Chương 1.1

Tôi sẽ đợi...

Đợi đến ngày những bông hoa nhỏ trở về.

Lúc đó tôi cũng sẽ quay về nơi mà bản thân tôi nên đến...

Không cạm bẫy, cũng chẳng nguy hiểm như lúc này!

Thiên Giới à! Đợi tôi nhé! Tôi sắp quay về rồi... sẽ sớm thôi.

* * *

Chương 1 : Có một đóa hoa mang tên "Hạnh Phúc".

Part 1 : Xin chào ! Tớ là Tomoyo Daidouji.

* * *

Những ngày cuối cùng của mùa Đông lạnh lẽo cũng đã lặng lẽ trôi qua, nhường lại cho mùa Xuân ngự trị. Xuân, là mùa mà người ta mong đợi nhất, đơn giản chỉ vì họ thích cái không khí lành lạnh đầu năm, không quá khô hanh mà lại khá dịu nhẹ. Xuân đến, như đem thay cho cây cỏ một bộ áo lá xanh biếc, tiếp thêm sức sống cho các loài sinh vật sau mùa Đông lạnh giá.

Sáng sớm, từng tia nắng nhảy nhót trên tán lá, hòa vào tiếng ca véo von của những chú chim trời. Đâu đấy, vài giọt sương vẫn còn đọng trên kẽ lá, óng ánh, trong suốt như hạt pha lê. Chúng nặng dần, nặng dần rồi bất chợt rơi xuống, vỡ tan dưới tấm phông nền xanh um màu lá, tạo nên âm thanh tí tách vui tai.

Giữa không trung, một vầng sáng chợt hiện ra, mờ dần rồi mất hút, để lại một cô gái trẻ đứng yên trên mặt đất. Cô gái nhẹ nhàng hé mở hàng mi dài cong vút, để lộ ra đôi đồng tử màu xanh ngọc lục bảo, long lanh dưới cái nắng đầu xuân. Cô gái mặc một bộ váy trắng dài quá đầu gối. Đội một chiếc mũ có vành tròn và rộng trên đầu. Gió vi vu thổi, hất tung mái tóc màu nâu trà, cuốn theo biết bao nhiêu là cánh hoa anh đào trong đó. Gió xuân còn mang theo mùi hương của hoa cỏ, thật thơm và ngào ngạt !

- Kero - chan, có phải chúng ta đã đến nơi rồi không ? Cái nơi gọi là Nhân Giới ấy ?! - cô cất giọng, giọng nói nhẹ tênh, bay bổng.

- Đúng vậy, xem ra chúng ta phải ở lại đây lâu đấy, Sakura - chan à.

Sau lời nói, một con vật màu vàng có đôi cánh trắng chui ra từ trong chiếc túi nhỏ màu hồng phấn mà cô đang mang, đôi mắt đen tròn linh hoạt ngắm ngía xung quanh.

- Oa, nơi đây đẹp thật đấy! Chẳng giống trong miêu tả của các vị Thiên Sứ Giáo chút nào. - Sakura thốt lên.

Kero nghe vậy liền thở dài ngao ngán, tay chống cằm nói nhỏ vừa đủ nghe :

- Phải rồi, đã qua tay mấy bả thì Thiên Cung chắc cũng biến thành chốn Địa Ngục.

Gió lại tiếp tục thổi, làm cho những bông hoa anh đào rơi rụng đầy mặt đất. Từng đợt gió lướt qua, cuốn theo tầng tầng lớp lớp hoa đào rụng bay khắp không gian.

Sakura rướn người, chìa cánh tay ra bắt những bông hoa đang chảy theo dòng thổi của gió. Thỉnh thoảng lại hé môi cười rạng rỡ. Cô vẫy tay gọi Kero, chỉ xuống phía dưới, nơi thấp thoáng vài căn nhà bé xíu, nhấp nhô dưới rặng cây to lớn, um tùm.

- Xuống đó không ?

Khẽ gật đầu thay cho câu trả lời, cả hai tiếp bước nhau, tìm đường đi xuống đồi hoa anh đào, thẳng tiến đến trung tâm thành phố.

* * *

Thành phố Tokyo,

Nhộn nhịp và vui tươi là hai từ đúng nhất để miêu tả thành phố lúc này. Từ khắp các nẻo đường, người người mặc áo Kimono, chân mang guốc gỗ cùng trao cho nhau những lời chúc mừng năm mới. Bên vệ đường, những hàng cây hoa anh đào thẳng tắp đã loáng thoáng vài ba cái nụ chen chút trong đám lá cây lòa xòa. Thường thì những cây hoa trên đồi hoa anh đào sẽ nở sớm hơn trong thành phố từ 2-3 tháng.

Từ đằng xa, thoáng thấy bóng một cô gái mặc váy trắng, đầu đội mũ vành rộng, mang túi chéo vai từ từ tiến vào trung tâm thành phố. Lâu lâu, cô lại khẽ thốt lên vài câu trầm trồ, khen ngợi. Đối với cô, mọi thứ ở nơi đây đều lạ lẫm và tuyệt vời biết bao nhiêu, khác xa với trí tưởng tượng của cô khi còn ở Thiên Giới.

- Kero - chan này, những ngôi nhà kia gọi là gì nhỉ ? - Sakura hai tay đặt lên dây đeo, nắm hờ, mắt hướng về phía có những ngôi nhà trang trí nhiều màu sắc, phía trên mỗi căn là một tấm bảng hiệu riêng biệt, khác nhau.

- Là cửa hàng.

Gật đầu như đã hiểu, cô nhanh chóng ghi lại từ "cửa hàng" vào trong trí nhớ. Đi dọc các hàng rào hoa anh đào sừng sững, chi chít những nụ hoa, Sakura đưa tay chạm nhẹ vào từng thân cây một. Bỗng dưng, cô như người mất hồn, đứng khựng lại giữa dòng người tấp nập, mắt chăm chăm nhìn về một phía. Khẽ đỏ mặt, Sakura thốt lên trong vô thức.

- Cậu ấy xinh quá !

Một cô gái đi tới, mặc bộ Kimono màu tím vô cùng sang trọng và có phần huyền bí. Cô ấy cười với Sakura một cái thật tươi rồi chìa tay ra phía trước, cất giọng nói nhẹ nhàng.

- Chào cậu ! Ta làm quen nhé ?!

Cô gái làm động tác chào, đồng thời chìa tay ra trước mặt Sakura. Một thoáng ngây người, Sakura vẫn chưa kịp phản ứng, cả người cứ như bị cô gái phía trước thôi miên. Lấy lại thái độ ban đầu, Sakura cười đáp lễ, rồi cũng đưa tay ra, bắt lấy tay của cô gái đó.

- Tớ là Tomoyo Daidouji, còn cậu ?!

- Ơ... là... Sakura Kinomono ! - cô lúng túng trả lời.

Đôi mắt thạch anh tím của Tomoyo ánh lên, một tia cười thoáng xuất hiện nơi đáy mắt. Là cậu sao, Sakura - chan ?!

* * *

Gió thổi.

Lá cây hai bên đường rún rẩy đánh vào nhau xào xạc, hòa với tiếng rì rào của gió. Tiếng cười nói không ngớt của người đi đường. Loáng thoáng trong đó là tiếng đế guốc gõ xuống nền gạch đều đặn từng chút một, tạo nên một bản hòa âm thú vị.

Trên đường, có hai cô gái trẻ, cùng đi dạo dưới những hàng cây dài thẳng thớm. Một cô gái tóc thắt bím, người mặc bộ trang phục truyền thống màu tím ra chiều quý phái lắm. Còn cô gái còn lại có mái tóc dài chấm vai màu nâu trà, mặc bộ váy trắng tinh dài quá gối cũng xinh đẹp không kém.

- Nói vậy... cậu không phải người ở đây sao, Sakura - chan ?! - Tomoyo hơi nghiêng đầu, ngoái nhìn cô.

- Ừhmm, tớ đến từ một nơi rất xa, rất xa nơi này. - Sakura nói, đôi mắt ngọc lục bảo nhìn xa xăm.

Tomoyo cười, nụ cười đầy ẩn ý. Bước những bước dài trên con đường hẻm vắng vẻ, hai tay cô nàng đan vào nhau, thi thoảng lại khẽ cười nhẹ. Trò chuyện với Sakura một lúc, Tomoyo chợt quay sang hỏi cô.

- Thế, cậu định ở đâu, và làm nghề gì ?

- Ơ... tớ chưa nghĩ tới.

Mỉm cười.

Nụ cười đầy nắng !

- Tớ biết gần đây có một nhà trẻ đấy ! Nếu như cậu thích có thể đến xin việc ở đó.

Sakura ngạc nhiên nhìn Tomoyo, cô ấy tốt với cô quá. Dù chỉ mới quen biết nhau mới đây thôi nhưng cô lại cảm thấy Tomoyo rất thân quen. Dường như đã từng tiếp xúc trước đó, nhưng cô lại không dám chắc chắn. Kể cả nét đẹp kia nữa, thanh khiết biết bao nhiêu, con người hiếm ai được như vậy lắm. Đôi mắt thạch anh tím hút hồn, cả giọng nói cũng nhẹ nhàng, trong vắt.

- Cảm ơn cậu nhiều lắm, Tomoyo - chan !

- Không có gì đâu, chuyện nên làm mà. - Tomoyo lại cười, nụ cười như có thần lực làm xiêu lòng người khác.

Đi với nhau một đoạn nữa, cả hai dừng bước nói lời tạm biệt. Tomoyo chỉ đường cho Sakura đến nhà trẻ, mãi khi bóng cô nàng đã rẽ sang bên trái của con hẻm lớn, khuất sau những hàng rào lá được cắt ngắn, tỉa tót gọn gàng Tomoyo mới thôi nhìn theo, quay lưng bước về một hướng ngược lại, đôi môi khẽ khàng nói vài câu, rất nhỏ, rất nhỏ, dường như chỉ để bản thân cô nghe được :

- "Sakura - chan, tớ chỉ có thể giúp cậu được bấy nhiêu đó thôi, phần còn lại... có lẽ... cậu phải tự xoay xở rồi ! Angle ạ... "

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: