Chap 11 : Giữa Warm Prince và Tú Cầu Xanh...em chọn...
Bước qua một cánh cửa được trạm trổ tinh tế,hoa văn lạ mắt...Nó mở cửa và bước vào trong. Không gian phía sau cánh cửa khiến nó phải thốt lên " Thiên đường " .Nó đã chết rồi sao ??? Haha.làm gì có. Nó vẫn đang sống nhăn răng ra đây này. Chỉ là...quang cảnh phía sau cánh cửa bí ẩn kia khiến nó nhầm tưởng. Gió nhẹ hiu hiu thổi,hoa cỏ lá cành xanh tươi tốt, chim bướm bay lượn khắp nơi... Và...đâu đó còn văng vẳng tiếng đàn guitar thánh thót... Bài hát này.........nó đã nghe. Sự tò mò khiến nó tìm theo tiếng đàn. Bài hát rất rất quen.Nó từng nghe ở đâu rồi nhỉ. Cố lục lọi lại trong cái trí nhớ ngắn hạn của mình...nhưng nó vẫn không thể nhớ nổi. Thấp thoáng xa xa,một chàng trai với dáng người tuấn tú đang ngồi trên phiến đá cạnh hồ nước chơi guitar. Trong đầu nó thoáng hiện ra khuôn mặt của ai đó...
Càng lại gần,tiếng hát càng rõ hơn.......
" Em đi núi đứng nhìn theo
Em đi phố khép màn chiều
Nhà vắng tiếng nói tiếng hát bâng khuâng chờ em....."
Nó dần nhớ ra...........là Heaven ...anh đã từng đàn cho nó nghe bài này. Là anh sao ? Thật là anh sao ??? Vậy là cuối cùng nó cũng được gặp anh. Anh không còn chỉ trong tưởng tượng của nó nữa rồi. Anh đã xuất hiện. Nó vui mừng chạy thật nhanh tới bờ hồ. Chầm chậm tiến lại gần anh. Nó hồi hộp. Bất kể anh xấu hay đẹp,nó...yêu anh. Chỉ cần biết vậy là đủ.
đưa bàn tay của mình lên, nó rụt rè chạm vào cánh tay người trước mặt. Anh sẽ như thế nào nếu gặp nó trong hoàn cảnh này ??? Sẽ bất ngờ , nhưng sau đó vui vẻ và ôm chầm lấy nó ?
Người đối diện chầm chậm quay lưng lại, mái tóc cắt tỉa gọn gàng đang bay bay trong gió. Sống mũi cao , và...nó có thể khẳng định anh chính là Warm Prince của nó. Cho tới khi người đối diện quay hẳn người lại thì................ ................... Ai đang ở trước mắt nó thế này. Tại sao ...??? Tại sao lại là Dương. Tại sao lại là cái tên Tú Cầu Xanh. Warm Prince của nó đâu ???
Nó giật mình, kế đó là hoảng loạn....... ........ Còn giấc mơ tiếp diễn như thế nào nữa thì nó không nhớ nổi. Chỉ nhớ là khi nó tỉnh dậy, mồ hôi bê bết trán. Nó thấy sợ với giấc mơ của mình. Mọi thứ thật mơ hồ..... Đang là Heaven lại biến thành Tú Cầu. Vậy là sao. Giấc mơ gì kì quặc vậy. Mà sao tên Dương lại chui tọt vào giấc mơ của nó chứ ??? Chẳng hiểu nổi nữa.
...
Mặt mày ủ rũ , xách ba lô, lên xe và nó rong ruổi tới trường. Mải suy nghĩ với giấc mơ kỳ dị hôm qua mà nó không hay mình lạc tới sân sau trường. Nặng nề,nó vứt cái cặp bịch phát xuống đất , đáp mình xuống bãi cỏ, nó ôm chân suy nghĩ. Ôiiii.... Warm Prince của nó. Không biết anh đang ở phương trời nao nữa -_- haizzz...với một mối quan hệ mập mờ cùng sự hi vọng mỏng manh....liệu nó có đợi được tới ngày anh về nước không nữa :((((((((( Bất chợt một hình ảnh khác lại hiện ra trong đầu nó lúc này . Tú cầu - người cạnh nó lúc nó khó khăn nhất. Haizzzz...nó không biết thực sự thì tình cảm của nó dành cho ai.
- jjjjjjj.....thật đau đầu. Nó khó chịu , lấy hai tay ngắt tung đống cỏ cạnh chỗ ngồi.
Bất chợt có tiếng động lạ khiến nó dừng ngay việc phá hoại của công này.
- Alo... Mày làm tới đâu rồi. Một giọng nam lên tiếng.
...
- Khẩn trương lên. Tụi mày lề mề quá . Nhớ là làm cho nó nếm mùi sợ .
" lại mấy kiểu trả thù cá nhân. Tụi này lớn đầu rồi mà còn trẻ con quá " nó chép chép miệng. Dù sao cũng không liên quan tới nó. Định bụng lùi đi thì nó nghe thấy tên đó nói
- Mẹ kiếp. Đầu mày óc bã đậu à. Thằng đó tên Dương gì gì đó. Mẹ. Cậy là du học sinh , giỏi giang thông minh hơn tao tẹo mà làm hách.
- Anh. Có khi nó hơn anh cả tá ấy chứ tẹo gì.
Tên đó tự dưng bật loa ngoài nên nó nghe thấy. Chậc. Chưa già tai đã nghễnh ngãng rồi. Gọi người đi đánh thì bí mật tí chứ. Thế này khác nào thông báo cho người ta biết " TAO SẮP ĐÁNH NHAU " hả ông anh.
- Đút giấy vệ sinh vào mồm mà ăn thay cơm. Mày tính phản anh mày à. Tên đó tức giận quát lớn.
Nó không nhịn được cười tí thì phát thành tiếng.
- Liệu mà làm. Sóng ở đây yếu quá. Tao không nghe thấy mày nói gì. Alo...alo...
Nói rồi tên đó rời đi. Nó chui ra từ bụi cây cạnh đó. Dương...không lẽ là hắn. Vừa mới về mà hắn đã gây thù với ai rồi. Một chút lo lắng , một chút sợ hãi. Nó vội chạy đi.
Nó tìm tới lớp hắn nhưng Hoàng nói hắn vừa rời khỏi. Nó chạy tới cái ghế đá trước trường - nơi mà nó và hắn hay vô tình gặp mặt. Cũng không ở đó. Nó lục cặp tìm điện thoại mới sực nhớ mình đã làm mất nó khi ở thành phố B,lúc bị bọn lưu manh rượt đuổi. Nó cảm thấy bất an. Nó không biết nhà hắn. Vội chạy đi tìm Hoàng ...nó cần giúp đỡ.
- Nhanh lên. Anh gọi nhanh cho Dương đi. Coi anh ta đang ở đâu. Nhanh lên.
- Không gặp có một lúc mà em đã nhớ rồi hả . Hoàng cười khoái trá.
- Không phải. Trời ơi. Để em nói sau. Anh gọi nhanh lên.
Còn lúc này.... Dương đang đi bộ trên con đường quen thuộc. Nơi....anh gặp nó lần đầu tiên , nơi mà anh đong đầy những kỉ niệm. Hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh . Một luồng khói mỏng hòa tan trong gió. Dù đã vắt nửa mình sang xuân ...nhưng cái lạnh vẫn vương lại chưa chịu đi. Có lẽ đây là trận rét cuối mùa.
" Hmm...em vốn rất thích mùa đông, vì mùa đông làm mình thấy ấm, đúng hơn là mùa đông giúp mình cảm giác được sự ấm áp rõ ràng hơn.
Lại một mùa đông nữa đến. Giang tay đón từng cơn gió lạnh buốt, đợi cho đầu mũi cóng lại, và áp tay vào mũi để thổi phì phì cho hơi ấm lan ra.Bàn tay trở nên ấm hẳn.hihi. Thú vị phải không" Nó từng nói với hắn như vậy khi đi dạo cùng hắn cũng trên con đường này...và bây giờ hắn đang làm như vậy. Lòng hắn đang trống trải vô cùng. Rốt cuộc ý của nó hôm qua là gì. Rằng nó không thích hắn. Muốn hắn đừng bám theo nó nữa ???
Chiều hôm qua...
Nó cùng hắn lang thang trên con đường quen thuộc.
- Tự dưng gọi em ra có việc gì thế. Nó mở lời.
- Cũng....không có gì.... Chỉ là muốn đi cạnh em. Hắn cười khì khì , gãi đầu gãi tai quay qua nó nói.
- :))))))) nó cười.
Cứ như vậy thì sẽ chẳng có gì để nói...chỉ là......
Hắn dừng bước , quay qua nó nghiêm túc hỏi.
- Em thích anh không. ??? Đôi mắt hắn như đang chờ đợi một cái gì đó.
Nó im lặng. Hai mắt hướng xuống đất. Nó đang suy nghĩ.Nó không biết phải trả lời hắn như thế nào.
- Thực sự thì.... Em......em xin lỗi.
- Chẳng phải em ...em quan tâm tới anh sao. Là phép lịch sự à ???
Trong giọng nói có cái gì đó buồn, xen chút thất vọng.
- Hay...em còn yêu Quân ???
- Không. Tại....em có người em thích rồi.
Một sự đổ vỡ trong lòng hắn. Nó cảm thấy vậy. Bất chợt như tim nó thắt lại. Nó ....... Không biết nó đang bị làm sao nữa...như một lớp sương mỏng phủ trước mắt nó.
Hắn không nói gì. Chỉ im lặng. Hắn đã gom tất sự tự tin để thổ lộ ... Dù trước đây đã từng công bố nó là bạn gái...nhưng chỉ để bảo vệ nó. Còn bây giờ... Hắn muốn nó biết. Thâm tâm giằng xé vì nhiều nguyên nhân...khó khăn lắm hắn mới đưa ra quyết định này.... Vậy mà...
Hắn còn định nói cho nó biết một việc... Nhưng có lẽ việc đó giờ không còn quan trọng nữa.
Hắn rời đi trong sự im lặng. Sao hắn không chất vấn nó tên đó là ai? Có điểm gì hắn thua tên đó chứ ? ....vv... Nhưng hắn không làm vậy. Hắn rời đi trong im lặng....và nó ghét sự im lặng của hắn.
Lúc này đây nó đang lo cho hắn. Chạy tìm hắn khắp nơi mà không thấy bóng dáng hắn nơi đâu................ Có khi nào nó chọn sai ???
Hai mắt nó mờ sương, một giọt nước mắt nóng hổi khẽ lăn dài trên gò má. " anh không được xảy ra chuyện gì đâu đấy. "........
Khi tưởng chừng không thể tìm ra hắn thì nó thoáng thấy bóng hắn trên con đường đối diện.
- Dương.... Nó ra sức gọi tên hắn nhưng dường như hắn không nghe thấy. Dù sao nó cũng đã tìm ra hắn... Và hắn không sao cả.
Một chiếc ôtô chạy lại và dừng cạnh hắn. Bị chắn tầm mắt nên nó không thấy chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết là khi chiếc xe rời đi...hắn cũng biến mất.
Nó vội vã sang đường................. Kíttttttttttttt.... Tiếng xe phanh gấp..............................
- Đi đường chú ý vào chứ. Tiếng quát của người lái xe.
Nó không nói gì. Gắng đứng dậy.... Á....một chân của nó chợt khụy xuống. Đau. Mắt nó rưng rưng. Gượng đứng dậy, nó tìm hắn trong đám đông người qua lại. Không thấy hắn đâu, vừa mới ở đây mà............. Dươnggggg.....
- Dừng xe lại. Tôi nói dừng xe lại nhanh. Hắn gắt.
- Nhưng...cậu chủ tôi nói.................
Không đợi người đó nói hết câu , hắn mở cửa xe và chạy ngược lại.
Sợ hãi tột cùng, nó không biết phải làm thế nào, phải cứu hắn ra làm sao thì bỗng thấy hắn đang chạy tới.
- Em không sao chứ. ???
Nó không nói gì , vội nhào đến ôm chặt lấy hắn khóc nức nở.
-Em thích anh. Anh không được đi đâu hết.
-Em làm sao thế ??? Nín đi....
Người qua kẻ lại nhìn nhìn , chỏ chỏ .
- nín đi. Không người ta tưởng anh bắt nạt em mất. ... ..............
.....................
................
........
Ngồi trong phòng ngập tràn ánh nến nó mới vỡ ra.... Hóa ra hôm nay sinh nhật hắn , tụi bạn hắn muốn làm nó bất ngờ.... Ai dè....
mọi người nhìn nó cười sặc sụa. " Mấy người chưa được cười bao giờ à " Nó thầm nghĩ.
- Em dễ thương thật đấy. Trả trách thằng này phải lặn lội từ Mĩ về tìm em .
- Hả ??? Nó chẳng hiểu gì.
Anh chàng vừa nói là Darin - bạn bên Mĩ của hắn.
- Hóa ra em vẫn chưa biết gì à . Haha. Thằng này... Sao mày không nói ra với ẻm luôn đi. Darin vỗ vai hắn rồi nhìn nó nói.
Mặt nó ngu ngu. Phương ngồi cạnh cũng chẳng hiểu gì, quay qua Hoàng thì thầm hỏi.
- Hóa ra là vậy. Haha. Duyên số đây mà. Phương như ngộ ra điều gì đó.
- Anh Dương. Sao không nói sớm. Nó chờ anh suốt đấy.
- Gì cơ. Mày nói cái gì mà tao chả hiểu ???
-Trời ạ. Warm Prince của mày đang ngồi lù lù ở đây này.
- Hả ????!!!!!!!!......
-Không lẽ..... Là anh ? Nó chỉ tay về phía Darin.
-Ôi... Mày thật có óc sáng tạo. Óc mày ạ du lịch chưa về à. Là Dương đó. Ảnh là Warm Prince.
-........... Hoa mắt chóng mặt.... Không còn từ nào để diễn tả tâm trạng nó lúc này.
Thật là.... Có những kiểu gặp nhau lại trái ngang thế này đây. Không phải cái kiểu " gặp cái đã yêu. " mà đó là sự nuôi dưỡng tình cảm qua nhiều năm tháng. Sự cách biệt địa lý không làm thay đổi tình cảm họ dành cho nhau. Một ngã rẽ nữa xuất hiện trong cuộc đời nó.
..........................
..................
..........
-Nói lại anh nghe đi. Cái câu mà lúc nãy em nói ấy.
- Hả. Câu gì cơ...em nói câu gì đâu...
- Nói đi. Anh đuổi theo nó trong bóng chiều tà.
Nó mỉm cười trong hạnh phúc....dù cái chân đang đau. Á.... Anh bỗng nhấc bổng nó lên.
- Chân đau đi sao được.
Cái lí do quá ư là.... " vô lý hết sức " của anh lại làm tim nó đập thình thịch. Chân bị đụng xe nhưng có sao đâu. Hơi chầy xước nhẹ và đã băng bo rồi mà...cơ mà nó vui lắm. Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời nó.
- Giờ anh biết rồi nhé. Pw viết ngược thành Wp tức là Warm Prince. Haha. Ra là em yêu anh từ rất lâu rồi nhé.
- Không...không có. Anh đừng có hoang tưởng. Nó nằm trên lưng anh cố chống chế.
-Thế nào cũng được. Haha.
Cứ như thế đi. Cứ mãi hạnh phúc đi. Cứ cùng nhau sải bước hết quãng đời còn lại đi. Đừng buông tay nhau ra nhé.
Và em chọn .... CẢ HAI...Hihi...vì cả hai là một mà.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top