Chương 11 (Thượng)
Đệ thập nhất chương : Tóc xanh ngày nào đã một màu tuyết trắng.
Phần 1
Hình Bất Quy núp sau tán cây tùng, chờ sau khi Cao Như Nhi rời đi, hắn cũng có thể thoát thân, đột nhiên trong lúc đó, hắn phát hiện đối phương làm động tác kỳ quái .
Nàng theo phía trong tay áo rộng thùng thình móc ra một chút bột phấn rải xuống dưới mặt đất, lúc này hiện lên sương mù ngũ sắc, Hình Bất Quy đoán chính là độc phấn, trong lúc đó phát hiện bãi cỏ mình ngồi, ở lùm cây, cùng bên hòn non bộ giả thủy nhúc nhích đầy trùng vật, nào là rết hạt tử cóc.
Độc vật.
Hình Bất Quy động cũng không dám động, mặc cho trùng vật bò qua chân của mình, những độc trùng kia hình như có linh tính, tất cả đều nghe theo sự điều khiển của Cao Như Nhi, dùng đình nghỉ mát làm tâm điểm tiến đến, nguyên lai Cao Như Nhi bực dọc lại gây ra bổn sự này, hôm nay nàng lại có ý lặp lại chiêu cũ, điều khiển trùng độc công kích Nhật Vân đang ngồi trong đình.
Độc trùng của Cao Như Nhi chính xác không sai hướng phía Nhật Vân tiến đi, nàng thả lỏng trong lòng, vội vàng rời đi nơi này, cho dù có người nhìn thấy, cũng là chết không có đối chứng.
Nhật Vân tiếp tục vuốt dây cung, đối với việc độc trùng chỉ cách vài thước bao vây bên ngoài vẫn giống như không hề phát giác, ngoài vài thước độc trùng bạo động chuyện tình giống như chưa tỉnh, Hình Bất Quy nhớ kỹ tâm tính người hắn yêu, đối với người đàn tì bà này cũng tạo ra chút hảo cảm, huống hồ, cảm giác, người tóc bạc này cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc, nhịn không được đã muốn xuất thủ cứu người.
Hắn đứng lên đang muốn lướt qua tán mộc tùng, lại chú ý tới động thái của lũ độc trùng kia đều chỉ vây xung quanh đình, cố định khoảng cách đằng trước Nhật Vân, không con nào chịu tiến tới, phía sau thì vẫn liều mạng chen chúc đi lên, một con chồng lên một con, tạo thành cảnh tượng quỷ dị đặc thù.
Hiển nhiên, Hình Bất Quy nhớ tới chuyện cũ, lúc ấy nửa đêm, Hình Vũ đứng ở kiều bên cạnh, một đám con rết bị ngăn cản ngăn tại bên kia cầu, nghĩ tới đây nhịn không được hoảng sợ, cái này người tóc bạc này......
Trong lòng một cỗ xúc động, nghĩ muốn tiến lên đến hỏi đối phương có hay không cùng Hình Vũ có quan hệ, hay đều là người của Hoàn Đan môn ? Nếu không, vì sao lại có thể xảy ra bổn sự bình thường như Hình Vũ ?
Để tìm được Hình Vũ, hắn không sợ bản thân bị lộ, tư cách, địa vị, đều không cần. Đang muốn lộ diện, có vài tên đệ tử đã tới, lớn tiếng trò chuyện rằng đêm nay có yến tiệc rầm rộ, Nhật Vân dừng lại khúc nhạc, gương mắt nhìn độc trùng đầy dưới đất có chút mỉm cười.
"Đi." Bàn tay trắng nõn hướng ra ngoài vung lên, giống như khiển trách tiểu miêu tiểu cẩu.
Mấy ngàn độc trùng trong nháy mắt rút đi, ẩn vào trong đất trong nước, đình nghỉ mát bên ngoài sạch sẽ giống như thường, các đệ tử hồn nhiên đi tới chưa phát giác ra nơi đây vừa xảy ra cái gì, không biết phía dưới được che kín một tầng độc vật.
Gió phiêu phiêu thôi, Nhật Vân một đầu tơ bạc bị gió phật loạn tại trên nửa bên mặt, làm hắn phải gạt ra, hình như còn có nhận thấy, loáng thoáng nói gì đó.
"......Cho dù gặp tại Hoàng Tuyền, tấn bạch như sương, ngươi nào có thể nhận ra......"
Một tiếng hư tức bay vào trong gió.
Hình Bất Quy nhất thời ngây người, thoại ngữ nhàn nhạt cùng trong lúc này biểu lộ, lại có loại bi uyển ai oán như vậy, như thế là một người chí tình chí nghĩa, là muốn ủy khuất chính mình vì Lam Mẫn ?
Hắn ý định đuổi theo Nhật Vân hỏi thăm cho rõ ràng, hắn cũng đã đi đến trước hành lang, nhiều người chuyển hướng trong sân, làm hại hắn không dám lỗ mãng, cộng thêm giờ yến hội tới gần, càng ngày càng nhiều đệ tử lui tới, tựa hồ rất khó lẫn vào, hắn nghĩ kĩ, lại nhảy ra ngoài tường, muốn tìm cơ hội khác tìm Nhật Vân gặp mặt.
Mặt khác, hắn trong lúc đó đã vô tình nghe được âm mưu của Cao Như Nhi cùng Lam Mẫn, muốn mượn việc thiết yến, cho Án sát hạ nhập cùng một loại cổ độc vật, nếu là có thể tại chỗ vạch trần việc này, như vậy, những chuyện ác bọn họ làm trước kia cũng bị vạch trần ra, làm cho tất cả mọi người đều biết rõ, hung thủ đích thực giết sư phụ là ai.
Đèn rực rỡ mới được thắp lên, Huyền Đao môn đêm nay tận lực thoát khỏi tay các môn phái giang hồ, cảnh sức trang trí môn lâu ở đây đều hao tâm tổn trí cùng công phu không ít, khiến nó giống tục lệ huy hoàng của các phủ gia giàu có hơn, môn hạ đệ tử mỗi người đều mặt một bộ y phục mới, nghênh đón khách quý từ đế đô tới.
Cỗ kiệu của Án sát đại nhân đứng ở cửa ra vào, Lam Mẫn cùng Cao Như Nhi tự mình nghênh đón dẫn nhập, đạo khách vào nhà gia chủ cũng ngồi xuống, ghế ngồi trong phòng thể hiện cấp bậc, Lam Mẫn cũng ngồi xuống ghế rót mời chén rượu, yến tiệc vẫn theo cách nhập tục bình thường, lên trước món khai vị, sau đó mới đến các món trân quý, trong lúc Lam Mẫn không ngừng nâng rượu lên mời, hắn phát huy tột độ năng lực của mình, cùng khách quý nói những lời nịnh nọt phi thường cao hứng.
Án sát là mệnh quan đế đô, đều có mấy thị vệ bên cạnh, trong đó có một kẻ râu ria lồm xồm, nhìn không ra bao nhiêu tuổi, đứng ở sau lưng Án Sát, chú ý đến nhất cử nhất động của những người xung quanh mình, chính là Hình Bất Quy.
Hắn sau khi rời khỏi Huyền Đao môn, hoả tốc chạy tới dịch quán nơi Án sát nghỉ ngơi, đánh bất tỉnh vài thị vệ bên người Án sát, tố cáo lại âm mưu vừa mới nghe được không lâu, Án sát biết rõ người này nếu có tâm muốn giết hắn không phải việc khó, lại khiếp sợ khi nghe được gian kế sắp xảy ra đối với mình, bởi vậy vạch ra cho mình một con đường, trên tại yến hội vạch trần âm mưu của Lam Mẫn cùng Cao Như Nhi, nâng cao uy danh, tạo tiện lợi cho hành động tiếp theo.
Mặt khác Án sát lại để cho Hình Bất Quy giả trang thành thị vệ của mình cùng tiến vào Huyền Đao môn, hơn nữa còn đáp ứng, chỉ cần có thể bảo hộ được hắn chu toàn, Án sát sẽ đem án tử trên người Hình Bất Quy gạch bỏ, từ nay về sau không cần sợ bị quan phụ truy bắt.
Đây chính là chân tướng giải thích tại sao Hình Bất Quy lại xuất hiện tại yến hội lúc này.
Yến hội vẫn bình thường, Lam Mẫn thậm chí an bài một gánh xiếc trên phố vào diễn để mua vui, rượu vào làm khí thế nóng bừng, Cao Như Nhi trầm thấp tựa bên Lam Mẫn đề nghị, muốn cho Nhật Vân đến vấn an khách.
"Có cảm giác Án sát đối Huyền Đao môn mang chút ít cảnh giác, uống rượu dùng bữa thì chỉ một ít một ít, đem Nhật Vân đến, nói không chừng làm hắn rời đi chú ý, uống xong chén rượu kia."
Lam Mẫn trong lòng lo lắng Nhật Vân sẽ rơi vào mắt Án sát, nhưng cũng không dám vi phạm lời của Cao Như Nhi, đành cho đệ tử thỉnh Nhật Vân tới. (Đông Huyền: ồ, tên này không chỉ ngu mà còn sợ vợ *giả vờ ngạc nhiên**cắn hạt dưa*)
"Ta có một vị nhạc cơ của đế đô, một tay tỳ bà khấu nhân tâm huyền, nghe nói Án sát đại nhân là người am hiểu thơ ca, chủ động xin hiến một khúc nhạc, đại nhân đừng ngại." Lam Mẫn nói.
"Mời đến mời đến." Án sát nói như vậy, hắn vốn là yêu thích nhạc âm, so với những thứ diễn xiếc kia vốn đã chán ngấy.
Không bao lâu, bạch y ngân phát chính là Nhật Vân ung dung tiến đến, hắn đi lại thì mang theo khinh sam bồng bềnh, như thiên tiên trên trời cưỡi sương cưỡi mây mà tới, lại mang một mùi hương quỷ dị, phảng phất người này còn hơn cả một đóa hoa, chứ bình thường hoa sao có thể phát ra mỵ hương câu hồn như thế.
Án sát nhìn ngây người, hắn sống tại đế đô, mỹ nhân đều đã thấy qua, cũng chưa gặp tuyệt thế giai nhân như thế này, còn là một nam nhân, tuy Lam Mẫn nói hắn là nhạc cơ ở đế đô đến, thế nhưng hắn không hề giống những kẻ lõi đời sống ở đế đô, thần thái thanh tịnh, phản phất tâm không tồn tại nơi nhân thế, lại thêm khí chất của hắn có chút tĩnh mịch thật thần bí.
Án sát như vậy, những quan viên cùng ngồi cũng không ngoại lệ, quên luôn bản thân là ai, chờ ngày mai xong việc, muốn cùng Lam Mẫn thỉnh nhạc cơ này đi.
Nhật Vân mặt hướng Án sát thi lễ một cái, có đệ tử lấy cái ghế đặt ở giữa tịch yến cho hắn ngồi ngay ngắn, đem tỳ bà để tại trên chân, bắt đầu đàn, phát ra thanh âm bồng bềnh diêu diêu, đem suy nghĩ của mọi kẻ ở đây làm đóng băng lại, trong chốc lát có người còn mông lung tưởng hắn đích thị là một tiên nhân.
Một khúc bồi hồi, lúc thì dồn dập như giáp mã tụ tập, lưỡng lự chậm rãi rồi lại như băng tuyền nức nở nghẹn ngào, tứ huyền đơn giản, lại tỏa ra ngàn buồn vạn hận, làm những kẻ ngồi ở đây đều ca thán kì tuyệt.
Mở miệng, cất tiếng ca.
"Hướng tóc xanh về nấm mồ tuyết trắng, qua tận phương xuân nhân sự không còn,
Vì gian kế hồn tiêu lạc phách, cũng không muốn dòng sông này bị lãng quên"
( Tàn : lại chém a....Ta cực kì muốn hiểu rõ nghĩa của nó hu hu )
(Đông Huyền: lần sau, hãy để Hán Việt + Vietphrase lại ~~~~)
(Tàn : ác cái nó 2 nửa , hu hu....)
Hòa với mùi hương thần bí, bi ca làm cho những kẻ ngồi đây đầy hàm thê, yến hội đang giữa hào khí nhất thời ảm đạm xuống, Cao Như Nhi nhíu mày, thấp giọng phân phó vị hôn phu: "Muốn hắn hát một khúc nhạc vui hơn."
Lam Mẫn không dám không theo, đang muốn bảo Nhật Vân tới thì thầm, Nhật Vân lại đột nhiên đứng lên, trên khuông mặt trắng như bạch ngọc đôi môi gợi lên một nụ cười, tà bạch y cùng mái tóc bạch phất phới bay bay, như một đóa hồng mai nở rộ trong băng tuyết, trong một thoáng giam cầm hết mọi ánh mắt của những kẻ ở đây.
Hắn buông tỳ bà, chậm rãi hướng Lam Mẫn cùng Cao Như Nhi đi tới.
"Lam tiên sinh, phu nhân, bỉ nhân mấy ngày gần đây làm hai vị chiếu cố rất nhiều, hôm nay thân thể đã hảo, không dám lại mặt dày quấy rầy, hôm nay dùng một khúc tạ ơn cùng bái biệt, xin cho ta mời một chén rượu, để tỏ lòng biết ơn."
Cao Như Nhi nghe xong, lông mày không tự giác giãn ra, nàng hôm nay không thể dùng độc trùng ám toán đến Nhật Vân, đang buồn bực, giờ nghe được đối phương chủ động muốn đi, tảng đá trong nội tâm tự động bào mòn đi.
Lam Mẫn đứng im, thực sự không dám nói thêm cái gì, trong lòng của hắn tính toán, hôm nay đã tối, Nhật Vân cho dù phải đi, cũng nên là lúc sáng mới đi, đến lúc đó hắn lại đuổi theo, nghĩ ra biện pháp an bài Nhật Vân ở một nơi nào đó.
Trong nội tâm nghĩ như vậy, thái độ lại biểu hiện được tự nhiên hào phóng, châm chén rượu sau đưa tới, Nhật Vân tiếp nhận uống một hơi cạn sạch.
Lam Mẫn uống xong chén kia rượu, Cao Như Nhi cũng chú ý tới ở đây mọi người đối Nhật Vân ánh mắt si mê, thấy cơ hội tốt đến, nói: "Nhật Vân, hôm nay dự yến tiệc có Án sát đại nhân là bậc cao quý tôn kính, ngươi cũng nên kính lên một chén rượu mới hợp lễ hợp nghĩa."
"Ta đã biết, phu nhân." Nhật Vân rũ mi nói.
Cao Như Nhi hướng Lam Mẫn nháy mắt, Lam Mẫn hiểu ý, đứng dậy trên ghế, rót chén rượu dẫn Nhật Vân đến chỗ Án sát. Trong lúc đó hắn cũng ấp úng nói: "Ngươi.... Ngươi thật sự thơm quá...."
Nhật Vân cười, trong mắt xuất hiện vầng khuyết nguyệt trong trẻo, quanh người hắn lúc này nồng nàng mùi hương, mùi hương so với lúc nãy còn muốn ngọt ngào hơn. Một chút vào mũi khiến cho nhân tâm lay động thần trì, Lam Mẫn cũng không thể nào khắc chế mà hít vào mấy ngụm.
Cao Như Nhi trong nội tâm khinh bỉ Nhật Vân, một nam nhân cũng không biết làm loại nào lại mê hoặc, phát ra mùi hương lạ lùng mà mê người như thế . Nghĩ lại, nếu ngay cả vị hôn phu của mình cũng như thế quay cuồng, Án sát nghiêm túc như vậy chắc hẳn cũng sẽ không ngoại lệ, ý loạn tình mê, nhất định sẽ đem rượu có trứng cổ trùng uống cạn.
(Đông Huyền: ta đồng ý, ta không thích thụ nồng mùi...... hoa, trừ hoa tú cầu)
Lam Mẫn trong lúc đó trong người hấp đầy mùi hương, hồn phách cũng lạc mất, lâng lâng, lại đã quên Cao Như Nhi còn đang bên cạnh, tay nắm tay Nhật Vân tiến về phía trước, Nhật Vân cúi đầu, nơi hắn đi qua đều phiêu tán đầy hương khí ngọt say lòng người.
Đứng ở sau lưng Án sát là Hình Bất Quy tự nhiên cũng nghe thấy được hương thơm dẫn hắn hồi tưởng lại người trong trí nhớ, dõi theo nơi Nhật Vân vừa đi, mùi hương thoang thoảng phiêu nhiên liền mang hắn về cái sân điêu tàn nhiều năm trước, khi ấy, chỉ cần tiểu tử kia bên cạnh, mùi hương tràn ngập cả hai thật thoải mái.
Người tên Nhật Vân này rốt cuộc......
Trong lúc đó, Lam Mẫn đã nắm Nhật Vân đi tới, hắn thi lễ, nâng chén nói khẽ : "Nhật Vân tự phóng một khúc bi âm quấy rầy hào hứng của đại nhân, kính rượu thỉnh đại nhân tha thứ."
Hắn tới gần như vậy nói chuyện, mùi hương lao thẳng tới Án sát mà đến, Án sát như si như say, tâm tình cực kỳ ngẩng cao, cười sang sảng: "Này quả là một khúc ứng thiên, nhạc cơ ngươi quá khách khí."
"Thứ cho tại hạ rót rượu cho đại nhân." Lam Mẫn dẫn theo bầu rượu, đem chén rượu trên bàn của Án sát rót đầy, động tác rất nhanh bung ra ngón út, trùng trứng như hạt cát nhỏ thần không biết quỷ không hay rơi vào trong chén đối phương.
Tuy nói thần không biết quỷ không hay, ở tại trong tâm mắt người đã nhìn thấu mọi việc, lúc Án sát nâng lên chén rượu muốn uống thì một bàn tay ở bên cản lại, Án sát sững sờ, nhìn lại bên cạnh là Hồ thị vệ, hiểu được, đem chén rượu trở ngược trong tay Lam Mẫn, chính mình thì cầm chén của Nhật Vân.
"Lam môn chủ, ta cảm kích ngươi thịnh tình hôm nay đã mời, sẽ tới hết chén rượu này, chứng tỏ tấm lòng son." Án sát nói.
"Cái này, cái này......" Lam Mẫn trong lúc nhất thời không có gì để nói, nhìn chén rượu trong tay, không nên biết ứng đối thế nào.
Án sát nộ có chút giận: "Không nghĩ tới Lam môn chủ không để cho ta mặt mũi như vậy."
Lam Mẫn không có ngờ tới sự tình đột nhiên chuyển biến xấu, bối rối quay đầu nhìn qua Cao Như Nhi, muốn nàng tiến đến giải vây.
Án sát lúc này ung dung lại nói: "Bổn quan tới đây trước từng nhận mật báo, nói có người muốn tại trong rượu này hạ trứng cổ trùng cho bổn quan uống, sau này mượn cớ uy hiếp, chiếu cố các ngươi làm việc...... Lam môn chủ, ngươi có nghe qua chưa ?"
Lam Mẫn kinh hãi, hất tay đem chén rượu làm rơi xuống, án sát hừ lạnh một tiếng, gọi: "Thị vệ! Đem đệ tử Huyền Đao môn bắt hết cho ta."
Hắn trước khi đến, ngoại trừ mang tiến vào Huyền Đao môn hơn mười vị thị vệ , bên ngoài sớm đã điều động một ngàn binh lực, chờ ra lệnh một tiếng, nhảy vào Huyền Đao môn, bắt lấy kẻ chủ mưu.
Ngoài cửa than hâm lặng lẽ, không có tiếng giết rung trời như mong muốn , ngược lại mấy vị khách bên trong cũng cảm thấy có tình thế không ổn, dứt khoác trốn sang một bên. Án sát đại nghi, lại hô thêm lần nữa, không có âm thanh đáp lại cùng tin tức gì, sau lưng hai gã thị vệ ra xem, rất nhanh cũng lảo đảo tiến đến, báo cáo rằng bên ngoài binh lính đều ngã gục.
Lam Mẫn vừa nghe vậy tâm tịnh lại, cho rằng là Cao Như Nhi dư đoán ra nên cũng đã có chuẩn bị trước, chuốc mê binh sĩ, Cao Như Nhi lại cho rằng là Lam Mẫn biết trước nên phái đệ tử làm, kế hoạch tuy sinh biến cố, chỉ cần có thể bắt được Án sát, cũng có thể bảo vệ tánh mạng bọn họ.
Lam Mẫn hướng ra ngoài hô: "Đệ tử Huyền Đao môn đều tiến đến đây, bắt lấy bọn cẩu quan này."
Bên ngoài lại là im ắng.
Cao Như Nhi phân phó người bên cạnh đi ra ngoài gọi, lúc sau hắn rất nhanh vội vã chạy đến, vội la lên: "Tất cả sư huynh đệ đều ngất xỉu, gọi không tỉnh!"
Lời vừa nói ra, yến hội trong sảnh một mảnh lặng yên, không có người biết là chuyện gì xảy ra, mà ngay cả Hình Bất Quy cũng vô pháp giải thích.
Thùng thùng vài tiếng, các nhân khách tránh ở một bên cũng ngã nhào xuống đất ngất đi, bao hàm có cả thị vệ của Án sát, cùng đệ tử Huyền Đao môn, kể cả Lam Mẫn, trên mặt đều hiện ra thần sắc cực kì thống khổ, dưới mặt đất lăn lộn, phát ra tiếng kêu rên xé nát cả lòng dạ.
Những người này xuất hiện bệnh trạng bất bình thường, không có người biết rõ rốt cuộc tại sao lại như thế. Về phần môn chủ Huyền Đao môn Lam Mẫn, hướng phía Cao Như Nhi đau đớn gọi, sắc mặt trướng sưng đỏ bừng, huyết quản tăng vọt, làm cho biểu lộ dữ tợn vô cùng.
" a...... A a...... Như Nhi, nhanh cứu ta......"
Cao Như Nhi nóng nảy, một bước lao ra, lảo đảo chật vật làm nàng té nhào trên mặt đất, phát hiện chính mình cũng bị trúng độc, toàn thân đau nhức tận xương tủy, trên ngực cũng như có ai đang cầm đinh mà đâm lên từng cái, đầu đau đến muốn nứt ra, một phen như đang bị kê búa lên mà bổ.
Nàng nhiều năm đùa giỡn với độc trùng, cốn đã có kháng thể, còn có thể miễn cưỡng bảo trì thần trí, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai khiến cho ra nông nổi này, thấy trong đại sảnh yến hội duy nhất còn chưa ngã xuống chỉ có hai người, một là Nhật vân, cái khác, thì là hộ vệ Án sát mang theo bên người.
":à ngươi...... Là ngươi....." Cao Như Nhân gương khóe miệng, đối với Nhật Vân nói: "Ngươi vì cái gì....."
Nhật Vân cười nhẹ.
"Các ngươi cướp tất cả của ta...... Ta giờ cũng cướp lại từ tay các ngươi mọi thứ ......" Hắn bình thản nói.
"Nói bậy...... Chúng ta với ngươi...... Không oán không cừu......" Cao Như Nhân nỗ lực cố gắng gượng phát ra thanh âm.
Nhật Vân chỉ là nhìn về phía bên ngoài, nhớ lại lời người lúc trước, nói: "Hắn nói...... Hắn nói muốn cho kẻ thật sự giết sư phụ hắn gặp ngũ độc thống khổ toàn tâm..... Ta làm được ...."
(Đông Huyền: vấn đề ta thấy hơi bị vô lí là, nếu Vũ Nhi không biết Hình Bất Quy còn sống, sao anh ý chưa ngã =v=)
( Tàn : Chắc tại giết được người mừng quá không để ý ==!!)
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top