Không Tên Phần 42
CHƯƠNG 41
An Nhiên nghe lời Khánh, kẹp chiếc nơ trắng tinh mọi lúc mọi nơi. Trong bữa tiệc cũng thế, không khó để Thiên Ân nhìn thấy, cậu không nói gì. An Nhiên rất muốn giải thích, nhưng không biết nói gì và không biết lời giải thích đó có ý nghĩa gì không? Món quà đó với nó là quan trọng, nhưng với cậu chỉ là một phép lịch sự xã giao thì sao? Hoặc cũng có thể cậu không quan tâm tới việc nó dùng không. Nên thôi, lại im lặng.
Bữa tiệc được tổ chức ngay tại khuôn viên nhà cô diễn viên gì gì đó. Rất ít khi nó được dự tiệc tại nhà riêng. Cô ta muốn khoe mẽ sự giàu có của mình sao? Nếu thế thì thành công rồi đấy. Mọi người đều choáng ngợp trước vẻ đẹp hào nhoáng của nơi đây. Đều là giới thượng lưu, đều rất giàu có, nhung họ vẫn không khỏi trầm trồ.
Bữa tiệc được tổ chức trong nến. Rất nhiều nến. Những ngọn nến được sắp xếp hợp lí ở mọi nơi, những cây đại thụ cũng được treo đầy nến làm chúng lung linh như một quả cầu pha lê khổng lồ., bên mặt hồ, trên cây cầu treo dài cũng được phủ toàn nến sáng rực. Ánh nến vừa đủ sáng để nhìn thấy, lại vừa dịu dàng lãng mạn.
Mọi người tiếp tục chăm chỉ nói những caao xã giao mà trước khi nói có lẽ phải uốn lưỡi cả chục lần. Thật lạ là trong không gian lãng mạn như thế này lại thiếu âm nhạc, chỉ có tiếng nói chuyện rì rầm cùng tiếng cọ li nhè nhẹ. Kia là Helen, chị ta cũng được mời tới và đang cầm li ruượi vang đỏ đứng giữa những vị khách trung niên phương tây.
-Bịch... bịch... bịch....bịch....
Nó nghe tiếng chân mình giậm mạnh như muốn lún đất, hòa lẫn tiếng hơi thở đang cố gắng điều hòa,. Rất nhanh, nó đứng trước mặt Helen, nhưng không làm gì cả. Chỉ thở.
Helen cố ý đuổi khéo những người khách kia. Rất tốt. Làm thế la rất tốt!
-Đừng làm gì hại Khải Vy. Nếu không tôi sẽ không để bộ hồ sơ đó tong tủ mà ngắm đâu.
Hết. Nó nói hết câu và quay lưng bươc đi. Tay nắm chặt lấy chân váy kiểu shiro lolita. Lâu rồi mới nhắc lại hai từ Khải Vy. Vẫn thấy khó chịu, lồng ngực bức bối như nhét cả một con thú hoang muốn thoát khỏi sự phong ấn. Nó tìm một góc núp mình tại đó.
-Ơ? Cô... làm gì?
*
-Kia là tổng biên tập Trần Khiêm, chỗ giao hảo vớ chú, giúp chúng ta cũng không ít lần. Lát nữa nên qua chà hỏi vài câu.- Chú Phúc nãy giờ đang thao thao bất tuyệt về những nhân vật quan trọng trong các mối làm ăn, không để ý rằng Thiên Ân chẳng hề hứng thú.- còn kia la Quách Vân Anh, bà này phù thủy lắm, tập đoàn bà ta kinh doanh từ cái tăm xỉa răng cho tới những tòa đĩa ốc chọc trời.
-Dạ... Nhưng An Nhiên đâu chú?
-Đi đâu đó.- Chú lơ đãng đáp. Còn kia là....
-Nhưng mới thấy cô ấy ở đây mà.
-Cái thằng này. Nó có phải con nít đâu. Kia là lão Đức Long, ta không thể ưa được lão này. Nhưng dù sao thì cũng phải giữ thái độ hòa hảo với lão. Ta sẽ dẫn cháu đi giao lưu với mấy người đó trước, để tiện cho việc tiếp quản công ti sau này.
-Cháu nói rồi. Cháu sẽ lập công ti IT riêng đấy.- Thiên ÂnN Dứt khoát.
-Cốp- chú gõ đầu Thiên Ân như đứa trẻ- thằng nhóc này. Mày muốn chú tức chết à? Chú không có con cái, sau này chú già thành quả bao năm của chú biết làm sao?
-Thế chú lấy vợ sinh con đi. Cô cũng mất lâu rồi. Chú cũng tìm ai đó đi, cháu thấy bà hàng xóm của chú cũng tốt đấy, lại hay mang đồ ăn cho chú nữa, bà ấy quan tâm chú như thế là có ý rồi.
-Ngốc lắm cháu ạ! Không phải bà ấy có ý với ta, mà là con gái bà ấy có ý với cháu đó nhóc con. Mỗi lần cháu tới là con bé lại mang đồ ăn sang, cháu không tới thì nó cũng chẳng thèm nhìn ta lấy một cái. Cháu không thấy mắt nó nhìn cháu tung tóe tình yêu ra đấy à?
-Cháu còn không nhớ nổi bà ấy có con gái.
-Cháu có thấy gì ngoài An Nhiên đâu... A! Bạn tốt. Lâu ngày quá!- Chú Phúc bắt lấy bắt để tay một ông già lùn tịt tên Đức Long- người mà vài phút trước chú đã bảo không thể ưa nổi.
*
-Ơ?... cô làm gì?- An Nhiên cứng miệng chỉ nói được vài từ đó, Vẻ đẹp của cô gái đối diện làm nó choáng váng, dù là con gái nhưng nó thấy tim mình cũng run lên không bết thật hay mơ.
Cô gái dùng ngón tay trỏ xinh đẹp đặt dưới cằm An Nhiên nâmg mặt nó lên như nữ hoàng đang phán xet một nô tì. Nó không thể phản kháng lại, chỉ vì... cô ta quá đẹp, nó như đã bị đánh bùa choáng. Đôi mắt to long lên dưới ánh nến- đôi mắt mà nó hay tưởng tượng là đôi mắt bò cái của nữ thần Hera mỗi khi đọc thần thoại Hy Lạp.
Đôi mắt đó đang nhìn nó, hực lửa tức giận, đôi môi mọng đỏ mím chặt thành một đường dài. Dù trong trạng thái tức giận cô ta vẫn toát ra một ve đẹp thuần khiết và đường bệ. Thuần khiết. Nhưng đường bệ.
-An Nhiên!- Tiếng Thiên Ân vang lên đâu đó đánh thức vẻ đẹp như mơ của cô gái đối diện. Cô ta cũng nghe thấy, mắt đổi sang một thoáng đau khổ vỡ tan. Rồi nhanh chóng, đầu cô ta nghiêng một đường u tối. Cô buông tay khỏi An Nhiên.
Happy... birthday... to you...
Happy... birthday... to you...
Happy birthday... happy birthday...
Happy... birthday... to you...
Âm nhạc tự đông nổi lên, là bài hát chúc mừng sainh nhật. Nhưng lại buồn bã và ma mị chẳng khác nào mộ khúc nhạc đám ma.
-Phụt... phụt... phụt... phụt....- Ánh đèn lần lượt bật sáng, dọi đúng một vào vị trí trung tâm- cô gái có vẻ đẹp của nữ thần.
Nhanh như cắt, cô thay đổi nét mặt, một nụ cười được vẽ trên môi. Cô bước đi, đèn dọi theo chân cô trong nền nhạc chậm rãi và réo rắt.
*
Như một đoạn băng đột ngột bị ngắt tiếng, cả khuôn viên im bặt, Trong bộ trang phục tráng muốt như màu băng, ánh mắt cô gái lạnh lẽo, cô lướt qua làn người diện những bộ trang phục diêm dúa, đang ngưỡng mộ nhìn cô như nhìn một nữ hoàng.
Thiên Ân lặng người, đồng tử mở to, mồ hôi rịn trên trán, đôi môi hé mở như định thốt lên một cái tên. Một nỗi sợ vô hình dâng lên ngập tim cậu.
-Hú..........- Tiếng của Jodie, nó sà vào khuôn viên, mắt dại đi không còn thần sắc.
Sao Jodie lại ở đây.
Jodie càng sà xuống thấp hơn, lại gần Thiên Ân. Nhưng nó không đậu lên cánh tay cậu mà ngoặt sang một hướng khác.
AN NHIÊN
Con diều hâu với tất cả sức mạnh man dại và sữ hung hãn lao vào An Nhiên, nó quất tới tấp đôi cánh mạnh, những móng vuốt sắc như dao găm lien tục cấu xé như điên như dại. Sau một giây đứng hình, Thiên Ân lao tới chỗ An Nhiên, cố hết sức ngăn con diều hâu lại trong vô vọng. Không còn cách nào khác, cậu kéo An Nhiên, giữ đầu nó nép sát ngực mình, ôm thật chặt. Đôi tay cậu chịu đựng cơn cuồng dại của con diều hâu dần hằn len những vết cào sâu hoắm, máu túa ra không ngừng.
Sau một hồi cấu xé, con diều hâu đã nhận ra kẻ đứng dưới móng vuốt của mình là ai. Nó đập cánh điên đảo rồi bay vút đi bất ngờ như khi xuát hiện.
Thiên Ân từ từ buông cánh tay đỏ thẫm máu của mình ra khỏi An Nhiên. An Nhiên như người mất hồn, đôi vai thu lại một cách sợ hãi, đôi môi trắng bợt run rẩy nép trong hai bàn tay đang còn nắm chặt. Nó cảm thấy không gian như bị cắt thành từng mảnh, một nửa trở nên đen đúa, một nửa sáng lòa.
Có cái gì buốt trên mặt. Nó thẫn thờ quay đầu về phía trái, nơi mặt hồ phản chiếu hình ảnh một con bé tóc tai rũ rượi, tay và vai loang lỗ máu.. Trên mặt. một vết rách dài từ mắt trái xuống má. Máu chảy quanh cằm, giọt giọt xuống cỏ xanh.
-Á.............Á..............
An Nhiên kinh hoàng hét lên rồi ngã vật xuống trong sự sợ hãi của mọi người. Nhưng nó không biết gì cả, cái duy nhất nó nhìn thấy trước khi mất đi ý thức là hình ảnh của Thiên Ân- đôi tay đầy vết thương, đang nhìn nó xót xa- và dằn vặt.
3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top