p7 : Biệt Thự Nhà Họ Vương

******Thế Kỉ 21*******

Bắc phương hữu giai nhân
Tuyệt thế nhi độc lập
Nhất cố khuynh nhân thành
Tái cố khuynh nhân quốc.
Ninh bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc
Giai nhân nan tái đắc

Một cánh tay lớn khó nhọc chạm đến đồng hồ báo thức, ra sức tắt đi. Hắn cố gắng mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ những tia nắng chói chang chiếu thẳng vào phòng, Hôm nay dường như ngủ say 1 cách kỳ lạ, Vương Vũ cảm thấy mình phải cố gắng hết sức mới mở to mắt được, từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, tinh thần cũng không thể tập trung nổi, cảm giác uể oải xuất hiện.

_*Cốc cốc*. Tiếng gõ cửa phía bên ngoài vọng vào "Thiếu Gia, mời người dậy ăn sáng"

Vương Vũ ngồi dậy, khoác trên mình một chiếc áo khoác bông trắng mềm mại bước ra khỏi phòng, chẳng thèm nhìn cô nữ hầu kia một cái, chỉ hiên ngang bước đi ngang cô, để lại một câu hỏi

_"Đặt vé máy bay cho tôi về Bắc Kinh chưa?"

Nữ hầu kia khép nép cúi đầu "Thưa Thiếu Gia, quản Lý Chương đang đợi Tiếu Gia trong phòng sách, có thể là vì chuyện đặt vé của Tiếu Gia".

Vương Vũ ngồi xuống bàn ăn, cả bàn ăn to rộng, tràn ngập thức ăn nhưng chỉ có mình hắn, bên cạnh là đám nữ hầu đứng cạnh. Hắn chán nản thả rơi đôi đũa xuống bàn tạo thành một tiếng vang nhỏ khiến đám nữa hầu run rẩy "Thiếu Gia, Có phải là không hợp vị? để tôi đi kêu nhà bếp làm lại". Vương Vũ không quan tâm lời nữ hầu kia nói, chỉ đứng dậy mà tiến thẳng vào phòng sách

Trong phòng sách, một người đàn ông đứng tuổi, ăn mặc lịch sự, dáng vẻ trí thức nhìn thấy Vương Vũ liền cúi người thấp xuống chào hắn "Thiếu Gia"

_"Điều tra được gì chưa?" Hắn ngồi xuống ghế, tay mân mê quả cầu nhỏ mà hỏi Quán Lý Chương. lão Chương tiến lại gần hắn, đặt trên bàn một tập hồ sơ

_"Đã điều tra rõ, Đại Thiếu Gia đã làm ăn với những công ti "ma" có tên trong này!!"

Lão Chương vừa rứt lời thì Vương Vũ đã nhanh mắt lướt qua đống hồ sơ trước mắt, thoáng thấy nụ cười nhạt rồi lại vụt tắt của hắn trên gương mặt, lão Chương liền ghé sắt tai nói nhỏ với hắn điều gì đó khiến hắn cau mày.... Hắn đứng dậy, tiến về phía cánh của sổ nhìn ra Thành Phố Luân Đôn Xinh đẹp rồi nheo mắt hàm ý nhìn lão Chương...

_"Chẩn bị vé máy bay càng nhanh càng tốt, Tết đoàn viên năm nay sẽ đoàn tụ cùng gia đình" . Lão Chương nghe xong, cúi đầu chào hắn rồi quay lưng đi.....

**Tại Bắc Kinh_Trung Quốc**

_"Đại Thiếu Gia, người xem, có thông báo từ Luân Đôn rằng Nhị Thiếu Gia sẽ trở về Bắc Kinh trong tết đoàn viên năm nay" Một người thanh niên trẻ chạy vào một căn phòng sang trọng, trước mắt hắn là một nam nhân ngồi quay lưng về phía tủ sách, tay kẹp điếu xì gà đắt tiền, nghe người thanh niên này nói, hắn liền biến sắc quay phắt người lại

_"Ngươi nói sao? Vương Vũ quay về, Hắn không chịu yên vị quản lý công ty bên đó mà về đây làm gì chứ?"

Thanh niên kia thấy thái độ của Vương Nghị thì có phần không hiểu liền hỏi "Thiếu gia, chẳng phải quan hệ giữa người và nhị thiếu gia rất tốt sao? sao người có vẻ không vui vậy?"

Vương Nghị đôi mắt khó chịu nhìn về phía một khung ảng trên bàn, đó là bức hình mà Vương Vũ và hắn chụp với nhau khi đi trượt tuyết năm 19t, rồi lạnh lùng thốt ra từng chữ một

_"Đúng, nhưng chính hắn đã quá tài giỏi, làm ta phải cúi mình mà ở lại Bắc kinh nhỏ bé này và miễn cưỡng cười nhường cho hắn sang Luân Đôn, món nợ này, ta không quên được, bây giờ hắn trở về, nếu ta không cẩn thận đề phòng, sẽ bị hắn làm hỏng mấy món làm ăn lợi lộc"

Thanh niên kia hoảng hốt nhìn Vương Nghị "Bậy giờ ta phải làm sao?"

Vương Nghị hiểm độc mép hé cười "Làm sao được, hắn về thì cứ đón tiếp chu đáo, chớ để cho cha mẹ ta kinh động, về phía hắn, ta sẽ tính sau, ngươi ra ngoài đi"

Thanh niên kia gật đầu rồi bước ra ngoài, Vương nghĩ ngồi lại một mình, ánh mắt trầm ngâm một hồi lâu rồi lại ngâm điếu thuốc lên miệng, phả ra nàn khói mờ mịt, báo trước một cuộc chiến tranh danh lợi đầy mưu mô
********

Máy bay hạ cánh trên sân bay Bắc Kinh, một nam nhân thân hình thanh cao, dáng vóc phi phàm, khoác trên mình một chiếc áo khoác màu đen dài, bên trong là bộ vét thanh lịch.... hắn hiên ngang bước xuống máy bay,
bên cạnh là hai người vệ sĩ, một người đẩy hành lý cho hắn còn người kia thì kề kề bảo vệ hắn, nhìn hắn chẳng khác nào một ông hoàng trong cấm cung mà chẳng ai có thể tiến lại gần, Hắn đang tiến bước thì liền dừng lại khi nhìn thấy Vương Nghị đứng ở phía trước, hắn tươi cười bước lại gần, tay dang ra chủ ý ôm Vương Nghị

_"Anh... lâu lắm không gặp, phong độ quá rồi" Vương Vũ ôm Vương Nghị, dùng tay vỗ vai hắn mà tấm tắc khen

Vương Nghị cũng tươi cười mà nói : "Này, em trai anh qua Luân Đôn cũng bảnh bao ra nhiều, về Bắc Kinh kẻo ối em nguyện chết". hắn vừa nói vừa kéo vai Vương Vũ về phía chiếc xe dài nghều bóng nhẫy sang trọng của mình. trên chiếc xe mọi thứ đủ cả, nào riệu tây, nào bể cá nhỏ, nào máy lạnh..... Vương Vũ bật cười nhì Vương Nghị mà nói, giọng nói lại có chút đánh giá:

_"xem ra anh cũng khá thành đạt rồi, xem này, toàn đồ sang trọng" Vương Vũ tay cầm ly riệu vang, chân vắt chéo lên nhau mà nhìn Vương Nghị, Vương Nghị liền bật cười ra vẻ khiêm tốn

_"Em lại cười nhạo anh rồi, có tài giỏi tới mấy cũng không thể bằng em được" Ly riệu trên tay Vương Nghị khẽ rung lên, chắc hẳn hắn đã cố bình tĩnh mà nắm chặt lấy ly riệu

Về tới nhà, vẫn là ngôi nhà rộng lớn như xưa, cầu thang to dài, khắp ngôi nhà chỉ toàn một màu sang trọng như tòa lâu đài nguy nga tráng lệ.... Vương Vũ được đám nữ hầu mang hành lý vào căn phòng của hắn ngày xưa, để đám nữ hầu ra ngoài, hắn liền ngả lưng nằm xuống giường, chẳng hiểu tại sao dạo này hắn hay thấy mệt mỏi, khi ngủ lại mơ những giấc mơ kì lạ về một người con gái mặc áo trắng như tuyết, dáng vẻ thanh tú đứng sau màn hơi trắng xóa chẳng thể nào nhìn rõ khuôn mặt nàng ta.....

Đám nữ hầu từ trong phòng đi ra, liền túm tụm lại một chỗ, ríu tít khen Nhị thiếu gia thật đẹp trai và tuấn tú quá đi thôi, trong đám nữ hầu đó có một cô gái, cô ta ánh mắt cũng thờ ơ không để ý tới câu truyện mà đám nữ hầu đó bàn tán, bỗng một tiếng gọi vang lên:

_"Chị Tiểu Duy" Thì ra cô nữ hầu đó là Tiểu Duy, nghe thấy tiếng gọi nàng liền quay người lại, là Gia Tuệ, nha đầu Gia Tuệ đôi môi mỉm cười chạy tới

_"Chị Tiểu Duy, hai ngày nữa là Tết Đoàn Viên rồi, chúng ta được nghỉ hai ngày vui quá đi, chị mau về rọn đồ đi, nhanh nhanh" Gia Tuệ kéo tay Tiểu Duy, khiến Tiểu Duy phải nghiêng người, nàng cố nhẹ lên trán Gia Tuệ

_"Em đó, còn hai ngày nữa cơ mà, vội vàng gì chứ!!!"

Gia Tuệ xoa trán chu mỏ nhì Tiểu Duy "Chị không háo hứng về sao? kệ chị, em về phòng dọn đồ đây, dù sao cũng hết việc rồi, chị làm nhanh rồi về nghỉ nhé!" Gia tuệ quay đi, Tiểu Duy nhìn theo Gia Tuệ phía sau rồi mỉm cười, cứ mỗi lần nhìn Gia Tuệ, nàng lại nhớ tới Tiểu Muội Thái Tước của mình, chẳng biết bây giờ Thái Tước sống ra sao... Tiểu Duy chợt nhớ về ngày xưa, khi nàng ngã từ trong lỗ hổng thời gian ra ngoài, nàng gặp một nam nhân tên Gia Minh, may mắn được Gia Minh giúp đỡ mà quen được Gia Tuệ,, rồi lại cùng Gia Tuệ xin việc vào trong biệt thự xa hoa này làm việc, thời gian trôi thật nhanh, cũng đã 4 tháng rồi, Tiểu Duy đưa tay vào trong túi áo lấy ra một viên Ngọc Châu, nàng nhìn viên Ngọc Châu rồi ánh mặt lại có chút ngấn lệ "Đại Nhân, Tiểu Duy nhớ ngài lắm, Tết Đoàn Viên ở nhân gian vui lắm, ngài đang ở đâu? tới bao giờ Tiểu Duy mới được cùng ngài đoàn tụ?"...........

Tiểu Duy quay về phòng, ở biệt thự này, tất cả người hầu đều có phòng riêng, 4 người cùng ở một phòng, Tiểu Duy cùng Gia Tuệ cùng với hai nữ hầu khác. Vừa bước vào phòng, Tiểu Duy đã thấy 3 người kia xôn xao bàn tán, Gia Tuệ thấy Tiểu Duy liền chạy tới kéo tay nàng ngồi cạnh..

_"Chị Tiểu Duy, chị biết gì chưa, nhị thiêu gia của nhà này vừa từ Luân Đôn trở về, nghe mấy người phục vụ ở phòng khác kể rằng hai vị thiếu gia của nhà này rất lịch lãm hì hì đến bao giờ mới có cơ hội nhìn thấy họ đây!" Gia Tuệ vừa nói vừa chắp tay lên ngực mà hí hửng, Tiểu Duy mệt mỏi không quan tâm tới lời ca ngợi của Gia Tuệ mà chỉ nằm xuống giường nhắm mắt _ "Em nghỉ sớm đi, chúng ta là nhân viên phụ bếp, sẽ không có cơ hội đâu".... Gia Tuệ cau có bĩu môi _ "Chị không nghe có câu hi vọng là động lực sống sao"

Sáng hôm sau, sau khi chuẩn bị bữa sáng, GiaTuệ liền chạy tới cạnh một nữ hầu phụ trách phục vụ bữa sáng

_"Chị cho em thay thế chị bê đồ ăn lên nhé?" Gia Tuệ năn nỉ nữ hầu kia

_"Không được, nếu để quản gia biết thì chị sẽ bị trừ lương một ngày đó" Nữ hầu kia ái ngại, nhưng Gia Tuệ cứ nài nỉ khiến Nữ hầu phân vân rồi cũng gật đầu đồng ý.... Gia Tuệ bê đĩa đồ ăn lên bàn, cô thật sự cũng choáng váng trước hình ảnh nam nhân trước mắt mình, đúng là chẳng thấy được khuyết điểm nào hết, hào nhoáng quá đi mất, bất giác Gia Tuệ vấp phải góc bàn ăn, làm cô nghiêng người đổ bát súp văng ra ngoài khiến chúng bát tứ tung dính một chút lên vạt áo Vương Vũ... hắn đứng dậy, ánh mắt có chút khó chịu nhì Gia Tuệ. quản gia thấy Gia Tuệ làm sai liền mắng mỏ Gia Tuệ, nghe thấy tiếng mắng mỏ, Tiểu Duy liền chạy ra,đứng bên cạnh Gia Tuệ, rồi lại nhìn về phía quản gia

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top