Chương 44: Phòng 1806


Chương 44: Phòng 1806

Edit: Thư Quân

Quảng Châu về đêm thật mê người.

Những tòa kiến trúc cao lớn, san sát nhau. Vào buổi tối, chúng phát ra những tia sáng thật rực rỡ.

Con đường ngựa xe như nước, Quảng Châu ban đêm hay ban ngày đều như nhau, lúc nào cũng ồn ào.

Trên các con phố là các cửa hàng thời trang nổi tiếng, rất nhiều người nước ngoài được người phiên dịch đưa đến đó để mua sắm.

Công nhân bận tối mày tối mặt, sắp xếp hàng hóa lên xe để kịp chuyến đi.

Người dạo phố đầy đường, đông đúc và chen chúc lẫn nhau.

Nhưng mà cảnh tượng phồn hoa, ồn ào ngoài xe không khiến tâm tinh cô gái trong xe khá hơn.

Song Ngư bĩu môi, tức giận nghiêng đầu đi, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Thật ra ngoài cửa sổ có phong cảnh gì, cô cũng không biết, bởi vì cô đang kiềm nén cơn giận trong bụng.

Mộc Thiên Yết nhìn cô một chút, không nói gì.

Ở quán ăn, lúc mới vừa nhìn thấy Lưu Xán Linh, anh liền nhanh chóng gọi cho tài xế Lưu, chở Lưu Xán Linh về. Cô ấy còn tức cái gì nữa đây!

Đúng là một bình dấm chua!

Mộc Thiên Yết khóe miệng giương lên, ghen? Anh thích, ha ha!

Sau 15 phút, xe chậm rãi ngừng trước một khách sạn.

Cửa xe đồng thời mở ra.

Bây giờ Song Ngư mới thanh tỉnh lại, đây không phải đường về nhà, chết tiệt, dẫn cô đến khách sạn làm gì chứ!

Song Ngư đang muốn phát hỏa, chỉ thấy người đàn ông nào đó đưa tay ôm eo cô, bước nhanh vào đại sảnh.

Móc ra một tấm thẻ khách VIP đưa cho tiếp tân, xoẹt xoẹt hai lần, thủ tục hoàn thành, Mộc Thiên Yết cầm thẻ phòng tiếp tục ôm lấy cô đi tới cửa thang máy, ấn xuống con số 18.

Đing. Nháy mắt vài giây, thang máy đến tầng 18.

Phòng 1806, anh gọn gàng quẹt thẻ mở cửa.

"Mộc Thiên Yết, anh điên rồi, dẫn tôi tới nơi này làm gì, tôi phải về nhà!"

Nói xong, Song Ngư quay đầu đi ra cửa, chợt bị Mộc Thiên Yết ôm lấy.

"Em đã quên đây là đâu sao?" Anh si ngốc nhìn cô, ngữ khí ôn nhu.

"Đây là khách sạn, đồ ngu này!" Mở mắt nói mò, chữ "Khách sạn Hilton" lớn như vậy ai mà không nhìn thấy, trừ phi là người mù! Song Ngư giận dữ nhìn người đàn ông nào đó.

"Anh biết đây là khách sạn, anh hỏi em căn phòng này là nơi nào?" Mộc Thiên Yết mờ ám nói.

Chỉ là phòng khách sạn thôi mà! Đầu óc anh bị hồ đồ rồi sao? Song Ngư tức giận đạp hai chân muốn tránh thoát cái ôm của anh, bị ôm ngang như vậy rất không thoải mái.

"Lần thứ nhất của chúng ta, em còn nhớ không, Ngư nhi?" Mộc Thiên Yết cúi đầu hôn lên cái cổ trắng nõn của Song Ngư, ngữ khí trầm thấp nhu hòa.

Hả, lần thứ nhất! Mặt Song Ngư bỗng nhiên đỏ bừng.

Lần thứ nhất, đương nhiên cô nhớ rồi, đêm đó, cô trở thành người phụ nữ của anh!

Đêm đó, bọn họ vui thích một đêm, Mộc Thiên Yết không ngừng ở bên tai cô lẩm bẩm, gọi cô là "vợ".

Đêm đó, một đôi nam nữ nhiệt luyến đem lần thứ nhất quý giá của mình trao cho đối phương, hứa hẹn, đời đời kiếp kiếp mãi bên nhau.

Đêm đó, anh hôn mỗi một nơi trên thân thể cô, lưu lại dấu ấn tình yêu của anh.

Đêm đó, ký ức đẹp đẽ thật sự quá nhiều.

Ở Mỹ, Song Ngư không dám nhớ đến những ký ức đẹp đẽ đó nữa.

Bởi vì, điều tốt đẹp thì nên cất giấu, không nên lấy ra ngoài! Một khi lấy ra, bạn sẽ phát hiện, bạn vẫn không thể nào chịu đựng được nỗi đau do nó đem đến!

Thực tế tàn khốc sẽ khiến bạn vỡ nát.

Phòng 1806...

Đêm đó, anh hỏi cô, muốn căn phòng nào?

Cô không chút suy nghĩ liền nói ra số 1806, bởi vì, cô thích số 8 và số 6, 8 đại biểu phát, 6 đại biểu thuận lợi, cô hi vọng tình yêu của họ có thể phát sáng, thuận thuận lợi lợi.

Mộc Thiên Yết nhìn chằm chằm cô, "Nhớ chưa?"

Song Ngư thẹn thùng quay mặt đi, chợt vung lên nắm đấm, đấm vào ngực Mộc Thiên Yết, mềm mại một tiếng, "Mau buông tôi xuống!"

"Vợ à!" Anh thân mật vùi đầu vào cần cổ Song Ngư, trầm thấp gọi.

Đồ heo!

Hai chân cô không ngừng đá loạn trong không trung!

Mộc Thiên Yết đem Song Ngư nhẹ nhàng buông ra, bàn tay vẫn như cũ ôm lấy eo cô, cằm dán lên cái mũi dễ thương của cô.

Năm năm qua, mỗi khi nhớ cô, anh sẽ một mình đến phòng 1806 ở hai đêm, trong đêm tối tịch mịch, lẳng lặng nhớ về hồi ức đẹp trước đây.

Mỗi một cái nhíu mày của cô, mỗi một nụ cười đều sâu sắc khắc ghi trong đầu anh, cả đời cũng khó mà quên được.

"Tôi phải về nhà!" Song Ngư tức giận trừng mắt.

Lần thứ nhất thì thế nào, tốt nhất đối mặt với hiện thực đi, Song Ngư hừ lạnh.

Có lúc, cô rất hối hận vì đụng phải đàn ông Mộc gia, khiến mẹ con cô khốn khổ, thật là nghiệp chướng!

Thời gian năm năm, khiến trái tim một người trở nên thông suốt, không chìm đắm trong quá khứ nữa, dùng lý trí đối diện với tương lai.

Song Ngư tình nguyện đem đoạn thời gian kia vĩnh viễn đóng băng!

Với cô, tình yêu quá xa xỉ.

Cô không thể tiếp tục dây dưa với người đàn ông cô đã từng yêu tha thiết. Con trai cô, mẹ cô phải làm sao bây giờ, lẽ nào cô phải nhìn bọn họ bị La Mạn Sa dằn vặt?

Không, con trai và mẹ là những người mà đời này cô rất quý trọng, cô không muốn mất đi họ.

Cô không thể mơ tưởng gì với người đàn ông này nữa.

Huống hồ, anh đã có vị hôn thê!

Cô không muốn mang cái danh dụ dỗ hôn phu của người khác.

Cô chỉ muốn yên ổn sống ở thành phố đầy đau thương này một năm, hoàn thành thực tập trở về Mỹ.

Lẽ nào, nguyện vọng này cũng khó thực hiện vậy sao?

Mộc Thiên Yết càng si mê, quấn quýt; Song Ngư càng phẫn uất.

"Đêm nay chúng ta ở đây được không, Ngư nhi?" Giọng nói Mộc Thiên Yết trầm thấp truyền đến, ở bên tai Song Ngư thở ra luồng khí ấm áp.

"Không được!" Song Ngư lớn tiếng kháng nghị.

"Ngư nhi, anh yêu em!" Mộc Thiên Yết nhìn chằm chằm gương mặt khiến anh sáng nhớ chiều mong suốt năm năm qua.

Lại dùng thủ đoạn lừa người nữa rồi!

Song Ngư mạnh mẽ trừng mắt Mộc Thiên Yết, "Người anh yêu chính là vị hôn thê của anh!"

Ở quán ăn, Lưu Xán Linh kề sát bên người anh rõ ràng trước mắt, cô chưa quên đâu!

Mộc Thiên Yết, đồ mặt dày, anh tưởng tôi mù sao?

Mộc Thiên Yết ánh mắt trầm trầm, lóe qua một tia mất mát.

"Ngư nhi, anh nói mấy lần rồi, người anh yêu trước sau là em!" Trước sự cố chấp của cô, Mộc Thiên Yết không biết nói gì thêm.

Năm năm trước, anh yêu tha thiết cô gái này, năm năm sau, tình yêu đối với cô vẫn như cũ không thay đổi, thậm chí càng sâu đậm.

Từ khi cô trở về, trái tim lạnh lẽo của Mộc Thiên Yết mới có nhiệt độ.

Từ khi cô trở về, Mộc Thiên Yết không đi tìm phụ nữ ở quán bar để qua đêm nữa.

Hết thảy thay đổi, đều là bởi vì cô trở về, trở lại bên cạnh anh.

Tại sao cô cứ hiểu lầm tấm lòng chân thành của anh?

Lưu Xán Linh, đó chỉ là người mà mẹ anh thích.

Anh chưa bao giờ thích cô ta, làm sao yêu được?

Chưa bao giờ đính hôn với cô ta, làm sao có chuyện cô ta là vị hôn thê của anh?

Ai cũng đều cho rằng Lưu Xán Linh chính là người phụ nữ kiếp này của anh. Nhưng Ngư nhi, tại sao em cũng nghĩ vậy?

Mộc Thiên Yết cụp mắt nhìn cô đang căm giận không ngớt, chân mày nhíu chặt.

Y

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top