thien vuong 35-37

Chương 035

Mồ hôi lạnh

Dịch giả: NguyenDuy84

Nguồn: Kiếm Giới

Thu gọn nội dung

Lúc Trần Tiêu tỉnh lại đã là hơn nửa đêm.

Hắn đang trong tình trạng hôn mê bỗng nhiên tỉnh lại, đột nhiên mở trừng hai mắt ra, phảng phất giống như là người đang ngủ gặp ác mộng đột nhiên tỉnh giấc dậy. Hắn đang nằm ngủ đột ngột ngồi bật thẳng dậy!

Phòng theo dõi của bệnh viện cũng không có ai khác. Bởi vì Trần Tiêu không có bất cứ thương tích gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh, lại trải qua mấy lần kiểm tra tổng quát cũng không có bất luận phát hiện gì khác thường, vì vậy nhân viên phòng cấp cứu mới đành nhét hắn vào đây.

Lúc Trần Tiêu vừa mới tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là sờ sờ đầu mình, sau đó phảng phất tựa hồ như có chút không tin nổi, cẩn cẩn thận thận sờ sờ cánh tay, ngực bụng của mình...

Khi đã xác định cơ thể mình hoàn hảo không có bất cứ tổn hại nào, Trần Tiêu lập tức chảy mồ hôi lạnh khắp người!

Ta nhớ rõ ràng... lúc đó chiếc ô tô kia quả thật đã đụng thẳng vào ta mà!

Thanh tỉnh lại, ký ức rốt cuộc cũng rõ ràng hơn một chút, Trần Tiêu cố gắng nhớ lại từng chi tiết lúc đó, càng nghĩ, mồ hôi hắn càng chảy ra nhễ nhại!

Lúc đó khi chiếc ô tô đâm vào mình, mình đã theo kinh hoảng đến mức dại ra, cũng không thể làm ra bất cứ động tác tránh né gì, lúc đó đã không kịp nữa rồi. Chỉ là trong nháy mắt khi chiếc ô tô đâm vào người mình, mình mơ hồ nhớ là, thân thể mình phảng phất giống như là dâng lên một luồng lực lượng nào đó?

Cái loại lực lượng này giống như là, tựa hồ như là từ trong cơ thể bạo tạc ra vậy, loại cảm giác toàn thân nháy mắt kích động dâng trào vậy, phảng phất giống như là cơ thể mình bị chích điện vậy. Lúc đó dường như mình vô thức nhắm chặt hai mắt lại, hai tay ôm chặt...

- Ô tô đâm lên mình ta, ta không bị gì, mà ô tô lại bị hất văng ra?

Trần Tiêu tát mạnh vào má mình, miệng khô lưỡi đắng, tim bắt đầu đập nhanh lên.

Thanh niên mới lớn Trần Tiêu, mơ hồ đã minh bạch một điều: Thân thể của mình, sợ rằng đã xảy ra một cải biến nào đó mà mình không hề hay biết!

Hắn rất nhanh đã nhớ đến người tên gọi Lôi Hồ của Phục Vụ Xã lúc trước đã từng nói qua, hơn nữa còn có Hắc Tam, hay là Yến Ny cũng đã từng nói với mình:

Ta, đã nằm trong "Danh sách quan sát" của Phục Vụ Xã!

- Như vậy có nghĩa là gì? Là dị năng sao?

Trần Tiêu giơ tay mình lên, nhìn kỹ từng ngón tay của mình. Ngón tay hắn vẫn thon dài như cũ. Hắn từ nhỏ đã từng học đánh đàn dương cầm, hai năm gần đây bởi vì làm công cực nhọc, mấy ngón tay thon thả của hắn cũng đã có vài vết chai.

Bàn tay mình vẫn là bằng xương bằng thịt như cũ, không tưởng tượng nổi, lúc đó mình lại có thể có sức mạnh như thế, ngay cả một chiếc ô tô đang chạy hết tốc lực cũng có thể... hất bay?

Trong lúc hắn đang đờ đẫn, cửa phòng chợt mở ra. Từ ngoài cửa, bà chủ nhà nơi xảy ra chuyện lúc trước, nét mặt uể oải bước vào. Khuôn mặt bình thường vốn được chăm sóc cẩn thận, lúc này trên trán lại nổi lên một cục u lớn, trên mặt tràn ngập vẻ uể oải và buồn bã, chỉ là cố gắng một chút, gượng cười đi vào, tới bên cạnh Trần Tiêu.

- Cậu tỉnh rồi à? Trần Tiêu.

Nhãn thần bà thím này có chút sáng lên:

- Chuyện ngày hôm nay... cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu không có cậu, sợ rằng tôi đã chết rồi.

Trong lòng Trần Tiêu lúc này đã có chút rối loạn, chỉ lắc lắc đầu:

- Không có gì, lúc đó nhìn thấy tình cảnh như vậy, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Hắn vừa mới nói xong một câu, ánh mắt bà ta đã tràn ngập nước mắt, ngồi ở trên giường, lấy tay che miệng, thấp giọng khóc nức nở.

Trần Tiêu dù sao cũng là một người có lòng trắc ẩn, thở dài, hòa nhã nói:

- Chuyện ngày hôm nay, cô....

- Tôi chỉ mong mình chết quách đi cho rồi...

Bà ta lắc đầu, thanh âm nức nở đầy bi thương.

- Nhưng... người lái xe kia, chính là chồng của cô mà.

Trần Tiêu sờ sờ mũi:

- Hai người...

Bà chủ dụi dụi mắt, nhìn Trần Tiêu:

- Anh cũng nhìn thấy rồi, cũng nghe rồi. Không ngờ nổi, anh ta lại tuyệt tình đến như vậy...

Sau đó, bà chủ nhà vừa lau nước mắt, vừa kể...

Chuyện của hai người rất đơn giản, cũng không phải là hiếm thấy. Bà ta cùng chồng đã lấy nhau hơn mười năm, gia đình cũng êm ấm bình thường. Chỉ là mấy năm gần đây, sự nghiệp của ông chồng càng ngày càng phát đạt, dần dần tình cảm quan tâm dành cho gia đình cũng từ từ giảm sút, mà tình cảm vợ chồng hai người cũng dần dần lạnh nhạt hơn.

Hơn nữa, tục ngữ có nói, đàn ông có tiền liền thay đổi. Sự nghiệp của chồng nàng càng thành công, tính tình càng ngày càng trở nên kỳ quái hơn. Tính tình hắn càng ngày càng thô bạo, hơn nữa nhiễm phải một số thói hư tật xấu bên ngoài, ăn chơi đàn điếm, tiêu xài hoang phí, lại còn nuôi bồ bịch khác bên ngoài nữa.

- Những chuyện này tôi đã biết từ lâu rồi...

Bà chủ nhà thở dài, ánh mắt bi thương:

- Nhưng chỉ vì nghĩ đến con gái, vì An Kỳ, muốn giữ gia đình êm ấm, nên tôi vẫn luôn nhẫn nhịn, âm thầm chịu đựng. Tôi không muốn để cho con gái còn nhỏ dại như vậy đã sớm không có gia đình. Nhưng mà, nhưng mà gần đây, anh ta càng ngày càng quá đáng hơn...

Trần Tiêu nhìn bà ta tràn ngập nước mắt, ngẩn ngơ cả người, đưa ra một cái khăn tay.

- Cảm ơn.

Cặp mắt bà ta đã sưng đỏ, thanh âm khàn khàn:

- Hôm nay chúng tôi lại cãi nhau một trận nữa. Gần đây anh ta ham mê cờ bạc, đã thua rất nhiều. Hôm qua anh ta ngay cả chiếc xe hơi cũng đem cầm gán nợ cho người khác, hôm nay trở về lấy thêm tiền muốn gỡ lại vốn. Anh ta dạo này càng ngày càng lậm sâu hơn, tiền gởi ngân hàng đã bị anh ta rút hơn phân nửa thua bài hết sạch. Tình hình công ty cũng không tốt lắm...

- Con gái của cô có biết việc này không?

Trần Tiêu cẩn thận hỏi một câu.

- An Kỳ không biết.

Ánh mắt bà ta lộ ra một tia ôn nhu:

- Tôi vẫn luôn che giấu nó, không muốn nó biết chuyện này. Hồi sáng nó mới gọi điện thoại báo tối nay sẽ về, tôi nghĩ cũng tốt, nhân dịp ở nhà có đủ hai vợ chồng, tôi muốn cùng chồng nói chuyện đàng hoàng một lần, khuyên nhủ anh ta một trận.

Trần Tiêu cắn răng:

- Lái xe cán chính vợ mình, đúng là không có tính người mà!

Vẻ mặt bà chủ nhà tràn ngập bi thương, lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:

- May là, anh cũng không có bị thương. Trần Tiêu, tôi biết anh là người tốt, nếu như bởi vì chuyện nhà của chúng tôi mà liên lụy làm anh bị thương, như vậy tôi sẽ ân hận lắm.

Trần Tiêu cười xòa:

- Tôi thật ra cũng không có việc gì, chỉ là, tình hình bây giờ như vậy...

- Thật ra tôi cũng phải cảm ơn những gì anh ta làm ngày hôm nay, đã giúp cho tôi tỉnh ngộ ra.

Bà chủ thu hồi ánh mắt đẫm lệ, ánh mắt dần dần trở nên kiên định hơn:

- Bây giờ tôi đã nhận ra rồi, anh ta đã không còn thuốc chữa nữa. Cái đụng xe của anh ta, cũng đã đụng nát một tia hi vọng cuối cùng của tôi rồi.

Trần Tiêu thở dài, không có nói thêm gì nữa.

Chợt ngoài cửa phòng theo dõi có tiếng gõ cửa, sau đó hai cảnh sát bước vào.

- Xin lỗi đã quấy rầy hai người, chuyện ngày hôm nay, chúng tôi muốn ghi chép lại biên bản một chút.

Trong hai người cảnh sát, một người vừa vào đã liếc mắt nhìn thấy Trần Tiêu ngồi trên giường, không khỏi ngẩn người ra, nhịn không được, cười nói:

- Ủa? Trùng hợp vậy, không ngờ lại là anh?

Trần Tiêu cũng nhận ra người cảnh sát này. Hắn là một trung niên gầy gò, tướng mạo bình thường, nhưng ánh mắt cũng khá sắc bén. Chính là vị cảnh sát lần trước, khi mình vô tình gặp phải bọn cướp ngân hàng, là người đã ghi chép biên bản, về sau lại còn cho xe cảnh sát đưa mình về tận nhà, còn để lại cho mình số điện thoại liên lạc nữa.

À, nhớ không lầm hình như là họ Hứa...

- Hứa cảnh quan, chào anh.

Trần Tiêu lễ phép, cười cười gật đầu.

Cấp bậc của vị Hứa cảnh quan này tựa hồ cao hơn vị cảnh sát kia một chút, hắn nhìn thấy Trần Tiêu, ánh mắt hiện ra một tia cổ quái, quay sanh nói với đồng sự:

- Anh ra ngoài trước đi, chuyện này để tôi xử lý được rồi.

Đồng sự của anh ta cũng không nói gì, trực tiếp đi ra ngoài.

- Trần Tiêu, chúng ta nói chuyện hôm nay một chút.

Hứa cảnh quan kéo một cái ghế, ngồi xuống bên giường Trần Tiêu. Anh ta nhìn chằm chằm Trần Tiêu, ánh mắt tràn ngập sự hiếu kỳ và hứng thú:

- Chỉ mới có mấy ngày thôi, chúng ta đã gặp nhau hai lần rồi. Thật trùng hợp.

Trần Tiêu bị Hứa cảnh quan nhìn, cảm giác có chút bất an, miễn cưỡng cười cười:

- Hứa cảnh quan, chuyện ngày hôm nay, tôi chỉ là trùng hợp mà thôi.

- Tôi chỉ nói vậy thôi.

Hứa cảnh quan lấy ra một quyển sổ tay:

- Anh vui lòng kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Hắn quay qua nhìn bà chủ nhà:

- Còn cô nữa, xin cô vui lòng kể lại một chút. Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ngừng một chút, ngữ điệu anh ta khá bình thản:

- Chồng của cô hiện tại vẫn còn đang hôn mê. Bất quá chúng tôi đã tiến hành kiểm tra, có kết quả rõ ràng, trước khi anh ta lái xe đã uống rượu say, những chuyện khác không nói, chỉ mỗi điều này thôi anh ta đã vi phạm pháp luật rồi. Sau này anh ta sẽ bị tước bằng lái vĩnh viễn, đồng thời còn bị phạt giam mười lăm ngày cảnh cáo. Chỉ là bản thân tôi đối với chuyện này còn có chút nghi vấn.

Trong mắt bà chủ có chút khẩn trương

- Tôi từng xem qua hiện trường, dựa theo những dấu vết để lại, tôi hoài nghi, lúc đó anh ta rất có thể là có chú ý lái xe tông thẳng vào hai người! Nếu là đúng như vậy, anh ta có thể bị nghi ngờ là cố ý gây thương tích cho người khác, thậm chí nói nghiêm trọng một chút, hoàn toàn có thể tố cáo anh ta có ý định mưu sát.

Thanh âm của Hứa cảnh quan lạnh lùng:

- Cho dù lúc đó anh ta say rượu, nhưng mà pháp luật rất công bằng, người say rượu cũng phải chịu trách nhiệm hình sự đối với những gì mình đã gây ra.

Cố ý gây thương tích? Mưu sát?

Bà chủ nhà tựa hồ càng hoảng sợ hơn, sắc mặt cũng thay đổi. Biểu tình của bà ta biến đổi vài lần, nhưng vẫn lắc lắc đầu, thanh âm rất kiên quyết:

- Không phải vậy đâu, anh cảnh sát, ảnh không muốn giết tôi đâu, đúng là ảnh lái xe bỏ đi, tôi không muốn ảnh bỏ đi, nên mới liều mạng chạy ra cản lại...

Hứa cảnh quan nhíu mày nhìn chằm chằm bà ta một hồi, phảng phất như suy nghĩ gì đó, rốt cuộc cũng chậm rãi gật đầu:

- Được rồi, nếu cô đã nói như vậy...

Sau đó anh ta một lần nữa quay sang nhìn Trần Tiêu:

- Trần Tiêu, còn anh thì sao? Anh có thể miêu tả tình hình những chuyện phát sinh lúc đó lại một lần hay không?

Trong lòng Trần Tiêu đại khái đã có chủ ý, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:

- Lúc đó tôi đang đi đến nhà cô này. À, tôi nhận làm thêm, là dạy thêm tiếng Anh tại nhà cho con gái của cô ta. Lúc ta tới nơi, thấy một chiếc ô tô đang đâm thẳng vào cô ta, tôi lập tức chạy tới, đẩy cổ ra.

Hứa cảnh quang khẽ mỉm cười, ánh mắt khẽ chớp động, tưởng cười như không cười:

- Hả? Như vậy là anh đẩy cô này ra? Ô tô đâm tới, anh cũng không có bị thương?

Trần Tiêu kiên định:

- Ô tô... đụng vào người tôi.

Trong đầu hắn rất nhanh suy nghĩ, ngoài mặt giả vờ trấn tĩnh:

- Lúc đó sau khi tôi đẩy cô này ra, mắt thấy chiếc ô tô đã sắp đâm trúng mình, tôi cũng sợ đến ngây người, nghĩ rằng mình sắp tiêu đời rồi. Bất quá ngay lúc đó, chiếc ô tô sắp đụng vào tôi đột nhiên chuyển hướng, lách ngang bên cạnh tôi. À, tôi nghĩ, chắc là lúc đó anh kia kịp phản ứng, bẻ kua kịp thời. Kết quả là chiếc ô tô mất tay lái, đụng vào cái hàng rào bên cạnh, bị hất văng lên.

- Ý anh nói, chiếc xe chuyển hướng sang một bên?

Hứa cảnh quan cười dài nhìn Trần Tiêu. Trần Tiêu bị hắn nhìn có chút khẩn trương, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì:

- Đúng vậy.

- Vậy thì, sao anh lại hôn mê lâu như vậy?

Trần Tiêu sờ sờ cái ót mình:

- À... đại khái là tôi sợ hãi quá mà. Anh cũng biết, người ta một khi sợ hãi quá mức, cũng có thể ngất xỉu mà.

Hứa cảnh quan chớp chớp cặp mắt sắc xảo, nhìn chằm chằm Trần Tiêu một lúc lâu, cũng không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì. Bất quá cuối cùng hắn vẫn cười cười, chậm rãi khép quyển sổ tay ghi chép lại:

- Được rồi, tôi hiểu rồi.

Anh ta đứng lên, liếc nhìn Trần Tiêu và bà chủ nhà:

- Hai người đã hoảng sợ rồi, hãy nghỉ ngơi cẩn thận đi. Chuyện này nếu có vấn đề gì, chúng tôi sẽ liên hệ với hai người.

Hứa cảnh quan đã tạm biệt, nhưng vừa đi đến cửa phòng bệnh, lại ngừng lại một chút, xoay người nhìn Trần Tiêu, trên mặt nửa cười nửa không:

- Trần Tiêu, thân thể anh khôi phục nhanh thật đó. Ba ngày trước sau khi anh bị bắt cóc trong vụ cướp ngân hàng, tôi từng gặp qua anh ở phòng cấp cứu, lúc đó hình như anh bị thương cũng không nhẹ.

Nói xong, anh ta đẩy cửa bước ra ngoài.

Trần Tiêu nhất thời biến sắc!

Ba ngày trước sau khi mình bị bắt cóc, chính là trong phòng cấp cứu, cánh tay và trước ngực bị băng bó tùm lum, xương tay còn bị nứt nữa! Lúc đó ngay cả bước đi còn khó khăn! Hứa cảnh quan này cũng đã nhìn thấy mà! Lúc này mới ba ngày ngắn ngủi, mình lại có thể chạy đi hất người ta ra, lại còn hất luôn một chiếc ô tô nữa...

Mà nhìn lại mình hiện tại, cánh tay lộ ra bên ngoài, da dẻ trơn láng hoàn hảo... đâu có một tia vết thương nào đâu???

Không nhịn được, mồ hôi lạnh lại chảy ra.

Chữ ký của Long Phi Vũ

Click Nút Thanks Nhé!

Tài sản của Long Phi Vũ

Trả lời kèm theo trích dẫn

Có 7 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Long Phi Vũ vì bài viết hữu ích này:

dombz (6 tiếng trước), dyllan (12 tiếng trước), h2f1 (2 ngày trước), haugia (2 ngày trước), Loanthien (7 tiếng trước), Lăng Độ Vũ (1 ngày trước), muakome07 (14 tiếng trước)

Long Phi Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Long Phi Vũ

Ghé thăm Homepage của Long Phi Vũ!

Tìm toàn bộ bài viết của Long Phi Vũ

#39

Cũ 1 ngày trước

Ảnh thế thân của Lăng Độ Vũ

Lăng Độ Vũ Lăng Độ Vũ hiện đang online

-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Miễn Tử Kim Bài

Ngày gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 33.094

L$B: 556.360

Tâm trạng:

Ðiểm: 1207

Chương 36

Ta tin!

Dịch giả: NguyenDuy84

Nguồn: Kiếm Giới

Thu gọn nội dung

Câu nói của Hứa cảnh quan rõ ràng có mang theo thâm ý, bất quá nữ nhân kia cũng không có nghe ra được, chỉ nhìn thấy sắc mặt của Trần Tiêu có chút khó coi:

- Câu bị sao vây?

- Không có gì.

Trần Tiêu lắc đầu, cười cười che giấu, sau đó nghiêm mặt nói:

- Được rồi, sự tình ngày hôm nay, An Kỳ đã biết chưa?

- Nó.... Hiện giờ tôi đã đưa nó đến nhà bà ngoại rồi.

Cô gái có chút thương cảm:

- Chờ ông ta tỉnh lại, tôi sẽ ly hôn. Tuy rằng tôi rất thất vọng về ông ta, nhưng ông ta dù sao cũng là bố của đứa nhỏ, cho nên.... Vừa rồi trước mặt cảnh sát, cám ơn cậu đã giúp tôi che dấu.

Trần Tiêu yên lặng gật đầu. Trong lòng hắn không khỏi bởi vì nữ nhân thiện lương này mà cảm động. Thật ra khi nãy bà ta hoàn toàn có khả năng tố cáo chồng mình, dù sao cố ý lái xe đâm người, cũng đủ để cấu thành tội danh không nhẹ rồi.

- Tôi chỉ muốn ly hôn, sau đó đem đứa con rời xa hắn là tốt rồi.

Sắc mặt nữ nhân bỗng nhiên có chút khó xử:

- Nhưng mà, Trần Tiêu, có thể tôi không còn cách nào đảm bảo cho cậu tiếp tục được làm thầy giáo của An Kỳ được nữa. Thật ra, gần đây tình hình nhà chúng tôi có chút lộn xộn, cũng không quá dư dật....hơn nữa, trong khoảng thời gian ly hôn này, tôi sẽ để An Kỳ ở nhà bà ngoại, sau khi ly hôn, chúng tôi sẽ dọn khỏi nơi đang sống... cho nên...

- Không có việc gì đâu, tôi hiểu điều đó mà.

Trần Tiêu không hề để việc đó vào trong lòng, nên hắn hoàn toàn thoải mái nói:

- Dù sao chúng ta cũng đã từng quen biết, nếu như bà có điều gì trắc trở cứ nói...

Dừng lại một chút, hắn cười cười---Dáng vẻ tươi cười của Trần Tiêu có một loại thân hòa lực trời sinh, làm cho người ta có cảm giác rất ấm áp:

- Tôi tuy chỉ là một sinh viên nghèo, không thể giúp được được các người cái gì. Nhưng dù sao bà và An Kỳ cũng chỉ là 2 cô gái, nếu cần có gì hỗ trợ, tôi tốt xấu gì cũng là một nam nhân, có một số việc, một số việc tốn sức đó, tôi có thể giúp đỡ hai người chạy chân cũng đỡ.

Nữ nhân cười cười, ánh mắt có chút cảm động:

- Cho dù có thế nào, cũng xin cảm tạ cậu.

Dù sao cũng không có bị thương gì, trong đầu Trần Tiêu lại có đầy tâm sự, liền lập tức tới làm thủ tục xuất viện, nhưng hắn vừa mới đi tới đại sảnh của bệnh viện, nữ nhân kia đã chạy tới, gọi Trần Tiêu lại, đem một chiếc phong bì nhét vào trong tay Trần Tiêu:

- Xin lỗi, vừa rồi đã quên mất, đây là tiền lương của cậu.

Trần Tiêu có chút kinh ngạc, mình chỉ mới đến dạy cho con gái của bà ta có một lần mà thôi, mà chiếc phong bì trong tay này có vẻ không tệ...

- Cái này...

Trần Tiêu đang muốn cự tuyệt, nữ nhân kia lập tức nói:

- Lại nói tiếp, ngày hôm qua nếu không có cậu, chỉ sợ ta cũng.....

Nhớ tới việc chồng mình lái xe hướng mình đâm tới, trong mắt của nữ nhân hiện ra một tia đau xót, lập tức miễn cưỡng cười nói:

- Coi như là thêm một ít tâm ý của ta đi.

Trần Tiêu nhíu mày:

- Bà chủ An à....

- Không cần gọi là ba chủ An nữa.

Âm thanh của nữ nhân có chút cay đắng:

- Uh, Cậu còn chưa có biết tên của ta, ta học Lục, cậu có thể gọi là Lục tỷ. Số tiền này bất luận như thế nào cũng phải nhận lấy, nếu không ta sẽ rất không an lòng.

Sau đó nàng cười khổ một tiếng:

- Thật ra đây cũng chỉ là một sô tiền nhỏ của tôi, nhưng do gặp biến cố bất ngờ như vậy, tôi tạ thời không mang theo nhiều tiền tới, cho nên xin cậu đừng bận tâm.

Nói đến đây, Trần Tiêu biết mình không cầm cũng không được, muốn thoái thác cũng không xong. Hơn nữa, Trần Tiêu cũng không phải là loại lắm lời một hai, nên hắn suy nghĩ một chút, liền trịnh trọng cất phong bì vào trong túi:

- Được rồi, vậy thì tôi nhận. Nếu có chuyện gì, Tỷ có thể tùy thời gặp tôi.

Tạm biệt ra khỏi bệnh viện, Trần Tiêu thấy có một chiếc xe cảnh sát đang dừng ở đằng trước, viên cảnh sát họ Hứa đang đứng bên cạnh xe, trên tay đang cầm một điếu thuốc, cười nhìn Trần Tiêu đi ra.

Lúc này đã là buổi tối, tàn thuốc trong tay Hứa cảnh quan lóe ra một đốm lửa nhỏ.

Vừa nhìn thấy vẻ tươi cười mang theo thâm ý của đối phương, trong đầu Trần Tiêu có chút khẩn trương.

- Lên xe đi, đã trễ thế này, khó có thể bắt được taxi, tôi tiễn cậu một đoạn đường.

Hứa cảnh quan cười, dập tàn thuốc, rồi kéo cửa xe.

Cảnh sát ' mời' bạn lên xe cảnh sát, bạn có thể cự tuyệt không?

Trần Tiêu cười khổ, bước lên xe. Khi ô tô bắt đầu chạy, Trần Tiêu cũng đã chuẩn bị thật tốt tâm lý, hắn biết viên cảnh sát này khẳng định có điều muốn hỏi mình, nhưng thành thật mà nói, trong đầu hắn cũng đang thầm nghĩ: có rất nhiều chuyện ta cũng không biết rõ, ông hỏi ta, ta dù sao cũng không biết.

Vừa nghĩ như thế, hắn ngược lại càng thêm thản nhiên.

- Hút thuốc không?

Hứa cảnh quan móc ra một bao thuốc lá.

- Không.

Trần Tiêu lắc đầu-- thật ra hắn cũng biết hút thuốc. Hai năm trước khi cha mẹ hắn qua đời, hắn buồn khổ một thời gian, liền học được hút thuốc, nhưng đã lâu rồi hắn chưa cóa đụng vào.

- Không hút thuốc là một thói quen tốt. Hứa cảnh quan cười cười thu hồi bao thuốc lá, một mặt lái xe, ánh mắt vẫn nhìn về con đường phía trước, nhưng chợt hỏi một câu hời hợt:

- Mấy vết thương ngày hôm trước khỏi hoàn toàn rồi sao?

- . . . . .

Trần Tiêu nghẹn lời.

Vấn đề này hắn không thể trả lời.

Lúc trước bị thương, hắn đã bị Hắc Tam và Lôi Hồ mang đi, không biết bọn họ đã làm gì đối với hắn, nhưng sau khi tỉnh lại toàn bộ vết thương đều biến mất giống như có kì tích vậy, ngay cả một chút dấu vết cũng không hề lưu lại.

Nếu đổi lại là người khác, người nào sẽ tin iều đó? Cứ cho là tố chất của thân thể rất tốt, năng lực khôi phục cực kì mạnh mẽ--- Nhưng mà "Thương cân động cốt nhất bách thiên" (Tạm dịch:Thương gân động cốt một trăm ngày), đâu có đạo lý chỉ có năm ba ngày ngắn ngủi đã khỏi hẳn? Huống chi, nhiều vết thương như vậy, cho dù là khỏi hẳn, cũng không thể ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại chứ.

Mắt thấy Trần Tiêu không nói lời nào, Hứa cảnh quan cười cười:

- Không nghĩ ra cách trả lời nào khác sao?

Trong giọng nói của hắn mang theo thâm ý:

- Thật ra, Vụ án cướp ngân hàng lần trước, ta vẫn còn có điểm nghi vấn. Ngày đó khi kiểm tra hiện trường, chiếc xe của bọn cướp đã bị một lực lượng cường đại làm cho lật ngược, mà muốn tạo ra một lực lượng lớn như vậy, phải thật sự do một chiếc xe tải tạo ra mới được. Nhưng.... Hiện trường căn bản không hề phát hiện bất cứ dấu vết của xe tải đi ngang qua. Hơn nữa, sau khi ta đặc biệt kiểm tra lại băng ghi hình của các máy quay giám thị ở đoạn đường phụ cận, nhưng phát hiện khoảng mười phút xung quanh thời gian phát sinh sự việc trên, đoạn đường đó không hề phát hiện ra bất cứ bất cứ vật gì đi qua, cũng không lưu lại bất cứ đồ vật gì cả.

Cuối cùng hắn quay đầu liếc mắt nhìn Trần Tiêu, lạnh lùng hỏi một câu:

- Lúc đó cậu đang ở ngay trên xe của bọn cướp, những nghi vấn này của ta, cậu có thể trả lời không?

Trần Tiêu trầm mặc một lúc, rốt cục thở dài, cười khổ mở miệng:

- Hứa cảnh quan, nếu như tôi nói, trên thế giới này thật sự có ' Siêu nhân', ông có tin không

- Siêu nhân?

Hứa cảnh quan nhíu mày, khẽ cười:

- Ý của cậu là như các nhân vật trong điện ảnh? Siêu Nhân? Người dơi? Người nhện?

Trần Tiêu thở dài:

- Đại khái là như vậy.

Bất quá hắn có chút chán nản:

- Tôi biết ông sẽ không tin, ông là cảnh sát, sao có thể tin tưởng một sự việc hoang đường như thế này.

Kétttttt!!!!

Hứa cảnh quan bỗng nhiên phanh xe lại! Ô tô tự nhiên bị thắng gấp, dừng lại ở giữa đường.

Lúc này đã là đêm khuya, trên đường không có tấp lập như ban ngày, quay đầu nhìn lại, trước sau đều không có xe cộ lui tới. Chiếc xe cảnh sát lúc này đã dừng lại ở giữa đường, Hứa cảnh quan lắm thật chặt tay lái, hít một hơi thật sâu, sau đó móc gói thuốc, châm cho mình một điếu, hút một hơi thật mạnh, sau đó mới trầm giọng nói một câu.

- Nếu như, ta nói với cậu, ta tin điều đó. Cậu sẽ nói thế nào?

Trần Tiêu:

- Ách? Ông tin?

- Đúng vậy, Nếu ngày hôm nay cậu gặp phải một cảnh sát khác. Nhất định sẽ chửi bậy....Nhưng, ta tin!

Sắc mặt cảu Hứa cảnh quan có chút âm trầm, hắn lại hút một hơi thuốc thật lớn, dường như có chút khó chịu, liền mở cửa xe cho khói thuốc bay ra ngoài.

Ánh mắt của hắn có chút hoảng hốt, dường như đang nhớ lại một hồi ức gì đó ở sâu trong lòng.

Trong xe tràn ngập mùi thuốc lá, trầm mặc một lúc lâu, Hứa cảnh quan mới cười khổ mở miệng.

- Thật ra, ta không phải là người địa phương của thành phố K. Chín năm trước, ta sống trong một tòa thành thị ở vùng duyên hải phía Đông, lúc đó ta còn ở trong lực lượng cảnh sát đặc biệt. Cụ thể nó là cái gì, ta không tiện nói cho cậu. Vào một đêm chín năm trước, ta nhận lệnh cùng với mấy người trong tổ cùng nhau bảo vệ hai gã thương nhân ngoại quốc đến từ J quốc. Bởi vì lúc đó đối phương có người uy hiếp tới an toàn của bọn họ, cho nên... ta cùng đồng sự, được lệnh bảo vệ bọn họ khi bọn họ dừng lại ở trong nước, bảo vệ bọn họ 24/24, cho đến khi bọn họ rời đi mới thôi...

Trần Tiêu giật mình, hắn nhận thấy ngữ khí của Hứa cảnh quan có chút đau khổ, không khỏi trong lòng khẽ động, đây dường như là một câu chuyện cũ mà hắn khó có thể quên được.

- .... Ta còn nhớ rõ, hôm đó là ngày 6/1, đó là một năm mà mùa đông tuyết rơi nhiều hiếm thấy-- ha hả, cậu biết đấy, phía nam rất ít khi có tuyết lớn. Nhưng ngày hôm đó, tuyết rất lớn. Tổ chúng tôi gồm có 4 người, còn có 6 người bảo tiêu của hai thương nhân J quốc, tổng cộng có 10 người, canh giữ ở xung quanh gian phòng của hai thương nhân J quốc, Lúc đó đang ở trong một khách sạn, nhưng gian phòng xung quanh, và tầng trệt và cả cửa ra vào đều là người của chúng ta, bảo vệ nghiêm mật như vậy, ta vốn tự tin là cho dù con ruồi cũng khó bay vào....Nhưng vẫn cứ....

Hắn nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Trần Tiêu:

- Sự việc lần đó, gần như đã phá hủy toàn bộ tín niệm của ta.

Trong đầu Trần Tiêu đã có chút chút rõ ràng, hắn thử hỏi:

- Mục tiêu bảo vệ của ông, đã chết?

- Đã chết.

Sắc mặt của Hứa cảnh quan có chút khó coi:

- Ngay cả ta cũng không coi vào đâu!

Chữ ký của Lăng Độ Vũ

* Kênh 108 - Trang xem phim online

Tài sản của Lăng Độ Vũ

Trả lời kèm theo trích dẫn

Có 5 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Lăng Độ Vũ vì bài viết hữu ích này:

dombz (6 tiếng trước), dyllan (12 tiếng trước), h2f1 (1 ngày trước), haugia (1 ngày trước), Loanthien (6 tiếng trước)

Lăng Độ Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Lăng Độ Vũ

Tìm toàn bộ bài viết của Lăng Độ Vũ

#40

Cũ 16 tiếng trước

Ảnh thế thân của Lăng Độ Vũ

Lăng Độ Vũ Lăng Độ Vũ hiện đang online

-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Miễn Tử Kim Bài

Ngày gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 33.094

L$B: 556.360

Tâm trạng:

Ðiểm: 1207

Chương 37

Trời có sập xuống đi nữa...

Dịch giả: NguyenDuy84

Nguồn: Kiếm Giới

Thu gọn nội dung

Thanh âm của anh ta tràn ngập bi thương:

- Lúc đó bởi vì tôi là đội trưởng đội bảo vệ đặc biệt, nên được sắp xếp bên cạnh người được bảo vệ, cùng với hai mục tiêu bảo vệ ở cùng một chỗ. Từ nhỏ tới lớn tôi luôn là người theo chủ nghĩa duy vật, kiên định theo thuyết vô thần, vốn không tin trên thế giới này có thần tiên yêu ma quỷ quái gì cả, nhưng từ ngày đó trở đi...

Trần Tiêu rốt cuộc cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Hứa cảnh quan giơ tay lên, hoa tay múa chân:

- Căn phòng đó chỉ có một lối vào duy nhất, chỉ rộng vừa đủ cho một người đi vào. Cái lỗ thông gió trên trần chỉ rộng có bao nhiêu đây.

Hắn giơ hai tay lên, làm ra khoảng cách chỉ có chừng mười cm mà thôi.

- Bên trong ống thông gió hoàn toàn trơn tuột! Thế nhưng lúc đó, tôi lại tận mắt chứng kiến một gã thanh niên cao ít nhất hơn một thước tám, cứ như vậy từ trong đó chui ra, từ trên miệng lỗ thông gió của máy điều hòa nhảy xuống! Mỗi một bộ phận thân thể hắn tựa hồ đều có thể tùy ý gấp lại, ép nhỏ đi vậy.

Thanh âm của hắn tràn ngập bi thương cùng với chán chường:

- Gã thanh niên kia bỗng nhiên từ trên trần nhà nhảy xuống, đứng ngay trước mặt tôi. Lúc đó tôi đã ngây ngẩn cả người. Tới lúc tôi trấn tĩnh lại, đối phương đã đơn giản chế trụ được tôi. Tôi nhớ rõ, lúc đó hắn chỉ liếc nhìn tôi một cái, phất phất tay, toàn thân tôi cũng đã tê liệt, không thể nào động đậy được nữa! Tôi cứ như vậy mà ngã sấp xuống mặt đất, ngay cả một ngón tay cũng không thể cử động được. Sau đó cứ như vậy mở mắt trừng trừng nhìn gã thanh niên kia. Ngay trước mặt ta, hắn dùng một mảnh giấy mỏng, cắt đứt cổ của hai người mà tôi đang bảo vệ!

- Có lẽ là thuật yoga.

Trần Tiêu cười khổ nói:

- Tôi từng nghe người ta nói, nếu luyện tập yoga đến mức thượng thừa có thể khiến cho thân thể co dãn. Trong võ thuật Trung Hoa chúng ta còn có một loại võ công gọi là Xúc Cốt Công, có thể làm cơ thể mềm dẻo. Về phần toàn thân anh bất động, có thể là do hắn phóng ra loại dược vật gì trong không khí?

- Những điều cậu vừa nói... lúc trước tôi cũng từng có nghĩ qua rồi.

Thần sắc Hứa cảnh quan đượm vẻ bất đắc dĩ:

- Nhưng theo cậu thì thuật yoga hay là Xúc Cốt Công... có thể nào giúp cho một thanh niên cao to vạm vỡ hơn một thước tám có thể thu nhỏ cơ thể lại, chui qua một đường ống nhỏ không tới mười cm hay không?

- ....

- Về phần thân thể không thể cử động, tôi cũng cho là do loại thuốc mê nào đó. Nhưng mà sau này tôi tiến hành kiểm tra thân thể vô cùng cẩn thận, cũng không thấy có bất cứ phản ứng gì đối với thuốc mê cả! Hơn nữa, tôi không biết trên đời này có loại thuốc mê nào có thể làm được chuyện này... khi đó thần trí của tôi vô cùng tỉnh táo, cũng không hề có chút nào cảm giác choáng váng hay khó chịu hay là cảm giác thân thể nặng nề hay trì độn gì cả!

Cuối cùng hắn thở dài một hơi:

- Gã hung thủ kia sau khi giết người ngay trước mặt tôi, sau đó mở cửa sổ ra, từ trên tòa nhà cao hơn mười thước trực tiếp nhảy thẳng ra ngoài... sau đó biến mất không thấy tăm tích. Tôi cứ tưởng rằng hắn sẽ bị té chết, nhưng mà... cũng không hề có bất cứ dấu hiệu gì, tựa như mọi chuyện chưa hề xảy ra vậy, từ khi hắn nhảy ra khỏi cửa sổ, đã không ai nhìn thấy hắn nữa.

Hứa cảnh quan quay đầu nhìn chằm chằm Trần Tiêu:

- Sau đó bởi vì tổ bảo vệ đặc biệt của tôi vì nhiệm vụ thất bại mà bị xử phạt nội bộ nghiêm khắc. Tôi bản thân lại là Tổ trưởng phụ trách, tự nhiên càng bị khiển trách nặng nề hơn. Mà quan trọng nhất chính là, những gì lúc đó tôi tận mắt thấy và trải qua, đều phải viết vào báo cáo nhiệm vụ trình lên cấp trên. Nhưng mà, cấp trên lúc đó lại cho rằng tôi nói bậy, cho rằng tôi bởi vì tắc trách để nhiệm vụ thất bại, vì muốn trốn tránh trách nhiệm nên đã dựng lên một câu chuyện hoang đường như thế...

Ngữ khí của hắn càng ngày càng dồn dập hơn:

- Tôi tin rằng, hung thủ gây ra chuyện này, khẳng định cũng không phải người bình thường! Nhưng mà báo cáo và lời nói của tôi lúc đó không có bất luận kẻ nào chịu tin cả! Tôi bị xử phạt nội bộ cực kỳ nghiêm khắc, lại bởi vì cái báo cáo hoang đường kia mà bị người khác cho rằng thần kinh có vấn đề. Cấp trên cưỡng chế tạm thời cắt chức tôi, bắt tôi phải gia nhập nửa năm tiến hành tâm lý trị liệu. Sau đó tôi lại bị khai trừ khỏi tổ bảo vệ đặc biệt, điều tới thành phố K làm một viên cảnh sát bình thường... Chuyện tình đại khái là như vậy.

Trần Tiêu nhìn Hứa cảnh quan, trong lòng không khỏi có chút đồng cảm. Căn cứ theo những gì hắn nói, chuyện này khẳng định là do người có dị năng làm. Nếu như là mấy ngày trước, sợ rằng ngay cả Trần Tiêu cũng không tin những gì Hứa cảnh quan nói, nhưng mà hiện tại...

- Đã chín năm rồi.

Hứa cảnh quan lắc lắc đầu:

- Trong lòng tôi vẫn cố quên đi, tự nói với mình xem như những chuyện đó chưa từng phát sinh ra bao giờ vậy. Hiện tại tôi chỉ là một viên cảnh sát bình thường, an phận hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nhưng mà, không ngờ nổi, lần này chứng kiến những chuyện dị thường xảy ra với cậu, khiến cho tôi không thể không nghĩ đến chuyện xưa!

Ánh mắt của hắn dần dần có chút trầm trọng:

- Trần Tiêu, thương thế của cậu, còn chuyện ngày hôm đó nguyên chiếc xe hơi của bọn cướp bị hất tung lên nữa, nhất định là có ẩn tình khác, đúng không?

Trần Tiêu im lặng không nói nên lời. Hứa cảnh quan lại một lần nữa khởi động ô tô, tiếp tục chạy đi.

Trên đường đi hai người cũng không có mở miệng nói gì. Ô tô vẫn chạy cho đến ven đường khu chung cư gần nhà Trần Tiêu mới ngừng lại. Lúc này Hứa cảnh quan mới nói với Trần Tiêu:

- Tôi biết, cậu nhất định có chỗ nào đó khác người bình thường. Trần Tiêu, tôi không có ác ý. Hơn nữa tôi đã điều tra qua tư liệu của cậu rồi, thân thế của cậu nữa. Cậu chỉ là một học sinh phổ thông bình thường thôi, cũng không có gì đặc biệt cả, cũng an phận, tuân thủ pháp luật. Chuyện ngày hôm nay, tôi cũng đại khái đoán được vài phần. Chắc là hai vợ chồng nhà kia đang cãi nhau gì đó, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu có lòng tốt thấy việc nghĩa nên hăng hái cứu người, điều này chứng tỏ cậu là người tốt. Tôi cũng không làm phiền cậu làm gì.

Dừng một chút, hắn cười khổ nói:

- Chỉ là, tôi thật sự muốn từ chỗ của cậu mà xác minh một chuyện. Năm đó sau khi xảy ra chuyện, sau khi tôi trình bản báo cáo lên cấp trên, trong toàn tổ chức của tôi, tất cả mọi người đều cho rằng tâm trí tôi có vấn đề. Có người còn nói là tôi đã bị điên rồi. Chuyện này lúc đó khiến trong lòng tôi vô cùng không phục! Thậm chí sau này khi tôi tiến hành tâm lý trị liệu xong, trải qua mấy năm rồi, đôi khi liên tưởng lại ngay cả bản thân tôi cũng có chút hoài nghi, không biết rốt cuộc tôi có phải là bị điên hay không? Toàn bộ mọi chuyện, đều là do tôi tưởng tượng ra? Bất quá hiện tại, ít ra tôi cũng đã gặp được cậu. Cậu rõ ràng là ví dụ chính xác nhất! Ít nhất tôi cũng có thể tự tin một điều: tôi cũng không phải là người điên!

Nói xong, hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào Trần Tiêu:

- Tôi không có bị vấn đề gì về thần kinh, cũng không có tưởng tượng, những chuyện này... đều là sự thật... có đúng không?

Trần Tiêu nhìn ánh mắt Hứa cảnh quan, nhãn thần mặc dù sáng quắc, nhưng lại có ẩn hiện ý khẩn cầu, hắn dù sao cũng có lòng trắc ẩn, rốt cuộc nhịn không được, gật gật đầu:

- Không sai, anh cũng không phải là người điên. Trên thế giới này, quả thật có tồn tại những chuyện mà tất cả chúng ta đều không thể giải thích được. Tôi chỉ có thể xác nhận, anh không có điên.

Hứa cảnh quan phảng phất như trút được một gánh nặng vậy, thở dài một hơi, vươn tay ra, cầm lấy bàn tay Trần Tiêu:

- Cảm ơn cậu! Đã giúp cho tâm sự lâu nay đè nặng trong lòng của tôi được buông xuống. Còn nữa, đám cướp ngân hàng mấy ngày trước, là do cậu hất chiếc ô tô của bọn chúng lật nhào đúng không? Tuy rằng tôi cũng không biết cậu làm như thế nào, nhưng bất quá chuyện này coi như cậu đã giúp cho cảnh sát chúng tôi một tay đi.

Trần Tiêu cười khổ, chuyện này rõ ràng là do cô gái tên gọi Hồng Thất kia làm, nhưng mà Hứa cảnh quan lại ngộ nhận cho rằng chính hắn làm. Hắn suy nghĩ một chút, chuyện này giải thích ra quả thật phiền phức, thôi thì cứ để anh ta nghĩ như thế đi.

Lúc Trần Tiêu bước xuống xe, Hứa cảnh quan lại gọi hắn lần nữa.

- À này, còn có một việc tôi muốn nói cho cậu biết. Trong sự kiện năm xưa, lúc đó gã sát thủ kia sử dụng một mảnh giấy mỏng cắt cổ hai người mà đội chúng tôi bảo vệ... tôi còn nhớ rất rõ rằng, thứ mình hắn sử dụng chính là một lá bài tây.

Hứa cảnh quan cười khổ:

- Đó là lá Tám Cơ.

Hắn phảng phất giống như là nói cho hết chuyện vậy. Nhưng kỳ thật, nói ra những lời này, cũng giống như là trút hết những tâm sự, những uất ức đè nén lâu ngày trong lòng mình vậy. Nếu như nói cho người khác nghe, người ta nhất định sẽ cho rằng hắn đang chống chế chuyện xưa. Lúc này rốt cuộc có thể nói cho Trần Tiêu nghe, lại có thể từ trên người Trần Tiêu kiểm chứng được ít manh mối...

- Sau này nếu cậu gặp chuyện gì, có thể trực tiếp gọi điện thoại kiếm ta.

Trước khi rời đi, Hứa cảnh quan còn để lại một câu nói.

Nhìn chiếc xe cảnh sát rời đi, Trần Tiêu thoáng ngây người đứng đó một chút, trên ngực cũng thở phào nhẹ nhõm vài phần.

Vị Hứa cảnh quan này cũng không có gây phiền phức gì cho mình, đúng là may mắn!

Bất quá, nhớ tới những lời lúc sau hắn nói...

Một lá bài tây, lá Tám Cơ?

Hồng Bát...

Đợi một chút!

Ánh mắt Trần Tiêu đột nhiên sáng lên!!!

Hắc Thất, Hồng Thất, Hắc Tam,... Hồng Bát...

Lẽ nào...

Nếu như lá bài Tám Cơ cũng là Hồng bát mà nói,... Như vậy, Hồng Thất có thể nào đại biểu cho quân bài Bảy Cơ? Còn Hắc Thất thì... là quân bài Bảy Bích?

Hắn nhớ lại gã đàn ông người Châu Âu tên gọi Lôi Hồ lần trước mình đã từng gặp, chẳng phải lúc đó hắn tự xưng mình là 'Black Jack' sao? Nếu xét trong bộ bài tây, chẳng phải là lá J Bích sao?

Nếu nói như vậy, tên sát thủ khiến Hứa cảnh quan bị cách chức năm xưa, chín phần là người của Phục Vụ Xã rồi!

Càng suy nghĩ nhiều, trong lòng Trần Tiêu càng thêm hỗn loạn hơn...

Thân thể của mình hiển nhiên đã xảy ra một số dị biến gì đó... nhưng mà cũng không biết dị biến đó là cái gì...

Hất tung một chiếc ô tô... Lẽ nào ta đã trở thành siêu nhân rồi sao?

Chẳng lẽ mình cũng giống như là Hồng Thất ngày trước, chỉ quát to một tiếng đã có thể đem nguyên một chiếc ô tô hất bay đi sao?

Chẳng lẽ mình cũng là người có dị năng?

Đang lúc trầm tư suy nghĩ, điện thoại của Trần Tiêu đột nhiên reo vang.

Hắn nhìn qua số gọi đến, một dãy số không quen biết. Vừa bấm nút nghe máy, đầu dây bên kia lập tức truyền đến thanh âm già nua khàn khàn có chút quen thuộc:

- Thằng nhóc Trần Tiêu!

Ý? Là ông lão Ngã Đức Hoa? Ách, hiện tại ông ta cũng đã trở thành ông chủ của mình rồi...

- Có chuyện gì?

Trần Tiêu ngơ ngác hỏi.

- Cũng không có gì, ta chỉ nhắc nhở cậu một chút, ngày mai là cuối tuần rồi! Nhớ kỹ những gì ta đã nói, tối ngày mai bất luận là cuồng phong gió bão gì, cho dù là bầu trời có sập xuống đi nữa, cậu nhất định cũng phải mở cửa đó!

Thanh âm của Ngã Đức Hoa vô cùng thô bạo, không chút khách sáo.

- Tôi nhớ rồi!

Trần Tiêu thở dài. Ngã Đức Hoa hừ một tiếng:

- Cậu chưa quên là tốt rồi!

Trần Tiêu bỗng nhiên phản ứng, gấp gáp kêu lên:

- Ông đợi một chút, khoan cúp máy! Tôi có chuyện muốn hỏi!

- Chuyện gì nói mau!

Thanh âm Ngã Đức Hoa có chút mất kiên nhẫn.

- À... Trong quán, không hề có chút tiền mặt nào! Nếu như khách hàng đến uống cà phê, quầy thu ngân cũng không hề có chút tiền lẻ nào để thối tiền cả. Còn nữa, trong nhà bếp cũng trống rỗng, ngay cả tiền mua thứa ăn cũng không có... Còn nữa, nếu như tháng này ông không về kịp, tiền lương của tôi...

Trần Tiêu cười khổ:

- Trong két bảo hiểm cũng chỉ có toàn kim cương, hột xoàn mà thôi...

- Chuyện này cũng để ta dạy cho cậu sao? Cậu là đầu người óc heo hả? Cậu không biết lấy một cục đem ra ngoài bán đi hay sao?

Ngã Đức Hoa trả lời vô cùng thô bạo.

- ...

Trần Tiêu không biết nói gì. Kêu mình tùy tiện đem bán một cục? Ông đúng là quá mức 'tin tưởng' tôi a!

- Còn chuyện gì nữa không? Có thì mau nói, không thì ta cúp máy! Lão tử đang gấp!

- Chờ một chút...

Trần Tiêu nghĩ một chút:

- Ngày hôm qua sau khi ông đi, có một cô gái tên Phượng Hoàng đến quán, hình như là kiếm ông đó... Xin hỏi, ông có biết nàng ta không?

Trong lúc Trần Tiêu hỏi câu này, trống ngực đập thình thịch.

Cũng không có chuyện gì đặc biệt, thật ra là cô gái tên là Phượng Hoàng kia đã để lại trong lòng hắn không ít ấn tượng rung động. Mỗi một thanh niên đều phải trải qua mối tình đầu mà...

Lão Ngã tựa hồ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nổi nóng.

- Cái gì mà Phượng với lại Hoàng chứ? Lão tử không biết!

Nói xong, không đợi Trần Tiêu nói gì thêm, ông ta đã cúp máy.

Làm gì gấp dữ vậy... Trần Tiêu có chút dở khóc dở cười, chính ông nói là có chuyện gì thì hỏi mà!

Những chuyện phát sinh với mình gần đây, hắn thật sự cũng không biết nên hỏi ai, nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này tốt nhất cũng chỉ có thể hỏi Yến Ny, hay là Hắc Tam. Nhưng lúc Yến Ni bỏ đi, bà ta cũng không có để lại cách liên lạc. Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ còn có cách đi hỏi Ngã Đức Hoa mà thôi. Dù sao thì Ngã Đức Hoa cũng là người của Phục Vụ Xã, tuy rằng người ta nói ông là thành viên đã về hưu rồi.

Cầm cái điện thoại đứng ngây ngốc một hồi, Trần Tiêu bỗng nhiên giật mình, bước qua một bên. Phía sau công viên khu chung cư có một tòa giả sơn lớn. Trần Tiêu lúc này đang đứng trước tòa giả sơn, ngẫm nghĩ một chút, sau đó nắm chặt tay lại, cố gắng tập trung tinh thần...

Nếu như ta đã có thể hất bay một chiếc ô tô, như vậy một quyền của mình, chắc cũng có thể đánh bay được hòn giả sơn này?

Tập trung tinh thần... tập trung tâm trí...

Trần Tiêu hít sâu một hơi...

Bốp!!!!!

Vài giây sau, từ sau hòn giả sơn của công viên vang lên một tiếng gào thét vang trời:

Á... đau quá!!! Trời ơi... chảy máu rồi...!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top