Chương 9
Ngón tay quyến luyến nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lâm Yến Vũ, Tiêu Lỗi rốt cuộc bất chấp lý trí, đem cả người cô mạnh mẽ ôm vào trong lòng, cúi đầu xuống hôn môi cô. Đôi môi của cô đỏ mọng lại mềm mại, chứa đựng vị ngọt nhàn nhạt, khiến cho anh càng hôn càng sâu.
Tình cảm của anh ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy cô đã không thể kiềm chế, giống như núi lửa có thể bộc phát bất cứ lúc nào, phun ra nham thạch nóng chảy, nụ hôn nồng nhiệt như muốn đem cô hòa tan, khiến cho cô và anh cùng hợp thành một.
Lâm Yến Vũ thuận theo nhắm mắt lại, cảm giác được môi của anh thỉnh thoảng ở bên mặt và tai mình nhẹ nhàng vuốt ve, cô muốn giãy dụa, nhưng mà không thể chống đỡ được sức mạnh của anh, không thể làm gì khác hơn mà tiếp tục mê man, loại cảm giác này khiến cho trong lòng cô rạo rực, làm cho đầu cô trống rỗng, không muốn suy nghĩ gì hết, không muốn đối mặt với việc gì. Phía trước chính là những con sóng lớn, một cảnh tượng bao la hùng vĩ, còn cô chính là một chiếc thuyền lá đang lênh đênh trôi trên biển, nhàn nhã rong chơi giữa lòng biển khơi.
Thân thể của cô nở nang không ít so với Mộ Tình, ôm vào trong ngực rất mềm mại, cảm giác thật không tệ, tay của anh nhẹ nhàng thăm dò, chạm đến bộ phận mềm mại trên người cô, tay của anh phủ ở bên trên, chậm rãi mút vào, dùng môi lưỡi dỗ dành cô, muốn bao nhiêu sủng nịnh liền có bấy nhiêu, thanh âm rất nhỏ ở bên tai cô hỏi “ Em đi đâu vậy? Tôi đã chờ em rất lâu.”
Tim của Lâm Yến Vũ đang run rẩy, nghe thấy câu hỏi của anh, mới khôi phục lại một chút ý thức, thở gấp : “ Hương Sơn.” Vẫn còn mê mệt, vẫn còn khát vọng nụ hôn sâu của anh, hơi thở trên người anh khiến cô say mê.
“ Đi với ai?” Anh buông cô ra một lát, nhìn thấy khuôn mặt cô đỏ bừng quyến rũ cùng với đôi mắt mơ màng, nhẹ nhàng cắn lên vành tai của cô, tiếp tục câu hỏi. Cô lại không trả lời, chỉ nũng nịu ôm lấy cổ anh, ở bên trong cọ tới cọ lui. Hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều, cô có thể tìm được góc độ phù hợp với anh.
Trong phút chốc, Tiêu Lỗi có chút ý loạn tình mê, Mộ Tình trước đây cũng thích làm nũng như vậy, giống như con mèo nhỏ mềm mại đáng yêu, cô rất thích cọ lên cổ anh. Động tác quen thuộc mà vô cùng thân mật đã phá hủy tất cả lý trí của anh, tay bắt đầu luồn vào bên trong quần áo cô vuốt ve, lời nói mê sảng giống như trong giấc mộng : “ Mộ Tình... Mộ Tình...”
Ngay khi tiếng gọi từ trong miệng phát ra, anh bỗng nhiên cảm giác được người trong lòng mình đang vùng vẫy. Anh không thể không dừng động tác lại, mở to hai mắt nhìn cô. Chỉ thấy cô nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp căng thẳng, bĩu đôi môi bị hôn đến nỗi đỏ thành một đường cong, đôi mắt không hề che giấu sự tức giận.
“ Tôi không phải là Diệp Mộ Tình, Diệp Mộ Tình đã chết rồi!” Lâm Yến Vũ không kiềm được tức giận, mở cửa muốn bước xuống xe. Nhưng làm thế nào cũng không mở được, cô liền lấy tay đập cửa xe, đập đến nỗi tay đau cũng không ngừng lại.
Tiêu Lỗi bị thái độ của cô làm bừng tỉnh, đem cô vững vàng đặt lên trên đùi : “ Em muốn như thế nào mới chịu thừa nhận? Không cần phải đóng giả nữa, em căn bản không phải là Lâm Yến Vũ.”
Anh không ngừng suy đoán, nguyên nhân Lâm Yến Vũ không chịu thừa nhận có thể là cô đã mất đi một phần ký ức. Đây chính là giải thích hợp lý nhất mà anh nghĩ đến.
Lâm Yến Vũ vung tay lên, không ngừng đánh vào người Tiêu Lỗi, cảm xúc cũng không khống chế được. Tiêu Lỗi không khách khí đem hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, ép buộc cô phải ngồi lên trên đùi của mình. Lâm Yến Vũ cảm thấy cổ tay của mình bị anh bóp nát, đau nhức khiến cho trong mắt cô nổi lên hơi nước.
Anh vẫn không buông tha cho cô, dùng một tay cởi áo khoác ngoài của cô ra, sau khi cởi bỏ áo khoác dường như chờ không được, lại xé rách nút áo sơ mi của cô, cho đến khi áo lót bằng ren màu đen phơi bày trước mặt anh.
Anh tiện tay bật công tắc đèn ở trên mui xe, ánh sáng yếu ớt chiếu xuống bên dưới, da thịt trắng nõn được bao phủ bởi áo lót màu đen càng thêm trắng muốt, đường cong phập phồng mê người. Nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng nhưng lại quật cường của cô, anh hít sâu một hơi, đèn nén ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt trong cơ thể, nhẹ nhàng kéo dây áo lót ở bên vai trái của cô xuống.
Nhưng ngoài dự đoán của anh, ngực trái của Lâm Yến Vũ nở nang mềm mại kéo dài đến nách một mảnh trắng ngần, anh cũng không nhìn thấy cái bớt màu hồng nhạt như dự đoán, có chút sốt ruột, đem cô xoay ngược lại, trên lưng cũng không có, chẳng lẽ là anh nhớ lầm sao?
Sẽ không, tuyệt đối không thể, từng chi tiết trên cơ thể của Mộ Tình anh đều nhớ rất rõ ràng. Từ nhỏ cô đã có cái bớt ở bên ngực trái, khi trưởng thành thì cái bớt nhích xuống gần sát đến nách, mỗi lần bọn họ ân ái, anh khẽ cắn cái bớt đáng yêu này trên người cô, cô sẽ hưng phấn không thôi.
“ Anh muốn làm gì?” Lâm Yến Vũ rốt cuộc không nhịn được khóc lớn lên, đáng thương lấy tay che chắn ngực, thế nhưng không thể che được. Tiêu Lỗi có cảm giác đầu anh như muốn nổ tung. Như thế nào lại không phải, rõ ràng chính là cô ấy.
“ Ở chỗ này của em trước đây có cái bớt nào không?” Tiêu Lỗi dùng ngón tay chỉ vào một điểm trên bộ ngực sữa mê người. Lâm Yến Vũ tủi thân cắn môi, liều mạng lắc đầu, trên mặt đều là nước mắt.
“ Nói cho tôi biết, rốt cuộc có hay không?” Tiêu Lỗi nóng nảy. “ Không có chính là không có! Lưu manh!” Lâm Yến Vũ khóc mắng anh. Tiêu Lỗi biết vậy chợt cảm thấy thất vọng, tất cả sức lực trong nháy mắt bỗng sụp đổ, giống như là linh hồn bị rút đi, mất hết tinh thần, sắc mặt và hai tròng mắt dọa người thật đáng sợ.
Lâm Yến Vũ bị bộ dáng của anh làm cho sợ hãi, có chút không biết làm sao, cũng không cài lại nút áo sơ mi, vội vàng che lại hai vạt áo, mở cửa bước xuống xe. Cửa bị khóa, vẫn không mở được. Lâm Yến Vũ vừa kinh vừa sợ, quay đầu nhìn Tiêu Lỗi, anh lấy móc khóa xe ấn xuống một cái, cửa xe tự mở ra, lúc này cô mới có thể xuống xe.
Cô khóc thút thít bước đi, Tiêu Lỗi một lúc sau mới khôi phục lại tinh thần, trong đầu phát ra tiếng ong ong, từ phía sau xe đi ra, mở cửa trước ngồi lên ghế lái, lái xe đi.
Lâm Yến Vũ đứng ở bên cửa sổ, nhìn thấy xe của anh đi khỏi, trong ánh mắt xẹt qua một tia ưu thương, nước mắt ở trong hốc mắt từ từ chảy xuống. Cô từ từ ngồi xổm xuống, ôm đầu gối ngồi ở góc tường, khuôn mặt chôn ở trong đầu gối, yên lặng khóc nghẹn ngào. Khóc đủ rồi, cô nhắm mắt một lúc, rồi lại mở ra, tròng mắt đen sâu thẳm, không còn nhìn thấy vẻ u ám nữa.
Về đến nhà, Tiêu Lỗi tắm rửa sạch sẽ, vòi hoa sen phun ra nước nóng lên trên mặt, anh lắc đầu, muốn cho đầu óc sáng suốt một lát, nhưng trong lòng tràn đầy mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng ngủ nghỉ ngơi. Em trai Tiêu Diểu ở bên ngoài gõ cửa. “ Vào đi, cửa không khóa.” Tiêu Lỗi lấy chăn trùm kín mặt.
Tiêu Diểu đi đến trước giường của anh trai, dạo qua một vòng, xem xét trái phải, dường như là phát hiện điều gì đó mới mẻ, ngạc nhiên nói : “ Anh gần đây luôn luôn kỳ quái, lúc này mới mấy giờ mà anh đã đi ngủ rồi.”
Tiêu Lỗi không để ý đến cậu ta.
“ Anh…..”
Vẫn không để ý.
“ Anh anh anh anh anh…..”
Vẫn như trước không để ý đến.
“ Anh, anh nhìn em một lát đi.”
“ Cậu muốn tìm gì, cút mau!” Tiêu Lỗi không có tâm trạng tán gẫu với em trai, không kiên nhẫn quát lớn một câu. Tiểu tử Tiêu Diểu này đã hai mươi tuổi, nhưng vẫn còn nghịch ngợm gây sự, làm xằng làm bậy, ở trong quân khu nổi danh có tiếng. Cũng phải trách cha mẹ quá nuông chiều, từ nhỏ đã quen coi trời bằng vung, nhưng mà Tiêu Diểu ai cũng không sợ, lại sợ anh trai của mình nhất, anh trai cậu ta hừ một tiếng, cậu ta không dám hừ theo.
Tiêu Diểu cười đùa cợt nhả, ăn vạ với anh trai : “ Anh, cho em ít tiền, tiền mẹ cho tháng này em đã tiêu hết rồi.” Tiêu Diểu cả ngày không chịu làm gì cả, tiêu tiền như nước, bà Tiêu vì muốn kiềm chế đứa con có tật xấu tiêu tiền bậy bạ, cho nên bà không thể không khống chế tiền tiêu vặt của cậu ta lại, hàng tháng chỉ cho cậu ta một số tiền nhất định, tiêu hết cũng không cho thêm. Lúc không có tiền, cậu ta lại lén lút xin tiền anh trai, anh trai hiểu rõ cậu ta nhất, luôn luôn xin gì được nấy.
“ Mấy ngày hôm trước không phải vừa mới cho em năm vạn sao, như thế nào lại muốn xin thêm.” Tiêu Lỗi nhướng mày, ngồi xuống. Tiêu Diểu thấy anh trai không vui vẻ, vội vàng nói : “ Tháng trước không phải mua chiếc xe mới sao, cần đổ rất nhiều xăng, mọi người không cho em tiền, tiềng xăng cũng không đủ, em đi chơi với bạn cũng không thể ăn của người ta mãi.”
“ Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng bao giờ qua lại với đám bạn của em nữa, em luôn nghe từ tai này sang tai kia, đám tiểu tử kia không có gì tốt cả, không sớm thì muộn cũng dạy hư em. Anh không có tiền, cần tiền thì đi xin mẹ đi.” Tiêu Lỗi nằm lại trên gối, không để ý đến em trai nữa.
Nói đến em trai của mình, thật sự là không thể bớt lo, cả ngày cùng đám con ông cháu cha trong quân đội chơi bời lêu lổng , gây họa khắp nơi, không biết bao nhiêu lần bị người ta tìm đến cửa, cha mẹ có lúc tức giận đến buồn lòng, muốn đưa con trai ra nước ngoài du học, lại không nỡ để con trai sống một mình ở bên ngoài, sau đó vẫn dung túng cho con trai.
“ Anh không cho em, em sẽ đi hỏi xin chị Nhạn Linh, nhà chị ấy có rất nhiều tiền.” Tiêu Diểu cố ý nói kích anh trai. Quả nhiên, Tiêu Lỗi mở to mắt, vỗ đầu cậu ta một cái: “ Tiểu tử có phải mày lại ngứa da rồi hay không, mày dám đi xin tiền cô ta, xem anh có đạp chết mày không.” Tiêu Diểu đứng lên, ngũ quan đẹp đẽ chen chúc tại một chỗ, hình dạng đáng thương xòe hai tay ra cầu xin “ Vậy anh bố thí ít tiền cho em đi.”
Tiêu Lỗi đối với người em trai này thật sự không có biện pháp, đành phải mở ngăn kéo ra, lấy ra một tấm chi phiếu, ném cho cậu ta : “ Chỉ cho phép viết năm vạn, viết thêm một đồng anh cũng không tha cho em.” Tiêu Diểu vui mừng cầm lấy chi phiếu chạy đi, Tiêu Lỗi thở dài, lại nằm xuống lần nữa.
Ngủ được một lát, anh mở to mắt, muốn gọi điện thoại cho Lâm Yến Vũ, lại nhịn xuống. Không nghi ngờ chút nào, hành động của anh hôm nay thực sự xúc phạm đến cô, mới khiến cô có thể khóc chạy xuống xe. Nhưng nghi vấn trong lòng anh sẽ vì không thái độ của cô mà dao động. Ở trên người cô nhất định có chuyện mà anh không biết.
Lúc ôm lấy cô, loại cảm giác như đã từng quen biết này làm cho anh tin tưởng, bọn họ là tâm linh tương thông, nếu như không phải vì kích động anh kêu lên cái tên đó, bọn họ nhất định có thể tiếp tục triền miên.
Tiêu Lỗi ngồi xuống, lại kéo ngăn tủ ở đầu giường, lấy ra khung ảnh có ảnh chụp của Mộ Tình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng khuôn mặt tươi cười của cô, như đi vào cõi thần tiên.
“ Anh giống như người góa vợ ấy, suốt ngày xem ảnh của chị ấy, chị ấy cũng không thể trở về.” Tiêu Diểu giống như linh hồn bay đến trước giường của Tiêu Lỗi. Tiêu Lỗi ngẩng đầu nhìn cậu ta, lạnh lùng nói : “ Tránh sang một bên đi.”
Tiêu Diểu còn không đi, mở lòng bàn tay ra, đưa cho Tiêu Lỗi xem thứ ở trong tay cậu ta. “ Vừa rồi quên đưa cho anh, đây là khi Đại Miêu đi du lịch ở Nam Mỹ, có một đại sư ở đảo Haiti cho cậu ta, nghe nói là một khối thủy tinh có thể cải tử hoàn sinh*, em phải dùng một lọ Louis XIII đổi với cậu ta đấy.”
*Làm cho người chết sống lại
Đại Miêu và bọn họ chơi thân từ nhỏ, là con trai của Tham mưu trưởng Bộ tư lệnh quân khu Bắc Kinh, thích đi du lịch khắp nơi, kiến thức rộng rãi, Tiêu Diểu vẫn rất kính trọng cậu ta.
Tiêu Lỗi nhìn khối thủy tinh kia, đen thui, một điểm đặc biệt cũng không có, vừa muốn nói Tiêu Diểu nhất định là bị người ta đùa giỡn, nghĩ lại, đây là tấm lòng của em trai, lấy khối thủy tinh từ trong tay cậu ta. Miệng Tiêu Diểu cười toe toét, chạy đi.
Thật giống như khi còn bé! Tiêu Lỗi lại thở dài. Tiêu Diểu đã hai mươi tuổi, vẫn chỉ như một đứa trẻ, không có một chút chín chắn nào, nhưng mà không thể không thừa nhận, cảm giác cùng chung huyết thống thật kì diệu.
Liên tiếp mấy ngày, điện thoại của Lâm Yến Vũ không gọi được, đến phòng triển lãm tranh tìm cô, Tuyết Nhi nói với Tiêu Lỗi, Lâm tiểu thư thấy khó chịu trong người, nói phải nghỉ ngơi một vài ngày sau đó mới đi làm lại. Tiêu Lỗi muốn đi thăm, thế nhưng lại không thích hợp. Anh ở dưới lầu nhà Lâm Yến Vũ nhìn thấy xe của Tần Tuyển.
Hôm nay chạng vạng, anh xong việc từ trong đơn vị đi ra ngoài, chiếc xe màu đỏ của Đoạn Nhạn Linh dừng lại bên cạnh anh : “ Lên xe đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.” “ Tôi không rảnh.” Tiêu Lỗi một mực cự tuyệt.
“ Có liên quan đến Lâm Yến Vũ, anh có muốn nghe hay không?” Đoạn Nhạn Linh sử dụng đòn sát thủ. Mi tâm củaTiêu Lỗi nhíu chặt, xem ra Đoạn Nhạn Linh không giống như nói dối, lên xe của cô ta.
Trên xe, Đoạn Nhạn Linh : “ Chuyện anh và Diệp Tiểu Hàng xử lý đám người vài ngày trước đây Tần Tuyển đã biết rồi.” “ Làm sao cô lại biết?” Tiêu Lỗi tò mò hỏi. Đoạn Nhạn Linh ở cùng một đơn vị với Diệp Tiểu Hàng, quan hệ cũng không tệ, tin tức của cô ta không thể là giả.
Đoạn Nhạn Linh đem hết mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho Tiêu Lỗi , bọn họ chỉnh đám người kia, đối phương cũng có chút bối cảnh, có mối quan hệ với thư ký của cha cô ta, thư ký lại tìm đến cô ta, muốn nhờ cô ta xin Diệp Tiểu Hàng tha cho, hai bên đã dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, đôi bên đều không náo loạn nữa, kết quả Tần Tuyển không đáp ứng, buộc phòng triển lãm tranh kia phải đóng cửa.
“ Anh nghĩ đi, Tần Tuyển biết các anh là người đã ra mặt giúp, sẽ nghĩ như thế nào? Diệp Tiểu Mỹ thì không nói đến, anh ta có quan hệ tốt với Tần Tuyển, không đến mức dồn anh ta đến góc tường, còn anh thì sao, anh vì cô gái kia mà ra mặt, chẳng lẽ không có mục đích khác?” Đoạn Nhạn Linh lạnh nhạt liếc nhìn Tiêu Lỗi.
Tiêu Lỗi không cho là đúng, hừ lạnh : “ Cô nói tôi có mục đích gì?” Đoạn Nhạn Linh nói : “ Này, chuyện này cũng đã rõ ràng, anh quá xem trọng cô gái kia, không phải là tôi đố kị, cái loại con gái này, lai lịch không rõ đã đành, thủ đoạn của cô ta cũng rất thông minh, được cả hai người đàn ông vây xung quanh, chỉ sợ các anh cũng chưa phát hiện ra.”
Không thể nghe được cô ta bôi nhọ Lâm Yến Vũ, biểu tình của Tiêu Lỗi có chút không vui : “ Cô ấy không phải là người như cô nói.” Đoạn Nhạn Linh nghe ra ngữ khí của anh, nhìn anh : “ Anh còn không chịu chấp nhận sự thật? Anh làm như vậy là không đúng, mặc dù Tần Tuyển với anh không phải chỗ thân quen, nhưng cũng là bạn bè.”
Tiêu Lỗi không nói câu nào, trong đầu cứ suy nghĩ lặp lại lời nói của Đoạn Nhạn Linh. Tần Tuyển xem ra đã biết có người đến phòng triển lãm tranh của Lâm Yến Vũ gây rối, cho nên trừng trị đối phương. Không biết anh ta có sinh ra hiềm khích với Lâm Yến Vũ không? Nếu như xảy ra hiềm khích, nhất định thời gian này Lâm Yến Vũ sống không dễ chịu gì, có phải chính vì như vậy, cô ấy mới có thể ngã bệnh? Nghĩ đến đây, trong lòng anh mơ hồ buồn bực.
Đoạn Nhạn Linh lái xe đến phía sau của một quán bar, hai người uống rượu. Tiêu Lỗi uống hơi nhiều, một chai lại tiếp một chai, dường như đang giận cá chém thớt, cũng có thể là mượn rượu giải sầu. Đoạn Nhạn Linh cũng không khuyên anh, cô ta biết lúc này mà khuyên anh cũng vô dụng, chi bằng để cho anh phát tiết một chút.
Đợi đến khi anh uống cũng tương đối nhiều, bước đi bắt đầu mất thăng bằng, ánh mắt cũng ngà ngà say, cô ta mới gọi bảo vệ của quán bar đến giúp dìu anh từ trong quán đi ra ngoài.
Đi chỗ nào? Đoạn Nhạn Linh vừa lái xe vừa tính toán, trong đầu hiện lên vô số khả năng, đạp chân ga, lái xe rời đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cám ơn các bạn đã gắng sức ủng hộ, có một chút ít leo lên, tiếp tục ủng hộ.
Nếu như là người đàn ông lưu manh này bắt đầu nổi dậy, nữ nhân vật chính không phải là đối thủ, thời gian thử thách cùng nữ phụ đã đến…….
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top