Q.3 - Chương 8: Đánh trước nói sau
Lời nói của Đức Y làm cho Vân Phong cùng Mễ Linh lợi đều là liếc nhìn đối phương một cái, Mễ Linh lợi đột nhiên quay đầu một bộ rất là khinh thường, Mộc Tiểu Cẩm lại là lo lắng nhìn Vân Phong, Vân Phong đối với Mộc Tiểu Cẩm cười cười: "Ta không sao, ngươi cùng hắn ngồi một tọa đi, cái quy củ này tuy rằng ghê tởm nhưng cũng không có biện pháp".
Đức Y nghe nói như thế không khỏi ha ha cười, Mộc Tiểu Cẩm ngoan ngoãn gật gật đầu, đối với Vân Phong nàng hoàn toàn tín nhiệm, lấy thực lực của mười Mễ Linh Lợi cũng không phải là đối thủ của Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm buông Vân Phong ra đi đến chỗ nam đệ tử trước mặt, vẫn không quên quay đầu nhìn Vân Phong.
"Tốt lắm, tất cả đều phân tốt lắm, đều đi lên đi, mau một chút!" Đức Y hô to một tiếng, các sư phụ của trường học đều nhảy dựng lên vững vàng trên lưng dơi, mà các thí sinh đều là thật cẩn thận đi lên, thực lực của bọn họ vốn không mạnh, tự nhiên không có khả năng thoải mái nhảy lên. Vân Phong hai chân nhún một cái, thân mình nhẹ nhàng rơi xuống trên lưng dơi, Mễ Linh Lợi nhìn thấy hành động ấy của Vân Phong, không khỏi âm thầm cắn răng.
Nàng cũng rất muốn nhẹ nhàng như vậy đi lên, tiếc rằng thể chất của nàng cùng người khác không như nhau, không khỏi có chút hổn hển cầm lấy lỗ tai dơi: "Ngươi thấp xuống một chút cho ta!" Con dơi bị Mễ Linh Lợi dọa sợ một cái, thân mình đột nhiên chuyển động đứng thẳng lên, Mễ Linh Lợi cả kinh lập tức lùi lại phía sau mấy bước, Đức Y vừa thấy lập tức trong miệng phát ra một tiếng kêu cổ quái, con dơi nghe xong lại phủ phục thân mình xuống đất.
Vân Phong đứng trên con dơi mắt lạnh nhìn động tác của Mễ Linh Lợi, Mễ Linh Lợi có chút ngốc đi lên, đi đến trên lưng dơi xong nói thầm một một câu: "Ra vẻ uy phong, hừ!" Vân Phong hoàn toàn không để ý đến nàng ta, một đôi mắt thấy cách đó không xa Mộc Tiểu Cẩm dưới sự trợ giúp của nam đệ tử kia cũng thành công đi đến trên lưng dơi, hướng bên này nhìn Vân Phong, Vân Phong cười cười, ý bảo nàng không cần lo lắng.
Mọi người đều là hai người một tổ đứng trên lưng dơi, tất cả đều đã chuẩn bị tốt, trong miệng Đức Y lại phát ra tiếng kêu cổ quái, hơn mười còn dơi toàn bộ đều đứng lên, sải cánh để chuẩn bị cất cánh. Mễ Linh Lợi đang đứng trên lưng dơi vừa thấy có chút sợ hãi nhìn mặt đất càng ngày càng xa, thân mình mềm nhũn ngồi phịch xuống.
Vân Phong lại là vững vàng đứng trên lưng, nhìn Mễ Linh Lợi chật vật như vậy không phúc hậu cười một tiếng, rước lấy sự căm tức của Mễ Linh Lợi, Vân Phong không hề nhìn đến nàng, tầm mắt vẫn chăm chú nhìn Mộc Tiểu Cẩm bên kia, bảo đảm an toàn cho nàng.
Mỗi một nhóm dơi đều rất quy củ, có đội ngũ bay cùng một chỗ, Đức Y ở đằng trước có tác dụng là đầu đàn, mà đàn dơi ở đằng sau thực nghe lời đều ngoan ngoãn đi theo Đức Y kia không ngừng đi tới, một đàn dơi từ không trung chậm rãi lướt qua, sau khi các thí sinh đã thích ứng cảm giác bay trên cao này, đã muốn chậm rãi vượt qua sự sợ hãi trong lòng, trên lưng dơi đều có đột khởi gai xương, chỉ cần chặt chẽ bắt lấy sẽ không sợ bị ngã xuống, huống hồ diện tích lưng cũng không coi là nhỏ, đi vài bước cũng không thành vấn đề.
Rất nhiều thí sinh đều đánh bạo nhìn xuống dưới, bay trên cao như này là lần đầu tiên họ nếm thử, dần dần đều nhỏ giọng nghị luận, một đám có vẻ thực hưng phấn, chỉ có Vân Phong là bất đồng chỉ im lặng đứng ở đó, con ngươi đen láy nhìn lướt qua phong cảnh bên dưới, âm thầm so sánh tốc độ đàn dơi với tốc độ của Lam Dực.
Hai cái chênh lệch tỉ lệ hẳn là năm lần, tốc độ Lam Dực so với đàn dơi này phải nhanh gấp năm lần!
Mễ Linh Lợi cũng là vượt qua hoảng sợ ban đầu, đứng lên nhìn thấy Vân Phong vẻ mặt tự nhiên đằng trước, lại là khinh thường nhìn nàng một cái: "Sợ chết khiếp còn ra vẻ thanh cao, dối trá!"
Vân Phong nghe thấy nàng ta nói xấu mình, cũng không cùng nàng so đo, đàn dơi trên không trung xẹt qua, cảnh sắc bên dưới lại thay đổi, không biết cách nhau bao xa, liền như vậy bay suốt một ngày, tựa hồ còn chưa đến nơi.
"Chắc là vẫn còn rất xa" Một đệ tử thấy như vậy, không nhịn được nói thầm một câu, hắn giờ đang rất đói bụng đây.
"Đúng vậy, ta cũng đói!" Trên một con dơi khác một đệ tử cũng là nói một câu, còn sờ sờ bụng chính mình, ai mà dự đoán được thời gian sẽ lâu như vậy đâu, nên không chuẩn bị tốt chuyện ăn uống, thật là thất sách.
Ngược lại Vân Phong lại không cảm thấy đói, nhu cầu ăn uống như người bình thường đối với nàng đã muốn nhạt dần, cơ thể cũng không vì ăn uống ít đi mà có ảnh hưởng gì. Mễ Linh Lợi nghe được âm thanh mọi người nói thầm, trên mặt mang theo tươi cười đắc ý, vừa lật trên tay đã xuất hiện một cái bánh, các thí sinh xung quanh nhìn thấy không khỏi sợ hãi than một câu: "Túi trữ vật!"
Mễ Linh Lợi đắc ý cười: "Túi trữ vật thì sao, sao phải ngạc nhiên". Nói xong, đắc ý ăn bánh, tựa hồ xung quanh không có ai. Các thí sinh xung quanh thấy nàng như vậy, không khỏi đều có chút tâm sinh oán khí, Vân Phong nhìn thấy cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu: "Thật là ngây thơ!"
Mễ Linh Lợi nghe được Vân Phong nói nhỏ, đột nhiên nói: "Ngươi nói ta cái gì?"
Vân Phong chậm rãi quay đầu lại, con ngươi đen đảo qua Mễ Linh Lợi: "Ngươi nghe được cái gì thì chính là như thế, còn muốn ta lặp lại lần thứ hai?"
"Ngươi!" Mễ Linh Lợi một tay hung hăng nắm chặt bánh trong tay, những thí sinh khác thấy vậy đều bật cười, Mễ Linh Lợi hừ một tiếng tiếp tục ăn bánh trong tay, các thí sinh đói bụng thấy vạy bụng không khỏi thầm kêu lên.
"Các học sinh cố gắng kiên trì, lập tức sẽ đến nơi!" Thanh âm Thái Đức truyền đến, các thí sinh không khỏi tâm thần chấn động, lập tức đến nới? Thật tốt quá!
Theo lời nói của Thái Đức, đàn dơi tựa hồ khẽ lướt qua một cấm chế, Vân Phong rõ ràng cảm giác được trong không khí xuất hiện dao động rất nhỏ, vừa rồi hẳn là bọn họ đã xuyên qua cấm chế, kế tiếp ánh vào mi mắt là một phiến hắc u rừng rậm rộng lớn, trong khu rừng rậm đó có một tòa kiến trúc được dựng ở đó.
"Các vị lão sư, chú ý!" Thái Đức đột nhiên hét lớn một tiếng, các thí sinh cũng đều có chút khẩn trương đứng lên, đứng trên lưng đàn dơi nhìn xuống dưới phiến rừng rậm trong lòng có cảm giác sợ hãi, giống như khu rừng rậm này là một con quái thú đang há to mồm, nháy mắt có thể đem bọn họ cắn nuốt.
Mày Vân Phong đột nhiên nhíu lại, cảm giác sâu sắc khi tra xét khu rừng này thế nhưng có một vài thứ bí ẩn tồn tại! Khi đàn dơi xẹt qua khu rừng rậm phía trên kia, phía dưới rừng rậm rõ ràng truyền đến một trận xôn xao, mà Thái Đức cùng vài vị Ma pháp lão sư vẻ mặt nghiêm túc, tinh thần lực chậm rãi tràn ra, tùy thời chuẩn bị tác chiến!
Khí thế cấp bậc thống lĩnh của Vân Phong đột nhiên hướng phía dưới rừng rậm đánh tới, tinh thần lực cấp bậc thống lĩnh như một đạo cuồng phong khổng lồ bao phủ toàn bộ phiến rừng rậm phía trên, thứ gì đó vừa rồi còn muốn rục rịch, lập tức tất cả đều không có động tĩnh!
Đàn dơi vẫn tiếp tục bay, dần dần đi tới phiến rừng rậm bên cạnh, Thái Đức cùng vài Ma pháp lão sư có chút buồn bực nhưng cũng không dám nơi lỏng hoàn toàn. Sau khi đàn dơi an toàn bay qua khu rừng, Thái Đức không khỏi buồn bực nói thầm: "Rốt cuộc sao lại thế này? Trong rừng lúc này tựa hồ hồ rất là an phận a?"
Vân Phong chậm rãi thu hồi tinh thần lực, đứng ở trên lưng dơi, vẻ mặt lạnh nhạt, các thí sinh khác thấy cái gì cũng không có, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Mễ Linh Lợi bĩu môi: "Hừ, cái gì cũng không có! Không phải bọn chúng nhìn thấy ai đó nên sợ rồi sao!"
Các thí sinh khác nghe vậy đều nhịn không được nhất tề đem ánh mắt đồng loạt đảo đến, chẳng qua cũng không phải nhìn Mễ Linh Lợi mà là nhìn Vân Phong, Mễ Linh Lợi vừa thấy, sắc mặt quẫn bách: "Các ngươi nhìn nàng làm cái gì! Ta nói cũng không phải là nàng, mà là Thái Đức chủ nhiệm!"
Nhóm thí sinh tuy rằng trong lòng cũng cho rằng không thể là Vân Phong, bất quá vẫn là quét về phía nàng, Vân Phong cũng là bất đắc dĩ cười cười, không tỏ vẻ gì, chính là vừa rồi khi nàng phóng mắt đến khu rừng đó, lại thấy có ma thú có thực lực tương đương với chính mình.
Sau khi đàn dơi trên không trung bay qua khu rừng, nơi nào đó trong rừng cũng phát ra tiếng nghị luận: "Đại ca, cỗ hơi thở vừa rồi kia ngươi thật sự xác định? Là cấp bậc thống lĩnh sao?"
Một hán tử trung niên mặt đầy mây đen ngồi ở kia, tự hỏi thật lâu, gật đầu: "Đúng vậy, cũng có hơi thở thống lĩnh giống ta!"
"Chẳng lẽ trường học Ma Tang có Ma pháp sư đạt tới cấp bậc thống lĩnh?" Một vị thanh niên bên cạnh nghi hoặc nói một tiếng, hán tử trung niên lắc đầu: "Hẳn là sẽ không. Biết đâu lần này họ thu được cái gì yêu nghiệt cũng không nhất định".
"Cái gì? Yêu nghiệt? Lại đến một cái yêu nghiệt giống như tiểu tổ tông đó chúng ta chẳng phải sẽ bị phiền chết?" Thanh niên hô to một tiếng, một bộ dáng khóc không ra nước mắt, hán tử trung niên cũng là có chút dở khóc dở cười: "Ngươi nghĩ ta không giống như ngươi sao?"
"Một cái tổ tông đã đủ, nếu lại đến một cái, ta thể nào cũng phải chết!"
"Đại ca, chúng ta đã không thể sống an lành, không bằng đổi cái địa phương khác đi?" Thanh niên cuối cùng cũng đưa ra một cái đề nghị, hán tử trung niên cười mắng một câu: "Ta còn có thể đi? Này không phải không đi được sao?"
Thanh niên kia khẽ khổ sở thở dài một cái, hán tử trung niên cũng là bất đắc dĩ hít sâu một hơi, vài năm nay bị cái yêu nghiệt kia tra tấn đã đủ thảm, hiện tại nếu lại nhiều thêm một cái, ma thú bọn họ ngày sau cũng là không tốt a. Đàn dơi cuối cùng cũng bay tới nơi, Vân Phong theo lưng dơi nhảy xuống, liền nhìn thấy một tòa tiêm tháp đứng sừng sững trước mặt, xung quanh tiêm tháp còn có một ít kiến trúc, hẳn là một ít phương tiện công cộng của trường học Ma Tang, không xa tiêm tháp làm người ta có thể chú mục.
Mộc Tiểu Cẩm đi đến bên người Vân Phong, Mễ Linh Lợi thì lại như tránh ôn thần tránh né Vân Phong, Vân Phong cũng là không thèm để ý. Các thí sinh khác theo từ trên lưng dơi nhảy xuống, thế này mới thấy rõ ràng, nguyên lai chờ ở nơi này đón bọn họ không chỉ có hai mươi người, mà có một đống người, thời điểm khi bọn họ đến nơi, những người khác trên mặt đều có chút bất thiện, trong đó một nam sinh vóc dáng cao to đi lên mở miệng: "Tiểu địa phương đi ra nhanh, đúng là cản trở! Cũng không biết chính mình chậm trễ bao nhiêu thời gian, hại chúng ta phải đứng đây chờ!"
Nhóm thí sinh Bách thành vừa nghe, trong lòng đều cảm thấy không vui, Thái Đức lại cười cười, cùng các vị lão sư chờ ở kia nói: "Chúng ta đến chậm". Các vị lão sư khác đều là cười lắc đầu, đem nhóm thí sinh tụ tập lại cùng nhau, tổng cộng là một trăm người, trường học Ma Tang ở Tạp Lan đế quốc có năm điểm chiêu sinh, từng cái điểm chiêu sinh đều là tuyển nhận hai mươi cá nhân, tổng cộng cứ thế có một trăm người, tuy nhiên so ra lại kém xa Võ Thần học viện ở chỗ tuyển nhân số.
"Năm nay chiêu sinh có thể là năm nhiều nhất!" Thái Đức cười tủm tỉm nói một câu: "Tốt lắm các vị đồng học, từ hôm nay trở đi các ngươi chính là đệ tử chính thức của trường học Ma Tang, thân là đệ tử trường học Ma Tang sẽ phải tuân thủ nội quy, một khi trái với nội quy trường học đừng trách ta không lưu tình khai trừ các ngươi!"
Thái Đức nói lời này làm cho trong lòng nhóm thí sinh đều có chút không yên, để có thể tiến vào trường học Ma Tang đã rất khó, bị khai trừ và không khảo hạch là không giống nhau, ngươi không khảo hạch ngươi còn có thể khảo lại, nhưng là khi đã bị khai trừ rồi thì sẽ không còn cơ hội quay trở lại.
"Vị trí thứ nhất của từng địa phương bước ra khỏi hàng một chút". Một vị Ma pháp lão sư khác hô một câu, Vân Phong nghe được bước ra phía trước một bước, mà bốn người khác cũng là bước ra từng bước, mọi người đều là nhìn thoáng qua nhau một chút, bên trong đáy mắt đều là một bộ không phục.
Mễ Linh Lợi cắn răng đứng trong đám người, nhìn bóng dáng Vân Phong, nghiến răng nghiến lợi, vị trí thứ nhất này nguyên bản là của nàng, của nàng!
Vài vị Ma pháp lão sư đều là đánh giá một phen, vừa lòng gật gật đầu: "Các vị đồng học trước đi theo các lão sư khác đi, năm vị đồng học này lưu lại".
Vân Phong cho Mộc Tiểu Cẩm một cái tươi cười, dùng khẩu hình nói nàng chờ một chút rồi nàng sẽ đi tìm nàng ấy, Mộc Tiểu Cẩm gật gật đầu, đi theo lão sư chỉ đường, năm người lưu lại đây âm thầm đánh giá nhau một phen, Vân Phong cũng không có đáng giá người khác, chính là nhàm chán đứng ở một bên, tùy ý ánh mắt thăm dò của bốn người còn lại.
Lúc này, Thái Đức đi tới, cười ha ha nói: "Thành tích của các ngươi ta đều đã xem qua, kiệt xuất nhất là Vân Phong, thực lực của nàng đã đạt tới lục cấp, hơn nữa càng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, nàng là song hệ Ma pháp sư!"
Bốn người khác ánh mắt đều nhất tề xoát xoát đến trên người Vân Phong, Vân Phong cười cười, cũng không nói gì, trong đó có một nam sinh vóc dáng cao gầy đứng ra mở miệng nói: "Song hệ Ma pháp sư tuy rằng hy hữu, bất quá cũng vô pháp đạt được thành tựu, không bằng là đơn hệ cho thống khoái".
Ba người khác cũng là gật gật đầu, Vân Phong vẫn là cười không nói gì, Thái Đức lại ha ha cười mở miệng: "Các ngươi đều là thí sinh nổi bật của từng địa phương, xếp ở vị trí thứ nhất tự nhiên là có ưu đãi, đến cầm lấy".
Bàn tay Thái Đức vừa lật, mấy viên khoáng thạch trong suốt chính là xuất hiện trên tay hắn, bốn người khác nhìn thấy đều là trừng lớn mắt, hô hấp đều nhanh vài phần, Vân Phong cũng là làm ra một bộ biểu tình thật là kinh ngạc, chính mình vẫn là không cần rất đặc thù cho thỏa đáng.
"Này một quả khoáng thạch trung cấp chính là đãi ngộ dành cho vị trí thứ nhất, nhận lấy đi!" Thái Đức đem khoáng thạch trung cấp giao cho từng người, bốn người khác vừa chạm đến vật trong tay, hai mắt đều phát ra một cỗ lửa nóng. Vân Phong cầm khoáng thạch trung cấp trong tay, hơi hơi suy nghĩ một chút, này trung cấp khoáng thạch cũng là thuộc loại khoáng thạch thượng phẩm, trường học Ma Tang đúng là đối với vị trí thứ nhất đối đãi rất lớn.
"Tốt lắm, hy vọng về sau các ngươi đều có biểu hiện kiệt xuất, ta nhưng là đối với các kỳ vọng rất cao!" Thái Đức cười cổ vũ một phen, Vân Phong trong lòng thở dài, trung cấp khoáng thạch a, quên đi, thêm một khối không bằng bớt đi một khối.
Thái Đức cấp này nọ xong, chính là dẫn năm người đi vào, bốn người tụm lại thảo luận cái gì, Vân Phong cũng là không có nói chen vào, chính là lẳng lặng quan sát trường học Ma Tang. Trường học Ma Tang kiến trúc rất là đầy đủ, các kiểu trúc đều mang phong cách kiến trúc cổ xưa, khi tầm mắt Vân Phong đảo qua một tòa tiêm tháp kia, không nhịn được hỏi: "Thái Đức lão sư, tòa tiêm tháp kia dùng để làm gì?"
Thái Đức ha ha cười: "Sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ biết, hiện tại mau đi ăn no đi. Đây là lệnh bài ký túc xá của các ngươi, cầm".
Nhận được lệnh bài ký túc xá của mình, Vân Phong sửng sốt, nguyên lai đều đã phân xong ký túc xá? Nàng còn muốn cùng với Mộc Tiểu Cẩm ở chung một chỗ đâu, hiện tại xem ra không được rồi. Vân Phong không nghĩ muốn ăn cơm, trực tiếp đi theo lộ trình đi đến ký túc xá, đi vào lầu một chính là nhìn thấy trên tường dán số báo danh, tên của một trăm tân thí sinh cùng số phòng ở tại tầng trệt.
Vân Phong hơi tìm tòi một chút chính là tìm thấy Mộc Tiểu Cẩm ở tại tầng trệt cùng phòng hào ở tầng ba, mà phòng mình lại ở tầng năm, cách có chút xa. Không biết Mộc Tiểu Cẩm có hay không ở trong phòng, Vân Phong quyết định đi dò hỏi một chút.
Ký túc xá chính là như một tòa bảo tháp cổ bình thường, so với trong tưởng tưởng của Vân Phong khác nhiều lắm, thời điểm nàng đến lầu ba, Vân Phong cũng gặp rất nhiều người, tất cả mọi người đều là bất đồng khác hệ, bất đồng thực lực Ma pháp sư, cao nhất cũng là đạt tới thất cấp, chẳng qua nhìn qua hẳn là lão đệ tử, mà những người khác đa số đều là tam cấp, tứ cấp. Vân Phong gặp được rất nhiều người, ít nhất cũng có mấy chục người, nhưng là không có một ai là quang hệ hay ám hệ Ma pháp sư, quả nhiên hai loại này là thuộc loại đặc biệt, cho dù là tập hợp Ma pháp sư tại trường học Ma Tang cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Vân Phong đi đến lầu ba, gõ gõ cửa, rất nhanh cửa đã bị bị người mở ra, vừa thấy người đến là Vân Phong lễ phép hỏi một câu: "Ngươi tìm ai?"
"Xin hỏi Mộc Tiểu Cẩm có ở trong sao?"
Người ở cửa phản ứng trong chốc lát, mở rộng cửa: "Nàng ở trong, ngươi vào đi".
Vân Phong gật gật đầu, người mở cửa này là một cái Ma pháp sư tứ cấp, xem ra hẳn không phải là tân sinh, Vân Phong cười đi vào, liền nhìn thấy Mộc Tiểu Cẩm đang ngồi ngẩn người trên giường, khi nàng nhìn thấy Vân Phong, Liền mừng rỡ đứng lên.
"Tiểu Phong!"
Trong phòng chỉ có Mộc Tiểu Cẩm cùng nữ sinh vừa nãy ra mở cửa, đây là phòng bốn người cùng ở, diện tích rất lớn, mỗi người một giường còn có thêm một cái bàn, cũng không có vẻ chật chội, xem ra phòng ngủ của nàng cũng là cái dạng này.
Vân Phong sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Cẩm, lôi kéo nàng đi đến bên giường, hành lý Mộc Tiểu Cẩm thiếu đến đáng thương, trừ bỏ vài ba bộ quần áo chính là không có gì khác.
"Ngươi có đói bụng không? Chúng ta cùng nhau đi ăn cái gì trước đi?" Vân Phong nhẹ giọng hỏi, Mộc Tiểu Cẩm gật gật đầu, nàng xác thực là có đói bụng một chút, chẳng qua sợ Vân Phong không tìm thấy nàng bèn ở tại trong phòng. Mộc Tiểu Cẩm thấy được lệnh bài trong tay Vân Phong: "Tiểu Phong ở phòng nào?"
Vân Phong nhìn lệnh bài trong tay: "Ta ở tầng năm, 573".
"Ngươi nói cái gì? Ngươi ở phòng 573?" Nữ sinh vừa mở cửa kia đột nhiên quay lại, buông xuống chuyện tình trong tay mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Vân Phong, Vân Phong nghe được gật gật đầu: "Làm sao vậy? Có cái gì không đúng sao?"
Nữ sinh lắc lắc đầu: "Không có gì, không có gì, các ngươi không phải muốn đi ăn cơm sao? Mau đi đi, bằng không sẽ không còn thứ tốt".
Vân Phong hoài nghi nhìn nàng ta một cái, lôi kéo Mộc Tiểu Cẩm ra ngoài, thời điểm cửa đóng lại nữ sinh kia vỗ vỗ ngực của mình: "Trời ạ, thế nhưng cùng cái yêu nghiệt kia ở chung một chỗ, chậc chậc". Vân Phong một đường lôi kéo Mộc Tiểu Cẩm hướng nhà ăn đi đến, thời điểm hai người đến vẫn còn rất nhiều người, trường học Ma Tang có khuynh hướng quản lý tự do hóa, nhìn qua bộ dáng cũng thực là tự do. Hai người ở nhà ăn ăn một ít này nọ, Vân Phong liền cùng Mộc Tiểu Cẩm trở về, lúc hai người các nàng đi đến trước cửa ký túc xá, Vân Phong chính là thấy được trước cửa kia một bóng người vừa cao vừa gầy.
Vân Phong đột nhiên buông tay Mộc Tiểu Cẩm ra, thân mình giống như một ngọn gió cấp tốc đi qua, mau đến nỗi làm người ta phải cứng lưỡi: "Đại ca!" Vân Phong cao hứng hô một câu, khi bóng dáng vừa cao vừa gầy kia quay lại nhìn thấy khuôn mặt Vân Phong, hơi hơi có chút nghi ngờ, sau đó là cũng nhận ra nàng.
Hai tay duỗi ra, một phát bắt được cô gái gắt gao ôm vào trong lòng, bàn tay Vân Thăng giơ lên cao, dễ dàng đem Vân Phong nâng lên.
"Đại ca, mau buông muội xuống!" Vân Phong có chút đỏ mặt, bốn phía mọi người đều là nhìn về đôi huynh muội phía bên này, Vân Thăng nhìn thấy Vân Phong xấu hổ, cũng là buông nàng xuống, sau đó là nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong.
"Ba năm không thấy, Phong nhi cũng đã trưởng thành, huynh thiếu chút nữa đã không nhận ra đấy là muội!"
Vân Phong nhếch miệng cười: "Đại ca không có khả năng không nhận ra muội, mặc kệ muội biến thành cái dạng gì, đại ca nhất định là người đầu tiên nhận được muội!"
Vân Thăng sủng nịnh cười cười, kia gương mặt tuấn tú cùng với ba năm trước đây giống nhau, một chút cũng không thay đổi, Vân Phong cũng là hơi thử dò xét, nhận thấy thực lực hiện tại của Vân Thăng, đột nhiên nhíu mày: "Đại ca, huỵnh....."
Vân Thăng đánh gãy lời nói của Vân Phong, nhìn thấy xa xa Mộc Tiểu Cẩm đứng có chút bất an, nhẹ giọng hỏi: "Phong nhi, muội cùng người kia nhận thức như thế nào? Nàng tại sao luôn nhìn chúng ta?"
Vân Phong quay đầu nhìn đến Mộc Tiểu Cẩm, mới nhớ tới thiếu chút nữa đem Mộc Tiểu Cẩm quên đi, Vân Phong lập tức đi đến bên người Mộc Tiểu Cẩm, đem nàng kéo lại đây, Mộc Tiểu Cẩm đứng ở trước mặt Vân Thăng, không biết vì sao khuôn mặt nhỏ nhắn thế nhưng biến thành đỏ rực như quả táo.
"Đại ca, đây là tỷ muội tốt của muội Mộc Tiểu Cẩm, về nàng, đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thời gian muội sẽ hướng đại ca giải thích, tóm lại, Mộc Tiểu Cẩm cũng là thân nhân của muội, là muội muội của huynh!"
Vân Thăng sửng sốt, tầm mắt đảo đến trên người Mộc Tiểu Cẩm, ba năm này không gặp, muội muội này của hắn thế nhưng lại tìm đến cho hắn một cái muội muội a, Mộc Tiểu Cẩm hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn giờ phút này đang đỏ rực, bộ dáng có chút ngượng ngùng, Vân Thăng ôn nhu cười cười: "Tiểu Cẩm, nếu không ngại muội cũng có thể gọi ta một tiếng đại ca".
Mộc Tiểu Cẩm sắc mặt lại đỏ lên, một đôi mắt thẹn thùng nhìn Vân Thăng: "Vân Thăng ca ca....."
Vân Phong ha ha cười: "Tiểu Cẩm thẹn thùng".
Mộc Tiểu Cẩm trừng mắt nhìn Vân Phong một cái, Vân Thăng cũng là ôn nhu nở nụ cười, bàn tay to sờ sờ đầu Vân Phong: "Đi về trước hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai đại ca lại đến tìm muội".
Vân Phong có chút lo lắng nhìn Vân Thăng, một ít vấn đề cũng là thắc mắc ở trong lòng, tuy nhiên hiện tại cũng không phải thời điểm để đặt câu hỏi, hết thảy vẫn là chờ ngày mai đi. Vân Phong gật gật đầu, Vân Thăng cũng là chào từ biệt một tiếng rồi xoay người rời đi, Mộc Tiểu Cẩm một đôi mắt nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của Vân Thăng, nhìn thật lâu thật lâu.
"Tiểu Cẩm, chúng ta cũng đi thôi". Vân Phong nói một câu, Mộc Tiểu Cẩm mới hoàn hồn trở lại, gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, đi theo Vân Phong về ký túc xá. Vân Phong đầu tiên là tiễn Mộc Tiểu Cẩm về phòng, thời điểm hai người trở lại lầu ba phòng Mộc Tiểu Cẩm lần nữa, phát hiện Mễ Linh Lợi cũng ở nơi này.
Mễ Linh Lợi nhìn thấy Vân Phong đi vào, tưởng Vân Phong ở cùng một chỗ với nàng, lập tức chính là nói thầm một câu: "Thật là xui xẻo!" Vân Phong cũng là lạnh lùng cười, nói với Mộc Tiểu Cẩm: "Tiểu Cẩm, nếu có người dám khi dễ ngươi, nhất định phải nói cho ta biết, ta nhất định sẽ không để người nọ được yên".
Mộc Tiểu Cẩm dùng sức gật đầu, mà sắc mặt Mễ Linh Lợi lại là đỏ lên, trực tiếp xoay người đi làm chuyện của mình. Dàn xếp tốt cho Mộc Tiểu Cẩm xong, Vân Phong mới hướng lầu năm đi đến, Tiểu Cẩm thế nhưng cùng Mễ Linh Lợi ở cùng một chỗ, thật là có chút cẩu huyết. Vân Phong nghĩ đến đây có chút đau đầu, Mễ Linh Lợi vẫn là nên tự giác một chút, nếu nàng thật sự dám khi dễ Tiểu Cẩm, nàng sẽ hảo hảo mà thu thập nàng ta.
Vân Phong hướng lầu năm đi lên, dọc đường đi có rất nhiều người nhìn theo nàng, vẻ mặt mọi người đều có vẻ khó hiểu, làm Vân Phong mất tự nhiên, nhất là càng đi lầu năm, ánh mắt chờ xem kịch vui chiếm đa phần, Vân Phong đi tới cuối lầu năm mới nhìn thấy phòng 573, lúc này mới phát hiện, bên cạnh gian phòng này thế nhưng không có phòng nào khác, có vẻ nhưng là phòng độc nhất, cách một khoảng cách mới có một phòng khác, tựa như đây là một khu cấm địa.
Vân Phong khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại những ánh mắt vừa rồi nhìn mình, cảm thấy có chút không thích hợp, bất quá chỉ là một phòng ngủ bình thường, chẳng lẽ còn có độc xà mãnh thú ở đâu đây?Có gì đáng sợ chứ? Vân Phong nhìn cửa phòng 573 đã bị mở ra từ lúc nào, Vân Phong đẩy cửa đi vào, thời điểm cửa phòng 573 vừa khép lại, mọi người ở phòng xung quanh đều vụng trộm nhô đầu ra.
"Phòng 573 thế nhưng lại cho học sinh mới vào ở? Ngươi nói xem có phải lão sư muốn chỉnh học sinh mới này không?"
"Ai biết, bất quá muốn vào ở phòng 573, nàng cũng sẽ rất thảm thôi."
"Cũng không biết yêu nghiệt đó sẽ đem nàng làm ra sao, học sinh lần trước rời khỏi phòng 573 trong tình trạng bị liệt thì phải?"
Mọi người đều thấp giọng thảo luận, cuối cùng lại nhìn về phía cánh cửa đã đóng lại nãy giờ, cửa phòng 573 nằm trên mặt tường, bên cạnh hai mặt tường đều không có phòng lộ ra có chút quỷ dị.
Thời điểm Vân Phong đẩy cửa đi vào, liền biết được phòng 573 hoàn toàn khác với những phòng còn lại, ít nhất thì không giống với phòng của Mộc Tiểu Cẩm, nơi này không có bốn chiếc giường chỉ có hai cái, bên trong không có một tí ánh sáng nào hơi có chút âm u, Vân Phong cẩn thận đi trong bóng tối, đột nhiên từ trong bóng tối vang lên một tiếng nói "Ngươi chính là Vân Phong - song hệ Ma pháp sư sao?"
Vân Phong cước bộ chậm lại, con ngươi đen quét về phía bóng tối nơi phát ra tiếng nói, đột nhiên nơi đó lóe lên một đốm sáng nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng, lúc này Vân Phong mới có thể nhìn hết hoàn cảnh trong phòng, có một tấm màng lớn ở một bên, căn phòng này so với nàng tưởng tượng còn trống trải hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top