p1 : Khôi Phục


Gối vai cạnh người trái tim bình yên,

Nép trong lòng người giông tố không màng

Nay tình chết, người đi khuất, lầu cô liêu, gió đìu hiu

Chôn bóng hình kia suốt trăm năm

Vâng! Việc phải chờ đợi ngàn năm có thể sẽ là một sự tra tấn tới vô tận, nhưng đối với Tiểu Duy đây lại là một nỗi thống khổ không thể nào bỏ xuống được. Hàn Băng Ngục có thể nói là một nơi nhiệt độ âm vô cùng hay chính là Băng Lãnh hoàn toàn. Nơi đây yên ắng, tĩnh mịch, chỉ một mình Tiểu Duy, thân mang thanh y trắng, mái tóc trắng phảng phất theo hơi lạnh khẽ lướt qua khuôn mặt vô hồn, ánh mắt ngưng đọng những giọt lệ nhưng lại chất chứa bao nhiêu niềm Hy vọng, chắc hẳn chính niềm hi vọng nhỏ nhoi cho một mảnh tình ấm áp đó đã là động lực giúp Tiểu Duy chống chọi lại cái hố sâu không đáy này

Phiến băng trơ trọi giữa Băng Ngục chỉ biết thờ ơ phả ra những hơi lạnh thấm tới tận tim gan, mà chẳng thương cho thân hình nhỏ bé đang khẽ run rẩy, tay khư khư nắm chặt một thanh Tiêu Ngọc như sợ ai đó cướp mất, đôi tay khẽ đưa lên cao, nhẹ nhàng vuốt quanh Thạch Tâm đang phát sáng, đôi mắt lại ngấn thêm những giọt lệ:

_"Đại Nhân... Ngài bao giờ mới chịu quay trở về với Tiểu Duy? Tiểu Duy rất nhớ ngài"

Tiểu Duy chớp mi mắt, đôi mi nhíu lại nặng nề mà thiu thiu chìm trong giấc ngủ..

_"Tiểu Duy.. Tiểu Duy!!"

Từng tiếng gọi một, âm vang, văng vẳng bên tai, như trong giấc mộng. Nam nhân thân hình lãnh đạm, hiên ngang một cách lạnh lùng cứ dần tiến về phía Tiểu Duy, Tiểu Duy mơ hồ nhìn qua màn băng âm u mờ nhạt "Đại Nhân".... đôi tay đưa cao hướng về phía phát ra tiếng gọi, chẳng cần biết đó là mơ hay thực, chỉ cần nghe thấy tiếng nói lạnh lùng quen thuộc ấy, chỉ cần khẳng định đó là tiếng nói của Phù Sinh là Tiểu Duy sẽ đưa tay ra chờ, chờ một bàn tay nào đó nắm lấy đôi tay nhỏ nhoi trong không trung của Tiểu Duy. Nhưng mãi mãi chỉ là giấc mộng, chưa một lần nào, chưa bao giờ, chưa bao giờ Tiểu Duy cảm nhận được sự ấm áp chạm lên tay mình, rồi lại thất vọng mà buông lỏng cánh tay

Khi chợt thỉnh giấc mộng, Tiểu Duy lại nhìn quanh, đưa mắt nhìn quanh bốn phía nhưng đâu đâu cũng chỉ toàn là băng lãnh, và chỉ mình Tiểu Duy.. đôi môi thấp thoáng nụ cười rồi lại tắt "là mộng, mãi mãi Đại Nhân chỉ đến bên Tiểu Duy bên giấc mộng thôi"

Hàn Băng Ngục bốn mùa không phân chia, ngày đêm không tỏ rõ, Tiểu Duy cũng chẳng biết đây là ngày hay đêm nữa, chỉ biết khi mệt thì chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh thì trò chuyện với Thạch Tâm, Tiểu Duy chẳng biết mình đã ở nơi lạnh lẽo này bao nhiêu thời gian rồi, nhưng sự thống khổ này làm sao bằng nỗi đau mà nàng phải chịu trong những ngày tháng đi tìm hơi ấm áp, nay tìm được rồi nàng quyết không buông vì yêu là chập nhận mình là một hạt cát, vì người mình yêu mà dù tan xương nát thịt cũng không hối hân... "ta chịu đựng thống khổ ngàn năm là vì yêu chàng đó, chính là vì hi vọng có thể cùng chàng gặp lại, cùng chàng yêu thương, cùng chàng bầu bạn,cùng chàng ân ái..."

_"Tiểu Duy!!"

Tiếng gọi lại văng vẳng phát ra, khiến Tiểu Duy giật mình ngơ ngẩn ánh mắt, bất giác đứng dậy đưa mắt nhìn về phía sau.. "Đại Nhân.. là ngài phải k?".. Tiểu Duy đưa chân tiến về phía trước, đôi tay vô thức cua quờ quạng trong không trung, rồi lại ngừng lại khi nhận ra một luồng hơi ấm chạm vào đôi tay nàng, thật ra rất lạnh, nhưng đủ làm Tiểu Duy ấm áp tới bật khóc, mặc dù chưa nhìn rõ đó là ai nhưng thâm tâm Tiểu Duy không thể nào kìm nén mà lao thẳng về phía đó, giúi thân hình nhỏ nhắn vào lòng ngực kẻ đứng trong màn hơi băng lãnh mờ ảo "Đại nhân". Chẳng phải là giấc mơ, bởi trong giấc mơ Phù Sinh chưa từng cho nàng cảm nhận được hơi ấm, nhưng bây giờ thì khác, Tiểu Duy cảm nhận rõ ràng rằng thân thể mình đang dần ấm áp hơn, com tim đã tan chảy thành nước mắt, ồ ạt ngưng trào trên khóe mi, lăn xuống gò má nhợt nhạt...

Nam nhân này thân thể phi phàm, khoác hắc y đen tuyền, tỏa ánh hào quang sáng chói, phá tan cái u ám của Hàn Băng Ngục, y đứng sững người lại trước cái ôm khắng khít thật chặt của Tiểu Duy như sợ y sẽ tan biến mất vậy. tiếng nấc nghẹn ngào từng đợt của Tiểu Duy như sợ y sẽ tan biến mất vậy. tiếng nấc nghẹn ngào từng đợt của Tiểu Duy lại càng làm y như có phần bối rối. Y đưa tay vuốt mái tóc của Tiểu Duy một cách nhẹ nhàng, nâng niu như một vật báu không thứ gì sánh bằng, Y cũng hạnh phúc, thậm trí là rất hạnh phúc khi một lần nữa lòng ngực lại thấm đẫm những giọt lệ mà y đã từng ao ước nó dành cho mình. y nhẹ nhàng lùi lại, để Tiểu Duy tạm thời dời khỏi lòng ngực mình, mà ân cần:

_"nàng nhớ ta tới vậy sao?"

Tiểu Duy mập mờ đưa tay chạm lên khuôn mặt thanh tú, lạnh lùng của Y, rồi lại khẽ giật mình rụt tay lại nửa phân, khẽ run run

_"Đúng là ngài phải không? Tiểu Duy không nằm mộng?"

Y chợt hé một nụ cười, ánh mắt như vực sâu khó diễn tả hết sự thâm thúy

_"Bản Tôn lại chẳng nghĩ đây là mộng!"

Tiểu Duy ngước mắt nhìn thật chăm chú, chẳng muốn bỏ sót một góc cạnh nào trên khuôn mặt Y "sao lại có thể?"

Phù Sinh vắt tay ra phía sau lãnh đạm, ung dung tiến về phía trước, hơi nghiêng người quay lại phía sau, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tiểu Duy

_"sao lại không thể? Bản Tôn là thần tôn, có điều gì là không thể?"

Tiểu Duy bật cười, nhưng nụ cười lại ẩn chứa nước mắt, chẳng hiểu sao, dù rất vui nhưng
những giọt nước mắt cũng chẳng thể ngừng được, đúng là vui quá cũng làm cho người ta phải khóc.....

Đôi tai Phù Sinh nghe rõ nhưng tiếng nấc vẫn đang nghẹn ngào, tuy rằng nàng đã cố không phát ra những tiếng nấc... Y kéo vai nàng nhẹ nhàng quay lại, để ánh mắt nàng đối diện với Y, Ánh mắt y như bối rối hơn rất nhiều, Y đưa tay gạt những giọt nước mắt trên má Tiểu Duy một cách ân cần, ánh mắt Tiểu Duy vẫn vậy, nhược thủy tựa những cánh sen lung linh trên mặt hồ... Y vẫn có thể nhìn thấy Tiểu duy qua Thạch Tâm, nhưng chưa hề rõ nét như vậy, nàng tiều tụy đi khá nhiều

_"đúng rồi! Đại nhân là thần tôn, chẳng điều gì là ngài không làm được"

Tiểu Duy bật ra một nụ cười có đôi chút dịu dàng, khiến Y yên lòng hơn đôi chút, y ôm Tiểu Duy vào lòng một cách bất ngờ khiến nàng không khỏi phải ngả người nghiêng mình một góc... Y hôn nhẹ lên mái tóc Tiểu Duy

_"có một thứ mà Bản Tôn không bao giờ làm được"

Tiểu Duy nhún mình vào sâu trong lòng Y, tay luồn sau tà áo hắc y, tựa muốn cảm nhận được thêm sự ấm áp mà y mang lại

_"còn điều gì khiến Đại nhân khó khăn tới vậy?"

Y buông lỏng đôi tay, một lần nữa lại buông Tiểu Duy ra khỏi vòng tay. Đưa tay lướt nhẹ trên khuôn mặt mặn mà, mỹ lệ của Tiểu Duy, rồi dừng lại ở góc nhọn đỉnh cằm của nàng mà nói nhỏ, đủ để cho nàng nghe rõ từng câu từng chữ một

_"đó là buông bỏ nàng ra khỏi vòng tay"

Tiểu Duy thật không thể dấu đi đâu được vẻ thẹn trên khuôn mặt, chỉ biết cúi mặt xuống, không còn dám nhìn Phù Sinh vì sợ Y nhận ra rằng Tiểu Duy đang đỏ mặt Phù sinh thấy dáng vẻ Tiểu Duy có chút không bình thường liền cất tiếng gọi nhỏ "Tiểu Duy". Tiểu Duy bấy giờ mới nhìn lên, khuôn mặt còn vương chút nét hồng hào trên gò má. Phù Sinh cất giọng trầm nhưng lại đầy ẩn ý:

_"Từ khi nào nàng biết đỏ mặt trước ta vậy?"

Tiểu Duy cảm nhận được sự trêu chọc trong lời nói của Phù Sinh nên có vẻ hờn dỗi, tính quay mặt đi tỏ ý nhưng lại bị y kéo giật lại, tháng một chút, Tiểu Duy cảm thấy mình như không thể thở nổi, bởi bờ môi nhỏ nhắn của nàng đã bị Phù Sinh khóa chặt, chỉ là một nụ hôn thoáng qua thôi nhưng tựa hồ làm Tiểu Duy càng thêm ngượng ngùng. Được rồi, bây giờ thì nàng công nhận là nàng xấu hổ thật sự.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top