Quyển 01:Chẳng Lẽ Hắn Là Cha Ta


Chương 24: Phù Dung yến (một)

Một chiếc xe ngựa từ từ chạy trên đường, cuối cùng dừng ở trước cửa Quỳnh Hoa Lâu...

Được tướng quân dặn dò, sợ Đại tiểu thư gặp chuyện không may, Hà quản gia cố ý mang theo mấy tên thị vệ phủ tướng quân đến đây hộ vệ, đi theo còn có nha hoàn Tiểu Thúy bên cạnh Vân phu nhân.

"Đại tiểu thư, đến Quỳnh Hoa Lâu rồi."

Không nghe được người trong nghe ngựa đáp lại, Hà quản gia hô mấy tiếng, vẫn không có động tĩnh.

Hà quản gia đang muốn vén rèm lên ngó nhìn, thì lúc này, có mấy tiểu thư quan gia đi tới, trong đó có người nhận ra Hà quản gia của phủ tướng quân, chỉ chỏ về phía xe ngựa.

"Đây không phải là xe ngựa phủ tướng quân sao? Nghe nói tối nay Đại tiểu thư Vân gia cũng tới tham gia Phù Dung yến này, chẳng lẽ ngồi bên trong xe ngựa đúng là Vân đại tiểu thư Vân Khê?"

"Nhất định rồi! Các ngươi không có nghe nói sao? Nhị tiểu thư Vân gia theo mẹ trở về Thần tướng phủ, nghe nói hai tỷ muội hãm hại lẫn nhau, dự luận đều náo nhiệt bàn về vấn đề này, hiện tại hai mẹ con Nhị tiểu thư ở phủ tướng quân đã không còn chỗ dung thân nữa."

"Vân Khê làm sao ác độc như vậy, mới vừa trở về, đã đem Nhị phu nhân cùng muội muội đuổi ra khỏi phủ tướng quân, cũng quá kỳ cục rồi."

"Ghê tởm hơn chính là, Vân Khê còn bôi nhọ Mạnh Dao, nói Mạnh Dao nửa đường phái sát thủ đuổi giết nàng. Các ngươi thử nghĩ xem, ngày thường ở chung một chỗ với Mạnh Dao, nàng là một người ngoan hiền dịu dàng cỡ nào, làm sao có thể có làm ra chuyện như vậy?"

"Đúng vậy! Nhất định là Vân Khê bịa đặt! Nàng vì che dấu chuyện xấu mình chưa lập gia đình đã sinh con, nên cố ý bịa đặt để hãm hại Mạnh Dao."

Hà quản gia nhíu mày, mấy người này rõ ràng chính là người của Nhị tiểu thư, nói rõ là cố ý tới làm khó Đại tiểu thư. Hắn thật sự lo lắng, không biết Đại tiểu thư nghe được những thứ này sẽ phản ứng ra sao.

Đối diện, một chiếc xe ngựa hoa lệ từ từ dừng lại, màn xe vén lên, một bộ áo bào màu bạc xuất hiện trước mắt mọi người, khiến mọi người một trận hoa mắt.

Những tiểu thư quan gia đang bàn luận đồng thời đều ngừng lại, mọi người si mê nhìn Nam Cung Dực, đây chính là đệ nhất mỹ nam của Nam Hi quốc bọn họ, xếp thứ 3 thiên hạ mỹ nam ở Ngạo Thiên đại lục Tĩnh vương gia. Ở Nam Hi quốc, thậm chí cả đại lục Ngạo Thiên, nử tử ai chẳng muốn trở thành phi của Tĩnh vương gia? Chỉ sợ dù là thị thiếp, các nàng cũng nguyện ý, chỉ vì muốn được Tĩnh vương gia ưu ái thôi.

Nam Cung Dực đối với ánh mắt như vậy đã sớm miễn dịch, hắn ngước mắt, nhìn xe ngựa phủ tướng quân ở đối diện, tầm mắt của hắn nhìn thoáng qua. Mới vừa rồi tiếng những nữ tử kia nghị luận, hắn đều nghe hết, hắn rất kinh ngạc, dựa theo tính tình có thù tất báo của nữ nhân kia, làm sao mà một chút phản ứng cũng không có đây?

Thấy tầm mắt Nam Cung Dực quét tới, Hà quản gia tiến tới thăm hỏi: "Lão nô tham kiến Tĩnh vương gia điện hạ."

"Ừ, Đại tiểu thư nhà các ngươi ở trong xe ngựa sao?"

Nghe được Tĩnh vương gia hỏi thăm Vân Khê, trong lòng chúng nữ tử đều căm giận bất bình, ai cũng biết Tĩnh vương gia và Vân gia Đại tiểu thư đã sớm có hôn ước. Nhưng Vân Khê bây giờ chưa thành hôn đã sinh hài tử cùng nam nhân khác, theo lẽ thường Tĩnh vương gia phải vô cùng căm hận nàng ta, cách xa nàng ta mới đúng, làm sao có thể chủ động cùng nàng ta chào hỏi đây? Chẳng lẽ Tĩnh vương gia còn chưa biết được tin tức Vân Khê ở bên ngoài sinh hạ dã chủng sao?

"Vương gia, ngài có từng nghe tin đồn bên ngoài không? Sáu năm trước Đại tiểu thư Vân gia đã có con cùng dã nam nhân, sáu năm này nghe nói vẫn núp ở chùa Đông Lăng quốc nuôi dã chủng, nữ nhân như vậy quả thực làm xấu mặt nữ nhân chúng ta, ngài ngàn vạn lần chớ bị bề ngoài của nàng ta mê hoặc."

"Đúng vậy, ta nghe Nhị tiểu thư Vân gia chính miệng nói, sáu năm trước Vân gia vì giấu diếm chuyện này, đem những người biết chuyện này toàn bộ đuổi ra khỏi phủ tướng quân, còn bắt những người ở phủ tướng quân giữ bí mật, ai cũng không thể đem việc này lan truyền ra ngoài."

"Nghe nói lần này dã chủng kia cũng theo Vân Khê trở về, Nếu Vương gia không tin, cũng có thể ngay mặt chất vấn nàng, xem nàng có mặt mũi tiếp tục nói dối không. . . . . ."

Nam Cung Dực cụp mắt lại, đáy mắt xẹt qua vẻ chán ghét, ngày thường đã cảm thấy những nữ nhân này lắm mồm, rất là om sòm, hôm nay nghe các nàng nói Vân Khê như thế, hắn chẳng những không có khoái cảm (cảm giác vui vẻ), ngược lại còn nổi lên tức giận.

Nữ nhân kia mặc dù đáng hận, nhưng lời nói của nàng đi đôi với việc làm, hơn nữa không chủ động trêu chọc người khác, cũng không ở sau lưng nói xấu người khác. Thật giống như chỉ có người khác trêu chọc nàng trước, nàng mới ra tay phản kích, mà hắn chính vì chọc phải nàng, mới bị nàng nhục nhã.

"Bản vương biết chuyện này, sợ rằng không ít hơn người khác, không cần các ngươi ở chỗ này nhắc nhở bản vương!" Hắn cố ý nói nặng thêm hai chữ "Nhắc nhở", để cho chúng nữ tử có loại cảm giác sởn gai ốc.

Các nàng không rõ Vương gia vì sao tức giận, chỉ cho là hắn bị phản bội, cho nên tức giận Vân Khê. Nghĩ đến điều này, chúng nữ tử đều nhìn có chút hả hê, hừ, Vân Khê, ngươi cho rằng ngươi còn có thể tiếp tục giấu diếm nữa không? Hiện tại Vương gia biết chân tướng rồi, xem ngươi còn có thể thuận lợi gả vào Vương Phủ không! Không dám chọc giận Tĩnh vương gia nữa, nên mọi người rối rít đi vào Quỳnh Hoa Lâu.

Ánh mắt sâu sắc của Nam Cung Dực xoay chuyển, nhìn về phía màn xe, chỉ cách một bức rèm, nhưng tim của hắn lại dâng lên một cảm giác quái dị. Nàng rút cuộc làm sao thế? Bị nhục mạ như vậy, nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có, đây là người gây chuyện mà xế chiều hắn thấy, thủ đoạn tàn nhẫn Vân Khê sao?

Từ tò mò, hắn tiến lên một bước, lướt qua vai quản gia, chủ động vén rèm lên.

Ánh trăng như nước, trút xuống chung quanh xe ngựa, xen lẫn ánh sáng nhu hòa của ngọn đèn dầu, chiếu sáng mờ mờ bên trong xe ngựa. Một đôi mẫu tử ôm sát nhau tựa vào vách xe ngựa, ngủ say.

Trong khoảnh khắc đó, trời đất yên lặng, thời gian như dừng lại.

Phảng phất như có một loại ma lực, hấp dẫn ánh nhìn, không thể dời tầm mắt ra.

Ánh trăng ôn nhu vỗ về lên người nữ tử đang ngủ yên, nàng nhẹ nhàng vểnh môi, như trẻ con mới sinh ra an tĩnh và tốt lành, nơi nào còn thấy sát khí bén nhọn vào ban ngày? Mà đứa bé tựa vào trong ngực nàng, cũng giống nhau như đúc vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, thỉnh thoảng nhăn mặt lại, hết sức đáng yêu.

Một màn này ấm ấp an tĩnh như vậy, khiến hắn không đành lòng quấy nhiễu.

Khó trách nàng không có bất kỳ phản ứng nào với những lời nhục mạ bên ngoài, khó trách nàng có thể dễ dàng tha thứ người khác cố ý nhục nhã mình, thì ra là....nhớ đến sự bi thảm của bốn người La Ý Cương, hắn không khỏi âm thầm may mắn thay mấy nữ nhân không biết điều kia, các nàng nhất định không biết chính mình mới may mắn tránh được một kiếp.

Nụ cười nhợt nhạt không tự chủ nở ra, chợt giật mình phát giác, liền vội vàng thu hồi nụ cười không nên có kia, trong lòng hắn không khỏi có chút ảo não.

Con thú màu trắng co rúc nằm ở trong ngực đứa bé, tựa hồ đã nhận ra khác thường, ánh mắt lóe sáng phút chốc mở ra, nhìn thẳng về phía Nam Cung Dực, tính công kích.

"Ừm?" Nhận thấy được khác thường của Tiểu Bạch, Vân Tiểu Mặc tỉnh lại đầu tiên, chống lại ánh mắt quái dị của Nam Cung Dực, hắn cau cái mũi nhỏ, đưa tay kéo ống tay áo của mẫu thân.

"Mẫu thân, có người tìm!"

"Người nào a? Quấy rầy giấc mộng của người khác!" Vân Khê mơ hồ mở mắt ra, thuận tay lau đi nước miếng bên khóe miệng, đột nhiên bắt gặp ánh mắt Nam Cung Dực, nàng nhíu mày, "Vương gia? Có việc gì thế?"

Nam Cung Dực yên lặng đánh giá nàng hồi lâu, nói cái gì cũng không nói, thả rèm xuống liền rời đi, ném cho nàng một bóng lưng cực kỳ lãnh khốc.

Phía sau truyền đến tiếng nguyền rủa của Vân Khê: "Kỳ quái!"

Dưới chân hơi ngưng lại, Nam Cung Dực bực mình nguyền rủa, mới vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thế nhưng cảm thấy nữ nhân này rất tốt đẹp, hắn thật là trúng tà rồi. Nghĩ tới đây, hắn tăng nhanh cước bộ, tiếp tục đi vào Quỳnh Hoa Lâu.

Chương 25: Phù Dung yến (hai)

"Đại tiểu thư, chúng ta đến Quỳnh Hoa Lâu rồi. . . . . ." Hà quản gia cung kính nói.

"Đến nhanh vậy sao? Hai hộ vệ kia đâu?" Mới vừa ngủ dậy, tiếng nói cũng lười biếng, Vân Khê nhìn xung quanh, không thấy hai người Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục, không nhịn được hỏi.

"Bọn họ còn ở phía sau."

Theo tầm mắt Hà quản gia nhìn qua, chỗ xa xa, lam y bạch y tay áo phiêu bay, hai người thân hình như tia chớp, từ nóc nhà này nhảy tới nóc nhà khác, làm cho những người trong thành sợ tới mất vía phải tránh khỏi chỗ đó.

Vân Khê nhíu mày, hơi có chút bất đắc dĩ, nàng không nên đem hai người này đặt cùng một nơi! Hai người bọn họ một khi ở chung một chỗ, vĩnh viễn sẽ không cách nào sống yên ổn. Nhưng mà, hai người bọn họ không ở đây, bên tai nàng cũng thanh tĩnh hơn.

"Tiểu Mặc, xuống xe đi." Vân Khê nắm tay nhi tử, xuống xe ngựa, con ngươi ôn nhu như nước dừng trên người con, "Nhớ kỹ, một lát cho dù người khác nói cái gì, cũng không được để trong lòng, xem như bọn hắn đánh rắm là được. Chúng ta là người có tu dưỡng, không tranh chấp với người kém hiểu biết."

Hà quản gia và Tiểu Thúy đi theo bên cạnh, nghe những từ bất nhã thoát ra từ miệng nàng, không khỏi líu lưỡi nói không nên lời.

Vân Tiểu Mặc dụi đôi mắt buồn ngủ, gật đầu đáp: "Dạ, mẫu thân, con nhớ kỹ rồi."

Sờ sờ đầu của bé, tiếng nói của Vân Khê mềm mại: "Còn có, phải nhớ luôn nở nụ cười! Càng tức giận, càng phải mỉm cười, chỉ có như vậy, mới không bị kẻ khác đánh bại."

"Dạ!" Vân Tiểu Mặc nặng nề gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào.

Hà quản gia ở một bên nghe Vân Khê giáo dục con như vậy, trong lòng không khỏi chua xót. Tiểu Thúy cũng len lén gạt nước mắt, Đại tiểu thư là người tốt, làm sao lại gặp chuyện như vậy? Ông trời thật là bất công!

Khi Vân Khê đi vào Quỳnh Hoa Lâu, tình cảnh hò hét náo nhiệt bỗng an tĩnh lại.

Nơi cửa chính, treo mấy đèn lồng hoa lệ, đồng thời phát ra ánh sáng nhu hòa.

Ở nơi ánh sáng ôn nhu này, một nữ tử chậm rãi bước đến, quần áo một màu trắng, khuôn mặt không trang điểm, tóc đen như mực, tùy ý xõa trên đầu vai, tung bay theo gió.

Nàng mặc theo kiểu nữ tử đã xuất giá, ánh sáng nhu hòa phủ lên bạch y trên người, tất cả cảnh sắc bên trong Quỳnh Hoa Lâu đều làm nền cho nàng, tinh khiết , khí chất xuất trần, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Khắp mọi nơi vang lên tiếng hít thở không đều, mọi người rối rít suy đoán thân phận của nàng, Thấm Dương thành khi nào có một đại mỹ nhân tuyệt thế vô song như vậy?

Nam Cung Dực so với nàng đã đi trước một bước tiến vào Quỳnh Hoa Lâu, nghe được khắp nơi thoáng yên tĩnh lại, sau đó là tiếng hít thở phập phồng cao thấp, dưới chân hắn ngừng lại, ánh mắt cũng nhìn theo.

Mặc dù ban ngày đã thấy vẻ tuyệt mỹ của nàng, nhưng bây giờ nàng đắm chìm trong một mảnh nhu hòa màu vàng, lại mang một bộ phong tình vạn chủng khác, khí chất hoạt bát, tim bỗng đập mạnh, chân mày hắn nhíu lại, trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra vẻ mất tự nhiên.

Khi mọi người thấy đứa bé trong tay nàng, lại nổi lên tiếng kinh hô khác.

Nếu nói bạch y nữ tử là cửu thiên tiên nữ lầm lạc chốn phàm trần, thì đứa bé trai xinh đẹp đáng yêu kia chính là tiên đồng bướng bỉnh lạc đường, không cẩn thận rơi vào nhân gian.

Giống như một kiệt tác trong tay họa sĩ, không cần sự trợ giúp của bất kỳ trang sức nào, cũng đã hoàn mỹ đến cực hạn.

Trong đám người rốt cục có người nhận ra Vân Khê, lên tiếng kinh hô: "Đây không phải là Vân gia Đại tiểu thư sao? Làm sao sẽ. . . . . ." Nàng đem tất cả từ ngữ rung động đến tinh mỹ trong lòng đều nuốt vào bụng, không tin người mà bọn họ châm chọc cười nhạo, sẽ biến thành người đẹp đẽ trước mắt này. Nàng ta quả thực là được ân sủng trời ban, kiệt tác của đất trời tạo nên, nhưng nàng ngàn vạn không ngờ tới nàng ta lại chính là Đại tiểu thư Vân gia!

"Không thể nào! Vân Khê đúng là lớn lên rất đẹp, nhưng khí chất của người này. . . . . . Nàng không thể nào là Vân Khê, nhất định là dung mạo giống nhau thôi."

"Đã thấy đứa bé bên cạnh nàng chưa? Vậy nhất định là Vân Khê, đứa bé kia chính là con riêng của nàng."

". . . . . ."

Các tiếng tranh chấp suy đoán vang lên, cả Quỳnh Hoa Lâu lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Tây Môn Huyền Diệp vốn cùng nói chuyện với thái tử Nam Hi quốc Nam Cung Tỉ, đột nhiên chung quanh yên tĩnh trở lại, khiến hắn tò mò quay đầu nhìn qua, đúng lúc nhìn thấy mẫu tử Vân Khê từ cửa tiến vào.

Tròng mắt thâm thúy chợt sáng, hắn đứng bật dậy có chút thất thố, nhưng ánh mắt mọi người lúc này chỉ chăm chú hướng tới cửa.

Nam Cung Tỉ híp mắt lại, bất động thanh sắc đánh giá Vân Khê, hắn nhẹ nhíu mày, không chỉ vì Tây Môn Huyền Diệp ngạc nhiên thất thố, lại càng vì Vân Khê xinh đẹp mà kinh ngạc. Đại tiểu thư Vân gia, từ trước hắn đã thấy qua, người thì đẹp thật, nhưng chỉ là cái thùng rỗng. Tính cách nhát gan hèn yếu, từ đầu đã không lọt được vào mắt của hắn, từ sớm hắn cũng biết phụ hoàng đem nàng chỉ hôn cho hoàng đệ hắn, hắn cũng không để ở trong lòng, bởi vì hoàng đệ hắn cưới chỉ là một bình hoa không hơn gì.

Hắn nuối tiếc chính là, phụ hoàng đã đem lực lượng cường đại Vân gia chia cho hoàng đệ hắn, đủ thấy phụ hoàng coi trọng hoàng đệ. Mà lúc này xem ra, nữ nhân này trừ dung mạo nghiêng nước nghiêng thành ra, giống như còn có chỗ nào đó hấp dẫn người khác. Nếu những thứ tin đồn ban ngày kia là thật, như vậy phía sau nữ nhân này còn có thế lực mà hắn không biết, một người như vậy, không phải người của hắn, thì hắn không thể giữ lại!

Sự nguy hiểm quét qua ánh mắt của hắn.

Lúc này Tây Môn Huyền Diệp đã đến bên người Vân Khê, thân thể cao to, như hạc giữa bầy gà, hắn phất tay áo, bày ra bộ dáng chỉ có của các công tử, lên tiếng chào hỏi: "Vân tiểu thư, đã lâu không gặp?"

Vân Khê nhàn nhạt khinh bỉ liếc hắn một cái, chỉ cảm thấy thật là phiền toái.

"Chúng ta quen biết sao? Muốn làm quen, xin tìm người khác đi."

Những đệ tử quý tộc vây xem vốn đang kỳ quái vì sao thái tử Tây Mộ quốc lại chủ động nói chuyện với Vân Khê, bây giờ nghe đến Vân Khê lãnh đạm trả lời vô lễ như thế, không khỏi thở ra một hơi.

Có vài nữ tử thậm chí phẫn hận không dứt, thái tử Tây Mộ quốc chủ động tiến lên chào hỏi nàng đã là quá mức, quá đáng hơn là, nàng lại cự tuyệt trò chuyện cùng đối phương. Ông trời ơi, ngươi có mở mắt không a, tại sao chuyện tốt gì cũng toàn cho Vân Khê chiếm hết?

Tây Môn Huyền Diệp ánh mắt lóe lên, nụ cười vẫn ôn hòa như cũ: "Vân tiểu thư thật không nhớ sao? Hai ngày trước chúng ta mới gặp qua trên đường. Hoàng muội của tại hạ vô ý mở miệng, trong lúc vô tình đắc tội Vân tiểu thư, hi vọng Vân tiểu thư có thể bỏ qua hiền khích lúc trước, lấy thuốc giải ra, tại hạ vô cùng cảm kích."

Vân Khê nháy mắt mấy cái, giống như nghi ngờ: "Thuốc giải gì? Ta xem ngươi là người có chứng vọng tưởng, thích tự quyết định."

Một tia âm lãnh hiện lên trên khuôn mặt Tây Môn Huyền Diệp .

"Vân tiểu thư, mạng người quan trọng! Nếu Hoàng muội ta thật sự xảy ra chuyện gì, hoàng thượng quý quốc chỉ sợ không tránh khỏi liên quan, đến lúc đó hoàng thượng quý quốc trách cứ xuống, bị dính líu cũng là phủ tướng quân."

Một đôi ánh mắt như ngọc, cuối cùng biến thành một vũng đầm sâu, nhìn một cái không thấy được đáy.

"Ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?" Vân Khê nhàn nhạt mở miệng.

Tây Môn Huyền Diệp nghe ra giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng, không khỏi nhẹ nhàng nói: "Ta chỉ là nhắc nhở Vân tiểu thư, chớ để vì nhất thời đắc ý tranh giành, mà gây họa tới Vân gia."

Vân Khê cúi đầu cười ra tiếng, đôi mắt đẹp khẽ chuyển, nhìn về phía con, hỏi: "Tiểu Mặc, con cảm thấy hắn có uy hiếp mẹ không?"

Vân Tiểu Mặc ngoan ngoãn nhìn chằm chằm Tây Môn Huyền Diệp, vểnh miệng nói: "Mẫu thân ghét nhất người khác uy hiếp."

"Ngươi xem, ngay cả con ta cũng nghe ra ngươi đang uy hiếp ta, ngươi còn không thừa nhận? Đường đường thái tử một nước, thế nhưng khó xử uy hiếp nữ tử nhu nhược và đứa bé vô tội, lời này truyền đi, thật sự làm người người oán trách, nhân thần căm phẫn!" Lời của nàng nhẹ nhàng , giống như từng cơn gió nhẹ thổi qua đáy lòng của mỗi người, nổi lên tầng tầng rung động.

Tiểu Mặc đồng ý gật đầu nói: "Vâng, người người oán trách, nhân thần căm phẫn a!"

Tây Môn Huyền Diệp hóa đá tại chỗ, có nghiêm trọng như thế sao? Rõ ràng người bị hại là muội muội của hắn, làm sao hai mẹ con một đáp một xướng, hắn trở thành người người oán trách, nhân thần căm phẫn rồi? Còn có thiên lý hay không a?

Khuôn mặt đẹp như ngọc của Nam Cung Dực có dấu hiệu vỡ nát, trước không bàn đến nhi tử của nàng có phải đứa bé vô tội hay không, nàng một thân võ công hung hãn, thấy thế nào cũng đều không xứng với bốn chữ "nữ tử nhu nhược"!

Không thể không nói tới, bản lĩnh thay đen đổi trắng của nàng, làm hắn cảm thấy không bằng a ...!

Đi theo phía sau Nam Cung Dực, thị vệ Lưu Tuyền trong lòng la hét, vô sỉ a vô sỉ, thử nghĩ xem ban ngày nàng đối đãi Vương gia bọn họ thế nào, kiếm pháp cao siêu cùng võ công cường đại, làm sao có thể liên quan đến bốn chữ nữ tử nhu nhược đây?

Chương 26: Khảo Sát Tiểu Mặc

Không nhìn đến phản ứng của những người khác, Vân Khê trực tiếp lôi kéo tay nhi tử, lướt qua Tây Môn Huyền Diệp, đi về phía giữa Lâu.

Ước chừng đi một vòng, chỗ ngồi đều đầy, nơi nào còn chỗ trống? Nàng rất nhanh liền hiểu ra, bọn họ căn bản là muốn nàng khó xử, cố ý không để lại chỗ ngồi cho nàng.

"Một Quỳnh Hoa Lâu lớn như vậy, cũng chỉ có nhiêu đây chỗ ngồi? Chẳng lẽ Quỳnh Hoa Lầu muốn phá sản không kinh doanh nữa, ngay cả bàn ghế cũng mua không nổi?"

"Vân tiểu thư, lời nói này của người thật oan rồi, thái tử điện hạ ở chỗ của ta thiết yến, sao có thể không có chỗ ngồi đây? Chẳng qua là trong danh sách chiêu đãi hôm nay của thái tử điện hạ dường như không có Vân tiểu thư, cho nên mới. . . . . ." Bà chủ Quỳnh Hoa Lâu tiến lên đáp lời, có ý là nàng là người không mời mà tới.

Người còn lại đều xem trò vui, cúi đầu bàn tán.

Tây Môn Huyền Diệp hít sâu một hơi, thu hồi cảm xúc tức giận, nữ nhân này quả nhiên rất đặc biệt. Bàn về miệng lưỡi, hắn đấu không lại nàng, tiếp tục tranh luận cũng là tự rước lấy nhục, hắn đè xuống tâm tư, tính đợi sau yến hội sẽ tìm nàng đòi giải dược.

Vân Khê quét một vòng lần nữa, vừa vặn thấy một chỗ trống bên cạnh thái tử, đoán chừng là để lại cho người của thái tử. Nhưng mà, bây giờ nàng nhìn trúng, thì chính là của nàng rồi!

Nếu có người muốn cùng nàng lý luận cái gọi là quan niệm lễ tiết và cấp bậc, đó chính là đàn gảy tai trâu, hoàn toàn không có hiệu quả!

Bàn chân bước đi, hướng chỗ trống đi tới, lúc này bên tai đột ngột vang lên tiếng Nam Cung Dực: "Người tới, thêm một chỗ ở bên cạnh bản vương."

Mọi người kinh ngạc, quan hệ của Tĩnh vương gia và Vân Khê khi nào thì hòa hợp như vậy rồi?

Thị vệ Lưu Tuyền bên cạnh Nam Cung Dực mở một đôi mắt hình chữ O, rất không hiểu, Vương gia sao lại như vậy, chẳng lẽ ban ngày tìm tai vạ còn chưa đủ?

Vân Khê có chút buồn bực, nam nhân này vừa mới bị nàng nhục nhã, làm sao lúc này lại bắt đầu lấy lòng rồi? Chẳng lẻ hắn thuộc loại người có tinh thần chịu ngược cuồng?

Khóe miệng khẽ nhếch, nàng nhíu mày, thờ ơ.

"Vân tiểu thư. . . . . ." Không đợi Nam Cung Dực nói xong..., Vân Khê đã thẳng tắp lướt qua vai hắn, đi về phía chỗ trống bên cạnh thái tử, dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, nàng thoải mái ngồi xuống, tư thế ưu nhã.

Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt thổi qua đám người, dẫn tới nhiều nam tử tranh nhau hít vào, chẳng qua là cơ thể tùy ý phát ra mùi thơm đã dễ ngửi như vậy rồi, nếu là có thể ôm mỹ nhân. . . . . . Rất nhiều nam nhân trong lòng không khỏi sản sinh mơ màng.

Nam Cung Dực vẻ mặt đen thui, tâm tình tối tăm tới cực điểm, ngay cả chính hắn cũng cảm giác được bị xem thường! Nàng bị mọi người cố ý chế ngạo khó xử, mắc mớ gì tới hắn? Hắn ở một bên xem cuộc vui, nhìn nàng bêu xấu không tốt sao, làm gì tự làm mất mặt mình?

Thị vệ Lưu Tuyền lại càng tức giận không dứt, nữ nhân này thật quá mức rồi, Vương gia chuẩn bị chỗ ngồi cho nàng, giúp nàng không bị mất mặt, nàng thế nhưng không lĩnh tình? Nếu đổi lại người khác, đã mừng rỡ như điên!

"Nơi này có chỗ trống, cũng không phiền đến Tĩnh vương gia." Vân Khê đáp lại một nụ cười nhàn nhạt cho Nam Cung Dực. Rơi vào trong mắt Nam Cung Dực là sự châm chọc, giống như cười nhạo hắn tự mình đa tình, cười nhạo hắn bị xem thường!

Thật ra thì lần này hắn đã oan uổng Vân Khê rồi, nàng chẳng qua không muốn cùng hắn có bất kỳ dính dấp gì thôi, cho nên mới cự tuyệt hảo ý của hắn, cũng không phải là có chủ tâm muốn khó xử hắn.

Đây không phải là vị trí của trắc phi thái tử sao? Nàng làm sao lại chiếm chỗ ngồi của thái tử trắc phi rồi? Có trò hay để xem, thái tử trắc phi nhưng là con gái La thần Tướng, được thái tử nhất mực sủng ái. . . . . . Người vây quanh đều có vẻ mặt sắp có kịch hay, cũng không có ai nhắc nhở nàng đây là vị trí của thái tử trắc phi.

Ánh mắt Nam Cung Tỉ đầy hứng thú đánh giá Vân Khê, nàng vừa mới tới gần, hắn đã ngửi thấy một cổ mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào ruột gan. Hắn hít sâu một hơi, trong lòng hơi có chút nhộn nhạo, không nghĩ tới nữ nhân này đã sinh một hài tử, mà mùi thơm cơ thể vẫn mê người như vậy. Nếu nàng không phải là con gái của phủ tướng quân, không phải là vị hôn thê của Hoàng đệ hắn, hắn cũng không để ý mà đem nàng về phủ thái tử hưởng dùng rồi.

Vân Tiểu Mặc chú ý tới ánh mắt hắn nhìn mẫu thân mang theo tham lam cùng mùi vị tà ác khinh nhờn, trong lòng rất là không vui, chừng mắt tàn nhẫn về phía Nam Cung Tỉ, trong mũi hừ lạnh.

Nam Cung Tỉ lúc này mới chú ý tới sự tồn tại của Vân Tiểu Mặc, hắn cúi đầu đánh giá đứa bé đáng yêu như tiên đồng trước mắt, chỉ cảm thấy ánh mắt của bé quá mức thuần túy, mặt mũi quá mức hồn nhiên, làm người ta yêu thương.

"Tiểu đệ đệ, con tên là gì?"

"Mẫu thân đã nói, không nên tùy tiện nói chuyện cùng người xa lạ." Vân Tiểu Mặc siêu cấp không thích hắn, trực tiếp cự tuyệt nói chuyện cùng hắn.

Sắc mặt Nam Cung Tỉ có chút đen, có chút không tốt, miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Thúc thúc cũng không phải là người xa lạ, trước kia mẫu thân con đã biết thúc thúc ." Hắn còn có thể nói trước đây có quen biết nàng, Vân Khê đến bây giờ ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, từ đầu đã không đem cái thái tử này để vào mắt.

Vân Tiểu Mặc bĩu môi nói: "Đối với con thì chưa từng thấy qua người a!"

"Tiểu đệ đệ, hắn là đương kim thái tử gia, nếu cháu đắc tội với hắn, sẽ khó sống đó!" Bà chủ Quỳnh Hoa Lâu thấy đứa bé không biết điều như vậy, liền khuyên bé. Nói xong, còn cố ý liếc mắt về Vân Khê, xem như đang uy hiếp Vân Khê.

Ngoài tính toán của nàng ta, Vân Khê không có bất kỳ phản ứng, cũng không khuyên con, chẳng qua là cúi đầu nghiên cứu móng tay của mình, thật giống như nơi đó có thêu hoa. Bà chủ Quỳnh Hoa Lâu khẽ kinh ngạc, chẳng lẽ nàng không sợ con của mình nói năng lỗ mãng, đắc tội thái tử ư?

Thật ra thì, cũng không phải Vân Khê không quan tâm con của mình, mà là nàng đối với nhi tử rất có lòng tin. Ngay cả điểm nhỏ này cũng không thể ứng phó nổi, sau này lớn lên gặp sóng gió, bé sẽ không chịu nổi. Nàng thà rằng làm cho bé từ nhỏ đã gặp khó khăn, thì sau này bé lớn lên sẽ không trở thành một kẻ bất lực, cả đời núp sau bóng lưng người khác.

Trưởng thành, là cần trả giá thật nhiều !

Vân Tiểu Mặc cúi đầu nhẹ vỗ về bộ lông của Tiểu Bạch, sự lạnh lẽo từ cơ thể nho nhỏ lan ra, ánh sáng thâm trầm xẹt qua đáy mắt, lóng lánh khác thường. Tiểu Bạch cảm thấy sự phẫn nộ của hắn, cũng đi theo trợn to hai mắt, mang theo địch ý trừng về phía bà chủ, vận sức chờ phát động.

Hừ, dám uy hiếp Tiểu Mặc Mặc, ta cắn chết ngươi!

Vân Tiểu Mặc đúng là rất tức giận, bé tuy nhỏ tuổi, nhưng bé không ngu ngốc, bé dĩ nhiên nghe được đối phương đang uy hiếp bé. Bé rất tức giận, nhưng bé rất nhanh nhớ lại lời nói của mẫu thân..., lúc càng tức giận, càng phải nở nụ cười rạng rỡ, chỉ có như vậy, mới không bị bất kỳ người nào đánh bại.

Lạnh lẽo ở xung quanh người thu liễm trở về, bé nở một nụ cười hết sức ngọt ngào, bé nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú, lắc đầu nói: "Sẽ không đâu! Hắn là thái tử Gia, sẽ không ra tay với một đứa bé, bà cho rằng thái tử Gia vô sỉ giống như bà sao, ngay cả một đứa bé năm tuổi cũng khi dễ?"

Mặt bà chủ lộ sắc mặt quẫn bách, bị một đứa bé nói vô sỉ, quả thực mất hết mặt mũi rồi.

Nam Cung Tỉ đáy mắt xẹt qua vẻ tinh quang, khá lắm thật là một đứa bé thông minh, một câu nói đã làm cho bà chủ mất mặt, càng khiến khiến hắn không dám tự ý ra tay. Đứa bé như vậy, nếu sau khi lớn lên, nhất định là một nhân vật xuất chúng, ngay cả hắn đều có chút ghen tỵ.

Nhưng mà, cũng không thể chỉ bằng vào việc này thì nhận định đứa trẻ này thật sự có tài năng, chỉ có thể xem là lời nói đơn thuần của trẻ con. May là, hắn đã sớm chuẩn bị một phần trọng lễ cho Vân Khê, chỉ không biết hai mẹ con bọn họ có khả năng tiếp nhận không.

"Tiểu đệ đệ thật là thông minh! Tuổi này của con cũng nên đến học đường đọc sách rồi?" Hắn tự tay muốn chạm tới đầu Vân Tiểu Mặc, lại làm cho bé nhanh nhẹn lắc mình tránh thoát.

Trên mặt Nam Cung Tỉ có vẻ xấu hổ, vẻ âm lãnh ở đáy mắt vụt qua, hắn quay đầu nhìn về phía Vân Khê, nói: "Bản thái tử hôm nay đúng lúc mời Trịnh phu tử và mấy học trò của hắn ở học viện tốt nhất của Nam Hi quốc chúng ta là Nam Phong học viện, cùng nhau tới tham gia yến hội tối nay, lệnh lang sớm muộn gì cũng phải vào học viện , không bằng hôm nay để cho Trịnh phu tử khảo nghiệm lệnh lang một chút, nếu như Trịnh phu tử thỏa mãn, để hắn trực tiếp thu lệnh lang tiến vào Nam Phong học viện, ngươi cảm thấy thế nào?"

Vân Khê đáy mắt không còn vẻ hời hợt, không nghĩ tới đường đường thái tử một nước mà lòng dạ hẹp hòi như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không bỏ qua, muốn khó xử con nàng sao.

Hừ, một người lòng dạ nhỏ mọn như vậy, cũng xứng làm thái tử một nước sao?

Cùng nhi tử liếc nhau một cái, từ trong mắt con, nàng xem thấy bé tràn đầy tự tin.

"Cũng được, nếu thái tử điện hạ có lòng như thế, ta há có thể bỏ qua ý tốt của thái tử? Vậy thì mời Trịnh phu tử đi ra, khảo nghiệm Tiểu Mặc đi."

Trên mặt Nam Cung Tỉ toát lên vẻ hưng phấn : "Cho mời Trịnh phu tử!"

Không bao lâu, từ lầu hai Quỳnh Hoa Lâu đi xuống năm người, đi tuốt đàng trước là một lão nhân gần sáu mươi tuổi, chính là Trịnh phu tử. Đi sau lão là bốn đứa trẻ, tất cả khoảng năm sáu tuổi, ba bé trai, một bé gái, hơn nữa cô bé kia lớn lên rất xinh đẹp, ngay cả Vân Khê đầu tiên nhìn thấy, cũng kìm lòng không đậu kêu một tiếng sợ hãi, đối với những vật thuần khiết tốt đẹp, nàng không có năng lực kháng cự.

Nhìn trận chiến này, bọn họ hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, nàng không khỏi có chút đồng tình nhi tử rồi, xem ra không lấy ra bản lãnh thật sự, rất khó vượt qua kiểm tra.

Tiểu Mặc, chúc con gặp nhiều may mắn!

Vân Khê đang đánh giá năm người, đồng thờ cũng tinh tế quan sát lầu hai, thần thức của nàng quét ngang nơi đó, cảm thấy trong đó còn có vài vị khách. Thì ra thái tử chỉ bao hết lầu một Quỳnh Hoa Lâu, lầu hai còn có những khách khác ở.

Khi ánh mắt nàng quét qua phòng thứ nhất phía bên phải cửa thang lầu hai, nàng rõ ràng cảm thấy một cổ áp lực cường đại bao phủ tới, ép tới nàng thở không nổi. Đáy lòng nàng khiếp sợ, vội vàng thu lại ánh mắt, không dám tùy tiện thử dò xét nữa.

Đưa mắt nhìn về chỗ kia, ánh mắt của nàng khẽ nheo lại, rốt cuộc người nào đến Thấm Dương thành này, mà lại có thần thức cường đại như thế ? Ngay cả nàng cũng thúc thủ vô sách (bó tay không có biện pháp), nàng âm thầm nhắc nhở chính mình, trăm ngàn lần không nên trêu chọc người trong sương phòng này.

Chương 27: Tôn Chủ của Lăng Thiên Cung

Trong sương phòng, là người của Dung gia trong Thập đại gia tộc, đích thân Thiếu chủ Dung Thiếu Hoa đang mở tiệc chiêu đãi một vị khách quý.

Dung Thiếu Hoa với một đôi mắt hẹp dài, con ngươi ánh lên vẻ diêm dúa phong tao, màu da trắng nõn, môi mỏng nhếch nhẹ, gương mặt thanh khiết lành lạnh như sương, so sánh với những nữ tử khác còn đẹp hơn ba phần, khó trách hắn có thể đứng đầu bảng thiên hạ mỹ nam.

Hắn híp đôi mắt hẹp dài lại, không coi ai ra gì đánh giá băng sơn mỹ nhân đối diện, trong miệng nhịn không được chậc chậc cảm thán nói: "Long huynh, phong thủy Lăng Thiên Cung của các ngươi thật là không tệ, không chỉ có thể nuôi trồng loại nấm hiếm có nhất trong thiên hạ, mà còn có thể dưỡng ra một mỹ nhân giống như Băng hộ pháp, ta thật là hâm mộ a, cũng có chút say mê." Đáy mắt trong suốt như nước, không có nửa ý khinh thường.

"Lăng Thiên Cung chúng ta vừa thiếu một vị trí trồng nấm, rất thích hợp với Dung Thiếu ngươi." Băng hộ pháp mặt lạnh như băng, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ngoan lệ bắn ra tia sáng như hàn băng ngàn năm.

Dung Thiếu Hoa cũng không hề cảm thấy bị đóng băng, phe phẩy chiết phiến, cười đến vô cùng phong tao (lẳng lơ) như cũ: "Cũng biết Băng hộ pháp khí thế khiếp người, tìm cho ta một phần việc vừa dễ dàng vừa an toàn, tại hạ vô cùng cảm kích."

Băng hộ pháp lạnh lùng trừng mắt liếc hắn một cái, không để ý tới kẻ vô lại này nữa, đôi mắt đẹp lưu chuyển, rơi vào trên người tôn chủ nhà mình, hàn băng ngàn thước trong nháy mắt hòa tan, ôn nhu tựa như xuân thủy.

Dung Thiếu Hoa nhìn ánh mắt của nàng ngay lập tức biến hóa, không khỏi sợ hãi than, thì ra băng sơn chính là ở chỗ này mà bị hòa tan sao! Xem ra không phải người ta vô kiên bất tồi (không gì là không phá nổi), mà là mị lực của mình còn xa mới bằng chủ nhân của nàng. Nghĩ đến chỗ này, hắn không khỏi có chút cảm giác thất bại.

Lúc này, ngoài cửa sổ một đạo thần thức bỗng nhiên bắn vào, rất có uy thế.

Đôi lông mày xinh đẹp của Dung Thiếu Hoa nhẹ chau lại, đưa mắt nhìn về nam tử mặc y phục màu đen ở phía đối diện .

Chỉ thấy con ngươi dài nhỏ của hắc y nam tử chau lên, bộ dạng lười biếng đầy phong tình, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, hiện lên tuyệt thế phương hoa, giống như là một đóa Tuyết Liên trên đỉnh núi tuyết lặng lẽ nở rộ.

Con ngươi của hắn chợt hơi co lại, huyền khí vây quanh người nháy mắt tăng vọt, trong khoảnh khắc bao vây lên cả Sương các, đem đạo thần thức mạnh mẻ kia đánh cản trở về, huyền khí ở bên trong phòng ngưng kết thành một đạo kết giới bất luận kẻ nào đều không thể đột phá, ngăn chặn tất cả các dò xét rình rập. Tóc hắn tùy ý xõa xuống đầu vai không gió mà bay, bức rèm rủ xuống ở cạnh cửa cũng bay lên tạo ra tiết tấu âm thanh như những nốt nhạc. . . . . .

Đôi mắt đẹp của Băng hộ pháp sáng lên, nhìn về phía tôn chủ nhà mình với ánh mắt cực nóng càng thêm sùng bái.

Huyền khí cũng không phải làm cho Dung Thiếu Hoa cảm thấy không cách nào ngăn cản, nhưng vẫn làm nhịp tim hắn đập lỡ nhịp, thần sắc đại biến. Huyền khí cô đọng như vậy, đây là cảnh giới của Thần huyền đỉnh mới có, hắn ta bất quá mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đã bước vào Thần huyền đỉnh, thành tựu như thế, làm cho người ta nhìn thấy mà than thở. Vẫn biết đối phương võ công sâu không lường được, nhưng chẳng bao giờ tự mình kiểm nghiệm, hiện giờ đáy lòng thật sự hoảng sợ, không khỏi thấy mình may mắn và sáng suốt, không có lựa chọn cùng hắn đối địch.

Cái trán nhẹ chau lại từ từ giãn ra, Dung Thiếu Hoa khôi phục vẻ mặt tự nhiên, tự tại nhẹ nhàng phe phẩy chiết phiến, nói: "Không nghĩ tới một Thấm Dương thành lại có ẩn một cao thủ như thế."

Tuy là cao thủ, nhưng nếu so sánh với vị này Long huynh trước mắt hắn, thì phải gọi là sư phụ, căn bản không đáng giá nhắc tới.

Vị Long huynh này võ công sâu không lường được, toàn thân không thể che hết hơi thở vương giả bễ nghễ thiên hạ, nhân vật như thế, ngay cả mọi người của thập đại gia tộc cũng kiêng kỵ vạn phần, cho dù là hận đến nghiến răng, cũng tuyệt đối không dám một mình tới cửa khiêu khích.

Hắn cuồng ngạo nhưng cũng nội liễm, hắn coi thường hoàng quyền cùng thiên hạ quần hùng, bởi vì hắn có tư cách này.

Dung Thiếu Hoa bất động thanh sắc tiếp tục đánh giá hắc y nam tử, dung mạo của hắn cực kì tuấn mỹ, ngũ quan rõ ràng, giống như được điêu khắc tỉ mỉ, tựa như vị thần lầm lạc vào phàm trần, mắt sáng lưu chuyển, như vầng trăng trên bầu trời đêm sáng rực, rồi lại lạnh lùng như sương giá, môi mỏng mím chặt, với viền môi hoàn mỹ.

Nam tử như vậy, chỉ có ở trên trời!

Dung Thiếu Hoa hắn có danh hiệu đệ nhất thiên hạ mỹ nam, nhưng đặt ở trước mặt người này, lập tức thua kém ba phần. Đều là nam tử, hắn cũng không nỡ đem tầm mắt từ trên người đối phương dịch chuyển đi.

Yêu nghiệt a, thật sự là yêu nghiệt mà!

Yêu nghiệt khiến nhân thần đều căm phẫn như thế, tại sao lại tồn tại ở thế gian?

Nếu không phải hắn ta đang ở thiên hạ đệ nhất tà phái – Lăng Thiên Cung, làm người trong thiên hạ đối với hắn vừa ngại vừa sợ, ngày thường ngay cả tên tuổi của hắn cũng không dám nhắc tới, thì danh hiệu đệ nhất thiên hạ mỹ nam này, trừ hắn ra không ai xứng với nó!

Hắc y nam tử ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, đuôi lông mày như mực chau lên, ánh mắt ranh mãnh phóng tới hướng đối diện, lạnh lùng trừng một cái, làm như cảnh cáo Dung Thiếu Hoa không nên lộ ra cái loại ánh mắt mê luyến như vậy.

Dung Thiếu Hoa sợ run cả người, hồn nhiên không có lúng túng khi bị người ta phát hiện hắn rình coi, vẫn chuyện trò vui vẻ như cũ: "Lần này cuộc thi Tân Tú tranh bá so tài của ngũ quốc, nghe nói bên Thánh cung cũng sẽ phái người tới đây, đoán chừng là muốn kiếm nhân tài, vì Thánh cung làm việc. Thập đại gia tộc chúng ta địa vị cao hơn cả hoàng quyền ngũ quốc, cũng không bị Thánh cung quản chế, vì suy nghĩ cho tiền đồ gia tộc, lần này các nhà đều phái cao thủ đến đây để uỷ thác hành động. Đồng thời cũng muốn thăm dò, hết sức tìm kiếm nhân tài có tiềm lực, vì thập đại gia tộc mà phục vụ, hi vọng một chuyến này sẽ không tay không mà quay về."

"Thánh cung?" Hắc y nam tử hừ lạnh một tiếng, nụ cười chứa đựng vẻ tà mị, làm tầm mắt người ta đọng lại trong đường cong khóe môi hoàn mỹ, không thể dời mắt.

"Thánh cung cho tới bây giờ cũng là lấy danh nghĩa của thần Long mà hoạt động, kì thực có những hành động mánh khóe mà nhiều người không biết. . . . . ." Băng hộ pháp hừ lạnh một tiếng, có chút oán giận.

"Người trong thiên hạ đều theo xu thế hám lợi, người của Thánh cung cũng không có ngoại lệ, bất quá lý do của đám người bọn hắn càng đầy đủ hơn một chút." Dung Thiếu Hoa kéo nhẹ khóe môi dưới, đối với Thánh cung cũng không có cảm tình gì.

"Không sai! người trong Thiên hạ đều vì hám lời, Bổn Tôn. . . . . . Đương nhiên cũng không ngoại lệ." con ngươi hẹp dài chợt sáng, hào quang toả ra, có một loại như sắc bén xuyên thấu lòng người, phảng phất có thể đem người ta hoàn toàn nhìn thấu.

Dung Thiếu Hoa ngước mắt nhìn, chống lại ánh mắt hắn như thế, đáy lòng dâng lên tia cảm giác không ổn.

Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Băng hộ pháp, làm cho tim của Dung Thiếu Hoa hoàn toàn thấu lạnh.

"Tôn chủ nói, lần này Lăng Thiên Cung chúng ta giữ mười đệ tử Dung gia các ngươi. Nếu ngươi muốn chuộc người về, một người một vạn lượng bạc, vàng thật bạc trắng, tổng cộng mười vạn lượng! Một tay nộp bạc một tay giao người, không khất nợ!"

Dung Thiếu Hoa khóe miệng giật giật, thật là lòng dạ hiểm độc, chuộc một người sẽ phải mất một vạn lượng bạc, có một vạn lượng bạc, hắn có thể mua bao nhiêu nô bộc vì Dung gia làm việc? Nhưng ai bảo hắn là Dung Thiếu thiện lương từ bi, có lòng cứu thế đây?

"Chúng ta cũng là lão bằng hữu, không thể cho chút chiết khấu sao?"

"Ừ, tiền rượu bữa này. . . . . . Bổn Tôn mời." (TT: tên này giống y chang vợ con hắn, đúng là người nhà mà -_-')(NB: quả nhiên là vật hợp theo loài, nồi nào úp vung nấy >"<)

Dung Thiếu Hoa đang phe phẩy chiết phiến (quạt giấy) trong tay liền ngừng lại, rất im lặng, thở dài nói: "Ta thật sự mạo hiểm bị thập đại gia tộc trở mặt, cùng với vị tôn chủ tà đạo này kết giao bằng hữu, vì cái hữu tình vô giá! Huynh xem, có phải nên xem tình cảm tương giao nhiều năm giữa chúng ta mà chiết khấu thêm một ít hay không?"

Ánh mắt hắc y nam tử híp lại, làm cho người ta có chút cảm giác lười nhác, hắn mang theo giọng nói từ tính: ". . . . . . Được rồi, ai bảo Bổn Tôn là người trọng tình trọng nghĩa đây?"

Dung Thiếu Hoa thở phào nhẹ nhõm.

"Tiền bữa cơm này. . . . . . Bổn Tôn cũng mời." (hahaahaha)

Dung Thiếu Hoa thiếu chút là nôn ra máu, thì ra vừa nãy cái gọi là tiền rượu chẳng qua mới chỉ là tiền rượu thôi sao, không phải là toàn bộ à? (NB: Nói chuyện vs người nhà này phải căn vào từng chữ, không nên hoang tưởng ca ơi @@)

"Long huynh đường đường là tôn chủ Lăng Thiên Cung, cao thủ thập đại gia tộc phàm là nghe được tên Long huynh, người nào mà không úy kỵ ba phần? Ngài là đại nhân vật, là người làm đại sự, tại sao có thể keo kiệt như thế?"

"Chính bởi vì Bổn Tôn muốn làm đại sự, mà làm đại sự thì phải cần bạc. . . . . . Mười vạn lượng chuộc mười người, rất công bằng!" (Vâng cần nhiều bạc để có tư cách nhận vợ con =.=) Thanh âm của hắn trầm thấp, mang theo từ tính khêu gợi, có chút tà mị từ đó thẩm thấu đi ra ngoài.

Băng hộ pháp vừa lạnh lùng tăng thêm một câu: "Nếu như số bạc không đủ, thiếu một vạn lượng liền giết một, Thiếu hai vạn giết hai!"

"Được! được! Ta đáp ứng còn không được sao?"

Chiết phiến trong tay Dung Thiếu Hoa mãnh liệt dao động, đau lòng không dứt. Mười vạn lượng bạc a, hắn đau lòng, đau lòng, đầu càng đau hơn!

Nhưng ai bảo người ta nắm giữ quyền sinh sát, hắn phải nhượng bộ thôi?

Nếu đấu không lại người ta, cũng chỉ phải nhận thua, lấy tiền chuộc người!

"Mấy tên này quả thật khốn kiếp, rốt cuộc cũng bại gia! Đã theo chân bọn họ nói mấy trăm lần rồi, ngàn vạn không thể bước vào cấm địa Lăng Thiên Cung, bọn họ chính là không nghe. . . . . . bại gia, bại gia rồi! hái nấm gì chứ? Dưới gầm trời này có một cây nấm giá một vạn lượng bạc sao?"

"Nấm của Lăng Thiên Cung chúng ta. . . . . . Cũng không phải là nấm tầm thường!" Giọng nói vẫn biếng nhác như cũ, nhưng lại làm cho người ta càng thêm hận đến nghiến răng .

Quá âm hiểm rồi!

Đường đường một Lăng Thiên Cung, đệ nhất tà phái danh chấn thiên hạ, lại học người ta trồng nấm gì chứ?

Hơn nữa còn cố ý ở vùng đất tiếp giáp giữa bên ngoài với Lăng Thiên Cung trồng, một cánh đồng nấm lớn, một khi có người vi phạm, lập tức bắt lại, chứng tỏ chính là một âm mưu, người nào không có chuyện gì làm cả ngày coi chừng nấm để bắt người? Mà còn không có trạm canh gác rõ ràng, chỉ âm thầm canh chừng nữa! (Âm hiểm quá âm hiểm haha)

Nói rõ, chính là chuyên bắt bớ những người xui xẻo chẳng may trộm nấm kia!

Đáng hận hơn chính là, Lăng Thiên Cung người ta còn công khai ghi giá, lưu danh hậu thế, muốn chuộc người, thì phải giao nộp bạc.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại có người không thấy mình xui xẻo, còn không sợ chết mà người trước ngã xuống, thì người sau tiến lên! Ai bảo loại nấm của người ta, là có thể tăng lên Huyền lực, đích xác là không phải một loại nấm thường đâu?

"Tiểu nhị, cho mười khay nấm!" Dù sao có người chủ chi, không nên khí phạm, không nên! Nhưng là hắn chợt nhớ người ta nói chẳng qua là đãi tiền cơm cùng tiền rượu, chưa nói đãi tiền các món ăn, càng đừng nói là tiền món ăn làm bằng nấm. . . . . .

Băng hộ pháp sùng bái nhìn tôn chủ nhà mình, cũng chỉ có tôn chủ mới có thể làm cho con sói đội lốt người đối diện bộc phát, thúc thủ vô sách.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top