Phần 12



  Chuyện gì nhỉ? Sao người đi đường cứ há hốc miệng ra và nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng sợ thế kia?

Tôi ngẩng phắt đầu lên, phát hiện nửa trên thân người tiểu quỷ đã trần ra, còn cái áo sơ mi của nó thì bị tôi xé làm đôi, bên trái một nửa bên phải một nửa.Có điều sao thân trên của thằng tiểu quỷ lại đáng sợ như thế? Trên làn da trắng nõn là rất nhiều vết thâm còn có vết sẹo do bị thương nữa, tuy rằng đã khỏi tương đối rồi nhưng trông vẫn khiến người ta phải rúng động.

-Sao lại thế? Đáng thương thế, còn bé tí đã phải chịu ngiều vết thương đáng sợ, rốt cuộc là ai đối xử với một đứa bé như thế.

Không hiểu vì sao mà sống mũi tôi cay xè, nước mắt tuôn rơi.

-Bà không phải lo.

Thằng tiểu quỷ giật cái áo đã bị tôi xé rách, miễn cưỡng che những vết thương trên cơ thể đi. Lúc này một bà mẹ tóc vàng kéo một chú cảnh sát mặc sắc phục chạy tới.

-Chính là cô ta, chúng tôi tận mát nhìn thấy cô ta đánh thằng bé này, còn xé áo của nó nữa, thật là quá đáng, anh cảnh sát, anh phải chủ trì công lý.

Bùm bùm bùm...

Đầu óc tôi trống rỗng. Chuyện gì thế này?

-Các người đi với tôi.

Thế là tôi ngốc nghếch cùng thằng tiểu quỷ bị chú cảnh sát đưa tới đồn, sau lưng là các bà mẹ đang phẫn nộ đòi công bằng cho thằng tiểu quỷ.

Điên mất.

-Cậu bé này là em của cháu?-Ông cảnh sát làm mặt nghiêm trọng nhìn tôi

-Dạ không ạ. Đó là con của đồng nghiệp bố mẹ cháu, bây giờ đang ở nhờ nhà cháu.

-Thế sao cháu lại đánh cậu bé? -Chú cảnh sát cau mày hạ giọng hỏi

-Đánh ư? Cháu đâu có đánh! - Tôi vội vàng phủ nhận, đầu lắc mạnh như một cỗ máy.

-Nói dối? Trên người thằng bé rất nhiều vết thương, nhìn là biết ngay bình thường cô thường xuyên đánh nó.

-Anh cánh sát, anh nhìn cho kĩ, đứng có để con nha đầu này lừa.

-Đúng thế, đúng thế, vừa nãy đi trên đường, cô ta còn dùng tay đánh cậu bé, cậu bé đáng thương còn chẳng dám khóc, đúng là số khổ!

-Thật là đau lòng, rớt nước mắt, đáng thương quá.

...

Cái... cái gì thế này? Cuối cùng tôi cũng biết thế nào là "oan Thị Kính" rồi! Mấy bà mẹ này có trí tưởng tượng phải nói là siêu phong phú!

Rầm!

Chú cảnh sát bực mình với mấy câu nói lanh chanh của các mẹ, kích động đập mạnh tay xuống bàn.

Yên lặng... yên lặng.

Cả thế giới này cuối cùng cũng đã yên tĩnh lại!

-Vết thương trên người cháu có phải do cô ấy đánh không? Đừng sợ, chú rót cho cháu một cốc Coca nhé? Cháu uống xong rồi từ từ kể cho chú nghe.

Chú cảnh sát nghiêm khắc quét mặt quanh một vòng, sau đó ngồi xuống bên cạnh thằng tiểu quỷ, đưa cho nó cốc Coca. Thằng tiểu quỷ uống ừng ực một hơi hết cạn, sau đó làm ra vẻ đáng thương, buồn rầu ngẩng đầu lên nhìn tôi. Mẹ ơi! Lần này thì xong thật rồi, một cơ hội tốt như thế chắc chắn nó sẽ tranh thủ để trả thù tôi, ném tôi ở đồn cảnh sát, tạm giam hai, ba ngày. Thiếu nữ Hạ Nhân Mã lần này sẽ phải ở tù rồi. Các bà mẹ nhìn thằng tiểu quỷ bằng ánh mắt khích lệ.

-A! -Trên trán thằng tiểu quỷ bỗng dưng đổ rất nhiều mồ hôi, gương mặt đau khổ co lại trên ghế.

-Này, tiểu quỷ, em đừng có quá đáng nhé! Vừa nãy chị đâu có đánh em, sao em lại làm ra vẻ đau đớn như thế, thật là khoa trương!

Thằng tiểu quỷ này diễn xuất giỏi thật. Nó như thế là vì muốn mọi người hiểu lầm nó bị thương nghiêm trọng lắm sao? Lần nào thì tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội rồi!

-Thấy chưa, nó bị thương rất nghiêm trọng.

Đúng lúc một bà mẹ đang chỉ trích tôi thì thằng tiểu quỷ yếu ớt nói:

-Chú ơi, cháu mót tiểu, nhà vệ sinh ở đâu?

Bùm! Mọi người tưởng ngất hết.

-Ra cửa đi thẳng rồi rẽ trái, sau đó rẽ phải là tới.

Chú cảnh sát khó nhọc bò dậy, chỉ đường cho thằng tiểu quỷ. Trong giây lát, thằng tiểu quỷ đã biến mất tăm mất tích, để lại tôi với đám các bà mẹ và cả ông chú cảnh sát đang trừng mắt.

1 phút..

2 phút..

3 phút..

10 phút sau, vẫn không thấy tăm hơi thằng tiểu quỷ, mấy bà mẹ nói mình phải về nhà nấu cơm nên đi trước, chỉ còn lại mấy bà vẫn kiên quyết không mềm lòng ở lại giám sát nhất cử nhất động của tôi.

-Sao mà lâu thế? Không xảy ra chuyện gì chứ? - Tôi bắt đầu lo lắng.

-Ở đồn cảnh sát thì còn xảy ra chuyện gì được? -Chú cảnh sát tỏ ra không vui. Chú đứng lên, định đi xem thằng tiểu quỷ bị làm sao.

Cốc cốc.

Đúng lúc đó cánh cửa mở rộng vang lên tiếng gõ. Một thiếu niên đẹp tới mức không giống người thường đi vào trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Nhìn thấy tôi, hắn thoáng cau mày, sau đó xoa đầu tôi nói bằng giọng trầm trầm:

-Quả nhiên như Thiên Yết nói, cô vẫn còn ở đây à thật là khiến người ta lo lắng.

Tôi không dám tin vào mắt mình.

Hắn là...

"Dê xồm nhà vệ sinh".

-Anh... sao anh lại ở đây?

-Suỵt! Đừng nói gì vội, tôi nghĩ trước tiên là đưa cô rời khỏi nơi này thì tốt hơn. - Hắn đặt tay lên miệng, hành động này vô cùng quyến rũ, nhưng vẫn có vẻ gì đó lạnh lùng.

-Chú cảnh sát, đây là bạn gái của cháu, giờ cháu muốn đưa cô ấy đi.

Tôi như hóa đá. Điên rồi, điên rồi, bạn gái? Tôi thành bạn gái của hắn từ lúc nào?

-Cậu này là ai? Ở đồn cảnh sát mà dám ngang tàng.

Chú cảnh sát kích động hét lên, nhưng nhìn thấy chiếc nhẫn hình chữ S trên ta "Dê xồm nhà vệ sinh" xong tự dưng im bặt, sắc mặt thay đổi cư xử rất khách sáo với hắn.

-Tôi... tôi xin lỗi. Tôi không biết là anh! Nhưng cô này bị tình nghi là ngược đãi trẻ em, thế nên...

-Thằng bé đó là em họ của cháu, vết thương trên người nó là do đá bóng bị ngã gây ra, không liên quan gì tới bạn gái cháu cả, với lại...

Bỗng dưng hắn lạnh lùng nhìn mấy bà mẹ.

-Các dì thực sự nhìn rõ cả quá trình sao? Nếu làm chứng giả sẽ bị ngồi tù đấy!

Mấy bà mẹ run như cầy sấy, vội vàng xua tay nói vừa nãy chỉ thấy tôi nhào tới giỡn với thằng tiểu quỷ thôi chứ không nhìn rõ là tôi đánh người. Điên mất! Mấy bà suy đoán bừa bãi này suýt nữa thì hại chết tôi. Thì ra hắn là anh họ của tiểu quỷ  à? Chả trách giống nhau như đúc... đến tính cách cũng kì quái như nhau, thật đáng ghét!

-Bảo bối à.. đi thôi!

Tôi bị hắn bế lên theo kiểu "bế công chúa". Tôi nghiêng đầu chỉ nhìn thấy gương mặt hoàn hảo theo góc nghiêng của hắn. Hắn bế tôi đi từng bước ra khỏi đồn cảnh sát trông hắn có vẻ rất tao nhã, cao quý. Có người nói, mỗi một người con gái đều có giấc mơ trở thành công chúa và vào lúc quan trọng họ sẽ gặp được hoàng tử của mình mà hoàng tử của cô ấy sẽ dành cho cô ấy một kiểu "bế công chúa" vô cùng hoàn mĩ.

Tôi lúc này giống như một công chúa nằm trong lòng hắn, nghiêng đầu nhìn gương mặt hắn, cảm nhận cảm giác kì diệu lúc này, màn đêm dày đặc mở dần ra trước mặt chúng tôi, chỉ có vài ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, hắn hơi cúi đầu xuống, dưới đôi lông mày rậm đôi mắt màu hổ phách chạm ngay vào ánh nhìn của tôi:

-Sao hả? Muốn hôn à?

Bùm! Một tiếng sét vang lên giữa thế giới mơ tưởng không có thực của tôi. Tôi! Hạ Nhân Mã! Bị một kẻ "Dê xồm nhà vệ sinh" từng có ý đồ bất chính với mình bế đi như thế trên đường vào một đêm tối, kết quả của nó là gì? Nghĩ thôi đã thấy ớn lạnh.

-Anh... anh thả tôi xuống...

Phịch!

Tôi còn chưa nói xong đã bị người đó ném xuống đất, không hề thương hoa tiếc ngọc.

Ôi, đau.. đau đau chết mất, cái mông đáng thương của tôi, liệu nó có thành món thịt xay không?

-Á, con người anh sao lại... Ấy? Người đâu? Người đâu? Không đúng, hắn ta là quỷ à? Lần nào cũng biến mất nhanh như sao băng!

Ánh đèn đường nhấp nháy trên con phố nhỏ, màn đêm dày đặc có vẻ quỷ dị, sống lưng tôi ớn lạnh. Mẹ ơi, tôi sợ nhất là tối, thế nên buổi tối toàn trốn ở nhà không dám ra ngoài. Xung quanh sao tối đen lại thế này? Loạt soạt... loạt soạt. Trong bãi cỏ cách đó không xa vang lên tiếng động, tóc tôi bất giác dựng đứng cả lên.

-Ai... ai ở đó?

...

Không có ai trả lời, chỉ có tiếng kêu không ngừng nghỉ của ve sầu.

...

-Này này này...

-Bà thím, bà gọi cái gì, định gọi quỷ ra hả?

Ấy? Sao nghe như giọng của tiểu quỷ? Bỗng dưng một cái đầu từ bụi cỏ ló ra. Tiểu quỷ đi  tới trước mặt tôi, bất mãn nhìn dáng vẻ sợ hãi của tôi.

-Này, tiểu quỷ, sao em lại ở đây?- Tôi vỗ ngực, chất vấn.

-Vừa nãy không tìm thấy nhà vệ sinh, không cẩn thận đi lạc ra ngoài đồn cảnh sát. Sao bà lại ở đây? - Tiểu quỷ cau mày, hỏi ngược lại.

Hử? Vì sao nó thấy tôi lại tỏ ra ngạc nhiên như thế? Chẳng phải nó bảo ông anh họ ác ma đáng ghét đó cứu tôi sao? Chẳng nhẽ...

-Tiểu quỷ, có phải em có một ông anh họ rất giống em không?

-Cái gì mà anh họ? Bà thím đầu óc bà có vấn đề gì không? Bố mẹ tôi đều là con một, không có anh chị em, tôi lấy đâu ra anh họ?

Trời ơi! Thế chàng trai tóc vàng đó rốt cuộc là ai?

-Em không lừa chị chứ?

-Việc gì tôi phải lừa bà, một bà thím đầu đất.

Xẹt! Một tia chớp lóe qua, trước mắt tôi thấy bao nhiêu là tia lửa điện.

-Mình lại bị gã dê xồm đó lừa rồi, chết tiệt thật, rốt cuộc hắn là ai? Xuất hiện một cách kỳ lạ, rồi lại biến mất một cách kỳ lạ, sao hắn cứ bám lấy mình như âm hồn không tan vậy. Ông trời ơi, cứu con với! Nếu cứ tiếp tục thế này thì con sẽ phát điên mất.

-Bà thím , bà hò hét điên cuồng thế là vì tiền mãn kinh à? Đi mau, tôi đói rồi ! -Thằng tiểu quỷ khoanh tay đi trước mặt tôi thúc giục tôi như một ông cụ non.

-Cái gã chết tiệt, bất kể ngươi là ai lần sau ta nhất định phải bắt được ngươi hỏi cho rõ. -Tôi nắm chặt hai tay, ý chí chiến đấu bắt đầu được nhen nhóm.

-Đồ đầu đất.

Thế là tôi với gã tiểu quỷ một trước một sau đi về nhà.

Khó nhọc lắm mới về đến nhà, trời đã tối mịt. Thằng tiểu quỷ cứ như là cô bé Lọ Lem sẽ biến thân vào lúc 12 giờ đêm, lại quay lại cái bản mặt lạnh như tiền nhưng nể tình nó nấu ăn siêu ngon tôi cũng chẳng buồn chấp nhặt.
Nhưng hôm nay chẳng hiểu sao tôi trằn trọc mãi trên giường mà không ngủ nổi, trong giấc mơ của mình là gương mặt "Dê xồm nhà vệ sinh", cuối cùng kết thúc bằng cảnh tượng hắn đột ngột xuất hiện trong phòng tắm nhà tôi hôm trước và tôi giật mình toát mồ hôi lạnh.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, chẳng thấy thằng tiểu quỷ đâu nữa, chỉ có một bữa sáng với tờ giấy nhỏ:

"Ăn sáng xong nhớ cất đĩa vào bếp...".

Đằng sau hình như còn mấy chữ nữa.Là gì nhỉ? Giờ tôi còn đang ngái ngủ nên nhìn không rõ! Ôi chà, mặc kệ nó viết gì giờ tôi chỉ biết là mình lại sắp đi muộn rồi! Tôi nuốt nhanh bữa sáng, lau qua miệng rồi chạy hộc tốc tới bến xe buýt.
Trời ơi. Cái kiểu cuộc sống lặp lại hàng ngày lúc nào cũng phải đuổi theo xe buýt đến khi nào mới kết thúc đây? Tôi bước chân vào phòng học đúng lúc tiếng chuông vào lớp reo, nghe thấy các bạn đang xì xào bàn tán điều gì đó.

-Nghe nói hôm nay có học sinh mới chuyển tới đấy.

-Đúng thế, đúng thế, lại còn siêu đẹp trai nữa chứ...

-Ừ ừ, mong đợi quá đi mất, nhưng tớ vẫn trung thành với Bạch Dương đại nhân thôi!

Vô duyên, chỉ là một học sinh mới thôi mà ai chẳng có một cái miệng một cái mũi với một đôi mắt có gì mà phải bàn tán. Haizz, buồn ngủ quá bò ra bàn ngủ một giấc còn hơn.

-Nhân Mã tối qua không được ngủ hả, sao mắt cậu thâm quầng lên thế kia?

Chỉ có Tiểu Ngư là tốt nhất, lúc nào cũng quan tâm tới tôi, cảm động quá!

-Tối qua tớ nằm mơ thấy ma, sợ không ngủ được! - Tôi cố lấy lại tinh thần, miễn cưỡng quay đầu lại, chống cằm lên bàn cô ấy.

-Sao lại như thế?

-Bó tay, dạo này xui ghê.

Bốp! Bốp! Bốp! Tiếng vỗ tay vang lên phía bục giảng.

-Nhân Mã, em quay đầu lại đây cho tôi! Ôi, em có thể bớt khiến tôi lo lắng đi được không? Em nhìn anh chàng nhỏ mới đến... không... là bạn học mới đây này.

Tôi quay đầu lại, thấy ''Khoan Môn'' đang cười sắp rơi cả răng ra ngoài, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm không lành.

-Ha ha, giới thiệu với các em, đây là học sinh mới của lớp ta  Vuơng Thiên Yết!

Rầm! Tôi kinh ngạc ngã từ trên ghế xuống.Chuyện gì đang diễn ra với tôi vậy trời!

______
Chỉnh sửa|7/9/2021|

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top