Chương 144

Tạ Liên quay đầu lại, quả nhiên kẻ vừa nói là tên Đoạt Mệnh khoá ma đao " kia. Hắn nói:" Trên người ngươi, nhân khí quá nặng. "

Đàn quỷ đều nói" Hắn là Khôi lỗi sư a..., chuyện này có thể lí giải. Hơn nữa, trên người hắn cũng có quỷ khí mà. "

Đoạt mệnh khoái ma đao lại nói:"  Không, không, các vị nhìn kĩ xem. Vị khôi lỗi sư này, quỷ khí của hắn căn bản không phải là từ bên trong toả ra, ngược lại, lại giống như là..., lây dính ở bên ngoài. "

Quỷ khí lây dính ở bên ngoài nguyên bản có thể qua mắt đại khái nhưng một khi điểm này bị  đàn quỷ chú mục, chi tiết này sẽ bị phóng đại lên rõ ràng. Ban đầu, nhìn thấy Đoạt mệnh khoái ma đao kia ồn ào như vậy, Tạ Liên còn tưởng hắn chỉ là một kẻ đơn giản, một tiểu nhân vật không đáng chú ý, không ngờ là ngược lại. Một con quỷ nói:" Nhưng nhìn cũng không giống vậy? Ngươi làm sao chắc chắn? Rốt cuộc nên phán đoán thế nào?  Ngươi có biện pháp không? "

Đoạt mệnh khoái ma đao:" Có, có một loại đạo cụ, có thể phán đoán được hắn là thứ gì."

Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra một thứ gì đó. Chúng quỷ vừa nhìn thấy, nhất thời lùi lại một vòng lớn:" Mẹ nó, ngươi còn dám mang theo cả hoàng phù bên người??? Ta thấy ngươi mới là thần quan trà trộn vào đi!"

Đoạt mệnh khoái ma đao lắc lắc đầu, nói:" Không phải, hoàng phù này là do ta trên đường đi, tiện tay thu của bọn đạo sĩ thôi. Hoàng phù này là loại bình thường nhất, các vị đều đã đến được đây, hẳn mấy cái hoàng phù này chẳng là gì. Nhìn xem! " Rồi "bang" một tiếng, hắn đem hoàng phù dán lên trán mình, ngay sau đó, hoàng phù kia cháy đen thành sợi, để lại trên trán hắn một cái dấu đen như mực. Hắn đưa tay lau dấu đen kia, nói:"Tuy hoàng phù này không làm gì được ta, nhưng vẫn để lại dấu vết. Này là có thể chứng minh thân phận ta rồi chứ? "

Thứ này tuy dùng để đối phó yêu ma quỷ quái, nhưng cũng có thể dùng để phân biệt là người hay không phải người. Đoạt mệnh khoái ma đao chỉ Tạ Liên, nói:" Nếu ngươi thực sự là Khôi lỗi sư, vậy đem hoàng phù dán lên trán thử xem. Nếu như không để lại dấu, vậy chúng ta tự hiểu. "

Tạ Liên bên ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong lòng rối bời, lại nghe Hoa Thành nói:" Ca ca, không việc gì. "

Tạ Liên liền biết hắn nắm chắc, vì thế liền buông Hoa Thành, thong dong tiến lên, nhận lấy lá phù kia rồi dán lên trán. Chỉ nghe một trận "xèo xèo" lá hoàng phù kia bị đốt đen, nhưng trán của Tạ Liên vẫn như cũ trơn bóng không hề có một dấu vết nào. Điều này chứng tỏ, quỷ khí của hắn là từ bên ngoài lây dính vào!

Thấy vậy, ngoại trừ tên áo choàng đang khoanh tay im lặng kia, còn lại tất cả qủy ở đó đều hô quát lên, đem hai người bọn họ vây lại, rất nhiều vũ khí kỳ quái đều bay lại đây, đột nhiên đều bị văng ra . Đàn quỷ kinh ngạc: "Đạo hạnh còn rất cao?!"

Tạ Liên giơ tay, nói: "Ta cái gì cũng chưa làm."

Lúc này, Hoa Thành ở sau lưng Tạ Liên mới lên tiếng. Hắn từ từ nói: "Các ngươi một lũ tiểu quỷ chưa hiểu sự đời này. Mới thế mà đã náo loạn cái gì."

"Hắc vậy thì tiểu oa oa nhà ngươi thì đã từng trải đời lắm chắc?  Trên người hắn không có quỷ khí là sự thật!"

Hoa Thành nói: "Vô nghĩa, trên người hắn đương nhiên không có. Bởi vì, ta mới là Khôi lỗi sư!"

Vừa dứt lời, đàn quỷ cảm giác tựa hồ như có một cơn gió lạnh quét qua, bọn họ nguyên bản là thể chất âm hàn, vậy mà cơ thể cũng run run, nói: "...... Sao...... Sao...... có ....thể ......?"

Hoa Thành nói: "Cho các ngươi trải qua chút sự đời mà thôi."

Hắn thu khí thế, Đoạt mệnh khoái ma đao khó khăn lắm mới không run run, nói: "Ngươi...... Ngươi là Khôi lỗi sư, y cũng là Khôi lỗi sư, đến tột cùng ai mới là Khôi lỗi sư? Y rốt cuộc là ai?"

Hoa Thành chưa trả lời, Tạ Liên đã hơi hơi mỉm cười, nói: "Ta đương nhiên, là con rối của hắn."

Đàn quỷ ngốc một trận, rốt cuộc suy nghĩ cẩn thận:"Nguyên lai...... là ngược lại sao? Ngươi là chủ nhân, hắn mới là con rối?!"

Đoạt mệnh khoái ma đao hoài nghi nói: "Vậy tại sao lúc nãy hắn lại nói mình là Khôi lỗi sư? Các ngươi nói dối làm gì? "

Hoa Thành mỉm cười nói: "Không vì cái gì, thú vị thôi."

Tạ Liên cũng mỉm cười nói: "Không vì cái gì, thú vị thôi."

Khiếp sợ qua đi, chúng nữ quỷ lại bắt đầu ngả ngớn buông móng vuốt, vây quanh Tạ Liên, nghị luận rôm rả. Nhưng không biết nguyên nhân do đâu,  chúng nữ quỷ khi xoi mói hắn, cùng với khi thảo luận về Hoa Thành lại có chút bất đồng. Tỷ như:

"Nguyên lai tiểu ca ca này mới là con rối nha. Ta lại càng thích độ tuổi này. Thực sự không thể cho sao? "

Tạ Liên ôn thanh nói: "Cái này...... Kỳ thật, ta rất lớn tuổi."

"Tài liệu là da người đi? Bất quá xử lý rất sạch sẽ, không giống như bình thường có mùi người chết. Đại sư, ngươi cho hắn dùng  nước hoa gì vậy?"

Tạ Liên nói: "Đã là da người thì có dùng nước hoa gì cũng vô dụng. Chính là chỉ cần tắm rửa thật nhiều với uống nhiều nước là được."

"Oa con rối này có thể làm được rất nhiều việc a! Khuôn mặt cùng dáng người cũng không tệ ? Nhìn qua làn da xúc cảm có vẻ cũng không tồi. Bất quá hắn hình như hơi gầy, cởi quần áo ra có được bao nhiêu thịt không vậy?"

Tạ Liên từ nãy đến giờ vẫn luôn duy trì nụ cười chân thành, nhác thấy có hai nữ quỷ ánh mắt toả sáng thực sự muốn tới sờ , chân mày y hơi hơi trừu động. Hoa Thành nhấc tay chỉ, một loạt tay nữ quỷ xung quanh hắn liền ly khai. Tạ Liên vội chạy nhanh ra phía sau Hoa Thành trốn, chúng nữ quỷ nói: "Thế nào? Ngươi cũng định nói, con rối của ngươi tính tình không tốt, không thích người khác chạm vào sao? Ta lại thấy tính tình của hắn thực không tồi nha!"

Hoa Thành vươn một tay nâng cằm Tạ Liên, nói: "Sai, tính tình của hắn đích thực rất tốt. Nhưng, là ta tính tình không tốt, không thích người khác chạm vào đồ vật ta thích."

Tạ Liên theo tay hắn nâng mặt lên, cực khổ nhẫn nhịn không cười, vất vả đến cực điểm, nhưng hai mắt hắn vẫn chân thành, nói: "Không phải. Tam Lang...... Chủ nhân tính tình rất tốt."

Hoa Thành cũng cười cười. Hai người đang diễn đến hăng say, đột nhiên một con quỷ xen mồm nói: "Ta vẫn cảm thấy mùi người trên người ngươi quá nặng."

Chúng nữ quỷ nói: "Vậy ngươi muốn thế nào ?"

Con quỷ kia nói: "Bên trong da của con rối không phải là huyết nhục, thọc vào sẽ không chảy máu, như vậy, ngươi để ta chọc hắn một dao thử xem......" Lời còn chưa dứt, nó liền bị ánh mắt hình viên đạn từ Hoa Thành doạ sợ. Hoa Thành lạnh giọng nói: "Ai dám thử chạm vào hắn một chút xem. Đồ vật trân ái của ta là để cho các ngươi tùy tiện động vào
sao?"

Đàn quỷ thật sự bị hắn doạ sợ, không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào. Bất tri bất giác tản ra, hình thành xung quanh bọn hắn một khoảng trống lớn. Đoạt mệnh khoái đao ma lên tiến giảng hòa: "Vị  Khôi lỗi sư này thỉnh đừng tức giận. Hiện tại chúng ta còn chưa tiến vào núi Đồng Lò, chờ khi nào tiến vào hẵng nói, trước mắt đừng nội chiến."

Lời này hợp tình hợp lý, không khí cũng bắt đầu hòa hoãn. Ánh mắt Hoa Thành hướng sang bên cạnh, nói: "Các ngươi cùng với con rối của ta dây dưa mãi không thôi, vì sao không hỏi xem, tại sao vị bên kia đến bây giờ còn không chịu cởi áo choàng?"

Bên cạnh Tạ Liên, có một vị kỳ quái vẫn luôn khoác áo choàng che mặt che người, náo loạn lâu như vậy, hắn vẫn không gỡ áo choàng xuống, ôm cánh tay xem kịch hay. Lúc này Hoa Thành  đẩy hắn ra phía trước, biến hắn thành nhân vật chính. Đoạt mệnh khoái ma đao bước ra một bước, nói: "Thỉnh vị  bằng hữu này tháo áo choàng ra, cho chúng ta nhìn một cái?"

Vị khoác áo choàng kia im lặng hồi lâu, lâu đến mức Tạ Liên bắt đầu hoài nghi hắn sẽ tùy thời chạy trốn, hắn lại lập tức tháo áo choàng ra. Bên dưới áo choàng, là một gương mặt anh tuấn nhưng thường thường không ấn tượng. Một người như vậy, khi bị ném vào trong đám đông, tuy rằng không khó coi, nhưng sẽ rất mau bị quên mất, căn bản không ai nhớ được mặt. Đàn quỷ khi thấy diện mạo này của hắn liền có chút thất vọng. Nhưng, Tạ Liên lại dấy lên chút cảnh giác. Hoa Thành cũng nói: "Đó là khuôn mặt giả."

Câu này hắn nói chỉ có Tạ Liên nghe được, Tạ Liên gật gật đầu. Có đôi khi Thần Quan hoặc là quỷ có danh tiếng có việc muốn tới nhân gian, không có khả năng dùng chân thân, sẽ hóa ra một khuôn mặt giả, điểm nhấn là thường không ấn tượng, mặc kệ là đẹp hay là khó coi, dù ngươi có nhìn chằm chằm nó suốt nửa canh giờ, quay đầu liền sẽ quên mất gương mặt này, đó chính là một khuôn mặt giả. Mặt của tên áo choàng này cũng như vậy, vậy nên đây chắc chắn không phải mặt của hắn, chỉ là, không biết thân phận của hắn là gì.

Đoạt mệnh khoái ma đao đưa ra một tấm hoàng phù. Tên mặc áo choàng kia tiếp lấy, nửa điểm không do dự mà liền dán lên trán, xèo xèo, hoàng phù cháy rụi, để lại trên trán hắn một dấu đen. Xem ra, quỷ khí trên người hắn cũng không thành vấn đề.

Náo loạn một hồi đàn quỷ đều có chút sốt ruột, nói: "Rốt cuộc là có Thần quan trà trộn vào không vậy?"

"Kẻ đầu tiên nói ra là ai? Hắn nghĩ sai rồi đi?"

Đoạt mệnh khoái ma đao nhấc tay nói: "Ta phát hiện ra đầu tiên, thiên chân vạn xác! Ta đích xác ngửi thấy được Thần Quan...... A!"

Ai ngờ, hắn vừa nói tới đây, đột nhiên hét thảm một tiếng, ngã xuống. Tạ Liên cả kinh, vội xông lên phía trước, liền thấy trên người hắn đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, xuyên thủng bụng hắn, trên miệng vết thương thậm chí còn sót lại chút linh quang mà chỉ có thần quan mới có.

Hắn che lại miệng vết thương, hoảng sợ nói: "Mọi người cẩn thận! Hắn muốn diệt khẩu!"

Đàn quỷ lần này bị doạ cả kinh, hoảng loạn giơ binh khí, khắp nơi đối địch, lớn tiếng quát: "Rốt cuộc là ai?! Kẻ nào muốn diệt khẩu?! Ngươi trốn ở chỗ nào?!"

Mới vừa rồi, sau khi Đoạt mệnh khoái ma đao ăn đau, trong lòng Tạ Liên hiện lên một ý niệm: "Quả nhiên những tên lắm mồm kêu to, thường là kẻ dễ dàng bị xử lý đầu tiên." Giật mình, mới nói: "Mọi người vừa rồi đều thấy, ta với chủ nhân bị các ngươi nhìn chằm chằm, chúng ta cái gì cũng chưa làm." Nói xong, y liếc sang kẻ mặc áo choàng kỳ quái, đối phương cũng hơi nhấc tay, thấp giọng nói: "Cũng."

Tạ Liên cúi người, xem xét miệng vết thương của khoái ma đao, nói: "Là vết thương do kiếm để lại. Ở đây có ai dùng kiếm......" Vừa quay đầu nhìn, y nhất thời câm nín. Kiếm không riêng ở nhân gian hay Thiên giới là binh khí được hoan nghênh, ưa chuộng nhất, mà ở Quỷ giới cũng thế, bốn trăm tên yêu ma quỷ quái thì ước chừng có ba trăm kẻ là dùng kiếm. Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, nói: "Lúc này nếu như có thật nhiều hoàng phù để thử như lúc nãy thì tốt rồi."

Đương nhiên, y chỉ là thuận miệng nói, làm bộ bản thân thật hăng hái mà thôi, nếu thật sự có đồng bạn Thần Quan trà trộn vào, y đương nhiên sẽ suy nghĩ hỗ trợ để người kia không bị bắt. Mà tên Đoạt mệnh khoái ma đao này căn bản cũng không có khả năng lấy ra nhiều hoàng phù dự phòng như vậy được. Ai ngờ, y vừa mới nói xong, Đoạt mệnh khoái ma đao thật sự móc ra rất nhiều xấp hoàng phù thật dày, nói: "Nga, có a!"

"......" Tạ Liên nhịn không được muốn nhìn sau lưng hắn một chút, "Ngươi rốt cuộc là từ đâu móc ra??"

Đoạt mệnh khoái đao ma: "Này không quan trọng!"

Tạ Liên nói: "Không phải...... Này rất quan trọng. Ngươi làm sao mang theo nhiều hoàng phù nhiều đên mức như vậy được. Ngươi rốt cuộc trên đường tới đây đã giết bao nhiêu đạo sĩ rồi?"

Đoạt mệnh khoái đao ma trừng mắt nói: "Hai mươi mấy người đi."

...... Khó trách. Mỗi người mang vài chục tấm hoàng phù, nhân lên cũng được vài trăm.

Mọi người không ai nhiều lời nữa, đàn quỷ nóng lòng muốn tìm ra rốt cuộc ai mới là Thần quan đang ẩn nấp giữa họ, bèn chia ra hai kẻ một tổ, cầm hoàng phù dán lêm trán đối phương, sau đó quan sát có dấu đen lưu lại trên trán đối phương không. Có quỷ nhìn thấy hoàng phù vẫn có điểm sợ hãi, nói: "Thật sự phải dán? Liệu có đánh tan hồn phách của ta không......"

"Sẽ không, lá hoàng phù này cũng giống lá ban nãy ta đưa cho bọn họ, rất yếu, nhiều nhất chỉ để lại dấu vết."

"Nga......"

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, hơn bốn trăm con quỷ, tất cả đều dán hoàng phù lên trán, nhìn qua có chút quỷ dị lại buồn cười. Nhưng, chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Đàn quỷ hoang mang nhìn nhau, nói: "Sao lại thế này?"

"Ngươi giết loại đạo sĩ gì vậy? Hoàng phù dởm thế này mà cũng dùng?"

Thấy thế, Tạ Liên hơi hơi nhíu mày, trong lòng cảm thấy kỳ quặc, đang định mở miệng, một nữ quỷ bên cạnh y nói: "Xé xuống đi, xé...... Di?? Sao lại không xé được thế này? Vì cái gì ta không xé được???"

Mấy nữ quỷ khác cũng lập tức hét lên: "Ta cũng vậy?! Vì sao lại xé không được?!"

Tạ Liên thầm nghĩ: "Không xong!"

Cùng lúc đó, Hoa Thành trầm giọng nói: "Ca ca, ngồi xổm xuống!"

Tạ Liên nhanh chóng làm theo, Hoa Thành lập tức che kín lỗ tai hắn lại. Mà cách đó không xa, kẻ áo choàng kia cũng nhanh chóng kéo áo choàng lên , nửa ngồi xổm xuống. Ngay sau đó, "Bụp bụp bụp!" Một trận pháo ầm ầm vang lên, vang vọng trên không!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top