p10 : Thạch Tâm Tỏa Sáng


Tiểu Duy ngay lập tức liền bị đẩy ra khỏi vòng tay Vương Vũ, viên Thạch Tâm trong túi áo bỗng phát ra một thứ ánh sáng nhỏ nhoi màu xanh lam , lại là thấy trong lòng như có chút hụt hâng khó tả… Nàng mắt có chút phân vân, những cảm giác thân quen như cũng đang ùa về trong tâm trí nàng mãnh liệt hơn hết, vòng tay lạnh ngát nhưng lại đủ làm trong lòng nàng ấp áp lạ thường, có lẽ, đã lâu lắm rồi, nàng không hề có được cái cảm giác như vậy, đôi môi như đang run lên thành từng nhịp nhẹ nhàng và nhanh dần :
_” Đại Nhân” Tiếng nói chẳng thoát ra được khỏi cổ họng đang nghẹn nên vì nỗi nhớ bấy lâu dồn nén, nước mắt đọng lại ở khóe mi đang chờ năn xuống gò má màu hồng nhạt….
_”Cô chưa đi sao?” Vương Vũ từ phía kệ sách quay lại nhìn Tiểu Duy vẫn đứng đó, trong bóng tối của phòng sách , có thể hắn chẳng thể nhìn thấy đc khóe mắt đọng lệ của nàng, Tiểu Duy gìm giọng ngập ngừng :
_”Tiểu Duy.. Tiểu Duy.. chưa thể đi…”
Có lẽ chưa bao giờ có một nữa hầu nào lại như vậy, Vương vũ có lẽ lại thấy cái giọng nói ngập ngừng ấy lại làm hắn nặng lòng, bởi hắn có thể nổi cáu khi một người hầu khác làm trái ý hắn, nhưng đối với cô gái trong bóng tối này, lại làm hắn có một cảm giác lạ thường…:
_”Tại Sao?” Hắn hỏi
_”Chỉ là,… Chỉ là Tiểu Duy muốn nhìn Thiếu Gia xong tách trà thôi…. “ Tiểu Duy tiến lại gần về phía Vương Vũ hơn… Hắn cảm nhận được bước chân nhè nhẹ của nàng đang tiến gần, không gian im ắng, chẳng một tiếng động nào được phép vang lên trên khắp căn phòng, im ắng tới mức có lẽ cả hai còn có thể nghe thấy tiếng hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn, hắn lặng người đi vì chẳng hiểu tại sao bản thân lại không thể phản ứng một cách lạnh lùng như đúng bản chất được…. nhưng chỉ thoáng qua là những giây phút choáng ngợp trong không gian tĩnh mịch, cứ ngỡ như là sẽ tìm lại được nhau, vậy mà lại nhanh chóng bị phá vỡ đi bằng tiếng gõ cửa bên ngoài của Lão Quản Gia:
_”Thưa Nhị Thiếu Gia, người có điện thoại từ bên Luân Đôn gọi sang, hiện đang chờ máy….”
Giọng nói pha đậm sự nghiêm túc của Lão Quản Gia làm Vương Vũ cùng Tiểu Duy như đã chợt bừng tỉnh khỏi cái sự căng thẳng ,Vương Vũ liền lấy lại giọng nói đạo mạo mà đáp lại lời nói của Lão Quản Gia:
_”Tôi biết rồi… Nói với họ tôi sẽ liên lạc lại với họ ngay lập tức”
_”Vâng.. thưa Nhị Thiếu Gia” Tiếng Lão Quản Gia kính cẩn rồi ngay lập tức lui ra khỏi cánh cửa và khuất bóng khỏi hành lang dài, Vương Vũ đặt cuốn sách lên bàn , cạnh tách trà, chợt quay sang Tiểu Duy với giọng nói lạnh lùng:
_”dọn dẹp đi” rồi bước thẳng về phía cửa , Tiểu Duy khẽ xoay người theo từng bước chân của hắn, nàng nhìn hắn từ phía sau , rồi xa dần đi, cảm giác hụt hẫng như cứ trào về khiến nàng ứa nước mặt lên hai gò má vô tội, nàng chỉ biết rằng, bản thân đang đi tìm lại một thứ gọi là hơi ấm , bây giờ có phải chăng nàng đã tìm thấy rồi:
_”Đại Nhân… chính là Huynh phải không ?”
**
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Gia Tuệ ngay sau khi rời khỏi nhà bếp là lao vào nhà tắm rồi ngủ thật nhanh trên chiếc giường êm ái, hôm nay cũng như thường lệ, Gia Tuệ chạy ra từ nhà tắm và thật nhanh vùi mình trong đóng chăn trắng muốt, bất chợt để ý về phía cách cửa sổ vẫn đang mở toang , ngồi ngay bên cạnh đó là một cô gái mặc chiếc váy màu trắng tinh khôi, đôi mắt có chút buồn đang ngước nhìn ánh trắng tròn ngoài kia:
_”Chị Tiểu Duy, chị đang làm gì đó?” Gia Tuệ hỏi khẽ…
_”Em không thấy trăng hôm nay tròn hơn mọi hôm sao?”…. Tiểu Duy đôi mắt vẫn cứ nhìn về phía ánh trăng kia như đang muốn hồi tưởng lại một điều gì đó, Gia Tuệ chu môi cười, rồi cũng chịu hất chiếc chăn leo ra khỏi giường, chạy về phía cánh cửa nơi Tiểu Duy đang ngồi, đặt bàn tay lên bờ vai Tiểu Duy rồi vỗ nhẹ:
_”Thì vừa mới qua tết Đoàn Viên mà chị, người ta thường nói trăng những ngày sau tết Đoàn Viên sẽ tròn và đẹp hơn…” Gia Tuệ cũng ngước ánh mắt về phía ánh trắng bên ngoài cửa sổ mà nói tiếp “Đúng là đẹp hơn thật chị nhỉ?”
_”Ừ!” Tiểu Duy khẽ gật đầu, ánh mắt chẳng còn nhìn ánh trăng nữa mà lại chuyển đi đâu đó theo một hướng vô định nào đó “Gia Tuệ…!”
_”Dạ”
_”em có thể nhớ kiếp trước của mình không?”
_”Dạ…? Kiếp trước ạ?” Gia Tuệ tỏ ra khó hiểu… “Kiếp trước là sao ạ?”
_”à không….. thôi, chúng ta đi ngủ thôi” Tiểu Duy dời khỏi chiếc ghế salon , chiếc váy ngủ màu trắng khẽ lướt nhẹ qua thành ghế rồi chạm nhẹ vào cánh tay Gia Tuệ, đủ để thấy được sự nhẹ nhàng và thanh thoát của từng cử chỉ… Gia Tuệ ngay lập tức cũng lẽo đẽo chạy theo Tiểu Duy lên giường. Giâ Tuệ ôm lấy Tiểu Duy rồi chìm vado giấc ngủ thật ngon lành, chỉ còn lại Tiểu Duy, Trong đầu luôn nhớ lại khoảnh khắc nàng và Vương Vũ trong phòng sách, Thạch Tâm thì phát sang và cảm nhận của nàng cũng đã nói rằng đó chính là một nửa nguyên thần của Phù Sinh… Nhưng… Nhưng điều mà nàng phân vân, rằng phải làm sao để khiến hắn nhớ lại kí ức từ kiếp trước, nhớ lại hắn là ai, nhớ lại mọi thứ và nhớ cả nàng….
                  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top