p9 : Bóng Tối

***Tại Ngôi Biệt Thự nhà Vương Nghị***

Tiếng đàn du dương vang lên. trong nhà, trên một bàn ăn rộng và dài, 4 người ngồi đó, khuôn mặt ai lấy đều tươi cười, Vương Vũ ngồi cạnh Vương Phu Nhân, bà ta là mẹ của Vương Nghị , cũng là mẹ nuôi của Vương Vũ

_"Lâu lắm rồi, gia đình ta mới được ăn cái tết đoàn viên đầy đủ, nào, mau ăn đi" Vương Phu Nhân tươi cười gắp thức ăn cho hai người con trai và Vương Lão Gia.... Vương Nghị nắm lấy tay bà mà ân cần thăm hỏi

_"mẹ à! sao lại cho người làm nghỉ hết, mẹ lại phải đích thân xuống bếp như vậy? cực nhọc lắm"

Vương Vũ cười nhạt đặt tay lên bờ vai của Vương Phu Nhân mà phản lại lời nói của Vương Nghị

_"Anh cả nói vậy là không hiểu tâm tư của mẹ rồi, tết đoàn viên nghĩa là đoàn tụ, người hầu cũng có gia đình mà, hơn nữa mẹ cũng rất muốn tự tay vào bếp nấu nột bữa ăn cho chúng ta mà" Vương Vũ Nhìn Vương Phu Nhân rồi cười "Phải Không mẹ?"

Vương Phu Nhân vỗ vai Vương Vũ ra vẻ hài lòng _ "Chỉ có Vũ Nhi là hiểu mẹ thôi!!!"... Vương nghị ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng hậm hực một ngọn lửa chẳng thể dập tắt....

Vương Phu Nhân sau một hồi thì quay sang Vương Vũ mà hỏi _ "Vũ nhi, bên đó công việc ổn định rồi chứ?".. Vương Vũ ngồi bên cũng trả lời:

_"mẹ đừng lo, bên đó con thu xếp xong hết rồi!"

_"Vậy con ở lại Bắc kinh lâu một chút nhé? bên đó để Quản Lý Chương lo là được rồi"

Vương Vũ cũng không tỏ ý muốn về Luân Đôn, hắn cũng đã chủ ý muốn ở lại rồi, những hồ sơ trong tay hắn còn chưa tới lúc sử dụng tới cơ mà, Vương Phu Nhân cứ chỉ nói chuyện quan tâm với Vương Vũ mà chẳng để ý tới ánh mắt của Vương Nghị đang hiện rõ một cơn tức giận....

Sau bữa cơm thân mật bên gia đình đêm đoàn viên, Vương Vũ quay trở về phòng, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng thường ngày, nằm dài trên ghế sofa, ánh trăng qua cánh cửa sổ dọi vào người hắn, chẳng hiểu sao hắn lại bất chợt mơ màng,, những hình ảnh kì lạ lại hiện lên.... Hắn đưa tay xoa trán lấy lại bình tĩnh nhưng không thể, hình ảnh kì lạ cứ hiện về với những tiếng gọi kì lạ...

_"Đại Nhân... Đại nhân"

Nữ tử áo trắng lại xuất hiện, nàng ngồi trên phiến băng, khuôn mặt , khuôn mặt mờ ảo, hắn không nhìn thấy..... Tiếng tiêu vang vọng trong trí óc... Tiếng Tiêu này, sao lại quen thuộc... là ai? nàng ta là ai? hắn cứ hỏi trong giấc mộng... một luồng sáng lập lòa lóa mắt hắn, một nam nhân tướng mạo phi phàm, đạo mạo, lãnh đạm cùng với vẻ hiên ngàng, hắn ôm nữ tử kia vào lòng:

_"Dù nàng là yêu hay là cỏ dại, trong mắt bản tôn đều như nhau, nàng là tù phạm của bản tôn, bản tôn muốn nàng sống, thì nàng quyết không được chết."

Phạm nhân, nữ tử kia là phạm nhân của hắn, sao hắn lại quan tâm, nâng niu nàng tới vậy? họ là ai?

_"Là ai?" Hắn bật chợt hét lên một tiếng rồi bật dậy, hắn nhìn quanh, thân thể ướt đẫm mồ hội, đầu đau nhói, hắn đang trong phòng của mình, hắn chỉ đang mơ... Những tia nắng bên ngoài của sổ chiếu thẳng vào, hắn đưa tay vén rèm cửa, nhìn bên dưới mấy người hầu đã tới làm từ sáng sớm rồi, chắc hẳn hắn đã ngủ dậy quá bữa sáng rồi......

_"Lão Quản Gia, mang cho tôi tách trà vào phòng sách" Hắn bước xuống cầu thang, tiến thẳng về phía phòng sách

Trong phòng sách, bóng điện đã bị hỏng rồi, từ khi hắn chuyển ra khỏi nhà thì đã lâu không ai vào phòng sách này, chẳng có ánh điện nào hết, hắn cầm trên tay một cái đèn bin bước vào, mùi ẩm mốc vây quanh, bụi bặm thật

Tại nhà bếp, tiếng dao kéo va chạp, tiếng bước chân vội vã, Tiểu Duy đứng một góc, tay mân mê cọng rau, đầu óc suy nghĩ mông lung: "Cảm giác khi ta nhìn phía sau người đó, rất quen, hắn chẳng nhẽ chính là một nửa nguyên thần của Đại Nhân, nhưng hắn là ai? là Đại Thiếu Gia hay Nhị Thiếu Gia?....... Không nhất định phải tìm cách tiếp cận họ". nàng bất chợt cắt đứt suy nghĩ bởi giọng nói của Lão Quản Gia:

_"Mang một tách trà lên phòng sách ở lầu 3 cho Nhị Thiếu Gia"

Tiểu Duy bất giác nhìn lên, nàng lại thấy lại khi đám nữ hầu đang đứng nhìn nhau đưa đẩy:

_"Ngươi mang lên đi, ta không mang đâu"

_"Không ta không đi đâu, trên đó đáng sợ lắm"

Tiểu Duy tiến lại gần liền hỏi:

_"Sao lại phải đưa đẩy nhau như vậy?"

Một nữ hầu nhìn quanh rồi nói nhỏ với Tiểu Duy

_"Nghe nói Vợ hai của Lão Gia từng bị giết hại trong phòng sách đó, trước giờ chỉ có nhị thiếu gia mới dám bước vào đó, chứ ngoài ra không còn ai dám vào" Dáng vẻ nữ hầu kia chợt trở nên run rẩy, họ lại tiếp tục đẩy đưa cho nhau

_"Để tôi mang đi giúp hai người" Tiểu Duy đưa tay đón lấy khay trà, hai nữ hầu kia ngơ ngác nhìn Tiểu Duy rồi nhanh chóng dúi khay trà vào tay nàng... Tiểu Duy tiến về phía phòng trà, xung quanh nàng không cảm nhận thấy mùi yêu khí, đúng là trong căn nhà này, chỉ có người dọa người thôi... Đứng trước của phòng sách, mọi thứ đều tối tăm, chẳng một ánh nến nào hết

_"Nhị thiếu gia, trà tới rồi" Thanh âm của Tiểu Duy trơ trọi dưới màn tối bao phủ, chỉ có ánh đèn phía xa kia thôi, Tiểu Duy bê khay trà về phía có ánh đèn, Vương Vũ đứng đó, hắn đang đứng trên một chiếc ghế để với một quyển sách từ trên cao, Tiểu Duy ngước nhìn lên, hắn cất giọng hỏi

_"Sao ngươi còn chưa ra ngoài? Ngươi không sợ trong đây có quỷ sao?"

_"Thiếu Gia không sợ, sao tôi phải sợ?" Tiểu Duy nói chuyện nhỏ nhẹ, thanh âm thanh thoát khiến Vương Vũ phải dùng tay lại, giọng nói này rất giống.... Nữ tử trong giấc mơ... Hắn quay lại nhìn, chĩa thẳng ánh đèn về phía Tiểu Duy, ánh mắt bắt gặp ánh sáng lớn liền làm Tiểu Duy thấy khó chịu, nàng giật mình đưa tay lên che khuôn mặt, thoáng chỉ hé ra một vết sẹo mà ngã xuống đất. Vương Nghị tự thấy hành động này là thất lễ nên đã vội bỏ chiếc đèn xuống, nhảy xuống ghế đỡ lấy Tiểu Duy, hắn chẳng hiểu tại sao khi thấy nàng ngã lại cảm thấy bấn loạn mà lao tới đỡ liền

_"Cô không sao chứ?"

_"Tiểu Duy không sao" Tiểu Duy đứng dậy, nàng cảm nhận được bàn tay hắn đang cầm đỡ Tiểu Duy lạnh ngắt như Hàn Băng

_"Cô Tên Tiểu Duy sao?"

_"Dạ! phải"

Hắn chột dạ nhận ra bàn tay nình đang nắm lấy tay Tiểu Duy liền buông tay ra

_"Để trà đó được rồi, cô ra ngoài đi"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top