Quyển 01:Chẳng Lẽ Hắn Là Cha Ta
Chương 09: Sổ Đen Của Vân Khê
"Khẩu khí thật lớn! Các ngươi đã rượu mời không uống thích uống rượu phạt, cũng đừng trách Lão Tử không khách khí!" Huyền khí màu xanh ở quanh thân thủ lĩnh sơn tặc tăng vọt, hắn la lớn một tiếng, nâng kiếm tung người lên, hướng Vân Khê mà đâm tới. . . . . .
Thì ra thực lực ở Thanh Huyền chi cảnh, khó trách hắn ngạo mạn như thế!
Thực lực này nếu như gia nhập vào hoàng cung cũng dư sức tiến vào đội ngũ ngự tiền thị vệ, đổi lại vào các gia đình quan to hiển quý bình thường, thì khẳng định rằng sẽ được xem là một đẳng cấp cao thủ. Người này có " tương lai sáng lạn" không đi, mà lại tình nguyện trở thành sơn tặc, hiển nhiên đầu óc có vấn đề, hoặc giả cũng giống như bọn Lý Lộc có nổi khổ riêng.
Chẳng qua thể hiện ra bản lĩnh này khiến cho Vân Khê một lần nữa đánh giá lại hắn.
Kiếm quang dày đặc càng tới càng gần, Vân Khê không chút hoang mang, hơi ngã người về phía sau, liền dựa sát vào ngực Long Thiên Thần.
Nữ nhân vô sỉ!
Long Thiên Thần vốn định ở một bên xem cuộc vui , bản lãnh của nữ nhân này hắn đã được chứng kiến qua, đối phó một cao thủ Thanh Huyền, không cần tốn quá nhiều sức. Nhưng ai biết nàng hết lần này tới lần khác không chịu tự mình động tay, thân thể cứ ngã về phía sau, buộc hắn phải phá tan đường kiếm của đối phương, trở thành bia đỡ đạn của nàng.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể ra tay.
Kinh Hồng kiếm phút chốc tuốt ra khỏi vỏ, kèm theo một tiếng ngân vang chói tai, ở giữa không trung vẽ ra một đường rãnh, huyền khí màu tím ở trong nháy mắt ngưng tụ, rồi nổ tung, thực hiện liên tục các động tác, làm kinh diễm đến cực hạn!
Ngay cả Vân Khê cũng sợ hãi than một tiếng, tài nghệ thật khá!
Hai đạo kiếm khí xanh tím cùng chạm vào nhau, không chút trì hoãn.
Chỉ một hiệp, thủ lĩnh sơn tặc đã bị kiếm khí màu tím gây kinh sợ, bị bắn ra xa , khoảng chừng mười bước, lúc này mới lảo đảo đứng vững. Ngước mắt nhìn lần nữa, đáy mắt thủ lĩnh nhóm sơn tặc không còn cuồng vọng, ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là tức giận, mà là mang theo vài phần thưởng thức.
"Không nghĩ tới thực lực nam nhân của ngươi tốt đến vậy."Lời nói kinh người của thủ lĩnh sơn tặc vừa dứt.
"Ta nhổ vào, ai nói hắn là nam nhân của ta?"(NB : tỷ thật thô lỗ quá đi> .<)
"Ta nhổ vào, ai nói ta là nam nhân của cô ta?"
Vân Khê cùng Long Thiên Thần đồng thời liếc nhau, vẻ mặt chán ghét.
Thủ lĩnh sơn tặc gãi gãi đầu, chẳng lẽ mình đã đoán sai?
"Vậy các ngươi rốt cuộc có đi hay không?" Đối phương chính là cao thủ Tử Huyền, đánh thì đánh không lại, cũng may là bọn họ không có ý muốn ở lại cứu người .
Không đợi Vân Khê trả lời, Tây Môn Huyền Sương lại bắt đầu ồn ào: "Không cho các ngươi đi! Các ngươi ai dám đi, ta liền kêu phụ hoàng ta tru di cửu tộc các ngươi, giết hết toàn bộ, một tên cũng không để lại!"
Vân Khê thật sự phục nàng, đồng thời không khỏi cảm khái, tại sao cái thế giới này não tàn bay khắp nơi thế? Nàng ta luôn mồm nói "Để phụ hoàng ta chu di cửu tộc các ngươi" , Vân Khê thật sự nghĩ không ra phụ mẫu nàng ta đến tột cùng là làm thế nào dạy dỗ nàng ta, sao có thể tạo ra một cái cực phẩm như vậy? Vị công chúa này quả thực so với vị có "Phụ thân là Lý Cương" còn thiếu não hơn, nàng hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
"Tường thúc thúc, có phụ thân thật tốt, trong lúc đánh nhau, đánh không lại có thể kéo hắn ra làm núi dựa cho mình, tại sao Tiểu Mặc đáng yêu như vậy còn chưa có phụ thân đây?"
Thanh âm non nớt đúng lúc đó vang lên, làm cho mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng.
Tây Môn Huyền Sương mặt đỏ tới mang tai, nàng cho dù có ngu xuẩn đần độn hơn nữa, cũng nghe ra trong lời nói mang ý tứ là nàng cáo mượn oai hùm (ví như dựa vào khí thế của người khác), lời này nếu ra từ miệng người khác, thì chính là ác ý chửi bới, nhưng lại ra từ miệng của một đứa trẻ, đó chính là Đồng Ngôn Vô Kỵ (ngôn ngữ của trẻ con không thể cấm kỵ), nàng cũng không thể đi so đo với một đứa nhỏ?
Đông Phương Vân Tường cúi đầu nhìn Tiểu Mặc, đáy mắt là một mảnh sóng sánh, hắn kéo khóe môi dưới, giọng không cao không thấp nói: "Vậy sau này thúc thúc sẽ là núi dựa của Tiểu Mặc." Nhìn giống như một câu nói lơ đãng, nhưng cũng là phát ra từ nội tâm , từ đó về sau hắn sẽ thật sự làm như vậy.
Vân Tiểu Mặc cực kỳ vui vẻ, vỗ bàn tay nhỏ bé trầm trồ khen ngợi: "Một lời đã định nha!"
"Ngươi, các ngươi. . . . . ." Tây Môn Huyền Sương giận đến cả khuôn mặt đều đỏ như trái ớt.
Vinh bá chẳng biết từ lúc nào đã trở lại bên người Đông Phương Vân Tường, cúi đầu thấp giọng nói: "Công tử, nàng là hoàng tộc nước Tây Mộ, về tình về lý, chúng ta cũng nên ra tay giúp đỡ. . . . . ."
Bản lĩnh khác của Tây Môn Huyền Sương thì không bàn đến, nhưng nàng lại có một đôi tai cực kỳ nhạy bén, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Đông Phương Vân Tường ở phía sau xe ngựa, phảng phất như thấy được hi vọng. Mới vừa còn không có chú ý tới, hiện tại vừa thấy hình dáng của Đông Phương Vân Tường, nàng không khỏi ngẩn ngơ, lại là một mỹ nam tử! Hành trình đi Nam Hi quốc lần này, còn chưa đạt được mục đích, đã liên tiếp thấy hai mỹ nam xuất chúng, không uổng công nàng trốn khỏi cung, ngàn dặm bôn ba đi một chuyến.
Chỉ bất quá là, hai vị này đẹp thì đẹp thật, nhưng bản thân họ lại có chút khuyết điểm. Vị phía trước kia phong lưu phóng khoáng, tiêu sái không kềm chế được, rất có phong độ của hiệp khách, chỉ tiếc lời nói quá mức soi mói, không đủ thành thục chững chạc; mà phía sau vị này nội liễm trầm ổn, cao quý tao nhã, cũng là nhân vật trong vạn người có một, chỉ tiếc mặt lộ vẻ bệnh tật, thân thể suy yếu, sợ là ở phương diện khác có lòng nhưng không có sức a!
Chọn tới chọn lui, nàng vẫn cảm thấy Tĩnh vương gia của Nam Hi quốc mới là hoàn mỹ nhất,hắn là mỹ nam tử đứng thứ ba trong thiên hạ, cũng là người yêu từ lâu trong tim nàng. Lần này từ trong hoàng cung trốn ra ngoài, là bởi vì nghe nói Vân gia Đại tiểu thư từ nhỏ đính hôn cùng hắn sắp trở về rồi, cũngđại biểu người trong lòng của nàng sắp cưới vợ, cưới vị hôn thê của hắn. Nàng vừa nghe được tin tức đó, liền lập tức phát hỏa, điều này sao có thể xảy ra? Nàng nhất định phải ngăn cản cuộc hôn sự này, chỉ có nàng mới xứng đứng ở bên người Tĩnh vương gia, trở thành vương phi của hắn.
Nếu như Vân Khê biết nàng ta giờ phút này đang thân vùi trong hiểm cảnh, lại còn có tâm tư ở chỗ này hướng về phía mỹ nam bình phẩm từ đầu đến chân, nàng nhất định sẽ ngay lập tức nói một tiếng với nàng ta, bội phục bội phục!
Nhưng nếu nàng biết đối phương thân vùi trong hiểm cảnh, lại có quan hệ gián tiếp với nàng, nàng nhất định sẽ cho nàng ta một câu, nếu ngươi muốn nam nhân kia vậy thì cứ lấy đi, một chút ta cũng không cần!
Vân Khê quay đầu lại, hướng về phía Đông Phương Vân Tường nhìn qua, nàng cũng rất tò mò, đến tột cùng hắn có ra tay giúp đỡ hay không. Bên cạnh hắn là một đội kỵ binh, thân phận của hắn tất nhiên cùng hoàng tộc thoát không khỏi quan hệ, nơi này còn chưa rời đi khu vực Đông Lăng quốc, công chúa Tây Mộ quốc gặp nạn, hắn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Đang suy nghĩ, thì nhất thời chạm vào ánh mắt của Đông Phương Vân Tường, ánh mắt của hắn bình tĩnh vô ba, không có chút nào gợn sóng, làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư thật sự của hắn.
Sau đó, hắn mở miệng.
"Công Chúa điện hạ, ngươi chớ gấp gáp. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Chúng ta sẽ đến trấn nhỏ phía trước, khụ khụ. . . . . . Nhất định sẽ báo cho quan phủ đến cứu các ngươi, khụ khụ, khụ khụ. . . . . ." Nhìn bộ dạng hắn như thế, giống như muốn ho đến bất tỉnh đi.
Thật tuyệt! Không nghĩ tới một người như trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian lại có một bụng đen tối đến như vậy.
Vân Khê nhợt nhạt ngoắc ngoắc khóe môi, coi như hắn thức thời! Nếu hắn thật sự ra tay cứu giúp, thì không có gì phải nghi ngờ, hắn tất nhiên sẽ bị nàng liệt vào danh sách đen!
Tây Môn Huyền Sương thừ cả người, giận đến không nói nên lời.
Chờ hắn tìm người của quan phủ đến cứu các nàng, hoa cúc cũng đã nát bét.
Tỳ nữ đứng trước nàng ta thấy tình thế không ổn, vội quỳ gối xuống đất, khẩn cầu: "Công tử, van xin ngươi cứu công chúa nhà chúng ta, nàng thật sự là công chúa Tây Mộ quốc! Các ngươi nếu thấy chết mà không cứu, những sơn tặc này nhất định sẽ giết chúng ta !"
Thủ lĩnh sơn tặc hừ lạnh một tiếng, các ngươi cũng muốn tiêu diệt cửu tộc của Lão Tử rồi, Lão Tử nếu là cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho bọn ngươi, chẳng phải chấp nhận bản thân bị diệt vong? Hắn thầm than xui xẻo, thì ra đối phương chính xác là một vị công chúa, đắc tội một pho tượng tiểu thần như vậy, cuộc sống này về sau còn có thể tốt sao? Hắn bây giờ là cưỡi hổ khó xuống a, thật là buồn chết hắn.
Lúc này, tiếng trẻ con non nớt lại vang lên, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
"Không đúng a, những thúc thúc này thoạt nhìn đều rất tốt, sẽ không giết người ."
Thủ lĩnh sơn tặc xấu hổ một trận, ngay cả chính hắn cũng không thấy bản thân có tý nào tốt, bạn nhỏ này làm sao thấy được ?
"Quên đi, nể mặt bạn nhỏ này, hôm nay sẽ tha cho các ngươi một lần. Bất quá huynh đệ chúng ta khó được đi ra ngoài làm một phi vụ, cũng không thể tay không mà về. Như vậy đi, đem toàn bộ tài sản của các ngươi đều để lại, các ngươi có thể đi!"
"Ngươi mơ tưởng! Tài sản của bản công chúa, các ngươi cũng dám cướp, bản công chúa nhất định bảo phụ hoàng ta tru di cửu tộc các ngươi!"
Cái gì gọi là ngực lớn không não, Vân Khê thật sâu sắc cảm nhận được, bất quá bộ ngực của công chúa này giống như không lớn như tưởng tượng. Đáng tiếc, ngay cả bốn chữ 'ngực lớn không não' nàng ta cũng không xứng với nó.
Thủ lĩnh sơn tặc cũng nổi giận: "Ngươi đừng chọc Lão Tử nóng lên, cẩn thận Lão Tử thật sự làm thịt các ngươi!"
Tỳ nữ kinh hoàng kéo kéo tay áo Tây Môn Huyền Sương, khuyên nhủ: "Công chúa, anh hùng không sợ thiệt thòi trước mắt, chúng ta xem như là của đi thay người đi."
"Không được! Không thể tiện nghi cho đám tiểu tặc này!" Tây Môn Huyền Sương vẻ mặt quật cường, chết sống không chịu tổn thất.
"Công chúa. . . . . ." Vẻ mặt tỳ nữ khóc không ra nước mắt.
Lúc này, ở phía sau sơn đạo vang lên tiếng vó ngựa, một mảnh bụi đất bị đạp bay.
"Sương nhi!" Một giọng nam tinh khiết phá không mà đến.
Tây Môn Huyền Sương nhận ra thanh âm này, trên khuôn mặt xinh đẹp nhất thời lộ ra vui mừng, thái độ vênh mặt hất cằm sai khiến kia lần nữa trở về: "Hoàng huynh! huynh đã tới, những người này hợp lại cùng nhau bắt nạt muội, huynh nhất định phải làm chủ cho muội, thay muội hung hăng dạy dỗ bọn họ!"
Cái này thật tốt, ngay cả đoàn người Vân Khê cũng trở thành đối tượng trả thù của nàng ta, vị công chúa này thật không thể nói lý lẽ mà!
Chương 10: Vào thành đổ máu
Trời trong xanh ấm áp,một nam tử cẩm y hoa phục đi đầu, dương roi thúc ngựa chạy tới.... Thân hình của hắn cao ngất, thần thái cao ngạo, ánh mắt sắc bén, khi nhìn thấy muội muội của mình đang trong cơn nguy hiểm, ánh mắt lạnh lẽo toát ra một tia lãnh khốc sát ý.
"Tiểu tặc, lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, tha cho các ngươi không chết!" giọng nói của hắn hùng hậu khiến người ta run sợ, còn mang theo uy thế khiếp người.
Ánh mặt trời ấm áp rơi xuống, làm nổi bật nét âm lãnh trên khuôn mặt, cũng toát ra một loại lệ khí thích giết chóc. Mày rậm tựa kiếm, sống mũi cao thẳng, bên cạnh còn có một nốt ruồi nhỏ, khi hắn nói chuyện ánh mắt rét lạnh đồng thời quét qua mọi người mà không để lại dấu vết.
Nam nhân này không đơn giản!
Vân Khê nhìn lần đầu tiên đã phán đoán ra.
Có muội muội nào thì ắt có huynh ấy, nàng thật sự khó có thể đem nam tử như vậy cùng với một cô muội muội thiếu não, ngực lớn liên tưởng chung cùng nhau được, nhưng có một điều nàng sẽ không nhìn lầm rằng hai huynh muội này không phải là người lương thiện gì,tại vì nàng nhìn thấy đáy mắt của nam tử kia chợt lóe lên lệ khí. Không nghi ngờ chút nào, nếu ở nơi này không có đoàn người bọn họ tồn tại, hắn tuyệt đối sẽ đem đám sơn tặc khi dễ muội muội hắn giết đến một mảnh giáp cũng không còn!
Tây Môn Huyền Diệp quét một lượt qua mọi người ở đây, tầm mắt hắn rất nhanh bị người bên trong xe ngựa của đội ngũ hấp dẫn.
"Nhị hoàng tử điện hạ?" Đôi mắt lạnh lùng dưới cặp lông mày cao vút có chút giật mình, nhưng rất nhanh thu lại nét kinh ngạc đó, đồng thời cũng thu hồi sát khí đầy người, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một công tử tuấn tú ôn nhu văn nhã.
"Vân Tường huynh, đã lâu không gặp." Khóe môi hơi nhếch lên, vẽ ra nụ cười ôn hòa.
Biến sắc mặt thực nhanh a! Dối trá!
Vân Khê ở trong lòng hừ lạnh một tiếng, Đông Phương Vân Tường đúng là người của hoàng tộc, nàng quả thật đoán không sai a.
"Khụ khụ....là Huyền Diệp huynh a, đã lâu không gặp." Đông Phương Vân Tường mang vẻ mặt tiều tụy, suy yếu gật gật đầu.
"Sắc mặt Vân Tường huynh không được tốt lắm." Tây Môn Huyền Diệp ánh mắt ám ám, cảm xúc phức tạp ẩn chứa bên trong, có tiếc hận, cũng có thở phào nhẹ nhõm. Người trước mắt dù tài hoa xuất chúng thế nào, thiên tư trác tuyệt đến đâu, nhưng vẫn không địch lại được thiên mệnh, cho nên, hắn hoàn toàn không cần phòng bị người này vì y không thể trở thành uy hiếp của hắn được.
Tây Môn Huyền Sương lúc này cũng gào to lên: "Giỏi lắm, thì ra là ngươi biết hoàng huynh của ta! Vậy mà mới vừa rồi ngươi thấy chết mà không cứu? Vậy ngươi rốt cuộc có ý tứ gì hả?"
"Sương nhi, không được vô lễ! Hắn chính là Đông Lăng quốc Nhị hoàng tử Đông Phương Vân Tường." Tây Môn Huyền Diệp nhìn như khiển trách muội muội, nhưng đáy mắt lại mang theo sủng nịch, có thể thấy, hắn đối với cô muội muội này yêu thương như thế nào.
"Nhị hoàng tử thì sao? Ta còn là công chúa Tây Mộ quốc đây! Hoàng huynh, những người này khi dễ muội, huynh nhất định phải thay muội dạy dỗ bọn họ!" Tây Môn Huyền Sương càng nói càng hăng say, khí thế càng ngày càng quái đản, ngón tay lướt qua đỉnh đầusơn tặc thủ lĩnh, chỉ vào hướng Vân Khê, "Nhất là nữ nhân này, nàng còn xúi giục sơn tặc, để cho sơn tặc giết muội, nàng thật đáng chết vạn lần!"
Nhìn nữ nhân này có khuôn mặt tuyệt sắc gấp mấy lần mình, lòng ghen tị như cỏ dại mọc lan tràn.
Vân Khê im lặng buông tay, lớn lên xinh đẹp không phải lỗi của ta được không, ta cũng không muốn như thế!
Tây Môn Huyền Diệp lúc này mới bắt đầu tinh tế đánh giá Vân Khê, ánh mắt của hắn vụt sáng, trong nháy mắt hoảng thần, đại khái đây là nữ tử đẹp nhất mà hắn từng gặp.... Ngọn lửa trong đôi mắt đen đột nhiên bùng lên, nữ nhân này, hắn nhìn trúng!
Nhưng nam tử phía sau nàng là ai? Tròng mắt của hắn trầm xuống, sát khí âm lãnh trong nháy mắt bắn ra, phàm là người Tây Môn Huyền Diệp hắn nhìn trúng, cho dù nàng có trượng phu đi nữa, hắn cũng không chút do dự một kiếm chém chết nam nhân của nàng.
Vân Khê chỉ cảm thấy ánh mắt của nam nhân này rất âm trầm, nhưng nàng không ngờ tới hắn đã nhét mình vào hàng ngũ con mồi của hắn, nếu nàng biết, nhất định sẽ hưng phấn không thôi a. Người to gan lớn mật dám tồn tại tâm tưđối với nàng, quả thực chính là chán sống, nàng nhất định sẽ đem đối phương hành hạ đến sống không bằng chết đi!
Long Thiên Thần thực oan khuất, vô duyên vô cớ trở thành mục tiêu ám sát của người khác.
"Hoàng huynh...." Tây Môn Huyền Sương dậm chân, bộ mặt có chút dữ tợn, nàng rất bất mãn huynh trưởng toát ra ánh mắt như vậy đối với người đàn bà kia.
Người đàn bà kia chỉ là lớn lên dễ nhìn một chút, nàng ta sao lại có thể hấp dẫn sự chú ý của huynh trưởng a? Tại sao? Tại sao? Tại sao a a a ?
"Mẫu thân, nữ nhân này thật hung dữ a! Tiểu Mặc có chút sợ!"
Ánh mắt của Tây Môn Huyền Diệp khẽ biến đổi, nàng đã là mẫu thân của một hài tử sao.....
"A! Đây là vật gì? Mau đưa nó ném ra....." Một con vật hình cầu màu trắng đột nhiên chui lên đầu vai Tây Môn Huyền Sương, ở cổ nàng cắn một miếng, Tây Môn Huyền Sương thấy mắt tối sầm lại đột nhiên té xỉu.
Vật nhỏ này không phải ai khác, chính là Tiểu Bạch được Vân Tiểu Mặc âm thầm thả ra.
Hừ, dám khi dễ mẫu thân của ta, ta cho Tiểu Bạch cắn chết ngươi!
"Sương nhi!" Tây Môn Huyền Diệp sắc mặt đại biến, vội vàng phất tay ra lệnh "Người đâu, đem đám sơn tặc này bắt lại!"
Tiểu Bạch xuất hiện quá đột ngột, Tây Môn Huyền Diệp chỉ cho là thú sơn tặc nuôi cắn muội muội của hắn, lúc này hắn tức sùi bọt mép, lập tức huy đao về phía đám sơn tặc.
Tây Môn Huyền Diệp mang đến chừng hai mươi người, mọi người đều là cao thủLục Huyền chi cảnh, người mặc dù so với sơn tặc ít một nửa, nhưng chiến lực kinh người. Song phương giao chiến, hết sức căng thẳng, càng ngày càng nghiêm trọng.
Long Thiên Thần vừa xem cuộc chiến, vừa sờ lên cằm, thở dài nói: "Thực lực của người này không kém a, nhưng so với ta thì hơi kém hơn một chút."
Vân Khê không khách khí lườm hắn một cái: "Ngươi không tự luyến sẽ chết sao?"
Long Thiên Thần hừ hừ nói: "Bản đại hiệp nói rất đúng sự thật!"
"Nhìn cái gì vậy, còn không mau tiếp tục lên đường? Chưa từng thấy người ta đánh nhau sao?" Vân Khê phất tay một cái ý bảo đội ngũ tiếp tục đi về phía trước. Tây Môn Huyền Sương bị Tiểu Bạch cắn một cái, trên hàm răng có kèm theo kịch độc, huynh muội bọn họ muốn giải độc cũng phải bận rộn một trận nữa.
"Rốt cục cũng đến Thấm Dương thành rồi, thành phố lớn quả là khác hẳn a." Đối mặt với cổng thành viết ba chữ to Thấm Dương thành, Vân Khê cao giọng cảm thán.
Thấm Dương thành, là thành đô của Nam Hi quốc, Vân Khê từng sinh sống mười lăm năm ở nơi đây, chỗ này đối với nàng mà nói vừa xa lạ mà lại quen thuộc.
"Tiểu Mặc, chúng ta trước tiên ở trong thành đổ máu một ngày, sau đó trở về Vân gia!"
"Dạ được!"
Vinh bá không giải thích được ý tứ của hai mẹ con đành hỏi: "Đổ máu? Mẫu thân cháu muốn đánh nhau sao?"
Vân Tiểu Mặc quăng cho hắn một cái liếc mắt khinh thường: "Đổ máu ý là đi dạo phố mua đồ, cái này cũng không hiểu, thật là không có kiến thức."
Vinh bá có chút bị đả kích, sờ sờ lỗ mũi, kể từ lần trước nói xấu Vân Khê, cậu bé này vẫn chưa cho hắn sắc mặt tốt. Ai, thật là mẹ nào tất có con nấy a, hắn coi như là đã đắc tội với mẫu tử hai người, ai cũng không thích hắn.
"Tường thúc thúc, thúc theo chúng ta cùng nhau đi dạo phố đi?"
"Cái này...."
Đông Phương Vân Tường lúc này đã xuống xe ngựa, đi bộ cùng đám người vào thành, hắn do dự đem tầm mắt nhìn hướng Vân Khê, thật giống như đang trưng cầu sự đồng ý của nàng.
Vân Khê quay đầu qua một bên, tránh được tầm mắt của hắn, nhi tử của nàng cùng hắn thân cận không có nghĩa là nàng và hắn có giao tình. Người hoàng gia cực kỳ phiền toái, có thể không chọc vào thì nên tận lực không chọc vào.
"Người đã nói là sẽ làm chỗ dựa cho con." Vân Tiểu Mặc đáng thương nhìn hắn, làm lòng của Đông Phương Vân Tường mềm nhũn, liền gật đầu đáp ứng.
"Được rồi, thế lát nữa con và mẫu thân nhìn trúng cái gì thì có thể mua, Tường thúc thúc sẽ thay hai người trả tiền."
Trong quán may mặc Thành Nam:
Đoàn người Vân Khê cao ngạo đi vào trong quán, lập tức đem khách nhân khác hù dọa chạy mất, biến nơi đó thành buổi biểu diễn của riêng bọn họ. Chưởng quỹ nhìn đám người này to lớn thô kệch, mày rậm mắt to là loại người không dễ trêu chọc, nên cũng không dám nói gì, ân cần phục vụ bọn họ.
Vân Khê chọn lấy một chồng quần áo trẻ con, ném cho Vân Tiểu Mặc .
"Tiểu Mặc, thay từng bộ một, thay đến khi nào hài lòng mới thôi."
Vân Tiểu Mặc lúc này suy sụp mặt mày, vẻ mặt đau khổ nói: "Mẫu thân, con có thể không mua quần áo mới có được không? Thay quần áo rất là phiền phức a."
"Không được! Ngày mai phải đi gặp ông ngoại, bà ngoại, tới gặp ông bà ngoại dù sao cũng phải ăn mặc đẹp đẽ một chút, đây là tôn trọng với các trưởng bối."Dù sao cũng có người tự nguyện trả tiền, không mua quả thật là lãng phí.
Vân Tiểu Mặc trên dưới nhìn mẫu thân của mình: "Thế sao mẹ không mua vậy?"
Vân Khê nghịch tóc mai trên trán nói: "Mẫu thân ta trời sinh xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp hết, không mặc gì cả càng đẹp hơn, cho nên không cần thay đổi."
Mọi người ở đây ngã cả đám, đã thấy tự kỷ rồi, nhưng chưa từng thấy ai tự kỷ như nàng. Cái gì gọi là không mặc gì càng đẹp hơn? Đây chính là làm cho người khác suy nghĩ a....
"Vô sỉ!" Long Thiên Thần không khỏi liên tưởng đến hình ảnh này, nên trên mặt một trận nóng bỏng.
Trên gương mặt tuấn tú của hắn mang theo sắc đỏ ửng, Vân Khê không nhịn được cười thầm, người này không phải là quá thẹn thùng sao? Vì thế cố ý đùa hắn nói: "Ngươi không tin? Có muốn ta cởi hết đồ ra cho ngươi nhìn không?"
"Ngươi, vô sỉ!" Long Thiên Thần vội vàng nhảy ra xa chỗ khác cách nàng một trượng, giống như trốn ôn dịch vậy.
"Dừng, quái nhân!" Quăng cho hắn một cái liếc mắt, có cần thiết khoa trương như vậy không?
Đông Phương Vân Tường bình tĩnh ngồi một bên uống trà chờ trả tiền. Vinh bá nhìn công tử nhà mình, không khỏi cảm thán, công tử đúng là có định lực, cùng ở chung một chỗ với nữ nhân như vậy cần phải có công lực cao a.
Chương 11: Đẹp trai chết đi được!
Vân gia, phủ tướng quân....
Nhị tiểu thư Vân Mạnh Dao đang phụng bồi mẹ ruột là tiểu thiếp của Vân Đại tướng quân nói chuyện, nha hoàn Tiểu Liễu vội vã chạy vào.
"Nhị tiểu thư, không hay rồi!" Tiểu Liễu thở hồng hộc, khi thấy Nhị phu nhân đang ở đó, nàng có chút do dự, ánh mắt hướng về nơi Nhị tiểu thư liếc nhìn, không biết có nên nói hay không.
"Nói đi, chuyện gì?" Vân Mạnh Dao có chút phiền não, nha đầu này khi nào thì trở nên cẩn mật như vậy rồi?
Tiểu Liễu thần sắc khẩn trương nói: "Đại tiểu thư, Đại tiểu thư đã trở lại!"
"Ngươi nói cái gì? Điều này sao có thể?"Vân Mạnh Dao quá sợ hãi, vì nàng đã phái sát thủ đi ám sát Vân Khê, dù có khó tìm thì cũng nên gặp được rồi. Nhiều sát thủ như vậy, đối phó với một Vân gia Đại tiểu thư tay không tấc sắt chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Nhưng tại sao bây giờ, Vân Khê có thể trở lại......
"Tiểu tiện nhân kia trở lại?" Nhị phu nhân cũng có chút kinh ngạc, trong lời nói mang theo vài phần âm lãnh.
"Nhị tiểu thư, Nhị phu nhân, là thật sự! Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, Đại tiểu thư vào tiệm may mặc, bây giờ bọn họ còn đang ở nơi đó lựa chọn quần áo a. Đúng rồi, nô tỳ còn thấy có một hài tử đi theo bên người nàng, khoảng năm sáu tuổi, nô tỳ còn chính tai nghe được đứa bé kia gọi Đại tiểu thư là mẫu thân nữa."
"Hừ, tiểu tiện nhân lén cùng dã nam nhân tằng tịu với nhau, chưa lập gia đình mà lại dám đem dã chủng trở lại. Không được, tuyệt đối không thể làm cho nàng ta trở lại Vân gia, làm Vân gia chúng ta mất mặt." Nhị phu nhân tức giận nói.
Vân Mạnh Dao đáy mắt xẹt qua tia âm lãnh, cắn răng nói: "Ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng sống tốt đẹp! Tiểu Liễu, ngươi lập tức mang mấy người đi ra đường lớn tản lời đồn đãi, nói Vân gia Đại tiểu thư Vân Khê không biết liêm sỉ, đã có hôn ước với Tĩnh vương gia lại còn âm thầm tằng tịu với dã nam nhân. Sáu năm trước vì che mắt mọi người, nàng rời đi Nam Hi quốc, ở bên ngoài sinh ra một đứa con, sáu năm sau, nàng lại còn dám trở về Nam Hi quốc, quả thực chính là sỉ nhục cùng bại hoại của Nam Hi quốc ....."
"Dao nhi, không thể! Lão gia đã ra lệnh để cho mọi người trong Vân gia giữ bí mật này, không được phép tiết lộ ra ngoài. Nhưng nếu bí mật này bị bại lộ, tuy tiểu tiện nhân kia mất hết mặt mũi nhưng khi đó thể diện của Vân gia chỉ sợ cũng giữ không được."
"Mẹ, hiện tại không thể lo lắng nhiều như vậy được. Vân Khê một khi trở về nhà, hôn sự của nàng cùng Tĩnh vương gia sợ là một lần nữa sẽ lại được đề cập đến. Ta tuyệt đối không cho nàng cướp đi Tĩnh vương gia! Tại sao tất cả thứ tốt nàng đều có được hết chứ?"
Nhị phu nhân bây giờ mới hiểu được tâm tư của con gái, thì ra là nàng đã sớm nảy sinh tình cảm với Tĩnh vương gia, nhưng nếu nữ nhi có thể trở thành Tĩnh vương phi, như vậy mẹ con các nàng sau này sẽ có được vinh hoa phú quý vô cùng a.
"Vậy được, cứ làm như thế đi, mẹ nhất định sẽ giúp con." Hai mẹ con liếc nhau một cái, ăn ý càng sâu hơn.
Tại tiệm may mặc:
Tiểu Mặc đáng thương thay hết bộ này đến bộ khác, làm bé mệt chết.
Tiểu Bạch gục ở trên đầu vai bé, hai mắt gian xảo liếc hướng Vân Khê, đáy lòng tức giận. Nữ ma đầu lòng dạ hiểm độc, hành hạ Tiểu Mặc như vậy, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng a!
"Mẫu thân, cái này như thế nào?" Vân Tiểu Mặc ngước đôi mắt đầy trông mong nhìn mẫu thân mình, trên trán cùng mũi đều là mồ hôi hột, đây là bộ quần áo thứ tám rồi a, bé thật là mệt muốn chết rồi.
Màu lam vải sa-tanh, đai lưng sát người, đem thân thể nhỏ bé của Vân Tiểu Mặc nổi bật lên sự tuấn tú, tự tin. Còn nhỏ tuổi đã hiển lộ ra sự vẻ đẹp tiềm ẩn, thấy vậy Vân Khê hai mắt sáng lên, vô cùng tự hào. Cũng không nhìn xem nhi tử là do ai sinh chứ, người khác có thể sinh ra đứa con tốt như vậy sao?
Vân Khê rốt cục hài lòng gật đầu, tiến lên mấy bước đem nhi tử ôm vào trong ngực. Bẹp bẹp, hôn hai cái lên khuôn mặt đỏ bừng của nhi tử, cười híp mắt nói: "Không hổ là con ta, có được di truyền tốt đẹp từ mẫu thân, mặc cái gì cũng đẹp chết đi được a!"
Vân Tiểu Mặc nhíu mày,co rụt cổ lại, bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân, Tiểu Mặc trưởng thành rồi, người không thể tùy tiện hôn Tiểu Mặc nữa. Úi!" Chưa nói xong, trên đầu đã bị gõ một cái.
"Tiểu tử thối! Ghét bỏ mẫu thân già rồi có phải hay không? Mau khai, coi trọng tiểu muội muội nhà ai rồi, có xinh đẹp như mẫu thân hay không hả?"
"Không có! Không có tiểu muội muội nào hết á!" Vân Tiểu Mặc lắc đầu, vẻ mặt vô tội nói.
Mọi người không khỏi đồng tình nhìn về phía Vân Tiểu Mặc, đây là cái dạng mẫu thân gì a, không thể tưởng tượng được a!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top