Chương 47: Được đặt riêng
Chương 47: Được đặt riêngEdit: Thư Quân
Gần bốn giờ, Song Ngư nghe được âm thanh phát ra từ điện thoại.
Cô cố ý đặt báo thức.
.
Tối hôm qua bị anh dằn vặt ba, bốn lần. Gần tới hừng đông mới bằng lông để cô đi ngủ, mới ngủ chưa bao lâu, lại phải dậy.
Lặng lẽ liếc nhìn anh một cái.
Ngủ như heo ý!
Móng vuốt còn vác lên đùi cô.
Sắc lang!
Song Ngư rất muốn lấy kéo cắt đi mấy cái móng vuốt này.
Toàn thân bị cái móng vuốt kia mò toàn bộ, thật phiền lòng!
Nhẹ nhàng đẩy ra móng vuốt trên đùi, lướt qua thân thê cường tráng, Song Ngư bò đến mép giường, chuẩn bị giường.
Á!
Bàn tay anh đột nhiên duỗi tới, đem cô ôm về trên giường.
"Đi đâu?" Anh híp mắt buồn ngủ, trầm thấp hỏi.
"Đi vệ sinh!" Song Ngư vỗ tay anh, không nhịn được gầm nhẹ.
Anh là linh hồn thoát xác à, nhắm mắt lại cũng biết cô muốn xuống giường, vừa nãy động tác của cô rất nhẹ nhàng.
"Có muốn anh ôm em đi không?" Anh tiếp tục nói mơ màng.
Ặc.
Biến thái!
Cô có tay có chân, coi cô là trẻ con hay người già hành động bất tiện à???
"Bệnh thần kinh!" Song Ngư phỉ nhổ.
"Đi nhanh về nhanh!" Anh ra lệnh.
Hừ.
Đi vệ sinh cũng uy hiếp người, anh ngang ngược thật!
Song Ngư chu miệng nhỏ, đôi mắt vội vã chuyển tới áo sơ mi đen trên ghế sofa.
Chờ lát nữa cô đem nó đến nhà vệ sinh mặc.
Mặc xong liền chạy.
Cho anh trần truồng đi ra ngoài, khà khà.
Song Ngư nhìn thấy Mộc Thiên Yết nhắm mắt lại ngủ thiếp đi, rón ra rón rén cầm lấy áo tiến vào nhà vệ sinh.
Cô cột tóc lên, rửa mặt.
Song Ngư nhanh chóng mặc cái áo sơ mi cực lớn vào.
Ặc, anh quá cao to.
Cái áo sơ mi mặc ở trên người Song Ngư, có thể che tới mông, không mặc quần lót cũng không bị phát hiện, ha ha.
Song Ngư cài nút xong, mau chóng mặc quần tây của mình vào.
Cô kéo cửa nhà vệ sinh.
Ối.
Một bóng đen ập tới.
Mới nãy rời giương Song Ngư không có bật đèn, đèn ở phòng vệ sinh cũng mới vừa tắt.
Gặp quỷ rồi!
Song Ngư suýt nữa thì kêu lên, hoảng sợ dùng tay che miệng mình.
"Trời đã sáng sao?" Bóng đen đột nhiên phát ra âm thanh trầm thấp.
Trời đất, con quỷ nhà họ Mộc!
Song Ngư ước gì có thể một cước đá anh văng xa mười mét.
Rõ ràng thấy anh đã ngủ thiếp đi, bây giờ bỗng nhiên bám dai như đỉa mà chạy đến đây, hù chết người!
Cô không trả lời câu hỏi của anh.
Song Ngư đẩy thân hình cao lớn, muốn xông ra ngoài.
"Bảo bối, sao không để ý tới anh?" Tay anh vươn ra, dễ như ăn cháo liền ôm cô vào ngực mình.
"Tôi buồn ngủ, đồ heo!" Song Ngư buồn bực trừng mắt Mộc Thiên Yết.
"Ngủ mà mặc nhiều như vậy?" Anh tỏ rõ vẻ nghi vấn.
"Tôi thích đấy, thì sao?"
"Nhưng mà anh không thích!" Anh kề sát môi vào cái cổ trắng nõn, trầm thấp thở ra một câu.
Biến thái!
"Thả ra, tôi buồn ngủ!"Song Ngư dùng sức giãy dụa, muốn thoát khỏi lồng ngực dày rộng của anh.
"Bảy giờ sẽ có người đem quần áo đến cho em!" Anh ôm chặt cô, lẩm bẩm.
A?
Bảy giờ?
Mắt Song Ngư sáng ngời.
Tối hôm qua cô không nghe anh gọi điện thoại.
Ai sẽ đưa quần áo đến?
Xem ra anh đã sớm nhìn thấu mưu đồ chạy trốn của cô rồi!
Mất mặt!
Song Ngư giẫm chân một cái, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông nào đó.
Khóe anh môi cong lên, hình thành một độ cong đẹp đẽ. Chợt, anh ôm lấy cô đi về phía giường lớn.
. .
Song Ngư bị anh ôm vào trong ngực, ngủ thẳng đến hừng đông.
Kính coong.
Chuông cửa vang lên.
Song Ngư mơ màng mở mắt, nhìn điện thoại, vừa đúng bảy giờ.
Mộc Thiên Yết đứng dậy, khoác áo ngủ ra mở cửa.
"Xin chào, tiên sinh, đây là quần áo mà ngài đã đặt."
Người phục vụ đưa cho Mộc Thiên Yết một cái hộp được gói tinh xảo.
"Được, cảm ơn!"
Thì ra sau khi vui vẻ với cô, thấy cô ngủ say, anh liền gọi điện thoại cho một shop thời trang cao cấp, nhanh chóng may một áo sơ mi.
Tốc độ này, quá kinh người!
Họ làm việc suốt đêm, chừng mười cá nhân phân công hợp tác, đúng bảy giờ cầm áo tới đây.
Mộc Thiên Yết lấy áo ra, đưa tới cho Song Ngư, mở miệng "Thử xem có thích hợp không!"
Song Ngư kinh ngạc mà tiếp nhận quần áo.
Áo sơ mi trắng may từ vải bông cao cấp.
Cổ áo xanh lam, có đính hạt trân châu.
Ống tay cũng có nút trân châu màu đen.
Quần áo may thủ công, rất tinh xảo.
Size S, chính là size của cô.
Không cần thử liền biết rất vừa vặn.
"Tôi sẽ trả tiền đưa cho anh!" Song Ngư cầm quần áo, nhỏ giọng mở miệng.
Cái áo này chắc chắn rất đắt, tuy rằng thực tập cũng có tiền lương, thế nhưng không nhiều.
Chắc cũng tiêu mất hai, ba tháng tiền lương của cô.
Song Ngư nhíu mày.
Cô không phải là người giàu có, không cần mặc áo đắt tiền.
Mộc Thiên Yết nhìn cô.
"Không cần đâu, ở với anh hai đêm là được, thế nào?" Anh kề sát cô, xấu xa mở miệng.
Đi chết đi!
Dám bảo cô bán thân à?
Song Ngư xì khinh bỉ!
"Anh đùa thôi, em tưởng thật sao?"
Hừ, này còn tạm được!
Song Ngư cầm lấy quần áo, căm giận xuống giường.
Rầm.
Cửa phòng vệ sinh bị đóng lại.
Song Ngư mặc đồ mới.
Quả thực là làm riêng theo số đo!
Bất kể là eo, vai, ngực, đều vừa đúng.
Áo sơ mi trắng phối hợp với da thịt trắng nõn của Song Ngư, khí chất siêu phàm, thoát tục.
Vóc người cô cao gầy, mặc nó vào trông già giặn hơn, nhưng không mất đi vẻ dịu dàng.
Có một số quần áo được chế tạo cho riêng một người đẹp nào đó.
Đổi lại là những người khác, dù mặc cái áo này cũng không mặc ra khí chất như vậy.
Song Ngư rời khỏi nhà vệ sinh.
Anh đang nằm ở trên giường, vừa nhìn thấy người đẹp, ánh mắt liền vui mừng.
Không chỉ vừa vặn, còn rất gợi cảm!
Eo thon nhỏ đủ mềm mại, bộ ngực đủ đầy đặn!
Da dẻ đủ trắng, mặc vào quần áo màu trắng, quả thực so với công chúa Bạch Tuyết còn xinh đẹp hơn.
A, người phụ nữ của anh chính là đẹp!
Mộc Thiên Yết từ trên giường đứng dậy, trầm thấp gọi một tiếng "Ngư nhi!"
"Tôi đi trước!" Song Ngư đã rửa mặt xong xuôi, thay quần áo, chuẩn bị đến tập đoàn.
Cô cũng không muốn ngồi chung xe với anh.
Người ta nói, đi đêm nhiều sẽ gặp được quỷ.
Nếu cô thường xuyên ngồi xe anh, sớm muộn sẽ bị người của tập đoàn phát hiện, sớm muộn sẽ truyền tới tai La Mạn Sa, sớm muộn sẽ bị chèn ép trả thù.
Cô không muốn chuyện kinh khủng lại xảy ra ở trên người cô nữa.
p
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top