Quyển 1- Chương 1: Cho bạc chính là người tốt

Biên cảnh của Đông Lăng quốc.

Một chiếc xe ngựa đang chạy từ từ trên con đường núi nhỏ.

"Mẫu thân, có thúc thúc xấu chặn đường cướp bóc, làm sao bây giờ?" Giọng nói non nớt của trẻ con từ bên ngoài xe ngựa truyền vào.

"Tự mình thu phục, việc nhỏ thế này đừng làm phiền tới mẫu thân." Trong xe ngựa, Vân Khê đang bộn bề đánh bàn tính để tính tiền. Mới vừa rồi ở trấn nhỏ phía trước đổi ra 100 lượng ngân phiếu, tại sao đếm tới đếm lui vẫn thấy thiếu 3 lượng bạc vậy nhỉ?

Gian thương vô lương, lại dám ăn chặn 3 lượng bạc trắng của nàng sao?

Vân Khê nghiến răng, hung hăng đem đống bạc vụn đếm lại một lần nữa.

"Mẫu thân, thúc thúc xấu nói: Phải lấy 100 lượng bạc nếu không bọn họ liền động thủ."

"Vậy thì cho đi!" Dù sao cũng không phải bạc của nàng. Bị làm đứt mạch tính toán, Vân Khê buồn bực muốn chết, lại phải tính toán lại lần nữa.

"Nhưng mà... Nhưng mà trên người Tiểu Mặc chỉ có 3 lượng bạc ah...."

Vân Khê đột nhiên ngẩng đầu, nhanh như chớp xốc mành xe lên, thò người ra nhéo lấy lỗ tai nhỏ của đứa con: "Tiểu tử thối! Ta nói rồi, làm sao lại thiếu 3 lượng bạc thì ra là con lấy. Càng ngày càng có tiền đồ nha! Ngay cả bạc của mẫu thân cũng dám lấy?"

Vân Tiểu Mặc năm tuổi, ôm ấp một viên tiểu cầu màu trắng đang ngọ nguậy, chớp ánh mắt đáng thương, non nớt trả lời: "Mẫu thân, oan uổng ah! Ba lượng bạc của người không phải đã đưa cho xa phu đại thúc làm tiền dặt cọc sao? Ba lượng bạc của Tiểu Mặc là do Phong gia gia cho. Phong gia gia là sợ mẫu thân để cho Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch bị đói, cho nên mới cho Tiểu Mặc tiền tiêu vặt mà..."

"Á... Là thế sao?" Vân Khê ho nhẹ một cái, bàn tay đang nhéo lỗ tai đứa con liền buông lỏng ra, sau đó liền chuyển sang nhéo hai má mũm mĩm của đứa bé, trên mặt cười thành một đoá hoa.

"Đúng là mẫu thân đã oan uổng cho Tiểu Mặc rồi! Tiểu Mặc ngoan, tiểu hài tử không nên mang theo nhiều tiền trong người, 3 lượng bạc của con hay là để cho mẫu thân thay con bảo quản đi."

Vân Tiểu Mặc chu cái miệng nhỏ nhắn lên tỏ vẻ kháng nghị. Tiểu Bạch ở trong ngực của bé cũng lộ ra đôi tròng mắt đen bóng, âm thầm kháng nghị.

"Lão đại, nhìn kìa! Có mỹ nhân!"

Cả đám người đang đứng đánh đánh giết giết thì thấy từ trong xe ngựa bỗng nhiên chui ra một vị mỹ nhân, ánh mắt đều toả sáng. Chỉ thấy nữ tử này mặc một thân váy áo màu vàng nhạt, tóc đen như mực tuỳ ý thả trên đầu vai, chỉ dùng một cây trâm gỗ búi một búi tóc đơn giản. Mày của nàng dài nhỏ như trăng rằm, hai hàng lông mi cong vút thật dài che đi đôi mắt sáng bóng. Khi nàng ngước mắt nhìn, nháy mắt hào quang toả ra vạn trượng, giống như tinh hoa ẩn chứa trong thiên địa vạn vật. Da thịt của nàng trong suốt trắng sáng, tao nhã như thế, tư sắc như thế, quả là tuyệt sắc vô song!

Hôm nay vận khí tốt, có thể gặp gỡ một tuyệt sắc mỹ nhân!

Lão đại đám sơn tặc xoa xoa tay, hai mắt phóng ra ánh sáng.

"Tiểu nương tử đừng sợ! Ta là người tốt, ta sẽ không thương tổn các ngươi đâu."

Hai mẫu tử tính luôn Tiểu Bạch đồng thời rùng mình một cái, toàn thân nổi da gà.

"Mẫu thân, thúc thúc xấu nói hắn là người tốt, chúng ta có nên tin tưởng hắn không?" Vân Tiểu Mặc mang bộ dạng khờ dại nghiêng đầu hỏi.

"Tiểu Mặc, đừng có chuyện gì cũng hỏi mẫu thân, con phải học cách tự mình phán đoán thị phi, hiểu không?" Vân Khê mang bộ mặt nghiêm túc dạy bảo bé.

"Dạ! Tiểu Mặc đã biết!" Vân Tiểu Mặc nhu thuận gật đầu rồi quay đầu liếc nhìn về phía lão đại đám sơn tặc: "Mẫu thân có nói qua: cho bạc là người tốt, không cho bạc chính là người xấu. Thúc thúc vừa rồi đòi bạc của chúng ta, vậy nhất định là người xấu rồi."

Lão đại sơn tặc xuýt xoa một chút vội nói: "Tiểu đệ đệ, ngươi hiểu lầm rồi. Thúc thúc vừa nãy là nói đùa với ngươi thôi. Chỉ cần ngươi và mẹ ngươi đi theo thúc thúc đến sơn trại, thúc thúc nhất định mỗi ngày cho các ngươi ăn uống thoả thích, ngươi muốn bao nhiêu bạc, thúc thúc đều cho."

"Mẫu thân, thúc thúc nói cho bạc, chúng ta có lấy hay không?" Ánh mắt Vân Tiểu Mặc loé sáng nhìn về phía mẫu thân, trưng cầu ý kiến của nàng.

Vân Khê không chút nghĩ ngợi, trịnh trọng dạy bảo tiếp: "Bạc đã đưa đến cửa mà nói không cần thì sẽ bị trời phạt!"

"Ah... Vậy Tiểu Mặc đã biết!" Biểu tình trên mặt Vân Tiểu Mặc thập phần học hỏi, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lão đại sơn tặc, ngọt ngào cười: "Thúc thúc, ngươi trước hết cho chúng ta 100 lượng bạc thì chúng ta sẽ đi theo ngươi."

Lão đại sơn tặc cười đến thập phần đắc ý, không thể ngờ được hai mẹ con nhà này lại dễ lừa đến vậy, lần này thực sự là quá diễm phúc rồi, gặp gỡ được một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, nhìn đến thôi nước miếng đã chảy ào ào, trong lòng hắn nhanh chóng nghĩ.

"Được! Được! Thúc thúc đều đáp ứng ngươi!" Lão đại sơn tặc xoay người thét to với đám tiểu lâu la phía sau: "Mau! Mau! Đem bạc trên người toàn bộ móc ra ..."

Không lâu sau, 100 lượng bạc liền đưa đến.

Vân Tiểu Mặc giống như tranh công, dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp đem một ít bạc vụn quơ được đưa cho mẫu thân giấu vào hành lý. Kết quả là dưới sự khuyên bảo thất bại của xa phu, hai mẹ con đi theo bọn sơn tặc lên sơn trại.

Long Thiên Thần quần áo trắng như tuyết đang nhàn nhã nằm ở trên chạc cây, thấy hết thảy tình huống phát sinh ở phía dưới, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở rộ ý cười nhợt nhạt, con mắt hắn sáng lên tràn đầy hưng trí dạt dào.

Ha! Thật thú vị!

Không thể tưởng tượng được nơi rừng núi hoang vu này, còn có thể nhìn thấy trò hay. Từ trước đến giờ hắn còn chưa thấy qua một đôi mẫu tử cực phẩm như thế, bảo bọn họ ngốc sao? Cũng không hẳn vậy, vì hắn cũng không xem nhẹ ánh sáng giảo hoạt vụt qua đáy mắt của nàng, còn có ánh sáng hưng phấn toát ra từ đôi mắt đen bóng của đứa bé kia. Có thể thấy bọn họ không ngốc, trên đời này làm gì có người nhất mực không nghe lời khuyên bảo mà đi theo sơn tặc lên sơn trại như thế?

Mặc kệ! Cứ đi theo xem sao. Long Thiên Thần hắn là một thế hệ đại hiệp phong tư yểu điệu, từ trước đến nay luôn hành hiệp trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình sẽ hét lên một tiếng, làm sao có thể thấy chết không cứu được đây!

Hắc..hắc..! Được rồi! Hắn thừa nhận hắn là loại người chỉ e sợ thiên hạ không loạn, chỗ nào có náo nhiệt thì sẽ hướng chỗ đó mà đi qua.

Hắc Phong trại trong truyền thuyết.

Vân Khê đưa chân bắt chéo, ngồi trên chiếc ghế da hổ của trại chủ, một bên uống trà một bên kiểm kê tất cả tài sản của Hắc Phong trại, còn bất mãn lắc đầu răn dạy: "Đường đường là Hắc Phong trại lại chỉ có tý xíu bạc như vậy? Năng lực làm ăn của các ngươi quả thực quá kém, làm cho ta thật thất vọng!"

"Mẫu thân, trên người của hắn còn có một miếng kim bài ..." Vân Tiểu Mặc từ trong ngực của Lão đại sơn tặc đào bới nửa ngày, cuối cùng cũng tìm ra một vật giống kim bài gì đó. Bé cầm kim bài dùng răng nanh trắng noãn cắn cắn, sau đó hưng phấn hét lớn: "Mẫu thân, là vàng, là vàng thật!"

Lão đại sơn tặc suy sụp tinh thần ngồi bệt dưới đất, quay đầu nhìn lại thấy đám huynh đệ không ai ngoại lệ đều nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, hắn thật hối hận ah! Còn tưởng gặp được đại vận, cướp được mỹ nhân về nhà, ai ngờ hắn mang về đây là một đôi ác ma, thời gian không đến nửa ngày, toàn bộ sơn trại bị hai mẹ con họ náo loạn làm cho long trời nở đất, gà bay chó sủa. Không chỉ vậy, tài sản tích cóp được trong nhiều năm của Hắc Phong trại, toàn bộ bị hai mẹ con này quật ba thước đấy mà đào lên.

Đáng giận nhất chính là, tiểu bằng hữu nhìn thập phần đáng yêu vô hại kia lại có một con thú sủng có cái mũi rất thính, nơi nào có bạc nó liền hướng nơi đó mà tìm đến. Bạc của hắn ah, bảo bối của hắn ah! Làm cho hắn đau lòng cơ hồ muốn nôn ra máu.

"Nữ hiệp! Thiếu hiệp! Kim bài này các người không thể lấy, nó là bảo vật gia truyền của tiểu nhân, bài còn người còn, bài mất người vong, tiểu nhân đã thề sẽ tồn vong cùng kim bài."

Vân Tiểu Mặc mang bộ dạng thập phần đồng tình nhìn Lão đại sơn tặc, chớp chớp hai tròng mắt đen bóng nói: "Mẫu thân! Hắn thật đáng thương, hay là chúng ta đem kim bài trả lại cho hắn đi."

Lão đại sơn tặc hai mắt chớp chớp rơi ra giọt nước mắt trong suốt, cảm động vạn phần, thật là một hài tử thiện lương ah! Lời nói cảm kích vừa muốn nói ra khỏi miệng, đã bị đối phương nói ra một câu làm nghẹn lại trong cổ họng.

"Trước tiên, chúng ta giết hắn xong, mới lấy đi kim bài của hắn, như vậy hắn sẽ không thương tâm khổ sở nữa."

"Thiếu hiệp, không cần ah...." Lão đại sơn tặc kêu lên một tiếng kêu thê thảm vạn phần.

Vân Khê lật xem kim bài của hắn, hai mắt hơi hơi nheo lại. "Ngươi là quân nhân của Nam Hi quốc?" Đây rõ ràng là một khối binh phù, hơn nữa còn là của Nam Hi quốc. Phụ thân nàng chính là Đại tướng quân đương nhiệm của Nam Hi quốc nên đối với binh phù nàng có chút ấn tượng.

Lão đại sơn tặc mang vẻ mặt cảnh giác nghiêm túc dò hỏi: "Nữ hiệp cũng là nhân sĩ Nam Hi quốc sao?"

"Bây giờ là ta đang hỏi ngươi, nói!" Đầu lông mày của Vân Khê cau lại, trong ánh mắt lúc này có một cỗ khí chất lãnh ngạo, hoàn toàn khác biệt với bộ dạng tham tiền không biết trời đất vừa rồi.

Lão đại sơn tặc suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng theo sự thật mà bẩm báo. Hắn vốn tên là Lý Lộc, là một tướng lĩnh nho nhỏ trong quân đội của Nam Hi quốc, mười mấy năm trước hắn đi theo Vân Đằng Đại tướng quân xuất chinh Đông Lăng quốc, nhưng gặp phải kẻ gian hãm hại, đại quân lâm vào vòng vây. Đại tướng quân Vân Đằng chính là ở trong trận chiến này mà chết trận, trước khi chết còn mang binh phù giao vào tay hắn, để hắn mang theo những người khác liều chết phá vậy. Quân đội một ngàn người, cuối cùng chỉ còn lại hắn và mấy chục thuộc hạ. Hắn vốn định mang theo binh phù trở về nước phục mệnh, ai ngờ trở lại Nam Hi quốc mới phát hiện, nơi nơi đều dán cáo thị truy nã hắn tội thông đồng với địch phản quốc. Hắn có khổ mà không thể nói, có oan mà không thể rửa, đành phải dẫn mấy chục người đến biên cảnh Đông Lăng quốc và Nam Hi quốc chiếm núi làm vua, nổi lên làm trại chủ.

Lý Lộc này tuy rằng xấu xa đáng khinh nhưng khi đề cập đến Đại tướng quân Vân Đằng, hắn đặc biệt tức giận làm bản chất quân nhân cũng tự nhiên mà thể hiện ra.

Vân Đằng là đại danh tướng của Nam Hi quốc, là niềm kiêu ngạo của Vân gia, đáng tiếc mười mấy năm trước đã ngã xuống ở trên chiến trường. Mọi người chỉ biết hắn bị thủ hạ của mình bán đứng mới lâm vào vòng vây của địch, lại không biết trong đó còn có âm mưu khác như vậy.

Vân Khê cố gắng đào trí nhớ của bản chủ thể, nàng chỉ nhớ rõ trước đây, vị bá bá này hay ôm lấy nàng, hắn thật uy nghiêm cũng thật thân thiết, chỉ tiếc là ...

"Mẫu thân, người làm sao vậy? Vì cái gì thoắt cái lại có biểu tình đa sầu đa cảm như vậy?"

"Tiểu hài tử không cần dùng thành ngữ loạn xạ!" Vân Khê phục hồi tinh thần, xoa bóp khuôn mặt của đứa con, ánh mắt lên hướng lên đỉnh đầu nói: "Đi, đem vị thúc thúc trên mái hiên mời xuống đây."

Nàng cố ý tăng thêm âm lượng chữ "mời" khi phát âm, để người nằm ở trên mái hiên nghe được. Long Thiên Thần đang nghe lén thì cả người liền thừ ra đồng thời cũng rất kinh ngạc. Không đợi động tác của hai mẹ con, hắn trực tiếp từ trên nóc nhà nhảy xuống dưới.

Ánh mắt sâu u như hàn đàm chống lại ánh mắt đen nhánh của Vân Khê, đáy lòng hắn đột nhiên nhảy lên, trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân này không đơn giản!

Vân Khê tinh tế đánh giá hắn, nam tử này một thân áo trắng hơn tuyết, dáng người tuấn tú cao ngất đẹp như quan ngọc, trong ánh mắt là sự anh khí cùng phóng đãng không kiếm chế được, khoé môi của hắn nhếch lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu. Trong khi nàng đánh giá hắn thì đồng thời hắn cũng đánh giá nàng.

Chuyện hắn một đường đi theo đến đây, nàng từ đầu đến cuối cũng không hề xem nhẹ, nàng cũng muốn nhìn một chút hắn là ai, có mục đích gì khác không hay chỉ đơn thuần là hiếu kì, muốn xem náo nhiệt. Nếu chỉ đơn thuần là hiếu kì thì nàng mặc kệ, nhưng nếu có mục đích khác .... Nàng nhủ thầm, dám trêu chọc mẫu tử các nàng thì tuyệt đối không có kết cục tốt.

Long Thiên Thần bị nàng nhìn đến hoảng sợ nổi da gà, giống như chính mình bị cởi hết sạch mà đứng ở trước mặt nàng, không có gì để che đậy.

Tiếp nhận ánh mắt đen đông lạnh của Vân Khê, Long Thiên Thần không tự chủ được mà đưa tay lên sờ sờ ngực, tim của hắn vẫn còn đang đập. May mắn, vẫn còn ở đây.

Ánh mắt này quá sắc bén rồi, so với người nào đó trong ấn tượng của hắn thì cực kỳ tương tự, đó cũng là người duy nhất hắn kính sợ. Không thể ngờ được, hắn lại từ trên người của một nữ tử tầm thường nhìn thấy được ánh mắt có lực rung động đến vậy, thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

Ánh mắt kia giống như phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh liền biến mất không cách nào có thể tìm ra, làm cho Long Thiên Thần cơ hồ tưởng rằng mình bị ảo giác.

"Thúc thúc, ngươi là tò mò mà đến đây sao?" Cái đầu nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc không biết từ khi nào đã tiến đến trước mặt hắn, làm cho Long Thiên Thần sợ tới mức lùi về sau một bước. Đứa nhỏ này khi nào thì tới gần hắn vậy? Vì cái gì mà hắn không phát hiện ra vậy?

Quái! Từ trước đến nay Long Thiên Thần đối với võ công của mình rất kiêu ngạo, lại lần đầu ở trước mặt một đôi mẫu tử mà cảm thấy bất lực, đến tột cùng là võ công của đối phương quá cao hay là chính mình quá phân tâm? Hắn thật có chút mê mang.

Long Thiên Thần chung quy cũng là người từng trải giang hồ, có trường hợp gì mà hắn chưa trải qua, chỉ thoáng mê mang một chút hắn liền khôi phục vẻ bình thản ung dung, cùng bộ dáng chỉ có ở giai công tử (công tử tuấn tú).

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top