thien vuong 25-28

Chương 25

Phượng Hoàng

Dịch: Bạch Hổ

Nguồn: Kiếm giới

Thu gọn nội dung

Một đại mỹ nhân hồng nhan họa thủy như thế, lại có thể nói ra những lời thô lỗ như vậy hay sao? Trần Tiêu đầu tiên là trừng mắt nhìn đối phương một hồi, sau đó tròng mắt khẽ đảo một vòng, vội vàng từ phía sau quầy rượu bước ra, thuận tay kéo một cái khăn lau bàn vắt lên trên vai, đi tới trước mặt mỹ nhân, tằng hắng một tiếng, không chút hoang mang, cười nói:

- Xin hỏi quý khách, thịt bò có loại thượng hạng, có loại thịt bò vụn, quý khách muốn loại nào?

Cặp mắt linh lợi của vị mỹ nhân kia khẽ đảo một vòng, miệng khẽ mỉm cười, cố ý cao giọng nói:

- Mỗi loại cho một ký đi!

- Còn rượu thì sao?

Trần Tiêu híp mắt:

- Rượu trắng thì có loại rượu Quan Ngoại, rượu phần Sơn Tây. Rượu vàng thì có rượu Thiệu Hưng, Trạng Nguyên Hồng, Nữ Nhi Hồng, còn có rượu Gia Nhưỡng lâu năm.

- Mỗi thứ lấy cho ta một chai! Nếu ta uống thấy có chút nước nào pha tạp ta sẽ dở bảng hiệu quán ngươi đó!

Mỹ nhân nở nụ cười có chút ác ý. Khẩu khí rất dữ dằn, thậm chí còn xưng 'ta' nữa, chẳng lẽ lại đòi làm một Lỗ Trí Thâm mới?

Trần Tiêu nghiêm giọng nói:

- Về phần thức nhắm rượu, quý khách có thể chọn món gà quay, có món mực chiên giòn, có món bánh ngô tẩm tương hột, có món đậu hủ hấp hành, ăn mát gan bổ phổi. Quý khách muốn chọn món nào?

Mỹ nhân rốt cuộc cũng nhịn hết nổi, chăm chú nhìn Trần Tiêu:

- Các ngươi chẳng phải chỉ là một quán cà phê thôi sao? Thật sự là có mấy món này à?

Trần Tiêu khẽ nở nụ cười mỉm, lúc này mới giả vờ lo lắng thở dài:

- Quý khách nhắc ta mới nhớ, quán của ta hóa ra chỉ là một quán cà phê thôi.

Bỗng nhiên mỹ nhân biến sắc, quát một tiếng:

- Đồ chết tiệt, rượu cũng không có, thịt cũng không có, lẽ nào muốn ta phải chết đói hay sao?

Trần Tiêu cũng không hoảng, vỗ bàn một cái bốp, trừng mắt quát lớn:

- Hay cho cô kia, tới quấy rối? Nơi này cũng dám tới gây chuyện à? Có biết chủ quán này là ai không?

Hai người nhìn nhau một chút, đồng thời phì cười một tiếng.

- Cậu thật là thú vị đó. Mới tới đây làm à?

Mỹ nhân nghiêng đầu, đưa một tay trắng như bạch ngọc lên chống trên má, khẽ quan sát Trần Tiêu. Mái tóc đen mượt tự nhiên cũng nghiêng xuống một chút, lộ ra cái cổ trắng phau như tuyết, khiến cho Trần Tiêu nhìn thấy, tim không khỏi đập nhanh lên một chút. Nữ nhân này quả là một hồng nhan họa thủy yêu quái mà! Mỗi một nụ cười, một cái nháy mắt đều toát ra mị lực mê người!

Trần Tiêu nhìn liếc một cái vào mắt nàng, đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lâu:

- Ta mới bắt đầu làm ở đây, chưa đầy một tiếng đồng hồ.

- Hóa ra là người mới!

Ánh mắt mỹ nữ toát ra vẻ hiếu kỳ:

- Tính tình lão Ngã kỳ quái như thế, không ngờ cũng tuyển người làm. Ha ha. Bất quá, ngươi so với lão già kia càng thú vị hơn nhiều.

Lúc nàng nói chuyện, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Trần Tiêu, trong mắt mơ hồ mang theo một cỗ lực lượng vô hình khó có thể chống cự được, phảng phất như là chỉ cần nhìn thoáng vào đó, sẽ không nhịn được phải bị hấp dẫn đi mất vậy. Trần Tiêu cố xoay đầu đi, ho khan một tiếng, mới nghiêm mặt nói:

- Quý khách rốt cuộc muốn gọi gì? Thịt bò, rượu này nọ cũng không cần phải nói, cho dù tôi có muốn đi mua dùm cô cũng không được, xung quanh chỗ này tôi cũng không thấy có nhà hàng quán ăn gì.

- Cậu đúng là rất thú vị. Cậu tên gì?

Mỹ nhân tựa hồ khá có hứng thú đối với Trần Tiêu.

- Trần Tiêu, Trần trong đông trần, Tiêu trong tiêu sái.

Trần Tiêu thành thật trả lời. Hắn nhìn nữ nhân mỹ lệ trước mặt, trong lòng lại âm thầm suy đoán thân phận của nàng ta: lẽ nào đây cũng là người do Phục Vụ Xã kia sắp xếp ở đây? Một phụ nữ xinh đẹp như thế, lẽ nào cũng là người có dị năng sao? Di năng của nàng là gì nhỉ?

- Dị năng của ta là thuật đọc tâm.

Mỹ nhân đang nhìn chằm chằm vào mắt Trần Tiêu, bỗng nhiên nhẹ nàng nói một câu.

Trần Tiêu hoảng kinh, hét lên một tiếng, không tự chủ lui về sau hai bước, kinh ngạc nhìn cô gái kia.

- Trong lòng ngươi chẳng phải là đang nghĩ dị năng của ta là gì sao?

Biểu tình cô gái kia tựa hồ như không có gì lạ, tò mò nhìn Trần Tiêu:

- Nếu cậu đã có thể ở đây, khẳng định cũng không phải là người bình thường.

Trần Tiêu suy nghĩ một chút, mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn cảnh giác nhìn cô gái kia:

- Cô sai rồi, ta cũng chỉ là một người bình thường thôi, ta cũng không có dị năng gì cả.

Cô gái có chút bất ngờ, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trần Tiêu, biểu tình càng thêm ngạc nhiên hơn:

- Ý? Cậu đúng là đang nói thật! Tôi có thể đọc được suy nghĩ của cậu! Quả thật cậu không có dị năng gì?

- Ta đang nói thật mà.

Trần Tiêu có chút bất đắc dĩ.

- Cô có thể nào ngưng đọc suy nghĩ của tôi được không?

- Tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi.

Cô gái lắc lắc đầu, liếc nhìn Trần Tiêu một cái, ánh mắt khẽ lạnh hơn một chút:

- Ta biết, mọi người ai cũng sợ tâm tư của mình bị người khác đọc được. Cái dị năng này của ta khiến không biết bao nhiêu người ghét ta. Ngươi cũng không cần phải làm bộ như không có chuyện đó.

Trần Tiêu khẽ trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:

- Nói thẳng ra, tôi cũng không thích suy nghĩ của mình bị người khác tùy ý đọc. Dù sao mọi người ai cũng không thích bí mật của mình bị người khác moi móc. Nhưng mà, ... Tôi nghĩ cô hẳn cũng không phải là người thích tùy tiện nhìn ngó tâm tư của người khác.

- Vì sao cậu lại khẳng định như vậy?

Cô gái nghiêm mắt nhìn Trần Tiêu:

- Bởi vì, cô rất đẹp.

Trần Tiêu khẳng khái trả lời không chút do dự. Đáp án này nghe qua quả thật có chút vô sỉ.

Cô gái nở nụ cười, nhìn Trần Tiêu:

- Cậu đúng là có chút buồn cười. Lẽ nào người tướng mạo xinh đẹp thì nhất định sẽ là người tốt sao?

- Ít nhất tôi nhìn thấy đẹp mắt, trong lòng cũng thoải mái hơn. Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt, tôi cũng không biết cô là ai, tự nhiên là sẽ trông mặt mà bắt hình dong rồi. Đây cũng là tính cách thông thường của con người mà. Người đẹp trong lòng cũng đẹp chứ.

Cô gái nghe Trần Tiêu nói xong, khẽ suy tư một chút, ánh mắt phảng phất có chút tình cảm phức tạp. nhưng nháy mắt đã trở lại bình thường, phất tay nói:

- Được rồi, pha cho tôi một tách cà phê, để tôi yên tĩnh một mình đi.

Nếu đây là quán cà phê, như vậy, nhất định phải có cà phê.

Điều khiến cho Trần Tiêu có chút không ngờ nổi chính là, phía sau tủ hàng quầy cà phê, thế nhưng lại có đến hai hộc tủ đựng đầy loại cà phê hạt Lam Sơn thượng đẳng nhất! Đây là thứ hàng hiếm khó kiếm a!

Bất quá, nghĩ tới mớ tiền tài cất trong tủ sắt trên lầu kia, một chút cà phê này cũng không tính là thứ xa xỉ gì.

Trước đây Trần Tiêu cũng đã từng làm công trong một tiệm cà phê, pha cà phê cũng không thành vấn đề gì. Một lát sau, một tách cà phê thơm phức đã được bưng ra. Cô gái kia chỉ đặt tách cà phê ở trước mặt, lẳng lặng nhìn ngắm một hồi lâu, cũng không uống lấy ngụm nào.

Nàng cứ ngồi thừ ra ở đó, đôi mắt xinh đẹp cứ chăm chú nhìn chằm chằm vào tách cà phê trước mặt, cả người ngây ngốc ngồi đó. Trần Tiêu thực sự rất muốn nhắc nhở nàng, cà phê là dùng để uống, chứ không dùng để ngắm.

- Quán của cậu, có thứ gì để ăn hay không?

Khoảng hơn nửa tiếng ngồi đó, cô gái mới ngẩng đầu lên, hỏi Trần Tiêu một câu.

Muốn ăn?

Trần Tiêu thật ra cũng đã nhìn qua nhà bếp một chút, cái gì cũng không có. Bánh quy để tráng miệng cũng không có cái nào! Trong quán này, những thứ cất giữ duy nhất chỉ là cà phê hột cùng với một bình rượu mà thôi.

Trần Tiêu suy nghĩ một chút, mới lấy trong túi xách của mình ra hai cái hambeger.

Đây là hôm nay lúc hắn xin nghỉ việc tại quán fastfood, Diệp Tiểu Nặc đã tặng riêng cho hắn hai cái hambeger. Vốn hắn định dùng thế cơm trưa, nhưng mà Trần Tiêu cũng chưa có kịp ăn.

- Cô ăn cái này được không?

Trần Tiêu có chút xấu hổ cười cười:

- Xin lỗi, ta vừa mới tới làm, trong tiệm cái gì cũng không có, ngày mai ta sẽ đi mua ít nguyên liệu để nấu ăn.

Cô gái nhìn thoáng qua cái hambeger trong tay Trần Tiêu, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó mới nở nụ cười, ánh mắt thoáng long lanh, nhãn thần trong suốt như nước, mang theo một cỗ mỵ lực khiến người khác không thể chống cự nổi:

- Đây chính là bữa trưa của cậu mà? Cho tôi rồi, cậu ăn cái gì?

- Tôi tự biết tính toán.

Trần Tiêu giả vờ nói.

Cô gái kia lẳng lặng nhìn Trần Tiêu hơn một phút. Nhìn ánh mắt sáng như sao kia của nàng ta, thực sự khiến cho tim Trần Tiêu nháy mắt đập nhanh lên một chút, trên mặt cũng nhịn không được có chút nóng lên.

Trong lòng hắn khẽ thầm mắng mình một cái, nhìn thấy gái đẹp liền mê mẫn như vậy... Thế nhưng hắn cũng biết, bản thân mình cũng không phải người như vậy.

Muốn trách, chỉ có thể trách cô gái trước mặt mình thật sự quá đẹp! Suốt cuộc đời mình trước giờ chưa từng gặp qua ai đẹp như nàng ta, hơn nữa nàng ta còn có một loại khí tức đặc biệt không cách nào miêu tả được. Khi nàng im lặng, như mặt hồ không gợn sóng, mang theo một luồng gió mát mênh mang, là lúc nàng nở nụ cười, lại tràn ngập một sức hút mãnh liệt. Hai loại khí chất tuyệt mỹ lại hoàn mỹ dung hợp thành một thể... Một cô gái như vậy, sinh ra trên thế giới này, nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người phải điên đảo tâm hồn!

Những gì Trần Tiêu đang suy nghĩ như thế, cũng bị nàng nhìn thấu qua, trong lòng có chút tâm viên ý mãn.

- Cảm ơn cậu.

Cô gái rốt cuộc mở miệng, nàng nhẹ nhàng mở gói bao cái hambeger, dùng hai ngón tay mảnh khảnh nâng niu nhẹ nhàng, đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ. Khi cầm ngón tay út của nàng còn giơ cao một chút, đúng là đẹp đến cực hạn!

Nhất là, một ít tương đỏ trên cái hambeger khẽ dính trên đôi môi đỏ sẫm của nàng, cô ta vô ý thức khẽ hé chiếc lưỡi màu phấn hồng nhỏ nhắn của nàng, liếm nhẹ một cái... Được rồi, thật lòng mà nói, động tác như vậy, bất cứ một nam nhân nào nhìn thấy, cũng phải nhiệt huyết sôi trào a!

- Nếu như để Từ Nhị nhìn thấy cực phẩm như thế, chỉ sợ hắn sẽ máu trào lên tới não a!

Trong lòng Trần Tiêu thầm nghĩ.

Hambeger của quán fastfood kỳ thực cũng không ngon cho lắm, hơn nữa lại đã có chút lạnh. Thế nhưng cô gái kia lại ăn hết sức ngon lành, cắn nuốt không ngừng, tựa hồ như là đang ăn một món ăn ngon, lạ đệ nhất thiên hạ vậy. Ánh mắt nàng cũng càng ngày càng nhu hòa hơn.

Một cái hamberger lớn, nàng ăn chỉ trong vòng năm phút. Sau khi nuốt xong miếng cuối cùng, ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngại ngùng:

- Cảm ơn cậu.

- Ách... Nếu như chưa đủ, tôi còn một cái nữa nè.

Trần Tiêu sờ sờ mũi.

Cô gái hé miệng cười, nhưng lại đứng lên, ánh mắt có chút bướng bỉnh:

- Dựa theo quy tắc của lão già kia, tôi nghĩ tôi cũng không cần phải trả tiền, đúng không?

- Đương nhiên.

Trần Tiêu trả lời rất thẳng thắn.

Mỹ nữ miễn phí, quy tắc này là do chính Ngã lão định ra.

Mà cô gái trước mắt này, nếu như nói không phải là mỹ nhân, như vậy, trên thế giới này chỉ sợ cũng không có mỹ nhân nữa.

- Cảm ơn cậu, Trần Tiêu... Tên của ta là Phượng Hoàng, sau này ta sẽ còn ghé tiệm của cậu nữa đó.

Phượng Hoàng? Tên đẹp quá...

Nhìn cô gái bước ra cửa, Trần Tiêu bỗng nhiên nhịn không được, hỏi một câu:

- Xin hỏi, cô, cô cũng là người của Phục Vụ Xã sao?

Cô gái tên gọi Phượng Hoàng kia xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt Trần Tiêu:

- Cũng không phải những ai có dị năng đều là người của Phục Vụ Xã đâu.

Nụ cười của nàng nhìn rất hiền hòa:

- Mặc kệ cậu nói thế nào, cảm ơn cậu. Hôm nay tâm tình tôi vốn cũng không tốt lắm, thế nhưng cậu đã khiến cho ta cười vui vẻ được mấy lần.

Trần Tiêu có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, đây là thói quen trước giờ của hắn:

- Ủa? Tâm tình cô không tốt hả? Vì sao vậy?

- Bởi vì... giết người.

Ánh mắt Phượng Hoàng khẽ lạnh lùng một chút, thanh âm cũng nháy mắt băng lãnh, ngữ âm mang theo một cỗ hàn khí không cách nào miêu tả được:

- Thông thường sau khi tôi vừa giết người xong, tâm tình tôi trở nên rất tồi tệ.

Chữ ký của Lăng Độ VũKênh 108 - Trang xem phim online

Tài sản của Lăng Độ Vũ

Có 5 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Lăng Độ Vũ vì bài viết hữu ích này:

Danh kiếm (1 ngày trước), dombz (1 ngày trước), dyllan (1 ngày trước), h2f1 (1 ngày trước), laogialun (15 tiếng trước)

Lăng Độ Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Lăng Độ Vũ

Tìm toàn bộ bài viết của Lăng Độ Vũ

#29 1 ngày trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 32.287

L$B: 506.755

Tâm trạng:

Ðiểm: 1207

Chương 26

Tắm? Hay không tắm!

Dịch: Bạch Hổ

Nguồn: Kiếm giới

Thu gọn nội dung

Giết? Giết người?

Trần Tiêu há hốc mồm, sợ hãi nhìn Phượng Hoàng -- một cô gái yểu điệu như thế mà lại giết người sao?

Phượng Hoàng đưa mắt nhìn Trần Tiêu, qua vài giây đồng hồ, mới chợt nhoẻn miệng cười, vẻ mặt đầy sát khí nhất thời tiêu tan thành mây khói:

- Lừa anh đó! Anh đúng là thật thà quá đi, người ta nói cái gì anh cũng tin sao? Tôi chưa từng giết người a, cả đời ta còn chưa giết qua một con gà nữa đó.

Nàng nói thay đổi sắc mặt là thay đổi được ngay, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi so với diễn viên chuyên nghiệp còn nhanh hơn ba phần! Mới lúc trước còn sát khí lạnh lẽo, giống như Tây Môn Xuy Tuyết (1) khi tại thế, nhưng chỉ một khắc sau đã biến thành băng thanh ngọc khiết (2). . . Bản lĩnh thế này, thật sự làm cho người ta phải thán phục.

Trần Tiêu nhìn cô gái biến đổi sắc mặt như trở mình, ngoài miệng không nói gì, nhưng nghĩ thầm, giờ cô có nói gì nữa, ta sẽ cũng không tin đâu.

- Tôi phải đi rồi.

Phượng Hoàng phất phất tay với Trần Tiêu , rất rõ ràng cô nàng đã đọc ra tâm tư trong đầu Trần Tiêu, hờ hững cười:

- Anh tin hay không thì tùy, nhưng tôi nói thật: hôm nay là sinh nhật của tôi đó. Còn chưa từng có người nào mời tôi một chiếc bánh Hamburger 5 đồng tiền nhân ngày sinh nhật đâu a.

Nói xong, liền lấy ở trong chiếc túi đeo vai bên cạnh ra một chiếc bình nhỏ bằng nhựa, quẳng cho Trần Tiêu:

- Này, chiếc Hamburg này có hương vị rất nặng đó, nhớ ăn kẹo cao su để giữ cho hơi thở thơm mát.

Trần Tiêu đưa tay chụp lấy, nhìn thoáng qua: Một lọ "Ích đạt" (Extra)(3)!

Phượng Hoàng cười cực kỳ dễ thương, đôi mắt ngọc như muốn câu hồn người ta, làm cho đầu óc Trần Tiêu giống như bị đông cứng lại, theo bản năng lấy ra một viên kẹo đưa vào trong miệng, vị ngọt của kẹo rất nhanh dung nhập khoang miệng, còn Phượng Hoàng cũng đã xoay người rời đi.

- Êh, lọ Extra của cô. . .

Trần Tiêu theo bản năng gọi to một tiếng.

Phượng Hoàng ngoái đầu lại cười, ánh mắt có chút tinh nghịch:

- Là Extra của anh ~~~" .

Lại một cái liếc mắt kinh tâm động phách, làm Trần Tiêu cảm thấy trong nháy mắt như có một dòng điện chạy qua tim . . .

Ách. . . đúng là một cô gái thích cười đùa, trước khi đi còn muốn quăng lại một câu quảng cáo. . .

( Tác giả: ta rất thích quảng cáo này, trong đó có một siêu mẫu muội muôi mà ta rất thích~ hoành hoành! )

(DG: đoạn quảng cáo mà lão TG thích nè các bạn:

click here to watch the video

, coi thử có giống như trong truyện không? đáng tiếc là ta không chắc chắn Siêu mẫu trong đoạn quảng cáo là ai nên không dám khẳng định -_-!)

Mang theo tiếng cười thản nhiên, cô gái tên Phượng Hoàng phiêu nhiên ra khỏi quán, Trần Tiêu bị cái liếc mắt cuối cùng đó làm cho ngây người, một lúc sau mới phục hồi lại tinh thần, nhưng người thì đã sớm đi xa rồi.

Sinh nhật? Humberg? Còn có. . . ( hắn bóp bóp cái lọ trong tay), Extra?

Trần Tiêu thở dài, không khỏi có chút cảm khái trong lòng: Một cô gái xinh đẹp tuyệt sắc như vậy, đúng ngày sinh nhật của nàng, nhất định có vô số người muốn mời nàng ăn một bữa tối cực kì xa hoa sang quý a . . . Một chiếc bánh Humberg? Thật đúng là nực cười a.

Trần tiêu chợt nhớ tới cái liếc mắt cuối cùng của Phượng Hoàng làm cho đầu óc hắn bồng bềnh trôi dạt tận trên cung trăng, không khỏi trong lòng rùng mình, hồng nhan họa thủy, hồng nhan họa thủy a! Một cô gái như vậy mà sống ở thời cổ đại, nhất định sẽ làm cho không ít chư hầu vì nàng mà tranh giành đấu đá! !

Nếu như rơi vào trong tay một tên hôn quân, có khi còn bị ả yêu tinh này làm mất luôn cả giang sơn! (4)

Đã đến lúc phải về nhà, Trần Tiêu chợt cười khổ.

Thế này gọi là gì đây?

Ta tới đây làm công, ngày hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, còn chưa thu được một đồng tiền, lại còn đem cả bữa cơm của mình đi tặng không cho người ta. Hơn nữa bởi vì đối phương đúng là mỹ nữ, nên ngay cả tiền cũng không thể thu. . .(DG: dại giá thấy sợ luôn, hỏi tiền cho gái có đòi được không?)

Trần Tiêu ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, vỗ vỗ đầu: thời gian không còn sớm, phải về nhà thôi! Child Child còn đang chờ ở nhà nữa.

Hừ, dù sao Ngả lão đầu đã nói, chỉ cần tối thứ 4 đảm bảo mở cửa buôn bán là được.

Về nhà!

-o0o-

Trên đường ngồi xe điện ngầm về nhà, trong đầu Trần Tiêu luôn hiện lên hình bóng của cô gái tên Phượng Hoàng, dường như mỗi một chi tiết đều rõ ràng sinh động khác thường, mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, còn có cái nháy mắt cuối cùng trước khi rời đi làm trong lòng hắn nhộn nhạo. . .

Không phải Trần Tiêu chưa từng thấy qua mĩ nữ, nhưng những cô gái có thể giống như Phượng Hoàng, hắn dám đánh cuộc rằng, trong một trăm nam nhân nhìn thấy nàng thì chín mươi chín người sẽ động tâm! Hơn nữa cô gái này quả thực là đẹp tới cực hạn, nhưng từ đầu đến cuối không hề có nửa điểm kiêu căng: những năm gần đây, phàm là những cô gái có ba phần tư sắc, đều được lôi kéo như những cô công chúa trong cung, bình thường mỗi bước đi đều vênh mặt lên. Còn cô gái như Phượng Hoàng cứ hi hi ha ha cười nói, lại không mảy may có nửa điểm lỗ mãng, trái lại còn càng thêm tự nhiên trang nhã, hàm chứa một loại mị lực mơ hồ làm cho người ta không thể cự.

Dọc theo đường đi Trần Tiêu không ngừng nghĩ về Phượng Hoàng, đến khi ra khỏi đường ngầm, hắn mới cười khổ vỗ vỗ trán của mình.

Ta là làm sao vậy? Cái ta thấy chỉ là vẻ ngoài của một cô gái mà thôi, lẽ nào mình cũng bắt đầu thành một tên hoa si? Hắn cười tự giễu, nhưng lại không thể lấn át được một ý nghĩ viễn vông trong đầu: chắc là nàng sẽ trở lại chứ ?

Khi về đến nhà đã đúng bảy giờ tối rồi.

Thái dương đã xuống núi, từng nhà đều có ánh đèn chiếu sáng, nhưng khi Trần Tiêu trở về đến nhà mình, trong phòng khách vẫn là một mảnh hắc ám, Child Child đang ngồi trên chiếc ghế sô pha trong phòng, hai tay nâng cằm, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Điều này cũng dễ hiểu vì Trần Tiêu biết cô gái lam huyết này dường như không thích bật đèn. Khi Trần Tiêu vừa bước vào cửa, Child Child lập tức nhảy dựng lên, thân hình giống như một cánh bướm nhanh nhẹn chạy tới bên người Trần Tiêu, trong đôi mắt màu lam xinh đẹp ẩn chứa chút vui mừng:

- Anh đã trở về! (DG: giống như vợ đón chồng đi làm về quá nhỉ, trời tối rồi 'phang' đi thôi . . . , ách, xem nhiều 'phim' quá mất rồi)

-Ách, em chưa ăn gì sao?

Trần Tiêu tiện tay bật đèn, ánh mắt lướt qua Child Child, nhìn thoáng qua phòng bếp thấy vẫn lạnh tanh, hiển nhiên Child Child chưa ăn gì.

Nhìn khuôn mặt đơn thuần của Child Child có chút cơ đơn lẻ loi, Trần Tiêu chợt cảm thấy có phần áy náy:

-Xin lỗi a, hôm nay có nhiều việc quá nên về trễ, sau này anh nhớ sẽ gọi điện thoại về cho em. (hè hè, giống như tên chồng vừa đi "ăn phở" về rồi chống chế với phu nhân ở nhà quá).

Nói xong,Trần Tiêu rất tự nhiên kéo tay Child Child vào phòng bếp (DG:may quá, cứ tưởng vào giường), hắn lấy đồ trong tủ lạnh ra rồi rất nhanh chuẩn bị xong món cơm rang trứng gà, rồi lấy ra chiếc bánh Hamburg còn lại.

- Lúc rảnh rỗi anh sẽ mua thêm một ít đồ ăn về, trong tủ lạnh có bánh kem đấy, ban ngày khi em ở nhà có thể tự lấy một chút để ăn.

Trần Tiêu nhanh chóng lấy một chiếc môi, động tác rất nhanh nhẹn xới cơm rang vào trong bát.

Child Child ở bên ngồi dựa vào bên khuôn cửa, ánh mắt nhu hòa như nước, lẳng lặng nhìn mỗi động tác của Trần Tiêu, chợt thấp gióng nói:

- Ban ngày. . . Em ở một mình. . .

- Ừ? Sao vậy?

Trần Tiêu quay đầu lại nhìn nàng.

- Ở đây.

Child Child chỉ vào tim mình, suy nghĩ một chút, rồi lại chỉ lên trán.

- Ở đây nữa, nó trống trơn, em không biết phải làm gì cho tốt, chỉ ngồi ở đàng kia ngây người.

Trần Tiêu trầm mặc liễu một chút:

- Em không tìm thấy sách gì sao?

- Thấy. . . Nhưng xem sách không thú vị.

Âm thanh của Child Child có chút cô đơn, nàng vốn là một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn nhu nhược khiến cho bất kì một chàng trai nào nhìn thấy cũng sinh ra ý muôn bảo hộ, lại lộ ra vẻ mặt như vậy, không khỏi làm cho Trần Tiêu phải mềm lòng.

Suy nghĩ kĩ lại cẩn thận, một cô bé tâm tư đơn thuần như một tờ giấy trắng như vậy, mà đem nàng nhốt một mình ở nhà, quả thật có chút tàn nhẫn. Dù sao nàng cũng là một con người, chứ không phải là vật nuôi như mấy con chó con mèo a.

- Ân. . . Xin lỗi.

Trần Tiêu nhẹ giọng nói.

- Ngày bình thường anh phải đi học, nhưng cuối tuần có thời gian anh sẽ dẫn em đi shoping một chút, ân, anh sẽ dẫn em đi chơi công viên nha. ( nhớ ra mình éo có xèng rồi sao )

- Công viên trò chơi. . .

Child Child thấp giọng đọc lại một lần, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh hỉ.

- Đúng rồi, trong cuốn sánh kia có nói, ở đó có một cái bánh xe rất lớn cao chọc trời phải không? (DG: ta cũng chưa bào h được đi )

Trần Tiêu gật đầu, Child Child liền nở nụ cười vui mừng, tung người nhảy vào trong lòng Trần Tiêu, ánh mắt hiện lên một chút do dự, nhưng cũng kiễng chân, không đợi Trần Tiêu kịp phản ứng, đôi môi mềm mại thơm ngát đã nhẹ nhàng tiếp xúc lên má trái của chàng. (đã dụ khị thành công, tiếp theo....>.

Trần Tiêu cúi đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Child Child dường như có chút ngượng ngùng, nhưng trong mắt lại mang theo một tia hiếu kì.( DG: bởi vì em sắp nếm được "trái cấm")

- Em...

Trần Tiêu theo bản năng sờ sờ khuôn mặt vừa bị 'thơm':

- Em...

- Em học được ở trong sách đó.

Child Child suy nghĩ một chút, rồi chăm chú nhìn Trần Tiêu:

- Trong thư phòng của anh có một quyển sách, trong sách đó viết, khi nam nhân đi làm về nhà, nữ nhân thường dùng cách như thế để biểu đạt sự hoan nghênh với nam nhân, cũng là để biểu hiện sự vui mừng trong lòng ...

Trần Tiêu dở khóc dở cười, trên giá sách trong thư phòng đúng là có mấy loại tiểu thuyết tình cảm như vậy.

Ách... May mà mình không cho Child Child lên mạng, bằng không không cẩn thận để cho nàng nhìn thấy loại văn hóa XXYY gì đó. Với một cô gái có tâm tư đơn thuần như một tờ giấy trắng, đối với chuyện nam nữ còn chưa có bất luận một khái niệm gì... chẳng may nàng cũng làm theo nó... (DG: thèng này...dại -_-!)

Dừng lại, dừng lại! ! Trần Tiêu nghĩ đến đây thì không nhịn được có chút ' mơ màng', liền cảm thấy khuôn mặt của mình bắt đầu nóng lên.

Sao mình lại có ý nghĩ hạ lưu như vậy đối với một cô gái đơn thuần không hiểu thế sự như vậy kia chứ, quá đê tiện! Quá vô sỉ rồi! !

Nhìn tiểu mỹ nhân vẫn còn tựa vào lòng mình như trước, còn ngẩng đầu lên, cặp mắt màu lam trong sáng, không hề có chút phòng bị nhìn mình, thật giống như một tòa nhà không chút bố trí phòng bị đặt giữa thành phố...(DG: tư thế rì đây? @.@)

Ách... Không được, ngày mai nhất định phải mua cho hai kiện nội y Child Child mới được!

Bên trong không mặc nội y của nữ nhân, Child Child tuy đã được mặc chiếc T-shirt cũ của mình, nhưng lúc này dưới ánh đèn mờ nhạt, chiếc T-shirt có vẻ hơi mỏng chút, hai điểm nhỏ nhỏ hồng hồng của cô gái nhỏ mơ hồ hiện lên, như ẩn như hiện trước mắt hắn(chẹp chẹp!). Hơn nữa đó lại là quần áo của Trần Tiêu, nên cổ áo có phần hơi rộng quá, chiếc T-shirt rộng tùng thình mặc ở trên người Child Child, làm cho phân nữa bờ vai trái như tuyết trắng của nàng lộ ra...

Tư thế như vậy quá đẹp mắt... A sai rồi! Không phải đẹp mắt, là rất không tốt! !

Trần Tiêu đành phải hung hăng nuốt nước bọt, trong đầu mặc niệm vài lần 'A di đà phật', một lúc lâu mới chế ngự được ý niệm bất kham ở trong đầu.

Vội vàng ho khan một tiếng, Trần Tiêu nghiêm túc nhìn Child Child:

- Có nhiều nội dung trong sách không thể tùy tiện học được, em hiểu không? Ân... Nói như thế nào nhỉ? A, đúng rồi! Em không thể hành động tùy tiện như vừa nãy đối với nam nhân được đâu! Trừ phi trong lòng em thật sự cảm thấy thực sự vui thích mới được ...

- Nhưng, khi em thấy Trần Tiêu trở về, trong lòng thực sự rất vui mừng a. ( DG: không thích mới lạ đó!)

Ánh mắt của Child Child ngây thơ trong sáng, làm cho ý nghĩ xấu xa trong đầu Trần Tiêu trong đầu vừa vừa mới lắng xuống lại có xu hướng muốn khôi phục lại... Hắn vội vàng lui về phía sau một bước, làm bộ đi lấy bát ăn cơm, sau đó chạy vào phòng khách.

Child Child không nói gì đi theo Trần Tiêu. . .

May là Trần Tiêu đã đã hướng dẫn Child Child cách cầm đũa, nhìn Child Child ăn cơm, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tùy tiện tìm một câu chuyện để nói:

- Ách, cái này, hôm nay trời nóng quá nhỉ, em cơm xong thì nhanh đi tắm nha. . . Đúng rồi, em đã tới đây hai ngày rồi, còn chưa có tắm rửa mà. . .

Child Child nhíu mày, ánh mắt mờ mịt nhìn Trần Tiêu, dè dặt hỏi:

- Tắm. . . Là cái gì?

Trần Tiêu toát mồ lạnh, khoa tay múa chân:

- Cái này là. . . Tắm chính là, cởi hết quần áo ra, sau đó dùng nước để tẩy rửa thân thể của mình. . . Khụ khụ."

- Vậy thì em đã tắm rồi. . .

Child Child có chút tò mò:

- Nhưng khi em ở trong kho sinh vật, có dòng khí lưu có công năng tự động làm sạch. Còn có dung dịch tự động thanh tẩy. . . Mỗi lần em có thể ngâm hai giờ.

Dòng khí lưu? là tắm cạn sao?

Trần Tiêu ngây ngẩn cả người. Còn có người tắm như thế sao?

Thảo nào. . . không thấy cô gái nhỏ này tắm lần nào,mà trên người vẫn cứ sáng sủa sạch sẽ a.

Nhưng mà, bây giờ cái kho sinh vật đã bị người của Phục Vụ Xã đem đi rồi. . .

- Cái kia, lúc này đã không còn kho sinh vật nữa rồi, hay em tắm trong phòng tắm đi nha , rất đơn giản, chỉ cần đứng dưới vòi hoa sen kỳ cọ là được. . .

Trần Tiêu có chút hốt hoảng, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh, cầm đũa lên cố gắng tống cơm vào miệng.

Child Child chăm chú nhìn Trần Tiêu, ánh mắt to mày lam sắc chớp chớp vô tội, thanh âm hồn nhiên như một thiên sứ:

- Trần Tiêu, anh giúp em tắm có được hay không?

Rầm!

Trần Tiêu ngã ngửa ra sau ghế, mấy hạt cơm rang trứng còn phun qua cả lỗ mũi.

Ngồi dưới đất, Trần Tiêu trừng mắt nhìn Child Child.

Ân, Shakespeare nói như thế nào ấy nhỉ?

Tắm?

Hay không tắm?

Đó là vẫn đề! (5)

(1) Tây Môn Xuy Tuyết: một nhân vật trong truyện Sở Lưu Hương hay sao ấy =.=', tính cách nổi tiếng lạnh lùng như tuyết

(2) Băng thanh ngọc khiết: Trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.

(3) Extra: Một nhãn hiệu keo cao su rất nổi tiếng.

(4) Những mĩ nhân TQ cổ đại làm "điêu đứng" cả giang sơn: Tây Thi, Dương Quý Phí, Điêu Thuyền, Đắc Kỉ... xin xem thêm phần bình luận.

(5) Câu nói nổi tiếng của đại văn hào Shakespeare về triết lý sống của con người ở đời: "To be or not to be, that is the Question." (Sống hay không sống, đó là vấn đề). Chắc ai học cấp qua 3 cũng đều biết, trừ khi...

Chữ ký của Lăng Độ VũKênh 108 - Trang xem phim online

Tài sản của Lăng Độ Vũ

Có 6 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Lăng Độ Vũ vì bài viết hữu ích này:

Danh kiếm (20 tiếng trước), dombz (1 ngày trước), dyllan (20 tiếng trước), h2f1 (1 ngày trước), laogialun (15 tiếng trước), Long Phi Vũ (21 tiếng trước)

Lăng Độ Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Lăng Độ Vũ

Tìm toàn bộ bài viết của Lăng Độ Vũ

#30 22 tiếng trước

Long Phi Vũ

-=[ Lương Sơn Anh Hùng ]=- Ngày gia nhập: 18-09-2008

Cư ngụ: Thiên Hạ Đệ Nhất Trang

Bài viết: 1.869

L$B: 33.354

Tâm trạng:

Ðiểm: 218

Chương 27

Giặt Khô

Dịch: NguyenDuy84

Nguồn: Kiếm Giới

Thu gọn nội dung

Trần Tiêu chưa từng nghĩ đến, tắm lại có thể trở thành một công việc hạng nhất có yêu cầu cao và tính khiêu khích mạnh mẽ đến như thế.

Tất nhiên vẻ mặt Child Child hiện tại là nửa tỉnh nửa mê, dung nhan tuyệt mỹ, thuần khiết, hơn nữa cộng thêm dáng dấp trìu mến hấp dẫn người khác, làm cho người khác nhìn qua nhịn không được phải sinh ra một cảm giác muốn phạm tội.

Thế nhưng...

Ào ào... Ào ào...

Vòi sen trong phòng tắm không ngừng nhả nước, Child Child lúc này đang đứng bên dưới. Dòng nước tinh tế rơi trên thân thể nàng, mái tóc vừa dài vừa suôn mượt lúc này đã ôm lấy gương mặt bầu bĩnh của nàng. Cặp mắt to tròn trong suốt mở lớn, lẳng lặng đứng đó nhìn Trần Tiêu.

Bộ quần áo mỏng manh lúc này đã bị ướt sũng nước, đã chặt chẽ dán sát vào trên thân thể nàng. Tiểu mỹ nhân mới mười lăm tuổi, nhưng đã có dáng người mê nhân, lập tức khiến cho trong đầu Trần Tiêu nhịn không được suy nghĩ đến một câu nói: suối nhỏ quanh co róc rách chảy...

Quần áo mỏng dính lại thấm nước, ôm sát thân thể, đã không cách nào che giấu những đường cong mê người trên người tiểu mỹ nhân. Mà điều khiến trong lòng Trần Tiêu thấy tự khinh bỉ mình chính là: ánh mắt hắn không khống chế được đã bị hấp dẫn bởi bộ ngực của Child Child.

Con gái mười lăm tuổi, những đường cong trên bộ ngực chỉ mới hé nhú lên một chút mà thôi, nhưng kết hợp với những đường cong mê hoặc khác, cũng trở nên cực kỳ tuyệt đẹp...

- Liều mạng vậy!

Trần Tiêu cắn chặt răng, nghĩ thầm: nàng khỏa thân ta cũng đã từng nhìn qua, huống chi hiện tại nàng có mặc quần áo.

Nghĩ như thế thấy thoải mái hơn một chút, hơn nữa lại thêm một ít ý niệm tà ác thuộc về bản năng nam nhân trong đầu ảnh hưởng, Trần Tiêu giả vờ trấn tỉnh:

- Được rồi, cởi quần áo ra đi.

Child Child ngoan ngoãn làm theo, giơ tay lên cởi bỏ cái áo thun đã ướt sũng nước đi. Khi vòng eo nhỏ nhắn, mềm mại, tinh tế tràn ngập đường cong của thiếu nữ được thể hiện hoàn toàn ra, Trần Tiêu hầu như trong nháy mắt đã không kềm nổi phải nín thở một chút.

Dòng nước trong suốt, men theo da thịt mủm mĩm của Child Child chảy xuôi xuống, là da mượt mà không có nửa phần tì vết nào, khiến cho người khác nhìn thấy cũng không khỏi một trận hoa mắt lên!

Cặp mắt to tròn của Child Child vẫn như trước mở to, ngây thơ vô tội nhìn chằm chằm Trần Tiêu, nhẹ nhàng hỏi:

- Tiếp theo thế nào?

Dưới tầng hơi nước nóng bỏng, cặp gò má của Child Child bị nung lên trở thành một mảnh đỏ bừng nhàn nhạt, cực kỳ mê người!

Trần Tiêu cảm giác được yếu hầu của mình giật giật mấy cái, miệng khô lưỡi nóng. Thiên sứ, ác ma trong lòng không ngừng giao chiến mãnh liệt một hồi, rốt cuộc cũng nhắm hai mắt lại, hai bàn tay tội lỗi, run rẩy vươn ra.

...

Tích tích tích! Tích tích tích! Tích tích tích!

Thanh âm chói tai của cái đồng hồ báo thức chợt vang lên bên cạnh, khiến cho Trần Tiêu giật mình tỉnh dậy. Hắn bỗng nhiên giật nẩy mình, phảng phất giống như là kẻ cắp bị người khác bắt tận tay vậy. Hắn ngồi bật dậy trên gường, có thể cảm giác được rõ ràng trán mình đầy mồ hôi, trái tim đập bình bịch trong lồng ngực, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi...

Hô...

Hắn nhìn qua ngó lại một chút, hiện tại mình đang ngồi trên cái gường ngủ lớn trong phòng. Bên ngoài cửa sổ, sắc trời đã sáng hẳn. Đồng hồ báo thức để đầu giường đang kêu inh ỏi, kim đồng hồ đã chỉ bảy giờ sáng.

Hóa ra chỉ là nằm mơ thôi...

Trần Tiêu thở phào nhẹ nhõm một cái, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối mơ hồ.

Haizzz... tối hôm qua... tối hôm qua cuối cũng cũng không có làm ra chuyện tội lỗi loại này...

Thực tế như thế này: tối hôm qua, dưới sự hướng dẫn cặn kẽ của Trần Tiêu, Child Child rốt cuộc cũng đã vào phòng tắm mà tắm. Chỉ bất quá là Trần Tiêu đứng ngoài cửa, từng bước hướng dẫn cho Child Child cách tắm, làm sao gội đầu, sử dụng xà phòng, dầu gội như thế nào...

Tuy rằng cũng không có tận tay tiến hành tắm cho mỹ nhân mê người này, bất quá cách một lớp cửa, nghe thanh âm nước chảy ào ào trong phòng, lại còn những câu hỏi ngây thơ hồn nhiên của Child Child thỉnh thoảng vang lên... Trong đầu Trần Tiêu cũng nhịn không được tưởng tượng cảnh tiểu mỹ nhân đang khỏa thân bên trong, đứng dưới dòng nước mát mà tắm rửa...

Trần Tiêu suýt chút nữa đã chảy máu mũi!

Chỉ có điều, vừa rồi hắn lại nằm mơ thấy một giấc mơ tội lỗi như thế... Tựa hồ như trong tiềm thức của hắn, hắn cũng có chút hối hận đã bỏ lỡ mất một cơ hội làm người ác như thế.

Ây da, xem ra vị giáo sư môn Tâm lý học đã nói sai rồi, trong lòng mỗi người đều có một chút dục niệm tà ác nguyên thủy nhất.

Cũng may mắn là, đây chỉ là một giấc mộng mà thôi. Trong lòng Trần Tiêu cũng cảm thấy nhẹ nhàng, rốt lại mình cũng không có làm ra chuyện cầm thú như thế, coi như là không có phụ lòng mà cha mẹ mình đã giao phó.

Sau khi thở dài mấy cái, Trần Tiêu theo thói quen lắc lắc đầu một chút, bỗng nhiên hắn chợt cứng người lại!!!

Ở trên gường hắn, ngay sát bên thân thể hắn, một thân thể mềm mại đang áp sát người hắn. Mái tóc vàng sẫm mượt mà thả tự nhiên, đem khuôn mặt trơn mịn che khuất đi một nửa. Đôi bàn tay nhỏ bé nhưng nắm thật chặt một góc chăn, hô hấp nhẹ nhàng. Cặp lông mi dài phảng phất khẽ run run nhẹ, cũng không biết nàng đang nằm mơ thấy gì.

Một cái áo sơ mi màu trắng tinh rộng thùng thình, căn bản không cách nào đem thân thể động lòng người của nữ nhân hoàn toàn che hết lại. Trải qua một đêm nằm ngủ lăn lộn, y phục đã có chút không ngay ngắn. Dưới ánh nắng sáng rọi vào, cô gái đang ngủ mơ hãy còn chưa phát hiện ra y phục mình đã có chút nhếch nhác.

Cái này, cái này...

Điều khiến cho Trần Tiêu suýt chút nữa hét lên một tiếng chói tai chính là: bên dưới vạt áo sơ mi trắng rộng thùng thình kia, chính là cặp chân thẳng tắp, trắng như tuyết của cô bé. Nhìn vào độ dày của lớp áo... ặc, nàng, tựa hồ, hình như, có thể, đại khái, có lẽ là, không có mặc quần lót!

Thôi chết! Cũng không phải có lẽ, mà khẳng định chính là, nàng không có mặc! Bởi vì Trần Tiêu nhớ rất rõ ràng, mình căn bản không chỉ cho Child Child phải mặc quần lót! Hai ngày nay nàng vẫn như vậy mặc cái áo dài quá đùi!

Cố sức bịt chặt miệng lại, Trần Tiêu rốt cuộc cũng không có la lớn, chỉ là liếc mắt nhìn thấy cảnh gợi cảm như thế, cho dù bình thường hàng ngày Trần Tiêu có trầm ổn đến thế nào, lúc này hầu như liếc mắt đã nhìn thấy hết, hắn cũng có chút không nhịn nổi.

Hắn bỗng nhiên chợt nhớ tới một câu nói của Từ Nhị, kẻ từng tự xưng là chuyên gia về phụ nữ: kỳ thực thân thể nữ nhân hoàn toàn khỏa thân chưa chắc là hấp dẫn người ta nhất, hấp dẫn nhất trái lại chính là loại che nửa người, chỗ che chỗ không, đó mới chính là thứ khiến người ta mê đắm nhất!

Mà lúc này đây, Child Child, mặc một cái áo sơ mi màu trắng hở trên hở dưới lung tung như vậy, lại ngoan ngoãn ngủ say như thế, cũng khiến cho Trần Tiêu phải mê đắm đến rối tinh rối mù lên!

Nhìn Child Child được nắng sớm chiếu rọi, những đường cong tuyệt sắc của nàng hiển lộ hết sức rõ ràng, tinh tế. Nhìn một nữ nhân thuần khiết như một tiểu thiên sứ như thế nằm ngủ, ngược lại càng làm cho dục niệm trong lòng nam nhân bùng phát mạnh mẽ hơn...

Khục khục...

Trần Tiêu cố gắng trấn tĩnh lại, buông lỏng hai tay đang che miệng mình xuống, sau đó lẳng lặng nhìn Child Child thêm vài phút, lúc này hắn mới đưa tay đẩy nàng mấy cái.

- Child Child, Child Child.

Thanh âm của Trần Tiêu đã có chút khàn khàn.

- ... Ơ...

Thanh âm nũng nịu phát ra từ miệng nữ nhân, hầu như đều khiến cho đầu khớp xương của nam nhân đều phải mềm ra.

Sau đó, Child Child rốt cuộc cũng mở mắt, nhãn thần nửa tỉnh nửa mê rất mông lung, khẽ nhìn Trần Tiêu một chút, vô cùng khả ái nâng tay lên, dụi dụi cặp mắt, lần này rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Thế nhưng không đợi Trần Tiêu nói, Child Child cũng đã tự động xích lại bên cạnh người Trần Tiêu, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy thắt lưng Trần Tiêu, đặt cái đầu nhỏ nhắn của mình lên trên đùi Trần Tiêu.

- ...

Trong lòng Trần Tiêu thầm nổi giận, người ta đã xem mình là người tốt, sao có thể dễ dàng khi dễ người ta được!

Cố nén khí huyết kích động trong lòng xuống, Trần Tiêu hạ giọng nói:

- Cô... sao cô lại ngủ trên giường của tôi vậy?

Child Child đẩy nhẹ thân mình dựa trên người Trần Tiêu, thấp giọng tằng hắng một tiếng, rồi mới nhẹ nhàng nói:

- Không có kho lưu trữ sinh vật, tôi không ngủ được.

- Nhưng cô cũng đâu thể nào nửa đêm chui vào giường tôi mà ngủ chứ.

Trần Tiêu dở khóc dở cười, thầm nghĩ, may mà mình cũng không có mộng du, bằng không, nếu như mình nằm mơ bậy bạ, ngủ mớ ôm tiểu cô nương này sờ mó lung tung, như vậy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi.

Child Child chớp chớp mắt, sau đó nhìn thẳng mắt Trần Tiêu, hạ giọng nói:

- Nhưng mà, tôi thích ở chung với Trần Tiêu. Tôi thích mùi của Trần Tiêu. Tối hôm qua ở đây, tôi ngủ rất ngon...

Nói xong, trên mặt nàng lộ ra một tia đỏ ửng có chút kỳ quái, phảng phất có chút mờ mịt:

- Còn nữa, tôi thích, thích Trần Tiêu vuốt ve tôi, thích bàn tay Trần Tiêu chạm vào tôi, làm cho tôi ngứa ngáy, hi hi...

Vuốt, vuốt ve nàng!!! Làm cho nàng ngứa ngáy???

Trần Tiêu lập tức mơ hồ cảm giác được có chút không ổn:

- Cô nói... cô nói tối hôm qua lúc đang ngủ, tôi đã vuốt ve cô? Tôi? Cô?

- Đúng rồi.

Child Child có chút hơi ngượng ngùng. Tuy rằng nàng cũng không rõ loại tình cảm này chính là bản năng thiên phú của mỗi người, thế nhưng cảm giác ngọt ngào mơ hồ thế này, lại khiến cho Child Child cảm thấy sung sướng, nhẹ nhàng ôm lấy Trần Tiêu, cất giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, nói:

- Tối hôm qua Trần Tiêu ngủ rất say, thế nhưng nửa đêm anh ôm lấy tôi, tay của anh....

- Tay của tôi... tay của tôi thế nào?

Trần Tiêu vội hỏi.

Nhãn thần Child Child có chút ngại ngùng, cũng không ai dạy cho nàng loại tình cảm này, bởi vì cái này vốn là thiên tính của mỗi người. Cô bé hạ thấp giọng nói:

- Anh, anh còn nói mớ, nói là 'Tắm, tắm'...

Trần Tiêu suýt chút nữa là sặc nước bọt của mình, vừa nghe những lời này, nhất thời trở nên ho sặc sụa!

Tắm, tắm... tắm?

Child Child nói tối hôm qua lúc ta đang ngủ đã ôm lấy nàng, còn nói tối hôm qua lúc đang ngủ còn vuốt ve nàng nữa....

Hắn nhớ lại lúc mình vừa thức giấc, mình đã nằm mơ thấy đang tắm táp cho Child Child.

Đúng, đúng rồi... chắc là như thế!

Tối hôm qua đúng là ta không có tắm cho cô gái này, thế nhưng trong lúc nằm ngủ, mình vừa nằm mơ lại vừa trên giường tắm rửa cho nàng ấy!!!

Hơn nữa... hơn nữa lại còn...

Lại còn chính là 'Giặt khô' nữa!!!

Chữ ký của Long Phi VũClick Nút Thanks Nhé!

Tài sản của Long Phi Vũ

Có 6 thành viên đã gửi lời cám ơn đến Long Phi Vũ vì bài viết hữu ích này:

Danh kiếm (19 tiếng trước), dombz (13 tiếng trước), dyllan (20 tiếng trước), h2f1 (13 tiếng trước), laogialun (15 tiếng trước), Lăng Độ Vũ (13 tiếng trước)

Long Phi Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Long Phi Vũ

Ghé thăm Homepage của Long Phi Vũ!

Tìm toàn bộ bài viết của Long Phi Vũ

#31 4 tiếng trước

Lăng Độ Vũ

-=[ Lương Sơn Ẩn Sĩ ]=-

1 phim, 1 truyện, 1 đàn bà

Ngày gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 32.287

L$B: 506.755

Tâm trạng:

Ðiểm: 1207

Chương 28

Tiêu Điểm!

Dịch: NguyenDuy84

Nguồn: Kiếm Giới

Thu gọn nội dung

Sáng sớm, Trần Tiêu vội rời khỏi nhà chạy đến trường, trông cứ như đang chạy trối chết vậy.

Kháo! Vốn đang đắc chí, cho rằng mình đã trở thành chính nhân quân tử, ai mà ngờ, tối không tắm nước, nhưng đến nửa đêm lại đem người ta ra 'Tắm' một lần a!

Điều. . . Điều này đúng là oan uổng mà!

Hơn nữa, càng làm cho mình không thể tiếp thu nổi chính là―― kháo! Làm thì cũng đã làm rồi, nhưng sao những chuyện tuyệt vời đó. . . A sai rồi! những việc làm xấu xa như thế, mình đã làm khi nằm mơ, lúc này muốn nhớ lại, một chút tình tiết cũng không nhớ được!

May mắn! quá may mắn! !

-o0o-

9h30 sáng,

Một chiếc Volve màu đen đứng ở trước cổng Cơ Đức Học Viện. Từ Nhị thiếu vẻ mặt uể oải, mắt trái sưng phù đang ngồi trong. Hắn vốn là một anh chàng đẹp trai, hơn nữa lại được trời sinh có cặp mắt đào hoa, cực tốt để câu gái. Nhưng lúc này cặp mắt đào hoa đã bị sưng húp, khó tránh mất đi vài phần mị lực.

Từ Nhị thiếu gia từ xa thấy Trần Tiêu đang đeo cặp từ trên đường lớn đi tới, sắc mặt hắn có vẻ ngưng trọng, ánh mắt có chút tán loạn, giống như đang mất hồn mất vía, không biết là đang có tâm sự gì đây. May mà con đường cái đi vào Cơ Đức Học Viện đặc biệt rộng rãi, nếu không phải vậy, Từ Nhị thiếu gia thậm chí còn hoài nghi, với bộ dáng thất thần của Trần Tiêu lúc này, không khéo lại đâm cả vào cây cột điện ở ven đường cũng không biết chừng.

Khi Trần Tiêu đi tới, Từ Nhất Phàm phải kêu hắn đủ 3 lần, hắn mới có phản ứng, trên mặt miễn cưỡng tạo ra một nụ cười khổ.

- Mày sao vậy?

Từ Nhị thiếu gia từ trong xe đi ra, cười dài nhìn Trần Tiêu:

- Mặt mày lúc này cứ như tối hôm qua bị người ta chà đạp cho thất thân vậy.

Trần Tiêu nhếch môi đáp lại hắn bằng một nụ cười khổ, cộng thêm một cái ngón giữa, lúc này mới chú ý tới cặp mắt đào hoa của Từ Nhị thiếu gia:

- Mày bị sao vậy? Không phải mày đi kua nhầm bạn gái của người ta, rồi bị người ta đuổi đánh tới tận cửa đó chứ?

Từ Nhất Phàm xoa xoa cặp mắt đào, nhưng không hề có chút chán nản, trái lại còn ưỡn ngực:

- Mày biết cái gì! Nói cho mày biết, đối với nam nhân mà nói, mỗi một vết sẹo trên người là một chiếc huân chương! Cho dù có cao lớn, nhưng nếu như trên người ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có, thì cũng chẳng có nổi một chút khí thế của nam nhân.

Nhưng mà cái ưỡn ngực này, hình như động tác của hắn quá mạnh, làm động tới vết thương trên người, làm cho Từ Nhị thiếu gia lập tức phát ra một tiếng hừ, âm thanh có chút run run.

- Mày bị thương thật hả?

Ngữ khí của Trần Tiêu nghiêm túc hẳn lên, sắc mặt cũng ngưng trọng hơn, trầm giọng nói:

- Ai làm!

Vui đùa là vui đùa, nhưng Trần Tiêu đối với bằng hữu của mình Từ Nhất Phàm cũng cực kỳ quan tâm, nếu như Từ Nhất Phàm thật sự bị người đánh thành như vậy, thân là huynh đệ, bất kể như thế nào hắn cũng không có thể khoanh tay đứng nhìn!

- Đừng lo lắng. Là bị người ta đánh. . . nhưng mày cũng không có cách nào giúp tao báo thù đâu.

Từ Nhị thiếu gia xoa xoa ngực, cười khổ nói:

- Không phải ngày hôm qua mày đã hỏi tao trốn đi nơi nào sao? Nói cho mày biết, tao vừa bái được một vị sư phụ, thân thủ siêu cấp! Đây là cao thủ mà tao phải tốn rất nhiều tiền mới mời được! Ngày hôm qua tao đến sân bay đón tiếp, sắp xếp cho lão sư ổn thỏa, rồi lại còn luyện mấy đường nữa.

Nói xong, Từ Nhị thiếu gia hắc hắc cười:

- Trần Tiêu, bình thường chúng ta hai người đấu với nhau, tuy rằng tao không bằng mày, nhưng mày muốn đánh ngã tao, cũng không phải dễ dàng như vậy đâu. Lần này tao mời tới được sư phụ là cao nhân thực sự! Ngày hôm qua luyện tập, người ta chỉ cần hai đòn là đã cho ta nằm sấp rồi! như vậy là còn hạ thủ lưu tình rồi đó!"

Hai đòn thôi sao?

Trần Tiêu giật mình ―― người đó thật sự là cao nhân rồi.

Thân thủ của Từ Nhị thiếu gia Trần Tiêu biết rất rõ. Từ Nhị thiếu gia tuy xuất thân giàu có, nhưng không phải là cái bị thịt đắt tiền chỉ biết ăn chơi trác táng, so với ba năm trước khi mới quen biết mình, nắm tay của hắn đã cứng hơn không ít, hiển nhiên bình thường hắn đã rất kiên trì tập luyện.

Trong ba năm đó, hai người đã trở thành hảo bằng hữu, cùng nhau gia nhập câu lạc bộ karatedo, công phu của Từ Nhị thiếu gia thật ra cũng tăng lên không ít. Trình độ hiện giờ của hắn, tuy còn kém hơn so với mình, nhưng cũng cách biệt không nhiều lắm. Bình thường 3 đến 5 tên đệ tử phổ thông học năm 3 cũng không hạ được hắn.

Thân thủ như vậy, mà người kia chỉ cần 2 đòn đã cho hắn "nằm sấp". . .

- Mày sẽ không thật sự muốn theo nghiệp võ đó chứ?

Trần Tiêu cười cười:

- Ông già mày cũng đồng ý sao? Ổng còn muốn nhờ cậy vào mày để quản lý cơ nghiệp cơ mà. Mày lại muốn học theo đại ca mày à?

Từ Nhị thiếu có một người anh ruột, Từ Đại Thiếu Gia năm nay 30 tuổi. Từ gia tuy gia sản hàng tỉ, nhưng hai đứa con lại không có một chút hứng thú với thương nghiệp. Hơn nữa, cái vị đại thiếu gia kia tính tình so với Từ Nhất Phàm thì càng quật cường, càng nóng nảy hơn nhiều.

Hắn không phải 'hỗn' ở thương trường mà 'hỗn' ở hắc đạo, ở thành phố K cũng có tiếng tăm lừng lẫy! Bản thân là con nhà giàu, có tiền có thế, danh tiếng càng được nâng cao, thân thủ lại rất tốt, năm xưa khi hắn mới xuất đạo, có nhiều kẻ cho hắn chỉ là đồ tiểu bạch kiểm kinh thường hắn. Kết quả chọc giận Từ Đại Thiếu, tên gia hỏa này liền xách trường đao, đuổi chém 7,8 người tới hơn 3 con phố! Cuối cùng chiếc áo trắng trên người hắn cũng bị máu nhuộm hồng, thành phố K từ đó lại có thêm một nhân vật 'giang hồ' số 1, được người khác gọi là "Tiểu Hồng Bào" .

Ở Thành phố K, "Tiểu Hồng Bào" hiện giờ đã là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy!

Trần Tiêu nhìn Từ Nhị thiếu, sắc mặt hơi có chút lo lắng ―― hắn cũng không có thành kiến gì với giới hắc đạo, nhưng dù sao hắn cũng không hy vọng bằng hữu tốt nhất của mình đi lên con đường này.

- Yên tâm đi.

Từ Nhị thiếu gia đi nhanh tới, đưa tay quàng qua cổ Trần Tiêu, tuy lúc hắn giơ tay lên động chạm tới vết thương làm hắn đau tới nhíu mày, nhưng vẫn cất tiếng cười to:

- Nếu tao thực sự muốn đi hắc đạo, cho dù sống chết cũng phải kéo mày làm kim bài tay chân cho tao―― Chẳng qua tao cảm thấy có chút húng thú với việc luyện công! sau này nếu như ta luyện thành tài rồi, với dung mạo của chúng ta như thế này, hơn nữa lại có một thân công phu, tao sẽ nghĩ biện pháp thuyết phục ông già đầu tư một hai trăm triệu,trở thành siêu sao trong ngành giải trí. Ha ha. . .

Nói xong, hắn tiện tay ném chiếc chìa khóa xe về phía người bảo vệ của trường học, người bảo vệ kia vội ân cần tiếp nhận, rồi thay Từ Nhị Thiếu lái xe vào bãi.

- Mày mới đổi xe cho ông già à?

Trần Tiêu nhìn chiếc Volve màu đen có mái che của Từ Nhị Thiếu, những chiếc xe có mái che như vậy thường dành cho những nam nhân thành thục trầm ổn sử dụng. Tuy lúc này Trần Tiêu không có xe, nhưng hai năm trước hắn cũng có một chiếc xe cũng không khác thế nhiều lắm.

- Chiếc xe BMWs Z8 đó của ta bị sư phụ cầm dùng rồi,sáng nay ta chọn đại một chiếc xe trong nhà để đi học.

Từ Nhị thiếu gia thuận miệng giải thích, rồi lại hạ thấp thanh âm cười nói:

- Được rồi, chút nữa mày giới thiệu cho tao một chút về vị Bạch Thái MM kia đi. Tối hôm qua tao phải thức suốt đêm gọi điện thoại, giúp mày giải quyết ổn thỏa mọi việc. Lại nói tiếp việc này đúng là trùng hợp mà.

- Sao vậy?

Từ Nhị thiếu gia hắc hắc cười:

- Cái cô Bạch Thái MM không phải đã đắc tội với một cô gái khác ở trong trường sao? Mày còn nói là cô gái kia vì thất tình mà tâm tình không được tốt, mới cùng với Bạch Thái MM gây ra xung đột, đúng không?

Trần Tiêu gật đầu, nhưng sau đó giật mình, trừng mắt nhìn Từ Nhị thiếu gia:

- Lẽ nào...

- Cô gái kia, chính là cô gái mà sáng sớm ngày hôm qua mày đã thấy ở cửa, lúc đó tao đang chia tay với nàng.

Từ Nhị thiếu gia khua tay, bất đắc dĩ thở dài.

Trần Tiêu sửng sốt một chút, sau đó cười mắng:

- Nói đi nói lại, thì ra nguyên nhân đều là do mày cả à! Ngày hôm qua mày đá người ta, người ta tâm tình không tốt, nên mới phát tiết bằng cách khi dễ Bạch MM, đúng không?

- Hừ, cô nàng kia cũng không phải thứ tốt lành gì, quá dối trá.

Từ Nhị thiếu gia bĩu môi:

- Nhưng Tiểu Mã rất thích nàng, cho nên mới mới vì nàng mà ra mặt chọc vào Bạch Thái MM của mày.

- Không phải Bạch Thái MM ' của tao'.

Trần Tiêu nhíu mày:

- Không được nói bậy.

- Không phải của mày chẳng lẽ là của tao à?

Từ Nhị thiếu gia cùng Trần Tiêu sóng vai đi vào trong trường học, hắn cố ý cười nói:

- Mày đã nói MM đó không phải của mày, vậy thì tao cũng có thể xuất thủ a! Hôm trước tao cũng nhìn thấy mặt nàng từ xa, trông tướng mạo cũng rất ngon ăn đó nha.

Trần Tiêu lập tức đứng lại, nhìn Từ Nhất Phàm, thở dài:

- Mày... Đừng có trêu chọc nàng. Gia cảnh của nàng không tốt, có thể tới nơi này học tập đã rất khổ cực rồi. Cô gái này không giống với các cô khác ở trong trường học đâu, mày...

- Ha ha ha ha! !

Từ Nhị thiếu gia chỉ vào Trần Tiêu cười ha ha:

- Nhìn kìa! tao còn chưa có động thủ, mày đã sốt ruột vậy cơ à! Được rồi được rồi! Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo! Mày muốn tao không động vào nàng, tao không động vào là được chứ gì!

Không đợi Trần Tiêu thanh minh, Từ Nhị thiếu gia liền chuyển đề tài câu chuyện đi hướng khác:

- Được rồi, nếu hai ngày nữa mà rảnh rỗi, tao sẽ mang mày đi gặp vị sư phụ kia! Cho mày biết thế nào là cao nhân!

Buổi sáng, Trần Tiêu có một tiết học quản lý, chương trình học của Từ Nhị thiếu gia và Trần Tiêu khác nhau, hắn thì chạy tới khu thể thao - hắn trong trường này cơ bản không coi ai ra gì. Không chỉ bởi vì ông già hắn là kẻ có tiền, cũng không chỉ bởi vì ông anh ruột hắn là đại ca giang hồ có tiếng.

Còn có một nguyên nhân nữa là: Một trong những nhà đầu tư lớn của Cơ Đức Học Viện chính là phụ thân của Từ Nhị Thiếu Gia, ngay cả khối đất của Cơ Đức Học Viên này cũng là của phụ thân Từ Nhị thiếu.

Dùng một cách nói dễ hình dung hơn, thì Từ Nhị thiếu gia có thể coi như là con trai của ngài "Giám đốc". Đầu óc của hắn có thể coi là khá thông minh, nhưng hắn không quá thích học tập, đến lớp chỉ được dăm ba buổi, đại bộ phận thời gian trong ngày hắn đều dùng để ngâm mình trong bể bơi cùng với hai cô gái hai bên.

Buổi sáng Trần Tiêu chăm chỉ học tập, tới buổi trưa hắn ghé qua nhà hàng của trường ăn một chút gì đó-- đây chính là nhà hàng của Từ Nhị Thiếu. Hôm trước Từ Nhị thiếu đã nói như vậy, Trần Tiêu cũng phải cởi mở hơn. Nếu đã xem trọng nhau như là huynh đệ, thì không nên quá mức khách khí, nếu cứ cố bảo trì khoảng cách, ngược lại sẽ trở thành xa lạ.

Chương trình học ngày hôm nay cũng không nhiều lắm, cho đến 2 giờ chiều thì đã hết tiết. Trần Tiêu lười không muốn đến bể bơi -- Mỗi ngày đi làm thêm khiến cho hắn mệt muốn chết, đâu còn tinh lực mà đi phát tiết bằng cách vận động? Gần đây ngay cả karatedo hắn cũng rất ít tập luyện..

Suy nghĩ một chút, hắn liền lững thững đi về phía thư viện trường.

Thư viện của Cơ Đức Học Viện còn lớn hơn thư viện công lập của Thành phố K ! Một tòa nhà theo kiểu kiến trúc hiện đại, lại còn bỏ ra một số tiền rất lớn để trang bị một hệ thống quản lý chuyên nghiệp của nước ngoài, để hoàn thành xong một thư viện như vậy tổng số tiền bỏ ra cũng phải trên một trăm triệu.

Chỉ tiếc. . . Một tòa thư viện tốt như vậy, thường ngày lại chẳng có ai vào đọc. Dù sao bọn con nhà giàu có mấy người là thật tâm hiếu học? Những người này không phải lo lắng về cuộc sống, nên không có áp lực về việc học tập, rất nhiều rất nhiều thời gian của tuổi trẻ đều dùng để làm những việc xằng làm bậy, chẳng có mấy người nguyện ý lãng phí thời gian ở trong một tòa thư viện khô khan.

Cho nên, Thư viện của Cơ Đức Học Viên vẫn là nơi cực kì yên tĩnh, theo trong kí ức của Trần Tiêu từ khi tham gia học tập tại đây từ 3 năm trước, Thư viện to như vậy, nhưng số ghế có người ngồi cũng chưa bao giờ vượt quá hai thành (=20%).

Trần Tiêu cũng chẳng phải loại mọt sách suốt ngày chỉ biết đến sách vở, nhưng trong thư viện lại có một địa phương hấp dẫn hắn: máy vi tính miễn phí lên mạng internet.

Loại phúc lợi như vậy, sợ rằng trong toàn bộ cái trường này chắc cũng chỉ có mỗi mình Trần Tiêu là chịu 'hưởng thụ'. (DG: trường ta cũng có và ta cũng đíu bao h thèm đến ).

Tất cả học sinh trong Cơ Đức Học Viện này, có người nào không có Laptop? Những tên phú gia đệ tử đặc biệt có tiền, ví dụ như Từ Nhị thiếu, đổi Laptop so với đổi điện thoại di động còn nhanh hơn, chỉ cần có một loại mới nhất đưa ra thị trường là hắn sẽ phải là người xài thử đầu tiên.

Nhưng Trần Tiêu lúc này không phải là kẻ có tiền, hắn không có Laptop, trong tư viện có một loại hình miễn phí như vậy chính là nơi tốt nhất để cho hắn giải trí.

Internet cáp quang , gần như là loại kết nối tốt nhất hiện nay, khung cảnh lại ưu nhã mà an tĩnh -- cho dù ở quán internet tốt nhất thành phố K cũng không có điều kiện như này a!

Nhưng ngày hôm nay, Trần Tiêu mới tới đại sảnh của thư viện, thì lập tức ngây ngẩn cả người!

Sao lại nhiều người như vậy? !

Thường ngày cho dù có Boom nổ trong thư viện cũng chẳng có nhiều người như vậy, nhưng hôm nay tự nhiên lại có tới hơn nửa số ghế của thư viện có người! Hơn nữa, nhìn thoáng qua, 99% trong đó đều là nam sinh!

Bầu không khí có chút quái dị. . .

Trần Tiêu mới vừa đi vào liền phát hiện ra tuyệt đại đa số nam sinh đều tùy ý ôm trong tay một quyển sách gì đó, ngồi một chỗ nhưng không tập trung tư tưởng, rất hiển nhiên -- lực chú ý của bọn họ hoàn toàn không nằm trên sách vở.

Trên đường đi Hắn còn phát hiện rất nhiều nam sinh đều tỏ vẻ cố ý hoặc là vô ý hướng về phía dãy ghế ở tây bắc ngắm tới ngắm lui. . .

Mà tần suất phân bố của chỗ ngồi, cũng lấy khu vực tây bắc làm trung tâm và phân bố hình quạt ra xung quanh. Đám đệ tử con nhà giàu ngày thường chưa bao giờ đến thư viện trường, hôm nay tụ tập ở đây là gì cái gì vậy?

Trần Tiêu thất vọng nhìn chỗ ngồi thích nhấtc của mình đã có người chiếm mất. Nhưng sau đó, hắn lập tức minh bạch mọi chuyện!

Trên dãy bàn gần cửa sổ ở góc tây bắc, có một cô gái đang lặng yên ngồi. xung quanh khu vực đó ngồi đầy người, nhưng duy nhất chiếc bàn dài ở gosctrong cùng, chỉ có một cô gái đó ngồi một mình yên tĩnh. Những nam sinh kia đều trộm nhìn về phía đó, rất hiển nhiên, đều là do cái cô gái 'tiêu điểm' này!

Vừa nhìn thấy hình dáng của cô gài kia, Trần Tiêu lập tức ngây ngẩn cả người.

+ Hỗn: từ này thường dùng trong hắc đạo. có thể tạm hiểu là "lăn lộn" .

+ Tiểu bạch kiểm: tên mặt trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #agagga