🌌 Chương 8: Bí mật của Yuki

Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi quay về phòng nghỉ trong dinh thự của gia tộc Makano — nơi họ mời tất cả khách ở lại qua đêm.

Nằm trên giường, tôi không ngừng nhớ lại những lời Yuki nói sau trận đấu vừa rồi. Trong đầu tôi vang lên lời hẹn:

"Gặp tôi ở khu vườn sau khi mọi thứ kết thúc nhé."

Tôi nhìn đồng hồ — đã đến giờ hẹn.
Không chần chừ, tôi rời phòng và chạy nhanh ra khu vườn phía sau dinh thự.

Khi đến nơi, khung cảnh khiến tôi sững lại.
Yuki đang đứng giữa cánh đồng hoa trải dài, những cánh hoa bay nhẹ trong gió, đàn chim lượn quanh. Ánh trăng rọi xuống khiến mái tóc bạc của cô ấy ánh lên thứ sắc sáng lạnh, đẹp đến mức tôi suýt quên cả thở.

Yuki mỉm cười khi thấy tôi:

"Cậu đến rồi à? Lại đây đi."

Tôi hơi lúng túng:

"À... ừ..."

Chúng tôi ngồi xuống bên nhau, im lặng một lúc trước khi Yuki khẽ nói:

"Sức mạnh mà cậu dùng sáng nay... là gì vậy? Nó khiến tôi có cảm giác quen lắm — giống hệt luồng năng lượng mà tôi từng cảm nhận trong hầm ngục thứ 9."

Tôi giật mình:

"Hầm ngục thứ 9? Cô đang nói gì vậy? Đó chỉ là sức mạnh hắc ám của tôi thôi mà..."

Yuki khẽ gật đầu, ánh mắt xa xăm:

"Đúng vậy. Tôi từng vào hầm ngục đó cùng các anh chị và đội lính hoàng gia. Nhưng... khi vừa bước vào, một luồng sức mạnh khủng khiếp bộc phát. Tất cả chúng tôi buộc phải rút lui.
Từ lúc đó, tôi luôn nhớ rõ cảm giác ấy... và hôm nay, khi nhìn thấy cậu chiến đấu — tôi lại cảm nhận được điều tương tự."

Tôi im lặng, hơi bối rối:

"Ý cô là... sức mạnh của tôi giống thứ trong hầm ngục đó ư? Không thể nào, chắc cô nhầm rồi. Tôi chỉ dùng một chút phép hắc ám thôi."

Yuki nhìn tôi, ánh mắt không còn sắc lạnh mà dịu lại, pha chút buồn:

"Có thể là tôi nhầm thật. Nhưng... linh cảm của tôi chưa bao giờ sai."

Cô ngồi xuống bãi cỏ, giọng trầm hơn:

"Cậu biết không, tôi đã có sức mạnh băng giá này từ khi còn nhỏ. Mọi người từng sợ hãi, tránh xa tôi... Tôi cũng từng nghĩ mình mạnh mẽ lắm, nhưng rồi nhận ra — so với các pháp sư cấp cao, sức mạnh ấy chỉ là một phần nhỏ nhoi."

Tôi nhìn cô, ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt trắng đen ấy. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy Yuki không chỉ lạnh lùng và xa cách — mà còn rất con người, rất cô đơn.

Gió đêm khẽ thổi qua, mang theo mùi hương dịu của hoa dại.
Cả hai chúng tôi im lặng một lúc lâu... và tôi không biết vì sao, nhưng trong lòng lại có một cảm giác lạ — vừa ấm áp, vừa mơ hồ khó tả.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top