là hai cái bông tai bằng kim cương.

" Hi hi..." Thấy bí mật nhỏ của mình bị người phát hiện, Charlotte cười khan. Vốn dĩ cô muốn để cho Engfa ăn từ từ rồi mới phát hiện, lại không nghĩ rằng lễ vật này lại bị lấy ra một cách không lãng mạn như vậy.

-Cười ngốc cái gì? Sao lại mua cái này cho chị?

Engfa lấy khăn giấy lau sạch bông tai để trên bàn hỏi.

-Eng Eng thông minh như vậy dĩ nhiên sẽ đoán ra được tại sao em lại làm như vậy. Bông tai em chỉ mua một đôi. Em hi vọng, hai người chúng ta mỗi người giữ một cái, được không?

-Được.

Engfa cưỡng ép ngăn lại sợ hãi trong lòng, để cho Charlotte đeo bông tai lên cho mình. Sau đó cũng giúp cho đối phương đeo vào.

-Em biết, Eng Eng đeo vào nhất định nhìn sẽ rất đẹp.

Charlotte vừa tự hào vừa nói, trong lúc vô tình nhìn thấy cái bánh ngọt còn nằm trên sàn nhà, chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, tự mình làm mình đổ thành nát bét sao?

-Đang nhìn gì vậy?

Dáng vẻ ngơ ngác nhìn của Charlotte đều bị Engfa thu vào trong mắt, cô không nhịn được liền xoay đầu em ấy để em ấy có thể nhìn về phía mình.

-Không có gì chẳng qua là cảm thấy em thật tàn nhẫn.

-Tại sao lại nói như vậy?

Chỉ số thông minh của Engfa không phải là thấp, chẳng qua là suy nghĩ của Charlotte nhảy quá nhanh, chắc hẳn sẽ không có mấy người đuổi theo kịp.

-Chị nhìn xem, em tự làm em nát bét hết rồi, ngay cả ngực cũng bị bể rồi.

-Ách.. vậy ghép lại là được chứ gì?

-Dù sao thì chỗ này của người ta chân chính bị Eng Eng sờ thì không có sao. Mới vừa rồi cái bánh ngọt chị còn chưa ăn được, nhất định là đói rồi phải không? Chị đi nghỉ ngơi một chút đi, em đi nấu cơm.

Charlotte nói xong dọn đống bánh ngọt trên sàn nhà, lại chạy vô phòng bếp lu bu làm tiếp.

Nhìn xuyên qua cửa kính, cô nhìn Engfa ngồi trên sofa dưỡng thần, tầm mắt không tự chủ được mà trở nên ôn nhu. Engfa sinh nhật 27 lần trước em không thể cùng chị vượt qua, ngày mai, em sẽ cho chị một sinh nhật thật khó quên. Sau này cứ ngày này mỗi năm, em cũng sẽ ở bên cạnh chị.

Chờ trái rồi chờ phải, cuối cùng cũng tới ngày 28-05. Sắc trời vừa tờ mờ sáng, Charlotte đã sớm thức dậy. Nhìn Engfa còn đang nằm trong ngực mình mà ngủ say, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống gò má cô, liền xoay mình đi xuống giường vào trong bếp.

Dựa theo truyền thống người, vào ngày sinh nhật thì phải ăn trứng gà để được trường thọ, mặc dù Engfa đã sớm nói với cô hơn tám trăm lần là đã lâu cũng không có một bữa sinh nhật đàng hoàng, dĩ vãng thì Tần lão mẹ cũng chỉ có cho cô ăn món mì trường thọ gì đó thì hết chuyện. Nhưng Charlotte tin tưởng, mình làm mì trường thọ, nhất định Engfa sẽ ăn thật vui vẻ, hơn nữa đến cả nước cũng uống hết không còn dư lại.

Mở bình giữ nhiệt ra, cô đem món cháo gà đã nấu sẵn từ đêm hôm qua ra hâm lại, sau đó mới bắt đầu làm mì. Cái gọi là trường thọ, cũng như ý nghĩa của nó, chính là từ đầu đến cuối rất dài, trung gian cũng không thể dừng lại. Tài nấu nướng của Charlotte cũng không hề kém, thậm chí còn có thể dùng hai từ chuyên nghiệp để hình dung. Không lâu sau cô liền đem một dây mì dài bỏ vào trong nồi.

Khi một người chú tâm làm việc nào đó, thì xung quanh cũng sẽ tản mát ra một thứ mị lực vô cùng nghiêm túc, mà mọi tâm tư ấy đều hiện lên mặt Charlotte , chính xác là như vậy. Cho nên cô cũng không hề phát hiện bên ngoài cửa phòng bếp đã có người đứng đó, chính cô cũng không hề nhận ra từ lúc mình bắt đầu nấu mì cho đến bây giờ, trên khuôn mặt cô gái nhỏ này vẫn luôn mang theo nụ cười hạnh phúc.

Thấy trong nồi đã thoát ra hơi nóng, Charlotte cũng biết là đã nấu xong. Cô vội mở nắp ra, múc mì và nước ra một cái tô. Nhất thời mùi thơm cũng làn tràn khắp căn bếp, người ngửi được độ thèm ăn cũng tăng cao hơn. Cô thỏa mãn cười, đồng thời đem tô mì đặt lên trên bàn. Nhưng mà vừa quay người lại, đã nhìn thấy Engfa đang tựa bên cửa. Lúc này chị ấy đang chăm chú nhìn mình, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

-Engfa!

Để tô mì trên bàn Charlotte liền chạy tới ôm chặt lấy Engfa. Cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy người con gái này, sẽ không thể kiềm chế được mà muốn chạy đến gần, muốn được thân mật. -Ừ, chị đây.

So với kích động của Charlotte thì trên mặt Engfa biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ. Chẳng qua lực đạo trên hai tay lại buộc chặt hơn, so với đối phương cũng không nhẹ hơn bao nhiêu.

-Eng Eng, ăn mì trước đi, còn có cái này, phải ăn cho hết đó.

Charlotte vừa nói, lại giống như biết làm ảo thuật vậy móc từ trong túi ra hai cái trứng gà. Bộ dạng cô cười thật ngây ngô, khiến Engfa không nhịn được đưa tay muốn sờ đầu cô. Nghĩ đến gần đây mình lại tràn đầy tình thương của người mẹ, cô cảm thấy chỉ số thông minh của Charlotte nhất định là bị thoái hóa, còn không thì mình già rồi!

Ngồi trên bàn, Engfa nghiêm túc ngồi ăn mì trường thọ. Mới vừa nãy thức dậy cô đã ngửi thấy mùi thơm của mì. Mặc dù cũng đã nghĩ tới mùi vị của tô mì này sẽ rất ngon, lại không nghĩ rằng ăn vào lại ngon đến như vậy. Từ trước đến giờ Engfa luôn là một người khẩu thị tâm phi hiếm thấy có khi lại thành thật một lần, cô cảm thấy đây chính là món mì trường thọ ăn ngon nhất từ lúc sinh ra cho đến giờ. Đoán chừng nếu Tần lão mẹ mà nghe thấy câu này, nhất định sẽ khóc ròng. Qủa nhiên là có con dâu thì mẹ cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Ăn sáng xong, Charlotte lại vội vã đẩy Engfa về phòng thay quần áo, nói là muốn đi ra ngoài chơi. Hôm nay cũng không phải là ngày lễ được nghỉ, nhưng vì muốn để cho Engfa một cái sinh nhật thật khó quên cho nên từ lúc thức dậy Charlotte đã xin nghỉ cho Engfa. Còn nói với lẽ thẳng khí hùng, cùng vợ ra ngoài đi chơi.

Thay quần áo xong, hai người cũng lái xe theo mục đích đến trên đường. Bởi vì Charlotte muốn tạo cho Engfa một sự bất ngờ, cho nên từ đầu đến cuối cô cũng không nói cho đối phương là muốn đi đâu. Cho đến khi xe dừng lại trước một công viên giải trí lớn, vẻ mặt Engfa đầy kinh ngạc nhìn Charlotte. Ý nghĩ rất rõ ràng chẳng lẽ hôm nay lại muốn chơi cái này?

-Eng Eng, chắc là lâu lắm rồi chị không đến nơi này? Khi còn bé, em luôn cảm thấy được đến công viên giải trí là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng mà cho đến bây giờ em cũng không có cơ hội một lần được tới đây. Thật ra thì hôm nay cũng là lần đầu tiên em đến chỗ như thế này. Mặc dù có vẻ ngây thơ thật, nhưng em vẫn muốn cùng chị đến đây, để cho chị cũng cảm thụ được chút hạnh phúc này.

-Tiểu Charlotte...

Nghe Charlotte nói như vậy Engfa đau lòng ôm lấy cô. Cô cũng sớm biết tuổi thơ của Charlotte rất cực khổ, nhưng hoàn toàn lại không nghĩ tới chuyện này. Nếu như cô sớm biết được cô bé này chưa bao giờ được đến công viên giải trí lớn như vậy, thì làm sao có thể chấp nhận đi chung với cô ấy chứ?

-Eng Eng lần trước đến nơi này là khi nào?

-À...hình như là sau 7 tuổi thì cũng không tới đây nữa.

Nhớ lại lúc nhỏ đã từng đến công viên giải trí chơi, Engfa nhẹ giọng nói. Mặc dù Tần gia ở nhà dạy dỗ nghiêm khắc, nhưng tình thương yêu con cái điểm này cũng không hề thua kém so với bất kỳ gia đình nào. Cô còn nhớ sinh nhật trước kia, mỗi lần được Tần lão ba và Tần lão mẹ đưa tới công viên giải trí đi chơi, hoặc là đi ăn cơm. Tuy trong lòng không thích đến những nơi náo nhiệt, thì thiếu niên lão thành Engfa cũng không thể cự tuyệt khiến cha mẹ thất vọng mà đi theo.

Kết quả, khi vừa vào khu vui chơi, Engfa lại bị những trò chơi nhàm chán kia làm cho ngáp liên tục, thậm chí so với đến chỗ này không bằng về nhà đoc sách vẫn hơn. Lâu ngày, sinh nhật của cô cũng càng đơn giản hơn. Cuối cùng chỉ cần ăn hết một tô mì trường thọ là xong xuôi hết mọi việc.

Đối với Engfa mà nói, cái gì mà sinh nhật rồi đi công viên giả trí chơi hoàn toàn là chuyện muốn sao cũng được. Nhưng lần này cô lại cảm thấy vô cùng ý nghĩa. Dù sao thì cũng là lần đầu cô cùng Charlotte trải qua sinh nhật đầu tiên.

-Đi thôi.

Hai người từ trên xe bước xuống, tay trong tay đi vào công viên giải trí. Tuy nói hiện tại mọi trò chơi đã từng dành cho thiếu nhi nhưng nay cũng đã đồng hóa dần dần dành cho mọi lứa tuổi, nhưng Engfa và Charlotte hai cô gái xinh đẹp như vậy cùng đến công viên giải trí này thì thực rất ít khi thấy. Cho dù là hai người xếp hàng mua vé, hay chỉ đơn giản là tản bộ đùa giỡn cũng sẽ khiến cho không ít người vây lại xem.

-Hey, cậu này nói xem hai cô gái xinh đẹp kia quan hệ như thế nào?

-Cái gì mà quan hệ như thế nào? đương nhiên là bạn bè rồi.

-Bạn hả, mình cảm thấy không có giống nha, cậu này nhìn đi, một người nhìn qua rất chi là yêu mị người còn lại thì lãnh khốc cực kỳ nhưng lại yêu kiều, cậu cho là bạn bè mà thân mật như thế sao? Hơn nữa lúc nãy mình còn thấy hai cô ấy hôn môi nữa đó.

-Hả... chị em gái hôn môi một cái có gì khác người đâu.

-Vậy cậu cho mình hôn một cái đi!

-Cút ngay lập tức!

-Túm lại, hai cô gái đó là les! Mình đánh cược 5 Mao tiền!

-Eng Eng, lần sau đưa chị ra ngoài nhất định em phải mua một cái khẩu trang che mũi miệng chị lại mới được. Nhìn mặt mấy người đó kìa, còn thiếu cái xông lại ăn chị thôi, thật là đáng ghét muốn chết.

Bên cạnh lời người khác nói Charlotte và Engfa lại xem như là không khí mà coi thường. Nhưng mà cứ hễ có ánh mắt nào dòm tới, thì người nào đó lại trong lòng lại thêm một hang giấm chua.

Có người yêu ưu tú như vậy đúng là một chuyện rất may mắn, nhưng đào hoa quá cũng sẽ khiến cho người ta khổ sở nha. Charlotte sơ lược tính một chút, từ lúc cô và Engfa đến công viên giải trí cho đến giờ, cứ cách vài phút, sẽ có người si mê hướng mắt nhìn Engfa. Trong đó nam nữ đều có, nhưng đại đa số đều là nữ! Mỗi lần nhìn thấy nam nam nữ nữ đăm đăm mắt nhìn Engfa, Charlotte cũng sẽ hung tợn mà trừng lại, giống như con cún nhỏ đang bảo vệ lãnh thổ của mình.

Nhưng đáng tiếc là, bất kể Charlotte có trừng ra sao, bày mặt thúi ra sao, giương nanh múa vuốt như thế nào. Thì những người kia vẫn nhìn một cách đầy si mê, cứ như thế ta được ta làm, căn bản không coi hành động tuyên thệ chủ quyền của Charlotte coi ra gì, chỉ coi cô như một con dê giàu lòng nhân từ.

Nghe Charlotte nói Engfa bất mãn bĩu môi, phản bác có chút vô dụng. Hai người mỗi lần đi ra ngoài, nhận được tỷ số quay đầu nhìn đều không thiếu. Rõ ràng những người nhìn Charlotte tương đối nhiều, làm gì cứ mỗi lần có người khác nhìn mình thì đối phương lại ác nhân đi cáo trạng trước chứ. Cô rất muốn nói, phải mang cái khẩu trang che mặt em lại đó, khốn kiếp!

Hai người cứ như thế đi tới đi lui rồi dừng lại một chút, trong lòng ưa thích nhìn trò chơi cũng không tệ. Nhìn tới cái trò chơi cách đó không xa truyền đến tiếng hét chói tai, chỉ cần một cái nhìn cũng khiến cho ánh mắt Engfa sáng lên. Đó chính là trò chơi kí©h thí©ɧ của những người trẻ tuổi yêu thích, Roller coaster (tàu lượn siêu tốc). Mặc dù nhìn qua cũng rất dọa người nhưng mà nhìn những người ngồi đó cũng không hề giống như vậy.

Đưa tay khều Charlotte còn đang ngẩn người nhìn đu quay ngựa gỗ, Engfa liền kéo cô qua chỗ tàu lượn siêu tốc.

-Eng Eng đi gấp như vậy làm gì?

Bị kéo đi Charlotte luyến tiếc nhìn đu quay ngựa gỗ nhỏ giọng hỏi. Khi nhìn thấy cái tên chính là tàu lượn siêu tốc, trong nháy mắt khuôn mặt liền trắng bệch.

-Tiểu Charlotte, chúng ta chơi cái này đi.

Mặc dù rất muốn nói mình rất sợ cái thứ này, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Engfa lại khiến cho Charlotte muốn nói lời cự tuyệt đành liều mạng nuốt vào trong bụng, ngược lại nặng nề gật đầu một cái. Ai kêu mình là người vợ tốt 24 tiếng làm gì, cho dù có sợ cũng phải lên a. Ngồi trên tàu lượn đang chuẩn bị đi lên, mồ hôi lạnh trên trán Charlotte cũng chậm rãi rơi xuống. Nhìn qua Engfa mặt than vạn năm không hề đổi lại thấy được chút tia tình cảm hưng phấn! Chị ấy đang hưng phấn? Ngay trong lúc yêu còn không có cao hứng vậy mà vì được ngồi tàu lượn siêu tốc mà cao hứng!?

Được rồi, Charlotte đã hoàn toàn chịu thua. Nghe tiếng chuông bắt đầu vang lên, cô gắt gao nắm chặt tay vịn hai bên ghế, rất sợ sơ ý một chút thì sẽ bị hất văng ra ngoài. Mới bắt đầu xe còn chậm rãi leo lên sườn lượn, Charlotte cũng không cảm giác có gì đáng sợ. Đang lúc thanh tỉnh tính đùa giỡn Engfa một chút, thì đột ngột toàn bộ đoàn tàu lao xuống dốc với tốc độ kinh hồn. Từ trên dốc lượn xuống dưới đúng một góc thẳng đứng 90 độ!

"AAAAAA!!!!!!!" tiếng hét chói tai đến tê tâm liệt phế, vang khắp nơi mỗi khi chiếc tàu lượn đi qua, thậm chí ngay cả người ngồi dưới cùng đoàn tàu lượn cũng nghe thấy rõ. Charlotte tin tưởng bản thân cho tới bây giờ cũng chưa có mất thể diện như vậy, nhìn thấy những người ngồi cùng tàu lượn quăng ánh mắt nhìn mình, trong lòng cô lệ đã chảy thành sông. Làm ơn đi, tui chẳng qua chỉ kêu có mấy tiếng thôi mà, các người có cần phải khinh bỉ thành như vậy không?

-Em có khỏe không? thật xin lỗi, chị không biết là em lại sợ cái này.

Engfa đưa cho Charlotte một chai nước, nói với vẻ hơi áy náy. Cho dù là ai thì cũng không nghĩ tới, từ trên núi té xuống cũng không hề sợ hãi nhưng lại biết sợ khi ngồi lên tàu lượn siêu tốc này.

-Người ta thấy Eng Eng muốn lên đó ngồi thì người ta đi theo ngồi mà, em mặc kệ, chút nữa chị phải đi cái đó với em.

-Được, em muốn gì chị cũng đi chung....

Engfa ngoài miệng đáp ứng, nhìn theo hướng ngón tay Charlotte chỉ tới, trong nháy mắt đã thấy cái tên Công chúa Fantasy Park Carousel (đu quay ngựa gỗ công chúa nhỏ, đại loại là thế... ^^) khiến tâm hồn người chấn động một cái.

-Em chắc chứ?

Để xác nhận Engfa hỏi lại lần nữa, cô không còn cách nào tưởng tượng được mình cũng đã là một cô gái 28 tuổi hơn nữa còn ngồi cái này không biết sẽ bị người ta chê cười thành cái gì nữa.

-Muốn! Chính là nó!

-Được rồi....

Hai người nói xong vấn đề ngồi đu quay ngựa gỗ lại bắt đầu chơi các trò chơi khác. Thời gian cứ thế từ từ trôi đi, khi Engfa khôi phục lại tinh thần, mới phát hiện công viên giải trí cũng đã bao trùm trong đêm tối. Màn đêm kín đáo kết hợp cùng những dải đèn nê ông thật rực rỡ, tạo nên một cảnh tượng mỹ luân mỹ hoán. Mà bên trong công viên giải trí lúc này trừ các cô ra thì cũng không còn ai nữa.

-Engfa.

Nghe tiếng Charlotte kêu mình, Engfa quay đầu lại nhìn, phát hiện người đó đứng cách chỗ mình không xa vẫn đang nhìn mình.

-Em...

-Em đã bao hết toàn bộ công viên rồi.

-Ừ, chị biết.

Thật ra thì lúc sáng nhìn thấy đoàn người đi bộ ra khỏi chỗ này, Engfa cũng đoán được chuyện này rồi. Ngưng mắt nhìn khuôn mặt Charlotte nở nụ cười thật ôn nhu, tim không tự chủ được đập càng lúc càng nhanh. Cô gái này muốn làm gì?

-Chỗ này giờ cũng chỉ còn hai người chúng ta thôi. Cho nên, mình cùng ngồi đu quay ngựa gỗ được không?

Engfa không nghĩ tới Charlotte xài nhiều như thế bao hết cả công viên chỉ là muốn cùng mình ngồi đu quay ngựa gỗ, nhìn khuôn mặt em ấy đầy mong đợi cùng tiếng nhạc phát ra từ đu quay. Engfa cố nén xúc động muốn đạp em ấy một cái mà đi lên ngồi chung.

Một con ngựa gỗ cũng chỉ đủ cho một người ngồi, nhưng công viên lớn cũng thường có tình nhân đến chơi nên cũng sẽ có thiết kế riêng ngựa gỗ dành cho hai người ngồi. Hai người cùng lên trên ngồi, theo từng nhịp lên cao rồi hạ xuống, trong lòng cũng từ từ lắng xuống.

-Engfa, sinh nhật vui vẻ.

Âm thanh Charlotte bên tai cũng khiến cho cô thả lỏng mà tựa lưng lên ngực em ấy, hưởng thụ mọi quan tâm ôn nhu của đối phương.

-Engfa, chị biết không? hai năm trước lúc còn ở trong ngục, em cũng chưa từng nghĩ tới cuộc đời này sẽ giống như lúc này hạnh phúc như vậy. Cám ơn chị đã xuất hiện trên đời này, đến bên cạnh em. Trải qua 23 năm em đều tìm kiếm. Tìm kiếm cho mình một gia đình, một người không hề thuộc về mình, một tình yêu không có sự ngang hàng.

-Cho đến khi ở trong ngục gặp được chị, em mới dừng lại những thứ gọi là không biết cố gắng kia. Em thừa nhận, ban đầu khi chú ý đến chị, cũng là vì vẻ bề ngoài của chị. Em rất tò mò, tại sao ở thời đại này rồi mà vẫn còn có người cứng ngắc giống như chị vậy, mỗi ngày mặc áo sơ mi cũng phải cài cho hết cái nút trên cùng. Mặc quần áo theo phong cách cũng y như vậy, cho tới bây giờ cũng không hề thay đổi.

-Nhàm chán và tò mò, thúc đẩy em cố ý đến gần chị, chọc giận chị. Có lẽ vào lúc đó, em đối với chị cũng đã có hảo cảm rồi. Em biết, mặc dù bên ngoài chị đối xử với em rất lạnh nhạt, nhưng cũng không hề ghét em. Cho nên em hết lần này đến lần khác đi khiêu chiến sự kiên nhẫn của chị. Cho đến khi em hoàn toàn quên mất Qúy Mục Nhiễm, từ đó bắt đầu yêu chị. Một mặt em luôn khát vọng chị có thể chấp nhận em, nhưng có lúc em lại tự ti vì bản thân chỉ là một tù nhân, căn bản không xứng với chị thật sự.

-Mỗi lần nhìn thấy chị vì em mà bị tổn thương, cho dù là thân thể hay là tâm hồn, em đều tự trách rất nhiều, rất khó chịu. Thậm chí còn nghĩ tới nếu như em không đi trêu chọc chị, có phải so với bây giờ chị sẽ hạnh phúc và vui vẻ hơn không. Cũng may là em chỉ nghĩ như vậy thôi, chứ không dám làm thật.

-Có thể giống như bây giờ được ôm chị, em thấy rất vui. Mỗi buổi sáng khi thức dậy lại có thể ngắm khuôn mặt của chị, khiến cho em thấy yên tâm. Engfa, mặc dù em cũng đã từng hỏi chị rất nhiều lần, nhưng lần này, sẽ là lần cuối cùng em hỏi chị. Chị, có nguyện ý cả đời sống cùng em không?

Trước mặt chính là một cái hộp màu tím, bên trong nó chính là một cặp nhẫn giống nhau lẳng lặng nằm, đều là kích cỡ dành cho nữ. Mặc dù trời tối, nhưng ánh sáng lóe lên cũng khiến cho không có bất cứ ai có thể khinh thường. Tựa như những chiếc nhẫn ấy vì chiếu sáng cho tình yêu của các cô mà tồn tại.

Engfa ngẩng đầu sờ mặt Charlotte. Người con gái này luôn an bài mọi thứ tốt nhất cho mình. Mặc dù bình thường luôn như một đứa nhỏ luôn làm nũng với mình, cũng có lúc lại mang dáng vẻ vô cùng yêu mị. Nhưng cho dù là lúc nào, thì em ấy cũng là duy nhất không thể thay đổi được, chính là luôn yêu mình, luôn dịu dàng với mình.

Đối mặt với một cô gái như vậy, cô không thể tìm ra được bất kỳ lí do gì mà cự tuyệt.

-Charlotte, cả đời rất ngắn, cho dù là sai, chị cũng sẽ cùng em bước tới. Huống chi, yêu em là lựa chọn chính xác nhất của chị. Cả đời sống chung. Đây không chỉ mỗi nguyện vọng của riêng mình em mà chị cũng như vậy.

Engfa nói xong liền đưa tay nắm lấy bàn tay của Charlotte. Khi hai người cùng lúc đeo nhẫn cho nhau xong, không kịp đợi đã ôm nhau thật chặt. Bắt đầu từ bây giờ hai người các cô chính là một thể. Cho dù là cái chết cũng không thể chia lìa các cô.

Cuộc sống con người có lẽ rất ngắn. Nhưng yêu thì sẽ luôn sâu đậm và dài lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top