Quyển 01:Chẳng Lẽ Hắn Là Cha Ta
Chương 28: Làm thơ là không am hiểu nhất
Lầu dưới, Trịnh phu tử từ trên cao liếc nhìn xuống Vân Tiểu Mặc:
"Có đọc qua Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính cùng Thiên Tự Văn không?"
Ngữ khí của hắn ngạo mạn, đối với con tư sinh, từ trong tư tưởng hắn đã xem thường rồi....
"Có!"
Vân Tiểu Mặc gật đầu, trong lòng âm thầm khó chịu. Những thứ này là đồ vật của con nít, ba tuổi bé đã có thể đọc làu làu, hỏi bé có biết những thứ này hay không, không khác gì vũ nhục trí thông minh của bé.
Hơn nữa mẫu thân nói, học những thứ này căn bản vô dụng, tốt nhất là đem thơ Đường thơ Tống, thơ của những danh gia kinh điển toàn bộ học thuộc làu, mới là thực tế nhất! Bởi vì cái gọi là đọc 300 bài thơ Đường, không biết ngâm Thơ thì cũng biết đối câu, sau này nếu có người đòi tỉ thí tài nghệ, còn có thể tùy tiện xách ra một bài thơ mà dọa người.
Trịnh phu tử sắc mặt không thay đổi, tiếp tục hỏi:
"Học qua thi từ sao?"
Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, vẫn là nên khiêm nhường một chút mới tốt:
"Hiểu sơ."
"Cái gì gọi là hiểu sơ? Học qua chính là học qua, không có học qua chính là không có học qua, tiểu hài tử nói chuyện, tại sao có thể nông cạn như vậy?"
Trịnh phu tử sắc mặt bất thiện, giọng nói càng thêm bất thiện. Có đôi khi làm người chính là như vậy, một khi võ đoán mà quyết định hiền lành hay hung dữ, cho dù có là đồ tốt, cũng sẽ cảm thấy xấu xí vô cùng! Trịnh phu tử chính vì ở trong lòng đã sớm ấn định cho Tiểu Mặc là con tư sinh, cho nên bất kể bé con nói như thế nào làm gì, hắn cũng thấy không vừa mắt.
Sắc mặt của Vân Tiểu Mặc có chút tối tăm, phồng má, ẩn nhẫn. Ánh mắt nhìn về phía mẹ ruột của mình, ánh mắt rất là do dự, cũng rất giãy dụa.
Dù sao nó vẫn là đứa bé, không cách nào thời thời khắc khắc đều có thể hỉ nộ không lộ ra.
Vân Khê nhàn nhạt đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào con, trong lúc vô hình cho bé thêm sức mạnh. Nàng biết nhi tử hiện tại đang đứng ở trong đỉnh giao chiến, bé có thể lựa chọn tức giận, sau đó một quyền đánh nhừ tử lão đầu chán ghét trước mắt, cũng có thể lựa chọn trầm mặc, sau đó tùy thời từ trong lòng bộc phát, để cho lão đầu chán ghét đối với hắn triệt để thay đổi cách nhìn của mình. Phản ứng đầu tiên thì làm rất dễ dàng, con nàng tuyệt đối có thực lực này, nhưng là một người dễ giận vọng động như vậy cũng không phải là điều nàng kỳ vọng nhìn thấy ở con.
Nhi tử do dự, nói rõ chính hắn cũng có cái ý thức này, điều này rất tốt! Nàng tin tưởng nhi tử sẽ không để cho nàng thất vọng.
Lúc này, một thanh âm trầm thấp từ sương phòng bên trái cầu thang truyền ra:
"Trịnh phu tử, ta nghĩ Tiểu Mặc có ý là học vấn như biển cả khôn cùng, như túi sách không đáy, cho dù bé có đọc qua thi từ, cũng bất quá chỉ là một góc biển. Bé nói 'hiểu sơ', cũng xem như thoả đáng! Thử hỏi cõi đời này lại có ai có thể nói mình gom hết cả biển học đây?"
Cửa sổ sương phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú hơi có vẻ tái nhợt của Đông Phương Vân Tường.
"Tường thúc thúc!"
Vân Tiểu Mặc liếc thấy hắn xuất hiện ở nơi này, liền rất vui vẻ, tiếng nói ngọt ngào lượn lờ cả tòa lầu.
Đông Phương Vân Tường thấy Tiểu Mặc, cũng hé ra nụ cười ôn hòa, hắn xoay người rời đi cửa sổ. Một lúc sau, liền từ cầu thang lầu cất bước đi xuống.
"Nhị hoàng tử điện hạ, đến Thấm Dương thành khi nào vậy? Sao cũng không lên tiếng một cái? Chẳng phải để cho bổn thái tử tiếp đãi không chu đáo sao?"
Nam Cung Tỉ đối với sự xuất hiện Đông Phương Vân Tường rất là kinh ngạc, đáy mắt sóng ngầm bắt đầu khởi động, không khỏi nổi tâm tư.
"Vân Tường huynh."
Tây Môn Huyền Diệp cũng theo lên tiếng chào hỏi.
Những người khác nghe thái tử xưng hô biết hắn là Nhị hoàng tử điện hạ, mà thái tử Tây Mộ quốc xưng hô hắn là Vân Tường huynh, hơn nữa hắn thần sắc suy yếu, liền đại khái hiểu rõ thân phận của hắn, hắn chính là xếp hạng thứ tư trên Bảng thiên hạ mỹ nam, Đông Lăng quốc Nhị hoàng tử Đông Phương Vân Tường.
Nhìn hắn ưu nhã bước xuống thang lầu, mọi người trước mắt sáng ngời, không hổ là mỹ nam tử xếp hạng thứ tư, phong tư này, khí chất này, hoàn hảo vô khuyết! Chỉ tiếc, thân thể hắn quá yếu, quả là trời ghét tuấn nhan.
Chẳng qua họ lấy làm kỳ quái, hắn là Đông Lăng quốc Nhị hoàng tử, như thế nào lại cùng nhi tử của Vân Khê quen biết đây?
"Tường thúc thúc!"
Vân Tiểu Mặc vui vẻ nhảy đến bên cạnh hắn.
Đông Phương Vân Tường đưa tay sờ sờ gương mặt trẻ con mũm mĩm của bé, thần thái thân mật cùng sủng ái, mọi người thấy vậy lại là một trận ngạc nhiên. Người trong thiên hạ đều biết Đông Phương Vân Tường lãnh mạc, không thường cùng người khác lui tới, hơn nữa bởi vì thân thể, hắn cứ ru rú trong nhà, hôm nay lại thấy như vậy một phen cảnh tượng này, là một cú đánh mạnh vào lòng những người quen biết hắn.
Chỉ có thể nói thiên hạ không có chuyện gì là không xảy ra.
Nam Cung Tỉ nhìn thái độ Vân Tiểu Mặc đối đãi với Đông Phương Vân Tường cùng đối đãi với hắn, thiên soa địa biệt (khác xa trời đất), khác xa nhau, trong lòng rất không vui. Chẳng lẽ hắn đường đường là thái tử một nước, còn không bằng một quỷ đoản mệnh tùy thời có thể vứt bỏ tánh mạng sao?
Cũng không biết có phải do nụ cười trên mặt Vân Tiểu Mặc quá mức rực rỡ hay không, đã làm cho đáy lòng Nam Cung Tỉ sinh ra cảm giác quái dị.
"Tại hạ hôm nay cũng vừa tới thành Thấm Dương, thân thể có chút khó chịu, còn không kịp tới bái hội thái tử điện hạ trước, mong lượng thứ."
Đông Phương Vân Tường ho nhẹ, ánh mắt không tự chủ nhìn qua Vân Khê, nàng an vị tại vị trí đó, rất thanh thản, tuyệt không lo lắng cho nhi tử của mình có ứng phó được mọi người gây khó khăn hay không. Đáy lòng hắn khẽ thở dài, xem ra hắn thật không đủ bình tĩnh, mắt thấy Tiểu Mặc bị làm khó, hắn liền không nhịn được, không thể ngồi mà không để ý tới.
"Trịnh phu tử, ngươi cho là lời ta nói mới vừa rồi có đạo lý hay không?"
Một ánh mắt nhẹ nhàng của Đông Phương Vân Tường liếc tới, lại làm cho Trịnh phu tử cả người rung động, thu hồi thái độ ngạo mạn khinh miệt mới vừa rồi.
"Nhị hoàng tử điện hạ nói đúng, là lão phu quá mức võ đoán."
Trịnh phu tử hơi hơi cúi đầu, chỉ cảm thấy quanh người như bị vây bởi một cổ hơi thở lạnh lùng bao phủ, làm toàn thân lạnh lẽo.
Nhị hoàng tử Đông Lăng quốc, thoạt nhìn thân thể suy yếu vô hại, nhưng hắn thật sự rõ ràng cảm thấy uy hiếp đến từ trên người hắn ta, sau lưng mồ lạnh chảy ròng.
"Tiểu Mặc, con nói cho phu tử biết, con không am hiểu nhất chính là cái gì. Chỉ cần tài nghệ con không am hiểu nhất thì sẽ được phu tử khảo hạch, như vậy những tài nghệ am hiểu khác thì càng không cần phải nói rồi. Phu tử, đúng không?"
Ở góc độ người khác nhìn không thấy tới, ánh mắt Đông Phương Vân Tường lẫm liệt, ánh mắt liếc qua trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo nồng đậm cảnh cáo.
"Dạ, Dạ!"
Tiếng nói của Trịnh phu tử có chút phát run.
Đây cũng quá bao che đi? Thứ không am hiểu nhất, ai biết nó không am hiểu nhất chính là cái gì chứ?
Vân Khê ngồi im không nói, hơi trừng mắt lên, hướng Đông Phương Vân Tường, quăng đi một ánh mắt cực kỳ trầm tĩnh.
Nàng bắt đầu hiểu ra, vì sao nhi tử trong thời gian ngắn như vậy lại đón nhận hắn. Thì ra có ít người ít việc, là cần thật lòng đổi lại thật lòng, cũng chỉ người có tâm linh tinh khiết nhất mới có cảm ứng mãnh liệt như thế, và cũng dễ dàng nhất tiếp nhận đối phương.
"Tiểu Mặc, nói cho phu tử, con không am hiểu nhất là cái gì?"
Đông Phương Vân Tường cúi đầu nhìn Vân Tiểu Mặc, ánh mắt ôn cùng tinh khiết, khóe môi không tự chủ toát ra mỉm cười rất tự nhiên.
"Không am hiểu nhất a. . . . . ."
con ngươi linh động chuyển động, mang theo một tia giảo hoạt, Vân Tiểu Mặc làm bộ khó nghĩ một hồi lâu, nói,
"Tài nghệ con am hiểu nhiều lắm, nếu nhất thời mà nói..., không am hiểu nhất, đó chính là ngâm thơ."
Vân Khê thiếu chút nữa phun cười, nhi tử rốt cuộc là di truyền từ người nào, thật, thật có chút vô sỉ a. . . . . . Rõ ràng nó am hiểu nhất chính là ngâm thơ!
Trịnh phu tử chân mày nhẹ cau, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn cũng không tin rằng ngâm thơ là đứa bé này không am hiểu nhất, bất quá hắn nghĩ thầm một hài tử cho dù biết ngâm thơ, cũng không thể sánh bằng bốn vị môn sinh đắc ý nhất kia. Nghĩ tới đây, hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
"Rất tốt! Học ngâm thơ, phải có tình cảm sâu đậm trợ giúp. Ngươi có dám cùng những hài tử khác tỷ thí với nhau không, vậy mới biết được người nào làm thơ vừa nhanh vừa tốt nhất?"
Trịnh phu tử cũng không phải là nhân vật đơn giản, mắt thấy Nhị hoàng tử điện hạ thiên vị Vân Tiểu Mặc, nếu hắn còn một lòng một dạ cố ý làm khó nó, chắc chắn sẽ đắc tội Nhị hoàng tử điện hạ. Hiện tại hắn để cho bọn nhỏ tự mình tỷ thí, như vậy Vân Tiểu Mặc dù có thua, cũng không đổ tới trên đầu của hắn. Một kế này đúng là diệu kế!
Vân Tiểu Mặc tự tin gật đầu nói:
"Dám!"
"Một đám người lớn lại làm khó một hài tử, vậy mà bọn họ cũng làm được!"
Băng hộ pháp đẩy ra cửa sổ đang đóng, đứng gần cửa sổ nhìn xuống bên dưới, căm giận bất bình bật thốt lên.
"Thái tử Nam Hi quốc vốn là tiểu nhân có thù tất báo! Nghe nói Vân gia Đại tiểu thư vốn là vị hôn thê của Tĩnh vương gia, nhưng sáu năm trước, nàng không biết vì sao đột nhiên mang thai, vì sợ miệng lưỡi thế gian nên rời nhà sáu năm. Cho đến hôm nay, nàng mới trở về Vân gia, đứa bé kia chính là con tư sinh của nàng. Thái tử cùng Tĩnh vương gia mặt ngoài nhìn như hòa thuận, kì thực ngầm so đấu sức lực, hôm nay thật vất vả mới bắt được một cơ hội nhục nhã Tĩnh vương gia, hắn làm sao chịu bỏ qua cho? Nhục nhã Vân đại tiểu thư, cũng tương đương với nhục nhã Tĩnh vương gia. . . . . ."
Dung Thiếu Hoa phe phẩy chiết phiến, thong thả ung dung nói.
"Ngươi nói là. . . . . . Nàng sáu năm trước mang thai?"
Đôi mắt của hắc y nam tử hơi co lại, mâu quang khẽ bắt đầu khởi động ánh sáng mờ ảo.
"Phải, có vấn đề sao?"
Hắc y nam tử đang cau lông mày bỗng hạ xuống trầm tư chốc lát, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói một câu:
"Không có gì."
Chương 29: Tiểu Quận Chúa Nổi Giận
"Anh Tử, bốn người các con đi ra, cùng hắn tỷ thí một chút." Trịnh phu tử hướng về phía bốn môn sinh đắc ý của mình vẫy tay.
Bốn hài tử lục tục tiến lên, tất cả đều mũm mĩm khả ái, hoàn toàn bất đồng với hơi thở không sạch sẽ ở đây, bọn nhóc đứng ở chỗ này, làm nên một bầu không khí trong lành tinh khiết, nhìn bọn nhỏ, làm cho tâm hồn người ta cũng trở nên trong sáng, rộng mở.
Nhất là một cô bé duy nhất trong đó, lớn lên cực kỳ ngọt ngào, trên đầu cột hai búi tóc, trâm hoa tinh sảo đơn giản điểm xuyết, cực kỳ giống Tiểu công chúa trong truyện cổ tích, làm người trìu mến, nhưng nàng vừa mở miệng, liền lập tức phá hư ấn tượng tốt đẹp.
"Hừ, tiểu quỷ! Để tỷ tỷ ta cho ngươi mở rộng kiến thức, biết cái gì mới thật sự là thiên tài!"
Cô bé liếc mắt Vân Tiểu Mặc một cái, lỗ mũi hừ hừ, cao ngạo như chim khổng tước. Nàng chính là cháu gái của Lục vương gia, được Ngự phong tiểu quận chúa, cục cưng của hoàng gia. Nàng tư chất thông minh, tâm tư nhanh nhẹn, nên hoàng thượng cũng hết sức sủng ái, vì vậy mới làm cho nàng vô pháp vô thiên, tính tình cao ngạo. Ở trong thư viện, nàng chính là tiểu bá vương, ai cũng không dám đắc tội.
Từ tâm tính hài tử muốn đùa, thấy có bạn cùng lứa tuổi, Vân Tiểu Mặc cũng không khỏi vui mừng. Chỉ là thấy đối phương lớn lên thấp hơn bé, lại ở trước mặt bé tự xưng tỷ tỷ, còn nói bé tiểu quỷ, bé cau nhẹ mày, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, chú thì có thể nhẫn song thím thì không thể nhẫn!
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, tiến lên sờ sờ đầu cô bé, nói:
"Tiểu muội muội, thiên tài không phải là thổi ra, mà là dựa vào bản lĩnh thật sự mà so tài! Còn có, lớn lên thấp không phải là lỗi của ngươi, là lỗi của cha mẹ ngươi, ngươi không cần tự ti."
Nam Cung Anh nghiến răng, điên cuồng nổi giận.
"A —— tiểu quỷ chết tiệt, ngươi dám nói ta thấp? Bà đây liều mạng với ngươi!"
Đầu của nàng đột ngột cúi xuống, hướng trên bụng Vân Tiểu Mặc đụng tới, ba nam hài phía sau muốn ngăn trở nàng lại, đáng tiếc đã không kịp.
Vân Tiểu Mặc ôm Tiểu Bạch vẻ mặt vân đạm phong khinh, cũng không có trốn ngay.
Trịnh phu tử ở bên cạnh nhìn thấy vậy sắc mặt lập tức thay đổi, vị Tiểu nãi nãi này làm sao lại đột nhiên nổi đóa rồi, nếu thật sự đem người ta đụng bị thương, phủ tướng quân hỏi tội tới, sợ lại là một cuộc sóng gió.
Tất cả mọi người cho là lần này Vân Tiểu Mặc chắc phải bị đánh bay, mọi người ngừng hô hấp lại, cho dù là con tư sinh, thì cũng là hài tử làm người ta thương yêu, nhìn đứa bé bị thương, đa số mọi người vẫn còn có chút không đành lòng .
Bạch Sở Mục cùng Long Thiên Thần chẳng biết cũng vào Quỳnh Hoa Lầu lúc nào, mấy bước liền đi tới phía sau Vân Tiểu Mặc làm tả hữu hộ pháp. Thấy có người muốn tập kích Vân Tiểu Mặc, Bạch Sở Mục nheo mắt, hắn bây giờ là hộ vệ của Vân Tiểu Mặc, Tiểu chủ tử có việc, hắn tự nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn, đang muốn nhảy dựng lên đi cứu người, thì Long Thiên Thần ở bên cạnh một tay bắt lấy hắn kéo trở về.
"Yên tâm đi, Tiểu Mặc có thể ứng phó ."
Bạch Sở Mục không giải thích được, nhìn chung quanh một chút, người ta làm mẹ thật giống như cũng không lo lắng, vậy hắn còn lo lắng làm quỷ gì?
Hai mắt nhìn chăm chú trên người Vân Tiểu Mặc, muốn biết thật sự bé có biện pháp ứng phó hay không.
Để cho hắn thấy chính là chuyện tình kinh dị xảy ra.
Hắn rõ ràng thấy, trong nháy mắt hai đứa bé sắp va chạm, đột nhiên thân hình Vân Tiểu Mặc thoáng một cái, biến mất ngay tại chỗ. Sau một khắc, thân thể nho nhỏ của bé hiện ra ở phía sau Nam Cung Anh, như một loại xuất quỷ nhập thần quỷ mỵ, làm tất cả mọi người nhìn ngây người, rối rít giơ tay lên xoa hai mắt của mình, nghi ngờ mới vừa rồi là mình sinh ra ảo giác.
Đáng thương cho Nam Cung Anh không có đụng vào người, ngược lại cả thân thể tiếp tục hướng phía trước lao xuống, cái trán liền đập xuống đất cùng mặt đất tiếp xúc thân mật .
Lúc này, Vân Tiểu Mặc kịp thời đưa tay, níu lấy sau cổ nàng, đem nàng từ trên mặt đất ôm lấy như kiểu xách con gà con.
"Ngươi nặng quá!"
Vân Tiểu Mặc cau nhẹ chân mày.
Nam Cung Anh kinh hồn chưa định, lại nghe đến ba chữ đánh giá kia, thân thể bắt đầu giận đến phát run.
Vân Tiểu Mặc đem nàng đặt ổn định xuống rồi lại nói:
"Tiểu muội muội, nói cho ngươi biết, không nên tự ti, ngươi chẳng qua là còn không có trổ mã hoàn toàn thôi. Chờ thêm mấy năm, ngươi sẽ cao ."
"Câm, miệng ——"
Nam Cung Anh giận đến cả người phát run, một tiếng rống như sư tử Hà Đông, mọi người ở đây cả kinh rối rít che lỗ tai. Không tốt, tiểu quận chúa nổi điên rồi, trốn xa một chút mới tương đối an toàn.
Vân Khê cũng co cổ lại theo, tiểu nha đầu này quá cường hãn rồi, sau này Tiểu Mặc nhà nàng ngàn vạn lần không thể tìm một tiểu tức phụ (con dâu nhỏ) tính khí táo bạo như vậy. Nếu như tìm con dâu như vậy, thì lỗ tai nàng không phải cả ngày chịu tội sao?
"Khụ, Anh Tử, không được hồ nháo nữa! Phu tử để các ngươi tranh tài ngâm thơ, nếu ngươi không phục, liền từ thi ngâm thơ mà thắng hắn, không phải là được rồi sao?"
Nam Cung Tỉ thấy tình hình mất khống chế, liền lên tiếng ngăn cản vị Tiểu đường muội vạm vỡ này. Vị Tiểu đường muội này của hắn một khi khởi xướng bão tố, cả hoàng thất đều bị sóng to công phá, ngay cả hắn cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc nàng, hắn phải bội phục Vân Tiểu Mặc, nói hai ba câu liền đem Tiểu cô nãi nãi tức giận thành như vậy.
Nam Cung Anh nặng nề thở hổn hển, thật vất vả mới tỉnh táo lại, hai tay chống eo thon nhỏ, nhìn chằm chằm Vân Tiểu Mặc:
"Tiểu tử thúi, ngươi chờ! Ta nhất định khiến cho ngươi thua đến tè ra quần!"
Vân Tiểu Mặc khả ái nháy nháy mắt nói:
"Ta đã sớm không tè ra quần rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn còn tè ra quần? Tu tu!"
"Ngươi. . . . . ."
Nam Cung Anh giận đến lỗ mũi bốc khói.
Một đứa bé trai phía sau kịp thời giữ nàng lại, khuyên can:
"Anh Tử, chớ cùng nó chấp nhặt! Một lát nữa chúng ta thắng nó, nó sẽ không còn lời nào để nói nữa."
Thằng bé trai này là cháu trai của Trịnh phu tử Trịnh Nam, bé trên miệng thì khuyên, nhưng trong lòng cũng là vô hạn bội phục Vân Tiểu Mặc, có thể đem tiểu bá vương làm tức đến như vậy, thật là không ngờ a!
"Tốt, ta, nhịn, ngươi!"
Lỗ mũi Nam Cung Anh tiếp tục bốc ra khói trắng, gằn từng chữ.
Vân Tiểu Mặc bĩu môi không sao cả, không hiểu tại sao lại tức giận như vậy, bé cũng không nói cái gì a, hơn nữa bé nói cũng là sự thật.
Trịnh phu tử thật vất vả đợi được tình hình khôi phục bình thường, hắn ho nhẹ thanh âm, nói:
"Tốt lắm, các ngươi hiện tại mỗi người ngâm một bài thơ về mùa đông.".
"Hừ, ta nói trước. . . . . ."
Nam Cung Anh liếc Vân Tiểu Mặc một cái, ra tay dẫn đầu, dõng dạc ngâm một bài thơ về mùa đông tương đối lưu hành, thanh âm của nàng mềm nhũn ngọt ngào khiến cho một tràng tiếng vỗ tay vang lên ủng hộ.
Không hổ là cháu gái Lục vương gia, đệ tử hoàng gia, thiên phú dị bẩm, tài sáng tạo nhanh nhẹn, mới năm tuổi mà có thể ngâm thơ.
Nghe được tiếng khen ngợi của mọi người, Nam Cung Anh ngẩng cao đỉnh đầu, rất đắc ý.
"Tới phiên ngươi!"
Vân Tiểu Mặc hé miệng nói:
"Ngươi ngâm cũng không có gì đặc biệt, ngươi làm một bài, tốt lắm ta đây liền làm ba bài."
Nghe hắn nói Thơ của mình chưa ra hình dáng gì, ở đáy lòng Nam Cung Anh cơn giận ngút trời lần nữa ngóc đầu dậy, sau đó nàng nghe đến hắn đọc thuộc lòng câu thơ.
"Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt
Vạn Kính Nhân Tung Diệt
Cô Chu Thôi Lạp Ông
Độc Điếu Hàn Giang Tuyết." (*)
(*) Đây là bài thơ Giang Tuyết của nhà thơ Liễu Tông Nguyên đời Đường. tham khảo thêm ở đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/Li%E1%BB%85u_T%C3%B4ng_Nguy%C3%AAn
Toàn trường ồ lên.
Đây là thơ gì? Tại sao bọn họ chưa từng nghe qua?
Thi đắc ý cảnh, lựa từ đặt câu, đều là đạt đến cực hạn, làm người ta xưng Tuyệt!
Thơ hay tuyệt cú như thế, đã có người làm ra, sẽ không có lý do gì không lưu truyền hậu thế, nhưng tại sao bọn họ đều lần đầu nghe nói đây? Một ý nghĩ to gan hiện ở trong đầu mọi người từ từ quanh quẩn, chẳng lẽ là Thơ này là do hài tử này làm ?
Trên mặt Trịnh phu tử tràn đầy khiếp sợ cùng vui mừng, trong miệng liên tục nói hay. Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, hôm nay lại có thể nghe được tuyệt tác tuyệt diệu truyền lại đời sau như thế, hắn nhất định phải cẩn thận mà đem nó nhớ kỹ, tinh tế suy nghĩ cùng nghiên cứu, ngàn vạn không thể để cho thơ hay như vậy trôi mất.
Bạch Sở Mục tựu đứng ở phía sau Vân Tiểu Mặc cách đó không xa, vẻ mặt kích động:
"Không hổ là Tiểu Mặc nhà ta, chưa mất thể diện hộ vệ ta đây!"
Long Thiên Thần không chút khách khí phun cho hắn một bãi nước miếng:
"Phi, cái gì Tiểu Mặc nhà ngươi? Tiểu Mặc là nhà ta, có được hay không?"
Con ngươi Tiểu Bạch hướng bên phải di chuyển, quăng cho bọn họ một ánh mắt khinh bỉ.
Tiểu Mặc Mặc là của ta, hết thảy các ngươi đứng sang một bên đi!
Từ khe hở cửa sổ, xuất hiện một đôi mắt sâu như đầm lầy, ánh mắt sắc bén khóa ở trên mặt của Vân Tiểu Mặc.
Từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn đến một bên mặt của tiểu hài tử, gương mặt trẻ nít mập, trắng trắng mềm mềm, thật là khả ái.
Bài thơ mới vừa rồi, đã hấp dẫn sự chú ý của hắn. Đứa nhỏ này mặc dù không phải là người làm thơ, cũng nhất định là một thiên tài, trong lòng hắc y nam tử nghĩ như thế .
Hơn nữa nhìn kỹ một chút, đáy lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác quen thuộc.
Thân thể nho nhỏ, sống lưng cao ngất, ngẩng đầu mà đứng, tự có một loại khí chất cao quý không gì sánh kịp.
Kỳ quái, rõ ràng chỉ là một hài tử xa lạ, tại sao hắn lại có cảm giác quen thuộc như vậy?
Chương 30 Tiểu Mặc bị cáo bạch
Nghị luận hết sức rối rít, Vân Tiểu Mặc lại bắt đầu đọc thuộc lòng bài thơ thứ hai:
"Tường giác sổ chi mai,
Lăng hàn độc tự khai.
Dao tri bất thị tuyết,
Vị hữu ám hương lai"
(*) Bài thơ Hoa Mai của Vương An Thạch. Tham khảo bản dịch ở đây http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=16540
Trên mặt Trịnh phu tử càng thêm kích động, kích động đến vỗ tay liên tiếp, thơ hay a, thơ hay a! Có thể nói là tuyệt cú! Ngày sau nhất định có thể lưu truyền thiên cổ!
Bốn hài tử Nam Cung Anh xếp thành hàng, cái miệng nhỏ nhắn của bọn nhỏ mở lớn, ngạc nhiên vô cùng.
Những bài thơ này bọn nó cho tới bây giờ cũng không có nghe nói qua, cũng không có nhìn thấy trong sách, mặc dù ý tứ thơ cũng không hiểu hết, nhưng nghe được phu tử luôn miệng trầm trồ khen ngợi, vậy thì nhất định là vô cùng hay. Bọn họ đi theo phu tử lâu như vậy, còn chưa từng thấy phu tử thất thố như thế, hơn nữa, nghe hắn giọng trẻ con mềm mại ngâm lên thật rất êm tai, rất dễ nghe.
Nam Cung Anh hai mắt trực tiếp hóa thành hai trái tim hồng, chuyện không vui mới vừa rồi đã sớm vứt sau đầu.
Bộ dạng hắn đọc thơ. . . . . .
Nhìn rất đẹp a!
Đông Phương Vân Tường từ đầu tới cuối ôn hòa mỉm cười, hắn vẫn biết Tiểu Mặc không giống một hài tử bình thường, đối với bé hắn rất có lòng tin. Sau khi nghe những câu thơ tuyệt diệu này, đáy mắt trong suốt của hắn cũng nổi lên kinh ngạc.
Nam Cung Dực nhíu chặt chân mày, lực chú ý cũng vẫn tập trung vào trên người Vân Khê, có nhi tử xuất sắc như vậy, thì mẫu thân của nó tài hoa sao có thể kém được? Chẳng lẽ từ trước hắn đã nhìn lầm rồi, nàng vẫn giấu diếm tài hoa của mình sao?
Đáng tiếc vẻ mặt Vân Khê vẫn rất bình tĩnh, không thấy chút gợn sóng nào, Nam Cung Dực nhìn không ra bất kỳ đầu mối, không khỏi có chút thất vọng.
Còn Thái tử Nam Cung Tỉ lại giật mình rất lớn, quên để chén trà trong tay xuống, vẫn bưng, cho đến khi nước trà trong chén theo miệng chén chảy xuôi xuống, hắn mới giật mình tỉnh lại.
Chẳng lẽ đứa nhỏ này thật là một thiên tài? Chân mày hắn thật sâu nhíu lại, trong lòng rầu rĩ, không có nổi một tia khoái cảm.
So sánh với Nam Cung gia buồn bực, thì khuôn mặt của hai huynh đệ dở hơi Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hiện vẻ hưng phấn, còn kém chút nữa là ở phía sau giơ cao tấm bảng, khua tay múa chân trợ uy cho Tiểu Mặc.
"Còn bài thứ ba đâu?"
Trịnh phu tử trong lòng vừa ghi nhớ bài thơ, vừa khẩn cấp thúc giục, khuôn mặt kích động đến đỏ, vẻ kích động hiển thị rõ không bỏ sót chút nào.
"Mai Tuyết tranh xuân vị khẳng hàng.
Tao nhân cất bút phí bình chương.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch,
Tuyết khướt thâu mai nhất đoạn hương."(**)
(**)Bài Tuyết Mai Nhị Thủ của tác giả Lưu Mai Pha tham khảo ở đây http://huynhhuuduc.com/index.php?option=com_content&view=article&id=10540:tuyt-mai-nh-th&catid=173:c-thi&Itemid=48
Vân Tiểu Mặc không nhanh không chậm đọc xong ba bài thơ, vẻ mặt bình thản ung dung, không có kiêu ngạo, cũng không có mừng rỡ, thật giống như làm chuyện không thể bình thường hơn.
Tiểu Bạch uốn tại trong ngực của hắn rung đùi đắc ý, hướng về phía hài tử nghịch ngợm Nam Cung Anh nháy mắt, rất là đắc ý.
Nhìn thấy chưa? Tiểu Mặc Mặc nhà ta ngâm thơ thật lợi hại! Các ngươi có thể sao?
Nam Cung Anh sau ánh mắt sùng bái mù quáng, rất nhanh phát hiện sự tồn tại của Tiểu Bạch, nàng ngạc nhiên không dứt! Thấy nó hướng về phía mình rung đùi đắc ý, nháy mắt, tính trẻ con liền không nhịn được thể ức chế mà bộc phát.
"Di? Nó tên gọi là gì, là thú cưng của ngươi sao?"
Nam Cung Anh đến gần, mở mắt to đầy tò mò, đưa tay muốn sờ Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lắc lắc hất đầu, không để cho nàng đụng, cái mũi nhỏ hếch lên phun ra khí trắng.
Hừ, khi dễ Tiểu Mặc Mặc cũng là người xấu! Mới không cùng ngươi chơi đâu!
Nam Cung Anh ủy khuất cong lên cái miệng nhỏ nhắn:
"Ta muốn cùng nó chơi! Để cho ta sờ nó một chút, có thể không?"
Vân Tiểu Mặc do dự, để sát vào bên tai Tiểu Bạch nói nhỏ:
"Tiểu Bạch, để cho nàng sờ một chút đi, nàng sẽ không hại ngươi."
Được rồi! Tiểu Bạch bất đắc dĩ liếc mắt, thật sự không thích bị một cô bé sờ, nhưng ai bảo đó là thỉnh cầu của Tiểu Mặc Mặc đây? Phàm là thỉnh cầu của Tiểu Mặc Mặc, cho tới bây giờ nó cũng không có năng lực kháng cự.
Nam Cung Anh đáy lòng một trận vui mừng, từng li từng tí đưa tay chạm tới. Lần này, Tiểu Bạch không có né tránh, làm cho nàng vừa sờ vừa vặn. Nam Cung Anh vui mừng không dứt, hai con mắt cười đến híp lại thành một đường nhỏ.
"Thật đáng yêu! Ta thích nó!"
Nàng bỗng nhiên lại ngẩng đầu, đối với Vân Tiểu Mặc nói,
"Ngươi biết ngâm thơ, còn để cho ta sờ Tiểu Bạch, ta cũng thích ngươi nữa!"
Vân Tiểu Mặc gãi gãi đầu, lần đầu tiên bị tỏ tình, nó có chút ngượng ngùng.
Vân Khê khóe miệng giật giật, trong lòng mặc niệm: nhi tử, ngươi cố chịu đựng a, tiểu tức phụ vạm vỡ như vậy, ta còn không muốn.
Đây là chuyện gì a? Vừa bắt đầu tiểu quận chúa còn không ngừng nổi đóa, mới chỉ trong chốc lát như vậy, lại cùng người ta tỏ tình?
Đối mặt cảnh tượng như thế, mọi người thổn thức không dứt, quả nhiên vẫn là hài tử thật làm cho người ta khó có thể hiểu !
Trịnh phu tử vẫn bị vây trong sự kích động, đã chạy tới kéo tay Tiểu Mặc, nói:
"Tiểu Mặc, đến thư viện phu tử đi, phu tử nhất định đem tất cả học vấn của mình dốc túi truyền dạy!"
Nhìn vẻ mặt kích động kia, phỏng chừng nếu Vân Tiểu Mặc không đáp ứng, hắn sẽ quỳ xuống.
Ánh mắt của Vân Tiểu Mặc bay hướng Vân Khê hỏi thăm, mới vừa rồi thời điểm tỷ thí, bé tận lực đưa ra quyết định mình phải làm, nhưng bây giờ bái sư học nghệ là một đại sự, bé phải lên tiếng hỏi ý kiến của mẹ.
Vân Khê hướng bé nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đáp ứng.
Trong đáy lòng mặc dù không thể nào thích vị Trịnh phu tử này, song Trịnh phu tử ở cả triều đình Nam Hi quốc cho tới giờ đều có lực ảnh hưởng nhất định, nhi tử bái ông ta làm thầy, như vậy sau này sẽ không có người nói bé dã chủng, con tư Sinh ... nhục nhã bé, đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân chứ?
Cho dù nàng có thể chọn lựa thủ đoạn cường ngạnh áp chế những lời đồn này, nhưng người trong thiên hạ thật sự nhiều lắm, bịt một miệng nhưng không thể bịt tất cả, nàng không cách nào làm được chu đáo như vậy. Nếu nhi tử nhận Trịnh phu tử làm thầy, ngày sau liền có thể nhận được che chở của Trịnh phu tử, còn có thể tăng trưởng học vấn, coi như là vẹn toàn đôi bên, điều tốt.
Vân Tiểu Mặc thấy mẫu thân gật đầu, liền hướng về phía Trịnh phu tử gật đầu, Trịnh phu tử mừng rỡ vạn phần, gần như khua tay múa chân, nơi nào còn có bộ dáng ngoan cố lúc trước?.
Con ngươi đen sâu như đầm càng sâu hơn một tầng, làm nên tầng tầng rung động, tầm mắt hắc y nam tử tiếp tục nhìn, theo tầm mắt hỏi thăm của Tiểu Mặc nhìn qua, ánh mắt của hắn rất nhanh khóa trên người một bạch y nữ tử ở bên cạnh chủ vị.
Lầu dưới có rất nhiều nữ tử, Yến mập hoàn gầy, cái gì cần có đều có. Song thân ảnh nàng ở trong đó, lại làm thành một thế giới, cùng người chung quanh không hòa vào nhau.
Hai tròng mắt đen nhánh như mực của hắn hiện lên một luồng tia sáng, quần áo trên người nữ tử rất bình thường, không có trang sức hoa lệ, cũng không có hoa tai tinh sảo, song thần thái lạnh nhạt lãnh ngạo kia, lại mang cho người khác một loại rung động.
Nàng ở nơi hiển quý, nhưng không có một người nào chân chính ưu nhã cùng cao quý giống như nàng vậy, nàng giống như cây Mộc Hoa dũng cảm phá tan đi cái rét lạnh để nở rộ, ở dưới ánh nắng tươi sáng, dù ban ngày hay đêm đen vẫn trong sáng lóng lánh.
Nữ tử như vậy, hắn chưa bao giờ gặp qua!
"Là nàng sao?"
Chân mày nhẹ nhàng chau lại, hắn cố gắng hồi tưởng, đêm hôm đó phòng quá tối, hắn thấy không rõ dung mạo của đối phương, chỉ nhớ rõ mượn một ánh sáng trăng nhàn nhạt, hắn thấy được trước ngực nàng có một ấn ký nguyệt nha (trăng khuyết)
Là nàng sao?
Tầm mắt hắn lần nữa hướng đến trên người bạch y nữ tử, trong đôi mắt màu đen dày đặc sôi trào, bất kể có phải nàng hay không, nữ tử như vậy, thật đúng là làm cho tầm mắt người khác khó lòng dịch chuyển khỏi. .
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top