Chương 21: Thâm tình đến muộn không bằng cỏ rác (2)
Ánh mắt Phó Hàn dừng lại một lát, rồi nhắc nhở, "Mau vào đi, nghỉ ngơi sớm."
Giang Yêu Yêu vừa định nói mình không buồn ngủ, ai ngờ liền ngáp một cái, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ tinh thần hỏi anh, "Ngày mai anh có rảnh không?"
Dừng lại chút, cô vừa định kiếm cớ để hẹn anh thì liền nghe được.
"Ngày mai anh có ca phẫu thuật, sau ca phẫu thuật đó thì... "
Phó Hàn dừng một chút nói,"Anh tới đón em cùng đi ăn cơm."
"Được", Giang Yêu Yêu lập tức cong mắt lên.
"Vậy mau vào nhà đi, mặc cái này vào" Phó Hàn choàng một chiếc áo khoác màu đen lên người cô.
Giang Yêu Yêu ngửi thấy trên áo có mùi nước khử trùng, nụ cười bên môi cũng không đè nén được mà càng tươi hơn, hướng phía Phó Hàn vẫy vẫy, mở cửa xe đi ra.
Khi vừa tới cửa chính, phía sau truyền đến một giọng nói nhàn nhạt.
"Yêu Yêu."
Cô xoay người, nhìn về phía sau.
Phó Hàn đang nhìn cô, khoảng cách có chút xa nên Yêu Yêu không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng lại mơ hồ cảm giác được trong ánh mắt đó mang theo một loại cảm xúc đặc biệt.
Phó Hàn nhìn cô, nhấn mạnh từng chữ mà nói: "Yêu Yêu, em thích vẽ, vậy thì cứ tiếp tục vẽ đi, hãy làm chuyện mà em thích."
Giang Yêu Yêu nghe vậy liền cười rạng rỡ: "Được, em sẽ tiếp tục. Anh đi đường cẩn thận."
Phó Hàn đáp một tiếng, nhìn cánh cổng cho đến khi nó chậm rãi khép chặt lại.
—
Buổi tối, Giang Yêu Yêu nằm mơ.
Trong giấc mơ, thế giới ở đây bị bao phủ bởi một lớp sương đen dày đặc.
Cô vô thức đi thẳng về phía trước, đi thật lâu, đột nhiên nhìn thấy một cái cổng sắt loang lổ cũ nát.
Bên ngoài cửa sắt treo một cái ổ khóa đã bị mở. Cô quay lại nhìn về phía sau, sương mù bít lối, căn bản không thể nhìn thấy đường đi vừa rồi. Yêu Yêu xoay người lại, do dự một chút rồi trực tiếp đẩy cửa sắt ra, đi vào bên trong.
Bên trong là một lối đi với những bậc thang trông như vô tận. Ở đây chỉ có ánh đèn lờ mờ, cô nhìn vào bên trong, chần chờ một lát rồi mới bước lên bậc thang. Từng bậc từng bậc, tiếng bước chân không ngừng vang lên trên lối đi. Không biết cô đã đi được bao lâu.
Đột nhiên Giang Yêu Yêu nghe được âm thanh nức nở mơ hồ, theo hướng phát ra âm thanh, cô nhanh chóng tăng tốc độ bước chân, rốt cục cũng đi tới cuối đường.
Giương mắt nhìn về trước mặt, cô bị cảnh tượng làm cho chấn động.
Trươc mặt đặt hai cái lồng sắt hình vuông, trong lồng có hai người đang bị nhốt. Đó là hai cô gái, một lớn một nhỏ. Một người bên trái, một người bên phải đều ôm đầu gối ngồi thu mình bên trong.
Nhìn qua cơ thể cô bé kia có lẽ khoảng bảy tám tuổi, đang không ngừng khóc, miệng lẩm bẩm, "Mẹ, ba, đừng ném con lại đây, làm ơn cứu con."
Còn cô gái lớn kia, đầu vẫn đang vùi ở trên đầu gối, im lặng không lên tiếng, chỉ là bả vai vẫn đang run rẩy.
Giang Yêu Yêu đến gần một bước, muốn nhìn rõ bọn họ trông như thế nào.
Đột nhiên, tất cả đều cùng nhau ngẩng đầu lên.
Sau khi nhìn thấy Giang Yêu Yêu, cả hai đều kinh ngạc mở miệng.
"Cứu...cứu tôi với."
"Làm ơn giúp tôi với."
Bọn họ đồng thanh.
Tầm mắt Giang Yêu Yêu di chuyển về phía cửa lồng sắt, không biết từ lúc nào đã có thêm hai cái khóa, nó vẫn đang mở.
Nhìn mặt bọn họ, không biết nước mắt cô rơi xuống thành dòng từ khi nào.
"Tôi không cần các người, các người không được trở về..."
"Răng rắc" hai tiếng, hai ổ khóa lại bị khóa lại, cô không quay đầu mà trực tiếp chạy về phía cầu thang.
Tiếng nức nở phía sau và cả tiếng cầu cứu càng ngày càng nhỏ lại, thẳng đến khi đi ra khỏi lối đi, cửa sắt bên ngoài cũng khóa lại...
------
Lúc Giang Yêu Yêu tỉnh giấc đã là sắp đến giữa trưa.
Sau khi rửa mặt xong, cô đi xuống phòng khách, nhìn thấy Giang Bùi đang ở sofa đọc báo.
Giang Bùi ngước lên nhìn thấy cô liền để báo xuống bàn.
"Tỉnh giấc rồi sao? Em bảo dì Trương hâm nóng bữa sáng cho em đi."
Anh vừa dứt lời, liền thấy dì Trương bưng khay đồ ăn từ phòng bếp đi ra. Dì đặt bữa sáng lên bàn, cười nói: "Đã nóng rồi, mau tới đây ăn ngay đi nào."
Giang Yêu Yêu nghe vậy lập tức đi về phía dì Trương, nở nụ cười rồi làm nũng nói: "Cám ơn dì Trương, dì đối với cháu là tốt nhất."
Dì Trương nhìn khuôn mặt to trông như chỉ to bằng bàn tay, xoa xoa đầu cô, "Ăn nhiều chút, con bởi vì muốn mặc váy cưới thật đẹp nên không chịu ăn cơm đàng hoàng. Nhìn xem, con gầy đi rất nhiều, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ gầy thành cái dạng gì rồi?"
Nghe được hai từ "váy cưới", nụ cười của Giang Yêu Yêu dần dần biến mất. Cô bưng cốc sữa lên, uống một ngụm rồi hàm hồ nói: "Vâng, con biết rồi.
"Dì đi chiên trứng gà cho con."
Dì Trương nói xong lại quay về phòng bếp.
Giang Yêu Yêu nhìn bánh mì trong đĩa, đột nhiên không có cảm giác muốn ăn.
Khi cô đang nghĩ ngợi điều gì đó, điện thoại di động đột nhiên vang lên thông báo cuộc gọi, nhìn thấy số lập tức bắt máy.
Là Hứa Kim Kim gọi tới.
"Này, tối mai cậu có rảnh không?" giọng nói của Hứa Kim Kim từ đầu bên kia truyền tới.
Giang Yêu Yêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Có việc gì gấp sao, Kim Kim? Nhưng mà không khéo là tối đó tớ có hẹn mất rồi."
Giọng Hứa Kim Kim bên kia mang theo chút khó xử, "Là như vậy, Quý Hồng nghe nói cậu đã khỏi hẳn, muốn mời cậu tới nhà dùng cơm."
"Quý Hồng? ", Giang Yêu Yêu ngập ngừng nói.
Sao cô lại không có ấn tượng gì với cái tên này.
"Đúng vậy, cậu quên rồi sao? Hai người cũng được coi như là quen biết, à tớ quên, cậu chưa có khôi phục hoàn toàn", giọng Hứa Kim Kim hạ thấp xuống.
Giang Yêu Yêu lén nhìn Giang Bùi trên sofa một cái rồi mới trả lời: "Không thì cậu giúp tớ nói với cậu ta hẹn hôm khác được không, hôm đó tớ thực sự không đi được."
"Quý Hồng quấn lấy tớ mấy ngày nay rồi, nói lúc cậu xảy ra tai nạn xe cộ thì cậu ta lại đang kẹt ở nước ngoài, không có đi thăm cậu được, cảm thấy đặc biệt áy náy. Nghe nói cậu khỏe lại liền muốn chúc mừng, nhưng sợ cậu cự tuyệt nên mới nhờ tớ mời giúp, tớ với cậu ta lại quen biết nhau, bằng không thì tớ cũng không giúp chuyển lời."Giọng nói khó xử của Hứa Kim Kim truyền đến.
Giang Yêu Yêu mím môi trả lời: "Vậy được, tớ sẽ đi với cậu."
"Đương nhiên, chỉ nhờ tớ nói mời cậu đến là được, đâu có nói không cho mang tớ theo."
Giang Yêu Yêu đáp: "Được, cậu nói cho anh ta giùm tớ, tối ngày mai tớ qua đó, giúp tớ cảm ơn một chút nha."
"Ừ, được, quyết định như vậy đi."
Cúp điện thoại, Giang Yêu Yêu ăn xong bữa sáng liền đứng lên, đi về phía Giang Bùi đang ngồi trên sofa, ngồi xuống bên cạnh anh.
Giang Bùi nhìn qua, buông tờ báo xuống bàn, giơ tay xoa xoa lên đầu cô, "Nhiều bạn bè qua lại một chút cũng tốt. Có muốn anh tổ chức tiệc cho em không, mời bạn bè em đến tụ tập một hôm?"
Giang Yêu Yêu nghe vậy lập tức lắc đầu, "Không cần đâu, dù sao em cũng không có thời gian."
"Không có thời gian? Em có việc gì sao?",Giang Bùi nhìn hỏi.
Giang Yêu Yêu làm việc tại công ty của Giang Bùi, phụ trách công tác truyền thông đối ngoại của công ty.
Làm cũng không tồi, nhưng Giang Bùi sợ cô mệt, cho nên lượng công việc được giao rất ít, cưng chiều Yêu Yêu như cô công chúa, làm gì cũng sợ cô sẽ mệt.
Giang Yêu Yêu mím môi, ngước mắt nhìn Giang Bùi, nói: "Anh, em muốn bắt đầu học vẽ lại."
Giang Bùi ngẩn người lặp lại: "Em muốn học vẽ lại lần nữa?"
Giang Yêu Yêu thích nghệ thuật, cũng rất có thiên phú, thời còn trung học phổ thông cũng đã chọn chuyên ngành đó, chỉ là năm thứ hai đại học đột nhiên không muốn nữa. Sau đó cô được Giang Bùi đưa ra nước ngoài, học quản lý kinh doanh, kể từ đó cũng không thấy cô cầm bút vẽ.
Giang Yêu Yêu đáp: "Dạ, em muốn làm chuyện mình thích."
Ánh mắt Giang Bùi đánh giá cô một vòng, trả lời: "Chỉ cần là điều em thích, anh hai đều ủng hộ em, chỉ làm em lớn như vậy mới học, sợ là sẽ có khó khăn?"
"Em mới hai mươi...... lăm thôi mà", thiếu chút nữa Giang Yêu Yêu đã bật thốt lên. Cô mím môi lắc đầu," Không khó."
"Được, cần gì thì cứ nói với anh, muốn ra nước ngoài học cũng được."
Có Giang Bùi ở đây, chỉ cần Giang Yêu Yêu vui vẻ, anh đều sẽ thỏa mãn cô vô điều kiện.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top